Chương 51: Kỷ Tuân
Trong cửa hàng ánh sáng yếu ớt, bụi bay lơ lửng trong không khí.
Giọng A Thành chậm rãi vang lên từ trên ghế.
"...Sở Thục Dược do quan phủ điều hành, tất cả các loại thuốc được bán trong các hiệu thuốc và y quán của Thịnh Kinh đều phải thông qua kiểm nghiệm của họ."
"Trước đây khi bán trà thảo dược, Nhân Tâm y quán rõ ràng đã xin được quan ấn của Thục Dược sở, là có thể bán thuốc rồi. Nhưng hôm nay... Hôm nay, người của Thục Dược sở đến, không nói câu nào mà lục soát tiệm tìm trà thảo dược "Xuân thủy sinh", chỉ nói rằng phương thuốc của trà thảo dược không đúng, giấy chứng nhận là giả, còn tịch thu giấy chứng nhận của Nhân Tâm y quán, sau này không cho phép chúng ta bán thuốc nữa."
Ngân Tranh hỏi: “Thế vết thương trên mặt chủ tiệm và A Thành là…”
"Là bọn khốn đó ra tay trước!" Đỗ Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi.
Lúc đầu, người của Thục Dược sở muốn tịch thu trà thuốc, A Thành không nỡ, đưa tay ra đoạt lấy. Không ngờ những người đó hung ác vô cùng, không quan tâm hắn chỉ là một đứa nhỏ mà ra tay tàn độc. Đỗ Trường Khanh thấy A Thành bị bắt nạt thì không nhịn được, chỉ hận chính mình chỉ là một công tử trói gà không chặt, nhảy vào đánh nhau thì chỉ là thêm một người bị đánh mà thôi.
Lục Đồng nhìn Đỗ Trường Khanh: “Tại sao người của Thục Dược sở lại đột nhiên làm khó y quán?”
Đỗ Trường Khanh đập tay xuống bàn, tức giận nói: "Còn tại sao nữa? Đương nhiên là tên khốn kiếp đó đứng sau!"
“Người ở Thục Dược sở trước đây đều quen với cha ta, khi chế ra thuốc mới, họ không bao giờ hỏi nhiều. Hôm nay, rõ ràng có người ném đá giấu tay, cố ý đập phá y quán.”
"Bạch Thủ Nghĩa hèn hạ vô liêm sỉ, sao chép phương thuốc của chúng ta không được, vốn tưởng rằng hắn sẽ an phận một thời gian, không ngờ hắn lại giở trò này, tên khốn kiếp!"
Đỗ Trường Khanh vừa nói, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ: “Những người ở Thục Dược Sở cũng vậy, khi cha ta còn sống thì luôn nịnh hót khen ngợi. Bây giờ thấy người ta sa sút thì ai nấy cũng bỏ đá xuống giếng. Phi! Một lũ tiểu nhân bỉ ổi. Nếu cha ta mà còn sống, nhất định khiến bọn chúng phải hối hận. "
Lời nói tuy gay gắt nhưng giọng điệu lại có phần nghẹn ngào. Đỗ Trường Khanh quay mặt đi, giơ tay lên quẹt loạn trên mặt.
Ngân Tranh giật mình, nhìn mặt hắn, an ủi: “Đỗ chủ tiệm không nên tức giận như vậy. Một đại nam nhân, gặp phải có chút chuyện mà sao đã khóc rồi? Cô nương nhà ta lúc đến Thịnh Kinh, tiền thì hết lại không có chỗ ở, còn khổ sở hơn huynh nhiều, cũng không rơi một giọt nước mắt nào, Đỗ chủ tiệm, huynh phải phấn chấn lên đi!”
Lời này không nói thì không sao, vừa nói ra, Đỗ Trường Khanh càng thêm buồn bực, giọng mũi trở nên nặng hơn: “Một nha đầu như cô thì biết cái gì? Nhớ hồi đó, bổn thiếu gia đi đâu cũng được người người khen ngợi, tâng bốc. Bây giờ lại bị những người này xông vào đập phá quán, thậm chí một nơi để than thở cũng không có, đổi lại là cô, chẳng lẽ cô không khó chịu sao?”
Ngân Tranh không nói lại được hắn. Nàng và A Thành đang ngồi trên ghế nhìn nhau một cái, rồi quay sang Lục Đồng: "Cô nương..."
Lục Đồng nói: “Ta không khó chịu.”
Đỗ Trường Khanh ngừng khóc, lau mũi, quay đầu nhìn nàng.
Lục Đồng ngồi xuống bàn: “Ngày xưa bọn họ tâng bốc huynh vì ngươi là con trai yêu quý của Đỗ lão gia. Đỗ lão gia mất đi rồi thì huynh chỉ là một tên vô dụng, không có năng lực, đương nhiên không cần tốn tâm sức lấy lòng."
Đỗ Trường Khanh trừng mắt nhìn nàng: "Lục Đồng!"
“Ngày trước huynh cao cao tại thượng, chỉ biết quần là áo lụa, sơn hào hải vị, không biết khổ đau của thế gian. Bây giờ huynh từ trên mây rơi xuống, không còn gì để nương tựa, suy sụp chán nản, chỉ có thể để người khác ức hiếp mình."
"Bạch Thủ Nghĩa có thể ức hiếp huynh, là vì hắn ta có tiền, có gia nghiệp, có một Hạnh Lâm đường có thể kiếm tiền, lại không quên chăm sóc và mở rộng các mối quan hệ. Người của Thục Dược sở nể mặt hắn ta, thì sau này sẽ tìm mọi cách đối phó với huynh."
Nàng nói chậm rãi đều đều, giọng điệu thậm chí có thể gọi là ôn hòa: “Thế đạo là như vậy, giờ huynh không còn là Đỗ đại thiếu gia được sủng ái nữa. Muốn người khác tôn trọng mình, không dám bắt nạt mình thì tự bản thân huynh phải leo lên, leo lên vị trí cao hơn bọn họ, khiến bọn họ phải lấy lòng huynh, cung kính với huynh, thậm chí phải e sợ huynh.”
“Nói thì dễ,” Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “Cô không phải cũng biết rồi sao? Ta chỉ là một kẻ phế vật, một vũng bùn nhão, văn không hay võ không biết, làm sao có thể leo lên được?”
"Tại sao không?" Lục Đồng hỏi ngược lại hắn: "Lẽ nào không có cái danh Đỗ đại thiếu gia thì huynh không làm được gì à? Chẳng phải huynh còn có y quán đây sao?"
Đỗ Trường Khanh nhìn nàng.
Lục Đồng cười: “Nếu huynh có thể dụ dỗ Hồ Viên Ngoại tới đây mua thuốc, nuôi sống y quán mấy năm, đương nhiên cũng có thể dụ dỗ người khác.”
Đỗ Trường Khanh cau mày: “Nhưng bây giờ sở Thục Dược không cho phép chúng ta điều chế và bán thuốc nữa.” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Đồng: “Cô có cách rồi đúng không?”
Lục Đồng không nói chuyện.
Đỗ Trường Khanh bỗng nhiên kích động, nắm lấy cổ tay Lục Đồng: "Lục đại phu, cô phải giúp ta!"
Lục Đồng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên tay hắn, Đỗ Trường Khanh hơi ho khan, lập tức thu tay lại, nhìn nàng rồi lại nói: "Lục đại phu, cô có cách giúp ta rồi đúng không?"
Lục Đồng đáp: “Ta có cách.” Không đợi Đỗ Trường Khanh nở nụ cười, nàng nói tiếp: “Nhưng tại sao ta phải giúp huynh?”
Đỗ Trường Khanh sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng trả lời: "Là bằng hữu thì phải nghĩa khí chứ!"
Lục Đồng im lặng.
Ngọn đèn dầu nhỏ giống như một quả cầu ánh sáng, làm bầu không khí như ngưng đọng lại. Ngân Tranh và A Thành rất thức thời giữ im lặng, Đỗ Trường Khanh chăm chú nhìn người đang ngồi trước bàn, ánh mắt có chút bối rối.
Lục Đồng là người kỳ lạ nhất trong số những người hắn quen biết.
Đỗ Trường Khanh đã nhiều năm làm một kẻ vô dụng, xung quanh đều là những người bạn cũng chỉ biết ăn uống vui chơi mà không biết đến những đau khổ của thế gian.
Lục Đồng thì khác.
Tính tình của cô nương này hoàn toàn khác với vẻ ngoài mong manh và yếu đuối. Nàng luôn lạnh lùng và điềm tĩnh. Nói nàng ấy lạnh nhạt nhưng nàng luôn hướng đến mục tiêu kế thừa tâm nguyện của sư phụ, nàng thà không cần tiền trà thuốc để được làm đại phu chủ trị. Nói nàng ấy lương thiện, nhưng nhìn thủ đoạn nàng đối phó với Hạnh Lâm Đường mà xem, ngay cả một kẻ xảo quyệt như Bạch Thủ Nghĩa cũng không thể giành được chút lợi ích nào.
Hắn nhìn Lục Đồng, cân nhắc lời nói: "Cô và ta quen nhau cũng được mấy tháng, cũng coi như là đồng cam cộng khổ nhiều ngày rồi. Chúng ta không phải là bạn... hay sao?"
Từ “hay sao?” cuối cùng hắn nói cũng không đủ tự tin.
Lục Đồng cười không nói gì.
Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc: “Nếu cửa hàng của chúng ta không được bán thuốc thì sẽ không chống đỡ được lâu. Y quán mà đóng cửa thì đại phu chủ trị như cô sẽ phải lưu lạc ngoài đường. Dù có tìm được việc làm khác thì đâu dễ gì tìm được một ông chủ sáng suốt và tâm lý như ta... Nói đi, cô muốn điều gì?"
Lục Đồng đáp: “Ta cần tiền.”
Đỗ Trường Khanh nhảy dựng lên, hét lớn: “Không phải mấy ngày trước ta vừa cho cô một trăm lượng sao?”
Lục Đồng: “Tiêu hết rồi.”
Đỗ Trường Khanh lập tức quay đầu nhìn Ngân Tranh, nàng ngoảnh mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn hắn.
“Người ngay không nói lời mờ ám, Đỗ chủ tiệm, huynh không muốn làm một thiếu gia vô tích sự bị người khác giẫm đạp, còn ta cần chỗ đứng ở Thịnh Kinh thì cần nhiều tiền. Hiện tại chúng ta đều đang gặp khó khăn, theo lý thì nên hợp tác. Từ giờ trở đi, ta sẽ tiếp tục hành nghề y trong y quán. Lợi nhuận từ việc điều chế và bán thuốc đã được cấp phép sẽ chia đôi”.
Đỗ Trường Khanh: “Chia làm đôi?”
Nói thật, yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, dù sao phương thuốc mới là do Lục Đồng điều chế ra, nhưng đối với Đỗ thiếu gia hiện tại đang chật vật thì có chút đau lòng.
A Thành lặng lẽ kéo góc áo của Đỗ Trường Khanh, miệng sưng tấy nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông chủ, chỉ lấy có một nửa là Lục đại phu đã rất tốt bụng rồi.”
"Ta biết." Đỗ Trường Khanh tức giận trả lời, sau đó nhìn Lục Đồng, ngập ngừng nói: "Cô đưa ra đề nghị như vậy cũng sảng khoái. Nếu ta đồng ý, cô sẽ làm thế nào để vượt qua được thời điểm khó khăn này? Cô không quen ai ở Thịnh Kinh, làm thế nào khiến lũ khốn nạn Thục Dược sở nhượng bộ? Đừng chỉ biết khoác lác.”
Lục Đồng đứng lên nói: "Đơn giản."
Đỗ Trường Khanh nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Đồng đứng dậy đi ra ngoài cửa hàng.
Bên ngoài Nhân Tâm y quán, cỗ xe ngựa có màn che của Đổng gia vẫn đang đỗ trên phố Tây, mọi người đều đang nhìn về phía này. Suy cho cùng, kể từ khi Đỗ lão gia qua đời, ngoại trừ Hồ viên ngoại, đã lâu lắm rồi mới có một cỗ xe sang trọng như vậy đến khám bệnh.
Ma ma của Đổng gia còn đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Lục Đồng đi ra, vội vàng bước tới chào hỏi, cười nói: “Lục đại phu.”
Lục Đồng cười xin lỗi bà: “Bệnh nặng của Đổng thiếu gia vẫn chưa khỏi, vốn muốn lấy một ít thuốc để thiếu gia điều dưỡng. Phu nhân lệnh cho ma ma đến y quán trước để lấy thuốc, nhưng bây giờ e là ma ma phí công vô ích mất rồi."
Ma ma giật mình hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Lục Đồng nghiêng người để ma ma có thể nhìn rõ tình cảnh bừa bộn trong cửa hàng, nàng thở dài với vẻ mặt xấu hổ: “Mấy ngày trước, y quán có điều chế ra một loại thuốc mới trị ngạt mũi, hiệu quả rất tốt, không biết tại sao lại kinh động đến Thục Dược sở, thế là cả ông chủ và gia nô giúp việc đều bị thương, tạm thời không được bán thuốc nữa.” Nàng xin lỗi ma ma: "Nhờ ma ma quay về giải thích lại với phu nhân."
Lão thái nghe vậy bất lực, nhìn thấy Đỗ Trường Khanh mũi bầm tím, mặt sưng tấy, trong lòng suy nghĩ một chút, chỉ cười nói với Lục Đồng: “Lục đại phu nói gì vậy chứ, đây không phải lỗi của cô, Lục đại phu không cần quá buồn lòng. Đợi lão nô về sẽ nói lại với phu nhân, không phải chuyện gì lớn đâu."
Bà nói với Lục Đồng vài câu rồi lên xe ngựa của Đổng gia rời đi. Đỗ Trường Khanh nhìn bóng dáng xe ngựa, nghi hoặc nói: “Đây là người nhà nào vậy? Khẩu khí nghe cũng thật lớn.”
"Thái Phủ Tự Khanh Đổng gia."
Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh trợn tròn mắt: "Đổng gia? Chính là Đổng gia mà có con trai bị mắc bệnh lao phổi sao? Sao cô lại có quan hệ với nhà họ?"
Đỗ Trường Khanh thực sự là một công tử ăn chơi ở Thịnh Kinh, bí mật và chuyện riêng tư trong nhà ai hắn cũng biết.
Lục Đồng nhìn về phía cuối phố Tây: “Nếu ta nhớ không lầm, Thục Dược sở nằm dưới sự quản lý của Thái Phủ Tự.”
Trong lòng Đỗ Trường Khanh rung động: “Cô là muốn…”
"Cậy thế bắt nạt người khác, việc này ai mà không biết chứ?"
Lục Đồng nhẹ giọng nói: “Muốn chiến thì chiến lớn một chút.”
…
Thục Dược Sở nằm ở tầng dưới lầu góc phía nam của khu ngoại ô của Thịnh Kinh, là cơ quan quản lý điều chế thuốc do quan phủ điều hành. Tất cả các loại thuốc được cấp phép được bán trong các hiệu thuốc và y quán ở Thịnh Kinh đều phải vượt qua kiểm nghiệm của Sở Thục Dược.
Lâu Tứ, quan giám định dược liệu lúc này tâm tình rất tốt, dựa vào ghế ngâm nga một giai điệu.
Hắn không phải là y quan soạn đơn thuốc ở dược sở, cũng không phải là thanh tra viên ngày nào toét mắt tìm ra sai sót. Vị trí quan giám định dược liệu thực sự là một công việc béo bở. Tất cả đơn thuốc do các hiệu thuốc lớn cung cấp đều phải qua tay hắn, có được bán hay không đều dựa vào ý muốn của hắn.
Quyền lực này không dễ thấy ở Cục thái y hay viện Hàn lâm y quán, nhưng trong Thục Dược sở này, đó là vị trí dễ kiếm tiền nhất.
Hắn đang ngồi trên ghế suy nghĩ xem sau khi tan làm thì nên đến tửu lầu nào để giải trí thì đột nhiên tiểu dược viên từ bên ngoài bước vào nói với hắn: "Đại nhân, Kỷ y quan Kỷ Tuân của viện Hàn lâm y quán đến."
Lâu Tứ sửng sốt, ngồi thẳng dậy: "Kỷ Tuân? Hắn tới đây làm gì?"
Hắn vừa đứng dậy chỉnh lại quần áo thì nhìn thấy một bàn tay vén tấm rèm lên, một nam tử trẻ tuổi với nét mặt lịch lãm bước vào.
Mùi thuốc trong Thục Dược Sở thoang thoảng giống như mây trong thung lũng. Nam tử mặc áo lụa hồ màu xanh nhạt, mái tóc dài được búi bằng chiếc trâm bằng ngọc xanh, thân hình cao gầy, giống như hạc trên bầu trời, khí chất cao quý thoát tục.
Hắn bước vào, Lâu Tứ vội vàng chào hỏi, cười nói: “Kỷ y quan, sao ngài lại đến đây?”
Nam tử trẻ tuổi cao gầy này tên là Kỷ Tuân, là ngự y trẻ tuổi nhất trong viện hàn lâm y quán hiện tại. Kể ra thì Kỷ Tuân này cũng kỳ lạ, phụ thân hắn Kỷ đại nhân là học sĩ Quán Văn Điện, tổ phụ của hắn là Hàn lâm học sĩ, huynh trưởng là học sĩ Phu Văn Các, cả nhà đều là quan văn, duy nhất hắn từ nhỏ đã đam mê y thuật. anh ấy đã bị ám ảnh bởi y học từ khi còn nhỏ. Hồi nhỏ không chịu thi khoa cử, giấu gia đình tham gia kì thi mùa xuân của cục Thái y, trở thành ngự y trẻ tuổi nhất trong Hàn Lâm y quán viện.
Kỷ Tuân cực kỳ thông minh và có tính tình lạnh lùng, điềm tĩnh. Kỷ học sĩ ban đầu không đồng ý với việc con trai nhỏ vào cung làm y quan. Không ngờ y thuật của Kỷ Tuân cực kì xuất sắc. Trong thời gian ở Hàn lâm y quán viện, hắn đã nghiên cứu ra rất nhiều phương thuốc mới, được Ngự dược viện công nhận. Bệ hạ và Hoàng hậu đều hết lời khen ngợi hắn, cho dù không dựa vào danh tiếng của Kỷ gia, Kỷ Tuân hiện tại đã là một nhân vật nổi tiếng trong cung, là một y quan thiên tài được mọi người khen ngợi.
Một người cao quý như vậy, Lâu Tứ chỉ là một viên quan giám định dược thì làm sao dám đắc tội? Cũng biết Kỷ Tuân này tính tình thanh cao, Lâu Tứ lo lắng hỏi: "Hôm nay Kỷ Y quan tới đây là..."
Kỷ Tuân lệnh cho tiểu đồng bên cạnh tiến lên, tiểu đồng đưa ra một cuốn sổ đỏ.
Hắn nói: "Ngự y viện đã chọn lọc một loạt đơn thuốc gửi đến Thục Dược Sở, có thể được sản xuất và bán ở Thục Dược sở."
Lâu Tứ vui vẻ nhận lấy, cười nói: "Chuyện nhỏ như thế này ngài cứ nói với hạ quan một tiếng, hạ quan sẽ tự tới lấy. Sao lại phiền Kỷ y quan đích thân đưa đến?"
"Không sao." Thần sắc Kỷ Tuân bình đạm.
Sau khi giao đơn thuốc xong, hắn tựa hồ muốn quay người rời đi, Lâu Tứ đang định khen thêm mấy câu nữa thì tiểu dược viên lại chạy vào với vẻ mặt kỳ quái nói: "Lâu đại nhân, ngoài kia có người xin gặp.”
“Là ai?” Lâu Tứ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi không thấy Kỷ y quan ở đây sao?”
“Họ nói họ đến từ Nhân Tâm y quán.” Thấy Lâu Tứ cau mày, có vẻ không nhớ ra, tiểu dược viên nói thêm: “Chính là cửa hàng ở phố tây mà sáng nay chúng ta đã đến để tịch thu phương thuốc trà thảo dược."
“Tịch thu đơn thuốc?” Lâu Tứ nghĩ nghĩ, “Thì ra là nhà đó!”
Kỷ Tuân dừng lại, nhìn Lâu Tứ: “Tại sao lại tịch thu phương thuốc?”
Lâu Tứ cười nói: "Kỷ y quan có điều chưa biết, Nhân Tâm y quán vốn là một y quán đàng hoàng. Ai ngờ rằng sau khi lão chưởng quầy qua đời, ông ta đã giao y quán cho đứa con trai kém cỏi. Hắn chính là một gã ăn chơi suốt ngày lang thang khắp phố, chỉ ăn uống vui chơi, không biết gì về dược lý. Mấy hôm trước đột nhiên lại nghiên cứu ra một loại trà thảo dược và bán ở Kinh thành. Hạ quan thân là quan giám định dược liệu của Thục Dược Sở, sao có thể để bọn họ chơi đùa với tính mạng của bách tính như vậy, tất nhiên là phải ngăn chặn.”
Kỷ Tuân hỏi: “Phương thuốc có vấn đề gì không?”
Lâu Tứ nghẹn ngào một lúc mới trả lời: "Đương nhiên rồi! Hạ quan đã gửi trà thuốc của họ về để phân tích. Thuốc có đặc tính hỗn tạp, nguyên liệu sử dụng không đồng nhất, thực sự không thích hợp cho người bệnh uống vào."
Kỷ Tuân gật đầu.
Lâu Tứ thầm thở phào nhẹ nhõm, chính trực nói với tiểu dược viên: “Bổn quan đã xác định phương thuốc có vấn đề, nên đã xử lý công bằng, yêu cầu bọn họ quay về đi, không cần đến cầu xin gì nữa!"
"Nhưng... nhưng..." Tiểu dược viên có chút xấu hổ.
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng cô nương đó còn đi cùng với người nhà Đổng gia của Thái Phủ Tự Khanh."
Đổng gia?
Lâu Tứ nghẹn họng.
Sở Thục Dược nằm dưới sự giám sát của Thái Phủ Tự Khanh. Nhân Tâm y quán có quan hệ với Đổng gia từ khi nào? Lâu Tứ lén nhìn Kỷ Tuân đang im lặng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Kỷ Tuân là ngự y của Hàn Lâm y quán viện, rất được hoàng đế ưu ái, tính cách thanh cao thoát tục, chưa bao giờ nghe nói rằng hắn là người dễ nịnh nọt. So sánh mà nói, Thục Dược sở thường xuyên phải đối phó Thái Phủ Tự Khanh, nhìn lên hay nhìn xuống đều sẽ gặp, sau này còn phải làm việc chung nhiều, cũng không thể đắc tội.
Chỉ là Kỷ Tuân ở đây...
Lâu Tứ nhìn Kỷ Tuân, giả vờ mắng tiểu dược viên: "Kỷ y quan hiện đang ở đây, có việc gì thì xin đợi sau đi..."
Hắn vốn dĩ là muốn ám chỉ Kỷ Tuân nên rời đi rồi, nhưng không ngờ rằng người này sau khi nghe vậy liền nhìn hắn và bình tĩnh nói: “Không sao, ta sẽ ở phía sau bình phong, Lâu đại nhân cứ tự nhiên nói chuyện cùng bọn họ." Nói xong, hắn trực tiếp đi đến phía sau tấm bình phong của dược sở, ẩn mình bên trong.
Lâu Tứ sửng sốt một chút, sau đó tức đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đang dò xét hắn.
Nhưng hắn sợ chậm trễ quá lâu, Đổng gia sẽ khó chịu, hắn cũng nghĩ Đổng gia tuy là người bảo lãnh nhưng đại phu của Nhân Tâm y quán cũng không dám quá kiêu ngạo, nên nói với tiểu dược viên: "Đã như vậy thì để bọn họ vào đi."
Tiểu dược viên vội vàng đi ra, không lâu sau hắn dẫn theo mấy người đi vào.
Lâu Tứ biết cả hai người đó. Một người là tâm can bảo bối của Đỗ lão gia, đại thiếu gia Đỗ Trường Khanh, nổi tiếng là một kẻ vô dụng. Nam nhân còn lại cao ráo, ăn mặc như thị vệ, hắn là thị vệ Thịnh Quyền của Đổng phu nhân.
Đứng giữa hai người họ lại là một cô nương trẻ tuổi với khuôn mặt xa lạ.
Cô nương này trông rất xinh đẹp, mặc váy trắng, mùi hương trong trẻo và đắng chát như mùi thuốc trong Thục Dược Sở. Nàng ta đứng đây tựa như tiên nữ trong tranh. Lâu Tứ mơ hồ nghe nói đại phu của Nhân Tâm y quán là nữ, không khỏi thắc mắc, đây chẳng lẽ là vị nữ đại phu đó sao? Nhưng nàng ấy trông trẻ quá và xinh đẹp bất ngờ.
Hắn chưa kịp nói gì thì nữ tử đã lên tiếng trước. Nàng nói: “Ta là đại phu chủ trị của Nhân Tâm y quán, phương thuốc 'Xuân thủy sinh' là do ta làm ra. Dám hỏi Lâu đại phu, tại sao đột nhiên lại cấm Nhân Tâm y quán bán trà thuốc?”
Lâu Tứ bình tĩnh lại, hắn muốn nói mấy lời an ủi nể mặt Đổng gia, lại đột nhiên nhớ tới phía sau bình phong còn có Kỷ Tuân, tất nhiên không thể tự mình gánh hết toàn bộ trách nhiệm, liền ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là vì trà thuốc của Nhân Tâm y quán không đúng với dược lý.”
"Nói dối!" Đỗ Trường Khanh nhịn không được liền mắng: "Các ngươi lúc trước rõ ràng đã thông qua đơn thuốc, sao đột nhiên lại nói không được? Rõ ràng là ngươi cấu kết với kẻ khác, cố ý làm khó chúng ta! "
Lâu Tứ cười khẩy: "Đỗ thiếu gia, ngài không thể nói như vậy. Xác định đơn thuốc cần có thời gian, bổn quan chỉ là có sao nói vậy thôi."
Lục Đồng nghe vậy gật đầu, bình tĩnh nói: “Lâu đại nhân nói Xuân thủy sinh không đúng dược lý, dám hỏi Lâu đại nhân, chỗ nào là không đúng dược lý? Thành phần dược liệu nào trong đó không đúng dược lý? Là dược tính xung đột, hay là thuốc quá mạnh? Hay là dược liệu có độc tính, ghi chép ở điều nào trong Y kinh dược lý?"
“Dân nữ ngu dốt,” nàng chậm rãi nói, “Xin đại nhân chỉ giáo.”
Giọng A Thành chậm rãi vang lên từ trên ghế.
"...Sở Thục Dược do quan phủ điều hành, tất cả các loại thuốc được bán trong các hiệu thuốc và y quán của Thịnh Kinh đều phải thông qua kiểm nghiệm của họ."
"Trước đây khi bán trà thảo dược, Nhân Tâm y quán rõ ràng đã xin được quan ấn của Thục Dược sở, là có thể bán thuốc rồi. Nhưng hôm nay... Hôm nay, người của Thục Dược sở đến, không nói câu nào mà lục soát tiệm tìm trà thảo dược "Xuân thủy sinh", chỉ nói rằng phương thuốc của trà thảo dược không đúng, giấy chứng nhận là giả, còn tịch thu giấy chứng nhận của Nhân Tâm y quán, sau này không cho phép chúng ta bán thuốc nữa."
Ngân Tranh hỏi: “Thế vết thương trên mặt chủ tiệm và A Thành là…”
"Là bọn khốn đó ra tay trước!" Đỗ Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi.
Lúc đầu, người của Thục Dược sở muốn tịch thu trà thuốc, A Thành không nỡ, đưa tay ra đoạt lấy. Không ngờ những người đó hung ác vô cùng, không quan tâm hắn chỉ là một đứa nhỏ mà ra tay tàn độc. Đỗ Trường Khanh thấy A Thành bị bắt nạt thì không nhịn được, chỉ hận chính mình chỉ là một công tử trói gà không chặt, nhảy vào đánh nhau thì chỉ là thêm một người bị đánh mà thôi.
Lục Đồng nhìn Đỗ Trường Khanh: “Tại sao người của Thục Dược sở lại đột nhiên làm khó y quán?”
Đỗ Trường Khanh đập tay xuống bàn, tức giận nói: "Còn tại sao nữa? Đương nhiên là tên khốn kiếp đó đứng sau!"
“Người ở Thục Dược sở trước đây đều quen với cha ta, khi chế ra thuốc mới, họ không bao giờ hỏi nhiều. Hôm nay, rõ ràng có người ném đá giấu tay, cố ý đập phá y quán.”
"Bạch Thủ Nghĩa hèn hạ vô liêm sỉ, sao chép phương thuốc của chúng ta không được, vốn tưởng rằng hắn sẽ an phận một thời gian, không ngờ hắn lại giở trò này, tên khốn kiếp!"
Đỗ Trường Khanh vừa nói, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ: “Những người ở Thục Dược Sở cũng vậy, khi cha ta còn sống thì luôn nịnh hót khen ngợi. Bây giờ thấy người ta sa sút thì ai nấy cũng bỏ đá xuống giếng. Phi! Một lũ tiểu nhân bỉ ổi. Nếu cha ta mà còn sống, nhất định khiến bọn chúng phải hối hận. "
Lời nói tuy gay gắt nhưng giọng điệu lại có phần nghẹn ngào. Đỗ Trường Khanh quay mặt đi, giơ tay lên quẹt loạn trên mặt.
Ngân Tranh giật mình, nhìn mặt hắn, an ủi: “Đỗ chủ tiệm không nên tức giận như vậy. Một đại nam nhân, gặp phải có chút chuyện mà sao đã khóc rồi? Cô nương nhà ta lúc đến Thịnh Kinh, tiền thì hết lại không có chỗ ở, còn khổ sở hơn huynh nhiều, cũng không rơi một giọt nước mắt nào, Đỗ chủ tiệm, huynh phải phấn chấn lên đi!”
Lời này không nói thì không sao, vừa nói ra, Đỗ Trường Khanh càng thêm buồn bực, giọng mũi trở nên nặng hơn: “Một nha đầu như cô thì biết cái gì? Nhớ hồi đó, bổn thiếu gia đi đâu cũng được người người khen ngợi, tâng bốc. Bây giờ lại bị những người này xông vào đập phá quán, thậm chí một nơi để than thở cũng không có, đổi lại là cô, chẳng lẽ cô không khó chịu sao?”
Ngân Tranh không nói lại được hắn. Nàng và A Thành đang ngồi trên ghế nhìn nhau một cái, rồi quay sang Lục Đồng: "Cô nương..."
Lục Đồng nói: “Ta không khó chịu.”
Đỗ Trường Khanh ngừng khóc, lau mũi, quay đầu nhìn nàng.
Lục Đồng ngồi xuống bàn: “Ngày xưa bọn họ tâng bốc huynh vì ngươi là con trai yêu quý của Đỗ lão gia. Đỗ lão gia mất đi rồi thì huynh chỉ là một tên vô dụng, không có năng lực, đương nhiên không cần tốn tâm sức lấy lòng."
Đỗ Trường Khanh trừng mắt nhìn nàng: "Lục Đồng!"
“Ngày trước huynh cao cao tại thượng, chỉ biết quần là áo lụa, sơn hào hải vị, không biết khổ đau của thế gian. Bây giờ huynh từ trên mây rơi xuống, không còn gì để nương tựa, suy sụp chán nản, chỉ có thể để người khác ức hiếp mình."
"Bạch Thủ Nghĩa có thể ức hiếp huynh, là vì hắn ta có tiền, có gia nghiệp, có một Hạnh Lâm đường có thể kiếm tiền, lại không quên chăm sóc và mở rộng các mối quan hệ. Người của Thục Dược sở nể mặt hắn ta, thì sau này sẽ tìm mọi cách đối phó với huynh."
Nàng nói chậm rãi đều đều, giọng điệu thậm chí có thể gọi là ôn hòa: “Thế đạo là như vậy, giờ huynh không còn là Đỗ đại thiếu gia được sủng ái nữa. Muốn người khác tôn trọng mình, không dám bắt nạt mình thì tự bản thân huynh phải leo lên, leo lên vị trí cao hơn bọn họ, khiến bọn họ phải lấy lòng huynh, cung kính với huynh, thậm chí phải e sợ huynh.”
“Nói thì dễ,” Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “Cô không phải cũng biết rồi sao? Ta chỉ là một kẻ phế vật, một vũng bùn nhão, văn không hay võ không biết, làm sao có thể leo lên được?”
"Tại sao không?" Lục Đồng hỏi ngược lại hắn: "Lẽ nào không có cái danh Đỗ đại thiếu gia thì huynh không làm được gì à? Chẳng phải huynh còn có y quán đây sao?"
Đỗ Trường Khanh nhìn nàng.
Lục Đồng cười: “Nếu huynh có thể dụ dỗ Hồ Viên Ngoại tới đây mua thuốc, nuôi sống y quán mấy năm, đương nhiên cũng có thể dụ dỗ người khác.”
Đỗ Trường Khanh cau mày: “Nhưng bây giờ sở Thục Dược không cho phép chúng ta điều chế và bán thuốc nữa.” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Đồng: “Cô có cách rồi đúng không?”
Lục Đồng không nói chuyện.
Đỗ Trường Khanh bỗng nhiên kích động, nắm lấy cổ tay Lục Đồng: "Lục đại phu, cô phải giúp ta!"
Lục Đồng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên tay hắn, Đỗ Trường Khanh hơi ho khan, lập tức thu tay lại, nhìn nàng rồi lại nói: "Lục đại phu, cô có cách giúp ta rồi đúng không?"
Lục Đồng đáp: “Ta có cách.” Không đợi Đỗ Trường Khanh nở nụ cười, nàng nói tiếp: “Nhưng tại sao ta phải giúp huynh?”
Đỗ Trường Khanh sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng trả lời: "Là bằng hữu thì phải nghĩa khí chứ!"
Lục Đồng im lặng.
Ngọn đèn dầu nhỏ giống như một quả cầu ánh sáng, làm bầu không khí như ngưng đọng lại. Ngân Tranh và A Thành rất thức thời giữ im lặng, Đỗ Trường Khanh chăm chú nhìn người đang ngồi trước bàn, ánh mắt có chút bối rối.
Lục Đồng là người kỳ lạ nhất trong số những người hắn quen biết.
Đỗ Trường Khanh đã nhiều năm làm một kẻ vô dụng, xung quanh đều là những người bạn cũng chỉ biết ăn uống vui chơi mà không biết đến những đau khổ của thế gian.
Lục Đồng thì khác.
Tính tình của cô nương này hoàn toàn khác với vẻ ngoài mong manh và yếu đuối. Nàng luôn lạnh lùng và điềm tĩnh. Nói nàng ấy lạnh nhạt nhưng nàng luôn hướng đến mục tiêu kế thừa tâm nguyện của sư phụ, nàng thà không cần tiền trà thuốc để được làm đại phu chủ trị. Nói nàng ấy lương thiện, nhưng nhìn thủ đoạn nàng đối phó với Hạnh Lâm Đường mà xem, ngay cả một kẻ xảo quyệt như Bạch Thủ Nghĩa cũng không thể giành được chút lợi ích nào.
Hắn nhìn Lục Đồng, cân nhắc lời nói: "Cô và ta quen nhau cũng được mấy tháng, cũng coi như là đồng cam cộng khổ nhiều ngày rồi. Chúng ta không phải là bạn... hay sao?"
Từ “hay sao?” cuối cùng hắn nói cũng không đủ tự tin.
Lục Đồng cười không nói gì.
Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc: “Nếu cửa hàng của chúng ta không được bán thuốc thì sẽ không chống đỡ được lâu. Y quán mà đóng cửa thì đại phu chủ trị như cô sẽ phải lưu lạc ngoài đường. Dù có tìm được việc làm khác thì đâu dễ gì tìm được một ông chủ sáng suốt và tâm lý như ta... Nói đi, cô muốn điều gì?"
Lục Đồng đáp: “Ta cần tiền.”
Đỗ Trường Khanh nhảy dựng lên, hét lớn: “Không phải mấy ngày trước ta vừa cho cô một trăm lượng sao?”
Lục Đồng: “Tiêu hết rồi.”
Đỗ Trường Khanh lập tức quay đầu nhìn Ngân Tranh, nàng ngoảnh mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn hắn.
“Người ngay không nói lời mờ ám, Đỗ chủ tiệm, huynh không muốn làm một thiếu gia vô tích sự bị người khác giẫm đạp, còn ta cần chỗ đứng ở Thịnh Kinh thì cần nhiều tiền. Hiện tại chúng ta đều đang gặp khó khăn, theo lý thì nên hợp tác. Từ giờ trở đi, ta sẽ tiếp tục hành nghề y trong y quán. Lợi nhuận từ việc điều chế và bán thuốc đã được cấp phép sẽ chia đôi”.
Đỗ Trường Khanh: “Chia làm đôi?”
Nói thật, yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, dù sao phương thuốc mới là do Lục Đồng điều chế ra, nhưng đối với Đỗ thiếu gia hiện tại đang chật vật thì có chút đau lòng.
A Thành lặng lẽ kéo góc áo của Đỗ Trường Khanh, miệng sưng tấy nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông chủ, chỉ lấy có một nửa là Lục đại phu đã rất tốt bụng rồi.”
"Ta biết." Đỗ Trường Khanh tức giận trả lời, sau đó nhìn Lục Đồng, ngập ngừng nói: "Cô đưa ra đề nghị như vậy cũng sảng khoái. Nếu ta đồng ý, cô sẽ làm thế nào để vượt qua được thời điểm khó khăn này? Cô không quen ai ở Thịnh Kinh, làm thế nào khiến lũ khốn nạn Thục Dược sở nhượng bộ? Đừng chỉ biết khoác lác.”
Lục Đồng đứng lên nói: "Đơn giản."
Đỗ Trường Khanh nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Đồng đứng dậy đi ra ngoài cửa hàng.
Bên ngoài Nhân Tâm y quán, cỗ xe ngựa có màn che của Đổng gia vẫn đang đỗ trên phố Tây, mọi người đều đang nhìn về phía này. Suy cho cùng, kể từ khi Đỗ lão gia qua đời, ngoại trừ Hồ viên ngoại, đã lâu lắm rồi mới có một cỗ xe sang trọng như vậy đến khám bệnh.
Ma ma của Đổng gia còn đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Lục Đồng đi ra, vội vàng bước tới chào hỏi, cười nói: “Lục đại phu.”
Lục Đồng cười xin lỗi bà: “Bệnh nặng của Đổng thiếu gia vẫn chưa khỏi, vốn muốn lấy một ít thuốc để thiếu gia điều dưỡng. Phu nhân lệnh cho ma ma đến y quán trước để lấy thuốc, nhưng bây giờ e là ma ma phí công vô ích mất rồi."
Ma ma giật mình hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Lục Đồng nghiêng người để ma ma có thể nhìn rõ tình cảnh bừa bộn trong cửa hàng, nàng thở dài với vẻ mặt xấu hổ: “Mấy ngày trước, y quán có điều chế ra một loại thuốc mới trị ngạt mũi, hiệu quả rất tốt, không biết tại sao lại kinh động đến Thục Dược sở, thế là cả ông chủ và gia nô giúp việc đều bị thương, tạm thời không được bán thuốc nữa.” Nàng xin lỗi ma ma: "Nhờ ma ma quay về giải thích lại với phu nhân."
Lão thái nghe vậy bất lực, nhìn thấy Đỗ Trường Khanh mũi bầm tím, mặt sưng tấy, trong lòng suy nghĩ một chút, chỉ cười nói với Lục Đồng: “Lục đại phu nói gì vậy chứ, đây không phải lỗi của cô, Lục đại phu không cần quá buồn lòng. Đợi lão nô về sẽ nói lại với phu nhân, không phải chuyện gì lớn đâu."
Bà nói với Lục Đồng vài câu rồi lên xe ngựa của Đổng gia rời đi. Đỗ Trường Khanh nhìn bóng dáng xe ngựa, nghi hoặc nói: “Đây là người nhà nào vậy? Khẩu khí nghe cũng thật lớn.”
"Thái Phủ Tự Khanh Đổng gia."
Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh trợn tròn mắt: "Đổng gia? Chính là Đổng gia mà có con trai bị mắc bệnh lao phổi sao? Sao cô lại có quan hệ với nhà họ?"
Đỗ Trường Khanh thực sự là một công tử ăn chơi ở Thịnh Kinh, bí mật và chuyện riêng tư trong nhà ai hắn cũng biết.
Lục Đồng nhìn về phía cuối phố Tây: “Nếu ta nhớ không lầm, Thục Dược sở nằm dưới sự quản lý của Thái Phủ Tự.”
Trong lòng Đỗ Trường Khanh rung động: “Cô là muốn…”
"Cậy thế bắt nạt người khác, việc này ai mà không biết chứ?"
Lục Đồng nhẹ giọng nói: “Muốn chiến thì chiến lớn một chút.”
…
Thục Dược Sở nằm ở tầng dưới lầu góc phía nam của khu ngoại ô của Thịnh Kinh, là cơ quan quản lý điều chế thuốc do quan phủ điều hành. Tất cả các loại thuốc được cấp phép được bán trong các hiệu thuốc và y quán ở Thịnh Kinh đều phải vượt qua kiểm nghiệm của Sở Thục Dược.
Lâu Tứ, quan giám định dược liệu lúc này tâm tình rất tốt, dựa vào ghế ngâm nga một giai điệu.
Hắn không phải là y quan soạn đơn thuốc ở dược sở, cũng không phải là thanh tra viên ngày nào toét mắt tìm ra sai sót. Vị trí quan giám định dược liệu thực sự là một công việc béo bở. Tất cả đơn thuốc do các hiệu thuốc lớn cung cấp đều phải qua tay hắn, có được bán hay không đều dựa vào ý muốn của hắn.
Quyền lực này không dễ thấy ở Cục thái y hay viện Hàn lâm y quán, nhưng trong Thục Dược sở này, đó là vị trí dễ kiếm tiền nhất.
Hắn đang ngồi trên ghế suy nghĩ xem sau khi tan làm thì nên đến tửu lầu nào để giải trí thì đột nhiên tiểu dược viên từ bên ngoài bước vào nói với hắn: "Đại nhân, Kỷ y quan Kỷ Tuân của viện Hàn lâm y quán đến."
Lâu Tứ sửng sốt, ngồi thẳng dậy: "Kỷ Tuân? Hắn tới đây làm gì?"
Hắn vừa đứng dậy chỉnh lại quần áo thì nhìn thấy một bàn tay vén tấm rèm lên, một nam tử trẻ tuổi với nét mặt lịch lãm bước vào.
Mùi thuốc trong Thục Dược Sở thoang thoảng giống như mây trong thung lũng. Nam tử mặc áo lụa hồ màu xanh nhạt, mái tóc dài được búi bằng chiếc trâm bằng ngọc xanh, thân hình cao gầy, giống như hạc trên bầu trời, khí chất cao quý thoát tục.
Hắn bước vào, Lâu Tứ vội vàng chào hỏi, cười nói: “Kỷ y quan, sao ngài lại đến đây?”
Nam tử trẻ tuổi cao gầy này tên là Kỷ Tuân, là ngự y trẻ tuổi nhất trong viện hàn lâm y quán hiện tại. Kể ra thì Kỷ Tuân này cũng kỳ lạ, phụ thân hắn Kỷ đại nhân là học sĩ Quán Văn Điện, tổ phụ của hắn là Hàn lâm học sĩ, huynh trưởng là học sĩ Phu Văn Các, cả nhà đều là quan văn, duy nhất hắn từ nhỏ đã đam mê y thuật. anh ấy đã bị ám ảnh bởi y học từ khi còn nhỏ. Hồi nhỏ không chịu thi khoa cử, giấu gia đình tham gia kì thi mùa xuân của cục Thái y, trở thành ngự y trẻ tuổi nhất trong Hàn Lâm y quán viện.
Kỷ Tuân cực kỳ thông minh và có tính tình lạnh lùng, điềm tĩnh. Kỷ học sĩ ban đầu không đồng ý với việc con trai nhỏ vào cung làm y quan. Không ngờ y thuật của Kỷ Tuân cực kì xuất sắc. Trong thời gian ở Hàn lâm y quán viện, hắn đã nghiên cứu ra rất nhiều phương thuốc mới, được Ngự dược viện công nhận. Bệ hạ và Hoàng hậu đều hết lời khen ngợi hắn, cho dù không dựa vào danh tiếng của Kỷ gia, Kỷ Tuân hiện tại đã là một nhân vật nổi tiếng trong cung, là một y quan thiên tài được mọi người khen ngợi.
Một người cao quý như vậy, Lâu Tứ chỉ là một viên quan giám định dược thì làm sao dám đắc tội? Cũng biết Kỷ Tuân này tính tình thanh cao, Lâu Tứ lo lắng hỏi: "Hôm nay Kỷ Y quan tới đây là..."
Kỷ Tuân lệnh cho tiểu đồng bên cạnh tiến lên, tiểu đồng đưa ra một cuốn sổ đỏ.
Hắn nói: "Ngự y viện đã chọn lọc một loạt đơn thuốc gửi đến Thục Dược Sở, có thể được sản xuất và bán ở Thục Dược sở."
Lâu Tứ vui vẻ nhận lấy, cười nói: "Chuyện nhỏ như thế này ngài cứ nói với hạ quan một tiếng, hạ quan sẽ tự tới lấy. Sao lại phiền Kỷ y quan đích thân đưa đến?"
"Không sao." Thần sắc Kỷ Tuân bình đạm.
Sau khi giao đơn thuốc xong, hắn tựa hồ muốn quay người rời đi, Lâu Tứ đang định khen thêm mấy câu nữa thì tiểu dược viên lại chạy vào với vẻ mặt kỳ quái nói: "Lâu đại nhân, ngoài kia có người xin gặp.”
“Là ai?” Lâu Tứ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi không thấy Kỷ y quan ở đây sao?”
“Họ nói họ đến từ Nhân Tâm y quán.” Thấy Lâu Tứ cau mày, có vẻ không nhớ ra, tiểu dược viên nói thêm: “Chính là cửa hàng ở phố tây mà sáng nay chúng ta đã đến để tịch thu phương thuốc trà thảo dược."
“Tịch thu đơn thuốc?” Lâu Tứ nghĩ nghĩ, “Thì ra là nhà đó!”
Kỷ Tuân dừng lại, nhìn Lâu Tứ: “Tại sao lại tịch thu phương thuốc?”
Lâu Tứ cười nói: "Kỷ y quan có điều chưa biết, Nhân Tâm y quán vốn là một y quán đàng hoàng. Ai ngờ rằng sau khi lão chưởng quầy qua đời, ông ta đã giao y quán cho đứa con trai kém cỏi. Hắn chính là một gã ăn chơi suốt ngày lang thang khắp phố, chỉ ăn uống vui chơi, không biết gì về dược lý. Mấy hôm trước đột nhiên lại nghiên cứu ra một loại trà thảo dược và bán ở Kinh thành. Hạ quan thân là quan giám định dược liệu của Thục Dược Sở, sao có thể để bọn họ chơi đùa với tính mạng của bách tính như vậy, tất nhiên là phải ngăn chặn.”
Kỷ Tuân hỏi: “Phương thuốc có vấn đề gì không?”
Lâu Tứ nghẹn ngào một lúc mới trả lời: "Đương nhiên rồi! Hạ quan đã gửi trà thuốc của họ về để phân tích. Thuốc có đặc tính hỗn tạp, nguyên liệu sử dụng không đồng nhất, thực sự không thích hợp cho người bệnh uống vào."
Kỷ Tuân gật đầu.
Lâu Tứ thầm thở phào nhẹ nhõm, chính trực nói với tiểu dược viên: “Bổn quan đã xác định phương thuốc có vấn đề, nên đã xử lý công bằng, yêu cầu bọn họ quay về đi, không cần đến cầu xin gì nữa!"
"Nhưng... nhưng..." Tiểu dược viên có chút xấu hổ.
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng cô nương đó còn đi cùng với người nhà Đổng gia của Thái Phủ Tự Khanh."
Đổng gia?
Lâu Tứ nghẹn họng.
Sở Thục Dược nằm dưới sự giám sát của Thái Phủ Tự Khanh. Nhân Tâm y quán có quan hệ với Đổng gia từ khi nào? Lâu Tứ lén nhìn Kỷ Tuân đang im lặng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Kỷ Tuân là ngự y của Hàn Lâm y quán viện, rất được hoàng đế ưu ái, tính cách thanh cao thoát tục, chưa bao giờ nghe nói rằng hắn là người dễ nịnh nọt. So sánh mà nói, Thục Dược sở thường xuyên phải đối phó Thái Phủ Tự Khanh, nhìn lên hay nhìn xuống đều sẽ gặp, sau này còn phải làm việc chung nhiều, cũng không thể đắc tội.
Chỉ là Kỷ Tuân ở đây...
Lâu Tứ nhìn Kỷ Tuân, giả vờ mắng tiểu dược viên: "Kỷ y quan hiện đang ở đây, có việc gì thì xin đợi sau đi..."
Hắn vốn dĩ là muốn ám chỉ Kỷ Tuân nên rời đi rồi, nhưng không ngờ rằng người này sau khi nghe vậy liền nhìn hắn và bình tĩnh nói: “Không sao, ta sẽ ở phía sau bình phong, Lâu đại nhân cứ tự nhiên nói chuyện cùng bọn họ." Nói xong, hắn trực tiếp đi đến phía sau tấm bình phong của dược sở, ẩn mình bên trong.
Lâu Tứ sửng sốt một chút, sau đó tức đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đang dò xét hắn.
Nhưng hắn sợ chậm trễ quá lâu, Đổng gia sẽ khó chịu, hắn cũng nghĩ Đổng gia tuy là người bảo lãnh nhưng đại phu của Nhân Tâm y quán cũng không dám quá kiêu ngạo, nên nói với tiểu dược viên: "Đã như vậy thì để bọn họ vào đi."
Tiểu dược viên vội vàng đi ra, không lâu sau hắn dẫn theo mấy người đi vào.
Lâu Tứ biết cả hai người đó. Một người là tâm can bảo bối của Đỗ lão gia, đại thiếu gia Đỗ Trường Khanh, nổi tiếng là một kẻ vô dụng. Nam nhân còn lại cao ráo, ăn mặc như thị vệ, hắn là thị vệ Thịnh Quyền của Đổng phu nhân.
Đứng giữa hai người họ lại là một cô nương trẻ tuổi với khuôn mặt xa lạ.
Cô nương này trông rất xinh đẹp, mặc váy trắng, mùi hương trong trẻo và đắng chát như mùi thuốc trong Thục Dược Sở. Nàng ta đứng đây tựa như tiên nữ trong tranh. Lâu Tứ mơ hồ nghe nói đại phu của Nhân Tâm y quán là nữ, không khỏi thắc mắc, đây chẳng lẽ là vị nữ đại phu đó sao? Nhưng nàng ấy trông trẻ quá và xinh đẹp bất ngờ.
Hắn chưa kịp nói gì thì nữ tử đã lên tiếng trước. Nàng nói: “Ta là đại phu chủ trị của Nhân Tâm y quán, phương thuốc 'Xuân thủy sinh' là do ta làm ra. Dám hỏi Lâu đại phu, tại sao đột nhiên lại cấm Nhân Tâm y quán bán trà thuốc?”
Lâu Tứ bình tĩnh lại, hắn muốn nói mấy lời an ủi nể mặt Đổng gia, lại đột nhiên nhớ tới phía sau bình phong còn có Kỷ Tuân, tất nhiên không thể tự mình gánh hết toàn bộ trách nhiệm, liền ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là vì trà thuốc của Nhân Tâm y quán không đúng với dược lý.”
"Nói dối!" Đỗ Trường Khanh nhịn không được liền mắng: "Các ngươi lúc trước rõ ràng đã thông qua đơn thuốc, sao đột nhiên lại nói không được? Rõ ràng là ngươi cấu kết với kẻ khác, cố ý làm khó chúng ta! "
Lâu Tứ cười khẩy: "Đỗ thiếu gia, ngài không thể nói như vậy. Xác định đơn thuốc cần có thời gian, bổn quan chỉ là có sao nói vậy thôi."
Lục Đồng nghe vậy gật đầu, bình tĩnh nói: “Lâu đại nhân nói Xuân thủy sinh không đúng dược lý, dám hỏi Lâu đại nhân, chỗ nào là không đúng dược lý? Thành phần dược liệu nào trong đó không đúng dược lý? Là dược tính xung đột, hay là thuốc quá mạnh? Hay là dược liệu có độc tính, ghi chép ở điều nào trong Y kinh dược lý?"
“Dân nữ ngu dốt,” nàng chậm rãi nói, “Xin đại nhân chỉ giáo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất