Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 39:
Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sao đối phương lại quen biết cô?
Hơn nữa vì sao còn hỏi cô có phải bạn gái của Ôn Như Quy không?
Đồng Tuyết Lục quan sát Phác Kiến Nghĩa, Phác Kiến Nghĩa cũng đang quan sát cô.
Ngày đó vội vàng chỉ nhìn lướt qua anh ta đã cảm thấy vô cùng kinh diễm rồi, bây giờ đứng gần, lại cảm thấy đẹp đến mức chấn động lòng người.
Làn da trắng nõn mịn màng, ánh mặt trời chiếu lên người cô giống như phản chiếu ra một vầng sáng, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương mù, ánh sáng lóe lên trong đáy mắt khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều lu mờ.
Phác Kiến Nghĩa nói: “Tôi là bạn của Ôn Như Quy, tên là Phác Kiến Nghĩa, Phác trong từ mộc mạc, Kiến trong kiến thiết, Nghĩa trong nghĩa khí, ngày hôm đó chúng ta đã từng gặp qua trước cửa đồn công an, không biết cô có ấn tượng hay không?”
Ấn tượng thật ra là có.
Nhưng mà anh ta vẫn chưa nói rõ động cơ của mình, hơn nữa cô cảm thấy người lạnh nhạt như Ôn Như Quy, chắc chắn sẽ không nói hươu nói vượn bảo cô là bạn gái của anh.
Đôi môi đỏ của cô khẽ cong lên, hai chiếc lúm đồng tiền mờ ảo xuất hiện bên khóe miệng, cô cười nói: “Chào anh, tôi tên là Đồng Tuyết Lục, Đồng trong mùa đông, Tuyết trong bông tuyết phiêu diêu, Lục trong đội nón xanh cho người khác.”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
Phác Kiến Nghĩa không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy, mặt anh ta sững sờ vài giây.
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày: “Tôi nói đùa với đồng chí Phác thôi, thật ra Lục trong cỏ xanh lục lục lục.”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
Anh ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng mà anh ta cũng không để ý lắm, lại lần nữa hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất: “Vậy xin hỏi cô có phải bạn gái của Ôn Như Quy không?”
Lông mi của Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng run rẩy vài cái, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Đúng vậy.”
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy thế thì kích động không nhịn nổi: “Thật vậy sao? Hai người thật sự đang quen nhau?”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục lập tức trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên là thật rồi, tôi với Như Quy quen nhau đã hơn một năm.”
Hơn! Một!! Năm!!!
Phác Kiến Nghĩa bị tin tức này đánh ngốc, sững sờ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Anh ta cắn răng, hừ một tiếng, nói: “Chuyện lớn như vậy thế mà tên kia không nói cho tôi biết! Hôm qua tôi hỏi, cậu ấy còn nói chưa có bạn gái, đúng là quá đáng giận!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, với tính cách của Ôn Như Quy, anh sẽ không nói ra lời như vậy.
Sau đó đôi mày đẹp của Đồng Tuyết Lục vô thức nhướng lên, cô lui về phía sau một bước, chuẩn bị biểu diễn.
Cô che miệng, nghi ngờ quan sát Phác Kiến Nghĩa: “Nếu Như Quy không nói cho anh, sao anh lại biết tôi?”
Phác Kiến Nghĩa gãi gãi đầu, cười hì hì hai tiếng: “Chuyện này hì hì...”
Đồng Tuyết Lục lại tiếp tục lui về phía sau hai bước nữa, nhíu mày nhìn anh ta: “Có phải anh có mục đích nào đó không thể cho người khác biết hay không? Tốt nhất anh nên thành thật khai báo, nếu anh còn cười hì hì nữa, tôi sẽ thét lên đấy.”
Vừa nói cô vừa nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sao, vẻ mặt giống như đang chuẩn bị có thể thét chói tai bất cứ lúc nào.
Phác Kiến Nghĩa thấy cô thật muốn thét to, không khỏi luống cuống: “Đồng chí Đồng cô đừng kêu, tôi thật sự không có mục đích nào không thể cho người khác biết, sở dĩ tôi biết cô, là vì lần trước Như Quy...”
Để xua tan nghi ngờ trong lòng Đồng Tuyết Lục, anh ta nhanh chóng kể ra việc lần trước Ôn Như Quy nhờ anh ta giúp đỡ xử lý Đồng Chân Chân, và lần này anh ta phát hiện ra vụ án có liên quan đến cô thế nào, sau đó còn nói ra cả chuyện anh ta gọi điện thoại cho Ôn Như Quy... Không hề giấu diếm chút nào.
Nghe anh ta nói xong, Đồng Tuyết Lục lập tức ngẩn ngơ.
Cô hoàn toàn không ngờ, Ôn Như Quy sẽ ra tay giúp đỡ mình.
Hơn nữa vì sao còn hỏi cô có phải bạn gái của Ôn Như Quy không?
Đồng Tuyết Lục quan sát Phác Kiến Nghĩa, Phác Kiến Nghĩa cũng đang quan sát cô.
Ngày đó vội vàng chỉ nhìn lướt qua anh ta đã cảm thấy vô cùng kinh diễm rồi, bây giờ đứng gần, lại cảm thấy đẹp đến mức chấn động lòng người.
Làn da trắng nõn mịn màng, ánh mặt trời chiếu lên người cô giống như phản chiếu ra một vầng sáng, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương mù, ánh sáng lóe lên trong đáy mắt khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều lu mờ.
Phác Kiến Nghĩa nói: “Tôi là bạn của Ôn Như Quy, tên là Phác Kiến Nghĩa, Phác trong từ mộc mạc, Kiến trong kiến thiết, Nghĩa trong nghĩa khí, ngày hôm đó chúng ta đã từng gặp qua trước cửa đồn công an, không biết cô có ấn tượng hay không?”
Ấn tượng thật ra là có.
Nhưng mà anh ta vẫn chưa nói rõ động cơ của mình, hơn nữa cô cảm thấy người lạnh nhạt như Ôn Như Quy, chắc chắn sẽ không nói hươu nói vượn bảo cô là bạn gái của anh.
Đôi môi đỏ của cô khẽ cong lên, hai chiếc lúm đồng tiền mờ ảo xuất hiện bên khóe miệng, cô cười nói: “Chào anh, tôi tên là Đồng Tuyết Lục, Đồng trong mùa đông, Tuyết trong bông tuyết phiêu diêu, Lục trong đội nón xanh cho người khác.”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
Phác Kiến Nghĩa không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy, mặt anh ta sững sờ vài giây.
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày: “Tôi nói đùa với đồng chí Phác thôi, thật ra Lục trong cỏ xanh lục lục lục.”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
Anh ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng mà anh ta cũng không để ý lắm, lại lần nữa hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất: “Vậy xin hỏi cô có phải bạn gái của Ôn Như Quy không?”
Lông mi của Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng run rẩy vài cái, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Đúng vậy.”
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy thế thì kích động không nhịn nổi: “Thật vậy sao? Hai người thật sự đang quen nhau?”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục lập tức trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên là thật rồi, tôi với Như Quy quen nhau đã hơn một năm.”
Hơn! Một!! Năm!!!
Phác Kiến Nghĩa bị tin tức này đánh ngốc, sững sờ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Anh ta cắn răng, hừ một tiếng, nói: “Chuyện lớn như vậy thế mà tên kia không nói cho tôi biết! Hôm qua tôi hỏi, cậu ấy còn nói chưa có bạn gái, đúng là quá đáng giận!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, với tính cách của Ôn Như Quy, anh sẽ không nói ra lời như vậy.
Sau đó đôi mày đẹp của Đồng Tuyết Lục vô thức nhướng lên, cô lui về phía sau một bước, chuẩn bị biểu diễn.
Cô che miệng, nghi ngờ quan sát Phác Kiến Nghĩa: “Nếu Như Quy không nói cho anh, sao anh lại biết tôi?”
Phác Kiến Nghĩa gãi gãi đầu, cười hì hì hai tiếng: “Chuyện này hì hì...”
Đồng Tuyết Lục lại tiếp tục lui về phía sau hai bước nữa, nhíu mày nhìn anh ta: “Có phải anh có mục đích nào đó không thể cho người khác biết hay không? Tốt nhất anh nên thành thật khai báo, nếu anh còn cười hì hì nữa, tôi sẽ thét lên đấy.”
Vừa nói cô vừa nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sao, vẻ mặt giống như đang chuẩn bị có thể thét chói tai bất cứ lúc nào.
Phác Kiến Nghĩa thấy cô thật muốn thét to, không khỏi luống cuống: “Đồng chí Đồng cô đừng kêu, tôi thật sự không có mục đích nào không thể cho người khác biết, sở dĩ tôi biết cô, là vì lần trước Như Quy...”
Để xua tan nghi ngờ trong lòng Đồng Tuyết Lục, anh ta nhanh chóng kể ra việc lần trước Ôn Như Quy nhờ anh ta giúp đỡ xử lý Đồng Chân Chân, và lần này anh ta phát hiện ra vụ án có liên quan đến cô thế nào, sau đó còn nói ra cả chuyện anh ta gọi điện thoại cho Ôn Như Quy... Không hề giấu diếm chút nào.
Nghe anh ta nói xong, Đồng Tuyết Lục lập tức ngẩn ngơ.
Cô hoàn toàn không ngờ, Ôn Như Quy sẽ ra tay giúp đỡ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất