Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 39: Vân di*
Thu Trọng Vân là một trong ba hậu cung quan trọng nhất của Mục Hạc.
Nếu nói Đạm Đài Mộng đối với Mục Hạc là trăng sáng nơi chân trời xa xôi không thể với tới, thì đỉnh đầu nàng này lúc nào cũng xuất hiện mặt trời rực rỡ. Trên giường là tình nhân tuyệt vời, trong sự nghiệp là cộng sự tốt nhất.
Mục Hạc có thể tiếp nhận Ma Tông toàn bộ đều nhờ nàng sớm chiếm quyền của lão đại Ma Tông —— hiện tại còn không biết lặn ở nơi nào Ma Quân Xích Viêm.
Thuở ban sơ Đạm Đài Mộng đảng ở khu bình luận nhất thống thiên hạ, cho đến khi Thu Trọng Vân nửa đường giết đi ra, dựa vào loại phong tình khác cùng với đầu óc thông minh không thua gì Đạm Đài Mộng lập tức thâu tóm một đám trạch nam quỳ liếm, phân chia một nửa giang sơn.
Quan trọng hơn chính là, công phu trên giường của người ta lợi hại, về sau chỉ cần ban đêm Mục Hạc không biết nên lật thẻ bài của ai, cuối cùng khẳng định người được chọn chính là nàng.
Mộng Mộng thanh cao và tiên khí đương nhiên là nữ thần tiêu chuẩn trong suy nghĩ của nam nhân, nhưng Vân di nhiệt tình và quyến rũ đồng dạng có thể khiến cho nam nhân nghiện, huống hồ người ta không chỉ có ngực lớn còn có não.
Đến nỗi cái xưng hô "Vân di" này, không giống như nick name "Mộng Mộng" của Đạm Đài Mộng là do tác giả và fans đặt, mà là Mục Hạc đặc biệt xưng hô.
Mẹ của Mục Hạc là một người phản bội Ma Tông, đoạn thời gian trước khi chạy trốn, bà ta là một Thánh Nữ khác của Ma Tông, tên trước kia là Thu Chiếu Thủy.
Tuy rằng không có quan hệ huyết thống với Thu Trọng Vân, nhưng dù sao cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chức vụ lại giống nhau, tình cảm càng không cần phải nói. Mấy năm nay Thu Trọng Vân luôn tìm kiếm vị tỷ tỷ thấy sắc quên nghĩa kia của nàng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Đoán chừng mẹ của Mục Hạc cũng không có mặt mũi gặp lại cố nhân, rốt cuộc bà ta bị người trong lòng vứt bỏ, từ Ma Tông Thánh Nữ trở thành đào hát bị người đời khinh rẻ, không phải là chuyện quang vinh gì.
Thời đại này cười ca kỹ không cười bần hàn, Mục Hạc phát hiện mẹ mình vậy mà có một cái thân phận có thể lấy ra để chào hàng, Ma Tông Thánh Nữ nói thế nào cũng oai hơn đào hát. Hắn từ rất sớm chỉ bằng gương mặt trắng trẻo đẹp trai đã đánh động tâm hồn thiếu nữ của Thu Trọng Vân, hai người nhận nhau rất nhanh.
Thu Trọng Vân vốn là người của Ma Tông không đem đạo đức luân lý để vào mắt, Mục Hạc càng nóng lòng lợi dụng nàng đoạt được Ma Tông, hai người cùng chí hướng đã thân càng thêm thân.
Tạ Tri Vi vẫn nhớ rõ năm đó Đạm Đài Mộng đảng có không ít lần mắng Thu Trọng Vân, nói cái gì "Vân di tiểu tam không biết xấu hổ".
Mục Hạc có nhiều nữ nhân như vậy, bọn họ cố tình chỉ khai hỏa với Thu Trọng Vân, từ khía cạnh nào đó nói rõ, bất kể là trong truyện hay ngoài truyện, sự tồn tại của Thu Trọng Vân đã ảnh hưởng tới địa vị của Đạm Đài Mộng.
Nhưng chuyện này còn có tác dụng gì nữa đâu. Cốt truyện dưới hướng đi quỷ dị, chuyển biến giống như đường núi có mười tám ngã rẽ, ngay cả nữ chính số một Đạm Đài Mộng cũng không thể may mắn thoát nạn, lên sân khấu chưa được ba giây đã bị nước cuốn trôi cưỡng ép offline, nàng Thu Trọng Vân này không biết lại là cái kiểu chết gì đây.
Tạ Tri Vi hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy lần này mình phải tận hết sức lực. Không thể luôn nghĩ đến việc để cho người trẻ tuổi có cơ hội ở chung với nhau mà bỏ cả hai lại một mình, phương diện kia Mục Hạc còn chưa thông suốt, toàn bộ quá trình còn phải nhờ vào hắn ở đây nghĩ cách trợ giúp.
Thu Trọng Vân tới đây chắc chắn không phải để đi dạo, nàng tất nhiên sẽ vì vậy mà để mắt tới Tạ Tri Vi có địa vị cao hơn, "Đồ đệ anh tuấn, người làm sư phụ cũng anh tuấn, nơi này của các ngươi xem mặt để chọn đệ tử sao?"
Tạ Tri Vi thích nghe lời êm tai, nhưng không thể không bày ra một bộ dáng xa cách, trực tiếp đuổi người đi: "Bỉ phái và Ma Tông không cùng tồn tại, ta khuyên ngươi nên sớm rời đi mới phải."
Thu Trọng Vân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, khóe miệng có chút cong lên, lấy tay áo che nửa mặt: "Ai, nơi này của các ngươi không hiếu khách như vậy sao? Vị trưởng lão này chết thảm, nô gia còn đang khổ sở, đạo trưởng thật là nhẫn tâm."
Đôi mắt nàng tựa như hàm chứa cả hồ nước, sóng nước lóng lánh rơi trên người Tạ Tri Vi.
Moá, tuy rằng biết ngươi thích đùa giỡn người khác, nhưng van xin ngươi buông tha cho ta...... Trêu ghẹo ngay trước mặt nam chính, nam chính sẽ không cao hứng!
Tạ Tri Vi đột nhiên nhớ tới kết cuộc của Bạch Dự trong nguyên tác.
Tuy rằng loại cặn bã như tên Bạch Dự này đã sớm định sẵn không có kết quả tốt, nhưng nam chính cũng thật biết cách chơi. Hắn bắt Bạch Dự nhưng không giết hắn ta, chỉ đánh gãy khớp xương toàn thân, chấn vỡ kinh mạch, khiến cho một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn ta trở thành phế nhân.
Vốn dĩ Bạch Dự bị tra tấn lòng như tro tàn, nhưng có một ngày địa lao bỗng nhiên nhốt vào một mỹ nữ, điềm đạm đáng yêu thần sắc bi thương. Nàng thấy Mục Hạc liền bày ra bộ dáng thà chết không chịu theo, muốn Mục Hạc thả nàng đi ra ngoài. Có lẽ Mục Hạc vô cùng thích cô gái này, cũng không làm khó dễ, hầu hạ ăn ngon uống sướng.
Bạch Dự rất thưởng thức tính cách cô gái này, hơn nữa bộ dáng Mục Hạc nén giận khi bị nàng mắng khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái.
Hắn thử nói chuyện với cô gái này, cô gái này nghe xong cảnh ngộ của hắn mười phần tiếc hận. Thường xuyên qua lại, hai người nảy sinh tình cảm.
Rốt cuộc nhân một ngày nào đó thủ vệ chưa kịp chuẩn bị, cô gái này tập trung linh lực đánh vỡ lồng giam, kéo Bạch Dự cùng nhau xông ra ngoài.
Bạch Dự cho rằng hắn lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, nhìn gương mặt vui cười như hoa của cô gái, hắn lại có dũng khí sống sót.
Nhưng con đường mà cô gái này dẫn hắn đi càng ngày càng đen, cuối cùng ngừng ở một nơi không thấy năm ngón tay.
Bạch Dự còn đang phân vân, chung quanh bỗng phát sáng lên.
Nơi đây thế mà là tẩm điện của Mục Hạc.
Cô gái luôn luôn cao lãnh thánh khiết cũng trong nháy mắt khoác thêm áo đỏ, diêm dúa đến nỗi hắn cảm thấy xa lạ.
Thẳng đến khi Mục Hạc xé mở y phục của cô gái, hai người ngã lăn trên giường, hắn vẫn còn không thể tin được.
Hắn cực kỳ thống khổ không muốn nhìn tiếp, nhưng người ở phía sau banh mắt hắn ra ép hắn phải thưởng thức. Người ở trên giường không biết liêm sỉ bày ra các loại tư thế, cô gái đối với Mục Hạc đủ loại đón ý hùa theo, mà ánh mắt nhìn hắn lại ghét bỏ tới cực điểm.
Lúc này hắn mới biết được cô gái này thì ra là Ma Tông Yêu Nữ Thu Trọng Vân, tất cả chẳng qua đều là chiêu trò do Mục Hạc trêu chọc hắn mà thôi.
Bạch Dự gào thét mắng, vừa mới mắng được một câu đã bị người cắt đầu lưỡi. Nhưng đầu và đôi mắt hắn vẫn như cũ bị người cưỡng ép chống đỡ, hắn cứ trừng mắt như vậy, trong miệng đầy máu, nhìn "thần nữ" trong lòng hắn cùng với kẻ thù tằng tịu với nhau, cho đến khi chết đi.
Cha con Bạch gia đến chết cũng không được toàn thây, đủ thấy nam chính có bao nhiêu thù dai.
Tạ Tri Vi toát mồ hôi lạnh khắp toàn thân, tuy rằng bảo hộ hậu cung cho nam chính rất cần thiết, nhưng không thể đem mạng của mình góp đi vào.
Thái độ của nam chính lúc này hình như không được đúng lắm, dù sao cũng phải cẩn thận.
Thu Trọng Vân hồn nhiên không phát hiện bầu không khí vi diệu, oán trách Tạ Tri Vi: "Nếu đạo trưởng đã chướng mắt chúng ta như vậy, sao lại biết tên của nô gia? Thì ra là người giả bộ đứng đắn."
Tạ Tri Vi sửng sờ, đúng vậy, Thu Trọng Vân không biết ta là người phương nào, ta cũng không thể nói là ta nhìn kịch bản trước đi?
Mục Hạc đối với hành vi Thu Trọng Vân trắng trợn lớn mật trêu đùa sư tôn mười phần khó chịu, càng không muốn thừa nhận loại người đức độ như sư tôn sẽ chú ý tới nữ nhân giống như yêu tinh này, vì thế bước ra phía trước, vừa lúc ngăn cản ánh mắt Thu Trọng Vân nhìn Tạ Tri Vi "Sư tôn thông thái thấy nhiều biết rộng, biết chuyện của Ma Tông các ngươi thì có gì mà kỳ quái."
Tạ Tri Vi âm thầm bật ngón tay cái cho Mục Hạc.
Thông minh, còn biết kiếm cớ cho vi sư.
Cơ trí, còn biết tìm cơ hội để mình được trò chuyện với em gái.
Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: "Không sai, nghe nói Ma Tông vốn có hai vị Thánh Nữ tả giai và hữu giai, nhưng mười sáu năm trước hữu giai Thánh Nữ Thu Chiếu Thủy bỏ trốn, không biết sống chết. Bởi vậy thân phận của cô nương, không nói cũng biết."
"Cô nương? Xưng hô này thật mới mẻ." Thu Trọng Vân che miệng cười một tiếng, "Đạo trưởng thật sự là tiên phong đạo cốt, vị tiểu ca ca này trưởng thành tất nhiên cũng là một yêu nghiệt, lần đầu tiên tới đây nô gia liền yêu nơi này, đáng tiếc......"
Mục Hạc lạnh lùng nhìn nàng: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc, nô gia phải đi rồi."
Thu Trọng Vân vừa nói vừa liếc mắt đa tình, "Gặp lại sau nha."
"Đứng lại!" Mục Hạc không định bỏ qua cho nữ nhân Ma Tông nói năng lỗ mãng này, dù sao chính tà không đội trời chung, không giết lúc này còn đợi lúc nào, chờ nàng ta tới dây dưa với sư tôn sao.
Nhưng không chờ hắn phóng ra một bước, sương trắng bỗng nhiên nổi lên bốn phía, che khuất bầu trời. Mà sương mù này xông vào tai mắt miệng mũi người, còn kèm theo mùi gay mũi.
Mục Hạc vội xuất ra Bạch Liên, trong nháy mắt đã tinh lọc hết sương trắng.
Ngoài cửa rỗng tuếch, người đã không thấy, ngay cả xác thối trên mặt đất cũng không thấy tung tích.
Mục Hạc đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị Tạ Tri Vi gọi trở về: "Không cần đuổi theo."
Hắn quay người lại, mười phần khó hiểu: "Sư tôn, Ma Tông làm nhiều việc ác, chẳng lẽ không nên diệt trừ?"
Thiếu niên ngươi nói như vậy, mẹ của ngươi làm sao chịu nổi, về sau biết được chân tướng rồi ngươi lại làm sao chịu nổi?
Tạ Tri Vi nói: "Nàng ta là Ma Tông Thánh Nữ, nếu như chết ở chỗ này, không thể nghi ngờ là cho Ma Tông lấy cớ gây sự. Huống hồ ngươi mệt nhọc nhiều ngày nay, còn đang ôm Cẩu, vi sư sợ xảy ra sơ xuất."
Sợ?
Sư tôn giống như thần tiên, thì ra sẽ vì ta mà cảm thấy sợ hãi sao?
Mục Hạc tiếp tục tự hiểu ý tứ câu chữ của Tạ Tri Vi, cảm động không thôi, nhưng vẫn không quên phân tích lợi hại: "Nhưng mà sư tôn, Ma Tông đã chết một người, nếu quả thật muốn tới xâm phạm, đây cũng đủ để lấy cớ."
Tạ Tri Vi chậm rãi bước ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi hôi thối , nhìn màn trời trong xanh như mới rửa, "Trong lòng vi sư tự có chừng mực."
Hậu cung chết liên tiếp, thật vất vả mới có một người còn sống qua một màn diễn, để ta bớt lo một chút đi.
Nhưng bị Ma Tông xâm nhập dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, Tạ Tri Vi lập tức báo cho Nhan Tri Phi.
Vừa lúc Sở Tri Thị cũng có mặt, Nhan Tri Phi nhíu mày còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nói: "Sao lúc ấy Nhị sư huynh không gọi ta, ả kia cũng quá ngông cuồng rồi, để ta đến dạy dỗ một chút."
Sở Tri Thị rất thích giữ thể diện, hậu viện nhà mình lại bị người của Ma Tông xâm nhập mà mình hồn nhiên không biết gì, trên mặt khẳng định rất u ám.
Tạ Tri Vi: "Tiểu sư đệ đừng nóng vội, Ma Tông nếu đã âm thầm đến đây, chắc chắn là có kế hoạch khác. Nếu lúc này chúng ta đánh trả, sẽ đánh cỏ động rắn."
Nhan Tri Phi gật đầu: "Tri Vi nói không sai, chúng ta cứ phòng bị chặt chẽ, xem xem Ma Tông bọn họ rốt cuộc có tính toán gì."
Tính toán? Đợi sau khi Tạ Tri Vi chết sẽ tới đây đá quán thôi, hiện tại hơn phân nửa là tới dò đường.
Tạ Tri Vi mặt mang mỉm cười phụ họa một tiếng, không nói thêm cái gì nữa, thiên (kịch) cơ (bản) không thể tiết lộ.
Thật không dễ dàng, dù sao cũng giữ lại được bà xã cho nam chính.
Ngày hôm sau Tạ Tri Vi bỗng nghe thấy mấy tên đạo đồng xì xào bàn tán, nói là đệ tử của Đan Đỉnh thành đang đi khắp núi tìm người.
Trình Đạo Tú mất tích.
.
.
.
Lời tác giả: Rốt cuộc có người sống quá ba giây rồi, vỗ tay tung hoa
—
*FM: Vân di 云姨 = dì Vân, bởi vì bối cảnh cổ đại nên tôi thấy để Vân di hay hơn :v
Nếu nói Đạm Đài Mộng đối với Mục Hạc là trăng sáng nơi chân trời xa xôi không thể với tới, thì đỉnh đầu nàng này lúc nào cũng xuất hiện mặt trời rực rỡ. Trên giường là tình nhân tuyệt vời, trong sự nghiệp là cộng sự tốt nhất.
Mục Hạc có thể tiếp nhận Ma Tông toàn bộ đều nhờ nàng sớm chiếm quyền của lão đại Ma Tông —— hiện tại còn không biết lặn ở nơi nào Ma Quân Xích Viêm.
Thuở ban sơ Đạm Đài Mộng đảng ở khu bình luận nhất thống thiên hạ, cho đến khi Thu Trọng Vân nửa đường giết đi ra, dựa vào loại phong tình khác cùng với đầu óc thông minh không thua gì Đạm Đài Mộng lập tức thâu tóm một đám trạch nam quỳ liếm, phân chia một nửa giang sơn.
Quan trọng hơn chính là, công phu trên giường của người ta lợi hại, về sau chỉ cần ban đêm Mục Hạc không biết nên lật thẻ bài của ai, cuối cùng khẳng định người được chọn chính là nàng.
Mộng Mộng thanh cao và tiên khí đương nhiên là nữ thần tiêu chuẩn trong suy nghĩ của nam nhân, nhưng Vân di nhiệt tình và quyến rũ đồng dạng có thể khiến cho nam nhân nghiện, huống hồ người ta không chỉ có ngực lớn còn có não.
Đến nỗi cái xưng hô "Vân di" này, không giống như nick name "Mộng Mộng" của Đạm Đài Mộng là do tác giả và fans đặt, mà là Mục Hạc đặc biệt xưng hô.
Mẹ của Mục Hạc là một người phản bội Ma Tông, đoạn thời gian trước khi chạy trốn, bà ta là một Thánh Nữ khác của Ma Tông, tên trước kia là Thu Chiếu Thủy.
Tuy rằng không có quan hệ huyết thống với Thu Trọng Vân, nhưng dù sao cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chức vụ lại giống nhau, tình cảm càng không cần phải nói. Mấy năm nay Thu Trọng Vân luôn tìm kiếm vị tỷ tỷ thấy sắc quên nghĩa kia của nàng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Đoán chừng mẹ của Mục Hạc cũng không có mặt mũi gặp lại cố nhân, rốt cuộc bà ta bị người trong lòng vứt bỏ, từ Ma Tông Thánh Nữ trở thành đào hát bị người đời khinh rẻ, không phải là chuyện quang vinh gì.
Thời đại này cười ca kỹ không cười bần hàn, Mục Hạc phát hiện mẹ mình vậy mà có một cái thân phận có thể lấy ra để chào hàng, Ma Tông Thánh Nữ nói thế nào cũng oai hơn đào hát. Hắn từ rất sớm chỉ bằng gương mặt trắng trẻo đẹp trai đã đánh động tâm hồn thiếu nữ của Thu Trọng Vân, hai người nhận nhau rất nhanh.
Thu Trọng Vân vốn là người của Ma Tông không đem đạo đức luân lý để vào mắt, Mục Hạc càng nóng lòng lợi dụng nàng đoạt được Ma Tông, hai người cùng chí hướng đã thân càng thêm thân.
Tạ Tri Vi vẫn nhớ rõ năm đó Đạm Đài Mộng đảng có không ít lần mắng Thu Trọng Vân, nói cái gì "Vân di tiểu tam không biết xấu hổ".
Mục Hạc có nhiều nữ nhân như vậy, bọn họ cố tình chỉ khai hỏa với Thu Trọng Vân, từ khía cạnh nào đó nói rõ, bất kể là trong truyện hay ngoài truyện, sự tồn tại của Thu Trọng Vân đã ảnh hưởng tới địa vị của Đạm Đài Mộng.
Nhưng chuyện này còn có tác dụng gì nữa đâu. Cốt truyện dưới hướng đi quỷ dị, chuyển biến giống như đường núi có mười tám ngã rẽ, ngay cả nữ chính số một Đạm Đài Mộng cũng không thể may mắn thoát nạn, lên sân khấu chưa được ba giây đã bị nước cuốn trôi cưỡng ép offline, nàng Thu Trọng Vân này không biết lại là cái kiểu chết gì đây.
Tạ Tri Vi hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy lần này mình phải tận hết sức lực. Không thể luôn nghĩ đến việc để cho người trẻ tuổi có cơ hội ở chung với nhau mà bỏ cả hai lại một mình, phương diện kia Mục Hạc còn chưa thông suốt, toàn bộ quá trình còn phải nhờ vào hắn ở đây nghĩ cách trợ giúp.
Thu Trọng Vân tới đây chắc chắn không phải để đi dạo, nàng tất nhiên sẽ vì vậy mà để mắt tới Tạ Tri Vi có địa vị cao hơn, "Đồ đệ anh tuấn, người làm sư phụ cũng anh tuấn, nơi này của các ngươi xem mặt để chọn đệ tử sao?"
Tạ Tri Vi thích nghe lời êm tai, nhưng không thể không bày ra một bộ dáng xa cách, trực tiếp đuổi người đi: "Bỉ phái và Ma Tông không cùng tồn tại, ta khuyên ngươi nên sớm rời đi mới phải."
Thu Trọng Vân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, khóe miệng có chút cong lên, lấy tay áo che nửa mặt: "Ai, nơi này của các ngươi không hiếu khách như vậy sao? Vị trưởng lão này chết thảm, nô gia còn đang khổ sở, đạo trưởng thật là nhẫn tâm."
Đôi mắt nàng tựa như hàm chứa cả hồ nước, sóng nước lóng lánh rơi trên người Tạ Tri Vi.
Moá, tuy rằng biết ngươi thích đùa giỡn người khác, nhưng van xin ngươi buông tha cho ta...... Trêu ghẹo ngay trước mặt nam chính, nam chính sẽ không cao hứng!
Tạ Tri Vi đột nhiên nhớ tới kết cuộc của Bạch Dự trong nguyên tác.
Tuy rằng loại cặn bã như tên Bạch Dự này đã sớm định sẵn không có kết quả tốt, nhưng nam chính cũng thật biết cách chơi. Hắn bắt Bạch Dự nhưng không giết hắn ta, chỉ đánh gãy khớp xương toàn thân, chấn vỡ kinh mạch, khiến cho một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn ta trở thành phế nhân.
Vốn dĩ Bạch Dự bị tra tấn lòng như tro tàn, nhưng có một ngày địa lao bỗng nhiên nhốt vào một mỹ nữ, điềm đạm đáng yêu thần sắc bi thương. Nàng thấy Mục Hạc liền bày ra bộ dáng thà chết không chịu theo, muốn Mục Hạc thả nàng đi ra ngoài. Có lẽ Mục Hạc vô cùng thích cô gái này, cũng không làm khó dễ, hầu hạ ăn ngon uống sướng.
Bạch Dự rất thưởng thức tính cách cô gái này, hơn nữa bộ dáng Mục Hạc nén giận khi bị nàng mắng khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái.
Hắn thử nói chuyện với cô gái này, cô gái này nghe xong cảnh ngộ của hắn mười phần tiếc hận. Thường xuyên qua lại, hai người nảy sinh tình cảm.
Rốt cuộc nhân một ngày nào đó thủ vệ chưa kịp chuẩn bị, cô gái này tập trung linh lực đánh vỡ lồng giam, kéo Bạch Dự cùng nhau xông ra ngoài.
Bạch Dự cho rằng hắn lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, nhìn gương mặt vui cười như hoa của cô gái, hắn lại có dũng khí sống sót.
Nhưng con đường mà cô gái này dẫn hắn đi càng ngày càng đen, cuối cùng ngừng ở một nơi không thấy năm ngón tay.
Bạch Dự còn đang phân vân, chung quanh bỗng phát sáng lên.
Nơi đây thế mà là tẩm điện của Mục Hạc.
Cô gái luôn luôn cao lãnh thánh khiết cũng trong nháy mắt khoác thêm áo đỏ, diêm dúa đến nỗi hắn cảm thấy xa lạ.
Thẳng đến khi Mục Hạc xé mở y phục của cô gái, hai người ngã lăn trên giường, hắn vẫn còn không thể tin được.
Hắn cực kỳ thống khổ không muốn nhìn tiếp, nhưng người ở phía sau banh mắt hắn ra ép hắn phải thưởng thức. Người ở trên giường không biết liêm sỉ bày ra các loại tư thế, cô gái đối với Mục Hạc đủ loại đón ý hùa theo, mà ánh mắt nhìn hắn lại ghét bỏ tới cực điểm.
Lúc này hắn mới biết được cô gái này thì ra là Ma Tông Yêu Nữ Thu Trọng Vân, tất cả chẳng qua đều là chiêu trò do Mục Hạc trêu chọc hắn mà thôi.
Bạch Dự gào thét mắng, vừa mới mắng được một câu đã bị người cắt đầu lưỡi. Nhưng đầu và đôi mắt hắn vẫn như cũ bị người cưỡng ép chống đỡ, hắn cứ trừng mắt như vậy, trong miệng đầy máu, nhìn "thần nữ" trong lòng hắn cùng với kẻ thù tằng tịu với nhau, cho đến khi chết đi.
Cha con Bạch gia đến chết cũng không được toàn thây, đủ thấy nam chính có bao nhiêu thù dai.
Tạ Tri Vi toát mồ hôi lạnh khắp toàn thân, tuy rằng bảo hộ hậu cung cho nam chính rất cần thiết, nhưng không thể đem mạng của mình góp đi vào.
Thái độ của nam chính lúc này hình như không được đúng lắm, dù sao cũng phải cẩn thận.
Thu Trọng Vân hồn nhiên không phát hiện bầu không khí vi diệu, oán trách Tạ Tri Vi: "Nếu đạo trưởng đã chướng mắt chúng ta như vậy, sao lại biết tên của nô gia? Thì ra là người giả bộ đứng đắn."
Tạ Tri Vi sửng sờ, đúng vậy, Thu Trọng Vân không biết ta là người phương nào, ta cũng không thể nói là ta nhìn kịch bản trước đi?
Mục Hạc đối với hành vi Thu Trọng Vân trắng trợn lớn mật trêu đùa sư tôn mười phần khó chịu, càng không muốn thừa nhận loại người đức độ như sư tôn sẽ chú ý tới nữ nhân giống như yêu tinh này, vì thế bước ra phía trước, vừa lúc ngăn cản ánh mắt Thu Trọng Vân nhìn Tạ Tri Vi "Sư tôn thông thái thấy nhiều biết rộng, biết chuyện của Ma Tông các ngươi thì có gì mà kỳ quái."
Tạ Tri Vi âm thầm bật ngón tay cái cho Mục Hạc.
Thông minh, còn biết kiếm cớ cho vi sư.
Cơ trí, còn biết tìm cơ hội để mình được trò chuyện với em gái.
Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: "Không sai, nghe nói Ma Tông vốn có hai vị Thánh Nữ tả giai và hữu giai, nhưng mười sáu năm trước hữu giai Thánh Nữ Thu Chiếu Thủy bỏ trốn, không biết sống chết. Bởi vậy thân phận của cô nương, không nói cũng biết."
"Cô nương? Xưng hô này thật mới mẻ." Thu Trọng Vân che miệng cười một tiếng, "Đạo trưởng thật sự là tiên phong đạo cốt, vị tiểu ca ca này trưởng thành tất nhiên cũng là một yêu nghiệt, lần đầu tiên tới đây nô gia liền yêu nơi này, đáng tiếc......"
Mục Hạc lạnh lùng nhìn nàng: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc, nô gia phải đi rồi."
Thu Trọng Vân vừa nói vừa liếc mắt đa tình, "Gặp lại sau nha."
"Đứng lại!" Mục Hạc không định bỏ qua cho nữ nhân Ma Tông nói năng lỗ mãng này, dù sao chính tà không đội trời chung, không giết lúc này còn đợi lúc nào, chờ nàng ta tới dây dưa với sư tôn sao.
Nhưng không chờ hắn phóng ra một bước, sương trắng bỗng nhiên nổi lên bốn phía, che khuất bầu trời. Mà sương mù này xông vào tai mắt miệng mũi người, còn kèm theo mùi gay mũi.
Mục Hạc vội xuất ra Bạch Liên, trong nháy mắt đã tinh lọc hết sương trắng.
Ngoài cửa rỗng tuếch, người đã không thấy, ngay cả xác thối trên mặt đất cũng không thấy tung tích.
Mục Hạc đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị Tạ Tri Vi gọi trở về: "Không cần đuổi theo."
Hắn quay người lại, mười phần khó hiểu: "Sư tôn, Ma Tông làm nhiều việc ác, chẳng lẽ không nên diệt trừ?"
Thiếu niên ngươi nói như vậy, mẹ của ngươi làm sao chịu nổi, về sau biết được chân tướng rồi ngươi lại làm sao chịu nổi?
Tạ Tri Vi nói: "Nàng ta là Ma Tông Thánh Nữ, nếu như chết ở chỗ này, không thể nghi ngờ là cho Ma Tông lấy cớ gây sự. Huống hồ ngươi mệt nhọc nhiều ngày nay, còn đang ôm Cẩu, vi sư sợ xảy ra sơ xuất."
Sợ?
Sư tôn giống như thần tiên, thì ra sẽ vì ta mà cảm thấy sợ hãi sao?
Mục Hạc tiếp tục tự hiểu ý tứ câu chữ của Tạ Tri Vi, cảm động không thôi, nhưng vẫn không quên phân tích lợi hại: "Nhưng mà sư tôn, Ma Tông đã chết một người, nếu quả thật muốn tới xâm phạm, đây cũng đủ để lấy cớ."
Tạ Tri Vi chậm rãi bước ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi hôi thối , nhìn màn trời trong xanh như mới rửa, "Trong lòng vi sư tự có chừng mực."
Hậu cung chết liên tiếp, thật vất vả mới có một người còn sống qua một màn diễn, để ta bớt lo một chút đi.
Nhưng bị Ma Tông xâm nhập dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, Tạ Tri Vi lập tức báo cho Nhan Tri Phi.
Vừa lúc Sở Tri Thị cũng có mặt, Nhan Tri Phi nhíu mày còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nói: "Sao lúc ấy Nhị sư huynh không gọi ta, ả kia cũng quá ngông cuồng rồi, để ta đến dạy dỗ một chút."
Sở Tri Thị rất thích giữ thể diện, hậu viện nhà mình lại bị người của Ma Tông xâm nhập mà mình hồn nhiên không biết gì, trên mặt khẳng định rất u ám.
Tạ Tri Vi: "Tiểu sư đệ đừng nóng vội, Ma Tông nếu đã âm thầm đến đây, chắc chắn là có kế hoạch khác. Nếu lúc này chúng ta đánh trả, sẽ đánh cỏ động rắn."
Nhan Tri Phi gật đầu: "Tri Vi nói không sai, chúng ta cứ phòng bị chặt chẽ, xem xem Ma Tông bọn họ rốt cuộc có tính toán gì."
Tính toán? Đợi sau khi Tạ Tri Vi chết sẽ tới đây đá quán thôi, hiện tại hơn phân nửa là tới dò đường.
Tạ Tri Vi mặt mang mỉm cười phụ họa một tiếng, không nói thêm cái gì nữa, thiên (kịch) cơ (bản) không thể tiết lộ.
Thật không dễ dàng, dù sao cũng giữ lại được bà xã cho nam chính.
Ngày hôm sau Tạ Tri Vi bỗng nghe thấy mấy tên đạo đồng xì xào bàn tán, nói là đệ tử của Đan Đỉnh thành đang đi khắp núi tìm người.
Trình Đạo Tú mất tích.
.
.
.
Lời tác giả: Rốt cuộc có người sống quá ba giây rồi, vỗ tay tung hoa
—
*FM: Vân di 云姨 = dì Vân, bởi vì bối cảnh cổ đại nên tôi thấy để Vân di hay hơn :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất