Chương 5: Kế Gia
Khi hai người Lục Đồng đến được Thịnh Kinh đã là chuyện của một tháng sau.
Ngân Tranh đưa cho người lính gác cổng thành giấy thông hành để vào thành, sau đó đi theo Lục Đồng vào thành, vừa ra tới đường phố, cô đã choáng váng trước sự thịnh vượng của Thịnh Kinh, thở dài nhẹ nhàng: “Quả nhiên là Thịnh Kinh!”
Sau khi đi qua cổng thành, khung cảnh bỗng trở nên sôi động. Các nhà hàng lớn nhỏ và các quán trà có ở khắp mọi nơi. Một người phụ nữ mặc váy lụa đỏ đang bán hoa đào, hương thơm tràn ngập khắp nơi. Cả thành phố náo nhiệt và người dân đi lại xung quanh. Những chiếc đèn lồng treo trong nhà hàng được trang trí bằng những tấm rèm đính cườm mỏng, tỏa ánh sáng trong vắt như pha lê.
Thời tiết trong lành, mây tan, đường phố nhộn nhịp, người qua lại đông đúc, thực sự rất phú quý nhộn nhịp.
Lúc Ngân Tranh còn đang thở dài cảm thán, Lục Đồng đã dời ánh mắt đi, nói: “Chúng ta trước tiên tìm một quán trọ mà ở.”
Nơi kinh thành tấc đất tấc vàng, giá phòng trọ hẳn cũng rất đắt đỏ. Hai người tìm được một quán trọ nhỏ tương đối sạch sẽ và ở đó trước. Ngân Tranh đi nhờ quán trọ chuẩn bị chút đồ ăn, Lục Đồng đi xuống lầu trước.
Nhà trọ nằm ở phía Tây thành phố, cách đường Nam sầm uất một đoạn nên giá thuê không đắt lắm. Hầu hết những người đến nghỉ tại nhà trọ này đều là những thương nhân đến Thịnh Kinh để làm ăn.
Lục Đồng đi đến bên quầy, chưởng quầy là một người đàn ông trung niên mặc áo màu nâu, đang bận tính toán thì đột nhiên nghe thấy trước mặt có người hỏi: “ Chưởng quầy, gần đây có chỗ bán đồ sứ không?”
Người chưởng quầy ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình.
Những người phụ nữ ở Thịnh Kinh đều cao và xinh đẹp, nhưng cô gái trước mặt lại rất nhỏ nhắn. Cô có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen và sáng với nước da trắng quá mức. Nàng sinh ra đã rất gầy, trông vô cùng yếu ớt, nàng mặc một chiếc váy lụa trắng rất giản dị, mái tóc đen được tết thành bím, trên thái dương chỉ có một bông hoa lụa trắng mờ ảo.
Vẻ đẹp như vậy giống như một người đẹp bước ra từ bức tranh non xanh nước biếc, tinh tế và trong trẻo.
Người chưởng quầy cười nói: “Cô nương không phải người ở đây nhỉ, trông như đến từ Tô Nam.”
Lục Đồng không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ cười nói: “Nghe nói đồ sứ của Kế gia ở Thịnh Kinh rất tốt. Chưởng quầy có biết đồ sứ của Kế gia mua ở đâu không?”
Lời này vừa nói ra, chưởng quầy còn chưa kịp trả lời, một vị khách ngồi ở sảnh chính phía sau đã hét lên: “Đồ sứ của Kế gia có gì tốt đâu? Chỉ là may mắn thôi, tình cờ gặp may thôi!”
Lục Đồng quay lại, nhìn thấy người đang nói là một người đàn ông ăn mặc như một thương nhân, nàng dừng lại hỏi: “Vị đại ca này, vì sao huynh lại nói vậy?”
Người thương nhân kia nghe đến chữ “đại ca”, không chút do dự nói: “Thì ban đầu nhà họ Kế bán đồ sứ ở Kinh thành, chưa từng nghe nói có tay nghề gì nổi trội. Nhưng một năm trước, không biết chuyện gì đã xảy ra, may mắn thế nào mà người hầu trong phủ Tề Thái sư đi mua chén bát cho tiệc sinh nhật của Tề phu nhân, họ đã chọn nhà họ Kế. Tiệc sinh nhật của Tề phu nhân rất náo nhiệt, nhà họ Kế cũng trở nên nổi tiếng, từ đó, nhiều quan chức ở Kinh thành đã đến nhà họ Kế mua đồ sứ, danh tiếng vang xa.”
Khi thương gia kia nói đến đây, nhấp một ngụm trà thô, tức giận nói: “ Kế gia gần đây gần như đã thâu tóm việc kinh doanh đồ sứ ở Thịnh Kinh, thậm chí họ còn không chia một phần cháo cho người khác. Hiện nay kinh doanh đồ sứ ở kinh thành chỉ có duy nhất Kế gia, sao có nhà nào khác được?”
Có lẽ thương nhân này cũng là một trong những người không có cháo do ảnh hưởng của nhà họ Kế, thấy vẻ mặt trầm tư của Lục Đồng, thương nhân lại khuyên nhủ: “ Cô nương cũng đừng đến Kế gia mua đồ sứ. Bây giờ đồ sứ nhà họ Kế chỉ bán cho quan lại, coi thường việc làm ăn nhỏ lẻ, việc gì mình phải tự tìm đến khó chịu chứ?”
Giọng điệu của Lục Đồng nhẹ nhàng, nụ cười trong mắt nhạt đi, nhẹ nhàng nói: “ Đại ca nói như vậy khiến ta càng tò mò hơn, ta muốn xem đồ sứ tinh xảo như thế nào, mà có thể gây ấn tượng với phủ Thái sư vốn đã quen dùng đồ trân quý.”
“Nếu cô nương thật sự muốn đến tiệm đồ sứ Kế gia thì cũng không khó đâu.” Người chưởng quầy tốt bụng mỉm cười chỉ đường cho Lục Đồng. “Cửa hàng Kế gia ở phía nam thành phố, cô cứ đi dọc theo con đường này, có thể nhìn thấy cầu Lạc Nguyệt. Cô chỉ cần đi qua cầu. Cuối cầu có Tháp Phong Lạc, phía dưới có một con hẻm, đi qua con hẻm là cô có thể nhìn thấy nhà họ Kế.”
Lục Đồng cảm ơn chưởng quầy và thương gia trước khi quay trở lại tầng trên. Vừa vào phòng, Ngân Tranh đã bày sẵn đồ ăn ra, giục Lục Đồng: “Cô nương, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lục Đồng ngồi vào bàn, cùng Ngân Tranh cầm bát đũa, Ngân Tranh ngập ngừng nói: “Cô nương, vừa rồi nghe thấy cô hỏi về nhà họ Kế ở tầng dưới…”
Lục Đồng nói: “Ăn cơm đi. Ăn xong ta sẽ đến Kế gia.”
Nghe các thương nhân kể rằng nhà họ Kế gặp may mắn phất lên cách đây một năm,
cũng là lúc Lục Nhu qua đời vì bệnh tật.
Thật sự rất khó mà không suy nghĩ về điều đó.
…
Phố Nam sôi động hơn nhiều so với Phố Tây.
Trên cầu Lạc Nguyệt dòng người nườm nượp, gió sông thổi qua thành cũng mang
theo mùi thơm. Có rất nhiều đèn lồng treo dưới lan can cầu, tương truyền vào một đêm trời
trong, ánh sáng như đom đóm, vầng trăng lưỡi liềm trắng bạc rơi xuống dưới cầu, khiến
thành phố tràn ngập ánh trăng.
Đi qua con hẻm phía dưới tháp Phong Lạc, cuối cùng có một ngôi nhà cổng lớn và
cao. Tấm bảng trên cửa ghi “Kế trạch.” Đây là nơi ở mới mua của gia đình nhà họ Kế.
Lúc đó đã là buổi trưa, một thiếu niên mặc áo xanh đang ngủ gật trước cổng, tuy nhà
họ Kế giàu có nhưng ông chủ lại đối xử hà khắc và keo kiệt với người hầu.
Đang lúc buồn ngủ, hắn bất ngờ nghe thấy trước mặt có người đang nói chuyện:
“Tiếu ca, thiếu gia trong phủ của ngươi là Kế Thành Hưng tiên sinh đúng không.”
Người gác cổng chợt tỉnh táo lại, đứng trước mặt hắn là hai cô nương trẻ tuổi, trong
đó có một người đeo mạng che mặt.
Hắn trả lời: “Đúng, các cô…”
“Cô nương nhà ta là em họ bên ngoại của tiên phu nhân. Muốn gặp lão phu nhân
của quý phủ.”
…
Trong vườn nhà Kế gia, mẫu đơn đang nở rộ.
Kế phu nhân không thích tẻ nhạt, người làm kinh doanh luôn thích náo nhiệt. Sau khi
mua căn nhà này, bà đã cho người đào mấy bụi tre xanh vốn được trồng trong vườn, sau đó
lấp cái ao nhỏ và cải tạo một khu vườn. Vườn quanh năm đầy hoa.
Trong đại sảnh lúc này, Kế phu nhân đang ngồi trên ghế nhìn tú nương thêu quạt, trên
bàn có vài chiếc bánh cam và hạt dẻ, thỉnh thoảng bà sẽ nhét một miếng vào miệng, nhưng
cũng không thích. Cảm thấy bánh ngọt hôm nay quá nhạt nhẽo.
Người nô bộc đi vào, nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân, bên ngoài có người muốn gặp,
nói là em họ của tiên phu nhân…”
Sắc mặt Kế phu nhân thay đổi, giọng nói bất giác trở nên the thé: “Em họ của ai?”
Nô bộc nọ co rúm người lại: “Của tiên phu nhân ạ...”
Kế phu nhân cau mày: “Không phải nhà họ Lục đã chết hết rồi sao, sao lại mọc ra
một đứa em họ?”
Ma ma bên cạnh nói: “Có lẽ là thân thích họ hàng xa nhà nghèo, không biết
chuyện của nhà họ Lục nên mới đến thăm.”
Kế phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói với gia nhân: “Không cần quan tâm, cứ đuổi cô
ta đi.”
Tên gia nô nhận lệnh rồi rời đi, một lúc sau hắn lại quay lại.
Kế phu nhân không kiên nhẫn: “Vẫn chưa chịu đi ư.”
“ Chưa ạ...” Người gác cổng có chút xấu hổ: “Người khách nói cô ta và gia đình cố phu nhân có quan hệ thân thiết. Nghe tin Lục gia chết thảm nên cô ta đến để lấy của hồi môn
của cố phu nhân...”
“Của hồi môn.” Sắc mặt Kế phu nhân đột nhiên trở nên khó coi: “Đâu ra một kẻ
không biết quy tắc như vậy? Lục thị kia làm gì có của hồi môn gì?”
Gia nô nuốt khan, thận trọng nói: “Đối phương nói nếu không gặp được lão phu nhân thì
sẽ đem ghế ngồi ở cửa, sau đó đi từng nhà hỏi thăm hàng xóm. Lão phu nhân, ngoài kia
bao người qua lại, e rằng truyền đi sẽ không hay lắm…”
Sắc mặt Kế phu nhân tái mét, một lúc sau, bà mới ép ra được vài chữ qua kẽ răng:
“Cho cô ta vào đi!”
Ngân Tranh đưa cho người lính gác cổng thành giấy thông hành để vào thành, sau đó đi theo Lục Đồng vào thành, vừa ra tới đường phố, cô đã choáng váng trước sự thịnh vượng của Thịnh Kinh, thở dài nhẹ nhàng: “Quả nhiên là Thịnh Kinh!”
Sau khi đi qua cổng thành, khung cảnh bỗng trở nên sôi động. Các nhà hàng lớn nhỏ và các quán trà có ở khắp mọi nơi. Một người phụ nữ mặc váy lụa đỏ đang bán hoa đào, hương thơm tràn ngập khắp nơi. Cả thành phố náo nhiệt và người dân đi lại xung quanh. Những chiếc đèn lồng treo trong nhà hàng được trang trí bằng những tấm rèm đính cườm mỏng, tỏa ánh sáng trong vắt như pha lê.
Thời tiết trong lành, mây tan, đường phố nhộn nhịp, người qua lại đông đúc, thực sự rất phú quý nhộn nhịp.
Lúc Ngân Tranh còn đang thở dài cảm thán, Lục Đồng đã dời ánh mắt đi, nói: “Chúng ta trước tiên tìm một quán trọ mà ở.”
Nơi kinh thành tấc đất tấc vàng, giá phòng trọ hẳn cũng rất đắt đỏ. Hai người tìm được một quán trọ nhỏ tương đối sạch sẽ và ở đó trước. Ngân Tranh đi nhờ quán trọ chuẩn bị chút đồ ăn, Lục Đồng đi xuống lầu trước.
Nhà trọ nằm ở phía Tây thành phố, cách đường Nam sầm uất một đoạn nên giá thuê không đắt lắm. Hầu hết những người đến nghỉ tại nhà trọ này đều là những thương nhân đến Thịnh Kinh để làm ăn.
Lục Đồng đi đến bên quầy, chưởng quầy là một người đàn ông trung niên mặc áo màu nâu, đang bận tính toán thì đột nhiên nghe thấy trước mặt có người hỏi: “ Chưởng quầy, gần đây có chỗ bán đồ sứ không?”
Người chưởng quầy ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình.
Những người phụ nữ ở Thịnh Kinh đều cao và xinh đẹp, nhưng cô gái trước mặt lại rất nhỏ nhắn. Cô có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen và sáng với nước da trắng quá mức. Nàng sinh ra đã rất gầy, trông vô cùng yếu ớt, nàng mặc một chiếc váy lụa trắng rất giản dị, mái tóc đen được tết thành bím, trên thái dương chỉ có một bông hoa lụa trắng mờ ảo.
Vẻ đẹp như vậy giống như một người đẹp bước ra từ bức tranh non xanh nước biếc, tinh tế và trong trẻo.
Người chưởng quầy cười nói: “Cô nương không phải người ở đây nhỉ, trông như đến từ Tô Nam.”
Lục Đồng không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ cười nói: “Nghe nói đồ sứ của Kế gia ở Thịnh Kinh rất tốt. Chưởng quầy có biết đồ sứ của Kế gia mua ở đâu không?”
Lời này vừa nói ra, chưởng quầy còn chưa kịp trả lời, một vị khách ngồi ở sảnh chính phía sau đã hét lên: “Đồ sứ của Kế gia có gì tốt đâu? Chỉ là may mắn thôi, tình cờ gặp may thôi!”
Lục Đồng quay lại, nhìn thấy người đang nói là một người đàn ông ăn mặc như một thương nhân, nàng dừng lại hỏi: “Vị đại ca này, vì sao huynh lại nói vậy?”
Người thương nhân kia nghe đến chữ “đại ca”, không chút do dự nói: “Thì ban đầu nhà họ Kế bán đồ sứ ở Kinh thành, chưa từng nghe nói có tay nghề gì nổi trội. Nhưng một năm trước, không biết chuyện gì đã xảy ra, may mắn thế nào mà người hầu trong phủ Tề Thái sư đi mua chén bát cho tiệc sinh nhật của Tề phu nhân, họ đã chọn nhà họ Kế. Tiệc sinh nhật của Tề phu nhân rất náo nhiệt, nhà họ Kế cũng trở nên nổi tiếng, từ đó, nhiều quan chức ở Kinh thành đã đến nhà họ Kế mua đồ sứ, danh tiếng vang xa.”
Khi thương gia kia nói đến đây, nhấp một ngụm trà thô, tức giận nói: “ Kế gia gần đây gần như đã thâu tóm việc kinh doanh đồ sứ ở Thịnh Kinh, thậm chí họ còn không chia một phần cháo cho người khác. Hiện nay kinh doanh đồ sứ ở kinh thành chỉ có duy nhất Kế gia, sao có nhà nào khác được?”
Có lẽ thương nhân này cũng là một trong những người không có cháo do ảnh hưởng của nhà họ Kế, thấy vẻ mặt trầm tư của Lục Đồng, thương nhân lại khuyên nhủ: “ Cô nương cũng đừng đến Kế gia mua đồ sứ. Bây giờ đồ sứ nhà họ Kế chỉ bán cho quan lại, coi thường việc làm ăn nhỏ lẻ, việc gì mình phải tự tìm đến khó chịu chứ?”
Giọng điệu của Lục Đồng nhẹ nhàng, nụ cười trong mắt nhạt đi, nhẹ nhàng nói: “ Đại ca nói như vậy khiến ta càng tò mò hơn, ta muốn xem đồ sứ tinh xảo như thế nào, mà có thể gây ấn tượng với phủ Thái sư vốn đã quen dùng đồ trân quý.”
“Nếu cô nương thật sự muốn đến tiệm đồ sứ Kế gia thì cũng không khó đâu.” Người chưởng quầy tốt bụng mỉm cười chỉ đường cho Lục Đồng. “Cửa hàng Kế gia ở phía nam thành phố, cô cứ đi dọc theo con đường này, có thể nhìn thấy cầu Lạc Nguyệt. Cô chỉ cần đi qua cầu. Cuối cầu có Tháp Phong Lạc, phía dưới có một con hẻm, đi qua con hẻm là cô có thể nhìn thấy nhà họ Kế.”
Lục Đồng cảm ơn chưởng quầy và thương gia trước khi quay trở lại tầng trên. Vừa vào phòng, Ngân Tranh đã bày sẵn đồ ăn ra, giục Lục Đồng: “Cô nương, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lục Đồng ngồi vào bàn, cùng Ngân Tranh cầm bát đũa, Ngân Tranh ngập ngừng nói: “Cô nương, vừa rồi nghe thấy cô hỏi về nhà họ Kế ở tầng dưới…”
Lục Đồng nói: “Ăn cơm đi. Ăn xong ta sẽ đến Kế gia.”
Nghe các thương nhân kể rằng nhà họ Kế gặp may mắn phất lên cách đây một năm,
cũng là lúc Lục Nhu qua đời vì bệnh tật.
Thật sự rất khó mà không suy nghĩ về điều đó.
…
Phố Nam sôi động hơn nhiều so với Phố Tây.
Trên cầu Lạc Nguyệt dòng người nườm nượp, gió sông thổi qua thành cũng mang
theo mùi thơm. Có rất nhiều đèn lồng treo dưới lan can cầu, tương truyền vào một đêm trời
trong, ánh sáng như đom đóm, vầng trăng lưỡi liềm trắng bạc rơi xuống dưới cầu, khiến
thành phố tràn ngập ánh trăng.
Đi qua con hẻm phía dưới tháp Phong Lạc, cuối cùng có một ngôi nhà cổng lớn và
cao. Tấm bảng trên cửa ghi “Kế trạch.” Đây là nơi ở mới mua của gia đình nhà họ Kế.
Lúc đó đã là buổi trưa, một thiếu niên mặc áo xanh đang ngủ gật trước cổng, tuy nhà
họ Kế giàu có nhưng ông chủ lại đối xử hà khắc và keo kiệt với người hầu.
Đang lúc buồn ngủ, hắn bất ngờ nghe thấy trước mặt có người đang nói chuyện:
“Tiếu ca, thiếu gia trong phủ của ngươi là Kế Thành Hưng tiên sinh đúng không.”
Người gác cổng chợt tỉnh táo lại, đứng trước mặt hắn là hai cô nương trẻ tuổi, trong
đó có một người đeo mạng che mặt.
Hắn trả lời: “Đúng, các cô…”
“Cô nương nhà ta là em họ bên ngoại của tiên phu nhân. Muốn gặp lão phu nhân
của quý phủ.”
…
Trong vườn nhà Kế gia, mẫu đơn đang nở rộ.
Kế phu nhân không thích tẻ nhạt, người làm kinh doanh luôn thích náo nhiệt. Sau khi
mua căn nhà này, bà đã cho người đào mấy bụi tre xanh vốn được trồng trong vườn, sau đó
lấp cái ao nhỏ và cải tạo một khu vườn. Vườn quanh năm đầy hoa.
Trong đại sảnh lúc này, Kế phu nhân đang ngồi trên ghế nhìn tú nương thêu quạt, trên
bàn có vài chiếc bánh cam và hạt dẻ, thỉnh thoảng bà sẽ nhét một miếng vào miệng, nhưng
cũng không thích. Cảm thấy bánh ngọt hôm nay quá nhạt nhẽo.
Người nô bộc đi vào, nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân, bên ngoài có người muốn gặp,
nói là em họ của tiên phu nhân…”
Sắc mặt Kế phu nhân thay đổi, giọng nói bất giác trở nên the thé: “Em họ của ai?”
Nô bộc nọ co rúm người lại: “Của tiên phu nhân ạ...”
Kế phu nhân cau mày: “Không phải nhà họ Lục đã chết hết rồi sao, sao lại mọc ra
một đứa em họ?”
Ma ma bên cạnh nói: “Có lẽ là thân thích họ hàng xa nhà nghèo, không biết
chuyện của nhà họ Lục nên mới đến thăm.”
Kế phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói với gia nhân: “Không cần quan tâm, cứ đuổi cô
ta đi.”
Tên gia nô nhận lệnh rồi rời đi, một lúc sau hắn lại quay lại.
Kế phu nhân không kiên nhẫn: “Vẫn chưa chịu đi ư.”
“ Chưa ạ...” Người gác cổng có chút xấu hổ: “Người khách nói cô ta và gia đình cố phu nhân có quan hệ thân thiết. Nghe tin Lục gia chết thảm nên cô ta đến để lấy của hồi môn
của cố phu nhân...”
“Của hồi môn.” Sắc mặt Kế phu nhân đột nhiên trở nên khó coi: “Đâu ra một kẻ
không biết quy tắc như vậy? Lục thị kia làm gì có của hồi môn gì?”
Gia nô nuốt khan, thận trọng nói: “Đối phương nói nếu không gặp được lão phu nhân thì
sẽ đem ghế ngồi ở cửa, sau đó đi từng nhà hỏi thăm hàng xóm. Lão phu nhân, ngoài kia
bao người qua lại, e rằng truyền đi sẽ không hay lắm…”
Sắc mặt Kế phu nhân tái mét, một lúc sau, bà mới ép ra được vài chữ qua kẽ răng:
“Cho cô ta vào đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất