Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 133: Quyết tâm

Trước Sau
Mục Hạc ở phía bên kia dường như đang ngơ ngẩn, hồi lâu vẫn không có động tĩnh.

Cổ họng Tạ Tri Vi giống như bị cái gì chặn lại, khó khăn lắm mới phát ra được một tiếng khàn khàn: "Đồ đệ...... Ngươi vẫn khỏe chứ?"

Mục Hạc ho nhẹ một tiếng, luôn miệng nói: "Khỏe, đệ tử rất khỏe, xin sư tôn cứ yên tâm."

Khỏe cái gì mà khỏe, tình trạng đã rõ ràng như vậy còn dám nói khỏe, ai tin đây?

Khóe miệng Tạ Tri Vi hơi nhếch lên một chút, cái gì cũng nói không nên lời. Người biết rõ còn cố tình hỏi, rõ ràng là chính hắn.

Trong bóng đêm, Mục Hạc nói cực nhanh, tựa như đang chạy đua với thời gian: "Đêm trước đệ tử vừa thu hồi mộng cảnh thì lập tức hối hận vô cùng. Sư tôn liên tục mấy ngày liền vất vả vì đệ tử, thế mà đệ tử còn ngang bướng càn quấy. Đệ tử biết sai rồi, đệ tử sẽ không bao giờ giận dỗi với sư tôn, sư tôn đừng có tức giận...... Có phải bởi vì sư tôn tức giận đệ tử, đêm qua mới không chịu đi ngủ không?"

Tạ Tri Vi nói: "Không phải."

Mục Hạc bỗng nhiên mất đi dũng khí, giọng nói bắt đầu phát run: "Vậy, là sư tôn không muốn gặp đệ tử...... cho nên mới không chịu đi ngủ ư?"

Tạ Tri Vi lập tức nói: "Không phải không muốn gặp ngươi, là không thể gặp ngươi. Vi sư sợ hao hết linh lực của ngươi."

Mục Hạc giống như là không ngờ tới hắn sẽ trả lời như vậy, cố gắng khắc chế, giọng nói lại run rẩy càng lợi hại hơn: "Sư tôn thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Ừm."

Mục Hạc nghe thấy tiếng trả lời này, nở nụ cười trầm thấp.

Không gian này duỗi tay không thấy được năm ngón. Màu đen trước mặt Tạ Tri Vi đen đến thuần chất, tựa như thước phim nhựa chào bế mạc, tựa như pháo hoa đốt cháy hết, lại tựa như một giấc ngủ say sớm muộn gì cũng tỉnh.

Tạ Tri Vi đờ đẫn đối diện với vùng đen tối, ngoài miệng lại nói: "Ngươi phải khỏe mạnh, có biết không?"

Không biết Mục Hạc từ trong câu nói này nghe ra được ý tứ gì, bất ngờ bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, đệ tử có thể bẩm báo đúng sự thật được không?"

Tạ Tri Vi lấy lại bình tĩnh, nói: "Đương nhiên có thể."

Mục Hạc nói: "Sư tôn, đệ tử rất đau, thật sự rất đau...... Đệ tử chịu đựng không nổi nữa, giờ phút này còn có thể nghe được giọng nói của sư tôn, vậy là đủ rồi."

Đồng tử Tạ Tri Vi co rụt lại, hắn trầm giọng nói: "Không đủ, làm sao mà đủ?"

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng nói năng chậm lại: "Ngươi chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi, cuộc đời ngươi còn rất dài. Có rất nhiều chuyện ngươi vẫn chưa làm, thế gian có rất nhiều thứ ngươi vẫn chưa trải qua, sao có thể dừng bước ở đây?"

Mục Hạc dường như sinh ra chút chờ mong: "Ví dụ như?"

Tạ Tri Vi giật mình, cắn răng một cái, cố gắng chiếu theo nguyên tác mà miêu tả: "Ngọc Luân Đảo ở Nam Hải, bốn mùa như xuân, cảnh sắc rực rỡ. Biển mây ở Bắc Cương Vạn Thánh Sơn, sông băng dài vạn dặm, tựa như tiên cảnh. Đặc biệt là lúc mặt trời mọc, trời đất giống như bị ánh sáng vàng bao phủ, đẹp vô cùng."

Mục Hạc nói: "...... Đúng là rất đẹp."

"Còn có, phía dưới Đạo Tông Nhất Bộ Nhai có một khu rừng phong, lúc này đang đỏ rực, đứng giữa băng tuyết nhìn càng thêm tươi thắm...... Cảnh này chắc là ngươi cũng chưa thấy qua, đợi ngươi quay về Đạo Tông, nhất định phải đi ngắm một lần."

Mục Hạc cất tiếng trầm thấp đến gần như không thể nghe thấy: "Đừng nói là không thể quay về Đạo Tông, cho dù có trở về, đệ tử cũng...... Cuộc đời này của đệ tử, chưa bao giờ nhìn thấy được phong cảnh gì."

Mi tâm Tạ Tri Vi khẽ động, gần như là nhắm mắt nói: "Nếu vi sư cùng đi ngắm với ngươi... thì thế nào?"

Tạ Tri Vi hắn mới là người ích kỷ nhất, tham lam nhất.

Rõ ràng là hi vọng rất mỏng manh, vẫn khăng khăng muốn Mục Hạc chờ hắn. Mục Hạc là người kiên cường nhất, cũng là người quật cường nhất trên thế gian này, hắn ta có thể thẳng thắn nói đau, nói không chịu đựng nổi, chứng tỏ là hắn ta thật sự rất thống khổ, mà mức độ thống khổ này, tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi không nghe được Mục Hạc đáp lại, suy đoán giờ phút này có lẽ Mục Hạc đang tưởng tượng cảnh bản thân mình và hắn cùng nhau ngắm lá phong đỏ khắp núi, nhưng cũng nói không chừng là, Mục Hạc đang cảm thấy thất vọng đối với việc hắn lừa mình dối người.

Nếu là vế sau, hắn còn dễ chịu một chút. Nếu là vế trước...... A, vậy Tạ Tri Vi hắn đúng thật là chẳng ra gì.

Đáng hận thay, loại người như hắn thế mà còn có đường lui để chọn.



Tạ Tri Vi rốt cuộc nghe được Mục Hạc mở miệng: "Nếu như thế, đó nhất định là phong cảnh đẹp nhất thiên hạ."

Tạ Tri Vi chậm rãi cuộn ngón tay lại, siết chặt, móng tay cắm vào da thịt.

Mục Hạc bỗng nhiên chuyển đề tài: "Sư tôn, đệ tử vẫn rất muốn biết...... Sau khi đệ tử chết rồi, sư tôn có khổ sở không?"

Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: "Ngươi trước kia từng nói với Đạm Đài cô nương, nếu như ngươi chết rồi, cho dù vi sư chỉ rơi một giọt nước mắt vì ngươi, ngươi cũng không tiếc thử một lần, có đúng không?"

"...... Vâng."

Tạ Tri Vi nói: "Ngươi nhất định là rất muốn biết, mới có thể hỏi đến mấy lần."

Mục Hạc cho rằng hắn muốn trả lời, trở nên căng thẳng: "Đúng vậy sư tôn."

Tạ Tri Vi bỗng nhiên cười, ấm áp nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn biết, hãy kiên trì đến thời khắc cuối cùng, vi sư nhất định sẽ nói cho ngươi nghe."

Mục Hạc thất thanh nói: "Sư tôn, đệ tử không rõ......"

Lời còn chưa nói xong, âm cuối đột nhiên im bặt, linh lực của Mục Hạc đã suy yếu đến không thể tiếp tục duy trì được nữa, mộng cảnh tiêu tán.

Tạ Tri Vi tức khắc mở mắt ra, ngọn lửa chiếu vào mặt hắn ánh ra sắc hồng nhạt, đôi mắt hắn lại trong suốt đến không thấy tạp chất.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời kinh thành ngập tràn tro bụi, trên thành lầu vết máu loang lổ một mảnh tiêu điều.

Thời gian còn lại: Một canh giờ.

Sở Tri Thị thấy Tạ Tri Vi đột nhiên ngồi dậy, giật nảy mình, vội nói: "Nhị sư huynh, sư huynh tỉnh rồi sao? Sư huynh ngủ lâu như vậy xem ra đúng là đã quá mệt mỏi."

Trách không được mộng cảnh ngắn ngủi lại tiêu hao nhiều canh giờ đến thế. Tạ Tri Vi vốn tưởng rằng hắn tiến vào mộng cảnh rất nhanh, hiện tại xem ra là hoàn toàn ngược lại. Có vẻ như Mục Hạc đã hao phí rất nhiều sức lực mới nhập được vào trong mộng của hắn.

Thật sự không còn nhiều thời gian nữa rồi, hắn đã vậy, Mục Hạc cũng vậy.

Tạ Tri Vi cầm lấy Thanh Bình Kiếm, không nói một lời bước ra khỏi đống phế tích, xông thẳng về phía ngọn lửa. Cửu Châu Vương trông thấy hắn, lập tức đứng lên: "Tạ Tri Vi, ngươi mau nhìn xem."

Ánh mắt Tạ Tri Vi chỉ lo tập trung nhìn pháp trận, nhất thời không nghe thấy, Cửu Châu Vương dứt khoát chạy tới cản đường đi của hắn, giơ lên "Cẩu" đang treo lủng lẳng trên cánh tay ông ta: "Ngươi xem đây là cái gì?"

Lúc này Tạ Tri Vi mới chịu liếc mắt nhìn qua một chút.

Móng vuốt chân trước của "Cẩu" giống như móc câu, mọi thứ bên trong đều là tro tàn, trên đệm thịt phía dưới cùng bất ngờ có khảm một mảnh vải trắng dính máu.

Tạ Tri Vi lập tức nắm lấy cái chân trước này, "Cẩu" ăn đau phát ra tiếng rên rỉ, một bên cắn Cửu Châu Vương, một bên hung ác trừng mắt nhìn về phía Tạ Tri Vi.

Cửu Châu Vương kích động nói: "Tạ Tri Vi, vương nhi thường mặc chính là chất vải này! Đây là thứ bị kéo xuống từ trên y phục của vương nhi! Máu này nhất định cũng là của vương nhi!"

Những người khác sớm nghe thấy động tĩnh đã vội vàng chạy tới, Nhan Tri Phi nói: "Nói như vậy, Tuyết Ly Thú có thể tiến vào pháp trận?"

Sở Tri Thị nói: "Con mèo mập này có năng lực đi vào sao?" Hắn một bên nói, một bên dùng tay gỡ mảnh vải dính trên móng vuốt của "Cẩu" xuống đưa cho Tạ Tri Vi, "Nếu có thể mượn dùng bản lĩnh này của nó, nhị sư huynh không cần phải ưu sầu nữa rồi."

"Cẩu" vừa thấy đồ vật của chủ nhân bị người ta cướp đi, lập tức nổi giận, nó từ bỏ đối tượng công kích là Cửu Châu Vương, "meo" một tiếng, từ trên người Cửu Châu Vương nhảy dựng lên, xông thẳng đến chỗ Sở Tri Thị.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nó tiếp tục cắn cánh tay duy nhất của Sở Tri Thị để chơi đánh đu.

Sở Tri Thị tất nhiên sẽ không giống với Cửu Châu Vương xem con mèo mập này là quốc bảo, hắn cau mày gọi Trần Đạo Viễn: "Tới đây kéo nó ra cho ta, bóp sau cổ nó, đúng, dùng sức, mèo đều phải làm như thế."

"Cẩu" quen thói được người hầu hạ, trước nay chưa từng gặp phải loại đãi ngộ này, bị bóp sau cổ khiến nó rất không thoải mái, cổ họng phát ra tiếng "meo meo" đầy uy hiếp.

Cửu Châu Vương nói: "Mau dừng tay, Tuyết Ly Thú có thể phát động linh lực hung hãn để đả thương người."

Nhưng đã quá muộn, lông trên người "Cẩu" bỗng xù lên giống như chổi lông gà, cùng lúc ấy, đôi mắt xanh lam của nó lóe ra sắc trắng bạc, ngay sau đó toàn thân nó đều bị quang hoa trắng bạc bao phủ.

Trần Đạo Viễn ây da một tiếng, liên tục kêu "Lạnh quá đau quá", cuống quýt buông tay. Sở Tri Thị thì thảm rồi, chỗ bị cắn trong nháy mắt bị đông lạnh đến đỏ bừng, đau đến nhe răng trợn mắt. Tạ Tri Vi thấy thế vội vàng tiến tới, điểm một cái cấm chú lên trên người "Cẩu".



Đầu ngón tay hắn vừa chạm vào lông tơ của nó, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Sở Tri Thị vung tay, ném "Cẩu" không thể nhúc nhích tới sát bên cạnh đám cháy.

Tất cả mọi người trợn to mắt, chút ánh sáng trắng bạc còn sót lại trên người "Cẩu" chạm vào ánh sáng đỏ bên trong đám cháy. Ánh sáng đỏ kia giống như bị châm chích, lay động kịch liệt, tàn lụi, không dám tới gần "Cẩu" nữa.

Cửu Châu Vương chăm chú nhìn "Cẩu", không thể tin nói: "Thứ này là......"

Tạ Tri Vi ngẩng đầu nhìn lên trời, hoàn toàn tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói: "Đây là ánh trăng."

Độ Sinh chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, Tuyết Ly Thú vốn là thánh thú áp chế Ma tộc, khó trách nó không sợ cái pháp trận này."

Nhan Tri Phi nhíu mày nói: "Vậy chúng ta phải làm sao mới sử dụng được ánh trăng trên người Tuyết Ly Thú đây?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mà Tạ Tri Vi đột nhiên phát ra một tiếng cười, ngay sau đó, hắn giống như bị điên lại cười thêm mấy tiếng nữa.

Mọi người bị hắn làm cho giật nảy mình, Sở Tri Thị kinh ngạc nói: "Nhị sư huynh không có chuyện gì chứ?"

Tạ Tri Vi thu lại tiếng cười, bước nhanh về phía "Cẩu". "Cẩu" trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không khuất phục. Tạ Tri Vi điểm mở cấm chú cho nó, nó lập tức nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Tạ Tri Vi như hổ rình mồi.

Nhưng nó từng nếm qua sự lợi hại của Tạ Tri Vi, vô cùng cẩn thận, không dám tấn công ngay lập tức.

Tạ Tri Vi thấy nó như thế, thất vọng thở dài, sau đó hung hăng giáng một cái tát xuống đầu nó.

"Cẩu" bị đánh thiếu chút nữa té ngã, có chút mông muội, chờ tới lúc nó phản ứng lại thì đã là giận không thể kiềm chế. Nó chưa bao giờ gặp phải loại nhục nhã to lớn này, rống lên một tiếng "ngao", bất chấp tất cả cắn về phía Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi vươn cổ: "Cắn ở chỗ này, ngoan."

"Cẩu" giống như ước nguyện của hắn, nhanh chuẩn tàn nhẫn mà cắn chặt vào chỗ mềm nhất trên cổ không thả lỏng, đồng thời toàn thân nó xuất ra quang hoa cực lớn.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm trước hành vi này của Tạ Tri Vi, còn đang định hỏi hắn muốn làm cái gì, bỗng nhiên không hẹn mà cùng phát ra một tiếng kêu kinh hãi.

—— Tạ Tri Vi mang theo "Cẩu" cắn trên cổ mình, lướt qua biển lửa, vọt vào pháp trận.

Thời gian còn lại: Nửa canh giờ.

Tạ Tri Vi với vầng trán toát đầy mồ hôi, lại hung hăng bóp mông "Cẩu" một phát, "Cẩu" cắn càng thêm mãnh liệt, quang hoa gần như bao phủ từ đầu đến chân hắn.

Những chỗ không được che chắn ví dụ như mũi chân, đỉnh đầu, đều nóng rát, thân thể tu luyện trăm năm cũng bị đốt ra vết bỏng rộp. May mắn còn có Kim Liên hộ thể, chưa bị đốt thành cháy đen.

Hắn ngước mắt nhìn khắp mọi nơi đều là hồng quang, cảm thấy giống hệt như lúc trước ở dưới đáy Huyết Hà Trì. Giống nhau cũng là đi cứu Mục Hạc, chỗ khác biệt chính là, nơi này một mảnh tường xiêu vách nát, hồ nước khô cạn, hòn giả sơn gãy vỡ, toàn bộ nhà ở phòng xá trở thành phế tích, khe rãnh mấp mô tạo nên một cái mê cung không thể bước ra ngoài.

Tạ Tri Vi có thể cảm giác được cành liễu vẫn còn tồn tại.

Cành liễu này vốn chỉ mang chút xíu linh lực, đương nhiên không thể chống cự nỗi sự dày vò của pháp trận, đến lúc này rồi, Mục Hạc vẫn còn che chở cho nó.

Thật may là hắn đã che chở.

Tạ Tri Vi bất chấp đau đớn trên người, cầm kiếm vội vàng tiến lên, trống tim hắn đập càng lúc càng nhanh, Mục Hạc cách hắn càng ngày càng gần.

Thời gian của hắn cũng càng ngày càng ít.

Bỗng nhiên dưới chân chấn động, thân thể Tạ Tri Vi lung lay, khó khăn lắm mới ổn định lại. Tiếp theo đó, một đạo chưởng phong nhanh chóng ập tới.

Tạ Tri Vi rùng mình, vội né tránh theo bản năng.

Hắn thầm mắng một tiếng ở trong lòng, đứng vững đưa lưng về phía thân cây khô bị đốt trơ trọi, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

Doãn Thương Sơn tóc tai rối tung, đứng bên cạnh một cái giếng dưới hòn giả sơn. Khóe miệng ông ta mang theo vết máu, vẫn còn cười dữ tợn y như cũ: "Có thể, ngươi ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, ta sẽ tránh ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau