Chương 33: Manh Mối
“Phu nhân trước của Kế gia, Lục thị, là bị đại gia của các người giết hại đúng không?”
Vạn Phúc kinh ngạc đến mức suýt nhảy khỏi ghế, nói: "Sao có thể như vậy?"
Người sau tấm màn nhẹ nhàng nói: "Nói vậy thì, nàng ta hẳn là bị người của phủ thái sư giết hại rồi.”
Vừa nghe được lời này, Vạn Phúc đột nhiên ngẩng đầu: "Làm sao ngươi biết Thái sư phủ?”
Bốn bề xung quanh im lặng.
Vạn Phúc đột nhiên ý thức được cảm giác lạ thường hồi nãy là từ đâu ra, nhìn xuyên qua tấm rèm tre màu xanh nhạt, muốn nhìn rõ người sau tấm màn, liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Người này vừa đến là hỏi về việc của Lục thị, trong lời nói còn nhắc đến cả thái sư phủ. Nghĩ lại, Vạn Toàn ngày thường tuy không phải là người tốt, nhưng cũng sẽ không đang yên đang lành lại thua mất mấy ngàn lượng bạc.
Nhưng nếu có người dẫn dụ thì sẽ khác.
Đối phương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, e rằng bày ra một cục diện như vậy chỉ là vì lúc này.
"Ngươi cố ý dụ Toàn Nhi đến Khoái Hoạt lâu, mắc một khoản nợ khổng lồ, là muốn đối phó Kế gia sao?" Vạn Phúc nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi là ai?"
Sau tấm màn tre, Lục Đồng cụp mắt xuống, nhìn tách trà trước mặt, cười mỉa mai.
Vạn Phúc là người hầu thân tín nhất của Kế Thừa Hưng, Vạn ma ma kể với Ngân Tranh rằng trước khi Tần thị đến, Kế gia đã thay hết một loạt hạ nhân, đặc biệt là hạ nhân trong viện của Lục Nhu và Kế Thừa Hưng.
Vạn Phúc là người duy nhất còn lại.
Người này không còn trẻ, ngoài sự trung thành, ông ta còn rất kín tiếng. Có lẽ vì điều này mà sau khi Lục Nhu chết, Kế Thừa Hưng vẫn giữ ông ta lại.
Lục Đồng chậm rãi nói: "Vạn lão gia, ta là ai không quan trọng, quan trọng là sự an toàn của lệnh lang bây giờ chỉ phụ thuộc vào một mình ngươi." Âm thanh của nàng trở nên mê hoặc: “Chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi, món nợ ba ngàn lượng sẽ được xóa bỏ. Nếu như ngươi không trả lời thì...” Nàng thở dài: “Vạn lão gia thử nhìn xuống xem, xem trong ngăn bàn là cái gì.”
Vạn Phúc vô thức cúi đầu nhìn thấy một chiếc bàn vuông màu đen có ngăn kéo phẳng. Ông ta rút ra thì thấy bên trong có một chiếc khăn lụa trắng như tuyết. Vạn Phúc mở chiếc khăn tay lụa ra, sau đó hét lên "Ahhh" và suýt té khỏi ghế.
Trên chiếc khăn lụa trắng như tuyết đó, trên đó lại có một ngón tay đứt lìa đẫm máu!
"Toàn Nhi!"
Vạn Phúc cổ họng thoát ra một tia đau buồn, nước mắt đột nhiên lăn xuống như hạt vỡ, hắn ôm ngón tay bị đứt lìa khóc lóc thảm thiết.
Đang lúc hắn đang khóc lóc đau buồn thì nghe thấy giọng nói của người trong màn: "Vạn lão gia, tạm thời đừng khóc, ngươi nhìn kỹ một chút.”
Vạn Phúc dừng lại một chút, chăm chú nhìn, đột nhiên vui mừng hét lên: "Không đúng... trên ngón tay út của Toàn Nhi có nốt ruồi. Trên ngón tay này không có nốt ruồi nào. Đây không phải là ngón tay út của Toàn Nhi!"
Người sau rèm cười nói: "Tình thương của Vạn lão gia đối với con trai thật khiến người ta cảm động. Ta chỉ đùa với Vạn lão gia chút thôi. Ngón tay này là một thiếu gia khác nợ tiền Khoái Hoạt Lâu chặt đứt để gán nợ.”
"Vạn lão gia e là không biết quy tắc của Khoái Hoạt lâu. Nếu nợ một trăm lượng, tương đương với một ngón tay. Lệnh lang nợ ba nghìn lượng, dù chó có cắt hết cả ngón tay lẫn ngón chân thì cũng vẫn còn phải trả một nghìn lượng nữa."
"Hiện tại Vạn lão gia và ta tới đây thương lượng. Người của ta còn đang canh giữ Vạn thiếu gia, nếu không đạt được thỏa thuận, sau thời gian một nén nhang mà ta chưa trở về, người của ta sẽ chỉ có thể làm theo quy tắc của Khoái Hoạt lâu mà thôi.”
Người phía sau tấm màn hỏi: “Thật ra ta cũng rất tò mò, không biết Vạn lão gia sẽ trung thành với Kế đại gia hơn một chút, hay là thương xót con trai mình hơn một chút?”
Vạn Phúc vẻ mặt u ám.
Nếu như trước đây ông ta còn do dự, nghĩ đến việc đối phó người này, nói mấy lời qua mặt đối phương, thì bây giờ ông ta thực sự không có ý định đối đầu chút nào. Ngón tay bị cắt lìa kia đã phá hủy mọi phòng tuyến của ông, khiến ông bị đánh bại ngay lập tức.
Nếu Vạn Toàn thật sự bị chặt ngón tay ngón chân, hắn thật sự sẽ trở thành một kẻ tàn phế!
Ông ta uể oải nhìn người sau tấm rèm: “Tiểu thư rốt cuộc là muốn biết điều gì?”
Căn phòng im lặng một lúc.
Một lúc sau, giọng nói của người trong rèm lại vang lên: “Ta muốn ngươi nói cho ta biết Kế đại phu nhân Lục thị rốt cuộc làm sao mà chết?”
Vạn Phúc nghe vậy thì sửng sốt, ánh mắt lóe lên mấy cái, sau đó cân nhắc giọng điệu của mình, nói: “Đại phu nhân bị bệnh…”
“Ta thấy Vạn lão gia không muốn nói chuyện với ta nữa.” Người sau tấm rèm đứng dậy định rời đi.
"Chờ đã!" Vạn Phúc vội vàng gọi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật ra tiểu nhân cũng không biết. Khi đó... khi đó tiểu nhân cũng không có đi vào."
Động tác của người sau rèm dừng lại, lại ngồi xuống.
Vạn Phúc thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài: “Đã là chuyện từ hơn một năm trước rồi.”
Năm Vĩnh Xương thứ ba mươi bảy, ngay sau Tết, Vạn Phúc theo Kế Thừa Hưng đến cửa hàng để tặng quà năm mới.
Kế gia là một thương hộ ban đầu khá nổi tiếng ở Thịnh Kinh, chỉ là sau khi Kế lão gia qua đời, việc kinh doanh đồ sứ ở phủ ngày càng sa sút. Tuy nhiên, yếu trâu còn hơn khỏe bò, tuy không được như trước nhưng vẫn có thể sống sót.
Hàng năm sau Tết, Thương hành đều tổ chức tiệc mừng xuân để chiêu đãi các thương hộ lớn.
Kế Thừa Hưng cũng muốn giao lưu.
Nơi tổ chức tiệc mừng xuân là tửu lầu Phong lạc lâu ở thành nam, Kế Thừa Hưng tửu rượu không tốt, cảm thấy hơi say, hắn sai Vạn Phúc quay về bảo Lục thị nấu một ít canh ô mai quế hoa để giải rượu.
Vạn Phúc đã mấy lần thuyết phục nhưng không thành, đành phải quay lại Kế gia.
Lục thị nghe vậy cũng vui vẻ đáp ứng. Đêm đã khuya, nàng vội vàng nấu canh giải rượu rồi đi xe ngựa đến Phong Lạc lâu để đón người. Người ở Phong lạc lâu nói rằng Kế Thừa Hưng say rượu, ngủ trong noãn các trên lầu rồi. Lục thị liền mang theo nha hoàn lên lầu.
Vì Vạn Phúc chỉ là người hầu vặt, không thể đi theo nên trước tiên ông đã tặng những món quà xuân đã chuẩn bị trước cho những người trong Thương Hành. Sau khi yến tiệc kết thúc, đoán Kế Thừa Hưng đã tỉnh rượu rồi nên đi lên noãn các trên lầu.
Trên noãn các không có người, Vạn Phúc tìm tới Kế Thừa Hưng say như bùn, nhưng xung quanh lại không có bóng dáng của Lục thị.
Vạn Phúc lúc đó có chút hoảng sợ, nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy Lục thị trong một ngôi nhà gỗ gần cuối đường. Giọng Vạn Phúc run rẩy khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó: “Lúc đó... trên người phu nhân đầy vết thương, trán vẫn còn chảy máu. Nha hoàn của phu nhân là Đan Quế thì đang nằm trên mặt đất, không còn hơi thở nữa.”
Lúc đó ông ta sợ hãi đến mức suýt hét toáng lên, nhưng lại thấy có một người bước ra, đó là một công tử ăn mặc sang trọng, thần sắc ngơ ngác, chỉ cười ngây ngốc liếc ông ta một cái. Ông ta muốn đuổi theo nhưng không hiểu vì sao lại có chút sợ hãi, cùng lúc đó cũng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lục thị, nên mặc kệ, đi qua giúp đỡ Lục thị trước.
Một lúc sau, Kế Thừa Hưng cũng tỉnh dậy. Vạn Phúc biết đã xảy ra chuyện nghiêm trọng nên không dám chậm trễ. Khi Kế Thừa Hưng nghe được chuyện này, hắn trở nên tức giận, đùng đùng đi tìm chưởng quầy của Phong Lạc lâu để bắt bằng được hung thủ. Vạn Phúc phải chăn sóc Lục thị nên không đi theo.
Trong phòng rất yên tĩnh, người phía sau tấm màn bình tĩnh hỏi: “Sau đó thế nào?”
Vạn Phúc nuốt khan: “Đại gia đi tìm chủ tiệm, không lâu sau liền quay lại, vẻ mặt rất kỳ lạ, không nói gì. Ngài ấy chỉ bảo tiểu nhân đưa phu nhân đi về thôi.”
Trong lòng ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó, không dám hỏi thêm nên liền đưa Lục thị về Kế gia. Tuy nhiên, vẻ ngoài nhếch nhác đầy vết thương của Lục thị khi trở về nhà không tránh khỏi làm dấy lên nghi ngờ. Trong nhà bắt đầu có những lời đồn râm ran.
Sau đó, những nha hoàn và hạ nhân nghị luận chuyện này đều bị đánh chết hoặc bị bán.
Mọi người trong phủ đều bị cấm nhắc lại chuyện này, Vạn Phúc không dám nói thêm gì nữa.
"Lục thị thế nào?" Người ở sau màn hỏi.
Vạn Phúc nói: “Phu nhân… Phu nhân luôn náo loạn.”
Tình trạng của Lục thị ngày hôm đó, ai cũng có thể đoán được vài phần. Ban đầu, nhìn dáng vẻ hấp hối của nàng khi được đưa về, mọi người đều suy đoán rằng nàng sẽ không thể sống sót. Thật bất ngờ, sau vài ngày, nàng dần dần khỏe lại.
Nhưng sau khi khá hơn, Lục thị bắt đầu thường xuyên cãi vã với Kế Thừa Hưng.
Trong lúc cãi vã, nàng ấy rất lớn tiếng, thậm chí còn cuồng loạn và liên tục nói rằng công tử thái sư phủ đã quấy rối nàng ấy. Tin đồn bắt đầu lan ra bên ngoài, để tránh gặp rắc rối, Kế lão phu nhân đã tuyên bố với bên ngoài rằng chính Lục Nhu là một nữ tử không thủ phu đạo, câu dẫn công tử thái sư phủ không thành nên phát điên.
"Một gia tộc như chúng ta sao có thể dám chống lại thái sư phủ? Nếu thái sư phủ mà biết phu nhân nói loạn, toàn bộ Kế gia sẽ phải chịu liên lụy."
Người phía sau tấm màn bình tĩnh nói: “Không chỉ có vậy đâu nhỉ. Kế đại gia là nam nhân, vậy mà vì tránh phiền phức còn có thể chủ động tự cắm sừng lên đầu mình, xem ra là cần mạng chứ không cần mặt mũi.”
Vạn Phúc nghẹn họng, nhất thời không đáp lời. Người đứng sau tấm màn tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Để tránh miệng lưỡi người đời, Kế đại gia liền giết Lục thị để trừ hậu hoạn à?”
“Không phải!” Vạn Phúc vội đáp: “Không phải như vậy!”
"Vốn dĩ đại gia chỉ nhốt phu nhân ở nhà, không cho phu nhân ra ngoài, còn nói với bên ngoài rằng phu nhân đột nhiên mắc bệnh điên. Nhưng sau đó... sau đó..." Ông ta ngập ngừng.
“Sau đó chuyện gì xảy ra?”
Vạn Phúc do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Mấy tháng sau, phát hiện phu nhân có thai.”
“Cạch” một tiếng
Tách trà úp xuống bàn, trà nóng đổ đầy sàn nhà, cổ tay áo của nữ tử ướt đẫm.
Lục Đồng chậm rãi ngước mắt lên: "Ngươi nói cái gì?"
Vạn Phúc kinh ngạc đến mức suýt nhảy khỏi ghế, nói: "Sao có thể như vậy?"
Người sau tấm màn nhẹ nhàng nói: "Nói vậy thì, nàng ta hẳn là bị người của phủ thái sư giết hại rồi.”
Vừa nghe được lời này, Vạn Phúc đột nhiên ngẩng đầu: "Làm sao ngươi biết Thái sư phủ?”
Bốn bề xung quanh im lặng.
Vạn Phúc đột nhiên ý thức được cảm giác lạ thường hồi nãy là từ đâu ra, nhìn xuyên qua tấm rèm tre màu xanh nhạt, muốn nhìn rõ người sau tấm màn, liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Người này vừa đến là hỏi về việc của Lục thị, trong lời nói còn nhắc đến cả thái sư phủ. Nghĩ lại, Vạn Toàn ngày thường tuy không phải là người tốt, nhưng cũng sẽ không đang yên đang lành lại thua mất mấy ngàn lượng bạc.
Nhưng nếu có người dẫn dụ thì sẽ khác.
Đối phương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, e rằng bày ra một cục diện như vậy chỉ là vì lúc này.
"Ngươi cố ý dụ Toàn Nhi đến Khoái Hoạt lâu, mắc một khoản nợ khổng lồ, là muốn đối phó Kế gia sao?" Vạn Phúc nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi là ai?"
Sau tấm màn tre, Lục Đồng cụp mắt xuống, nhìn tách trà trước mặt, cười mỉa mai.
Vạn Phúc là người hầu thân tín nhất của Kế Thừa Hưng, Vạn ma ma kể với Ngân Tranh rằng trước khi Tần thị đến, Kế gia đã thay hết một loạt hạ nhân, đặc biệt là hạ nhân trong viện của Lục Nhu và Kế Thừa Hưng.
Vạn Phúc là người duy nhất còn lại.
Người này không còn trẻ, ngoài sự trung thành, ông ta còn rất kín tiếng. Có lẽ vì điều này mà sau khi Lục Nhu chết, Kế Thừa Hưng vẫn giữ ông ta lại.
Lục Đồng chậm rãi nói: "Vạn lão gia, ta là ai không quan trọng, quan trọng là sự an toàn của lệnh lang bây giờ chỉ phụ thuộc vào một mình ngươi." Âm thanh của nàng trở nên mê hoặc: “Chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi, món nợ ba ngàn lượng sẽ được xóa bỏ. Nếu như ngươi không trả lời thì...” Nàng thở dài: “Vạn lão gia thử nhìn xuống xem, xem trong ngăn bàn là cái gì.”
Vạn Phúc vô thức cúi đầu nhìn thấy một chiếc bàn vuông màu đen có ngăn kéo phẳng. Ông ta rút ra thì thấy bên trong có một chiếc khăn lụa trắng như tuyết. Vạn Phúc mở chiếc khăn tay lụa ra, sau đó hét lên "Ahhh" và suýt té khỏi ghế.
Trên chiếc khăn lụa trắng như tuyết đó, trên đó lại có một ngón tay đứt lìa đẫm máu!
"Toàn Nhi!"
Vạn Phúc cổ họng thoát ra một tia đau buồn, nước mắt đột nhiên lăn xuống như hạt vỡ, hắn ôm ngón tay bị đứt lìa khóc lóc thảm thiết.
Đang lúc hắn đang khóc lóc đau buồn thì nghe thấy giọng nói của người trong màn: "Vạn lão gia, tạm thời đừng khóc, ngươi nhìn kỹ một chút.”
Vạn Phúc dừng lại một chút, chăm chú nhìn, đột nhiên vui mừng hét lên: "Không đúng... trên ngón tay út của Toàn Nhi có nốt ruồi. Trên ngón tay này không có nốt ruồi nào. Đây không phải là ngón tay út của Toàn Nhi!"
Người sau rèm cười nói: "Tình thương của Vạn lão gia đối với con trai thật khiến người ta cảm động. Ta chỉ đùa với Vạn lão gia chút thôi. Ngón tay này là một thiếu gia khác nợ tiền Khoái Hoạt Lâu chặt đứt để gán nợ.”
"Vạn lão gia e là không biết quy tắc của Khoái Hoạt lâu. Nếu nợ một trăm lượng, tương đương với một ngón tay. Lệnh lang nợ ba nghìn lượng, dù chó có cắt hết cả ngón tay lẫn ngón chân thì cũng vẫn còn phải trả một nghìn lượng nữa."
"Hiện tại Vạn lão gia và ta tới đây thương lượng. Người của ta còn đang canh giữ Vạn thiếu gia, nếu không đạt được thỏa thuận, sau thời gian một nén nhang mà ta chưa trở về, người của ta sẽ chỉ có thể làm theo quy tắc của Khoái Hoạt lâu mà thôi.”
Người phía sau tấm màn hỏi: “Thật ra ta cũng rất tò mò, không biết Vạn lão gia sẽ trung thành với Kế đại gia hơn một chút, hay là thương xót con trai mình hơn một chút?”
Vạn Phúc vẻ mặt u ám.
Nếu như trước đây ông ta còn do dự, nghĩ đến việc đối phó người này, nói mấy lời qua mặt đối phương, thì bây giờ ông ta thực sự không có ý định đối đầu chút nào. Ngón tay bị cắt lìa kia đã phá hủy mọi phòng tuyến của ông, khiến ông bị đánh bại ngay lập tức.
Nếu Vạn Toàn thật sự bị chặt ngón tay ngón chân, hắn thật sự sẽ trở thành một kẻ tàn phế!
Ông ta uể oải nhìn người sau tấm rèm: “Tiểu thư rốt cuộc là muốn biết điều gì?”
Căn phòng im lặng một lúc.
Một lúc sau, giọng nói của người trong rèm lại vang lên: “Ta muốn ngươi nói cho ta biết Kế đại phu nhân Lục thị rốt cuộc làm sao mà chết?”
Vạn Phúc nghe vậy thì sửng sốt, ánh mắt lóe lên mấy cái, sau đó cân nhắc giọng điệu của mình, nói: “Đại phu nhân bị bệnh…”
“Ta thấy Vạn lão gia không muốn nói chuyện với ta nữa.” Người sau tấm rèm đứng dậy định rời đi.
"Chờ đã!" Vạn Phúc vội vàng gọi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật ra tiểu nhân cũng không biết. Khi đó... khi đó tiểu nhân cũng không có đi vào."
Động tác của người sau rèm dừng lại, lại ngồi xuống.
Vạn Phúc thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài: “Đã là chuyện từ hơn một năm trước rồi.”
Năm Vĩnh Xương thứ ba mươi bảy, ngay sau Tết, Vạn Phúc theo Kế Thừa Hưng đến cửa hàng để tặng quà năm mới.
Kế gia là một thương hộ ban đầu khá nổi tiếng ở Thịnh Kinh, chỉ là sau khi Kế lão gia qua đời, việc kinh doanh đồ sứ ở phủ ngày càng sa sút. Tuy nhiên, yếu trâu còn hơn khỏe bò, tuy không được như trước nhưng vẫn có thể sống sót.
Hàng năm sau Tết, Thương hành đều tổ chức tiệc mừng xuân để chiêu đãi các thương hộ lớn.
Kế Thừa Hưng cũng muốn giao lưu.
Nơi tổ chức tiệc mừng xuân là tửu lầu Phong lạc lâu ở thành nam, Kế Thừa Hưng tửu rượu không tốt, cảm thấy hơi say, hắn sai Vạn Phúc quay về bảo Lục thị nấu một ít canh ô mai quế hoa để giải rượu.
Vạn Phúc đã mấy lần thuyết phục nhưng không thành, đành phải quay lại Kế gia.
Lục thị nghe vậy cũng vui vẻ đáp ứng. Đêm đã khuya, nàng vội vàng nấu canh giải rượu rồi đi xe ngựa đến Phong Lạc lâu để đón người. Người ở Phong lạc lâu nói rằng Kế Thừa Hưng say rượu, ngủ trong noãn các trên lầu rồi. Lục thị liền mang theo nha hoàn lên lầu.
Vì Vạn Phúc chỉ là người hầu vặt, không thể đi theo nên trước tiên ông đã tặng những món quà xuân đã chuẩn bị trước cho những người trong Thương Hành. Sau khi yến tiệc kết thúc, đoán Kế Thừa Hưng đã tỉnh rượu rồi nên đi lên noãn các trên lầu.
Trên noãn các không có người, Vạn Phúc tìm tới Kế Thừa Hưng say như bùn, nhưng xung quanh lại không có bóng dáng của Lục thị.
Vạn Phúc lúc đó có chút hoảng sợ, nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy Lục thị trong một ngôi nhà gỗ gần cuối đường. Giọng Vạn Phúc run rẩy khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó: “Lúc đó... trên người phu nhân đầy vết thương, trán vẫn còn chảy máu. Nha hoàn của phu nhân là Đan Quế thì đang nằm trên mặt đất, không còn hơi thở nữa.”
Lúc đó ông ta sợ hãi đến mức suýt hét toáng lên, nhưng lại thấy có một người bước ra, đó là một công tử ăn mặc sang trọng, thần sắc ngơ ngác, chỉ cười ngây ngốc liếc ông ta một cái. Ông ta muốn đuổi theo nhưng không hiểu vì sao lại có chút sợ hãi, cùng lúc đó cũng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lục thị, nên mặc kệ, đi qua giúp đỡ Lục thị trước.
Một lúc sau, Kế Thừa Hưng cũng tỉnh dậy. Vạn Phúc biết đã xảy ra chuyện nghiêm trọng nên không dám chậm trễ. Khi Kế Thừa Hưng nghe được chuyện này, hắn trở nên tức giận, đùng đùng đi tìm chưởng quầy của Phong Lạc lâu để bắt bằng được hung thủ. Vạn Phúc phải chăn sóc Lục thị nên không đi theo.
Trong phòng rất yên tĩnh, người phía sau tấm màn bình tĩnh hỏi: “Sau đó thế nào?”
Vạn Phúc nuốt khan: “Đại gia đi tìm chủ tiệm, không lâu sau liền quay lại, vẻ mặt rất kỳ lạ, không nói gì. Ngài ấy chỉ bảo tiểu nhân đưa phu nhân đi về thôi.”
Trong lòng ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó, không dám hỏi thêm nên liền đưa Lục thị về Kế gia. Tuy nhiên, vẻ ngoài nhếch nhác đầy vết thương của Lục thị khi trở về nhà không tránh khỏi làm dấy lên nghi ngờ. Trong nhà bắt đầu có những lời đồn râm ran.
Sau đó, những nha hoàn và hạ nhân nghị luận chuyện này đều bị đánh chết hoặc bị bán.
Mọi người trong phủ đều bị cấm nhắc lại chuyện này, Vạn Phúc không dám nói thêm gì nữa.
"Lục thị thế nào?" Người ở sau màn hỏi.
Vạn Phúc nói: “Phu nhân… Phu nhân luôn náo loạn.”
Tình trạng của Lục thị ngày hôm đó, ai cũng có thể đoán được vài phần. Ban đầu, nhìn dáng vẻ hấp hối của nàng khi được đưa về, mọi người đều suy đoán rằng nàng sẽ không thể sống sót. Thật bất ngờ, sau vài ngày, nàng dần dần khỏe lại.
Nhưng sau khi khá hơn, Lục thị bắt đầu thường xuyên cãi vã với Kế Thừa Hưng.
Trong lúc cãi vã, nàng ấy rất lớn tiếng, thậm chí còn cuồng loạn và liên tục nói rằng công tử thái sư phủ đã quấy rối nàng ấy. Tin đồn bắt đầu lan ra bên ngoài, để tránh gặp rắc rối, Kế lão phu nhân đã tuyên bố với bên ngoài rằng chính Lục Nhu là một nữ tử không thủ phu đạo, câu dẫn công tử thái sư phủ không thành nên phát điên.
"Một gia tộc như chúng ta sao có thể dám chống lại thái sư phủ? Nếu thái sư phủ mà biết phu nhân nói loạn, toàn bộ Kế gia sẽ phải chịu liên lụy."
Người phía sau tấm màn bình tĩnh nói: “Không chỉ có vậy đâu nhỉ. Kế đại gia là nam nhân, vậy mà vì tránh phiền phức còn có thể chủ động tự cắm sừng lên đầu mình, xem ra là cần mạng chứ không cần mặt mũi.”
Vạn Phúc nghẹn họng, nhất thời không đáp lời. Người đứng sau tấm màn tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Để tránh miệng lưỡi người đời, Kế đại gia liền giết Lục thị để trừ hậu hoạn à?”
“Không phải!” Vạn Phúc vội đáp: “Không phải như vậy!”
"Vốn dĩ đại gia chỉ nhốt phu nhân ở nhà, không cho phu nhân ra ngoài, còn nói với bên ngoài rằng phu nhân đột nhiên mắc bệnh điên. Nhưng sau đó... sau đó..." Ông ta ngập ngừng.
“Sau đó chuyện gì xảy ra?”
Vạn Phúc do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Mấy tháng sau, phát hiện phu nhân có thai.”
“Cạch” một tiếng
Tách trà úp xuống bàn, trà nóng đổ đầy sàn nhà, cổ tay áo của nữ tử ướt đẫm.
Lục Đồng chậm rãi ngước mắt lên: "Ngươi nói cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất