Chương 23: Vả Mặt
Hồ viên ngoại đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút ngây ngốc.
Đã mấy ngày ông không đến phố Tây, không biết có một loại thuốc mới tên là Xuân dương sinh được tung ra ở phố Tây, cũng không biết Xuân dương sinh là do Hạnh Lâm Đường sản xuất.
Hạnh Lâm Đường được điều hành bởi Bạch Thủ Nghĩa.
Trong ấn tượng của Hồ viên ngoại thì Bạch Thủ Nghĩa là một người tốt bụng và hiền lành. Ngoại trừ dược liệu hắn bán đắt hơn những nơi khác, hơi quá đáng với một số người dân nghèo ở phố Tây, thì hắn vẫn là một doanh nhân giỏi.
Bây giờ đột nhiên nghe được tin tức về Xuân dương sinh, Hồ viên ngoại thực sự rất ngạc nhiên.
Tuy là một học giả tính tình khó ưa nhưng ông ta cũng không phải ngốc. Xuân dương sinh và Xuân thủy sinh chỉ khác nhau có một chữ, cả hai đều là trà thuốc giúp giảm nghẹt mũi, người khác nghe thấy sẽ không tránh khỏi bối rối. Được bán và quảng cáo bởi một y quán lớn như Hạnh Lâm Đường, cuối cùng, hầu hết mọi người sẽ chỉ biết đến xuân dương sinh mà không biết đến xuân thuỷ sinh.
Bạch Thủ Nghĩa này rõ ràng muốn sao chép trà thuốc của Nhân Tâm y quán.
Sao chép vốn dĩ là một hành vi thấp kém, đặc biệt cả hai bên đều kinh doanh trên cùng một con phố, ngoảnh qua ngoảnh lại vẫn gặp nhau. Hành động vô liêm sỉ như vậy hoàn toàn khác với hình tượng tốt bụng của Bạch Thủ Nghĩa.
Nhưng tại sao Bạch Thủ Nghĩa lại làm vậy? Phải biết rằng Hạnh Lâm Đường làm ăn phát đạt, bản thân Bạch Thủ Nghĩa có gia tài giàu có, còn Đỗ Trường Khanh chỉ là một công tử sa sút, khó khăn lắm mới nhờ vào xuân thủy sinh mới có thể nở mày nở mặt. Mắt thấy y quán sắp sống lại từ chỗ chết, vậy mà Bạch Thủ Nghĩa hắn lại dùng thủ đoạn này.
Đối với một người thua kém mình về mọi mặt, lại không có sức đe dọa tí nào như Đỗ Trường Khanh, Có cần thiết phải đẩy hắn vào chỗ chết không?
Hồ viên ngoại không thể hiểu được.
Đang lúc ông đang suy nghĩ, Trần Tứ tiên sinh bên kia đã chỉnh lại cổ áo, giậm chân: “Hoá ra là thế, nhất định là Hạnh Lâm Đường bắt chước y quán người ta bán trà thảo dược, nhưng bắt chước không đến nơi đến chốn. Đã làm hàng giả lại còn quảng cáo tác dụng kỳ diệu. Y quán vô lương tâm như vậy, hôm nay ta nhất định phải đến đòi một lời giải thích!" Nói xong, ông kêu thư đồng đứng dậy rồi lên xe ngựa đi về phía trước.
Hồ viên ngoại đột nhiên lấy lại tinh thần gọi theo: "Trần huynh, đợi đã!"
"Gì vậy?"
Hồ viên ngoại bước vào xe ngựa, đẩy Trần tứ lão gia sang một bên, lúc này ông không quan tâm đến việc nắm râu nhau ban nãy nữa, chỉ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra: “Ta đi cùng ông!”
”Ông đi làm cái gì?”
Hồ Viên Ngoại sờ sờ cái cằm sưng tấy của mình, hùng hồn đáp: “Xuân Thủy Sinh là do lão phu phát hiện và giới thiệu trước tiên, bây giờ có hàng giả, danh tiếng của ta cũng bị ảnh hưởng, nếu không nói rõ, chẳng phải sẽ bị oan sao? Ta đương nhiên phải đi."
Ông khoát tay áo: "Đi thôi!"
...
Hồ viên ngoại cùng Trần Tứ lão gia lên xe ngựa, đi thẳng đến Hạnh Lâm Đường ở phố Tây. Khi đến đầu phố Tây, họ xuống xe và đi được vài bước, đã nhìn thấy tấm bảng vàng của Hạnh Lâm Đường từ xa.
Trần tứ lão gia hít một hơi thật sâu, hất tung góc áo choàng đi về phía cửa y quán, quát: "Tên khốn nạn có biển hiệu to gớm nhỉ!"
Hồ viên ngoại nhanh chóng đi theo, lo lắng sẽ xảy ra cãi vã, đành phải an ủi vài câu: “Bình tĩnh đã, đừng đánh nhau.”
Hai người đang nói chuyện thì một cơn gió chợt thổi qua, một người phụ nữ cao lớn, khỏe mạnh với vòng eo to tròn từ bên cạnh lao tới, hất Hồ viên ngoại sang một bên.
Ông đứng như trời trồng, còn chưa kịp xả giận, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người phụ nữ hung hãn xông vào Hạnh Lâm Đường, đập mạnh lên chiếc bàn trước tủ thuốc nói: "Người đâu, mau cút ra đây cho bà!"
Bước chân của Hồ viên ngoại và Trần tứ lão gia đồng thời dừng lại.
Đây lại là thế nào vậy?
...
Trong Hạnh Lâm Đường, Bạch Thủ Nghĩa đang cẩn thận chuyển hoa lan quân tử vào nhà.
Gần đây ở Thịnh Kinh thường xuyên có mưa, làm chết rất nhiều mẫu đơn trong sân. Lan quân tử này quá mỏng manh, không nên đặt bên ngoài sân.
Mấy ngày trước hắn mua lam quân tử giá cao một lượng bạc, hương lan thoang thoảng, thơm ngào ngạt, làm loãng đi mùi thuốc trong quán, hít sâu một hơi, hắn liền cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Phải thừa nhận rằng gần đây tâm trạng của hắn rất tốt.
Xuân dương sinh của Hạnh Lâm Đường bán rất chạy.
Trà thuốc có tác dụng tương tự ở Hạnh Lâm Đường rẻ hơn một - hai xu so với ở Nhân Tâm y quán, hơn nữa Hạnh Lâm Đường là một cửa hàng lâu đời, có danh tiếng tốt, người muốn mua trà thảo dược không cần phải suy nghĩ, tự nhiên sẽ đến đây.
Nghe nói Nhân Tâm y quán làm ăn sa sút, mấy ngày nay cũng không có mấy người tới trước cửa, nghĩ tới đây, Bạch Thủ Nghĩa liền cảm thấy vui mừng.
Tên vô dụng Đỗ Trường Khanh đó có thể có năng lực như thế nào? Dù là đồ đẹp nhất thời cũng chỉ là bông hoa trong gương, không tồn tại được lâu, thực sự không đáng để ngắm nhìn.
Bạch Thủ Nghĩa nhìn cành hoa trước mặt, tính toán thu nhập tháng này của mình. Không thể không nói, loại trà thảo dược này có lãi khá lớn, mới bán mười ngày mà thu nhập đã tương đương tháng. Nguyên liệu làm trà thuốc không đắt, thấy nguồn cung hiện tại thiếu hụt, khi mùa xuân qua đi, Hạnh Lâm Đường nhất định sẽ thu được lợi nhuận không nhỏ.
Kiếm được nhiều tiền thì tốt, khi hắn ta mua lại Nhân Tâm y quán làm của mình, hắn ta sẽ là người duy nhất thâu tóm thị trường ở toàn bộ phố Tây. Khi đó phí tư vấn và giá dược liệu sẽ tăng lên, người bình thường không muốn mua thì cũng phải mua, sau này lo gì không kiếm được tiền?
Bạch Thủ Nghĩa đang nghĩ tới đây, nụ cười của hắn càng thêm kiêu ngạo, đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài Hạnh Lâm Đường truyền đến tiếng động, giống như có người đang gây sự.
Hắn cau mày, mở rèm nhung nhìn ra ngoài, liền thấy một người phụ nữ cao lớn khỏe mạnh đội khăn trùm đầu, đứng trước mặt Chu Tế, thô bạo hét lên: “Gọi chủ tiệm của ngươi ra đây cho ta!”
Hình như đến đây để gây rối, tiện dân này ...
Trong mắt Bạch Thủ Nghĩa hiện lên một tia khinh thường, nhưng trên mặt lại bày ra một nụ cười thân thiện, hắn bước ra khỏi phòng, ân cần nói: "Vị đại thẩm này, tại hạ là Bạch Thủ Nghĩa...”
"Phi" một tiếng, một ngụm đờm đặc phun vào mặt Bạch Thủ Nghĩa.
Bạch Thủ Nghĩa sửng sốt.
Hắn ta mở y quán ở phố Tây đã nhiều năm, trong các y quán ở Thịnh Kinh thì cũng khá nổi tiếng, vì thuốc trong y quán không hề rẻ nên hầu hết những người có điều kiện đến Hạnh Lâm Đường chữa bệnh đều là những người giàu có và luôn coi trọng phẩm cách khi nói chuyện. Đã bao giờ gặp phải người đàn bà thô lỗ như vậy đâu? Trong giây lát, đầu óc hắn bối rối và cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong họng.
Nhưng người phụ nữ đó lại không quan tâm đến vẻ mặt của Bạch Thủ Nghĩa, mắng hắn ta: “Khá khen cho Hạnh Lâm Đường, nói cái gì mà trà thảo dược xuân dương sinh, sau khi uống sẽ giảm nghẹt mũi ngay lập tức, hóa ra tất cả chỉ là dối trá! Quảng cáo thì thổi phồng lên tận trời, hại bà đây nhịn ăn nhịn mặc để dành tiền mua ba gói về sắc uống, mà không có tí tác dụng nào cả, lại còn bày đặt gặp lại mùa xuân ư, ta thấy có mà diện kiến Diêm vương!"
Người phụ nữ cao lớn nói xong, không thở chút nào, gần như khiến Bạch Thủ Nghĩa mất đi uy nghiêm. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại giọng điệu, nói: "Không có bằng chứng, làm sao cô nương này có thể vu khống và hủy hoại danh tiếng của y quán chúng ta?"
"Danh tiếng? Danh với chả tiếng quái gì!" Người phụ nữ chế nhạo bằng những lời lẽ sắc bén. Phố đông người qua lại bên ngoài quán, lớn tiếng hét lên: “Có gan thì tự hỏi xem, Xuân dương sinh của ngươi uống vào có tác dụng gì không?”
Rất nhiều người đã tụ tập trước cửa Hạnh Lâm Đường xem náo nhiệt, Trần Tứ lão gia cùng Hồ viên ngoại đang đứng lẫn trong đám đông, Hồ viên ngoại nghe xong còn chưa lên tiếng, Trần Tứ lão gia tựa hồ có chút ấn tượng, lập tức xông ra ngoài hét lớn: "Không phải sao? Đúng không? Trà thảo dược này có tác dụng gì? Ta uống bảy tám ngày như lời dặn, vừa ra ngoài vẫn sổ mũi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Gì mà giảm nghẹt mũi ngay lập tức? ngươi đang lừa gạt!"
"Một gói ba lạng bạc, ta mua tổng cộng mười lăm lạng bạc, thu tiền dễ dàng, nhưng hiệu quả thì không được một phần. Còn dám nói người khác vu khống? Ai cũng biết làm kinh doanh phải chú trọng uy tín, càng chẳng nói đến nơi liên quan đến mạng sống của con người như y quán!"
Trần tứ lão gia cũng từng kinh doanh, vốn là một người mồm mép sắc sảo, nay lại học thêm được ít chữ nghĩa, lời nói lại càng sắc như dao.
Một số người trong đám đông cũng mua xuân dương sinh, trước đây chỉ vì là hàng xóm, nhìn lên nhìn xuống cũng thấy nhau, nói thẳng mặt như vậy thì thật khó coi, cho nên họ nghĩ rằng mua phải trà thảo dược không có tác dụng như vậy chỉ là xui xẻo. Bây giờ, sau khi nghe Trần tứ lão gia nói, có người dẫn đầu, dần dần, cuộc thảo luận bắt đầu lan rộng.
"Đúng vậy, ta nghe đồn trà thuốc Hạnh Lâm Đường có tác dụng thần kỳ, ta cũng mua mấy thang về uống, không khác gì thuốc thông mũi thông thường, làm sao có thể tốt như lời đồn?
"Ta nghĩ là chỉ có mình ta bị như vậy, hóa ra không phải." Một người khác nói: "Vậy thì bên ngoài đồn thổi thần kì như vậy, Hạnh Lâm Đường khẳng định không xứng đáng với tên gọi của nó."
”Có lẽ là để kiếm tiền. Mọi người biết đấy những người này chỉ muốn kiếm tiền, không có lương tâm."
"Chậc, ngay cả một y quán lớn như Hạnh Lâm Đường cũng không có lương tâm..."
Sắc mặt Bạch Thủ Nghĩa đột nhiên thay đổi.
Hạnh Lâm Đường nhiều năm danh tiếng tốt, bây giờ lại bị chê thậm tệ như vậy vì trà thuốc?
Hắn ta đang định lên tiếng thì có người trong đám đông nói: "Ôi, tiền nào của nấy. Loại trà thảo dược Hạnh Lâm Đường này ban đầu được sao chép từ Xuân thủy sinh của Nhân Tâm y quán lúc đó đang khá phổ biến. Hiệu quả thần kì là Xuân thủy sinh mới đúng. Đấy chính là sự khác biệt giữa hàng giả và hàng chính hãng. Mọi người muốn chữa nghẹt mũi thì phải đến Nhân Tâm y quán! Xuân thủy sinh của Nhân Tâm y quán là hàng thật. Là thần dược!"
Giọng nói không cao cũng không thấp, tình cờ lọt vào tai mọi người, nhưng ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa bỗng nhiên trở nên nham hiểm.
Nhân Tâm y quán...
Hắn nghiến răng nghiến lợi, lại là Đỗ Trường Khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất