Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 15:
Gọi đến nhà xưởng?
Mày Đồng Tuyết Lục giật giật.
Đây là có chuyện gì?
Dựa theo lộ trình, người Bắc Hòa hẳn là chưa nhận được thư mới đúng, trừ phi……
Trừ phi bọn họ biết được từ con đường khác.
Đồng Tuyết Lục thực mau đã bình tĩnh lại, khóe miệng mang cười nói: “Vậy ạ, vậy cảm ơn thím Lâm.”
Nói xong cô trực tiếp đi qua vợ bác Lâm.
Vợ bác Lâm: ??
Cái gì mà vậy ạ? Người bình thường lúc này phải hỏi bà nội nói gì chứ?
Vợ bác Lâm bị Đồng Tuyết Lục không đi con đường bình thường đánh cái trở tay không kịp, cắn răng đuổi theo: “Con không muốn biết bà nội con ở trong điện thoại nói gì sao?”
“Nói gì ạ?” Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục không thèm để ý.
Trong lòng vợ bác Lâm: Chậc chậc chậc.
Bà tưởng tượng thật mau là có thể nhìn thấy Đồng Tuyết Lục xấu hổ, lông mày bà nhạt đến cơ hồ không có giương lên, lớn tiếng ồn ào --
“Bà nội con nói 'Tụi bây đều là một đám nhãi ranh không có lương tâm, cha mẹ tụi bây xảy ra chuyện lớn như vậy, tụi bây lại không báo cho tao biết, chờ tao lên Bắc Kinh, nhất định sẽ đánh tụi bây một trận!”
Giọng vợ bác Lâm như loa phát thanh, ở trong sân quanh quẩn không tan.
Người trong Viện nghe được, ánh mắt sôi nổi dừng trên người Đồng Tuyết Lục.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ mấy đứa nhỏ Đồng gia thật sự không báo cho người ở quê sao?
Đột nhiên phía sau truyền đến một trận bùm bùm.
Mọi người nhìn qua, thấy củi trong tay Đồng Gia Tín rớt xuống đất, mặt ngơ ngẩn.
Sắc mặt Đồng Gia Minh đứng bên cạnh cũng đồng dạng có chút khó coi.
Vợ bác Lâm thấy hai anh em họ về, lập tức giống như được tiêm máu gà: “Ai da, hai anh em con về thật đúng lúc! Lúc trước Gia Minh có nói đã gọi điện thoại về quê rồi mà? Sao bây giờ bà nội con lại nói là chưa gọi, người đời có câu rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột vừa sinh ra đã biết đào lỗ, cũng có vài người trời sinh là quỷ thích nói dối!”
Tay Đồng Gia Minh đang ôm củi siết chặt hơn vài phần, cánh môi mím chặt.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thím Lâm đầu thím có bệnh không? Có cần con kêu bác sĩ đến khám cho thím không?”
Dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói ra lời đáng giận nhất.
Không hổ là cô.
Vợ bác Lâm bị tức đến sắp nổ tung: “Cô con nha đầu chết tiệt này, mở miệng một cái là trù người ta, còn nhỏ tuổi đã chanh chua như vậy, cô không sợ không ai thèm lấy cô sao!”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục vô tội: “Thím Lâm con không có rủa thím! Sau khi bà nội con điên, đầu óc không nhớ rõ, chuyện này trong đại viện ai cũng biết, con tưởng đầu thím Lâm cũng không nhớ rõ, nên mới hỏi thím Lâm có cần gọi bác sĩ đến xem không.”
“……”
Vợ bác Lâm bị chọc tức đến cái mũi sắp nổ luôn rồi!
Đồng Tuyết Lục lại phảng phất như không thấy được, tiếp tục vẻ mặt vô tội bổ đao: “Nếu không thím Lâm chờ thêm vài ngày cũng được, chờ bà nội con lên đây, tổ chức thành một đoàn thể cùng đi xem bác sĩ, nói không chừng còn có thể được giảm giá đó.”
“Phụt ——”
Nghe Đồng Tuyết Lục nói, người trong viện thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm sặc.
Từng nghe cùng đi mua đồ, chứ chưa bao giờ nghe cùng tổ chức thành đoàn thể đi xem bệnh!
Vợ bác Lâm bị đổ một cục tức lên ngực nuốt không trôi, tức đến thịt trên mặt nhảy tưng tưng: “Tôi phi phi phi, đầu tôi rất tốt, đầu cô mới có bệnh đó!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, quả thật đầu bà nội con không tốt, cha mẹ con vừa xảy ra chuyện Gia Minh đã gọi qua, lúc ấy người nhận điện thoại là bà nội con, chỉ là lúc ấy không ai biết đầu bà không tốt, mới nghe đó mà bà đã quên rồi, bây giờ gọi lại trách chúng con, chúng con thật sự vô tội mà!”
Những người khác nghe được lời này, nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu tán.
Tuy lúc trước bọn họ nghe bà nội Đồng điên rồi, chỉ là không biết nghiêm trọng đến trình độ này, chuyện quan trọng như vậy cũng quên được.
Nghe nói bà ấy điên lên còn đánh người nữa, xem ra chờ bà ấy lên đây, phải giấu mấy đứa nhỏ đi mới được!
Mắt vợ bác Lâm trợn trắng hừ nói: “Vô tội cái rắm! Lão Lâm nhà tôi nói, bà nội cô nói chuyện trung khí mười phần, đầu óc rõ ràng, không giống như người bị điên……”
“Phanh” một tiếng!
Đồng Tuyết Lục đoạt chén sứ trên tay vợ bác Lâm quăng xuống đất!
Vợ bác Lâm:…… Chén của tôi!!!
Nhưng bà còn chưa kịp chửi ầm lên, đã thấy hốc mắt Đồng Tuyết Lục đỏ lên khóc nói: “Lần trước thím Lâm chạy đến Từ gia xúi giục Từ gia đừng trả lại công việc cho chúng con, lần này lại bôi nhọ chị em chúng con nói dối trước mặt mọi người, con muốn hỏi một chút, rốt cuộc Đồng gia con đã đắc tội thím Lâm ở chỗ nào, mà thím lại nơi chốn nhằm vào chúng con như vậy?”
Vợ bác Lâm: “Tôi……”
Đồng Tuyết Lục không cho bà cơ hội mở miệng, đột nhiên thò lại gần hạ giọng nói: “Bà là cái đồ lão yêu phụ mặt rỗ, tôi đã từng thấy người xấu, nhưng chưa thấy ai xấu như bà, bà cứ thích nhằm vào tôi, kỳ thật là đang ganh tị với sắc đẹp của tôi có đúng không?”
Vợ bác Lâm không thể tin đôi mắt trừng lớn: “Cô! Cô! Cô!”
“Cô cái gì mà cô! Bà còn lo không ai dám lấy tôi, tôi đẹp như hoa vậy sao có thể không ai muốn, cho dù không ai lấy cũng không gả cho lão Lâm dưa vẹo táo nứt kia!”
Đồng Tuyết Lục mồm mép lưu loát, nói một hơi không thở dốc.
Vợ bác Lâm tức đến cả người run run, nhảy dựng lên muốn nắm tóc cô: “Mày con nha đầu chết tiệt này, lão nương xé rách miệng mày!”
Đồng Tuyết Lục chạy ra sau, đồng thời hoảng sợ hét lên: “Thím Lâm, thím làm gì vậy?”
Bác Thái và mẹ Từ vừa đi chợ về thấy một màn này, lập tức xông tới, một người vặn một tay vợ bác Lâm.
Người trong viện cũng không ngờ vợ bác Lâm đột nhiên đánh người, đều chạy nhanh đến.
“Vợ lão Lâm, cô làm gì vậy? Nói chuyện thì nói được rồi, sao lại động thủ đánh người?”
“Chỉ là quăng bể một cái chén thôi, có cần phải đến mức này không?”
“……”
Lão Lâm tức đến muốn giết người!
Đây là chuyện một cái chén sao? Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi!
Bác Thẩm cầm chặt tay bà: “Vợ lão Lâm, cô đã lớn tuổi vậy rồi, mà mỗi ngày còn ăn hiếp một cô gái nhỏ, cô có biết xấu hổ không vậy?”
Mẹ Từ trực tiếp phun nước miếng lên mặt bà: “Phi! Mặt mũi gì! Cô ta biết xấu hổ, đã không mang thù đến bây giờ!”
“……”
Vợ lão Lâm tức đến sắp hôn mê, con mẹ nó nước miếng phun trúng mắt bà rồi!
Mắt Đồng Tuyết Lục đỏ hoe: “Mã thiện bị người kỵ người thiện bị người khinh, em sẽ đến hội lãnh đạo nhà xưởng hỏi một chút, lãnh đạo có trơ mắt nhìn một đám cô nhi chúng em bị công nhân trong xưởng ăn hiếp không!”
Đồng Gia Minh ôm củi đi tới nói: “Chị, em đi với chị, Gia Tín, em đi báo Công An!”
Đây là lần đầu tiên Đồng Gia Minh gọi Đồng Tuyết Lục là chị.
Có lẽ sẽ không xuất phát từ thật tâm, nhưng Đồng Tuyết Lục không để bụng, ngược lại rất vừa lòng với phản ứng và sự ăn ý của cậu.
Đồng Gia Tín có chút không rõ sao chuyện có thể trở thành như vậy, nhưng từ trước đến nay cậu luôn nghe lời anh hai nói, gật đầu nói: “Dạ, em đi liền!”
Nghe Đồng gia muốn đi báo Công An, lại muốn đi tìm lãnh đạo nhà xưởng, mẹ bác Lâm ngồi không yên.
Bà như một cơn gió lốc từ trong phòng chạy ra, nhảy đến trước mặt vợ bác Lâm.
“Bang” tát một cái lên mặt bà: “Cô cái đồ đàn bà phá của, cả ngày không làm chuyện gì chỉ biết đi gây chuyện thị phi, cô xin lỗi con bé ngay cho tôi!”
Vợ bác Lâm bị bà đánh ngốc, mặt sưng đỏ lên: “Mẹ, con……”
“Con cái gì mà con! Mau xin lỗi đi, bằng không cô cút về nhà mẹ đẻ cho tôi!”
Vợ bác Lâm tức đến thiếu chút nữa cắn nát răng, không cam lòng nhìn Đồng Tuyết Lục: “Con gái, thím sai rồi, thím xin lỗi con!”
Đồng Tuyết Lục ngày thường ở trong sân rất dễ nói chuyện, nhưng lần này không dễ mua chuộc: “Nếu xin lỗi hữu dụng, cần công an làm gì? Gia Tín, em chạy đi báo nhanh đi, đợi đồng chí công an đến em báo lại thẳng nhà xưởng gặp chúng ta!”
Mẹ bác Lâm tức đến nghiến răng, nhảy dựng lên lại “Bạch bạch” cho vợ bác Lâm hai bạt tai: “Con đàn bà phá của này, cô xem cô đã làm ra chuyện tốt gì! Nếu hôm nay cô không làm con bé tha thứ cô, ngày mai tôi sẽ kêu Đại Lâm ly hôn với cô!”
Chuyện này mà nháo đến lãnh đạo thật, nói không chừng công việc của con bà sẽ không giữ nổi!
Vợ bác Lâm thế mới biết sợ hãi: “Con gái, thím thật sự biết sai rồi, con tha thứ cho thím lần này đi!”
Người trong viện cũng khuyên bảo.
“Ai da con gái à, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, có gì thì nói với nhau, báo Công An không tốt đâu con!”
“Đúng vậy, nháo đến vậy sẽ rất khó coi!”
“Vợ bác Lâm người này đúng là quá xấu xa, nhưng bây giờ bà ấy cũng biết sai rồi, con tha thứ cho bả lần này đi, nếu lần sau bả còn dám làm vậy, các thím sẽ thay con mắng bả!”
Mấy người này đúng là ví dụ điển hình cho câu đứng không đau eo.
Lòng Đồng Tuyết Lục: CMN, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Nếu các thím đã nói vậy, con sẽ nghe các thím, nhưng…… Vì để vợ bác Lâm nhận thức sâu sắc cái sai của mình, con hy vọng bác ấy về nhà mẹ đẻ nửa tháng để cảnh tỉnh lại!”
Mẹ bác Lâm còn đang sợ Đồng Tuyết Lục nói ra yêu cầu quá mức, lúc này nghe được chỉ là về nhà mẹ đẻ tỉnh lại, không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Con gái con yên tâm, bây giờ bà bảo nó lăn về nhà mẹ đẻ liền!”
Vợ bác Lâm nghe lời này nóng nảy lên: “Mẹ, con……”
“Con cái gì mà con! Mau thu thập lăn đi cho ta!”
Vợ bác Lâm tức muốn hộc máu, nhưng bà xin mãi, Đồng Tuyết Lục vẫn kiên trì muốn bà về nhà mẹ đẻ tỉnh lại.
Tuy mọi người không hiểu vì sao Đồng Tuyết Lục kiên trì bắt vợ bác Lâm về nhà mẹ đẻ, nhưng không nháo đến Cục Công An và lãnh đạo là tốt rồi, các bà thấy cũng không phải là vấn đề lớn.
Bởi vậy không ai cầu tình giúp vợ bác Lâm, cuối cùng vợ bác Lâm hai má sưng đỏ nổi trận lôi đình rời khỏi đại viện.
Mọi người tan đi, lúc này Đồng Miên Miên mới đá chân nhỏ từ trong phòng chạy ra: “Chị!”
“Chạy chậm chút, đừng để bị ngã!”
Thấy tiểu nhân nhi chạy tới, Đồng Tuyết Lục ôm bé lên.
Đồng Miên Miên vọt vào lòng chị, nãi âm nói: “Chị, Miên Miên có nghe lời chị, Miên Miên không có chạy ra!”
Mắt to của tiểu nhân nhi ngập nước nhìn cô, biểu tình kia giống như đang nói: Chị mau khen em đi.
Tâm Đồng Tuyết Lục mềm nhũn, hôn hôn mặt nhỏ: “Miên Miên nhà ta ngoan quá!”
Sau khi xảy ra chuyện với Đồng Chân Chân lần trước, cô tự cảnh tỉnh mình, còn dạy Đồng Miên Miên sau này thấy cô cãi nhau với người ta, phải trốn đi bảo vệ mình trước.
Lúc ấy tiểu nhân nhi nghe xong còn không vui, nói phải đánh người xấu với chị, vẫn là Đồng Tuyết Lục an ủi bé, nói Miên Miên lớn lên mới giúp chị đánh người xấu được, lúc này tiểu nhân nhi mới miễn cưỡng đáp ứng.
Mặt Đồng Miên Miên trướng đến đỏ bừng, thẹn thùng móc trong túi ra hai viên kẹo trái cây: “Cho chị!”
Đồng Tuyết Lục: “Đây là Miên Miên để dành cho chị sao?”
Mắt Đồng Miên Miên cười thành hình trăng khuyết, đầu nhỏ gật gật: “Thím Thẩm cho Miên Miên ba viên, Miên Miên một viên, chị một viên, anh hai một viên.”
Lời vừa rơi xuống đất, Đồng Gia Tín như pháo trúc xông tới: “Em gái, em thật bất công, còn anh ba thì sao?”
Miên Miên đúng là bạch nhãn lang, uổng công cậu tốt với em ấy như vậy, dám để dành kẹo cho Đồng Tuyết Lục mà không để dành cho cậu.
Đồng Gia Tín: tức quá.
Đồng Miên Miên bẻ ngón tay nhỏ, giơ hai ngón tay: “Miên Miên chỉ có ba viên, hết rồi.”
Đồng Gia Tín tức giận hừ hừ: “Em là cái đồ ngu ngốc, hai ngón hay ba ngón cũng không phân biệt được!”
Tiểu nhân nhi nghiêng đầu nhìn ngón tay ngắn ngủn của mình, vẻ mặt hoang mang.
Em gái nhỏ có phải em có rất nhiều dấu chấm hỏi không.
Đồng Tuyết Lục bị sự đáng yêu của bé manh đến run run, giúp bé nâng ngón út lên nói: “Cái này mới là ba, vừa rồi là hai.”
“Chị cả thật lợi hại!”
Đồng Gia Tín: ?
Rõ ràng là cậu chỉ ra trước, sao không nói cậu lợi hại, em gái thật bất công!
Đồng Gia Minh không thể nhìn bộ dáng ngu xuẩn của em trai nữa, nhường kẹo trái cây cho cậu, bảo cậu dắt Đồng Miên Miên đi chơi.
Hoàng hôn nhiễm hồng bầu trời, trong đại viện khói bếp lượn lờ bay lên.
Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời, chuẩn bị về rửa tay nấu cơm.
Đồng Gia Minh đi theo sau cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao vừa rồi cô kiên trì bắt vợ bác Lâm về nhà mẹ đẻ?”
Môi đỏ Đồng Tuyết Lục cong lên, nhẹ giọng cười nói: “Đương nhiên là vì phòng ngừa hai người đó song kiếm hợp bích.”
Nếu Tạ Kim Hoa và vợ bác Lâm hợp tác với nhau, sẽ làm cô đau đầu.
Vì vậy sẵn lúc bà ấy tự tìm đường chết đụng tới, cô dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm cho chót, nhân cơ hội này bắt bà ấy về nhà mẹ đẻ.
Nửa tháng sau chờ bà ấy từ nhà mẹ đẻ về, đám người Bắc Hòa kia đã bị cô thu thập xong.
Song kiếm hợp bích?
Mày Đồng Gia Minh nhíu lại, không hiểu được vợ bác Lâm và đám người kia có liên quan gì đến kiếm.
Cậu cảm thấy mấy người đó như chổi lông gà.
Đồng Tuyết Lục thấy cậu hoang mang, hảo tâm phổ cập khoa học nói: “Đúng rồi, là tiện trong phim Kiếm Phi Bỉ, tiện trong tiện nhân.”
Đồng Gia Minh: “……”
**
Vào lúc ban đêm sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Tuyết Lục mở hội nghị gia đình lần thứ nhất.
Người tham gia hội nghị có: Đồng Tuyết Lục, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.
Người vắng họp: Đồng Miên Miên.
Đồng Tuyết Lục nhìn Đồng Gia Mình và Đồng Gia Tín nói: “Chị cãi nhau với vợ bác Lâm hẳn là các cậu cũng nghe được, người ở quê kia không sớm thì muộn cũng lên tới, kế tiếp sẽ có một trận chiến chúng ta phải đánh một trận, nói như vậy các cậu đã hiểu rồi đúng không?”
Đại gia lì nhất tương lai Đồng Gia Tín vươn móng vuốt, giành lên tiếng trước nói: “Đã hiểu! Rất rất rất hiểu!”
Đại gia phúc hắc tương lai Đồng Gia Minh gật đầu, trước sau như một ít nói.
Đồng Tuyết Lục hài lòng với sự phối hợp của hai người: “Mặc kệ hai cậu có thành kiến gì với chị, kế tiếp chị cần hai cậu toàn thân toàn tâm tín nhiệm chị, phối hợp mọi lúc mọi nơi, hai cậu có làm được không?”
Đồng Gia Tín nghe đến vấn đề này, quay đầu nhìn anh cậu một cái.
Đồng Gia Minh lại gật đầu lần nữa, không hề chần chờ.
Đồng Gia Tín nhìn anh cậu gật đầu, tròng mắt xoay chuyển, cũng gật đầu.
Tuy cậu chưa tha thứ cho Đồng Tuyết Lục hoàn toàn, nhưng so với bọn châu chấu ở quê kia, cậu tình nguyện đứng cùng một chỗ với Đồng Tuyết Lục!
Đồng Tuyết Lục sẽ không đánh chửi bọn họ, còn thương yêu em gái, quan trọng nhất là, cô ta nấu ăn rất ngon!
Hướng về lí do cuối cùng nhiều hơn chút, chuyện cô ta làm sai có chút lớn đó, cậu cũng sẽ nể tình chuyện nấu ăn mà mắt nhắm mắt mở.
Nhưng người ở quê không giống vậy, trước kia mỗi khi bọn họ lên đây đều ăn hiếp ba anh em bọn họ, đặc biệt là em gái, lúc nào cũng bị đánh khóc.
Còn có bọn họ hay đòi tiền cha mẹ, ăn cơm phải có thịt mới ăn, vì vậy mỗi lần bọn họ lên đây, nhà sẽ thiếu một đống nợ!
Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: “Rất tốt, kế tiếp chị sẽ phân nhiệm vụ, Đồng Gia Tín.”
“Có!”
“Nhiệm vụ của cậu là bảo hộ Miên Miên, chờ người ở quê lên, cậu hãy xin nghỉ bệnh ở trường học vài hôm, sau đó một tấc không rời canh giữ bên người Miên Miên, không được để em ấy chịu chút tổn thương nào, cậu có thể làm được không?”
Người khác nghe được lời có lẽ sẽ cảm thấy cô quá đại kinh tiểu quái, nhưng cô nhớ tới nội dung trong sách miêu tả, tâm muốn chơi chết Đồng Ngạn Lương cũng có luôn rồi.
Đúng, Đồng Ngạn Lương chính là anh họ dâm loạn Đồng Miên Miên, nhân tra VIP!
Vốn dĩ Đồng Gia Tín cảm thấy để cậu bảo vệ em gái là đại tài tiểu dụng, nhưng nghe thấy không cần đi học, hai mắt lập tức mở to.
“Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt, sẽ không để em ấy chịu chút tổn thương nào!”
Vừa dứt lời, Đồng Miên Miên ngủ say trên giường đột nhiên trở mình, nãi thanh nãi khí nói mớ: “Ghét anh ba, không cho anh ba ăn kẹo đâu!”
Đồng Gia Tín lập tức lộ ra vẻ mặt như bị nhức răng: “……”
Em gái quả nhiên là bạch nhãn lang nuôi hoài không thân!
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong cong, quay đầu nhìn Đồng Gia Minh: “Từ ngày mai cậu cũng xin nghỉ bệnh đi, sau đó đến nhà ga đón người trước, sau khi đón được rồi, đừng dẫn bọn họ về nhà mà……”
“Vậy phải dẫn bọn họ đến đâu? Khách sạn sao?” Đồng Gia Tín tò mò đoạt lời nói.
“Dẫn bọn họ đến tiệm cơm Quốc Doanh.”
Đồng Gia Tín nghe vậy, lông mày nồng đậm vặn vẹo như hai con sâu lông: “Sao phải dẫn họ đến tiệm cơm Quốc Doanh?”
Những người đó đáng ghét như vậy, nửa đồng tiền cậu cũng không muốn chi cho họ.
Đồng Tuyết Lục nói: “Cái này cậu đừng động vào, chị đã an bài hết.”
“Anh hai, anh coi cô ta kìa!”
Đồng Tuyết Lục trợn mắt, còn dám cáo trạng.
Không hổ là gà tiểu học!
Đồng Gia Minh không kích động như Đồng Gia Tín, nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Được.”
Đồng Tuyết Lục thấy thế vừa lòng gật đầu, quay đầu lại nói với Đồng Gia Tín: “Cậu học theo anh cậu kìa.”
Tính cách Đồng Gia Minh trầm ổn bình tĩnh, là một sự giúp đỡ rất tốt.
Cho dù cậu không hiểu cách cô làm, cậu cũng sẽ không phản đối cô trước mặt người ngoài.
Cậu đã tuân thủ lời hứa với cô lúc trước: Cho dù không tin cô, nhưng ít ra sẽ không kéo chân cô.
Đồng Gia Tín: “……”
Có cảm giác bị khinh bỉ.
Tức quá.
Đồng Tuyết Lục không để ý đến tiểu tính tình của Đồng Gia Tín, tuyên bố hội nghị kết thúc, sau đó đi ra ngoài tắm rửa rồi đi vào ngủ.
Cô muốn dưỡng tinh thần, nghênh đón đại chiến sắp đến!
**
Ngày hôm sau, Đồng gia vẫn ăn cháo khoai lang và dưa chua như cũ.
Tục ngữ nói, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Lúc trước ăn ngon quá nhiều, bây giờ không ăn dưa chua thì là canh cải trắng, mấy chị em thấy không quen.
“Khi nào chúng ta mới được ăn thịt lại a?”
Mày Đồng Tuyết Lục giật giật.
Đây là có chuyện gì?
Dựa theo lộ trình, người Bắc Hòa hẳn là chưa nhận được thư mới đúng, trừ phi……
Trừ phi bọn họ biết được từ con đường khác.
Đồng Tuyết Lục thực mau đã bình tĩnh lại, khóe miệng mang cười nói: “Vậy ạ, vậy cảm ơn thím Lâm.”
Nói xong cô trực tiếp đi qua vợ bác Lâm.
Vợ bác Lâm: ??
Cái gì mà vậy ạ? Người bình thường lúc này phải hỏi bà nội nói gì chứ?
Vợ bác Lâm bị Đồng Tuyết Lục không đi con đường bình thường đánh cái trở tay không kịp, cắn răng đuổi theo: “Con không muốn biết bà nội con ở trong điện thoại nói gì sao?”
“Nói gì ạ?” Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục không thèm để ý.
Trong lòng vợ bác Lâm: Chậc chậc chậc.
Bà tưởng tượng thật mau là có thể nhìn thấy Đồng Tuyết Lục xấu hổ, lông mày bà nhạt đến cơ hồ không có giương lên, lớn tiếng ồn ào --
“Bà nội con nói 'Tụi bây đều là một đám nhãi ranh không có lương tâm, cha mẹ tụi bây xảy ra chuyện lớn như vậy, tụi bây lại không báo cho tao biết, chờ tao lên Bắc Kinh, nhất định sẽ đánh tụi bây một trận!”
Giọng vợ bác Lâm như loa phát thanh, ở trong sân quanh quẩn không tan.
Người trong Viện nghe được, ánh mắt sôi nổi dừng trên người Đồng Tuyết Lục.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ mấy đứa nhỏ Đồng gia thật sự không báo cho người ở quê sao?
Đột nhiên phía sau truyền đến một trận bùm bùm.
Mọi người nhìn qua, thấy củi trong tay Đồng Gia Tín rớt xuống đất, mặt ngơ ngẩn.
Sắc mặt Đồng Gia Minh đứng bên cạnh cũng đồng dạng có chút khó coi.
Vợ bác Lâm thấy hai anh em họ về, lập tức giống như được tiêm máu gà: “Ai da, hai anh em con về thật đúng lúc! Lúc trước Gia Minh có nói đã gọi điện thoại về quê rồi mà? Sao bây giờ bà nội con lại nói là chưa gọi, người đời có câu rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột vừa sinh ra đã biết đào lỗ, cũng có vài người trời sinh là quỷ thích nói dối!”
Tay Đồng Gia Minh đang ôm củi siết chặt hơn vài phần, cánh môi mím chặt.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thím Lâm đầu thím có bệnh không? Có cần con kêu bác sĩ đến khám cho thím không?”
Dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói ra lời đáng giận nhất.
Không hổ là cô.
Vợ bác Lâm bị tức đến sắp nổ tung: “Cô con nha đầu chết tiệt này, mở miệng một cái là trù người ta, còn nhỏ tuổi đã chanh chua như vậy, cô không sợ không ai thèm lấy cô sao!”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục vô tội: “Thím Lâm con không có rủa thím! Sau khi bà nội con điên, đầu óc không nhớ rõ, chuyện này trong đại viện ai cũng biết, con tưởng đầu thím Lâm cũng không nhớ rõ, nên mới hỏi thím Lâm có cần gọi bác sĩ đến xem không.”
“……”
Vợ bác Lâm bị chọc tức đến cái mũi sắp nổ luôn rồi!
Đồng Tuyết Lục lại phảng phất như không thấy được, tiếp tục vẻ mặt vô tội bổ đao: “Nếu không thím Lâm chờ thêm vài ngày cũng được, chờ bà nội con lên đây, tổ chức thành một đoàn thể cùng đi xem bác sĩ, nói không chừng còn có thể được giảm giá đó.”
“Phụt ——”
Nghe Đồng Tuyết Lục nói, người trong viện thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm sặc.
Từng nghe cùng đi mua đồ, chứ chưa bao giờ nghe cùng tổ chức thành đoàn thể đi xem bệnh!
Vợ bác Lâm bị đổ một cục tức lên ngực nuốt không trôi, tức đến thịt trên mặt nhảy tưng tưng: “Tôi phi phi phi, đầu tôi rất tốt, đầu cô mới có bệnh đó!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, quả thật đầu bà nội con không tốt, cha mẹ con vừa xảy ra chuyện Gia Minh đã gọi qua, lúc ấy người nhận điện thoại là bà nội con, chỉ là lúc ấy không ai biết đầu bà không tốt, mới nghe đó mà bà đã quên rồi, bây giờ gọi lại trách chúng con, chúng con thật sự vô tội mà!”
Những người khác nghe được lời này, nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu tán.
Tuy lúc trước bọn họ nghe bà nội Đồng điên rồi, chỉ là không biết nghiêm trọng đến trình độ này, chuyện quan trọng như vậy cũng quên được.
Nghe nói bà ấy điên lên còn đánh người nữa, xem ra chờ bà ấy lên đây, phải giấu mấy đứa nhỏ đi mới được!
Mắt vợ bác Lâm trợn trắng hừ nói: “Vô tội cái rắm! Lão Lâm nhà tôi nói, bà nội cô nói chuyện trung khí mười phần, đầu óc rõ ràng, không giống như người bị điên……”
“Phanh” một tiếng!
Đồng Tuyết Lục đoạt chén sứ trên tay vợ bác Lâm quăng xuống đất!
Vợ bác Lâm:…… Chén của tôi!!!
Nhưng bà còn chưa kịp chửi ầm lên, đã thấy hốc mắt Đồng Tuyết Lục đỏ lên khóc nói: “Lần trước thím Lâm chạy đến Từ gia xúi giục Từ gia đừng trả lại công việc cho chúng con, lần này lại bôi nhọ chị em chúng con nói dối trước mặt mọi người, con muốn hỏi một chút, rốt cuộc Đồng gia con đã đắc tội thím Lâm ở chỗ nào, mà thím lại nơi chốn nhằm vào chúng con như vậy?”
Vợ bác Lâm: “Tôi……”
Đồng Tuyết Lục không cho bà cơ hội mở miệng, đột nhiên thò lại gần hạ giọng nói: “Bà là cái đồ lão yêu phụ mặt rỗ, tôi đã từng thấy người xấu, nhưng chưa thấy ai xấu như bà, bà cứ thích nhằm vào tôi, kỳ thật là đang ganh tị với sắc đẹp của tôi có đúng không?”
Vợ bác Lâm không thể tin đôi mắt trừng lớn: “Cô! Cô! Cô!”
“Cô cái gì mà cô! Bà còn lo không ai dám lấy tôi, tôi đẹp như hoa vậy sao có thể không ai muốn, cho dù không ai lấy cũng không gả cho lão Lâm dưa vẹo táo nứt kia!”
Đồng Tuyết Lục mồm mép lưu loát, nói một hơi không thở dốc.
Vợ bác Lâm tức đến cả người run run, nhảy dựng lên muốn nắm tóc cô: “Mày con nha đầu chết tiệt này, lão nương xé rách miệng mày!”
Đồng Tuyết Lục chạy ra sau, đồng thời hoảng sợ hét lên: “Thím Lâm, thím làm gì vậy?”
Bác Thái và mẹ Từ vừa đi chợ về thấy một màn này, lập tức xông tới, một người vặn một tay vợ bác Lâm.
Người trong viện cũng không ngờ vợ bác Lâm đột nhiên đánh người, đều chạy nhanh đến.
“Vợ lão Lâm, cô làm gì vậy? Nói chuyện thì nói được rồi, sao lại động thủ đánh người?”
“Chỉ là quăng bể một cái chén thôi, có cần phải đến mức này không?”
“……”
Lão Lâm tức đến muốn giết người!
Đây là chuyện một cái chén sao? Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi!
Bác Thẩm cầm chặt tay bà: “Vợ lão Lâm, cô đã lớn tuổi vậy rồi, mà mỗi ngày còn ăn hiếp một cô gái nhỏ, cô có biết xấu hổ không vậy?”
Mẹ Từ trực tiếp phun nước miếng lên mặt bà: “Phi! Mặt mũi gì! Cô ta biết xấu hổ, đã không mang thù đến bây giờ!”
“……”
Vợ lão Lâm tức đến sắp hôn mê, con mẹ nó nước miếng phun trúng mắt bà rồi!
Mắt Đồng Tuyết Lục đỏ hoe: “Mã thiện bị người kỵ người thiện bị người khinh, em sẽ đến hội lãnh đạo nhà xưởng hỏi một chút, lãnh đạo có trơ mắt nhìn một đám cô nhi chúng em bị công nhân trong xưởng ăn hiếp không!”
Đồng Gia Minh ôm củi đi tới nói: “Chị, em đi với chị, Gia Tín, em đi báo Công An!”
Đây là lần đầu tiên Đồng Gia Minh gọi Đồng Tuyết Lục là chị.
Có lẽ sẽ không xuất phát từ thật tâm, nhưng Đồng Tuyết Lục không để bụng, ngược lại rất vừa lòng với phản ứng và sự ăn ý của cậu.
Đồng Gia Tín có chút không rõ sao chuyện có thể trở thành như vậy, nhưng từ trước đến nay cậu luôn nghe lời anh hai nói, gật đầu nói: “Dạ, em đi liền!”
Nghe Đồng gia muốn đi báo Công An, lại muốn đi tìm lãnh đạo nhà xưởng, mẹ bác Lâm ngồi không yên.
Bà như một cơn gió lốc từ trong phòng chạy ra, nhảy đến trước mặt vợ bác Lâm.
“Bang” tát một cái lên mặt bà: “Cô cái đồ đàn bà phá của, cả ngày không làm chuyện gì chỉ biết đi gây chuyện thị phi, cô xin lỗi con bé ngay cho tôi!”
Vợ bác Lâm bị bà đánh ngốc, mặt sưng đỏ lên: “Mẹ, con……”
“Con cái gì mà con! Mau xin lỗi đi, bằng không cô cút về nhà mẹ đẻ cho tôi!”
Vợ bác Lâm tức đến thiếu chút nữa cắn nát răng, không cam lòng nhìn Đồng Tuyết Lục: “Con gái, thím sai rồi, thím xin lỗi con!”
Đồng Tuyết Lục ngày thường ở trong sân rất dễ nói chuyện, nhưng lần này không dễ mua chuộc: “Nếu xin lỗi hữu dụng, cần công an làm gì? Gia Tín, em chạy đi báo nhanh đi, đợi đồng chí công an đến em báo lại thẳng nhà xưởng gặp chúng ta!”
Mẹ bác Lâm tức đến nghiến răng, nhảy dựng lên lại “Bạch bạch” cho vợ bác Lâm hai bạt tai: “Con đàn bà phá của này, cô xem cô đã làm ra chuyện tốt gì! Nếu hôm nay cô không làm con bé tha thứ cô, ngày mai tôi sẽ kêu Đại Lâm ly hôn với cô!”
Chuyện này mà nháo đến lãnh đạo thật, nói không chừng công việc của con bà sẽ không giữ nổi!
Vợ bác Lâm thế mới biết sợ hãi: “Con gái, thím thật sự biết sai rồi, con tha thứ cho thím lần này đi!”
Người trong viện cũng khuyên bảo.
“Ai da con gái à, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, có gì thì nói với nhau, báo Công An không tốt đâu con!”
“Đúng vậy, nháo đến vậy sẽ rất khó coi!”
“Vợ bác Lâm người này đúng là quá xấu xa, nhưng bây giờ bà ấy cũng biết sai rồi, con tha thứ cho bả lần này đi, nếu lần sau bả còn dám làm vậy, các thím sẽ thay con mắng bả!”
Mấy người này đúng là ví dụ điển hình cho câu đứng không đau eo.
Lòng Đồng Tuyết Lục: CMN, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Nếu các thím đã nói vậy, con sẽ nghe các thím, nhưng…… Vì để vợ bác Lâm nhận thức sâu sắc cái sai của mình, con hy vọng bác ấy về nhà mẹ đẻ nửa tháng để cảnh tỉnh lại!”
Mẹ bác Lâm còn đang sợ Đồng Tuyết Lục nói ra yêu cầu quá mức, lúc này nghe được chỉ là về nhà mẹ đẻ tỉnh lại, không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Con gái con yên tâm, bây giờ bà bảo nó lăn về nhà mẹ đẻ liền!”
Vợ bác Lâm nghe lời này nóng nảy lên: “Mẹ, con……”
“Con cái gì mà con! Mau thu thập lăn đi cho ta!”
Vợ bác Lâm tức muốn hộc máu, nhưng bà xin mãi, Đồng Tuyết Lục vẫn kiên trì muốn bà về nhà mẹ đẻ tỉnh lại.
Tuy mọi người không hiểu vì sao Đồng Tuyết Lục kiên trì bắt vợ bác Lâm về nhà mẹ đẻ, nhưng không nháo đến Cục Công An và lãnh đạo là tốt rồi, các bà thấy cũng không phải là vấn đề lớn.
Bởi vậy không ai cầu tình giúp vợ bác Lâm, cuối cùng vợ bác Lâm hai má sưng đỏ nổi trận lôi đình rời khỏi đại viện.
Mọi người tan đi, lúc này Đồng Miên Miên mới đá chân nhỏ từ trong phòng chạy ra: “Chị!”
“Chạy chậm chút, đừng để bị ngã!”
Thấy tiểu nhân nhi chạy tới, Đồng Tuyết Lục ôm bé lên.
Đồng Miên Miên vọt vào lòng chị, nãi âm nói: “Chị, Miên Miên có nghe lời chị, Miên Miên không có chạy ra!”
Mắt to của tiểu nhân nhi ngập nước nhìn cô, biểu tình kia giống như đang nói: Chị mau khen em đi.
Tâm Đồng Tuyết Lục mềm nhũn, hôn hôn mặt nhỏ: “Miên Miên nhà ta ngoan quá!”
Sau khi xảy ra chuyện với Đồng Chân Chân lần trước, cô tự cảnh tỉnh mình, còn dạy Đồng Miên Miên sau này thấy cô cãi nhau với người ta, phải trốn đi bảo vệ mình trước.
Lúc ấy tiểu nhân nhi nghe xong còn không vui, nói phải đánh người xấu với chị, vẫn là Đồng Tuyết Lục an ủi bé, nói Miên Miên lớn lên mới giúp chị đánh người xấu được, lúc này tiểu nhân nhi mới miễn cưỡng đáp ứng.
Mặt Đồng Miên Miên trướng đến đỏ bừng, thẹn thùng móc trong túi ra hai viên kẹo trái cây: “Cho chị!”
Đồng Tuyết Lục: “Đây là Miên Miên để dành cho chị sao?”
Mắt Đồng Miên Miên cười thành hình trăng khuyết, đầu nhỏ gật gật: “Thím Thẩm cho Miên Miên ba viên, Miên Miên một viên, chị một viên, anh hai một viên.”
Lời vừa rơi xuống đất, Đồng Gia Tín như pháo trúc xông tới: “Em gái, em thật bất công, còn anh ba thì sao?”
Miên Miên đúng là bạch nhãn lang, uổng công cậu tốt với em ấy như vậy, dám để dành kẹo cho Đồng Tuyết Lục mà không để dành cho cậu.
Đồng Gia Tín: tức quá.
Đồng Miên Miên bẻ ngón tay nhỏ, giơ hai ngón tay: “Miên Miên chỉ có ba viên, hết rồi.”
Đồng Gia Tín tức giận hừ hừ: “Em là cái đồ ngu ngốc, hai ngón hay ba ngón cũng không phân biệt được!”
Tiểu nhân nhi nghiêng đầu nhìn ngón tay ngắn ngủn của mình, vẻ mặt hoang mang.
Em gái nhỏ có phải em có rất nhiều dấu chấm hỏi không.
Đồng Tuyết Lục bị sự đáng yêu của bé manh đến run run, giúp bé nâng ngón út lên nói: “Cái này mới là ba, vừa rồi là hai.”
“Chị cả thật lợi hại!”
Đồng Gia Tín: ?
Rõ ràng là cậu chỉ ra trước, sao không nói cậu lợi hại, em gái thật bất công!
Đồng Gia Minh không thể nhìn bộ dáng ngu xuẩn của em trai nữa, nhường kẹo trái cây cho cậu, bảo cậu dắt Đồng Miên Miên đi chơi.
Hoàng hôn nhiễm hồng bầu trời, trong đại viện khói bếp lượn lờ bay lên.
Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời, chuẩn bị về rửa tay nấu cơm.
Đồng Gia Minh đi theo sau cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao vừa rồi cô kiên trì bắt vợ bác Lâm về nhà mẹ đẻ?”
Môi đỏ Đồng Tuyết Lục cong lên, nhẹ giọng cười nói: “Đương nhiên là vì phòng ngừa hai người đó song kiếm hợp bích.”
Nếu Tạ Kim Hoa và vợ bác Lâm hợp tác với nhau, sẽ làm cô đau đầu.
Vì vậy sẵn lúc bà ấy tự tìm đường chết đụng tới, cô dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm cho chót, nhân cơ hội này bắt bà ấy về nhà mẹ đẻ.
Nửa tháng sau chờ bà ấy từ nhà mẹ đẻ về, đám người Bắc Hòa kia đã bị cô thu thập xong.
Song kiếm hợp bích?
Mày Đồng Gia Minh nhíu lại, không hiểu được vợ bác Lâm và đám người kia có liên quan gì đến kiếm.
Cậu cảm thấy mấy người đó như chổi lông gà.
Đồng Tuyết Lục thấy cậu hoang mang, hảo tâm phổ cập khoa học nói: “Đúng rồi, là tiện trong phim Kiếm Phi Bỉ, tiện trong tiện nhân.”
Đồng Gia Minh: “……”
**
Vào lúc ban đêm sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Tuyết Lục mở hội nghị gia đình lần thứ nhất.
Người tham gia hội nghị có: Đồng Tuyết Lục, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.
Người vắng họp: Đồng Miên Miên.
Đồng Tuyết Lục nhìn Đồng Gia Mình và Đồng Gia Tín nói: “Chị cãi nhau với vợ bác Lâm hẳn là các cậu cũng nghe được, người ở quê kia không sớm thì muộn cũng lên tới, kế tiếp sẽ có một trận chiến chúng ta phải đánh một trận, nói như vậy các cậu đã hiểu rồi đúng không?”
Đại gia lì nhất tương lai Đồng Gia Tín vươn móng vuốt, giành lên tiếng trước nói: “Đã hiểu! Rất rất rất hiểu!”
Đại gia phúc hắc tương lai Đồng Gia Minh gật đầu, trước sau như một ít nói.
Đồng Tuyết Lục hài lòng với sự phối hợp của hai người: “Mặc kệ hai cậu có thành kiến gì với chị, kế tiếp chị cần hai cậu toàn thân toàn tâm tín nhiệm chị, phối hợp mọi lúc mọi nơi, hai cậu có làm được không?”
Đồng Gia Tín nghe đến vấn đề này, quay đầu nhìn anh cậu một cái.
Đồng Gia Minh lại gật đầu lần nữa, không hề chần chờ.
Đồng Gia Tín nhìn anh cậu gật đầu, tròng mắt xoay chuyển, cũng gật đầu.
Tuy cậu chưa tha thứ cho Đồng Tuyết Lục hoàn toàn, nhưng so với bọn châu chấu ở quê kia, cậu tình nguyện đứng cùng một chỗ với Đồng Tuyết Lục!
Đồng Tuyết Lục sẽ không đánh chửi bọn họ, còn thương yêu em gái, quan trọng nhất là, cô ta nấu ăn rất ngon!
Hướng về lí do cuối cùng nhiều hơn chút, chuyện cô ta làm sai có chút lớn đó, cậu cũng sẽ nể tình chuyện nấu ăn mà mắt nhắm mắt mở.
Nhưng người ở quê không giống vậy, trước kia mỗi khi bọn họ lên đây đều ăn hiếp ba anh em bọn họ, đặc biệt là em gái, lúc nào cũng bị đánh khóc.
Còn có bọn họ hay đòi tiền cha mẹ, ăn cơm phải có thịt mới ăn, vì vậy mỗi lần bọn họ lên đây, nhà sẽ thiếu một đống nợ!
Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: “Rất tốt, kế tiếp chị sẽ phân nhiệm vụ, Đồng Gia Tín.”
“Có!”
“Nhiệm vụ của cậu là bảo hộ Miên Miên, chờ người ở quê lên, cậu hãy xin nghỉ bệnh ở trường học vài hôm, sau đó một tấc không rời canh giữ bên người Miên Miên, không được để em ấy chịu chút tổn thương nào, cậu có thể làm được không?”
Người khác nghe được lời có lẽ sẽ cảm thấy cô quá đại kinh tiểu quái, nhưng cô nhớ tới nội dung trong sách miêu tả, tâm muốn chơi chết Đồng Ngạn Lương cũng có luôn rồi.
Đúng, Đồng Ngạn Lương chính là anh họ dâm loạn Đồng Miên Miên, nhân tra VIP!
Vốn dĩ Đồng Gia Tín cảm thấy để cậu bảo vệ em gái là đại tài tiểu dụng, nhưng nghe thấy không cần đi học, hai mắt lập tức mở to.
“Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt, sẽ không để em ấy chịu chút tổn thương nào!”
Vừa dứt lời, Đồng Miên Miên ngủ say trên giường đột nhiên trở mình, nãi thanh nãi khí nói mớ: “Ghét anh ba, không cho anh ba ăn kẹo đâu!”
Đồng Gia Tín lập tức lộ ra vẻ mặt như bị nhức răng: “……”
Em gái quả nhiên là bạch nhãn lang nuôi hoài không thân!
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong cong, quay đầu nhìn Đồng Gia Minh: “Từ ngày mai cậu cũng xin nghỉ bệnh đi, sau đó đến nhà ga đón người trước, sau khi đón được rồi, đừng dẫn bọn họ về nhà mà……”
“Vậy phải dẫn bọn họ đến đâu? Khách sạn sao?” Đồng Gia Tín tò mò đoạt lời nói.
“Dẫn bọn họ đến tiệm cơm Quốc Doanh.”
Đồng Gia Tín nghe vậy, lông mày nồng đậm vặn vẹo như hai con sâu lông: “Sao phải dẫn họ đến tiệm cơm Quốc Doanh?”
Những người đó đáng ghét như vậy, nửa đồng tiền cậu cũng không muốn chi cho họ.
Đồng Tuyết Lục nói: “Cái này cậu đừng động vào, chị đã an bài hết.”
“Anh hai, anh coi cô ta kìa!”
Đồng Tuyết Lục trợn mắt, còn dám cáo trạng.
Không hổ là gà tiểu học!
Đồng Gia Minh không kích động như Đồng Gia Tín, nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Được.”
Đồng Tuyết Lục thấy thế vừa lòng gật đầu, quay đầu lại nói với Đồng Gia Tín: “Cậu học theo anh cậu kìa.”
Tính cách Đồng Gia Minh trầm ổn bình tĩnh, là một sự giúp đỡ rất tốt.
Cho dù cậu không hiểu cách cô làm, cậu cũng sẽ không phản đối cô trước mặt người ngoài.
Cậu đã tuân thủ lời hứa với cô lúc trước: Cho dù không tin cô, nhưng ít ra sẽ không kéo chân cô.
Đồng Gia Tín: “……”
Có cảm giác bị khinh bỉ.
Tức quá.
Đồng Tuyết Lục không để ý đến tiểu tính tình của Đồng Gia Tín, tuyên bố hội nghị kết thúc, sau đó đi ra ngoài tắm rửa rồi đi vào ngủ.
Cô muốn dưỡng tinh thần, nghênh đón đại chiến sắp đến!
**
Ngày hôm sau, Đồng gia vẫn ăn cháo khoai lang và dưa chua như cũ.
Tục ngữ nói, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Lúc trước ăn ngon quá nhiều, bây giờ không ăn dưa chua thì là canh cải trắng, mấy chị em thấy không quen.
“Khi nào chúng ta mới được ăn thịt lại a?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất