Chương 49: Xuất Đầu Lộ Diện
Xung quanh đình nghỉ chân, rất nhiều người tò mò đang đứng chen chúc. Vị phu nhân này ăn mặc lộng lẫy, hùng hùng hổ hổ, có vẻ là người có địa vị và xuất thân nhất định.
Trước mặt bà có rất nhiều thị vệ, người thị vệ cao lớn ở phía trước trông rất quen thuộc. Lục Đồng nghĩ nghĩ, ngày hôm qua lúc nàng cùng Ngân Tranh lên núi, đến trước cổng chùa thì bị một chiếc xe ngựa có màn che đẩy sang một bên, lúc đó người đánh xe kiêu ngạo, hống hách mắng. Người đang đứng trước mặt chính là người hôm qua đã quát mắng họ.
Vị phu nhân trước mặt hẳn là chủ nhân của chiếc xe ngựa đó.
Lục Đồng nhìn đám chủ tớ đang hung dữ uy hiếp, bình tĩnh nói: “Lệnh lang mắc bệnh phổi mãn tính, không biết hít phải thứ gì, khiến tuần hoàn phổi mất kiểm soát, dẫn đến khó thở, khí ứ đọng, nếu không được cứu chữa kịp thời, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngân Tranh cũng theo sau: “Đúng vậy, nếu vừa rồi cô nương nhà ta không chữa trị kịp thời cho hắn, công tử nhà các ngươi đã tắt thở rồi.”
Phu nhân nghe vậy, sắc mặt tái nhợt vì tức giận: "Nói linh tinh!"
"Con ta đang yên đang lành, làm sao nó có thể mắc bệnh gì nghiêm trọng được? Tên khốn nhà ngươi ở đây nói bậy, bôi xấu danh dự của con trai ta. Thăng Quyền!" Bà ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Nữ nhân này ở đây nói năng lung tung, còn hại con trai ta thành ra thế này, mau bắt ả ta lại mang đến quan phủ, đánh mấy chục gậy xem ả ta còn dám nói nữa không!”
Người thị vệ nghe vậy, không nói một lời, đến kéo Lục Đồng đi, tuy nhiên, hắn chưa kịp chạm vào Lục Đồng thì đã có một cánh tay giữ lấy tay hắn.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhưng tựa hồ lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn, khiến người thị vệ cao lớn không khỏi lộ ra vẻ đau đớn.
Người thanh niên cười như không cười, nói: "Ta còn không biết đấy, Thái Phủ Tự Khanh từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy?"
Một câu nói đã khiến vẻ mặt của vị phu nhân kia có chút thay đổi.
Lục Đồng nhìn Bùi Vân Ánh, Bùi Vân Ánh buông tay ra. Tên hộ vệ kia được thả, nhưng dường như hắn không cam tâm, không muốn bỏ cuộc, lại nghiến răng bước về phía trước.
Chỉ cần nghe một tiếng "soạt".
Thanh kiếm dài sáng bóng đã ra khỏi vỏ, một nửa lộ ra, tràn ngập sát ý, một nửa giấu trong bao kiếm tối tăm, dập tắt ánh sáng lạnh lẽo, giống như nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt hắn.
Bùi Vân Ánh đứng bên cạnh Lục Đồng, một tay cầm thanh kiếm ra khỏi vỏ, nụ cười nhạt dần: "Ai muốn ra tay?"
Thấy vậy, Tiêu Trục Phong và Đoàn Tiểu Ngôn cũng bước tới chắn trước mặt Bùi Vân Ánh. Đoàn Tiểu Ngôn nói: "Ngươi thật to gan, dám vô lễ với Thế tử!"
"Thế tử?" Nữ nhân có chút giật mình.
Đoàn Tiểu Ngôn cởi thắt lưng, đi đến trước mặt nữ nhân để bà ta có thể nhìn rõ: "Phu nhân cũng muốn bắt thế tử của chúng ta sao?"
Phu nhân nọ thoạt nhìn có chút không tin, tựa hồ nghi ngờ Đoàn Tiểu Ngôn đang lừa gạt. Sau khi nhìn rõ dòng chữ trên thắt lưng, vẻ mặt của bà ấy đột nhiên trở nên cứng đờ, chỉ nói: "Thì ra là Bùi điện soái."
Lục Đồng nghe được lời này, trong lòng rung động.
Bên kia gọi hắn là "Bùi điện soái" trước tiên thay vì "Thế tử". Nghe có vẻ như danh tính Triệu Ninh Công thế tử của Bùi Vân Ánh không ồn ào bằng chức danh Điện tiền chỉ huy sứ.
Nhìn vẻ mặt của phu nhân này... Chẳng lẽ Bùi điện soái đã làm điều gì đó đáng sợ trong thời gian tại chức sao?
Phu nhân mỉm cười nói: "Lão gia nhà ta trước đây cũng từng nhắc đến Bùi điện soái tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp, quả đúng là danh bất hư truyền." Bà ta trên miệng thì giả lả chào hỏi Bùi Vân Ánh, nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo con trai mình đang được hạ nhân dìu dậy.
Bùi Vân Ánh mỉm cười, thu kiếm lại, nhìn bà ta, bình tĩnh nói: “Không dám.”
Hắn thực sự không muốn nhận lời khen ngợi của đối phương.
Phu nhân lại nhìn Lục Đồng, có lẽ đang nghi ngờ mối quan hệ giữa Lục Đồng và Bùi Vân Ánh, bà do dự một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi ta mất bình tĩnh, vô tình hiểu lầm vị cô nương này, mong cô nương đừng để bụng."
Lục Đồng cụp mắt xuống: "Không sao."
Vừa nói xong, vị công tử đang được người hầu đỡ bên cạnh lại bắt đầu thở dốc, trông vô cùng đau đớn. Phu nhân nhìn thấy điều này, sắc mặt thay đổi, không còn quan tâm đến Lục Đồng và Bùi Vân Ánh nữa, liền ôm vị thiếu gia kia vào lòng, lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt: "Lân nhi!"
Bà giục thị nữ bên cạnh: “Đã đi mời đại phu chưa?”
Thị nữ lắc đầu, cũng lo lắng nói: “Đại phu trong chùa đã xuống núi rồi, vẫn chưa về.” Nàng ta đột nhiên hạ giọng: “Hôm nay thiếu gia phát bệnh đột ngột quá, hình như còn nghiêm trọng hơn ngày trước, phải làm sao mới được đây?
Thấy bọn họ sợ hãi, Lục Đồng rút ra những cây kim vàng mà nàng vừa cắm vào cơ thể bệnh nhân, vẻ mặt hơi dừng lại.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng, sau đó đột nhiên nhìn vị phu nhân kia nói: "Có vẻ như tình trạng của lệnh lang hiện tại rất xấu, sao vẫn chưa mời đại phu đến xem xét?"
Phu nhân nghe vậy, thậm chí không thể nặn ra được một nụ cười gượng gạo, chỉ biết nức nở: “Trên núi này đâu có đại phu…”
Bùi Vân Ánh cười nhẹ: "Không phải trước mặt có một vị đây sao?"
Lời này vừa nói ra, cả phu nhân và Lục Đồng đều giật mình.
Bùi Vân Ánh nở nụ cười trên môi, chậm rãi nói: "Lục cô nương đây là đại phu của Nhân Tâm y quán. Món 'Xuân Thủy Sinh' trước đây nổi tiếng ở Thịnh Kinh là do nàng ấy làm ra. Đổng phu nhân," Hắn thân thiết gọi đối phương: "Vừa rồi Lục đại phu đã cứu Đổng thiếu gia một lần, nếu muốn, nàng ấy có thể cứu hắn lần thứ hai."
Lục Đồng giật mình, theo bản năng nhìn về phía Bùi Vân Ánh.
Làm sao anh ta biết “Xuân Thủy Sinh” là do nàng làm ra?
Bên kia nghe xong, Đổng phu nhân hướng ánh mắt về phía Lục Đồn, vẻ mặt vẫn có chút do dự.
Vừa rồi bà không nhìn thấy Lục Đồng lúc nàng cứu Đổng Lân, bà không biết người này có năng lực đến mức nào, nhưng nàng ta còn trẻ như vậy, lại là một cô nương...
Trong vòng tay của bà, Đổng Lân cau mày, rên rỉ đau đớn, hơi thở yếu ớt.
Đổng phu nhân sắc mặt mấy lần thay đổi, hiện tại không có đại phu nào khác, chờ người lên núi đã muộn. Vì Bùi Vân Ánh là người đảm bảo, nữ nhân này không thể là kẻ lừa đảo, trước mắt chỉ có thể liều một phen thôi.
Trái tim bà hẫng một nhịp, quay lại nhìn Lục Đồng, thành khẩn cầu xin: “Xin Lục đại phu, xin hãy cứu con trai ta. Chỉ cần Lục đại phu có thể cứu được mạng sống của con trai ta, Đổng gia chúng ta nhất định sẽ trọng thưởng!” nói xong còn định cúi lạy.
Một đôi tay giữ lấy cánh tay bà, ngăn Đổng phu nhân cúi lạy.
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Phu nhân, không cần khách khí, làm đại phu thì cứu người là nhiệm vụ của ta."
Đổng phu nhân nhìn nàng, đè nén sợ hãi đối với Bùi Vân Ánh, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như ngươi lừa ta, làm hại con trai ta, trì hoãn cơ hội chữa trị cho con trai ta…”
Sự đe dọa hiện rõ trong lời nói của bà.
Lục Đồng không nói gì, im lặng đáp lại. Nàng nhặt cây kim vàng vừa đánh rơi lên, quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đang cười như không cười của Bùi Vân Ánh.
Hắn nhướng mày, hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi nàng: “Lục đại phu có thể chữa khỏi bệnh cho hắn không?”
Chàng thanh niên rất cao, Lục Đồng được bao bọc trong thân hình của hắn với tư thế cực kỳ thân mật, nàng bình tĩnh tránh xa anh ta và nói: "Thử xem sao."
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: "Lục đại phu nhất định phải chữa khỏi cho hắn, nếu không, nếu có chuyện gì xảy ra, ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy." Nói xong, lông mày và ánh mắt của người nam tử đều mang theo nụ cười, giọng điệu thoải mái, không có chút lo lắng nào. Rõ ràng là không để tâm đến vấn đề này.
Lục Đồng không nói thêm nữa, đi đến trước mặt công tử kia, bảo người hầu đỡ hắn dậy, lau sạch những cây kim vàng rồi lại bắt đầu châm cứu cho hắn.
Tất cả những người đang xem náo nhiệt đều đã bị người hầu của Đổng gia đuổi đi, chỉ còn lại Tiêu Trục Phong và Đoàn Tiểu Ngôn.
Đổng phu nhân nhìn động tác của Lục Đồng, trên mặt cực kỳ căng thẳng, âm thầm đổ mồ hôi. So với bà ấy thì Ngân Tranh thoải mái hơn rất nhiều.
Đoàn Tiểu Ngôn thấy thế, lặng lẽ tiến về phía Ngân Tranh, dùng giọng quen thuộc nói: "Tỷ tỷ này, y thuật của Lục đại phu thật sự giỏi như vậy sao?"
Ngân Tranh vừa nhìn thấy chàng trai trẻ đưa huy hiệu cho Đổng phu nhân xem, đoán được thân phận hắn, chỉ nói: "Đương nhiên rồi. Cô nương nhà ta cái gì cũng biết." Đột nhiên nàng thở dài, "Thật đáng tiếc, nàng ấy còn trẻ nên người ta không tin tưởng. Cứ như vị Đổng phu nhân kia kìa," nàng nói với giọng điệu có chút oán giận, "Cô nương nhà ta đã có lòng tốt cứu mạng con trai bà ấy, nhưng thay vì cảm ơn, bà ấy lại muốn trói nàng ấy lại giải lên quan phủ. Trên đời sao lại có người lấy oán báo ân thế chứ?”
Đoàn Tiểu Ngôn bật cười.
Ngân Tranh quay đầu nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì?”
“Tỷ tỷ,” Đoàn Tiểu Ngôn nhịn cười, “Tỷ cũng không nghĩ mà xem, Đổng lão gia là Thái Phủ Tự Khanh ở Thịnh Kinh, nhưng con trai ông ta lại mắc bệnh lao. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, làm gì có cô nương tốt nào chịu gả cho hắn chứ? Giấu còn không kịp nữa là. Lục đại phu vừa tiết lộ tình trạng của Đổng thiếu gia trước mặt mọi người như thế, Đổng phu nhân hẳn rất tức giận. Tất nhiên, chỉ có cách bắt trói Lục đại phu, gắn cho nàng ấy cái danh lừa đảo thì mới chứng minh được Đổng thiếu gia không mắc bệnh lao.”
Ngân Tranh nghe vậy thì chết lặng: “Lại có chuyện như vậy sao! Hơn nữa, giấu được một lúc chứ đâu có giấu được cả đời. Cô nương nhà lành cũng đâu có tạo nghiệp gì để mà bị lừa cưới chứ?”
"Suỵt, nhỏ giọng chút!" Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng nói: "Tỷ tỷ yên tâm, cho dù là vì đại nhân của chúng ta, Đổng phu nhân cũng không dám bắt trói Lục đại phu nữa. Hơn nữa, nếu Lục đại phu thật sự chữa khỏi bệnh cho Đổng thiếu gia, Đổng gia tạ ơn cũng không muộn. Gia đình họ vẫn luôn yêu thương đứa con út, ân nhân cứu mạng của Đổng thiếu gia, bọn họ ắt sẽ không bạc đãi?”
“Ai cần bọn họ cảm kích?” Ngân Tranh tức giận, “Nhân phẩm như vậy, phải báo cho các cô nương tránh xa mới phải!”
Đoàn Tiểu Ngôn ho nhẹ một tiếng, không dám nói nữa.
Ở đầu bên kia, Lục Đồng đang cẩn thận châm cứu cho Đổng thiều gia.
Đổng thiếu gia hơi thừa cân và có lẽ ngày thường ít vận động, mạch nặng và yếu, phổi và thận cũng yếu.
Lục Đồng nhắm chuẩn vào từng huyệt đạo khác nhau của hắn, từng kim cắm xuống. Thỉnh thoảng lại bảo Ngân Tranh đi lấy ít rượu ấm. Sắc mặt Đổng thiếu gia dần dần dịu đi, hơi thở cũng không còn gấp gáp nữa, đang dần bình tĩnh lại.
Khi Đổng phu nhân nhìn thấy điều này, bà đã niệm A Di Đà nhiều lần và vui mừng phát khóc.
Trên trán Lục Đồng dần dần xuất hiện một ít mồ hôi, Ngân Tranh vội vàng bước tới đưa khăn tay cho nàng. Lục Đồng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên cầm khăn tay lau đi.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn màu trắng trơn và một chiếc váy dài. Khi giơ tay lên để lộ cổ tay ngọc trắng sáng và không đeo bất kỳ vòng tay hay trang sức nào.
Bùi Vân Ánh tùy ý liếc nhìn một cái, sau đó ánh mắt cứng đờ, nụ cười trên môi dần nhạt đi, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Giữa cổ tay đó có một vết đỏ mờ, vết thương còn mới và sâu, lan dần lên trên.
Đó là một vết thương mới.
Trước mặt bà có rất nhiều thị vệ, người thị vệ cao lớn ở phía trước trông rất quen thuộc. Lục Đồng nghĩ nghĩ, ngày hôm qua lúc nàng cùng Ngân Tranh lên núi, đến trước cổng chùa thì bị một chiếc xe ngựa có màn che đẩy sang một bên, lúc đó người đánh xe kiêu ngạo, hống hách mắng. Người đang đứng trước mặt chính là người hôm qua đã quát mắng họ.
Vị phu nhân trước mặt hẳn là chủ nhân của chiếc xe ngựa đó.
Lục Đồng nhìn đám chủ tớ đang hung dữ uy hiếp, bình tĩnh nói: “Lệnh lang mắc bệnh phổi mãn tính, không biết hít phải thứ gì, khiến tuần hoàn phổi mất kiểm soát, dẫn đến khó thở, khí ứ đọng, nếu không được cứu chữa kịp thời, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngân Tranh cũng theo sau: “Đúng vậy, nếu vừa rồi cô nương nhà ta không chữa trị kịp thời cho hắn, công tử nhà các ngươi đã tắt thở rồi.”
Phu nhân nghe vậy, sắc mặt tái nhợt vì tức giận: "Nói linh tinh!"
"Con ta đang yên đang lành, làm sao nó có thể mắc bệnh gì nghiêm trọng được? Tên khốn nhà ngươi ở đây nói bậy, bôi xấu danh dự của con trai ta. Thăng Quyền!" Bà ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Nữ nhân này ở đây nói năng lung tung, còn hại con trai ta thành ra thế này, mau bắt ả ta lại mang đến quan phủ, đánh mấy chục gậy xem ả ta còn dám nói nữa không!”
Người thị vệ nghe vậy, không nói một lời, đến kéo Lục Đồng đi, tuy nhiên, hắn chưa kịp chạm vào Lục Đồng thì đã có một cánh tay giữ lấy tay hắn.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhưng tựa hồ lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn, khiến người thị vệ cao lớn không khỏi lộ ra vẻ đau đớn.
Người thanh niên cười như không cười, nói: "Ta còn không biết đấy, Thái Phủ Tự Khanh từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy?"
Một câu nói đã khiến vẻ mặt của vị phu nhân kia có chút thay đổi.
Lục Đồng nhìn Bùi Vân Ánh, Bùi Vân Ánh buông tay ra. Tên hộ vệ kia được thả, nhưng dường như hắn không cam tâm, không muốn bỏ cuộc, lại nghiến răng bước về phía trước.
Chỉ cần nghe một tiếng "soạt".
Thanh kiếm dài sáng bóng đã ra khỏi vỏ, một nửa lộ ra, tràn ngập sát ý, một nửa giấu trong bao kiếm tối tăm, dập tắt ánh sáng lạnh lẽo, giống như nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt hắn.
Bùi Vân Ánh đứng bên cạnh Lục Đồng, một tay cầm thanh kiếm ra khỏi vỏ, nụ cười nhạt dần: "Ai muốn ra tay?"
Thấy vậy, Tiêu Trục Phong và Đoàn Tiểu Ngôn cũng bước tới chắn trước mặt Bùi Vân Ánh. Đoàn Tiểu Ngôn nói: "Ngươi thật to gan, dám vô lễ với Thế tử!"
"Thế tử?" Nữ nhân có chút giật mình.
Đoàn Tiểu Ngôn cởi thắt lưng, đi đến trước mặt nữ nhân để bà ta có thể nhìn rõ: "Phu nhân cũng muốn bắt thế tử của chúng ta sao?"
Phu nhân nọ thoạt nhìn có chút không tin, tựa hồ nghi ngờ Đoàn Tiểu Ngôn đang lừa gạt. Sau khi nhìn rõ dòng chữ trên thắt lưng, vẻ mặt của bà ấy đột nhiên trở nên cứng đờ, chỉ nói: "Thì ra là Bùi điện soái."
Lục Đồng nghe được lời này, trong lòng rung động.
Bên kia gọi hắn là "Bùi điện soái" trước tiên thay vì "Thế tử". Nghe có vẻ như danh tính Triệu Ninh Công thế tử của Bùi Vân Ánh không ồn ào bằng chức danh Điện tiền chỉ huy sứ.
Nhìn vẻ mặt của phu nhân này... Chẳng lẽ Bùi điện soái đã làm điều gì đó đáng sợ trong thời gian tại chức sao?
Phu nhân mỉm cười nói: "Lão gia nhà ta trước đây cũng từng nhắc đến Bùi điện soái tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp, quả đúng là danh bất hư truyền." Bà ta trên miệng thì giả lả chào hỏi Bùi Vân Ánh, nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo con trai mình đang được hạ nhân dìu dậy.
Bùi Vân Ánh mỉm cười, thu kiếm lại, nhìn bà ta, bình tĩnh nói: “Không dám.”
Hắn thực sự không muốn nhận lời khen ngợi của đối phương.
Phu nhân lại nhìn Lục Đồng, có lẽ đang nghi ngờ mối quan hệ giữa Lục Đồng và Bùi Vân Ánh, bà do dự một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi ta mất bình tĩnh, vô tình hiểu lầm vị cô nương này, mong cô nương đừng để bụng."
Lục Đồng cụp mắt xuống: "Không sao."
Vừa nói xong, vị công tử đang được người hầu đỡ bên cạnh lại bắt đầu thở dốc, trông vô cùng đau đớn. Phu nhân nhìn thấy điều này, sắc mặt thay đổi, không còn quan tâm đến Lục Đồng và Bùi Vân Ánh nữa, liền ôm vị thiếu gia kia vào lòng, lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt: "Lân nhi!"
Bà giục thị nữ bên cạnh: “Đã đi mời đại phu chưa?”
Thị nữ lắc đầu, cũng lo lắng nói: “Đại phu trong chùa đã xuống núi rồi, vẫn chưa về.” Nàng ta đột nhiên hạ giọng: “Hôm nay thiếu gia phát bệnh đột ngột quá, hình như còn nghiêm trọng hơn ngày trước, phải làm sao mới được đây?
Thấy bọn họ sợ hãi, Lục Đồng rút ra những cây kim vàng mà nàng vừa cắm vào cơ thể bệnh nhân, vẻ mặt hơi dừng lại.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng, sau đó đột nhiên nhìn vị phu nhân kia nói: "Có vẻ như tình trạng của lệnh lang hiện tại rất xấu, sao vẫn chưa mời đại phu đến xem xét?"
Phu nhân nghe vậy, thậm chí không thể nặn ra được một nụ cười gượng gạo, chỉ biết nức nở: “Trên núi này đâu có đại phu…”
Bùi Vân Ánh cười nhẹ: "Không phải trước mặt có một vị đây sao?"
Lời này vừa nói ra, cả phu nhân và Lục Đồng đều giật mình.
Bùi Vân Ánh nở nụ cười trên môi, chậm rãi nói: "Lục cô nương đây là đại phu của Nhân Tâm y quán. Món 'Xuân Thủy Sinh' trước đây nổi tiếng ở Thịnh Kinh là do nàng ấy làm ra. Đổng phu nhân," Hắn thân thiết gọi đối phương: "Vừa rồi Lục đại phu đã cứu Đổng thiếu gia một lần, nếu muốn, nàng ấy có thể cứu hắn lần thứ hai."
Lục Đồng giật mình, theo bản năng nhìn về phía Bùi Vân Ánh.
Làm sao anh ta biết “Xuân Thủy Sinh” là do nàng làm ra?
Bên kia nghe xong, Đổng phu nhân hướng ánh mắt về phía Lục Đồn, vẻ mặt vẫn có chút do dự.
Vừa rồi bà không nhìn thấy Lục Đồng lúc nàng cứu Đổng Lân, bà không biết người này có năng lực đến mức nào, nhưng nàng ta còn trẻ như vậy, lại là một cô nương...
Trong vòng tay của bà, Đổng Lân cau mày, rên rỉ đau đớn, hơi thở yếu ớt.
Đổng phu nhân sắc mặt mấy lần thay đổi, hiện tại không có đại phu nào khác, chờ người lên núi đã muộn. Vì Bùi Vân Ánh là người đảm bảo, nữ nhân này không thể là kẻ lừa đảo, trước mắt chỉ có thể liều một phen thôi.
Trái tim bà hẫng một nhịp, quay lại nhìn Lục Đồng, thành khẩn cầu xin: “Xin Lục đại phu, xin hãy cứu con trai ta. Chỉ cần Lục đại phu có thể cứu được mạng sống của con trai ta, Đổng gia chúng ta nhất định sẽ trọng thưởng!” nói xong còn định cúi lạy.
Một đôi tay giữ lấy cánh tay bà, ngăn Đổng phu nhân cúi lạy.
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Phu nhân, không cần khách khí, làm đại phu thì cứu người là nhiệm vụ của ta."
Đổng phu nhân nhìn nàng, đè nén sợ hãi đối với Bùi Vân Ánh, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như ngươi lừa ta, làm hại con trai ta, trì hoãn cơ hội chữa trị cho con trai ta…”
Sự đe dọa hiện rõ trong lời nói của bà.
Lục Đồng không nói gì, im lặng đáp lại. Nàng nhặt cây kim vàng vừa đánh rơi lên, quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đang cười như không cười của Bùi Vân Ánh.
Hắn nhướng mày, hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi nàng: “Lục đại phu có thể chữa khỏi bệnh cho hắn không?”
Chàng thanh niên rất cao, Lục Đồng được bao bọc trong thân hình của hắn với tư thế cực kỳ thân mật, nàng bình tĩnh tránh xa anh ta và nói: "Thử xem sao."
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: "Lục đại phu nhất định phải chữa khỏi cho hắn, nếu không, nếu có chuyện gì xảy ra, ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy." Nói xong, lông mày và ánh mắt của người nam tử đều mang theo nụ cười, giọng điệu thoải mái, không có chút lo lắng nào. Rõ ràng là không để tâm đến vấn đề này.
Lục Đồng không nói thêm nữa, đi đến trước mặt công tử kia, bảo người hầu đỡ hắn dậy, lau sạch những cây kim vàng rồi lại bắt đầu châm cứu cho hắn.
Tất cả những người đang xem náo nhiệt đều đã bị người hầu của Đổng gia đuổi đi, chỉ còn lại Tiêu Trục Phong và Đoàn Tiểu Ngôn.
Đổng phu nhân nhìn động tác của Lục Đồng, trên mặt cực kỳ căng thẳng, âm thầm đổ mồ hôi. So với bà ấy thì Ngân Tranh thoải mái hơn rất nhiều.
Đoàn Tiểu Ngôn thấy thế, lặng lẽ tiến về phía Ngân Tranh, dùng giọng quen thuộc nói: "Tỷ tỷ này, y thuật của Lục đại phu thật sự giỏi như vậy sao?"
Ngân Tranh vừa nhìn thấy chàng trai trẻ đưa huy hiệu cho Đổng phu nhân xem, đoán được thân phận hắn, chỉ nói: "Đương nhiên rồi. Cô nương nhà ta cái gì cũng biết." Đột nhiên nàng thở dài, "Thật đáng tiếc, nàng ấy còn trẻ nên người ta không tin tưởng. Cứ như vị Đổng phu nhân kia kìa," nàng nói với giọng điệu có chút oán giận, "Cô nương nhà ta đã có lòng tốt cứu mạng con trai bà ấy, nhưng thay vì cảm ơn, bà ấy lại muốn trói nàng ấy lại giải lên quan phủ. Trên đời sao lại có người lấy oán báo ân thế chứ?”
Đoàn Tiểu Ngôn bật cười.
Ngân Tranh quay đầu nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì?”
“Tỷ tỷ,” Đoàn Tiểu Ngôn nhịn cười, “Tỷ cũng không nghĩ mà xem, Đổng lão gia là Thái Phủ Tự Khanh ở Thịnh Kinh, nhưng con trai ông ta lại mắc bệnh lao. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, làm gì có cô nương tốt nào chịu gả cho hắn chứ? Giấu còn không kịp nữa là. Lục đại phu vừa tiết lộ tình trạng của Đổng thiếu gia trước mặt mọi người như thế, Đổng phu nhân hẳn rất tức giận. Tất nhiên, chỉ có cách bắt trói Lục đại phu, gắn cho nàng ấy cái danh lừa đảo thì mới chứng minh được Đổng thiếu gia không mắc bệnh lao.”
Ngân Tranh nghe vậy thì chết lặng: “Lại có chuyện như vậy sao! Hơn nữa, giấu được một lúc chứ đâu có giấu được cả đời. Cô nương nhà lành cũng đâu có tạo nghiệp gì để mà bị lừa cưới chứ?”
"Suỵt, nhỏ giọng chút!" Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng nói: "Tỷ tỷ yên tâm, cho dù là vì đại nhân của chúng ta, Đổng phu nhân cũng không dám bắt trói Lục đại phu nữa. Hơn nữa, nếu Lục đại phu thật sự chữa khỏi bệnh cho Đổng thiếu gia, Đổng gia tạ ơn cũng không muộn. Gia đình họ vẫn luôn yêu thương đứa con út, ân nhân cứu mạng của Đổng thiếu gia, bọn họ ắt sẽ không bạc đãi?”
“Ai cần bọn họ cảm kích?” Ngân Tranh tức giận, “Nhân phẩm như vậy, phải báo cho các cô nương tránh xa mới phải!”
Đoàn Tiểu Ngôn ho nhẹ một tiếng, không dám nói nữa.
Ở đầu bên kia, Lục Đồng đang cẩn thận châm cứu cho Đổng thiều gia.
Đổng thiếu gia hơi thừa cân và có lẽ ngày thường ít vận động, mạch nặng và yếu, phổi và thận cũng yếu.
Lục Đồng nhắm chuẩn vào từng huyệt đạo khác nhau của hắn, từng kim cắm xuống. Thỉnh thoảng lại bảo Ngân Tranh đi lấy ít rượu ấm. Sắc mặt Đổng thiếu gia dần dần dịu đi, hơi thở cũng không còn gấp gáp nữa, đang dần bình tĩnh lại.
Khi Đổng phu nhân nhìn thấy điều này, bà đã niệm A Di Đà nhiều lần và vui mừng phát khóc.
Trên trán Lục Đồng dần dần xuất hiện một ít mồ hôi, Ngân Tranh vội vàng bước tới đưa khăn tay cho nàng. Lục Đồng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên cầm khăn tay lau đi.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn màu trắng trơn và một chiếc váy dài. Khi giơ tay lên để lộ cổ tay ngọc trắng sáng và không đeo bất kỳ vòng tay hay trang sức nào.
Bùi Vân Ánh tùy ý liếc nhìn một cái, sau đó ánh mắt cứng đờ, nụ cười trên môi dần nhạt đi, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Giữa cổ tay đó có một vết đỏ mờ, vết thương còn mới và sâu, lan dần lên trên.
Đó là một vết thương mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất