Chương 31: Con Bạc
Khoái Hoạt lâu dường như luôn tràn ngập mọi thú vui trên đời.
Đánh bài, chọi gà, chọi dế, xúc xắc,... bất cứ thứ gì có trên thị trường, Khoái Hoạt lâu đều có.
Những người đến chơi trong này đều là những con bạc. Trong đây không có mưa gió lạnh lẽo, chỉ có những con bạc đang uống rượu trên bàn đánh bài, hoặc là kiêu ngạo ngây ngất hoặc là vẻ mặt mệt mỏi. Dù nghèo hay giàu, xuất thân từ gia đình quý tộc hay xuất thân từ gia đình nghèo khó, một khi đã ngồi trên bàn cờ bạc, liền giống như một con khỉ đội lốt người, trong mắt chỉ có tham lam và điên cuồng.
Một nhóm người đang tụ tập quanh chiếc bàn dưới ngọn đèn trong góc. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn. Một trong số họ là một thanh niên trẻ tuổi gầy gò mặc áo xanh. Đối diện với hắn là một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, dường như đang có tâm trạng rất cao hứng, tuy khuôn mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Vạn Toàn vô cùng vui mừng.
Hắn mới học đánh bạc cách đây vài ngày, không biết kẻ nào mách cho cha hắn, Vạn Phúc. Hắn bị cha đánh một trận rồi nốt trong nhà mấy ngày. Hôm nay vô tình nghe thấy trước cửa có người bàn tán, nói rằng sòng bạc trong ngõ chẳng ra gì, còn Khoái Hoạt lâu trên phố Thanh Hà mơi là sòng bạc số một ở Thịnh Kinh.
Người nói chỉ đề cập rằng không có gì trên trời hay dưới đất mà Khoái Hoạt lâu không có, khiến trái tim hắn cảm thấy ngứa ngáy. Nhân tiện mấy ngày nay gần đến sinh nhật của Kế phu nhân, cha mẹ hắn đều bận tổ chức tiệc sinh nhật ở Kế gia nên Vạn Toàn nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, hắn đã đi thẳng đến Khoái Hoạt lâu. Vừa bước vào đã thấy ở đây có đủ loại hình cờ bạc. Ở đây có rất nhiều người, thỉnh thoảng lại có tiểu nhị mang rượu gạo đến cho những người đánh bạc.
Càng uống nhiều rượu thì càng hưng phấn, càng hưng phấn thì tiền cược càng lớn.
Vạn Toàn hôm nay thật may mắn, sau khi đến Khoái Hoạt lâu, cho đến giờ hắn chưa thua ván nào. Nhưng người đối diện hắn, tiểu tử họ Trịnh, đã sắp mất hết hai mươi lạng bạc mang theo.
Vị Trịnh công tử đó dường như cảm thấy mình xui xẻo, nghiến răng lấy thêm vài đồng xu đặt lên bàn: “Haiz, đánh cược thế này chán quá, sao không đặt cược cái gì lớn hơn đi!”
Vạn Toàn thầm cười trong lòng, người này chắc là tức giận đến phát điên rồi, nhưng cừu béo đến tay rồi tội gì không bắt, liền cười nói: “Cược thì cược!”
“Vậy bắt đầu từ 1 lạng bạc, ván tiếp theo là hai lạng bạc, rồi bốn lạng bạc ở ván tiếp theo nữa, rồi ..."
“Được” - Trịnh thiếu gia nói xong, đám đông bắt đầu ồn ào.
Bầu không khí áp đảo, Vạn Toàn không có lý do gì để từ chối. Hắn xắn tay áo, ngửa đầu uống rượu nóng do tiểu nhị mang đến, đặt xúc xắc lên bàn: “Chơi thì chơi!”
Bầu không khí thậm chí còn sôi động hơn trước, nhưng vận may của Vạn Toàn dường như đã hết rồi.
Sau đó, hắn liên tiếp thua mấy ván, thua hết số tiền vừa thắng, tức giận đến chóp mũi toát mồ hôi. Nhìn Trịnh thiếu gia đối diện lần nữa, vẻ chán nản trước đây của hắn đã biến mất, trong ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh.
“Ngươi còn muốn cược nữa không?” Trịnh thiếu gia hỏi, trong mắt có vẻ giễu cợt.
Vạn Toàn do dự một chút.
Hắn đã hết sạch bạc, nhưng... vẫn còn một ít ngân phiếu trong tay.
Kế phu nhân mới, Tần thị, là một đương gia nghiêm khắc, Kế đại gia rất eo hẹp về tiền bạc, sau lưng nhà họ Tần có mấy tài sản riêng, hàng năm vẫn thu được rất nhiều tiền. Kế đại gia sợ vợ biết tháng trước mình đã thu tiền thuê nhà mấy năm nên nhờ Vạn Phúc trông coi giúp, tổng số tiền đó tận gần hai nghìn.
Tối nay tới Khoái Hoạt lâu, Vạn Toàn nghe có người nói, Khoái Hoạt lâu không giống như một sòng bài bình thường, không cho người tồi tàn vào trong. Hắn ta cạy mở chiếc hộp và lấy số bạc theo mình chỉ để khoe khoang. Không ngờ không có ai kiểm tra khi hắn bước vào.
Bây giờ, anh ta thua nhiều đến mức không còn một xu và chỉ còn lại những tờ ngân phiếu này.
Vạn Toàn có chút do dự, dù sao đây không phải là tiền của hắn, mấy ngày nữa Kế đại gia sẽ sai cha hắn lấy ra sử dụng.
Trịnh thiếu gia ở bên kia có vẻ sốt ruột chờ đợi, gom số tiền trúng thưởng vào túi của mình. Nghe tiếng “lạch cạch” khiến mọi người khó chịu, Trịnh công tử cười nói: “Vạn huynh có muốn cược nữa không? Không cược nữa thì tiểu đệ về nhà đi ngủ đây."
Nụ cười trên mặt đặc biệt chói mắt, đầu Vạn Toàn nóng bừng, trên mặt toàn hơi rượu, hét lên: "Nào, thêm một ván nữa!"
Tầng trên, Lục Đồng đứng ở trước lan can, cùng Ngân Tranh nhìn Vạn Toàn đang đánh bạc, khẽ mỉm cười.
Con cá đã mắc câu.
Con trai của kẻ tâm phúc của Kế Thừa Hưng không thận trọng như cha mình, việc tiếp cận hắn dễ dàng hơn nhiều so với Vạn Phúc.
Nàng chỉ nhờ người tùy tiện nói vài câu về Khoái Hoạt lâu trước cửa nhà Vạn Toàn, Vạn Toàn liền nóng lòng muốn đến sòng bạc để thử vận may.
Ngân Tranh tuổi còn nhỏ đã lưu lạc phong trần, chơi xúc xắc đã rất thành thạo. Muốn dẫn dụ Vạn Toàn vào bẫy, thật sự quá dễ.
Vân Nương từng cười nói với nàng: Tiểu thâp thất, ta nói cho con biết, nếu con ghét ai đó, hãy đầu độc người đó, độc hắn đến mức lục phủ ngũ tạng thối rữa, mới xả được hận.
Chứng nghiện cờ bạc...
Đây cũng là một loại độc khó chữa.
Lục Đồng ánh mắt mờ mịt, lặng lẽ nhìn chằm chằm người dưới lầu.
Vạn Toàn dưới ngọn đèn bắt đầu run rẩy.
Vận may của hắn đã chấm dứt, còn sự xui xẻo thì vô tận.
Việc số tiền cược nhân đôi liên tục nghe thì không có gì to tát, nhưng số tiền càng ngày càng lớn, tiền giấy rút ra như nước. Lần nào hắn cũng nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng. Nhưng xem ra Thần Tài vẫn không phù hộ hắn.
Mùi rượu dần dần xộc lên đầu, mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ hoe. Không biết mình đã hao hụt bao nhiêu, nhưng khi chạm vào cánh tay lần nữa, đã trống rỗng.
Hết rồi?
Làm thế nào mà hết được?
Chính là hai ngàn lạng bạc đấy!
Vạn Toàn bối rối, gió thổi tung cửa sổ bên ngoài, một cơn mưa đêm lạnh lẽo ập vào mặt, mùi rượu vừa rồi hưng phấn tan đi, hắn hơi tỉnh táo.
"Ta... ta thua mất bao nhiêu rồi?" Hắn bối rối hỏi.
Anh chàng đếm tiền bên cạnh cười đáp: “Ngài thu mất tổng cộng năm nghìn lượng bạc.”
“Năm nghìn lượng bạc?” Vạn Toàn ngơ ngác nhìn hắn: “Ta lấy đâu ra năm nghìn lượng bạc?”
Hắn cầm theo tổng cộng có hai ngàn lượng bạc, năm ngàn lượng bạc đó từ đâu mà có?
“Ngài không có đủ tiền nên viết một tờ khế ước, lấy tên Kế gia ở Thành Nam.” Thiếu niên vẫn tươi cười nhiệt tình, “Ngài say rồi nên không nhớ à?”
Vạn Toàn như thể sét đánh ngang tai.
Hắn viết kế ước ư?
Hắn viết khi ước lúc nào cơ chứ?
Nãy giờ hắn chỉ đánh bài với Trịnh công tử thôi mà. Hắn đúng là thua rất nhiều tiền, nhưng trong thời gian ngắn như vậy làm sao thua được tận năm nghìn lạng bạc?
Trịnh công tử... đúng rồi, Trịnh công tử đâu?
Vạn Toàn ngước mắt lên, nhìn thấy phía bên kia bàn đánh bạc có một đám đông rất lớn, với khuôn mặt chế nhạo đang hướng về phía mình, nhưng không thấy Trịnh công tử đâu cả.
Không đúng... không đúng...
Hắn mắc bẫy rồi!
Thanh niên phục vụ cười hỏi: "Công tử chơi nữa không?"
Vạn Toàn đẩy bàn về phía trước: "Chơi cái gì? Sòng bạc của các ngươi ăn gian, lừa đảo!”
Hắn vừa nói xong, nụ cười trên mặt thanh niên phục vụ liền biến mất, ánh mắt hắn cũng trở nên u ám: "Thiếu gia muốn trốn nợ sao."
"Ai muốn trốn nợ?" Giọng nói của người khác vang lên, từ bên trong sòng bạc, một nam tử cao lớn bước xuống. Người đàn ông này có khuôn mặt dữ tợn, hung thần ác sát, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đều phải sợ hãi.
Vạn Toàn nao núng nhìn một người mặc đồ xám đi theo phía sau người đàn ông này. Người đàn ông mặc áo xám gầy gò, bị người trước mặt che khuất nửa người, hình như còn rất trẻ.
Chàng trai trẻ nói với giọng lạnh lùng, nhưng lập tức khiến cho da đầu Vạn Toàn tê rần.
Hắn nói: "Tào gia, đối phương vỡ nợ, tuân theo quy tắc của Khoái Hoạt lâu, một ngón tay một trăm lạng bạc."
Thiếu niên đếm tiền bên cạnh do dự: "Nhưng hắn nợ ba nghìn lượng."
Người đàn ông bình tĩnh nói: “Vậy thì chặt cả ngón tay lẫn ngón chân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất