Chương 20: Nhận Xét Tích Cực
Lục Đồng không biết nhà họ Ngô bán cá. Đối với nàng, Ngô Hữu Tài chỉ là một người bình thường trong số các học giả đến mua trà thảo dược. Một lần gặp mặt, chớp mắt đã quên mất.
Nàng bận rộn làm thêm trà thuốc.
”Xuân thủy sinh” của Nhân Tâm y quán bán chạy hơn mong đợi.
Vào mùa xuân, đã có rất nhiều người bị nghẹt mũi, trên thị trường nói rằng sau khi sắc nước trà thảo dược này, tình trạng nghẹt mũi có thể thuyên giảm rất nhiều. Nhiều người đi mua thuốc với ý định dùng thử, sau đó sắc lấy hai ba gói thì thấy hiệu quả thần kỳ.
Một gói Xuân thủy sinh có giá bốn lạng bạc, tuy không hề rẻ nhưng lại là thần dược cho những người bị nghẹt mũi. Hơn nữa, cho dù không mua Xuân thủy sinh mà chỉ lấy một ít thuốc để uống thì giá cuối cùng cũng sẽ ngang bằng với Xuân thủy sinh. Các phu nhân tính toán một hồi, vẫn là mua Xuân thủy sinh lợi hơn. Theo thời gian, Xuân thủy sinh đã tạo dựng được danh tiếng ở Thịnh Kinh, thậm chí cả tên tuổi của Nhân Tâm y quán cũng được biết đến.
Danh tiếng này cũng lan đến Điện tiền ti.
Điện soái phủ, quân doanh.
Đoàn Tiểu Ngôn từ ngoài cửa đi vào.
Thiếu niên trẻ tuổi, dung mạo dễ mến, thân thiện, mặc áo bào màu tím, trông giống như một bông hoa dây leo mỏng manh trong phủ điện soái, bước nhanh vào nhà.
Trong phòng, có người đang xem xét công văn.
Thanh niên kia mặc một bộ quan phục cổ tròn màu đỏ thẫm, có thêu những bông hoa sẫm màu tinh tế trên tay áo và cổ tay. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt hắn, tạo thành vầng sáng mờ ảo trên khuôn mặt tuấn tú.
Nghe thấy náo động, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đoàn Tiểu Ngôn nói, “Trục Phong ca nói sẽ về thành muộn mấy ngày.”
Bùi Vân Ánh dừng xem văn kiện, cau mày. Lại hỏi: “Tiêu Nhị đang làm cái quỷ gì vậy?”
” Bảo là ở ngoài thành có một cây mận do một nông dân trồng, mấy ngày nữa sắp chín, mùi vị rất ngon, hắn muốn đợi mận chín rồi mới rời đi.” Đoàn Tiểu Ngôn nói xong lời này cũng rất khó hiểu. “Thật kỳ lạ, trước giờ chưa từng nghe nói Trục Phong ca thích ăn mận nhỉ?”
Bùi Vân Ánh lúc đầu sửng sốt, sau nghĩ tới điều gì đó, cười nói: “Thôi, kệ hắn đi.”
“Bên kia Thái sư phủ cũng đưa thiếp mời đến.” Đoàn Tiểu Ngôn nói: “ Nói muốn mời huynh đi...”
”không đi, cứ nói ta công vụ quá bận.”
Đoàn Tiểu Ngôn thở dài: “Đệ biết ngay mà.” Hắn có chút xúc động nói: “Chắc chắn là lần trước, vị tiểu thư ở Thái sư phủ si mê vẻ đẹp của huynh nên đến hỏi thăm. Người ta bảo một nhà có con gái thì trăm nhà muốn, nam nhân này cũng vậy, từ khi đến phủ điện soái, số lượng thiệp mời mà đệ từ chối giúp huynh, không được 100 thì cũng được 80 rồi đấy.”
Đoàn Tiểu Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn tú quá mức của Bùi Vân Ánh, sau đó lắc đầu: “Những người làm công việc của chúng ta thỉnh thoảng sẽ anh hùng cứu mỹ nhân. Huynh ấy, anh hùng gì mà đẹp quá mức, thân thủ còn lợi hại, nếu đệ mà là con gái, được cứu một lần là sẽ muốn lấy thân báo đáp liền. Mà nói mới nhớ, trong số những cô nương mà chúng ta đã từng cứu, có vẻ như cô nương chúng ta gặp lần trước đã rời đi mà không thèm nói lời cảm ơn. Cô nương ấy có thể bình tĩnh khi đối mặt với một người tuấn tú như huynh, quả thực là người có thể làm nên việc lớn.”
Bùi Vân Ánh mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng nói. : “Ta thấy ngươi rất rảnh rỗi nhỉ, vừa vặn lúc này cũng sắp đến lúc đổi ca trực...”
”Dừng lại!” Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng nói, lấy ra một gói giấy to bằng lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn, “Vân Ánh ca, đệ đến mang trà cho huynh, sao huynh lại có thể nhận ơn báo oán như vậy?”
Bùi Vân Ánh cầm gói trà trước mặt lên, liếc nhìn: “Dương hoa tán thời xuân thủy sinh?”
”Huynh không biết à? Dạo này ở Thịnh Kinh rất thịnh hành trà Xuân thủy sinh này. Người ta nói rằng có thể làm giảm nghẹt mũi, tác dụng thần kỳ rất ấn tượng, nước trà màu xanh cực kỳ trang nhã. Đệ nhờ người mua hai gói, tặng huynh một gói. Đệ sợ nếu đến quá muộn, Nhân Tâm y quán sẽ bán hết mất.”
Vẻ mặt của Bùi Vân Ánh thoáng thay đổi khi nghe thấy mấy chữ Nhân Tâm y quán.
Một lúc sau, hắn mới ném lại gói trà vào trong ngực Đoàn Tiểu Ngôn: “Đệ cứ giữ cho mình đi, ta không uống đâu.”
”Trà tuy không đắt tiền nhưng huynh cũng không cần phải kén chọn như vậy, đệ khó khăn lắm mới mua được đấy.” Đoàn Tiểu Ngôn cong môi, “Không có độc đâu.”
Bùi Vân Ánh chế nhạo: “Không chắc đâu nhé.”
...
Danh tiếng Xuân thủy sinh của Nhân Tâm y quán truyền đến tận Điện tiền ti ở xa, tất nhiên cũng truyền đến Hạnh Lâm Đường ở bên cạnh.
Nhưng trong Hạnh Lâm Đường, thứ lay động không phải là gợn sóng do xuân thủy sinh để lại mà giống như cơn gió lạnh buốt xương.
Chiếc áo lụa của Bạch Thủ Nghĩa có vài nếp nhăn trên đó, nhưng hắn không buồn vuốt phẳng chúng, đôi lông mày hiền lành thường ngày của hắn đang nhíu lại.
Hắn ta sai Văn Hữu tung tin đồn về xuân thủy sinh trên thị trường, cố tình phóng đại tác dụng của trà thuốc, để người mua trà thuốc thấy rằng trà thuốc không xứng đáng với tên của nó, để họ đến Nhân Tâm y quán bắt đền. Không ngờ đã mấy ngày trôi qua không những không có ai đến gây sự mà doanh số bán hàng của Xuân thủy sinh lại càng ngày càng tốt.
Trà thảo mộc đó thực sự có tác dụng làm thông mũi.
Nghẹt mũi luôn khó trị, mỗi mùa xuân đều có rất đông bệnh nhân đến Hạnh Lâm Đường để chữa bệnh. Một lần uống loại thuốc này có thể dùng được từ hai đến ba tháng, Hạnh Lâm Đường cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Hiện nay, do xuân thủy sinh xuất hiện nên không có ai đến Hạnh Lâm Đường để mua thuốc trị nghẹt mũi, thu nhập của Hạnh Lâm Đường trong tháng này đã giảm gần một nửa. Nếu như trước đây hắn chỉ coi thường và chán ghét Đỗ Trường Khanh thì bây giờ Bạch Thủ Nghĩa lại tràn đầy oán hận đối với Nhân Tâm y quán.
”Mấy ngày gần đây người đến Hạnh Lâm đường lấy thuốc ít đi.” Bạch Thủ Nghĩa vuốt thẳng dải lụa quanh eo, không biết là nói với ai “Lượng bệnh nhân đến khám bệnh nghẹt mũi cũng giảm đi sáu phần.”
Chu Tế cảm thấy trong lòng đập thình thịch.
Ông ta là đại phu duy nhất của Hạnh Lâm Đường, trước đây Chu Tế cậy vào y thuật cao minh của mình mà chèn ép các đại phu khác phải rời đi, vì bệnh nhân rất tín nhiệm ông ta nên Bạch Thủ Nghĩa đã nhắm mắt làm ngơ. Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện, cơn giận của Bạch Thủ Nghĩa liền đổ lên đầu ông ta.
Thấy Bạch Thủ Nghĩa khó chịu, Chu Tế đành phải cắn răng nói: “Chủ quán, mấy ngày nay tiểu nhân đã uống loại trà thảo mộc đó, đúng là có tác dụng thông mũi, có lẽ là đại phu mà Đỗ Trường Khanh mời về lần này không phải chỉ có hư danh.”
”Không phải chỉ có hư danh sao?” Bạch Thủ Nghĩa cười ranh mãnh nhìn ông ta, “Trong trường hợp đó, khi nữ tử đó đến Hạnh Lâm Đường để ký gửi trà thảo dược, Tại sao không giữ lại mà lại đuổi đi để Đỗ Trường Khanh lợi dụng?”
”Ta...” Chu Tế ngoài mặt khách sáo nhưng trong lòng lại thầm chửi bới. Thuốc mới ký gửi luôn là thuốc mới được cung cấp bởi các nhà quen thuộc, ông ta chỉ là một đại phu, sao có thể chủ động quyết định? Trước đây, việc vận chuyển thuốc mới đều do chính Bạch Thủ Nghĩa đảm nhận. Nhưng hôm nay Bạch Thủ Nghĩa muốn tìm cớ công kích, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Bạch Thủ Nghĩa trông tốt bụng và vui vẻ, nhưng thực tế hắn ta lại nhỏ mọn và xấu tính. Bây giờ trà thuốc ở Nhân Tâm y quán, tiền chảy vào Nhân Tâm y quán, Bạch Thủ Nghĩa không có tiền, ông ta làm sao có kết cục tốt?
Chu Tế đang suy tư, lại nghe thấy Bạch Thủ Nghĩa lại giả vờ thở dài: “Đáng tiếc Xuân Thủy sinh không rơi vào tay Hạnh Lâm Đường, nếu không hiện tại chính chúng ta kiếm được bộn tiền.”
Xuân Thủy sinh rơi vào tay Hạnh Lâm Đường?
Lòng Chu Tế rung động.
Ông ta đứng dậy, đôi mắt lóe lên, đột nhiên nói: “Chủ tiệm, ta có một ý tưởng.”
Bạch Thủ Nghĩa liếc nhìn ông ta: “Ý tưởng gì?”
Chu Tế đáp: “Để hành nghề y trong y quán, cần phải kê đơn đúng thuốc, làm trà thảo dược không giống điều chế thuốc viên. Chỉ cần tìm được nguyên liệu là có thể tạo ra tác dụng tương tự.”
Nghe vậy, mắt Bạch Thủ Nghĩa sáng lên: “Ý ông là...”
”Nữ tử đó còn trẻ, chắc chắn chưa có kinh nghiệm hành y, ta đoán chỉ là đang cố tỏ ra giỏi giang thôi, kỹ năng điều chế thuốc không hề cao thâm. Ta đã làm ở y quán nhiều năm nên cũng không khó để tái tạo loại trà thảo dược này.”
Chu Tế tự tin nói, y thuật của ông ta được xếp vào hàng giỏi nhất trong các y quán ở Thịnh Kinh, làm sao có thể không pha chế được loại trà thảo dược mà một thiếu nữ có thể làm được. Giọng nói của ông ta đầy kiêu ngạo.
Bạch Thủ Nghĩa im lặng một lát, sau đó chậm rãi cười lên.
Hắn mỉm cười, lông mày thả lỏng, đạo đức giả nói: “Việc này có chút không tốt, dù sao nói sao chép đơn thuốc thì thật là xấu hổ.”
“Sao lại thế được?” Chu Tế giả vờ ngạc nhiên, “Vì là đơn thuốc nên phải chia sẻ cho nhau để giảm bớt bệnh tật cho bệnh nhân. Đây là lòng tốt lớn lao và tấm lòng giống như bồ tát của chủ tiệm ngài.”
Những gì ông ta nói khiến Bạch Thủ Nghĩa càng cười sâu hơn. Hắn trìu mến vỗ vai Chu Tế, thở dài: “Làm khó ông rồi, suy nghĩ lâu dài như thế, còn ta lại bụng dạ hẹp hòi, đã như vậy, phiền ông vất vả một chút rồi.”
Chu Tế chỉ cười: “Đây là việc mà tiểu nhân nên làm.”
Bạch Thủ Nghĩa gật đầu, nén nụ cười, gọi thiếu niên đang quét dọn bên ngoài vào.
Hắn nói: “Tới Nhân Tâm y quán mua mấy gói xuân thủy sinh cho ta, nhanh lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất