Đăng Hoa Tiếu

Chương 9: Tìm Người

Trước Sau
Khi mùa xuân đến gần, thời tiết ấm dần lên, thương nhân đến Thịnh Kinh buôn bán ngày càng nhiều, nhà trọ Lai Nghi ngày nào cũng đông đúc.

Lục Đồng không tiếp tục mượn bếp của quán trọ để chuẩn bị dược liệu nữa.

Thứ nhất, khi lượng khách lưu trú trong nhà trọ ngày càng tăng, có đủ mọi tầng lớp xã hội, bản thân là con gái mà đi lại quanh nhà trọ vào ban đêm rất nguy hiểm. Thứ hai, nếu ngày nào nàng cũng đến mượn bếp, cho dù chủ quán tốt bụng không nói gì, e rằng trong lòng cũng sẽ bất mãn.

May mắn thay, số tiền bán than bồ hoàng có thể kéo dài thêm nửa tháng nữa nên sẽ không đến nỗi cạn kiệt hoàn toàn.

Ngân Tranh nằm xuống trước bàn, nhúng ngón tay vào trà viết lên bàn vì chán nản.

Chữ viết của nàng ấy rất đẹp, tao nhã và duyên dáng, đó là một dòng chữ nhỏ xinh xắn. Lục Đồng không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

Ngân Tranh nhìn thấy ánh mắt của Lục Đồng, sửng sốt một lát, vội vàng lấy tay áo lau vết nước trên bàn, nói: “Cô nương, ta...”

“Thật đẹp.” Lục Đồng nhẹ giọng nói.

Ngân Tranh mặt đỏ bừng: “Thực ra, các cô nương trong hoa lâu phải học cầm, kì, thư, hoạ. Ta không học được những thứ kia, chỉ có viết chữ là miễn cưỡng có thể nhìn được..." Nàng ấy không nói nữa.

Trong lòng Lục Đồng biết rõ, khách đến hoa lâu vui chơi có thể tốn rất nhiều tiền cho một bài đàn tỳ bà, hoặc dâng trăm viên ngọc để đánh một bàn cờ Thanh Quan, nhưng có thể họ sẽ không sẵn lòng trả tiền để xem cô nương viết chữ.

Lời của nhà nho mỗi chữ đáng giá ngàn vàng, nhưng bút mực của kỹ nữ thì không đáng một xu. Người ta đã phân biệt rõ ràng ba, sáu, chín hạng, giàu và nghèo, cao quý và thấp hèn.

Ngân Tranh rất thích viết chữ, vì vậy khi Lục Đồng yêu cầu nàng viết trên tờ giấy dầu trắng bọc trà thảo mộc, nàng luôn viết rất nghiêm túc. Nàng hỏi Lục Đồng: "Nhưng cô nương, tại sao cô lại muốn viết lên gói trà thuốc?"

Lục Đồng suy nghĩ một chút: "Khi chúng ta đến Thịnh Kinh, trên đường đi khắp nơi đều là quán trà, cửa hàng bán trà. Người dân Thịnh Kinh rất thích uống trà."

Ngân Tranh gật đầu.

“Quán trà dù nhỏ đến đâu cũng luôn có hoa tươi đặt trước mặt, đồ uống giải khát rất tinh tế, còn có nho sĩ ngâm thơ, luận văn, thể hiện sự sang trọng cao quý.”

Ngân Tranh trầm ngâm nói: “Cho nên cô nương mới làm trà thuốc bán.”

Lục Đồng cười nhạt.

Thay vì làm thuốc viên hay bột thuốc, nàng làm trà thảo dược, lại bảo Ngân Tranh viết thơ trên giấy gói trà thuốc, vì trông sẽ có vẻ lễ nghi tao nhã, gói trà đẹp một chút chắc hẳn sẽ có người muốn mua thử.

Chỉ cần có người sẵn lòng thử thì việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngân Tranh bối rối, có chút hiểu ra, nhưng vẫn có chút lo lắng, thở dài: “Không biết khi nào sẽ có người đến chỗ chúng ta mua trà thảo dược.”

Lục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Ở quán rượu đối diện, cờ hiệu bị gió thổi bay, hoa dương bay trải đầy trước cửa, chim én cúi đầu. Trong số người đến kẻ đi, không biết ai sẽ đến trước cửa nhà mình.

Nàng thu hồi ánh mắt, cong môi và nở một nụ cười nhẹ.

"Sắp rồi."



Ngân Tranh đang lo lắng trà thuốc Lục Đồng gửi đi không có phản hồi. Ở bên kia, Nhân Tâm y quán, ông chủ trẻ Đỗ Trường Khanh cũng không hề nhẹ nhõm.

Trước tủ dài chỉ có một cuốn sổ kế toán mỏng, cuốn sách mỏng này từ cuối năm ngoái đến nay mới viết được vài trang - thu nhập thật đáng thương.

Đỗ Trường Khanh cầm sổ sách lên xem đi xem lại, sau đó nặng nề thở dài: "Tiêu rồi!"

A Thành cũng không có gì ngạc nhiên, mỗi tháng ông chủ đều tính toán xem còn bao lâu nữa sẽ đến ngày phá sản. Đếm từ lúc sư phụ qua đời đến nay, thời gian đếm ngược càng ngày càng gần, đoán chừng mấy tháng nữa cũng không cần đếm nữa.

Đỗ Trường Khanh cũng có chút lo lắng.

Hiện tại Nhân Tâm y quán không có đại phu, vì tiết kiệm tiền, hắn thậm chí còn đuổi cả người bốc thuốc, chỉ còn lại A Thành và chính mình. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào một vài khách hàng thường xuyên để duy trì hoạt động kinh doanh thì không ổn. Chưa kể người đi trà cũng lạnh, sau cái chết của Đỗ lão gia, anh chàng vô dụng đã trở lại hình dáng ban đầu. Khi tài sản của gia đình ngày càng mỏng đi, bạn bè ngày xưa không còn qua lại, không còn giữ quan hệ nữa.

Thế gian cảm tình tùy nóng lạnh, thế nhân nhân diện khác sang hèn. Từ cổ chí kim, ở đâu cũng vậy.

Hắn than ngắn thở dài, A Thành đang lau bàn ở đối diện chợt ngừng tay, nhìn về phía cửa, kinh ngạc hô: "Hồ viên ngoại."

Đỗ Trường Khanh sửng sốt ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của Hồ gia đậu ở bên ngoài, Hồ Viên Ngoại vội vàng xuống xe, đi về phía cửa hàng.

Hồ Viên Ngoại cách đây năm sáu ngày vừa mới tới đây rồi, tính thời gian, ông lẽ ra sẽ không tới vào lúc này.

Trong lòng hắn nghi hoặc, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thân thiện, kinh hô: " Thúc, sao đột nhiên người lại tới đây?"

Hồ Viên Ngoại bước vội vào tiệm thuốc, ánh mắt đảo quanh khắp tiệm thuốc, chỉ nói: “Trà thảo mộc...”

Đỗ Trường Khanh bối rối: “Là trà thảo mộc gì?”

"Con... món quà xuân mà con... tặng ta mấy ngày trước... trong đó có trà... trà thảo mộc!" Thói quen lắp bắp khi lo lắng của Hồ Viên Ngoại lại tái phát.

Đỗ Trường Khanh nghe vậy, tim đập thình thịch, lập tức cho rằng trà thảo dược có thể có vấn đề gì đó, là thứ không rõ nguồn gốc nhất trong tiệm thuốc. Cô nương đó, than bồ hoàng giá ba đồng tiền đã là rẻ hiếm thấy, lại còn tặng mình hai bức tranh, chắc chắn cô ấy có ý đồ gì đó.

Lẽ ra hắn không nên đưa trà thuốc rẻ tiền cho Hồ viên ngoại!

Nhưng... hắn và A Thành đã uống phần trà thảo dược còn lại trong vài ngày mà không gặp vấn đề gì. Chẳng lẽ chỉ có một gói có độc? Biết vậy hắn cùng A Thành uống phải gói độc còn hơn. Nếu thật sự gây chết người, thì dù có bán y quán này đi cũng không đủ tiền đền!



Với suy nghĩ này trong đầu, Đỗ Trường Khanh nói: "Thúc, thực ra trà thảo dược đó là do người khác làm ra. Người đó đưa trà thảo mộc xong đã đi mất rồi. Chúng con cũng..."

“...Trà thuốc đó tốt lắm!”

Đỗ Trường Khanh nuốt lại những lời định nói vào bụng.

Hồ viên ngoại uống một ngụm nước A Thành đưa cho, nói trôi chảy hơn: "Ta uống năm ngày, tình trạng nghẹt mũi của ta đã cải thiện rất nhiều! Đi đến bờ sông cũng không có vấn đề gì!" Hồ viên ngoại rất phấn khích, "Trường Khanh, trà thảo mộc của con rất tốt, đã chữa khỏi bệnh cũ nhiều năm của ta!"

Đỗ Trường Khanh sững sờ tại chỗ.

Hồ viên Ngoại nắm tay hắn, lần đầu tiên nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy chân tình: “Ta biết tiểu tử ngươi luôn hiếu thảo, nhưng làm sao ta có thể lợi dụng một tiểu bối như ngươi? Đây là hai mươi lượng bạc.” Ông móc ra hai thỏi bạc từ ngực áo nhét vào tay Đỗ Trường Khanh, “Ta muốn mua thêm năm gói.”

A Thành đứng ở phía sau Đỗ Trường Khanh , chết lặng trước cảnh tượng trước mắt.

Thấy Đỗ Trường Khanh im lặng, Hồ viên Ngoại nói: "Đúng rồi, con vừa nói gì ấy nhỉ? Người đưa trà thảo mộc đã bỏ đi, không tìm được người ta thế trà thảo dược có còn không?"

Đỗ Trường Khanh giật mình tỉnh táo lại: " Có! Còn có nữa!"

Đầu óc hắn quay cuồng suy nghĩ, lập tức cười nói: “Đương nhiên có. Người bán trà thảo mộc tính tình kỳ quái và xa cách, vốn dĩ cô nương ấy định rời đi, nhưng lại rất hợp tính với con. Con và nàng ấy đã kết giao bằng hữu, nàng ấy cũng hứa về sau sẽ cung ứng trà thảo mộc cho Nhân Tâm y quán. Thúc đến y quán của con là đến đúng nơi rồi đấy. Toàn Thịnh Kinh này chỉ có duy nhất Nhân Tâm y quán có loại trà thảo dược này thôi. Người cứ uống nước và nghỉ ngơi một lát. Nàng ấy không ở gần đây nên đưa trà sẽ mất chút thời gian, người chờ một chút. "

Đỗ Trường Khanh vừa nói vừa nhét thỏi bạc vào tay áo, kéo A Thành vào phòng trong.

Trên trán và chóp mũi đều có mồ hôi, hắn vội vàng nói: “Ngươi có nhớ hai người kia nói ở quán trọ nào không?”

A Thành hoang mang.

Đỗ Trường Khanh vô cùng lo lắng.

Khi đó hắn cũng không để ý hai người kia, hiện tại cần tìm người, hắn tự nhiên không nhớ được địa chỉ lúc đó đối phương nhắc đến.

“Nhà trọ Lai Khí”

A Thành lắc đầu.

“Nhà trọ Tài Mễ”

A Thành xua tay liên tục.

Đỗ Trường Khanh bực bội gãi đầu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận.

“Này” hắn vừa gấp vừa giận, “Quán trọ đó tên là cái quái gì vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau