Chương 68: Xác Thỏ
Ngày tháng trôi qua yên bình như nước chảy, Lục Đồng hoàn toàn không để tâm đến sự việc nhỏ này ở cửa y quán.
Chớp mắt một cái đã là đầu mùa thu.
Lục Đồng mỗi ngày vẫn rất bận rộn, vào mùa thu, người mua "Tiêm Tiêm" ít hơn rất nhiều, nhưng người mua "Chiết Quế Lệnh" lại tăng lên trông thấy.
"Chiết Quế Lệnh" là một loại trà thuốc mới mà Lục Đồng điều chế.
Chẳng bao lâu nữa, mồng 1 tháng 8 sẽ là kì thi mùa thu hàng năm của nhà Lương, các Nho sinh trước kỳ thi đều không tránh khỏi lo lắng. Có người đến y quán mua một ít trà thảo dược có tác dụng sáng mắt và giúp tịnh tâm an thần Lục Đồng nhân cơ hội đó làm ra một loại trà thảo dược mới tên là "Chiết Quế Lệnh", lấy điềm lành từ câu “Thiềm cung chiết quế” (ý chỉ việc đỗ đạt trong các kì thi lớn).
Trà thảo dược mới tuy không đẹp mắt như “Xuân thủy sinh” và “Tiêm Tiêm” nhưng do tên gọi may mắn nên vẫn có rất nhiều học sinh đến mua. Vào thời điểm này hàng năm, Phật đường cầu học tại Vạn Ân Tự đều rất đông đúc. Đại sự lâm môn, số người mê tín luôn nhiều hơn những người không tin.
Lục Đồng đưa hai gói giấy gói giấy đỏ cho Ngân Tranh: "Cái này gửi đến nhà Ngô Hữu Tài ở hàng cá."
Ngô Hữu Tài hết lần này đến lần khác thi không đỗ. Lục Đồng đoán hắn cũng sẽ tham gia kì thi mùa thu năm nay nên đặc biệt để dành cho hắn vài gói trà thuốc.
Ngân Tranh đáp lại, cầm trà thuốc chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng A Thành đuổi kịp ngăn cản nàng: "Ngân Tranh cô nương, đợi một chút.”
"Có chuyện gì thế?"
"E là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để gặp Ngô đại ca."
Lục Đồng dừng một chút, nhìn A Thành: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tỷ vẫn chưa biết à?” Cậu bé gãi đầu, “Mẹ của Ngô Đại ca… đã mất từ đêm hôm trước.”
…
Ban đêm, trời mát hơn nhiều.
Sau tiết Lập thu, thường có những cơn mưa nhẹ, về đêm thỉnh thoảng có những cơn gió mát, thổi vào người khiến người ta có chút ớn lạnh, tựa như qua một đêm trở nên lạnh giá.
Trong sân yên tĩnh như nước, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng dưới mái hiên mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt của những người trong sân.
Cô nương ngồi trước bàn đá, đang giã thuốc trong chiếc cối bạc trước mặt. Gió thu thổi qua mái tóc, khiến khuôn mặt nàng đặc biệt mềm mại và tươi sáng.
Ngân Tranh ngồi trên ghế, gấp tấm lụa trong tay và nhìn Lục Đồng đang làm thuốc.
Ban ngày A Thành nói mẫu thân của Ngô Tú Tài đã mất, Ngân Tranh cho rằng Lục Đồng sẽ đến gặp Ngô Tú Tài, dù sao mấy ngày nay Lục Đồng đều nhờ Ngân Tranh cứ cách ngày lại gửi cho Ngô Tú Tài một ít dược liệu giữ ấm cơ thể, có vẻ như rất quan tâm đến bệnh tình của mẹ Ngô Hữu Tài.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao Lục Đồng lại đối xử đặc biệt với nho sinh nghèo này như vậy, nhưng Ngân Tranh có thể thấy rõ rằng Lục Đồng thực sự quan tâm đến hoàn cảnh gia đình Ngô Tú Tài. Nhưng mà, cho tới bây giờ, Lục Đồng cũng chưa từng đề cập đến việc nàng có tới thăm Ngô Tú Tài hay không, thậm chí còn không gửi tiền - ngay cả Đỗ Trường Khanh còn gửi hai cuộn vải.
Không đúng, lẽ nào nàng có kế hoạch nào khác?
Trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, động tác trên tay của Ngân Tranh dần dần chậm lại, khăn tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.
Lục Đồng nhìn nàng một cái, hỏi: “Sao thế?”
Ngân Tranh giật mình tỉnh lại, vội vàng nhặt chiếc khăn tay trên mặt đất lên. Nàng nuốt xuống chữ "Ngô Tú Tài" vừa thoát ra khỏi miệng, suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào đám đom đóm dưới mái hiên. : "Ta đang nghĩ, đom đóm ở kinh thành thật là đẹp."
Lục Đồng liếc nhìn dưới mái hiên, một đàn đom đóm xanh lục đang nhấp nháy sáng mờ trong màn đêm.
Đây là đom đóm mà A Thành bắt được.
Khi còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, Ngân Tranh đã khâu một chiếc túi bốn góc bằng sợi tơ và trang trí bốn góc bằng những chiếc chuông gió xinh xắn, cho tất cả đom đóm bắt được vào đó, treo chúng trên mái hiên. Vào ban đêm, chúng toả sáng lấp lánh, cũng thật giống miêu tả trong Tấn thư.
Tiếc là ở đây không có người đọc sách.
Ngân Tranh mỉm cười hỏi Lục Đồng: "Ở quê cô nương cũng có đom đóm sao?"
Lục Đồng lắc đầu.
Huyện Trường Vũ xa xôi, khi còn nhỏ, nàng chỉ đọc qua miêu tả về đom đóm trong sách.
Nhưng trên đỉnh Lạc Mai lại có rất nhiều đom đóm.
Có lẽ là do địa hình trên núi cao mát mẻ, qua tiết Đại Thử, đom đóm bắt đầu xuất hiện rất nhiều, toàn bộ đỉnh núi được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh lập loè.
Khi nàng giúp Vân Nương tìm kiếm thi thể tử tù trong nghĩa địa để thử thuốc, nàng thường nhìn thấy những đốm sáng lạnh lẽo mờ ảo giữa đám cỏ, giống như những đám ma trơi ma quái.
Khi đó, nàng không hề có một chút ý niệm thơ ca hay lãng mạn nào, chỉ cảm thấy kỳ quái và muốn nhắm mắt bỏ chạy.
Không ngờ bây giờ nhìn chiếc túi đom đóm treo dưới mái hiên, nàng lại có cảm giác như đang rời xa thế sự.
Ngân Tranh gấp chiếc khăn lụa cuối cùng lại, không đứng dậy, chỉ nâng cằm nhìn Lục Đồng giã thuốc. Chiếc chày giã thuốc nhỏ của Lục Đồng đáp xuống cối thuốc màu bạc, phát ra những tiếng đinh đang, trong đêm yên tĩnh, âm thanh càng trở nên rõ ràng.
Lục Đồng có hai cối giã thuốc, nhiều thì dùng cối gỗ, ít thì dùng cối bạc. Hôm nay nàng dùng cối bạc, trên cối được chạm khắc những hoa văn phức tạp. Khi ánh trăng chiếu vào, ánh bạc tỏa sáng rực rỡ.
Lục Đồng giã xuống nhát cuối cùng, chày giã thuốc vẫn để trong cối. Ngân Tranh biết nàng đã làm xong rồi.
Lục Đồng ôm chiếc cối đứng dậy, nhưng không lập tức rời đi mà đi loanh quanh trong sân, ánh mắt cuối cùng rơi vào chiếc giỏ tre cao bằng nửa người ở trong góc.
Nàng bước tới, mở giỏ tre và lấy ra một con thỏ trắng mắt đen.
Đỗ Trường Khanh đã mua những con thỏ này cách đây vài ngày. Hắn nói rằng đã gặp một cô nương bán thỏ ở chợ Quan Hương. Cô nương đó xinh đẹp và xuất thân khốn khổ nên hắn đã mua hết số thỏ cho người ta.
Sau khi mua lại thỏ về thì bọn họ không biết làm gì, Ngân Tranh và Hương Thảo không biết cách làm thịt thỏ nên đành giữ chúng trong sân, Hạ Dung Dung và Hương Thảo mỗi ngày đều cho thỏ ăn.
Lục Đồng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào con thỏ trong tay, nàng xách tai con thỏ, chân nó đá loạn xạ trong không trung, sau đó ôm con thỏ và thuốc vào phòng bếp.
Ngày thường, Lục Đồng vẫn hay làm thuốc trong sân, khi làm thuốc trong bếp thì nàng không cho Ngân Tranh đi theo. Ngân Tranh xoa đầu gối, xếp những chiếc khăn lụa mới may lại với nhau rồi vào nhà cất vào hộp.
Đêm đã khuya, bên ngoài rất yên tĩnh, gió thu lạnh buốt đập vào cửa sổ, khiến chúng khẽ rung lên, toàn bộ Thịnh Kinh đều bị bao phủ trong bóng tối đen như mực.
Trong bếp, Lục Đồng tóm lấy con thỏ, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Hũ thuốc màu bạc được đặt cạnh thớt. Các loại thảo mộc bên trong bị đập nát thành từng mảnh.
Lục Đồng nhíu mày nhìn con thỏ một lúc, đột nhiên đưa tay vào trong lọ, lấy ra một nắm lớn chất nhầy màu đen, nhét vào miệng con thỏ.
Miệng thỏ đột nhiên bị nhét vào một đống chất nhầy kì lạ, nó giãy giụa kịch liệt. Lục Đồng hung hăng tóm chặt tai thỏ, cho đến khi nó nhai hết chất nhầy đen trong miệng, con thỏ thoát ra khỏi tay nàng, rơi xuống mặt đất, ngay lập tức chạy quanh bếp.
Nàng lặng lẽ nhìn con thỏ.
Một khắc, hai khắc, ba khắc.
Động tác đánh hơi xung quanh của con thỏ dần dần chậm lại và không còn chạy về phía trước nữa, nó lảo đảo như say rượu, rồi nghiêng người sang một bên nằm trên mặt đất, dường như đang cố gắng đứng dậy, bốn chân vùng vẫy nhưng dần dần không còn cử động nữa..
Một tia máu đen từ khóe miệng thỏ chậm rãi chảy ra, đôi mắt trợn to đỏ như máu, đặc biệt đáng sợ.
Chết rồi.
Con thỏ vừa nãy còn hoạt bát nhảy nhót, chết rồi.
Đêm ảm đạm, ngọn đèn còn sót lại trong căn bếp nhỏ lờ mờ, một nữ tử và một con thỏ chết lặng lẽ nhìn nhau như thế, vừa u sầu vừa quyến rũ đến lạ lùng.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc: "A——"
Lục Đồng ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, quay người lại. Trước cửa phòng bếp, Hạ Dung Dung đang đứng cầm đèn trong tay, hoảng sợ nhìn nàng.
Ngày thường vào thời điểm này, Hạ Dung Dung đã đi ngủ rồi. Hạ Dung Dung rất trân trọng vẻ ngoài của mình, tin tưởng chắc chắn rằng đi ngủ sớm có thể khiến nữ tử trở nên rạng rỡ hơn nên luôn ngủ trước giờ Hợi. Nhưng bây giờ thì đã qua giờ Tý.
Lục Đồng cau mày: "Cô tới đây làm gì?"
Hạ Dung Dung có vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vô thức trả lời: "Hương Thảo bị ngã, ta vào bếp tìm nước." Nàng ta liếc nhìn con thỏ trên mặt đất, rồi vội vàng quay đi, không dám nhìn kỹ hơn, run rẩy hỏi Lục Đồng: "Con thỏ này..."
"Con thỏ này vô tình ăn phải cỏ độc nên chết rồi."
“Là vậy sao?” Hạ Dung Dung nói, ánh mắt liếc nhanh về phía tay trái của Lục Đồng vừa mới bị dược thảo trong lọ bạc nhuộm đen.
Lục Đồng nhìn nàng ta: “Không phải cô muốn tìm nước sao?”
"Ồ... đúng rồi." Hạ Dung Dung vội vàng đáp lại. Lúc này mới nhớ ra mình muốn làm gì, vội vàng lấy chậu múc nước, múc đầy nước xong Hạ Dung Dung ôm chậu nước ra ngoài. Khi đi ngang qua Lục Đồng, tay nàng ta run rẩy đến mức suýt làm đổ chậu.
Lục Đồng lạnh lùng nhìn nàng ta bưng chậu đi ra ngoài, cho đến khi nàng ta bước vào phòng của mình trong sân, đèn sau cửa đã tắt, bên ngoài lại chìm vào bóng tối.
Nàng im lặng một lúc rồi đứng dậy, bước tới chỗ con thỏ đã chết, xách nó lên.
…
"Thật đáng sợ, ngươi không biết ta vừa nhìn thấy cái gì đâu!"
Vừa vào nhà, Hạ Dung Dung liền ném chậu rửa sang một bên, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Hương Thảo giật mình, không để ý đến vết xước trên đầu gối do vừa bị ngã, nhanh chóng đứng dậy đỡ Hạ Dung Dung lên giường rồi ngồi xuống: "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Dung Dung sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, "Ta vừa nhìn thấy Lục đại phu ở trong bếp. Nàng, nàng..." Hạ Dung Dung nắm lấy tay Hương Thảo, "Nàng hạ độc chết một con thỏ!"
Hương Thảo choáng váng.
“Là thật đấy!” Hạ Dung Dung sợ nha hoàn không tin, càng khẩn trương nói, kể lại hết những gì mình vừa thấy: “Lúc ta đi vào, độc dược trong tay nàng còn chưa rửa sạch, đứng trước con thỏ chết, nhìn chằm chằm vào cái xác như một con quái vật.”
Hương Thảo cũng bị lời miêu tả của nàng làm cho sửng sốt, nhưng vẫn còn có chút lý trí, "Có lẽ Lục đại phu chỉ đang thử thuốc thôi?"
"Không thể nào! Loại thuốc nào có thể đầu độc chết người? Hơn nữa, ngươi không thấy ánh mắt nàng nhìn ta hồi nãy..."
Hạ Dung Dung nhớ lại ánh mắt mà Lục Đồng đã nhìn mình khi nãy, nàng chỉ vô tình kinh động đến Lục Đồng, nàng ta liền quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ. Khác với sự dịu dàng và điềm tĩnh thường ngày, nữ tử ẩn mình trong bóng tối của ngọn đèn, đôi mắt im lặng và thờ ơ, nhìn nàng như thể đang nhìn một xác chết, không có chút cảm xúc nào.
Nàng chợt rùng mình.
"Không được, chúng ta không thể ở lại đây nữa!" Hạ Dung Dung đứng dậy vội vàng thu dọn quần áo, "Chúng ta thu thập hành lý rồi nhanh chóng rời đi thôi."
"Tiểu thư," Hương Thảo kéo nàng lại, "Người bình tĩnh đã, chúng ta mà đi rồi, còn biểu thiếu gia thì tính sao?"
Đỗ Trường Khanh?
Hạ Dung Dung đột nhiên nhớ tới biểu ca của mình, nàng lẩm bẩm: "Đúng vậy, biểu ca của ta còn chưa biết, chuyện này ta phải nói cho huynh ấy biết mới được."
Hương Thảo nói: “Bây giờ y quán hoàn toàn dựa vào trà thuốc do Lục đại phu điều chế. A Thành nói Lục đại phu và biểu thiếu gia mỗi người được chia một nửa lợi nhuận. Sống trong y quán mấy ngày nay, nô tì thấy biểu thiếu gia rất tin tưởng Lục đại phu, cho dù tiểu thư có nói thì biểu thiếu gia cũng có thể không tin, và cho dù thiếu gia có tin thì cũng sẽ không đuổi Lục đại phu ra ngoài.”
Lục Đồng là con gà đẻ trứng vàng của Nhân Tâm y quán. Ai lại nỡ đuổi ra ngoài?
Hạ Dung Dung nghe được lời này, lập tức bối rối: "Ta nên làm sao bây giờ?"
Bình thường nàng vốn không có chủ kiến, lần này đến Thịnh Kinh chỉ để tìm cách gả vào Đỗ gia, nhưng lại tính toán sai tài sản hiện tại của Đỗ Trường Khanh. Hơn nữa Đỗ Trường Khanh hình như không có chút hứng thú nào với nàng, cho nên chỉ đối xử không nóng không lạnh mà thôi. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Hạ Dung Dung không biết phải làm sao.
"Tiểu thư, hay là hỏi Bạch chủ tiệm của Hạnh Lâm Đường bên cạnh?" Hương Thảo đột nhiên nói.
Hạ Dung Dung sửng sốt một chút, Bạch Thủ Nghĩa?
Nhắc mới nhớ, Văn Hữu, gia nhân của Bạch Thủ Nghĩa, mấy ngày trước đã đến gặp nàng.
Hạnh Lâm Đường do sự việc Xuân thủy sinh mà mâu thuẫn với Nhân Tâm y quán, chuyện này Hạ Dung Dung cũng đã nghe A Thành kể. Bạch Thủ Nghĩa bị thiệt hại, nhưng lại tính hết thù hận vào Lục Đồng.
Tuy nhiên, sau ngần ấy thời gian, Bạch Thủ Nghĩa không tìm được điểm yếu nào của Lục Đồng nên đã sai Văn Hữu đi tìm Hạ Dung Dung, hy vọng có thể “hợp tác” với nàng.
Văn Hữu đứng trước mặt Hạ Dung Dung nói: “Hạ cô nương, chủ tiệm của ta đã nói, cô không muốn Lục đại phu ở lại y quán, vừa hay chủ tiệm của ta cũng muốn đuổi Lục đại phu ra khỏi kinh thành. Không bằng chúng ta hợp tác? Mỗi người đều có được thứ mình cần."
Hạ Dung Dung cau mày: “Hợp tác?”
Phương pháp hợp tác của Bạch Thủ Nghĩa rất đơn giản, hắn kêu Hạ Dung Dung làm một số thủ thuật với dược liệu mà Lục Đồng làm hàng ngày.
Điều này ngay lập tức bị Hạ Dung Dung bác bỏ.
Nếu thuốc của Lục Đồng xảy ra vấn đề, y quán Nhân Tâm sẽ bị tổn hại, Đỗ Trường Khanh cũng phải chịu thiệt. Hơn nữa, Hạ Dung Dung có thể thấy rõ rằng Lục Đồng không để người khác tham gia vào việc chuẩn bị dược liệu và phân loại thuốc mới trong y quán. Người giúp việc Ngân Tranh của cô ta có giác quan cực kỳ nhạy cảm và không thể tìm được cơ hội để làm bất cứ điều gì. .
Văn Hữu vẫn không bỏ cuộc, nhét một tờ giấy bạc vào tay Hạ Dung Dung, nói: “Hạ cô nương, bây giờ chưa cần trả lời vội, khi nào suy nghĩ thông suốt thì tìm người đến cửa hàng chúng ta nói chuyện với chủ tiệm là được.”
Hạ Dung Dung đã nhận tiền, trước đó nàng còn có chút hoảng hốt, bẵng đi vài ngày, nàng đã dần quên mất chuyện này, không ngờ hôm nay Hương Thảo lại nhắc đến.
Nàng ngập ngừng nhìn Hương Thảo: "Như vậy được không?"
Dù sao thì Lục Đồng cũng là người của Nhân Tâm y quán. Đem chuyện của Nhân Tâm y quán đi nói với người ngoài, thế nào cũng có vẻ không ổn.
Hương Thảo thở dài: "Tiểu thư, mặc dù những gì người nhìn thấy hôm nay là ngoài dự đoán, nhưng nó không chứng tỏ được Lục đại phu đang làm thuốc độc hại người. Biểu thiếu gia lại rất nghe lời Lục đại phu, nhất định sẽ đứng về phía cô ấy. Nếu người nói chuyện này ra, ngược lại kinh động đến Lục đại phu, lại vừa làm mất hoà khí giữa người và biểu thiếu gia”.
"Nhưng chủ tiệm Bạch thì khác. Lục đại phu trước đây đã khiến Hạnh Lâm Đường mất hết danh sự. Chủ tiệm Bạch có ác cảm với Lục đại phu. Nếu Lục đại phu thực sự có vấn đề gì đó, chủ tiệm Bạch chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa..."
"Hơn nữa, trước đây không phải người đã nhận năm mươi lượng bạc của chủ tiệm Bạch sao? Nếu họ đến đòi, biểu thiếu gia nhất định sẽ tức giận."
Nghĩ tới năm mươi lượng bạc, Hạ Dung Dung đỏ mặt.
Nàng đã tiêu hết tiền để mua nhẫn, kẹp tóc và trang sức. Nếu Bạch Thủ Nghĩa đến hỏi, nàng thực sự không biết phải xử lý thế nào.
Nhìn thấy động tĩnh của cô, Hương Thảo lặng lẽ cúi đầu, che miệng cười.
Hương Thảo là nha hoàn thân cận của Hạ Dung Dung trong nhiều năm. Lần này đến Thịnh Kinh, cha mẹ Hạ gia đã đặc biệt nói với nàng rằng nhất định phải tác hợp hôn sự giữa Hạ Dung Dung và Đỗ Trường Khanh.
Tuy gia tài của Đỗ Trường Khanh không còn như trước nhưng hắn vẫn còn có một cửa hàng và một ngôi nhà ở Thịnh Kinh, tốt hơn rất nhiều người rồi, mối hôn sự này vẫn tốt chán.
Tuy nhiên, ở lại y quán những ngày này, Hương Thảo có thể thấy rõ Đỗ Trường Khanh không có ý gì khác với Hạ Dung Dung, nhưng hắn lại rất thân thiết với Lục đại phu.
Hương Thảo đến đây chỉ để tìm cách để kết thân với Đỗ Trường Khanh, nếu không làm tốt điều này, không chỉ Hạ Dung Dung sẽ thất vọng mà còn khó ăn nói với cha mẹ Hạ gia. Nàng nghi ngờ Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh có mối quan hệ mờ ám, tuy không có bằng chứng, nhưng trong y quán, Lục Đồng lại mơ hồ có tư thái của nữ chủ nhân, cả A Thành và Đỗ Trường Khanh đều chỉ nghe theo nàng ta.
Hương Thảo muốn đuổi Lục Đồng ra khỏi y quán, nhưng lại không tìm được cách nào. Không ngờ tối nay Hạ Dung Dung tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó trong phòng bếp.
Đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho.
Hương Thảo mặc kệ vết xước trên chân, trèo ra khỏi giường đi lấy giấy và bút cho Hạ Dung Dung.
"Tiểu thư, cô còn chần chừ gì nữa? Hiện tại người duy nhất có thể giúp đỡ chỉ có chủ tiệm Bạch. Xin hãy nhanh chóng viết thư cho chủ tiệm bạch, nếu thực sự có vấn đề thì còn có thể kịp thời cứu vãn."
Trong phòng ánh đèn mờ mịt, phản chiếu lên vết nước đổ trên mặt đất, Hạ Dung Dung nhìn vết nước hồi lâu, cắn môi, cuối cùng kiên quyết đứng dậy.
"Ta biết rồi."
"Để ta viết."
Chớp mắt một cái đã là đầu mùa thu.
Lục Đồng mỗi ngày vẫn rất bận rộn, vào mùa thu, người mua "Tiêm Tiêm" ít hơn rất nhiều, nhưng người mua "Chiết Quế Lệnh" lại tăng lên trông thấy.
"Chiết Quế Lệnh" là một loại trà thuốc mới mà Lục Đồng điều chế.
Chẳng bao lâu nữa, mồng 1 tháng 8 sẽ là kì thi mùa thu hàng năm của nhà Lương, các Nho sinh trước kỳ thi đều không tránh khỏi lo lắng. Có người đến y quán mua một ít trà thảo dược có tác dụng sáng mắt và giúp tịnh tâm an thần Lục Đồng nhân cơ hội đó làm ra một loại trà thảo dược mới tên là "Chiết Quế Lệnh", lấy điềm lành từ câu “Thiềm cung chiết quế” (ý chỉ việc đỗ đạt trong các kì thi lớn).
Trà thảo dược mới tuy không đẹp mắt như “Xuân thủy sinh” và “Tiêm Tiêm” nhưng do tên gọi may mắn nên vẫn có rất nhiều học sinh đến mua. Vào thời điểm này hàng năm, Phật đường cầu học tại Vạn Ân Tự đều rất đông đúc. Đại sự lâm môn, số người mê tín luôn nhiều hơn những người không tin.
Lục Đồng đưa hai gói giấy gói giấy đỏ cho Ngân Tranh: "Cái này gửi đến nhà Ngô Hữu Tài ở hàng cá."
Ngô Hữu Tài hết lần này đến lần khác thi không đỗ. Lục Đồng đoán hắn cũng sẽ tham gia kì thi mùa thu năm nay nên đặc biệt để dành cho hắn vài gói trà thuốc.
Ngân Tranh đáp lại, cầm trà thuốc chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng A Thành đuổi kịp ngăn cản nàng: "Ngân Tranh cô nương, đợi một chút.”
"Có chuyện gì thế?"
"E là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để gặp Ngô đại ca."
Lục Đồng dừng một chút, nhìn A Thành: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tỷ vẫn chưa biết à?” Cậu bé gãi đầu, “Mẹ của Ngô Đại ca… đã mất từ đêm hôm trước.”
…
Ban đêm, trời mát hơn nhiều.
Sau tiết Lập thu, thường có những cơn mưa nhẹ, về đêm thỉnh thoảng có những cơn gió mát, thổi vào người khiến người ta có chút ớn lạnh, tựa như qua một đêm trở nên lạnh giá.
Trong sân yên tĩnh như nước, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng dưới mái hiên mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt của những người trong sân.
Cô nương ngồi trước bàn đá, đang giã thuốc trong chiếc cối bạc trước mặt. Gió thu thổi qua mái tóc, khiến khuôn mặt nàng đặc biệt mềm mại và tươi sáng.
Ngân Tranh ngồi trên ghế, gấp tấm lụa trong tay và nhìn Lục Đồng đang làm thuốc.
Ban ngày A Thành nói mẫu thân của Ngô Tú Tài đã mất, Ngân Tranh cho rằng Lục Đồng sẽ đến gặp Ngô Tú Tài, dù sao mấy ngày nay Lục Đồng đều nhờ Ngân Tranh cứ cách ngày lại gửi cho Ngô Tú Tài một ít dược liệu giữ ấm cơ thể, có vẻ như rất quan tâm đến bệnh tình của mẹ Ngô Hữu Tài.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao Lục Đồng lại đối xử đặc biệt với nho sinh nghèo này như vậy, nhưng Ngân Tranh có thể thấy rõ rằng Lục Đồng thực sự quan tâm đến hoàn cảnh gia đình Ngô Tú Tài. Nhưng mà, cho tới bây giờ, Lục Đồng cũng chưa từng đề cập đến việc nàng có tới thăm Ngô Tú Tài hay không, thậm chí còn không gửi tiền - ngay cả Đỗ Trường Khanh còn gửi hai cuộn vải.
Không đúng, lẽ nào nàng có kế hoạch nào khác?
Trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, động tác trên tay của Ngân Tranh dần dần chậm lại, khăn tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.
Lục Đồng nhìn nàng một cái, hỏi: “Sao thế?”
Ngân Tranh giật mình tỉnh lại, vội vàng nhặt chiếc khăn tay trên mặt đất lên. Nàng nuốt xuống chữ "Ngô Tú Tài" vừa thoát ra khỏi miệng, suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào đám đom đóm dưới mái hiên. : "Ta đang nghĩ, đom đóm ở kinh thành thật là đẹp."
Lục Đồng liếc nhìn dưới mái hiên, một đàn đom đóm xanh lục đang nhấp nháy sáng mờ trong màn đêm.
Đây là đom đóm mà A Thành bắt được.
Khi còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, Ngân Tranh đã khâu một chiếc túi bốn góc bằng sợi tơ và trang trí bốn góc bằng những chiếc chuông gió xinh xắn, cho tất cả đom đóm bắt được vào đó, treo chúng trên mái hiên. Vào ban đêm, chúng toả sáng lấp lánh, cũng thật giống miêu tả trong Tấn thư.
Tiếc là ở đây không có người đọc sách.
Ngân Tranh mỉm cười hỏi Lục Đồng: "Ở quê cô nương cũng có đom đóm sao?"
Lục Đồng lắc đầu.
Huyện Trường Vũ xa xôi, khi còn nhỏ, nàng chỉ đọc qua miêu tả về đom đóm trong sách.
Nhưng trên đỉnh Lạc Mai lại có rất nhiều đom đóm.
Có lẽ là do địa hình trên núi cao mát mẻ, qua tiết Đại Thử, đom đóm bắt đầu xuất hiện rất nhiều, toàn bộ đỉnh núi được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh lập loè.
Khi nàng giúp Vân Nương tìm kiếm thi thể tử tù trong nghĩa địa để thử thuốc, nàng thường nhìn thấy những đốm sáng lạnh lẽo mờ ảo giữa đám cỏ, giống như những đám ma trơi ma quái.
Khi đó, nàng không hề có một chút ý niệm thơ ca hay lãng mạn nào, chỉ cảm thấy kỳ quái và muốn nhắm mắt bỏ chạy.
Không ngờ bây giờ nhìn chiếc túi đom đóm treo dưới mái hiên, nàng lại có cảm giác như đang rời xa thế sự.
Ngân Tranh gấp chiếc khăn lụa cuối cùng lại, không đứng dậy, chỉ nâng cằm nhìn Lục Đồng giã thuốc. Chiếc chày giã thuốc nhỏ của Lục Đồng đáp xuống cối thuốc màu bạc, phát ra những tiếng đinh đang, trong đêm yên tĩnh, âm thanh càng trở nên rõ ràng.
Lục Đồng có hai cối giã thuốc, nhiều thì dùng cối gỗ, ít thì dùng cối bạc. Hôm nay nàng dùng cối bạc, trên cối được chạm khắc những hoa văn phức tạp. Khi ánh trăng chiếu vào, ánh bạc tỏa sáng rực rỡ.
Lục Đồng giã xuống nhát cuối cùng, chày giã thuốc vẫn để trong cối. Ngân Tranh biết nàng đã làm xong rồi.
Lục Đồng ôm chiếc cối đứng dậy, nhưng không lập tức rời đi mà đi loanh quanh trong sân, ánh mắt cuối cùng rơi vào chiếc giỏ tre cao bằng nửa người ở trong góc.
Nàng bước tới, mở giỏ tre và lấy ra một con thỏ trắng mắt đen.
Đỗ Trường Khanh đã mua những con thỏ này cách đây vài ngày. Hắn nói rằng đã gặp một cô nương bán thỏ ở chợ Quan Hương. Cô nương đó xinh đẹp và xuất thân khốn khổ nên hắn đã mua hết số thỏ cho người ta.
Sau khi mua lại thỏ về thì bọn họ không biết làm gì, Ngân Tranh và Hương Thảo không biết cách làm thịt thỏ nên đành giữ chúng trong sân, Hạ Dung Dung và Hương Thảo mỗi ngày đều cho thỏ ăn.
Lục Đồng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào con thỏ trong tay, nàng xách tai con thỏ, chân nó đá loạn xạ trong không trung, sau đó ôm con thỏ và thuốc vào phòng bếp.
Ngày thường, Lục Đồng vẫn hay làm thuốc trong sân, khi làm thuốc trong bếp thì nàng không cho Ngân Tranh đi theo. Ngân Tranh xoa đầu gối, xếp những chiếc khăn lụa mới may lại với nhau rồi vào nhà cất vào hộp.
Đêm đã khuya, bên ngoài rất yên tĩnh, gió thu lạnh buốt đập vào cửa sổ, khiến chúng khẽ rung lên, toàn bộ Thịnh Kinh đều bị bao phủ trong bóng tối đen như mực.
Trong bếp, Lục Đồng tóm lấy con thỏ, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Hũ thuốc màu bạc được đặt cạnh thớt. Các loại thảo mộc bên trong bị đập nát thành từng mảnh.
Lục Đồng nhíu mày nhìn con thỏ một lúc, đột nhiên đưa tay vào trong lọ, lấy ra một nắm lớn chất nhầy màu đen, nhét vào miệng con thỏ.
Miệng thỏ đột nhiên bị nhét vào một đống chất nhầy kì lạ, nó giãy giụa kịch liệt. Lục Đồng hung hăng tóm chặt tai thỏ, cho đến khi nó nhai hết chất nhầy đen trong miệng, con thỏ thoát ra khỏi tay nàng, rơi xuống mặt đất, ngay lập tức chạy quanh bếp.
Nàng lặng lẽ nhìn con thỏ.
Một khắc, hai khắc, ba khắc.
Động tác đánh hơi xung quanh của con thỏ dần dần chậm lại và không còn chạy về phía trước nữa, nó lảo đảo như say rượu, rồi nghiêng người sang một bên nằm trên mặt đất, dường như đang cố gắng đứng dậy, bốn chân vùng vẫy nhưng dần dần không còn cử động nữa..
Một tia máu đen từ khóe miệng thỏ chậm rãi chảy ra, đôi mắt trợn to đỏ như máu, đặc biệt đáng sợ.
Chết rồi.
Con thỏ vừa nãy còn hoạt bát nhảy nhót, chết rồi.
Đêm ảm đạm, ngọn đèn còn sót lại trong căn bếp nhỏ lờ mờ, một nữ tử và một con thỏ chết lặng lẽ nhìn nhau như thế, vừa u sầu vừa quyến rũ đến lạ lùng.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc: "A——"
Lục Đồng ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, quay người lại. Trước cửa phòng bếp, Hạ Dung Dung đang đứng cầm đèn trong tay, hoảng sợ nhìn nàng.
Ngày thường vào thời điểm này, Hạ Dung Dung đã đi ngủ rồi. Hạ Dung Dung rất trân trọng vẻ ngoài của mình, tin tưởng chắc chắn rằng đi ngủ sớm có thể khiến nữ tử trở nên rạng rỡ hơn nên luôn ngủ trước giờ Hợi. Nhưng bây giờ thì đã qua giờ Tý.
Lục Đồng cau mày: "Cô tới đây làm gì?"
Hạ Dung Dung có vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vô thức trả lời: "Hương Thảo bị ngã, ta vào bếp tìm nước." Nàng ta liếc nhìn con thỏ trên mặt đất, rồi vội vàng quay đi, không dám nhìn kỹ hơn, run rẩy hỏi Lục Đồng: "Con thỏ này..."
"Con thỏ này vô tình ăn phải cỏ độc nên chết rồi."
“Là vậy sao?” Hạ Dung Dung nói, ánh mắt liếc nhanh về phía tay trái của Lục Đồng vừa mới bị dược thảo trong lọ bạc nhuộm đen.
Lục Đồng nhìn nàng ta: “Không phải cô muốn tìm nước sao?”
"Ồ... đúng rồi." Hạ Dung Dung vội vàng đáp lại. Lúc này mới nhớ ra mình muốn làm gì, vội vàng lấy chậu múc nước, múc đầy nước xong Hạ Dung Dung ôm chậu nước ra ngoài. Khi đi ngang qua Lục Đồng, tay nàng ta run rẩy đến mức suýt làm đổ chậu.
Lục Đồng lạnh lùng nhìn nàng ta bưng chậu đi ra ngoài, cho đến khi nàng ta bước vào phòng của mình trong sân, đèn sau cửa đã tắt, bên ngoài lại chìm vào bóng tối.
Nàng im lặng một lúc rồi đứng dậy, bước tới chỗ con thỏ đã chết, xách nó lên.
…
"Thật đáng sợ, ngươi không biết ta vừa nhìn thấy cái gì đâu!"
Vừa vào nhà, Hạ Dung Dung liền ném chậu rửa sang một bên, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Hương Thảo giật mình, không để ý đến vết xước trên đầu gối do vừa bị ngã, nhanh chóng đứng dậy đỡ Hạ Dung Dung lên giường rồi ngồi xuống: "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Dung Dung sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, "Ta vừa nhìn thấy Lục đại phu ở trong bếp. Nàng, nàng..." Hạ Dung Dung nắm lấy tay Hương Thảo, "Nàng hạ độc chết một con thỏ!"
Hương Thảo choáng váng.
“Là thật đấy!” Hạ Dung Dung sợ nha hoàn không tin, càng khẩn trương nói, kể lại hết những gì mình vừa thấy: “Lúc ta đi vào, độc dược trong tay nàng còn chưa rửa sạch, đứng trước con thỏ chết, nhìn chằm chằm vào cái xác như một con quái vật.”
Hương Thảo cũng bị lời miêu tả của nàng làm cho sửng sốt, nhưng vẫn còn có chút lý trí, "Có lẽ Lục đại phu chỉ đang thử thuốc thôi?"
"Không thể nào! Loại thuốc nào có thể đầu độc chết người? Hơn nữa, ngươi không thấy ánh mắt nàng nhìn ta hồi nãy..."
Hạ Dung Dung nhớ lại ánh mắt mà Lục Đồng đã nhìn mình khi nãy, nàng chỉ vô tình kinh động đến Lục Đồng, nàng ta liền quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ. Khác với sự dịu dàng và điềm tĩnh thường ngày, nữ tử ẩn mình trong bóng tối của ngọn đèn, đôi mắt im lặng và thờ ơ, nhìn nàng như thể đang nhìn một xác chết, không có chút cảm xúc nào.
Nàng chợt rùng mình.
"Không được, chúng ta không thể ở lại đây nữa!" Hạ Dung Dung đứng dậy vội vàng thu dọn quần áo, "Chúng ta thu thập hành lý rồi nhanh chóng rời đi thôi."
"Tiểu thư," Hương Thảo kéo nàng lại, "Người bình tĩnh đã, chúng ta mà đi rồi, còn biểu thiếu gia thì tính sao?"
Đỗ Trường Khanh?
Hạ Dung Dung đột nhiên nhớ tới biểu ca của mình, nàng lẩm bẩm: "Đúng vậy, biểu ca của ta còn chưa biết, chuyện này ta phải nói cho huynh ấy biết mới được."
Hương Thảo nói: “Bây giờ y quán hoàn toàn dựa vào trà thuốc do Lục đại phu điều chế. A Thành nói Lục đại phu và biểu thiếu gia mỗi người được chia một nửa lợi nhuận. Sống trong y quán mấy ngày nay, nô tì thấy biểu thiếu gia rất tin tưởng Lục đại phu, cho dù tiểu thư có nói thì biểu thiếu gia cũng có thể không tin, và cho dù thiếu gia có tin thì cũng sẽ không đuổi Lục đại phu ra ngoài.”
Lục Đồng là con gà đẻ trứng vàng của Nhân Tâm y quán. Ai lại nỡ đuổi ra ngoài?
Hạ Dung Dung nghe được lời này, lập tức bối rối: "Ta nên làm sao bây giờ?"
Bình thường nàng vốn không có chủ kiến, lần này đến Thịnh Kinh chỉ để tìm cách gả vào Đỗ gia, nhưng lại tính toán sai tài sản hiện tại của Đỗ Trường Khanh. Hơn nữa Đỗ Trường Khanh hình như không có chút hứng thú nào với nàng, cho nên chỉ đối xử không nóng không lạnh mà thôi. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Hạ Dung Dung không biết phải làm sao.
"Tiểu thư, hay là hỏi Bạch chủ tiệm của Hạnh Lâm Đường bên cạnh?" Hương Thảo đột nhiên nói.
Hạ Dung Dung sửng sốt một chút, Bạch Thủ Nghĩa?
Nhắc mới nhớ, Văn Hữu, gia nhân của Bạch Thủ Nghĩa, mấy ngày trước đã đến gặp nàng.
Hạnh Lâm Đường do sự việc Xuân thủy sinh mà mâu thuẫn với Nhân Tâm y quán, chuyện này Hạ Dung Dung cũng đã nghe A Thành kể. Bạch Thủ Nghĩa bị thiệt hại, nhưng lại tính hết thù hận vào Lục Đồng.
Tuy nhiên, sau ngần ấy thời gian, Bạch Thủ Nghĩa không tìm được điểm yếu nào của Lục Đồng nên đã sai Văn Hữu đi tìm Hạ Dung Dung, hy vọng có thể “hợp tác” với nàng.
Văn Hữu đứng trước mặt Hạ Dung Dung nói: “Hạ cô nương, chủ tiệm của ta đã nói, cô không muốn Lục đại phu ở lại y quán, vừa hay chủ tiệm của ta cũng muốn đuổi Lục đại phu ra khỏi kinh thành. Không bằng chúng ta hợp tác? Mỗi người đều có được thứ mình cần."
Hạ Dung Dung cau mày: “Hợp tác?”
Phương pháp hợp tác của Bạch Thủ Nghĩa rất đơn giản, hắn kêu Hạ Dung Dung làm một số thủ thuật với dược liệu mà Lục Đồng làm hàng ngày.
Điều này ngay lập tức bị Hạ Dung Dung bác bỏ.
Nếu thuốc của Lục Đồng xảy ra vấn đề, y quán Nhân Tâm sẽ bị tổn hại, Đỗ Trường Khanh cũng phải chịu thiệt. Hơn nữa, Hạ Dung Dung có thể thấy rõ rằng Lục Đồng không để người khác tham gia vào việc chuẩn bị dược liệu và phân loại thuốc mới trong y quán. Người giúp việc Ngân Tranh của cô ta có giác quan cực kỳ nhạy cảm và không thể tìm được cơ hội để làm bất cứ điều gì. .
Văn Hữu vẫn không bỏ cuộc, nhét một tờ giấy bạc vào tay Hạ Dung Dung, nói: “Hạ cô nương, bây giờ chưa cần trả lời vội, khi nào suy nghĩ thông suốt thì tìm người đến cửa hàng chúng ta nói chuyện với chủ tiệm là được.”
Hạ Dung Dung đã nhận tiền, trước đó nàng còn có chút hoảng hốt, bẵng đi vài ngày, nàng đã dần quên mất chuyện này, không ngờ hôm nay Hương Thảo lại nhắc đến.
Nàng ngập ngừng nhìn Hương Thảo: "Như vậy được không?"
Dù sao thì Lục Đồng cũng là người của Nhân Tâm y quán. Đem chuyện của Nhân Tâm y quán đi nói với người ngoài, thế nào cũng có vẻ không ổn.
Hương Thảo thở dài: "Tiểu thư, mặc dù những gì người nhìn thấy hôm nay là ngoài dự đoán, nhưng nó không chứng tỏ được Lục đại phu đang làm thuốc độc hại người. Biểu thiếu gia lại rất nghe lời Lục đại phu, nhất định sẽ đứng về phía cô ấy. Nếu người nói chuyện này ra, ngược lại kinh động đến Lục đại phu, lại vừa làm mất hoà khí giữa người và biểu thiếu gia”.
"Nhưng chủ tiệm Bạch thì khác. Lục đại phu trước đây đã khiến Hạnh Lâm Đường mất hết danh sự. Chủ tiệm Bạch có ác cảm với Lục đại phu. Nếu Lục đại phu thực sự có vấn đề gì đó, chủ tiệm Bạch chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa..."
"Hơn nữa, trước đây không phải người đã nhận năm mươi lượng bạc của chủ tiệm Bạch sao? Nếu họ đến đòi, biểu thiếu gia nhất định sẽ tức giận."
Nghĩ tới năm mươi lượng bạc, Hạ Dung Dung đỏ mặt.
Nàng đã tiêu hết tiền để mua nhẫn, kẹp tóc và trang sức. Nếu Bạch Thủ Nghĩa đến hỏi, nàng thực sự không biết phải xử lý thế nào.
Nhìn thấy động tĩnh của cô, Hương Thảo lặng lẽ cúi đầu, che miệng cười.
Hương Thảo là nha hoàn thân cận của Hạ Dung Dung trong nhiều năm. Lần này đến Thịnh Kinh, cha mẹ Hạ gia đã đặc biệt nói với nàng rằng nhất định phải tác hợp hôn sự giữa Hạ Dung Dung và Đỗ Trường Khanh.
Tuy gia tài của Đỗ Trường Khanh không còn như trước nhưng hắn vẫn còn có một cửa hàng và một ngôi nhà ở Thịnh Kinh, tốt hơn rất nhiều người rồi, mối hôn sự này vẫn tốt chán.
Tuy nhiên, ở lại y quán những ngày này, Hương Thảo có thể thấy rõ Đỗ Trường Khanh không có ý gì khác với Hạ Dung Dung, nhưng hắn lại rất thân thiết với Lục đại phu.
Hương Thảo đến đây chỉ để tìm cách để kết thân với Đỗ Trường Khanh, nếu không làm tốt điều này, không chỉ Hạ Dung Dung sẽ thất vọng mà còn khó ăn nói với cha mẹ Hạ gia. Nàng nghi ngờ Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh có mối quan hệ mờ ám, tuy không có bằng chứng, nhưng trong y quán, Lục Đồng lại mơ hồ có tư thái của nữ chủ nhân, cả A Thành và Đỗ Trường Khanh đều chỉ nghe theo nàng ta.
Hương Thảo muốn đuổi Lục Đồng ra khỏi y quán, nhưng lại không tìm được cách nào. Không ngờ tối nay Hạ Dung Dung tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó trong phòng bếp.
Đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho.
Hương Thảo mặc kệ vết xước trên chân, trèo ra khỏi giường đi lấy giấy và bút cho Hạ Dung Dung.
"Tiểu thư, cô còn chần chừ gì nữa? Hiện tại người duy nhất có thể giúp đỡ chỉ có chủ tiệm Bạch. Xin hãy nhanh chóng viết thư cho chủ tiệm bạch, nếu thực sự có vấn đề thì còn có thể kịp thời cứu vãn."
Trong phòng ánh đèn mờ mịt, phản chiếu lên vết nước đổ trên mặt đất, Hạ Dung Dung nhìn vết nước hồi lâu, cắn môi, cuối cùng kiên quyết đứng dậy.
"Ta biết rồi."
"Để ta viết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất