Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 47:
Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó xoay người đi đến nhà Tô Tú Anh.
Trong lòng Hà Bảo Căn lo lắng cho mẹ mình, vội vàng chạy về nhà, ai ngờ vừa vào sân đã nhìn thấy mẹ mình vẫn đang khỏe mạnh ngồi đóng đế giày ở cửa.
Anh ta dừng chân, quay đầu lại, hung ác trừng mắt hỏi Tô Tú Anh: “Chuyện này là thế nào? Không phải cô nói mẹ tôi ngã bị thương sao?”
Tô Tú Anh bị anh ta trừng mắt sợ hãi lui về phía sau một bước.
Chị ấy còn chưa kịp trả lời, bà Hà ở trong nhà đã nghe thấy tiếng bọn họ, bà ta ngẩng đầu lên kỳ quái hỏi: “Bảo Căn, sao hai đứa lại về giờ này? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hà Bảo Căn mang vẻ mặt tức giận: “Đều do con tiện nhân này, cô ta nói với con mẹ ngã bị thương, cần phải đưa đi bệnh viện, cho nên con mới xin nghỉ về nhà!”
Bà Hà nhảy dựng lên mắng: “Cái con gà mái không biết đẻ chứng này, mày dám nguyền rủa tao à? Bảo Căn, con xem vợ con đấy, càng ngày càng không biết trời cao đất dày, bây giờ còn dám trèo cả lên đầu mẹ nói láo, con phải cẩn thận dạy dỗ lại cô ta mới được!”
Đôi mày rậm của Hà Bảo Căn dựng ngược, trừng mắt quát Tô Tú Anh: “Tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không đừng trách tôi cho cô một trận!”
Tuy rằng trong lòng Tô Tú Anh đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng khi chuyện sắp xảy ra chị ấy vẫn không nhịn được bắ đầu run rẩy.
Chị ấy hít sâu một hơi, nói: “Không sai, tôi nói dối, tôi gọi anh về là muốn thương lượng chuyện ly hôn với anh.”
Nghe thấy thế, hai mắt Hà Bảo Căn trừng to như mắt trâu: “Cô nói cái gì? Có gan cô lặp lại lần nữa!”
Tô Tú Anh siết chặt nắm tay, gằn từng chữ một, nói: “Hà Bảo Căn, tôi không muốn sống với anh nữa, tôi muốn ly hôn!”
“Bốp!” Một tiếng tát tai vang lên!
Tô Tú Anh vừa nói xong, trên mặt đã ăn ngay một cái tát rất mạnh.
Dáng người Hà Bảo Căn cao lớn, bàn tay cũng to như chiếc quạt hương bồ, một cái tát lập tức khiến nửa mặt Tô Tú Anh lệch sang một bên.
Cảm giác nóng rát từ trên mặt truyền đến, Tô Tú Anh chỉ cảm thấy tai mình kêu on gong: “Hà Bảo Căn, có bản lĩnh hôm nay anh đánh chết tôi đi, nếu không hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với anh!”
Hà Bảo Căn tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, anh ta lại giơ tay tát thêm một cái nữa.
Tô Tú Anh không trốn tránh, sau cái tát này, mặt chị ấy đã xưng vù lên, cảm giác nóng ấm trào lên trên mũi, hai hòng máu tươi chảy xuống.
Chị ấy không thèm lau máu trên mặt, mà dùng giọng chỉ đủ cho Hà Bảo Căn và bà Hà nghe thấy, nói: “Hà Bảo Căn, mày là thằng phế vật chỉ biết ức hiếp người nhà, mày và mẹ mày đều là đồ đê tiện không bằng cả súc sinh, tao nguyền rủa chúng mày sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”
Bà Hà thấy con trai dạy dỗ Tô Tú Anh, vốn dĩ không muốn ra tay, lúc này nghe thấy Tô Tú Anh vậy mà dám nguyền rủa mình và con trai phải xuống địa ngục, bà ta không nhịn được cũng nổi trận lôi đình.
“Cái đồ rách nát không biết đẻ trứng này, bà đánh chết mày!”
Bà Hà chạy tới, duỗi tay nắm lấy tóc Tô Tú Anh, móng tay cào thẳng vào mặt chị, mặt Tô Tú Anh lập tức bị cào nở hoa.
Tô Tú Anh cảm thấy da đầu mình sắp bị xé rách, chị la hét chói tai: “Cứu mạng, có ai không, hai mẹ con Hà Bảo Căn muốn giết người...”
Nhà họ Hà ồn ào như vậy, khiến hàng xóm xung quanh đều thi nhau chạy ra khỏi nhà.
“Bà Hà, sao nhà bà lại ồn ào rồi?”
“Đúng đấy, đừng đánh nữa, có chuyện gì cứ từ từ nói với nhau.”
Trong lòng Hà Bảo Căn lo lắng cho mẹ mình, vội vàng chạy về nhà, ai ngờ vừa vào sân đã nhìn thấy mẹ mình vẫn đang khỏe mạnh ngồi đóng đế giày ở cửa.
Anh ta dừng chân, quay đầu lại, hung ác trừng mắt hỏi Tô Tú Anh: “Chuyện này là thế nào? Không phải cô nói mẹ tôi ngã bị thương sao?”
Tô Tú Anh bị anh ta trừng mắt sợ hãi lui về phía sau một bước.
Chị ấy còn chưa kịp trả lời, bà Hà ở trong nhà đã nghe thấy tiếng bọn họ, bà ta ngẩng đầu lên kỳ quái hỏi: “Bảo Căn, sao hai đứa lại về giờ này? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hà Bảo Căn mang vẻ mặt tức giận: “Đều do con tiện nhân này, cô ta nói với con mẹ ngã bị thương, cần phải đưa đi bệnh viện, cho nên con mới xin nghỉ về nhà!”
Bà Hà nhảy dựng lên mắng: “Cái con gà mái không biết đẻ chứng này, mày dám nguyền rủa tao à? Bảo Căn, con xem vợ con đấy, càng ngày càng không biết trời cao đất dày, bây giờ còn dám trèo cả lên đầu mẹ nói láo, con phải cẩn thận dạy dỗ lại cô ta mới được!”
Đôi mày rậm của Hà Bảo Căn dựng ngược, trừng mắt quát Tô Tú Anh: “Tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không đừng trách tôi cho cô một trận!”
Tuy rằng trong lòng Tô Tú Anh đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng khi chuyện sắp xảy ra chị ấy vẫn không nhịn được bắ đầu run rẩy.
Chị ấy hít sâu một hơi, nói: “Không sai, tôi nói dối, tôi gọi anh về là muốn thương lượng chuyện ly hôn với anh.”
Nghe thấy thế, hai mắt Hà Bảo Căn trừng to như mắt trâu: “Cô nói cái gì? Có gan cô lặp lại lần nữa!”
Tô Tú Anh siết chặt nắm tay, gằn từng chữ một, nói: “Hà Bảo Căn, tôi không muốn sống với anh nữa, tôi muốn ly hôn!”
“Bốp!” Một tiếng tát tai vang lên!
Tô Tú Anh vừa nói xong, trên mặt đã ăn ngay một cái tát rất mạnh.
Dáng người Hà Bảo Căn cao lớn, bàn tay cũng to như chiếc quạt hương bồ, một cái tát lập tức khiến nửa mặt Tô Tú Anh lệch sang một bên.
Cảm giác nóng rát từ trên mặt truyền đến, Tô Tú Anh chỉ cảm thấy tai mình kêu on gong: “Hà Bảo Căn, có bản lĩnh hôm nay anh đánh chết tôi đi, nếu không hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với anh!”
Hà Bảo Căn tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, anh ta lại giơ tay tát thêm một cái nữa.
Tô Tú Anh không trốn tránh, sau cái tát này, mặt chị ấy đã xưng vù lên, cảm giác nóng ấm trào lên trên mũi, hai hòng máu tươi chảy xuống.
Chị ấy không thèm lau máu trên mặt, mà dùng giọng chỉ đủ cho Hà Bảo Căn và bà Hà nghe thấy, nói: “Hà Bảo Căn, mày là thằng phế vật chỉ biết ức hiếp người nhà, mày và mẹ mày đều là đồ đê tiện không bằng cả súc sinh, tao nguyền rủa chúng mày sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”
Bà Hà thấy con trai dạy dỗ Tô Tú Anh, vốn dĩ không muốn ra tay, lúc này nghe thấy Tô Tú Anh vậy mà dám nguyền rủa mình và con trai phải xuống địa ngục, bà ta không nhịn được cũng nổi trận lôi đình.
“Cái đồ rách nát không biết đẻ trứng này, bà đánh chết mày!”
Bà Hà chạy tới, duỗi tay nắm lấy tóc Tô Tú Anh, móng tay cào thẳng vào mặt chị, mặt Tô Tú Anh lập tức bị cào nở hoa.
Tô Tú Anh cảm thấy da đầu mình sắp bị xé rách, chị la hét chói tai: “Cứu mạng, có ai không, hai mẹ con Hà Bảo Căn muốn giết người...”
Nhà họ Hà ồn ào như vậy, khiến hàng xóm xung quanh đều thi nhau chạy ra khỏi nhà.
“Bà Hà, sao nhà bà lại ồn ào rồi?”
“Đúng đấy, đừng đánh nữa, có chuyện gì cứ từ từ nói với nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất