Chương 48: Biến Cố
Lục Đồng không ngờ lại gặp Bùi Vân Ánh ở đây.
Hôm qua nhìn lướt qua trong mưa, nàng thấy Bùi Vân Ánh cùng hòa thượng dẫn đường không đi về hướng này. Không ngờ sáng nay lại gặp hắn ở đây.
Nàng còn chưa kịp trả lời, ở bên kia, một nam tử cao lớn mặc quần áo màu xanh lá cây bên cạnh Bùi Vân Ánh đã hỏi hắn: "Ai vậy..."
Hắn cười nhẹ: “Một người quen.”
Lục Đồng cho rằng mình chỉ gặp vị Bùi Thế tử này có một lần, không thể gọi là quen được. Chỉ là bây giờ người ta ở đây, nếu cố tình phớt lờ thì e là trông như có điều giấu giếm. Cho nên nàng hào phóng giơ tay, gật đầu với hắn: "Bùi điện soái"
Bùi Vân Ánh mỉm cười bước tới chỗ nàng.
Hầu hết những người hành hương đến chùa Vạn Ân bái phật đều là nữ quyến, theo nghi lễ Phật giáo nên hầu hết họ đều mặc quần áo đơn giản. Màu sắc trang phục của người này không có gì nổi bật, nhưng kim quan trên đầu cùng với bộ quần áo đen trên người, cùng những tầng liễu xanh và cỏ xuân thơm sau lưng, làm cho hắn càng tuấn tú, có một khí khái phong lưu mà người thường không có.
Người đẹp đứng ở đâu thì cũng sẽ gây chú ý. Không lâu sau, có người bình tĩnh lại sau khi hoảng loạn vì vụ án mạng vừa rồi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này.
Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng, liếc nhìn con đường mòn của Viện Vô Hoài phía sau, hỏi: "Sao Lục đại phu lại ở đây?"
Lục Đồng đáp: “Ta đến dâng hương.”
Hắn mỉm cười nói: "Không phải nói, đại phu và Diêm vương là đối thủ truyền kiếp sao. Lục đại phu sao mà vẫn tin vào thần Phật?"
Lục Đồng ngữ khí không thay đổi: “Đại phu cũng muốn cầu nhân duyên chứ.”
Nghe vậy, Bùi Vân Ánh có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nhìn về phía cổng viện, nơi có nhiều quan binh mặc quần áo đen đang đi về phía Pháp điện.
Lục Đồng nhìn theo ánh mắt của hắn, nghe hắn nói: "Có người chết ở Phóng Sinh Điện."
Bùi Vân Ánh quay đầu nhìn nàng, giọng điệu không rõ là thật hay đùa: “Lục đại phu sao không đi xem?”
Cơn mưa đêm qua còn ướt, sau lưng hắn, giọt mưa còn đọng lại lăn trên mấy chiếc lá chuối, giống như những hạt pha lê rải rác khắp mặt đất.
Ngân Tranh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Đại phu chỉ xem người sống, pháp y mới xem người chết. Ta không phải pháp y."
Hắn gật đầu: “Cũng phải.” Hắn lại nhìn Lục Đồng, thở dài: “Lục đại phu, sao ta lại cảm thấy cô luôn cảnh giác với ta nhỉ. Kể ra, ta từng cứu cô đấy, trước đây ta cũng chưa từng đắc tội gì với cô.”
Nam tử này tuy thở dài nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Lần trước ánh đèn trong quán son mờ mờ, nhưng bây giờ dưới ánh nắng ấm áp có thể nhìn rõ khi hắn cười, trên má có một lúm đồng tiền nhỏ hình quả lê, khiến cho hắn có vẻ tươi sáng và nhân hậu mà chỉ những người trẻ tuổi mới có được.
Nếu như có thể bỏ qua ánh mắt thăm dò của hắn.
Lục Đồng sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Bùi đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi."
Hắn liếc nhìn Lục Đồng, đang định nói tiếp thì đột nhiên có người chạy tới, dừng lại bên cạnh: "Đại nhân!"
Đó là một thanh niên mặc áo lụa màu hoa tử đằng, khuôn mặt tròn, đôi mắt tròn xoe, nhìn thấy Lục Đồng, thanh niên cũng giật mình, sau đó kinh ngạc nói: “Đây không phải là cô nương mà lần trước chúng ta gặp ở dưới Bảo Tường lâu sao?”
Lục Đồng cũng nhận ra, lần trước Bùi Vân Ánh sai thiếu niên này áp giải Lã Đại Sơn về, nàng vẫn mơ hồ nhớ được tên của chàng thiếu niên đó, hình như là Đoàn Tiểu Ngôn.
Đoàn Tiểu Ngôn tựa hồ tràn đầy nhiệt tình, muốn cùng Lục Đồng nói chuyện, nhưng Bùi Vân Ánh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, khiến chỉ có thể đứng yên thông báo tin tức vừa mới nhận được, từng chữ một.
"Trong điện Phóng Sinh có một người chết. Hắn ta chết đuối trong bể nước thả rùa. Pháp y đã đến xem qua, nói rằng người này say rượu, không tỉnh táo nên ngã vào bể nước, không leo ra được nên mới chết."
Tiêu Trục Phong ở một bên cau mày hỏi: "Say rượu sao còn đi đến điện thờ bỏ hoang?"
Đoàn Tiểu Ngôn tiến lên một bước, hạ giọng nói: “Còn không phải sao? Trong điện còn tìm thấy vàng mã, trong lư hương còn có tro hương. Người này đến để bái thần, mà bái thần nào không bái, lại đi bái tượng thần từ tiền triều. Lần này phiền phức rồi, dù người đã chết nhưng e rằng trong nhà vẫn sẽ có phiền toái."
Không có lệnh cấm rõ ràng về việc thờ tượng của tiền triều, nhưng việc thờ tượng của tiền triều có phải là tội hay không thì người dân đều ngầm hiểu.
Bùi Vân Ánh chế nhạo: "Uống rượu xong còn cúng bái, tấm lòng của người này rộng lượng ghê nhỉ."
"Ta cũng rất ngạc nhiên." Đoàn Tiểu Ngôn nói thêm: "Nhưng sau đó, khi bọn họ thẩm vấn người hầu của người quá cố, hình như người chết đã bị tà linh ám, hắn liên tục nói những lời ma quái. Mấy ngày trước hắn còn thuê đạo sĩ về nhà làm lễ trừ tà. Nghe nói hắn đến Pháp hội lần này là để cầu Bồ Tát giúp siêu độ cho oán quỷ đó.”
Vừa nói, hắn vừa cảm thấy kinh hãi: “Chỉ không ngờ rằng oán quỷ ám theo hắn lại lợi hại như vậy, không những không bị tiêu biến mà còn điều khiển tâm trí hắn, khiến hắn tự mình dìm chết trong bể nước .”
Bùi Vân Ánh nói: "Mấy lời nhảm nhí này ngươi cũng tin à."
"Ta đương nhiên lúc đầu không tin!" Đoàn Tiểu Ngôn kêu lên: "Nhưng pháp y lại không phát hiện cái gì đáng nghi, là hắn tự chết đuối."
Bùi Vân Ánh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Người hầu kia tối qua làm gì?"
“Hắn nói tối qua lão gia nhà hắn đi ngủ sớm, hắn hầu hạ lão gia đi ngủ. Sau khi chủ nhân ngủ say, hắn đến nhà bên cạnh chơi bài với mấy người hầu khác suốt đêm. Pháp y điều tra ra được, khi người này chết thì hắn đang đánh được mấy ván bài rồi, có người làm chứng, không phải hắn giết người.”
Bùi Vân Ánh không nói gì.
Đoàn Tiểu Ngôn thận trọng hỏi: "Đại nhân, ngài cảm thấy chuyện này có nội tình gì đó?"
Tiêu Trục Phong lạnh lùng nói: “Dù có nội tình hay không, người này đã âm thầm bái lạy tượng thần tiền triều. Chuyện này kết thúc ở đây thôi.”
Cái chết của hắn không quan trọng bằng tội hắn mắc phải. Sẽ không có ai thay một tội nhân tìm ra sự thật, thậm chí người nhà của hắn cũng có thể bị liên lụy.
Bùi Vân Ánh bình tĩnh nói: "Vụ án này không thuộc thẩm quyền quản lý của Điện tiền ti, Đoàn Tiểu Ngôn, ngươi đừng nhúng tay vào."
Đoàn Tiểu Ngôn đồng ý.
Trong cuộc trò chuyện, họ không tránh mặt Lục Đồng, có lẽ vì nội dung cuộc trò chuyện không được bảo mật. Hôm nay ở Vạn Ân Tự có rất nhiều người hành hương nên sớm muộn những thông tin này cũng sẽ bị mọi người biết.
Lục Đồng không có ý định ở lại đây lâu, hôm nay trong chùa có người chết, cho nên đại hội Thanh Liên có lẽ sẽ không tổ chức như thường lệ.
Nên xuống núi càng sớm càng tốt...
Lục Đồng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên nghe thấy phía trước đám người kêu thảm thiết, theo sau là mọi người hoảng sợ thét lên: "chết người rồi!"
Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy đám đông trước mặt đang nhanh chóng giải tán, như đang trốn tránh bệnh dịch. Đám đông tản mác dần dần khiến tầm nhìn ngày một rõ ràng, nàng nhìn thấy một bóng người trong một căn đình nghỉ chân nhỏ cách Viện Vô Hoài không xa. Một công tử trẻ tuổi dáng người hơi béo đang nằm nửa người trên mặt đất, há miệng thở dốc.
Lục Đồng khẽ cau mày, do dự chỉ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng bước về phía trước.
Ngân Tranh ở phía sau giật mình: “Cô nương?”
“Không sao đâu.” Lục Đồng nói: “Đưa hộp y cụ cho ta.”
Nàng bước vào đình chỉ vài bước thì thấy người thanh niên sắc mặt đỏ bừng như cá sắp chết, đang liều mạng cào cổ họng của mình, thở hổn hển, trông như sắp chết tới nơi.
Ngân Tranh đã lấy hộp y cụ trong phòng ra, Lục Đồng vội vàng mở hộp, lấy ra cây kim vàng, nhắm vào các huyệt đạo của vị thiếu gia nọ mà châm kim xuống.
Ngân Tranh nói: “Cô nương, hắn là…”
“Đờm tích tụ trong phổi, chặn đường thở, co thắt đường thở, khí phổi thăng lên đảo ngược, gây ra đờm và khó thở.”
Lục Đồng đè tay người đàn ông trên mặt đất xuống, ngăn cản hắn gãi và chạm vào cây kim vàng, rồi nói với Ngân Tranh: "Không sao đâu, chỉ cần châm cứu là được."
Vừa nói xong, sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của một vị phu nhân: "Lân nhi..."
Lục Đồng chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy một người phụ nữ đầy đặn, mặc bộ quần áo đẹp, đeo đồ trang sức bằng vàng, vội vàng bước về phía nàng, đẩy Ngân Tranh và Lục Đồng sang một bên, lao tới bên cạnh vị công tử nọ, hết gọi “con ơi” rồi lại “Lân Nhi ơi”, rồi lại trừng mắt hét lên với Lục Đồng: "Ngươi là ai? Sao ngươi dám vô lễ với con trai ta!”
Nhìn thấy tay bà vô tình chạm vào cây kim vàng, Lục Đồng không khỏi cau mày, bước tới nói: "Hắn lên cơn hen suyễn..."
Nàng còn chưa nói xong, một tên thị vệ cao lớn không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh nàng, đẩy mạnh Lục Đồng ra sau: “Cô muốn làm gì?”
Người thị vệ này cao lớn, động tác cực kỳ thô bạo, Lục Đồng bị hắn đẩy lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, phía sau có người nắm lấy cánh tay nàng, lưng nàng áp vào ngực hắn, như thể đang được hắn vào lòng. Lục Đồng ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt từ trong lòng đối phương truyền đến, yên tĩnh mà lạnh lẽo.
Ngay sau đó, cánh tay đang ôm nàng buông ra, Bùi Vân Ánh đứng ở phía sau nàng, khoảng cách vừa phải, không quá gần, vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể sự thân mật vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Lục Đồng còn chưa kịp cảm ơn Bùi Vân Ánh thì ở bên kia, mẫu thân của công tử nọ, người phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, tức giận chỉ vào nàng, hét lên: "Đồ khốn, ngươi đã làm gì con trai ta?"
Hôm qua nhìn lướt qua trong mưa, nàng thấy Bùi Vân Ánh cùng hòa thượng dẫn đường không đi về hướng này. Không ngờ sáng nay lại gặp hắn ở đây.
Nàng còn chưa kịp trả lời, ở bên kia, một nam tử cao lớn mặc quần áo màu xanh lá cây bên cạnh Bùi Vân Ánh đã hỏi hắn: "Ai vậy..."
Hắn cười nhẹ: “Một người quen.”
Lục Đồng cho rằng mình chỉ gặp vị Bùi Thế tử này có một lần, không thể gọi là quen được. Chỉ là bây giờ người ta ở đây, nếu cố tình phớt lờ thì e là trông như có điều giấu giếm. Cho nên nàng hào phóng giơ tay, gật đầu với hắn: "Bùi điện soái"
Bùi Vân Ánh mỉm cười bước tới chỗ nàng.
Hầu hết những người hành hương đến chùa Vạn Ân bái phật đều là nữ quyến, theo nghi lễ Phật giáo nên hầu hết họ đều mặc quần áo đơn giản. Màu sắc trang phục của người này không có gì nổi bật, nhưng kim quan trên đầu cùng với bộ quần áo đen trên người, cùng những tầng liễu xanh và cỏ xuân thơm sau lưng, làm cho hắn càng tuấn tú, có một khí khái phong lưu mà người thường không có.
Người đẹp đứng ở đâu thì cũng sẽ gây chú ý. Không lâu sau, có người bình tĩnh lại sau khi hoảng loạn vì vụ án mạng vừa rồi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này.
Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng, liếc nhìn con đường mòn của Viện Vô Hoài phía sau, hỏi: "Sao Lục đại phu lại ở đây?"
Lục Đồng đáp: “Ta đến dâng hương.”
Hắn mỉm cười nói: "Không phải nói, đại phu và Diêm vương là đối thủ truyền kiếp sao. Lục đại phu sao mà vẫn tin vào thần Phật?"
Lục Đồng ngữ khí không thay đổi: “Đại phu cũng muốn cầu nhân duyên chứ.”
Nghe vậy, Bùi Vân Ánh có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nhìn về phía cổng viện, nơi có nhiều quan binh mặc quần áo đen đang đi về phía Pháp điện.
Lục Đồng nhìn theo ánh mắt của hắn, nghe hắn nói: "Có người chết ở Phóng Sinh Điện."
Bùi Vân Ánh quay đầu nhìn nàng, giọng điệu không rõ là thật hay đùa: “Lục đại phu sao không đi xem?”
Cơn mưa đêm qua còn ướt, sau lưng hắn, giọt mưa còn đọng lại lăn trên mấy chiếc lá chuối, giống như những hạt pha lê rải rác khắp mặt đất.
Ngân Tranh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Đại phu chỉ xem người sống, pháp y mới xem người chết. Ta không phải pháp y."
Hắn gật đầu: “Cũng phải.” Hắn lại nhìn Lục Đồng, thở dài: “Lục đại phu, sao ta lại cảm thấy cô luôn cảnh giác với ta nhỉ. Kể ra, ta từng cứu cô đấy, trước đây ta cũng chưa từng đắc tội gì với cô.”
Nam tử này tuy thở dài nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Lần trước ánh đèn trong quán son mờ mờ, nhưng bây giờ dưới ánh nắng ấm áp có thể nhìn rõ khi hắn cười, trên má có một lúm đồng tiền nhỏ hình quả lê, khiến cho hắn có vẻ tươi sáng và nhân hậu mà chỉ những người trẻ tuổi mới có được.
Nếu như có thể bỏ qua ánh mắt thăm dò của hắn.
Lục Đồng sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Bùi đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi."
Hắn liếc nhìn Lục Đồng, đang định nói tiếp thì đột nhiên có người chạy tới, dừng lại bên cạnh: "Đại nhân!"
Đó là một thanh niên mặc áo lụa màu hoa tử đằng, khuôn mặt tròn, đôi mắt tròn xoe, nhìn thấy Lục Đồng, thanh niên cũng giật mình, sau đó kinh ngạc nói: “Đây không phải là cô nương mà lần trước chúng ta gặp ở dưới Bảo Tường lâu sao?”
Lục Đồng cũng nhận ra, lần trước Bùi Vân Ánh sai thiếu niên này áp giải Lã Đại Sơn về, nàng vẫn mơ hồ nhớ được tên của chàng thiếu niên đó, hình như là Đoàn Tiểu Ngôn.
Đoàn Tiểu Ngôn tựa hồ tràn đầy nhiệt tình, muốn cùng Lục Đồng nói chuyện, nhưng Bùi Vân Ánh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, khiến chỉ có thể đứng yên thông báo tin tức vừa mới nhận được, từng chữ một.
"Trong điện Phóng Sinh có một người chết. Hắn ta chết đuối trong bể nước thả rùa. Pháp y đã đến xem qua, nói rằng người này say rượu, không tỉnh táo nên ngã vào bể nước, không leo ra được nên mới chết."
Tiêu Trục Phong ở một bên cau mày hỏi: "Say rượu sao còn đi đến điện thờ bỏ hoang?"
Đoàn Tiểu Ngôn tiến lên một bước, hạ giọng nói: “Còn không phải sao? Trong điện còn tìm thấy vàng mã, trong lư hương còn có tro hương. Người này đến để bái thần, mà bái thần nào không bái, lại đi bái tượng thần từ tiền triều. Lần này phiền phức rồi, dù người đã chết nhưng e rằng trong nhà vẫn sẽ có phiền toái."
Không có lệnh cấm rõ ràng về việc thờ tượng của tiền triều, nhưng việc thờ tượng của tiền triều có phải là tội hay không thì người dân đều ngầm hiểu.
Bùi Vân Ánh chế nhạo: "Uống rượu xong còn cúng bái, tấm lòng của người này rộng lượng ghê nhỉ."
"Ta cũng rất ngạc nhiên." Đoàn Tiểu Ngôn nói thêm: "Nhưng sau đó, khi bọn họ thẩm vấn người hầu của người quá cố, hình như người chết đã bị tà linh ám, hắn liên tục nói những lời ma quái. Mấy ngày trước hắn còn thuê đạo sĩ về nhà làm lễ trừ tà. Nghe nói hắn đến Pháp hội lần này là để cầu Bồ Tát giúp siêu độ cho oán quỷ đó.”
Vừa nói, hắn vừa cảm thấy kinh hãi: “Chỉ không ngờ rằng oán quỷ ám theo hắn lại lợi hại như vậy, không những không bị tiêu biến mà còn điều khiển tâm trí hắn, khiến hắn tự mình dìm chết trong bể nước .”
Bùi Vân Ánh nói: "Mấy lời nhảm nhí này ngươi cũng tin à."
"Ta đương nhiên lúc đầu không tin!" Đoàn Tiểu Ngôn kêu lên: "Nhưng pháp y lại không phát hiện cái gì đáng nghi, là hắn tự chết đuối."
Bùi Vân Ánh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Người hầu kia tối qua làm gì?"
“Hắn nói tối qua lão gia nhà hắn đi ngủ sớm, hắn hầu hạ lão gia đi ngủ. Sau khi chủ nhân ngủ say, hắn đến nhà bên cạnh chơi bài với mấy người hầu khác suốt đêm. Pháp y điều tra ra được, khi người này chết thì hắn đang đánh được mấy ván bài rồi, có người làm chứng, không phải hắn giết người.”
Bùi Vân Ánh không nói gì.
Đoàn Tiểu Ngôn thận trọng hỏi: "Đại nhân, ngài cảm thấy chuyện này có nội tình gì đó?"
Tiêu Trục Phong lạnh lùng nói: “Dù có nội tình hay không, người này đã âm thầm bái lạy tượng thần tiền triều. Chuyện này kết thúc ở đây thôi.”
Cái chết của hắn không quan trọng bằng tội hắn mắc phải. Sẽ không có ai thay một tội nhân tìm ra sự thật, thậm chí người nhà của hắn cũng có thể bị liên lụy.
Bùi Vân Ánh bình tĩnh nói: "Vụ án này không thuộc thẩm quyền quản lý của Điện tiền ti, Đoàn Tiểu Ngôn, ngươi đừng nhúng tay vào."
Đoàn Tiểu Ngôn đồng ý.
Trong cuộc trò chuyện, họ không tránh mặt Lục Đồng, có lẽ vì nội dung cuộc trò chuyện không được bảo mật. Hôm nay ở Vạn Ân Tự có rất nhiều người hành hương nên sớm muộn những thông tin này cũng sẽ bị mọi người biết.
Lục Đồng không có ý định ở lại đây lâu, hôm nay trong chùa có người chết, cho nên đại hội Thanh Liên có lẽ sẽ không tổ chức như thường lệ.
Nên xuống núi càng sớm càng tốt...
Lục Đồng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên nghe thấy phía trước đám người kêu thảm thiết, theo sau là mọi người hoảng sợ thét lên: "chết người rồi!"
Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy đám đông trước mặt đang nhanh chóng giải tán, như đang trốn tránh bệnh dịch. Đám đông tản mác dần dần khiến tầm nhìn ngày một rõ ràng, nàng nhìn thấy một bóng người trong một căn đình nghỉ chân nhỏ cách Viện Vô Hoài không xa. Một công tử trẻ tuổi dáng người hơi béo đang nằm nửa người trên mặt đất, há miệng thở dốc.
Lục Đồng khẽ cau mày, do dự chỉ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng bước về phía trước.
Ngân Tranh ở phía sau giật mình: “Cô nương?”
“Không sao đâu.” Lục Đồng nói: “Đưa hộp y cụ cho ta.”
Nàng bước vào đình chỉ vài bước thì thấy người thanh niên sắc mặt đỏ bừng như cá sắp chết, đang liều mạng cào cổ họng của mình, thở hổn hển, trông như sắp chết tới nơi.
Ngân Tranh đã lấy hộp y cụ trong phòng ra, Lục Đồng vội vàng mở hộp, lấy ra cây kim vàng, nhắm vào các huyệt đạo của vị thiếu gia nọ mà châm kim xuống.
Ngân Tranh nói: “Cô nương, hắn là…”
“Đờm tích tụ trong phổi, chặn đường thở, co thắt đường thở, khí phổi thăng lên đảo ngược, gây ra đờm và khó thở.”
Lục Đồng đè tay người đàn ông trên mặt đất xuống, ngăn cản hắn gãi và chạm vào cây kim vàng, rồi nói với Ngân Tranh: "Không sao đâu, chỉ cần châm cứu là được."
Vừa nói xong, sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của một vị phu nhân: "Lân nhi..."
Lục Đồng chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy một người phụ nữ đầy đặn, mặc bộ quần áo đẹp, đeo đồ trang sức bằng vàng, vội vàng bước về phía nàng, đẩy Ngân Tranh và Lục Đồng sang một bên, lao tới bên cạnh vị công tử nọ, hết gọi “con ơi” rồi lại “Lân Nhi ơi”, rồi lại trừng mắt hét lên với Lục Đồng: "Ngươi là ai? Sao ngươi dám vô lễ với con trai ta!”
Nhìn thấy tay bà vô tình chạm vào cây kim vàng, Lục Đồng không khỏi cau mày, bước tới nói: "Hắn lên cơn hen suyễn..."
Nàng còn chưa nói xong, một tên thị vệ cao lớn không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh nàng, đẩy mạnh Lục Đồng ra sau: “Cô muốn làm gì?”
Người thị vệ này cao lớn, động tác cực kỳ thô bạo, Lục Đồng bị hắn đẩy lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, phía sau có người nắm lấy cánh tay nàng, lưng nàng áp vào ngực hắn, như thể đang được hắn vào lòng. Lục Đồng ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt từ trong lòng đối phương truyền đến, yên tĩnh mà lạnh lẽo.
Ngay sau đó, cánh tay đang ôm nàng buông ra, Bùi Vân Ánh đứng ở phía sau nàng, khoảng cách vừa phải, không quá gần, vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể sự thân mật vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Lục Đồng còn chưa kịp cảm ơn Bùi Vân Ánh thì ở bên kia, mẫu thân của công tử nọ, người phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, tức giận chỉ vào nàng, hét lên: "Đồ khốn, ngươi đã làm gì con trai ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất