Đăng Hoa Tiếu

Chương 53: Điện Soái Cho Vay Tiền

Trước Sau
Thiếu niên giúp việc của tiệm cầm đồ Lục Nguyên đi vào phòng, nhanh chóng lấy ra hai chiếc khay bằng đồng khổng lồ được lót nhung đỏ. Các loại trang sức đều được lau sạch sẽ, bày trên khay.

Lão chủ tiệm cười nói: “Đây là đồ trang sức mới được giao đến, tiểu thư, cô cứ chọn tùy thích.”

Trong hai chiếc khay đồng, một chiếc chủ yếu chứa phỉ thúy, ngọc bích, mã não và những trâm cài tóc tương đối đắt tiền khác, chiếc còn lại chứa một số vòng tay và nhẫn bằng bạc trơn cùng những chiếc vòng cổ thông thường, có vài vết nứt.

Lục Đồng đặt tách trà xuống, nhìn hai chiếc khay đồng, ngón tay chậm rãi vuốt ve những cạnh chạm khắc.

Sau cái chết của Kế Thừa Hưng, công việc kinh doanh của Kế gia gặp khó khăn, Kế lão phu nhân phải bán tài sản để trả nợ.

Khi Lục Nhu kết hôn, dù nhà nghèo nhưng với tính khí của cha mẹ nàng sẽ không bao giờ bỏ lỡ của hồi môn của Lục Nhu. Sau khi Lục Nhu qua đời, không biết của hồi môn Kế gia đã dùng bao nhiêu, nhưng nghĩ mà xem, nếu còn sót lại, Kế lão phu nhân sẽ lấy nó ra đầu tiên để đổi lấy tiền.

Về phần phu nhân mới của Kế gia, Tần Thị, hiện tại đang muốn cắt đứt quan hệ với Kế gia, có lẽ sẽ không giữ lại tài sản của tiên phu nhân.

Lục Đồng chọn ra một chiếc trâm cài tóc bằng tre tinh xảo và một chiếc vòng tay bằng bạc khá sáng. Cuối cùng, nhìn qua chỗ châu báu điểm thúy trên tấm nhung đỏ, nàng nhặt lên một chiếc trâm cài tóc hoa dâm bụt bằng vàng nạm đá quý.

Chiếc trâm cài tóc hình bông hoa dường như đã được sử dụng từ lâu. Thân chiếc trâm đã được mài giũa mịn màng nhưng những viên đá quý nhỏ khảm trên đó vẫn còn sáng bóng.

Lục Đồng lấy ra ba thứ này, nhìn lão chủ quán: “Ta muốn những thứ này.”

Lão chủ quán bảo người giúp việc đem chiếc khay đồng đi, cười nói: “Tiểu thư thật tinh tường, ba món này đều là hàng mới, chiếc trâm bằng tre năm lạng bạc, chiếc vòng tay mười lăm lượng, còn chiếc trâm bằng đá quý này đắt hơn một chút, giá một trăm lượng. Nhưng lão thấy tiểu thư là khách mới, lần đầu đến đây, bỏ phần lẻ đi, tiểu thư chỉ cần trả một trăm lượng là được."

"Đắt như vậy sao?" Ngân Tranh không nhịn được buột miệng nói: "Cũng đâu phải phỉ thúy san hô gì đâu. Lão sư phủ, ông đừng thấy nữ nhân không hiểu biết nhiều mà bắt nạt đấy nhé!"

Lão chủ tiệm nghe vậy cũng không hề khó chịu, chỉ cười kiên nhẫn nói: “Cô nương có điều không biết rồi. Chất liệu của chiếc trâm này tuy không tốt bằng phỉ thúy hay san hô, nhưng chế tác lại tỉ mỉ và tinh tế vô cùng, giá một trăm lượng tuyệt đối không đắt. Nếu cô nương cảm thấy giá cả không phù hợp, hay là xem món khác vậy?”

Lục Đồng im lặng.

Nàng đến đây vì chiếc trâm hoa dâm bụt này, nhưng giá cả lại ngoài dự liệu, cho dù chỉ mua chiếc trâm hoa dâm bụt thôi thì vẫn thiếu một nửa tiền.

Thực sự là có chút khó khăn rồi.

Khi Lục Đồng và Ngân Tranh đang gặp rắc rối ở tiệm cầm đồ, có người từ Ngộ Tiên Lầu bên cạnh đi xuống.

Thanh niên mặc một bộ quan phục màu đỏ thẫm, thắt lưng hẹp, trên cổ tay thê hoa văn bằng chỉ bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Hắn bước xuống lầu, cởi dây buộc ngựa, chuẩn bị xoay người lên ngựa.

Người thanh niên phía sau đi theo, đột nhiên nói: "Hả? Đó không phải là Lục đại phu sao?"

Bùi Vân Ánh dừng lại, nhìn lên.

Trong tiệm cầm đồ cách đó không xa, có hai người trông quen quen đang đứng. Chiếc váy trắng và trâm hoa của Lục Đồng thực sự rất bắt mắt, dáng người nàng thanh tú và yếu ớt, một cơn gió cũng có thể thổi bay, nàng đứng trong cửa hàng, thật khó để không nhận ra.

Đoàn Tiểu Ngôn có chút hưng phấn: "Không nghĩ tới vừa mới tạm biệt trong chùa lại gặp lại ở đây. Thật trùng hợp."

Bùi Vân Ánh trầm ngâm nhìn nàng một lúc lâu mới nói: "Thật trùng hợp."

Trong tiệm cầm đồ Lục Nguyên, Ngân Tranh vẫn đang tranh cãi với ông chủ, nàng nói: “Chủ tiệm, chiếc trâm này dù tay nghề tinh xảo đến đâu đi chăng nữa, chất liệu cũng chỉ thế thôi, nếu không phải cô nương nhà ta thích, người khác sẽ không sẵn sàng chi một trăm lượng để mua nó đâu. Không bằng ông bớt cho chúng ta một chút, sau này chúng ta còn đến đây mua đồ."

Lão chủ tiệm vẻ mặt ôn hòa, nhưng lời nói thì không nhượng bộ: "Cô nương nói đùa rồi, cũng không dám giấu, cửa hàng của chúng t nằm trên đường Thanh Hà, thành nam, giá thuê đã đắt hơn những nơi khác rồi. Chúng ta cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi. Nếu cô nương nói thiếu vài lượng thì không sao, nhưng nếu là năm mươi lượng… thực sự làm khó lão rồi”.

"Nhưng..." Ngân Tranh muốn nói thêm.

Một bàn tay từ bên cạnh đưa tới, đặt một thỏi bạc lên bàn. Phía sau có người nói: “Không cần nói nữa, ta trả tiền cho nàng ấy.”

Lục Đồng ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen với ý cười.

"Bùi đại nhân?" Lục Đồng hơi cau mày.

Không ngờ lại gặp Bùi Vân Ánh ở đây.

Hắn dường như vừa làm việc xong, vẫn chưa cởi bỏ công phục trên người, chiếc mũ quan che đi búi tóc, tư thái thêm một chút phong lưu. Công phục màu đỏ trên người hắn trông thật chói mắt.

Hắn mỉm cười với Lục Đồng: "Lục đại phu, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lão chủ tiệm cũng nhận ra Bùi Vân Ánh, vội vàng nở nụ cười, lần này nụ cười của lão chân thành hơn nhiều so với lúc hắn đối mặt với Lục Đồng, đồng thời cũng có chút sợ hãi: “Nếu biết trước vị tiểu thư này là bạn của Bùi đại nhân, thì lão đâu có thu tiền của tiểu thư. Ba món trang sức này tiểu thư cứ cầm lấy đi, coi như quà gặp mặt của lão.”

Ông ta đưa tay đẩy bạc ra xa thì một cánh tay giữ thỏi bạc xuống.

Bùi Vân Ánh dựa vào bàn, thản nhiên nói: "Lão tiên sinh, cửa hàng này mở trên đường Thanh Hà của thành nam, giá thuê đã đắt hơn những nơi khác rồi, đã là buôn bán nhỏ thì sao có thể phung phí? "



Hắn nhắc lại chính xác những lời mà lão chủ quán vừa nói, sắc mặt lão trở nên cứng ngắc.

Bùi Vân Ánh gõ tay lên bàn: “Làm phiền chủ tiệm gói lại cho nàng ấy?”

Lần này lão chủ tiệm không dám chậm trễ, vội vàng ra lệnh cho thiếu niên giúp việc gói ba món trang sức đã chọn rồi đưa cho Ngân Tranh.

Lục Đồng và Ngân Tranh cất đồ xong bước ra khỏi tiệm cầm đồ, thì thấy Bùi Vân Ánh đang đợi bên ngoài. Bên cạnh còn có thiếu niên tên Đoàn Tiểu Ngôn. Khi thấy Lục Đồng và Ngân Tranh bước ta, Đoàn Tiểu Ngôn vội vã vẫy tay chào hỏi.

Lục Đồng đáp lại lời chào, đi đến phía sau Bùi Vân Ánh nói: "Vừa rồi đa tạ Bùi đại nhân."

Hắn quay lại, cúi đầu nhìn Lục Đồng, nói: “Mắt nhìn của Lục đại phu không ổn lắm nhỉ.”

Lục Đồng nhìn hắn.

“Có vẻ cô bị lão già kia lừa rồi,” hắn liếc nhìn túi vải trong tay Ngân Tranh: “Chỉ mấy thứ này cũng dám thu một trăm lượng.”

Lão chủ hiệu cầm đồ Lục Nguyên nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành, tốt bụng nhưng thực ra rất xảo quyệt, Lục Đồng cũng hiểu, nếu không xảo quyệt thì không thể mở tiệm ở nơi phồn hoa như phố Thanh Hà, nhiều năm rồi vẫn đứng vững.

Ngân Tranh sửng sốt một chút, sau đó lấy hết can đảm nói: "Vì sao vừa rồi trong tiệm cầm đồ, Bùi đại nhân không nhắc nhở cô nương nhà ta?"

Bùi Vân Ánh khoanh tay nhìn Lục Đồng, đột nhiên mỉm cười: "Bởi vì, nếu nói ra rồi, sẽ không có cơ hội khiến Lục đại phu nợ ta một ân tình nữa."

Vẻ mặt hắn mờ ám, giọng điệu cũng có chút ông đùa, khiến Lục Đồng hơi cau mày.

Lục Đồng nói: “Năm mươi lượng nợ Bùi đại nhân, khi về ta nhất định sẽ gom tiền trả lại.”

"Không cần." Bùi Vân Ánh nhìn nàng: "Ta nghe nói trong y quán của Lục đại phu có một loại trà thảo dược tên là Xuân thủy sinh bán rất chạy. Hãy dùng nó để trả nợ đi."

"Được." Lục Đồng lập tức đồng ý, "Bùi đại nhân, cho ta địa chỉ, ngày mai ta sẽ phái người đưa cho ngài."

“Không cần phiền phức như vậy,” hắn mỉm cười: “Phố Tây cũng không xa lắm, hôm khác ta tự đến lấy.”

Lục Đồng nhìn hắn, vẻ mặt hắn thản nhiên, tựa như lời hắn vừa nói là điều chắc chắn hiển nhiên nhất trên đời.

Một lúc sau, Lục Đồng mới gật đầu, bình tĩnh nói: “Được.”

Lục Đồng và Ngân Tranh rời đi trước, Đoàn Tiểu Ngôn đi theo Bùi Vân Ánh về phía Ngộ Tiên Lầu nói: "Lục đại phu này bình thường không đeo đồ trang sức, ta cứ tưởng nàng ấy không thích vòng tay, cài tóc, hoá ra là cũng giống như các cô nương bình thường thôi."

Bùi Vân Ánh nhàn nhã nói: “Đúng, vậy thì sau khi xong việc, ngươi quay lại tiệm cầm đồ hỏi xem ba món trang sức nàng ấy mua hôm nay là đến từ nhà nào.”

Đoàn Tiểu Ngôn nói "ừ" rồi đột nhiên phản ứng: "Huynh hỏi cái này làm gì? Hôm qua lúc ở viện Vô Hoài huynh cũng giúp nàng ấy. Ca, sao ta cứ cảm thấy huynh đặc biệt quan tâm đến chuyện của Lục đại phu nhỉ?"

Bùi Vân Ánh bước đến trước Ngộ Tiên Lầu, tháo dây buộc, lên ngựa, mỉm cười nói: "Kẻ có khả năng là hung thủ giết người, sao lại không quan tâm?"

Nói xong, hắn không để ý đến Đoàn Tiểu Ngôn mà giục ngựa phóng đi.

Đoàn Tiểu Ngôn sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lên ngựa đuổi theo, hỏi: "Giết người? Ai cơ?"



Vào hạ rồi, đêm cũng không còn lạnh nữa.

Cây hồng trồng trước sân đã trổ vài bông, chẳng bao lâu nữa sẽ nở hoa.

Trong phòng, Lục Đồng đang ngồi ở trước bàn, ngơ ngác nhìn chiếc trâm cài tóc hoa dâm bụt trong tay.

Kế đại phu nhân Tần thị thực sự không lấy chiếc trâm này, của hồi môn của Lục Nhu là thứ đầu tiên Kế lão phu nhân đem đi cầm lấy tiền.

Chiếc trâm rất tinh xảo, dưới ánh nến mờ ảo, những viên đá quý tỏa ra thứ ánh sáng cũ kỹ mơ hồ, giống như hoàng hôn trên núi ở huyện Trường Vũ vào đầu hè.

Hình như cũng là một đêm như thế này, mẫu thân nàng đang ngồi may vá trước đèn, nàng vừa tắm xong, nằm trên đùi Lục Nhu, để Lục Nhu dùng khăn lau tóc ướt.

Lục Nhu chải tóc, cười nói: “Đợi tiểu muội của chúng ta lớn lên, búi tóc lên cũng sẽ rất đẹp.” Sau đó nghiêng người nói nhỏ vào tai nàng: “Đừng lo, chiếc trâm hoa đó tỷ không dùng, tỷ sẽ giữ nó cho muội, chờ khi nào muội gặp được lang quân mình thích, tỷ sẽ búi tóc cho muội.”

Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, không suy nghĩ đã trả lời: “Dạ được, vậy sau này khi muội gặp được lang quân như ý, nhất định sẽ dắt chàng đến tìm tỷ để đòi. Tỷ tỷ, tỷ phải giữ lời đó!”

Mẫu thân trừng mắt nhìn hai người họ: “Không biết xấu hổ.”

Lục Nhu cười đến không đứng dậy được, nhéo mặt trêu chọc: “Không thành vấn đề, vậy muội dẫn hắn đến gặp ta, ta cũng muốn nhìn xem thiếu niên nào có được vinh dự này, được muội muội của ta yêu thích."



Ngoài cửa sổ có gió thổi, khiến ánh nến có chút lay động, Lục Đồng bừng tỉnh, nhét chiếc trâm trên tay vào trong hộp.

Ngân Tranh từ bên ngoài đi vào với một chậu nước trên tay, Lục Đồng đưa cho nàng chiếc vòng tay bạc và chiếc trâm bằng tre còn lại: “Cái này tặng cô.”

“Cho ta?” Ngân Tranh kinh ngạc, “Cô nương không dùng sao?”

"Vốn dĩ mua chúng cũng chỉ để tránh tai mắt của người khác." Lục Đồng nói, "Ngày thường ta cũng không dùng tới."

Ngân Tranh đưa tay nhận lấy, dừng một chút mới nói: “Hay là ta tới tiệm cầm đồ khác đổi lấy tiền nhé. Hôm nay chúng ta tới tiệm cầm đồ đã tiêu tốn một trăm lượng, không kể đến năm mươi lượng của Bùi đại nhân, thì vẫn còn nợ chủ tiệm Đỗ. Cứ vay tiền của chủ tiệm Đỗ mãi cũng không phải là một lựa chọn. Bản thân hắn xem ra cũng không còn bao nhiêu tiền nữa.”

“Tuỳ cô.”

Ngân Tranh nhìn Lục Đồng, nàng đang ngồi ở bàn, giống như một bông hoa trà đang nở rộ trong một đêm đầu hè, đẹp hơn cả bông hoa nàng đang đeo trên thái dương.

Chỉ nhìn bề ngoài thì thật sự khiến người ta thương cảm.

“Cô nương,” Ngân Tranh trầm ngâm nói, “Bùi đại nhân kia năm lần bảy lượt giúp cô nương, hôm nay lại nói không cần cô nương trả tiền, hắn có khi nào là thích cô nương rồi không?”

Thấy Lục Đồng không lên tiếng, Ngân Tranh suy nghĩ một chút: "Hắn là Triệu Ninh Công thế tử, dung mạo đẹp đẽ, công phu cũng không tệ, nếu thật sự có ý với cô nương..."

“Không phải.” Lục Đồng ngắt lời nàng.

"Hắn không phải là thích ta, hắn đang thăm dò ta."

Bùi thế tử đó, ánh mắt hắn nhìn nàng không hề có tình ý mà giống như hắn đã biết hết bí mật của nàng, khiến nàng phải cảnh giác.

Tuy nhiên, bất kể mục đích Bùi Vân Ánh khi thăm dò Lục Đồng là gì, Lục Đồng cũng không có thời gian để ý.

Mấy ngày nay, Lục Đồng bận rộn làm thuốc cho Đổng Lân.

Nhân Tâm y quán tạm thời không thể đắc tội với Thái Phủ Tự Khanh, hơn nữa Đổng gia trả tiền thuốc men rất hào phóng. Đỗ Trường Khanh không dám nói gì, Lục Đồng mất mấy ngày mới điều chế xong thuốc, bảo Đỗ Trường Khanh đích thân đưa đến phủ của Thái Phủ Tự Khanh.

Bên này vừa giao thuốc xong thì Thục Dược Sở phái người tới.

Dược viên của Thục Dược Sở đứng trước mặt Lục Đồng, cung kính nói: “Lục đại phu, phương thuốc của Xuân Thủy Thánh đã được Ngự Dược viện sửa đổi, thu làm quan dược. Sau này, trà thảo dược Xuân thuỷ sinh sẽ chỉ được bán ở Ngự Dược Viện và Thục Dược Sở, các y quán, thương hộ khác không được phép buôn bán.”

Đỗ Trường Khanh vừa từ Đổng phủ trở về thì nghe thấy vậy, nhất thời không nhịn được, túm lấy cổ áo tên dược viên nọ: "Ngươi nói cái gì?"

Dược viên đó tuổi còn khá trẻ, lắp bắp nói: "...Đây là chuyện tốt mà. Đơn thuốc được trở thành quan dược, bán ở Thục Dược Sở là vinh dự lớn nhất, chủ tiệm phải vui mừng mới phải."

"Vui mừng cái rắm!" Đỗ Trường Khanh không nhịn được mắng: “Hắn thu luôn phương thuốc thì ta làm sao kiếm tiền được? Tên họ Lâu đó cố ý chứ gì? Tên khốn kiếp, lời của Thái Phủ Tự Khanh mà hắn cũng không nghe nữa à?”

"Đây... Đây là quyết định của Ngự dược viện," dược viên bất đắc dĩ nói, "Tiểu nhân cũng không làm chủ được, xin chủ tiệm... bình tĩnh..."

Nổi giận với một tiểu dược viện tuyệt đối không giải quyết được gì, Đỗ Trường Khanh buông tay ra, tức giận đến mức sắc mặt hết xanh lại vàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết xấu hổ!"

Lâu Tứ không dám đụng đến mặt mũi của Đổng gia, cho phép y quán tiếp tục bán thuốc, tuy nhiên, vào lúc này hắn lại rút củi đáy nồi, chủ động biến đơn thuốc của Xuân Thủy sinh thành quan dược. Đối với y quán thông thường, đây thực sự là một chuyện tốt, nhưng đối với một y quán đang hoàn thoàn phụ thuộc vào Xuân thuỷ sinh để tạo ra thu nhập như Nhân Tâm y quán, đây không phải là điều tốt lành gì.

Không có tiền thì nổi tiếng cũng chẳng ích gì.

A Thành và Ngân Tranh nhìn nhau, A Thành cảnh giác nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu, sau này phải làm thế nào đây?"

Vì không thể bán Xuân thủy sinh được nữa, Nhân Tâm y quán đã mất đi nguồn tiền quan trọng nhất và lại quay trở lại trạng thái ban đầu.

Lục Đồng không nói gì, nhận lấy quan ấn, tiễn dược viên trẻ tuổi rời đi, sau đó quay lại vào tiệm nói: "Không phải lo lắng."

Ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt Đỗ Trường Khanh hiện lên một tia hy vọng.

"Cùng một y quán, nhiều nhất chỉ có thể trưng dụng một đơn thuốc đã được cấp phép làm quan dược. Xuân thủy sinh bị Thục Dược Sở thu mất, có nghĩa là kể từ nay tất cả các loại thuốc đã được cấp phép do Nhân Tâm y quán sản xuất và bán ra sẽ không bị Thục Dược Sở lấy mất nữa." Lục Đồng nói: "Đỗ chủ tiệm, huynh tự do rồi."

“Tự do thì làm cái quái gì.” Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “Tiền còn không có, ta thà làm nô lệ của tiền tài!”

“Hết tiền thì có thể kiếm lại.” Lục Đồng bình tĩnh nói: “Một phương thuốc bị lấy mất rồi thì lại làm thêm một phương thuốc nữa.”

“Làm thêm phương thuốc nữa?” Đỗ Trường Khanh có chút nghi hoặc nhìn nàng: “Nói thì dễ, cô có thể làm được sao?”

Lục Đồng không nói chuyện.

Một lúc sau, nàng đáp: "Ta làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau