Chương 56: Tiêm Tiêm
Vào ngày 5 tháng 5 ở Thịnh Kinh, dưới cầu Lạc Nguyệt có cuộc đua thuyền rồng. Thời đó người ta rất thích tắm bằng nước hoa lan vào buổi trưa tết Đoan Ngọ. Người ta nói rằng “một ngụm nước vào buổi trưa sẽ là liều thuốc bổ tốt nhất, không cần dùng thuốc trong ba năm."
A Thành xách thùng gỗ đi ra ngoài, chuẩn bị buổi trưa đi lấy nước giếng pha trà. Ngân Tranh ngồi trong cửa hàng gói bánh ú, còn Đỗ Trường Khanh thì dựa vào ghế, yếu ớt nhắc nhở Lục Đồng đang ngồi trước tủ thuốc: “Lục đại phu, chúng ta đã một tháng không kiếm được đồng nào rồi.”
Lục Đồng không nói gì.
"Tiêm Tiêm" vẫn không có ai hỏi đến.
Năm lượng bạc là một cái giá quá cao đối với người bình thường. Ngoài ra, bản thân trà thuốc này không chữa được các bệnh mãn tính như nghẹt mũi, cũng khiến mọi người có chút hoài nghi.
Về phần vị khách hàng cũ Hồ Viên ngoại thì lại không có hứng thú với loại trà thảo mộc có thể dùng để dưỡng da và giảm cân này. Dù có muốn ủng hộ việc kinh doanh của y quán cũng không được, y quán trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Độ kiên nhẫn của Đỗ Trường Khanh có hạn, nhìn thấy tiền mỗi ngày chỉ ra mà không vào, trong lòng hắn không khỏi lo lắng. Lục Đồng lại còn bướng bỉnh không chịu đổi thuốc khác, Đỗ Trường Khanh chỉ dám phàn nàn vài câu, thực sự thì bất lực không làm được gì.
Vừa lúc hắn đang nói, cuối con đường dài có một bóng người từ xa chạy tới. Đang là giữa trưa mùa hè, hôm nay lại là tết Đoan Ngọ, toàn bộ người dân trong thành đều đi xem thuyền rồng dưới cầu Lạc Nguyệt rồi. Phố Tây vắng tanh, đột nhiên xuất hiện một bóng người như vậy, thật kỳ lạ.
Bóng người đó chạy qua con đường dài dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đi thẳng đến Nhân Tâm y quán, xông vào trong cửa hàng. Lục Đồng chưa kịp nói gì, người đó đã hét to: “Trà thuốc! Ta muốn hai lọ trà thuốc! " "
Đỗ Trường Khanh phịch một tiếng đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh về phía trước, mỉm cười ấm áp với vị khách duy nhất trong tháng này: “Xin hỏi khách quan cần trà thuốc gì?”
Người tới là một phụ nhân sắc sảo, dáng người hơi mập mạp, không nói gì chỉ chỉ vào chiếc lọ sứ trắng giấu giữa những bông hoa lựu: "Chính là nó!"
"Tiêm Tiêm?" Đỗ Trường Khanh sửng sốt.
Loại trà thảo dược này đã nằm trong y quán gần một tháng mà không có ai để ý tới. Những bông hoa lựu mà A Thành hái đã héo, chỉ còn lại những cành khô trơ trụi trước tủ thuốc, chiếc bình sứ trắng trang trí bằng giấy màu hồng trông thật tội nghiệp.
“Trà thảo mộc này…” Đỗ Trường Khanh muốn giải thích.
Phụ nhân ngắt lời hắn: “Uống vào có thể giảm cân, ta biết!”
Thấy vậy, Ngân Tranh bước tới mỉm cười hỏi: "Sao đại tỷ lại biết uống trà này có thể gầy đi? Có ai nói với tỷ sao?"
Phụ nhân nọ đáp: “Làm gì có ai nói với ta? Là ta tận mắt nhìn thấy! Đới Tam Lang bán thịt lợn ở cổng miếu phía đông thành, ban đầu hắn béo như lợn, nhưng sau khi uống trà thuốc của các cô, bây giờ hắn đã trở thành mỹ nam tử rồi!”
Bởi vì hôm nay rất nhiều người bán hàng trên phố tây đều đi xem thuyền rồng, nên cửa hàng bên cạnh cũng ít mở, thợ may Cách đang tựa cửa uống trà, nheo mắt hóng chuyện. Hắn không tin, nói: "Nói nhảm! Đới Tam Lang ai mà không biết? Vòng eo của hắn còn rộng hơn cái thùng rác nhà ta, sao có thể là mỹ nam tử được?”
Phụ nhân kia liếc nhìn bộ dáng lười biếng của thợ may Cách, cười khẩy: “Còn không phải sao? Tên đó bây giờ đã khác xưa rồi. Ngay cả góa phụ Tôn cũng vội vàng nói chuyện với hắn. Nếu không tin thì ngươi tự đến cổng miếu phía đông thành mà nhìn xem!”
Nàng ta nói lời này kiên quyết đến nỗi thợ may Cách nghẹn họng, nhất thời không thể trả lời.
Đỗ Trường Khanh còn muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có người truyền đến thanh âm: "Ta làm chứng, nàng không có nói bậy!"
Mọi người quay lại thì thấy người tới là Tống tẩu tử, trên tay cầm một chiếc giỏ tre đang thở hổn hển. Người còn chưa đến nơi nhưng giọng nói đã truyền đến: “Ta và Tôn muội muội cùng nhau đi đến cửa hàng Đới ký, Đới Tam Lang đó bây giờ đẹp trai lắm, còn anh tuấn hơn cả chủ tiệm Đỗ cơ!"
Đỗ Trường Khanh: "..."
Cửa hàng giày lụa của Tống tẩu ở đây, người bán hàng ở phố Tây đều quen biết, nàng cũng không phải là người hay nói phét, trong lúc nhất thời mọi người đều nghi ngờ nhìn nàng hỏi: “Không thể đâu? Đới Tam Lang đó trông rao sao mọi người đều biết, sao có thể biến thành mỹ nam tử?”
Tống tẩu tử cũng không thèm để ý, lao vào Nhân Tâm y quán, nói với Lục Đồng: "Lục đại phu, muội muội bên ngoại nhà ta nhờ ta mua cho con gái muội ấy một lọ, cô còn không?"
“Có.” Lục Đồng từ trong tủ thuốc lấy ra một lọ đưa cho nàng, bảo Đỗ Trường Khanh cân bạc. Đỗ Trường Khanh trong nháy mắt thực hiện hai giao dịch, hắn còn đang choáng váng, nhưng còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau sự kinh ngạc to lớn này, hắn đã nghe thấy giọng nói của A Thành từ cuối đường dài truyền đến: "Ông chủ... ông chủ ơi!"
Thiếu niên kéo một cái thùng gỗ từ phía cuối đường chạy tới, giống như có người đuổi theo phía sau. Hắn một hơi chạy đến Nhân Tâm y quán, Đỗ Trường Khanh nhìn chiếc thùng rỗng trong tay hắn, nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi đi lấy nước sao? Nước đâu?"
A Thành lau mồ hôi trên trán, run rẩy nói: "...Thật đáng sợ."
"Có gì đáng sợ?"
“Tiểu nhân vừa đi đến cái giếng ở đầu đường, một nhóm người đột nhiên tiến tới hỏi Nhân Tâm y quán đi đường nào. Tiểu nhân mới nghĩ hay là dẫn đường cho họ, ai ngờ đâu dẫn đường xong..."
Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh càng thêm bối rối: "Dẫn đường xong rồi sao? Người đi mất rồi à?"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn ở phía xa con phố dài. Khi mọi người nhìn lên, họ thấy trên con đường vốn dĩ vắng vẻ này đột nhiên xuất hiện một đám đông đang lao tới. Đám đông này có cả nam cả nữ, ai nấy đều có thân hình to lớn mập mạp, chạy tới nỗi rung cả đường, một nhóm người như điên chạy về phía y quán, vừa chạy vừa hô lớn: "Tiêm Tiêm, để cho ta hai lọ Tiêm Tiêm!"
"Ta đến trước, ta muốn!"
"Cút ra, ta tới trước, chủ quán, bán cho ta trước!"
Ngân Tranh sửng sốt.
Lục Đồng quyết định rất nhanh, chỉ nói "đóng cửa" rồi kéo cửa lại.
Một tiếng “rầm” vang lên, giống như có người đập cửa phát ra tiếng động lớn, sau đó vang lên tiếng “rầm rầm rầm”, kèm theo những tiếng la hét hỗn loạn: “Mua thuốc, chúng ta muốn mua thuốc!”
"Mở cửa đi! Sao lại đóng cửa?"
"Đừng trốn nữa, ra ngoài bán hàng đi! Đừng trốn trong đó im lặng nữa!"
Vô số người tụ tập trước cửa y quán, đập mạnh vào cửa, từ vắng vẻ đến điên cuồng dường như chỉ diễn ra trong chốc lát.
Ngân Tranh có chút ngạc nhiên, nhưng Lục Đồng lại tỏ ra bình tĩnh.
Chỉ có A Thành bất lực nhìn Đỗ Trường Khanh.
Đỗ Trường Khanh nuốt khan: "...Quả nhiên...đáng sợ."
…
Sự hỗn loạn trước cổng Nhân Tâm y quán kéo dài rất lâu.
Lục Đồng đợi người bên ngoài bình tĩnh lại một chút mới mở cửa.
Không ai ở Nhân Tâm y quán nhìn thấy Đới Tam Lang, người bán thịt lợn ở cổng miếu phía đông thành bây giờ trông như thế nào, nhưng có lẽ người này thực sự khác trước, nếu không bây giờ đã không có nhiều người vì chứng kiến thay đổi của Đới Tam Lang mà tới mua thuốc như thế này.
Số người mua thuốc nhiều hơn Đỗ Trường Khanh dự đoán. Số lượng "Tiêm Tiêm" do Lục Đồng làm cách đây vài ngày đã bán hết trong nháy mắt, chỉ còn lại những cành lựu trơ trụi đung đưa.
Một người đàn ông mập mạp bất đắc dĩ tìm kiếm trong cành lựu hồi lâu, cuối cùng cũng không tìm thấy chiếc bình nào còn sót lại, đáng thương nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu..."
Lục Đồng nói: “Đừng lo lắng, mấy ngày tới ta sẽ làm thêm một mẻ Tiêm Tiêm nữa.”
Người đàn ông ban đầu rất chán nản, nhưng khi nghe điều này, mắt hắn liền sáng lên và vui vẻ đồng ý. Thấy vậy, những khách hàng phía sau chưa mua được đã dặn Lục Đồng làm thêm nhiều một chút, hoặc trả tiền trước để chắc chắn mình sẽ có phần, tránh việc không tranh mua được.
Ngân Tranh dỗ dành hứa hẹn mãi, cuối cùng những người này cũng đi, đồng thời đóng cửa cửa hàng dưới con mắt ghen tị của những người hàng xóm trên phố Tây.
Trời đã gần tối, đèn lồng trong cửa hàng đã được thắp sáng từ sớm. Đỗ Trường Khanh cẩn thận lấy hộp sắt ra, cầm một nắm bạc kiếm được hôm nay, để những hạt bạc chảy ra từ ngón tay, vẫn còn nghi ngờ mình có phải đang mơ hay không.
Ngân Tranh đi tới, nhất thời không nói nên lời, nói: “Ta đã đếm ba lần. Đỗ chủ tiệm, hôm nay bán được năm mươi bình Tiêm Tiêm, đây là hai trăm năm mươi lạng bạc, trừ đi một trăm lượng tiền nguyên liệu huynh đưa cho cô nương từ hôm trước, hôm nay kiếm được một trăm năm mươi lạng bạc.”
"Một trăm năm mươi lượng..." Đỗ Trường Khanh ngồi ở trên ghế lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên xoay người nắm lấy góc váy của Lục Đồng, ngẩng đầu nhìn nàng như đang nhìn Thần Tài: "Lục đại phu, cô quả thực là vị cứu tinh vĩ đại của Nhân Tâm y quán, là Bồ Tát sống của Đỗ Trường Khanh ta!"
Lục Đồng đưa tay, kéo lại góc váy đang nằm trong tay hắn ra, đáo: “Đáng tiếc hôm nay không có thêm trà thuốc rồi.”
“Không sao đâu!” Đỗ Trường Khanh vỗ đùi, đẩy hộp sắt về phía Lục Đồng: “Số tiền này cô cầm đi, chúng ta làm thêm nhiều một chút, nếu không đủ tiền thì ta vẫn còn! Chúng ta có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tranh thủ mấy ngày này kiếm một mớ thật lớn!”
Sự u ám mấy ngày qua đã biến mất, trong mắt và lông mày hắn tràn ngập niềm vui.
A Thành trừng mắt nhìn hắn: “Chủ tiệm, ngài không phải nói là hết tiền rồi sao?”
Đỗ Trường Khanh mắng hắn: "Ngươi biết cái gì? Nếu ta không nói thế, lỡ tiêu hết sạch tiền rồi thì phải làm sao? Trong nhà nhất định phải có một người giữ tiền chứ!"
A Thành không thể nghe nổi.
Ngân Tranh nhịn không được: “Nhưng sáng nay huynh vừa thuyết phục cô nương bán loại thuốc khác…”
“Ta lúc đó có mắt không thấy thái sơn, có mắt như mù, Lục cô nương đương nhiên sẽ không chấp ta đâu.” Đỗ Trường Khanh có thể co, có thể duỗi, lại thở dài: “Những người đó khen ngợi Đới Tam Lang nhiều đến mức ta cũng muốn gặp hắn thử, nói cái gì mà có thể so sánh với sự anh vũ của ta, bịa chuyện gì không biết? Chỉ trong một tháng mà có thể giảm cân trở thành mỹ nam tử á?"
“Cô nương nói uống trà thuốc có thể giúp giảm cân, đương nhiên có thể giảm cân.”
Đỗ Trường Khanh xua tay: “Nhưng vốn ta vốn tưởng rằng ở Thịnh Kinh chỉ có phụ nữ mới yêu cái đẹp, không ngờ đàn ông cũng như vậy.”
Lục Đồng nói: “Có lẽ không phải vì yêu cái đẹp, dù sao lời đàm tiếu của người khác đều đáng sợ.” Nàng rút cành lựu khô từ trong bình hoa ra, “Bất kể là nam hay nữ, đều không thích bị chỉ trích sau lưng."
“Có lý.” Đỗ Trường Khanh gật đầu, nhìn Lục Đồng suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Lục đại phu, cô trước đây đã làm loại trà thảo mộc này rồi sao?”
Lục Đồng ngước mắt lên.
Đỗ Trường Khanh sờ sờ mũi: "Bằng không, làm sao cô có thể khẳng định loại trà thảo dược này rất hữu hiệu? Ta chưa từng thấy cô thử thuốc."
Lục Đồng gom những cành lựu khô lại nói: “Ta đã từng làm rồi.” Sau đó ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của ba người trong phòng.
Nàng dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Khi ta học y với sư phụ, khoảng năm sáu năm trước, có một vị phu nhân đến gặp sư phụ ta và muốn sư phụ chế ra một loại thần dược để nàng ấy gầy đi.”
Lục Đồng ngồi xuống ghế, trong tay vẫn cầm cành lựu.
“Vị phu nhân đó và trượng phu kết hôn nhiều năm, rất hòa thuận và yêu thương nhau, cũng đã có với nhau mấy mụn con. Nàng ấy kể, khi còn trẻ, nàng có thân hình mảnh mai, ngoại hình nổi bật. Chỉ là quanh năm lo việc nhà, không có thời gian chăm sóc bản thân nên khi để ý lại đã thấy mình già nua, thân hình nặng nề, rất khó coi.”
Ba người trong phòng không nói gì, im lặng nghe nàng nói.
“Trượng phu của nàng có ý định nạp thiếp. Người thiếp đó xinh đẹp diễm lệ, cũng thướt tha duyên dáng, hoàn toàn trái ngược với nàng.”
“Nàng đối với trượng phu vừa yêu vừa hận. Hận vì hắn quá bạc tình, quên đi thê tử đã vì hắn mà hi sinh cả thanh xuân xinh đẹp. Nhưng vẫn yêu hắn vì chung quy hắn vẫn còn chút tình cảm cũ với nàng, vì người thiếp mà hắn nạp, về cả ngoại hình, cử chỉ và nụ cười đều giống như nàng năm mười tám tuổi”.
“Cho nên nàng tìm đến sư phụ của ta, hi vọng người có thể chế ra một loại thần dược cho nàng, uống xong, vòng eo sẽ thon thả, uyển chuyển như liễu, để có thể chiếm lại trái tim của chồng.”
"Sư phụ giao cho ta nhiệm vụ này, yêu cầu ta chế tạo loại thuốc này cho nàng."
Trong nhà ánh đèn mờ mờ, gió từ sân nhỏ thổi qua rèm, thổi ngọn lửa sắp tắt.
Ánh mắt Lục Đồng dần dần chìm vào suy tư.
Nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ của phu nhân đó, nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu nâu sẫm, cũ kỹ. Bởi vì đường trên đỉnh Lạc Mai trơn trượt nên trên váy có rất nhiều bùn đất, nhìn qua là biết do trên đường đi bị trượt chân ngã. Phu nhân lấy chiếc hộp bạc từ trong tay ra. Những thỏi bạc trong đó được cọ xát đến mức sáng bóng. Khi nàng nhận lấy bạc, chúng vẫn còn hơi ấm.
Phu nhân mệt mỏi bụi bặm nhìn Vân Nương như nhìn vào tất cả hy vọng trên đời.
Tuy nhiên phí khám bệnh của Vân Nương rất đắt, chỉ có trăm lạng bạc thì không đủ để mời Vân Nương điều thuốc cho.
Sau khi bị Vân Nương từ chối, phu nhân dường như mất hết sức lực và ngã gục xuống đất. Lục Đồng đứng một bên, trong lòng cũng cảm thấy tiếc thương cho người này.
Có lẽ nhìn thấy sự đồng cảm trong mắt Lục Đồng, Vân Nương cười nhìn nàng: “Tuy ta không thể làm thuốc cho cô, nhưng nha đầu này lại có thể, hay là cô hỏi cô bé thử xem?”
Người phụ nữ giật mình, vô thức nhìn Lục Đồng, trong mắt lại dâng lên hy vọng.
Bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, Lục Đồng khó mà từ chối, hồi lâu, cuối cùng khó nhọc gật đầu: “Ta… thử xem.”
Nàng nhận phí chẩn bệnh của phu nhân nọ, sau đó chăm chỉ từ sáng đến tối để làm thuốc cho phu nhân, đọc vô số sách y học, thử uống vô số nước thuốc, thậm chí ban đêm nằm ngủ cũng mơ đến. Vân Nương thích thú nhìn nỗ lực của nàng, ánh mắt không rõ là cảm xúc gì.
Cho đến sau này...
“Sau đó thì sao?” A Thành nghe đến say mê, thấy Lục Đồng không kể tiếp, không nhịn được hỏi.
Lục Đồng tỉnh táo lại, dừng một chút, nói: "Sau đó ta đã làm ra loại thuốc này, đưa cho nàng ấy."
"Sau khi uống trà thảo mộc thì nàng ấy trở nên vô cùng xinh đẹp à? Sau đó trượng phu của nàng ấy có hồi tâm chuyển ý không?" A Thành sốt ruột.
Lục Đồng trầm mặc một lát: "Không có."
A Thành sửng sốt.
"Nàng ấy uống trà thảo dược xong, quả thực đã gầy đi rất nhiều. Nhìn từ phía sau, nàng ấy trông giống như một cô nương trẻ chưa xuất giá. Nhưng mà trượng phu của nàng không hề hồi tâm chuyển ý, vẫn nạp thiếp."
“Sao lại thế?” A Thành không nhịn được tức giận nói: “Nàng đã trở nên xinh đẹp rồi, sao trượng phu còn nạp thiếp nữa?”
Ngân Tranh cười khẩy: “Nàng ấy chỉ gầy đi thôi, nhưng dù sao cũng không lộng lẫy động lòng người như người mới. Huống chi bọn đàn ông cho dù có được thiên tiên thì cũng có thể thay lòng đổi dạ. Chỉ một phương trà thuốc thì làm sao mà cứu vãn được? Người ta yêu vì tướng mạo, khi sắc tàn thì tình yêu cũng nhạt, tình cảm không còn thì ân nghĩa cũng cạn. Ân nghĩa phu thê làm sao so được với niềm vui mới?”
“Đồng ý.” Đỗ Trường Khanh gật đầu, “Đàn ông đều không phải thứ tốt đẹp gì, khi đã tìm tiểu thiếp thì còn nói gì đến tình xưa nghĩa cũ.”
A Thành bực bội: “Sao lại thế này…” Hắn ngẩng đầu hỏi Lục Đồng: “Sau đó vị phu nhân đó thế nào rồi?”
“Ta không biết.” Thật lâu sau, Lục Đồng mới đáp: “Ta không gặp lại nàng ấy.”
"Ài..." A Thành thở dài một hơi, có chút tiếc nuối.
Sau khi nghe được một câu chuyện không mấy vui vẻ, niềm vui kiếm tiền trước đó của mọi người đã bị tan đi rất nhiều. Sau khi tổng kết số lượng trà thuốc sẽ được sản xuất và bán trong cửa hàng trong vài ngày tới, Đỗ Trường Khanh cùng A Thành rời đi.
Ngân Tranh đang bận rộn trong sân, tìm dược liệu tối nay dùng, lần lượt bỏ vào giỏ tre.
Lục Đồng trở về trong sân nhỏ phía sau, bóng cây hoa mai trước cửa sổ rơi xuống trên bàn. Một nắm cành lựu khô héo được đặt trên bàn, trông gầy gò và lạnh lẽo.
Lục Đồng nghịch nghịch bấc đèn, đặt một nắm cành khô nhỏ lên ngọn đèn dầu, ngọn lửa phát ra âm thanh "lách cách" thiêu đốt, một mùi khét tỏa ra từ ngọn đèn dầu, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Nàng cụp mắt xuống.
Thực ra, sau đó nàng đã gặp lại vị phu nhân đó.
Phu nhân sau khi uống trà thuốc đã gầy đi, lại quay trở lại đỉnh Lạc Mai, Lục Đồng lại gặp nàng một lần nữa. Nàng không còn mập, thậm chí có thể gọi là gầy gò, thân hình mỏng manh của nàng lọt thỏm trong áo choàng, giống như một cành lựu khô héo, trên cành không có hoa đẹp, chỉ có héo úa và tàn lụi.
Rõ ràng là nàng ấy đã đạt được điều mình mong muốn, nhưng đôi mắt nàng ấy trông còn tuyệt vọng hơn trước.
Nàng ấy đã bỏ ra hết tiền bạc, muốn Vân Nương làm cho mình một loại thần dược để cải lão hoàn đồng, hy vọng có thể dùng nó để quay lại thuở ban đầu.
Nhưng trên đời này làm gì có phương thuốc thần kỳ nào có thể cải lão hoàn đồng?
Vân Nương mỉm cười đẩy bàn tay đang cầm bạc ra.
Sắc mặt phu nhân tái mét.
“Kỳ thực cũng không cần phiền toái như vậy, muốn chiếm lại trái tim của trượng phu thì rất đơn giản.”
Vân Nương đưa tay ra, đưa một chiếc bình sứ trắng như tuyết, nhỏ giọng nói vào tai phu nhân: “Trong đây là một loại thuốc độc, không màu không mùi, dùng một tháng ắt người đó sẽ chết, sẽ không bị ai phát giác."
Vân Nương buông tay ra, cúi đầu nhìn nữ tử ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hắn chết rồi thì sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Lục Đồng đứng sau nhà nhìn phu nhân loạng choạng đi xuống núi, trong tay nàng ấy ôm chặt chiếc lọ sứ.
Một tháng sau, Lục Đồng nghe tin có một người phụ nữ ở trấn dưới chân núi đầu độc chồng rồi nhảy xuống giếng. Nàng chạy về nhà, khi đó Vân Nương đang làm món gà hấp rượu. Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm sảng khoái của rượu êm dịu và mùi gà hấp, nhưng Lục Đồng lại cảm thấy buồn nôn.
Vân Nương cầm đũa xoay người, mỉm cười nhìn nàng, tựa như đang xem một vở kịch khập khiễng và buồn cười. Cuối cùng nàng hỏi: “Đã nhìn rõ chưa?”
Lục Đồng không nói chuyện.
Vân Nương bình tĩnh nói: “Thuốc không cứu được người, nhưng độc thì có thể.”
Thuốc không thể chữa lành được cho con người, nhưng thuốc độc thì có thể.
Phía trên ngọn lửa bập bùng, cành hoa lựu cuối cùng đã tàn, để lại trên bàn một vết cháy đen, không còn thấy dấu vết huy hoàng ban đầu.
Ngân Tranh trong sân hét lớn: “Cô nương, dược liệu đã phân loại xong rồi.”
Lục Đồng đáp lại, dọn dẹp tro tàn rồi cầm đèn dầu bước ra khỏi nhà.
Có lẽ Tiêm Tiêm không phải là thuốc, mà là thuốc độc.
Cũng giống như chính nàng, nàng chưa bao giờ là một đại phu chữa bệnh cứu người.
A Thành xách thùng gỗ đi ra ngoài, chuẩn bị buổi trưa đi lấy nước giếng pha trà. Ngân Tranh ngồi trong cửa hàng gói bánh ú, còn Đỗ Trường Khanh thì dựa vào ghế, yếu ớt nhắc nhở Lục Đồng đang ngồi trước tủ thuốc: “Lục đại phu, chúng ta đã một tháng không kiếm được đồng nào rồi.”
Lục Đồng không nói gì.
"Tiêm Tiêm" vẫn không có ai hỏi đến.
Năm lượng bạc là một cái giá quá cao đối với người bình thường. Ngoài ra, bản thân trà thuốc này không chữa được các bệnh mãn tính như nghẹt mũi, cũng khiến mọi người có chút hoài nghi.
Về phần vị khách hàng cũ Hồ Viên ngoại thì lại không có hứng thú với loại trà thảo mộc có thể dùng để dưỡng da và giảm cân này. Dù có muốn ủng hộ việc kinh doanh của y quán cũng không được, y quán trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Độ kiên nhẫn của Đỗ Trường Khanh có hạn, nhìn thấy tiền mỗi ngày chỉ ra mà không vào, trong lòng hắn không khỏi lo lắng. Lục Đồng lại còn bướng bỉnh không chịu đổi thuốc khác, Đỗ Trường Khanh chỉ dám phàn nàn vài câu, thực sự thì bất lực không làm được gì.
Vừa lúc hắn đang nói, cuối con đường dài có một bóng người từ xa chạy tới. Đang là giữa trưa mùa hè, hôm nay lại là tết Đoan Ngọ, toàn bộ người dân trong thành đều đi xem thuyền rồng dưới cầu Lạc Nguyệt rồi. Phố Tây vắng tanh, đột nhiên xuất hiện một bóng người như vậy, thật kỳ lạ.
Bóng người đó chạy qua con đường dài dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đi thẳng đến Nhân Tâm y quán, xông vào trong cửa hàng. Lục Đồng chưa kịp nói gì, người đó đã hét to: “Trà thuốc! Ta muốn hai lọ trà thuốc! " "
Đỗ Trường Khanh phịch một tiếng đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh về phía trước, mỉm cười ấm áp với vị khách duy nhất trong tháng này: “Xin hỏi khách quan cần trà thuốc gì?”
Người tới là một phụ nhân sắc sảo, dáng người hơi mập mạp, không nói gì chỉ chỉ vào chiếc lọ sứ trắng giấu giữa những bông hoa lựu: "Chính là nó!"
"Tiêm Tiêm?" Đỗ Trường Khanh sửng sốt.
Loại trà thảo dược này đã nằm trong y quán gần một tháng mà không có ai để ý tới. Những bông hoa lựu mà A Thành hái đã héo, chỉ còn lại những cành khô trơ trụi trước tủ thuốc, chiếc bình sứ trắng trang trí bằng giấy màu hồng trông thật tội nghiệp.
“Trà thảo mộc này…” Đỗ Trường Khanh muốn giải thích.
Phụ nhân ngắt lời hắn: “Uống vào có thể giảm cân, ta biết!”
Thấy vậy, Ngân Tranh bước tới mỉm cười hỏi: "Sao đại tỷ lại biết uống trà này có thể gầy đi? Có ai nói với tỷ sao?"
Phụ nhân nọ đáp: “Làm gì có ai nói với ta? Là ta tận mắt nhìn thấy! Đới Tam Lang bán thịt lợn ở cổng miếu phía đông thành, ban đầu hắn béo như lợn, nhưng sau khi uống trà thuốc của các cô, bây giờ hắn đã trở thành mỹ nam tử rồi!”
Bởi vì hôm nay rất nhiều người bán hàng trên phố tây đều đi xem thuyền rồng, nên cửa hàng bên cạnh cũng ít mở, thợ may Cách đang tựa cửa uống trà, nheo mắt hóng chuyện. Hắn không tin, nói: "Nói nhảm! Đới Tam Lang ai mà không biết? Vòng eo của hắn còn rộng hơn cái thùng rác nhà ta, sao có thể là mỹ nam tử được?”
Phụ nhân kia liếc nhìn bộ dáng lười biếng của thợ may Cách, cười khẩy: “Còn không phải sao? Tên đó bây giờ đã khác xưa rồi. Ngay cả góa phụ Tôn cũng vội vàng nói chuyện với hắn. Nếu không tin thì ngươi tự đến cổng miếu phía đông thành mà nhìn xem!”
Nàng ta nói lời này kiên quyết đến nỗi thợ may Cách nghẹn họng, nhất thời không thể trả lời.
Đỗ Trường Khanh còn muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có người truyền đến thanh âm: "Ta làm chứng, nàng không có nói bậy!"
Mọi người quay lại thì thấy người tới là Tống tẩu tử, trên tay cầm một chiếc giỏ tre đang thở hổn hển. Người còn chưa đến nơi nhưng giọng nói đã truyền đến: “Ta và Tôn muội muội cùng nhau đi đến cửa hàng Đới ký, Đới Tam Lang đó bây giờ đẹp trai lắm, còn anh tuấn hơn cả chủ tiệm Đỗ cơ!"
Đỗ Trường Khanh: "..."
Cửa hàng giày lụa của Tống tẩu ở đây, người bán hàng ở phố Tây đều quen biết, nàng cũng không phải là người hay nói phét, trong lúc nhất thời mọi người đều nghi ngờ nhìn nàng hỏi: “Không thể đâu? Đới Tam Lang đó trông rao sao mọi người đều biết, sao có thể biến thành mỹ nam tử?”
Tống tẩu tử cũng không thèm để ý, lao vào Nhân Tâm y quán, nói với Lục Đồng: "Lục đại phu, muội muội bên ngoại nhà ta nhờ ta mua cho con gái muội ấy một lọ, cô còn không?"
“Có.” Lục Đồng từ trong tủ thuốc lấy ra một lọ đưa cho nàng, bảo Đỗ Trường Khanh cân bạc. Đỗ Trường Khanh trong nháy mắt thực hiện hai giao dịch, hắn còn đang choáng váng, nhưng còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau sự kinh ngạc to lớn này, hắn đã nghe thấy giọng nói của A Thành từ cuối đường dài truyền đến: "Ông chủ... ông chủ ơi!"
Thiếu niên kéo một cái thùng gỗ từ phía cuối đường chạy tới, giống như có người đuổi theo phía sau. Hắn một hơi chạy đến Nhân Tâm y quán, Đỗ Trường Khanh nhìn chiếc thùng rỗng trong tay hắn, nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi đi lấy nước sao? Nước đâu?"
A Thành lau mồ hôi trên trán, run rẩy nói: "...Thật đáng sợ."
"Có gì đáng sợ?"
“Tiểu nhân vừa đi đến cái giếng ở đầu đường, một nhóm người đột nhiên tiến tới hỏi Nhân Tâm y quán đi đường nào. Tiểu nhân mới nghĩ hay là dẫn đường cho họ, ai ngờ đâu dẫn đường xong..."
Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh càng thêm bối rối: "Dẫn đường xong rồi sao? Người đi mất rồi à?"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn ở phía xa con phố dài. Khi mọi người nhìn lên, họ thấy trên con đường vốn dĩ vắng vẻ này đột nhiên xuất hiện một đám đông đang lao tới. Đám đông này có cả nam cả nữ, ai nấy đều có thân hình to lớn mập mạp, chạy tới nỗi rung cả đường, một nhóm người như điên chạy về phía y quán, vừa chạy vừa hô lớn: "Tiêm Tiêm, để cho ta hai lọ Tiêm Tiêm!"
"Ta đến trước, ta muốn!"
"Cút ra, ta tới trước, chủ quán, bán cho ta trước!"
Ngân Tranh sửng sốt.
Lục Đồng quyết định rất nhanh, chỉ nói "đóng cửa" rồi kéo cửa lại.
Một tiếng “rầm” vang lên, giống như có người đập cửa phát ra tiếng động lớn, sau đó vang lên tiếng “rầm rầm rầm”, kèm theo những tiếng la hét hỗn loạn: “Mua thuốc, chúng ta muốn mua thuốc!”
"Mở cửa đi! Sao lại đóng cửa?"
"Đừng trốn nữa, ra ngoài bán hàng đi! Đừng trốn trong đó im lặng nữa!"
Vô số người tụ tập trước cửa y quán, đập mạnh vào cửa, từ vắng vẻ đến điên cuồng dường như chỉ diễn ra trong chốc lát.
Ngân Tranh có chút ngạc nhiên, nhưng Lục Đồng lại tỏ ra bình tĩnh.
Chỉ có A Thành bất lực nhìn Đỗ Trường Khanh.
Đỗ Trường Khanh nuốt khan: "...Quả nhiên...đáng sợ."
…
Sự hỗn loạn trước cổng Nhân Tâm y quán kéo dài rất lâu.
Lục Đồng đợi người bên ngoài bình tĩnh lại một chút mới mở cửa.
Không ai ở Nhân Tâm y quán nhìn thấy Đới Tam Lang, người bán thịt lợn ở cổng miếu phía đông thành bây giờ trông như thế nào, nhưng có lẽ người này thực sự khác trước, nếu không bây giờ đã không có nhiều người vì chứng kiến thay đổi của Đới Tam Lang mà tới mua thuốc như thế này.
Số người mua thuốc nhiều hơn Đỗ Trường Khanh dự đoán. Số lượng "Tiêm Tiêm" do Lục Đồng làm cách đây vài ngày đã bán hết trong nháy mắt, chỉ còn lại những cành lựu trơ trụi đung đưa.
Một người đàn ông mập mạp bất đắc dĩ tìm kiếm trong cành lựu hồi lâu, cuối cùng cũng không tìm thấy chiếc bình nào còn sót lại, đáng thương nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu..."
Lục Đồng nói: “Đừng lo lắng, mấy ngày tới ta sẽ làm thêm một mẻ Tiêm Tiêm nữa.”
Người đàn ông ban đầu rất chán nản, nhưng khi nghe điều này, mắt hắn liền sáng lên và vui vẻ đồng ý. Thấy vậy, những khách hàng phía sau chưa mua được đã dặn Lục Đồng làm thêm nhiều một chút, hoặc trả tiền trước để chắc chắn mình sẽ có phần, tránh việc không tranh mua được.
Ngân Tranh dỗ dành hứa hẹn mãi, cuối cùng những người này cũng đi, đồng thời đóng cửa cửa hàng dưới con mắt ghen tị của những người hàng xóm trên phố Tây.
Trời đã gần tối, đèn lồng trong cửa hàng đã được thắp sáng từ sớm. Đỗ Trường Khanh cẩn thận lấy hộp sắt ra, cầm một nắm bạc kiếm được hôm nay, để những hạt bạc chảy ra từ ngón tay, vẫn còn nghi ngờ mình có phải đang mơ hay không.
Ngân Tranh đi tới, nhất thời không nói nên lời, nói: “Ta đã đếm ba lần. Đỗ chủ tiệm, hôm nay bán được năm mươi bình Tiêm Tiêm, đây là hai trăm năm mươi lạng bạc, trừ đi một trăm lượng tiền nguyên liệu huynh đưa cho cô nương từ hôm trước, hôm nay kiếm được một trăm năm mươi lạng bạc.”
"Một trăm năm mươi lượng..." Đỗ Trường Khanh ngồi ở trên ghế lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên xoay người nắm lấy góc váy của Lục Đồng, ngẩng đầu nhìn nàng như đang nhìn Thần Tài: "Lục đại phu, cô quả thực là vị cứu tinh vĩ đại của Nhân Tâm y quán, là Bồ Tát sống của Đỗ Trường Khanh ta!"
Lục Đồng đưa tay, kéo lại góc váy đang nằm trong tay hắn ra, đáo: “Đáng tiếc hôm nay không có thêm trà thuốc rồi.”
“Không sao đâu!” Đỗ Trường Khanh vỗ đùi, đẩy hộp sắt về phía Lục Đồng: “Số tiền này cô cầm đi, chúng ta làm thêm nhiều một chút, nếu không đủ tiền thì ta vẫn còn! Chúng ta có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tranh thủ mấy ngày này kiếm một mớ thật lớn!”
Sự u ám mấy ngày qua đã biến mất, trong mắt và lông mày hắn tràn ngập niềm vui.
A Thành trừng mắt nhìn hắn: “Chủ tiệm, ngài không phải nói là hết tiền rồi sao?”
Đỗ Trường Khanh mắng hắn: "Ngươi biết cái gì? Nếu ta không nói thế, lỡ tiêu hết sạch tiền rồi thì phải làm sao? Trong nhà nhất định phải có một người giữ tiền chứ!"
A Thành không thể nghe nổi.
Ngân Tranh nhịn không được: “Nhưng sáng nay huynh vừa thuyết phục cô nương bán loại thuốc khác…”
“Ta lúc đó có mắt không thấy thái sơn, có mắt như mù, Lục cô nương đương nhiên sẽ không chấp ta đâu.” Đỗ Trường Khanh có thể co, có thể duỗi, lại thở dài: “Những người đó khen ngợi Đới Tam Lang nhiều đến mức ta cũng muốn gặp hắn thử, nói cái gì mà có thể so sánh với sự anh vũ của ta, bịa chuyện gì không biết? Chỉ trong một tháng mà có thể giảm cân trở thành mỹ nam tử á?"
“Cô nương nói uống trà thuốc có thể giúp giảm cân, đương nhiên có thể giảm cân.”
Đỗ Trường Khanh xua tay: “Nhưng vốn ta vốn tưởng rằng ở Thịnh Kinh chỉ có phụ nữ mới yêu cái đẹp, không ngờ đàn ông cũng như vậy.”
Lục Đồng nói: “Có lẽ không phải vì yêu cái đẹp, dù sao lời đàm tiếu của người khác đều đáng sợ.” Nàng rút cành lựu khô từ trong bình hoa ra, “Bất kể là nam hay nữ, đều không thích bị chỉ trích sau lưng."
“Có lý.” Đỗ Trường Khanh gật đầu, nhìn Lục Đồng suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Lục đại phu, cô trước đây đã làm loại trà thảo mộc này rồi sao?”
Lục Đồng ngước mắt lên.
Đỗ Trường Khanh sờ sờ mũi: "Bằng không, làm sao cô có thể khẳng định loại trà thảo dược này rất hữu hiệu? Ta chưa từng thấy cô thử thuốc."
Lục Đồng gom những cành lựu khô lại nói: “Ta đã từng làm rồi.” Sau đó ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của ba người trong phòng.
Nàng dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Khi ta học y với sư phụ, khoảng năm sáu năm trước, có một vị phu nhân đến gặp sư phụ ta và muốn sư phụ chế ra một loại thần dược để nàng ấy gầy đi.”
Lục Đồng ngồi xuống ghế, trong tay vẫn cầm cành lựu.
“Vị phu nhân đó và trượng phu kết hôn nhiều năm, rất hòa thuận và yêu thương nhau, cũng đã có với nhau mấy mụn con. Nàng ấy kể, khi còn trẻ, nàng có thân hình mảnh mai, ngoại hình nổi bật. Chỉ là quanh năm lo việc nhà, không có thời gian chăm sóc bản thân nên khi để ý lại đã thấy mình già nua, thân hình nặng nề, rất khó coi.”
Ba người trong phòng không nói gì, im lặng nghe nàng nói.
“Trượng phu của nàng có ý định nạp thiếp. Người thiếp đó xinh đẹp diễm lệ, cũng thướt tha duyên dáng, hoàn toàn trái ngược với nàng.”
“Nàng đối với trượng phu vừa yêu vừa hận. Hận vì hắn quá bạc tình, quên đi thê tử đã vì hắn mà hi sinh cả thanh xuân xinh đẹp. Nhưng vẫn yêu hắn vì chung quy hắn vẫn còn chút tình cảm cũ với nàng, vì người thiếp mà hắn nạp, về cả ngoại hình, cử chỉ và nụ cười đều giống như nàng năm mười tám tuổi”.
“Cho nên nàng tìm đến sư phụ của ta, hi vọng người có thể chế ra một loại thần dược cho nàng, uống xong, vòng eo sẽ thon thả, uyển chuyển như liễu, để có thể chiếm lại trái tim của chồng.”
"Sư phụ giao cho ta nhiệm vụ này, yêu cầu ta chế tạo loại thuốc này cho nàng."
Trong nhà ánh đèn mờ mờ, gió từ sân nhỏ thổi qua rèm, thổi ngọn lửa sắp tắt.
Ánh mắt Lục Đồng dần dần chìm vào suy tư.
Nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ của phu nhân đó, nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu nâu sẫm, cũ kỹ. Bởi vì đường trên đỉnh Lạc Mai trơn trượt nên trên váy có rất nhiều bùn đất, nhìn qua là biết do trên đường đi bị trượt chân ngã. Phu nhân lấy chiếc hộp bạc từ trong tay ra. Những thỏi bạc trong đó được cọ xát đến mức sáng bóng. Khi nàng nhận lấy bạc, chúng vẫn còn hơi ấm.
Phu nhân mệt mỏi bụi bặm nhìn Vân Nương như nhìn vào tất cả hy vọng trên đời.
Tuy nhiên phí khám bệnh của Vân Nương rất đắt, chỉ có trăm lạng bạc thì không đủ để mời Vân Nương điều thuốc cho.
Sau khi bị Vân Nương từ chối, phu nhân dường như mất hết sức lực và ngã gục xuống đất. Lục Đồng đứng một bên, trong lòng cũng cảm thấy tiếc thương cho người này.
Có lẽ nhìn thấy sự đồng cảm trong mắt Lục Đồng, Vân Nương cười nhìn nàng: “Tuy ta không thể làm thuốc cho cô, nhưng nha đầu này lại có thể, hay là cô hỏi cô bé thử xem?”
Người phụ nữ giật mình, vô thức nhìn Lục Đồng, trong mắt lại dâng lên hy vọng.
Bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, Lục Đồng khó mà từ chối, hồi lâu, cuối cùng khó nhọc gật đầu: “Ta… thử xem.”
Nàng nhận phí chẩn bệnh của phu nhân nọ, sau đó chăm chỉ từ sáng đến tối để làm thuốc cho phu nhân, đọc vô số sách y học, thử uống vô số nước thuốc, thậm chí ban đêm nằm ngủ cũng mơ đến. Vân Nương thích thú nhìn nỗ lực của nàng, ánh mắt không rõ là cảm xúc gì.
Cho đến sau này...
“Sau đó thì sao?” A Thành nghe đến say mê, thấy Lục Đồng không kể tiếp, không nhịn được hỏi.
Lục Đồng tỉnh táo lại, dừng một chút, nói: "Sau đó ta đã làm ra loại thuốc này, đưa cho nàng ấy."
"Sau khi uống trà thảo mộc thì nàng ấy trở nên vô cùng xinh đẹp à? Sau đó trượng phu của nàng ấy có hồi tâm chuyển ý không?" A Thành sốt ruột.
Lục Đồng trầm mặc một lát: "Không có."
A Thành sửng sốt.
"Nàng ấy uống trà thảo dược xong, quả thực đã gầy đi rất nhiều. Nhìn từ phía sau, nàng ấy trông giống như một cô nương trẻ chưa xuất giá. Nhưng mà trượng phu của nàng không hề hồi tâm chuyển ý, vẫn nạp thiếp."
“Sao lại thế?” A Thành không nhịn được tức giận nói: “Nàng đã trở nên xinh đẹp rồi, sao trượng phu còn nạp thiếp nữa?”
Ngân Tranh cười khẩy: “Nàng ấy chỉ gầy đi thôi, nhưng dù sao cũng không lộng lẫy động lòng người như người mới. Huống chi bọn đàn ông cho dù có được thiên tiên thì cũng có thể thay lòng đổi dạ. Chỉ một phương trà thuốc thì làm sao mà cứu vãn được? Người ta yêu vì tướng mạo, khi sắc tàn thì tình yêu cũng nhạt, tình cảm không còn thì ân nghĩa cũng cạn. Ân nghĩa phu thê làm sao so được với niềm vui mới?”
“Đồng ý.” Đỗ Trường Khanh gật đầu, “Đàn ông đều không phải thứ tốt đẹp gì, khi đã tìm tiểu thiếp thì còn nói gì đến tình xưa nghĩa cũ.”
A Thành bực bội: “Sao lại thế này…” Hắn ngẩng đầu hỏi Lục Đồng: “Sau đó vị phu nhân đó thế nào rồi?”
“Ta không biết.” Thật lâu sau, Lục Đồng mới đáp: “Ta không gặp lại nàng ấy.”
"Ài..." A Thành thở dài một hơi, có chút tiếc nuối.
Sau khi nghe được một câu chuyện không mấy vui vẻ, niềm vui kiếm tiền trước đó của mọi người đã bị tan đi rất nhiều. Sau khi tổng kết số lượng trà thuốc sẽ được sản xuất và bán trong cửa hàng trong vài ngày tới, Đỗ Trường Khanh cùng A Thành rời đi.
Ngân Tranh đang bận rộn trong sân, tìm dược liệu tối nay dùng, lần lượt bỏ vào giỏ tre.
Lục Đồng trở về trong sân nhỏ phía sau, bóng cây hoa mai trước cửa sổ rơi xuống trên bàn. Một nắm cành lựu khô héo được đặt trên bàn, trông gầy gò và lạnh lẽo.
Lục Đồng nghịch nghịch bấc đèn, đặt một nắm cành khô nhỏ lên ngọn đèn dầu, ngọn lửa phát ra âm thanh "lách cách" thiêu đốt, một mùi khét tỏa ra từ ngọn đèn dầu, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Nàng cụp mắt xuống.
Thực ra, sau đó nàng đã gặp lại vị phu nhân đó.
Phu nhân sau khi uống trà thuốc đã gầy đi, lại quay trở lại đỉnh Lạc Mai, Lục Đồng lại gặp nàng một lần nữa. Nàng không còn mập, thậm chí có thể gọi là gầy gò, thân hình mỏng manh của nàng lọt thỏm trong áo choàng, giống như một cành lựu khô héo, trên cành không có hoa đẹp, chỉ có héo úa và tàn lụi.
Rõ ràng là nàng ấy đã đạt được điều mình mong muốn, nhưng đôi mắt nàng ấy trông còn tuyệt vọng hơn trước.
Nàng ấy đã bỏ ra hết tiền bạc, muốn Vân Nương làm cho mình một loại thần dược để cải lão hoàn đồng, hy vọng có thể dùng nó để quay lại thuở ban đầu.
Nhưng trên đời này làm gì có phương thuốc thần kỳ nào có thể cải lão hoàn đồng?
Vân Nương mỉm cười đẩy bàn tay đang cầm bạc ra.
Sắc mặt phu nhân tái mét.
“Kỳ thực cũng không cần phiền toái như vậy, muốn chiếm lại trái tim của trượng phu thì rất đơn giản.”
Vân Nương đưa tay ra, đưa một chiếc bình sứ trắng như tuyết, nhỏ giọng nói vào tai phu nhân: “Trong đây là một loại thuốc độc, không màu không mùi, dùng một tháng ắt người đó sẽ chết, sẽ không bị ai phát giác."
Vân Nương buông tay ra, cúi đầu nhìn nữ tử ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hắn chết rồi thì sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Lục Đồng đứng sau nhà nhìn phu nhân loạng choạng đi xuống núi, trong tay nàng ấy ôm chặt chiếc lọ sứ.
Một tháng sau, Lục Đồng nghe tin có một người phụ nữ ở trấn dưới chân núi đầu độc chồng rồi nhảy xuống giếng. Nàng chạy về nhà, khi đó Vân Nương đang làm món gà hấp rượu. Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm sảng khoái của rượu êm dịu và mùi gà hấp, nhưng Lục Đồng lại cảm thấy buồn nôn.
Vân Nương cầm đũa xoay người, mỉm cười nhìn nàng, tựa như đang xem một vở kịch khập khiễng và buồn cười. Cuối cùng nàng hỏi: “Đã nhìn rõ chưa?”
Lục Đồng không nói chuyện.
Vân Nương bình tĩnh nói: “Thuốc không cứu được người, nhưng độc thì có thể.”
Thuốc không thể chữa lành được cho con người, nhưng thuốc độc thì có thể.
Phía trên ngọn lửa bập bùng, cành hoa lựu cuối cùng đã tàn, để lại trên bàn một vết cháy đen, không còn thấy dấu vết huy hoàng ban đầu.
Ngân Tranh trong sân hét lớn: “Cô nương, dược liệu đã phân loại xong rồi.”
Lục Đồng đáp lại, dọn dẹp tro tàn rồi cầm đèn dầu bước ra khỏi nhà.
Có lẽ Tiêm Tiêm không phải là thuốc, mà là thuốc độc.
Cũng giống như chính nàng, nàng chưa bao giờ là một đại phu chữa bệnh cứu người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất