Đăng Hoa Tiếu

Chương 45: Bồ Tát Mở Mắt

Trước Sau
Trong điện trống trải, cả ngôi chùa chìm trong bóng tối, tiếng mưa bao phủ vạn vật.

Kế Thừa Hưng bối rối chớp mắt, không hiểu rốt cuộc nữ tử đó có ý gì. Nhưng rất nhanh, hắn liền phản ứng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương.

Cô ta gọi mình là Kế đại lão gia... Cô ta biết mình là ai sao?

Kế Thừa Hưng muốn gọi Vạn Phúc vào giúp, nhưng toàn thân tê dại và yếu ớt, lại không thể nói được. Hắn sợ hãi, vừa không biết tại sao cơ thể mình lại bị như vậy, vừa không biết nữ tử trước mặt là người hay ma.

Trong bể vang lên tiếng rùa quẫy nước, nữ tử bước về phía trước hai bước. Ánh đèn lập lòe sau lưng cô ta chiếu ra một cái bóng thật dài, hơi đung đưa theo ngọn lửa.

Kế Thừa Hưng thấy vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Nếu có bóng thì không phải là ma...

Nữ tử này là con người!

Nhưng, nếu cô ta là con người thì tại sao lại ở đây?

Nếu không phải ma quỷ thì cũng sẽ không có tà thuật, vậy thì sao lại có thể làm cho hắn không thể cử động, cũng không thể nói chuyện nhưng cẫn tỉnh táo?

Kế Thừa Hưng cảm thấy như đang mơ, trước điện thờ tràn ngập mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta say sưa.

Nhang thông thường có mùi thơm như vậy không?

Hắn đang bối rối suy nghĩ thì nhìn thấy nữ tử kia đang bước tới điện thờ, giơ ngón tay phẩy làn khói còn dang dở.

Nàng ta nhỏ giọng nói: "Nó tên là 'Thắng Thiên Tràng'."

Kế Thừa Hưng nhìn nàng ta.

“Đốt hương này lên, hương thơm xông vào mũi, còn say hơn uống ngàn chén rượu mạnh. Vì thế nên gọi là ‘Thắng Thiên Tràng’.” Giọng nữ tử trong trẻo, hùng hồn nói: “Tuy nhiên, người ngửi phải mùi thơm này sẽ thân thể cứng ngắc, lưỡi tê dại, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo."

Nàng hơi quay đầu lại nhìn Kế Thừa Hưng: "Kế đại lão gia, ngươi có phải đang muốn hỏi ta tại sao ta cũng hít phải mùi hương này mà vẫn có thể tự do đi lại, không hề bị ảnh hưởng?"

Kế Thừa Hưng cố gắng gật đầu.

Nữ tử mỉm cười và nói: “Bởi vì hương này chính ta là người làm ra”.

Kế Thừa Hưng mờ mịt.

Hương này sao lại do cô ta tạo ra?

Hương này rõ ràng là do Vạn Phúc chuẩn bị, để khiến việc “hối lộ thần linh” trông có vẻ chân thành hơn, Vạn Phúc đã đặc biệt chọn mấy nén hương có mùi hương nồng đậm. Khi đó, hắn cũng khen ngợi Vạn Phúc làm việc rất tốt.

Nhưng... sao Vạn Phúc vẫn chưa tới?

Hắn vào pháp điện bái lạy, đã lâu chưa ra ngoài, với sự cẩn thận của Vạn Phúc, hắn nhất định sẽ đi vào xem xét.



Còn nữ tử này, trước khi cô ta bước vào không phải cũng đã gặp Vạn Phúc sao? Nếu nàng ta gặp Vạn Phúc, tại sao Vạn Phúc không ngăn cản nàng ta?

Trong đầu Kế Thừa Hưng hiện lên một ý nghĩ, một ý nghĩ mà hắn không dám nghĩ tới.

Nữ tử quay lưng về phía hắn, nhìn tượng thần thấp thoáng trong làn khói xanh, bình tĩnh nói: “Kế đại lão gia nửa đêm đi cúng thần, xem ra trong lòng có khúc mắc. Nhưng ngươi dựa vào đâu mà cho rằng thần phật có thể cứu ngươi? Nếu như trên đời này thật sự có thần phật, thì tỷ tỷ ta năm đó đã không chết trong hồ sen của quý phủ.”

Tỷ tỷ?

Đồng tử của Kế Thừa Hưng co lại.

Cô ta gọi Lục Nhu là tỷ tỷ... Vậy cô ta là em gái của Lục Nhu, nhưng Lục Nhu làm gì có em gái?

Không đúng! Lục Nhu có em gái!

Mấy ngày trước nghe mẫu thân nói có một người họ hàng xa của Lục gia tên là Vương Oanh Oanh đến phủ và bị đuổi đi. Lục Nhu không có người thân nào khác ở Thịnh Kinh, có lẽ đây chính là Vương Oanh Oanh đó.

Nhưng Vương Oanh Oanh chỉ vì của hồi môn cho Lục Nhu nên mới tìm đến họ, vậy tại sao cô ta lại hợp tác với Vạn Phúc để dụ hắn đến đây?

Trong đầu hắn có đủ loại suy nghĩ quẩn quanh, không thể hình dung ra được.

"Vương Oanh Oanh" lại nói tiếp, nàng ta quay người lại, nhìn Kế Thừa Hưng không thể cử động được, đang dựa vào bể nước, nhẹ nhàng nói: "Người ta nói trời đất trên cao, quỷ thần khó mà hoành hành. Bây giờ đã quá nửa đêm, lại là mồng 1 tháng tư, Bồ Tát mở mắt ra, thiện ác sẽ lộ ra.”

"Kế đại lão gia, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, xin hãy thành thật trả lời."

Nói xong, nàng đi đến bên cạnh Kế Thừa Hưng, từ từ ngồi xổm xuống, đưa một tay ra bóp cổ hắn ta.

Bàn tay lạnh và ẩm ướt, không giống như bàn tay của người sống, ngón tay vòng qua cổ anh khiến hắn lập tức nổi da gà.

Nữ tử trông có vẻ yếu đuối và mảnh khảnh nhưng sức lực lại rất lớn, tóm lấy cổ hắn và thô bạo kéo hắn vào bể nước.

Bể nước rất lớn, chứa những con rùa sẽ được thả vào ngày mai. Một mùi nước khó chịu tràn ngập chóp mũi. Dưới ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình và người kia trong nước.

Nữ có khuôn mặt xinh đẹp, lông mày như trăng lưỡi liềm, đôi mắt như nước mùa thu, nhan sắc động lòng người như Thủy Nguyệt Quan Âm.

Giọng nàng ta cũng rất dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi bên tai hắn: "Kế đại lão gia, tỷ tỷ của ta là bị ngươi giết chết đúng không?"

Kế Thừa Hưng sửng sốt.

Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh Quan Âm đột nhiên vỡ vụn, hắn cảm thấy đầu mình bị đẩy xuống nước, một dòng nước tràn vào miệng và mũi.

Kế Thừa Hưng hoảng loạn giãy giụa, nhưng hắn vừa mới hít phải "Thắng Thiên Tràng", làm gì còn sức mà cử động, cả người nặng nề như gỗ đá, hắn cảm thấy trước mắt tối om, như thể bị ném xuống vực thẳm.

Ngay lúc hắn đang tuyệt vọng tột độ, cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn bị lôi lên khỏi mặt nước.

Kế Thừa Hưng ho một cách yếu ớt.



"Vương Oanh Oanh" nắm tóc hắn, bình tĩnh nói: "Sao không trả lời?"

Nàng ta rõ ràng biết hắn hít phải khói độc, không thể cử động cũng không thể nói chuyện, vậy mà nàng ta vẫn nghiêm túc hỏi như vậy.

Kế Thừa Hưng không nói được, nhìn Vương Oanh Oanh với ánh mắt sợ hãi.

Người phụ nữ này điên rồi!

"Vương Oanh Oanh" đảo mắt, bắt gặp ánh mắt của hắn, chợt mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đẹp như hoa dâm bụt đang nở rộ.

Nàng thở dài: “Thật kỳ lạ, khi người ta làm điều ác thì luôn mong ông trời không biết, còn khi làm việc thiện thì sợ thần phật không hay. Gieo gió thì tìm mọi cách che đậy, quả thiện thì hết sức khoe khoang. Như vậy thì Bồ Tát có mở mắt hay không cũng không có gì khác biệt.”

Khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có nụ cười, nàng đứng giữa đại sảnh trống trải, xanh xao mà xinh đẹp như một bóng ma.

Kế Thừa Hưng không thể mở miệng ra được.

Ngay sau đó, bàn tay nắm tóc hắn dần dần siết chặt, giọng nói nhẹ nhàng của "Vương Oanh Oanh" truyền vào tai hắn: "Câu hỏi thứ hai, cái chết của bốn người Lục gia là do Tề Thái sư phủ ra lệnh đúng không?"

Kế Thừa Hưng muốn mở miệng trả lời, nhưng lưỡi cứng ngắc, không phát ra được tiếng nào. Ngay sau đó, bàn tay của nữ tử thô bạo ấn xuống, nhấn chìm hắn trong nước.

Dường như bên tai vang lên tiếng thở dài của "Vương Oanh Oanh", nàng ta hỏi: "Sao lại không trả lời?"

Vô số nước lạnh xối vào khoang mũi và khoang ngực Kế Thừa Hưng, làm hắn cảm thấy khó thở. Hắn muốn giãy giụa muốn hét lên, nhưng lại bị bóp nghẹt trong bể nước khổng lồ này, bị lũ rùa đông đúc bao bọc thành từng tầng, tiếng mưa đêm trên núi và tiếng chuông xa xa, không tìm được khe hở nào.

"Ào..." một tiếng, mặt nước lại vỡ ra.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và dịu dàng.

Kế Thừa Hưng rơi nước mắt.

Hắn khó khăn cử động cơ thể, muốn cầu xin đối phương thương xót, chỉ cầu xin đừng hành hạ mình như thế này nữa. Hắn muốn nói chuyện, nếu như "Vương Oanh Oanh" đến đây là vì Lục thị thì hắn có thể kể cho cô ta nghe nhiều hơn về cái chết của Lục thị, và cả Thái sư phủ.

Đúng, còn có Thái sư phủ!

Người khởi xướng tất cả những chuyện này chính là Thái sư phủ, cô ta nên đi tìm họ!

Hắn lấy hết sức gắng mấp máy môi, "Vương Oanh Oanh" cũng nhìn thấy động tác của hắn.

Nàng hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Kế đại lão gia muốn nói cho ta biết manh mối mới sao?”

Kế Thừa Hưng chớp mắt, hết sức gật đầu. Chỉ cần đối phương thả hắn đi, hắn có thể giúp cô ta kiện Thái Sư phủ!

Hắn rất mong chờ, hy vọng đối phương sẽ kịp thời dừng lại và thả hắn đi. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác đuối nước và nghẹt thở quen thuộc lại ập đến.

Nữ tử đứng trước bồn nước, đôi bàn tay trắng như tuyết nắm lấy tóc hắn, đôi bàn tay mảnh khảnh và mềm mại, nhưng dường như có sức mạnh vô hạn, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được, nàng thô bạo ấn mặt hắn vào bể nước.

Nàng mỉm cười nói: “Nhưng ta không muốn nghe”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau