Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 52: Trở lại
"Thần tượng, tôi có một cái ý tưởng to gan......"
"Nói."
"Nhân vật này của anh quá quan trọng, trong nguyên tác bị chết sớm như vậy cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng nam chính. Hiện tại anh khỏe mạnh, thế cho nên nam chính ỷ lại vào anh càng sâu. Anh đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thể xác và tinh thần của hắn, do đó khiến cho hành vi của hắn bị lệch ra khỏi quỹ đạo mà cốt truyện giả thiết."
"Nói nhảm, tôi đương nhiên biết, vậy hiện tại phải làm sao đây."
"Cái ý tưởng to gan này chính là, thần tượng, anh chết một lần đi."
"......"
"Thần tượng? Phương án này có phải rất tuyệt không, khiến cho anh không có lời gì để nói?"
"Ha ha."
"Anh xem anh cũng cười rồi, nhất định là rất thích ý tưởng của tôi. Đợi tới khi Ma Tông đến đá quán, anh toàn lực giết địch, nhân tiện độc phát thân vong, chẳng những có thể giành được danh tiếng nổi bật nhất toàn trận, còn có thể khiến cho nam chính khắc ghi trong lòng càng sâu nặng, rạng danh toàn bộ Tu Chân giới!"
"C-ú-t."
—— phía trên chính là chủ ý ngu ngốc năm đó của Thảo Mãng Anh Hùng.
Tạ Tri Vi còn nhớ rõ lúc ấy mình chẳng thèm ngó ngàng, một ngụm thẳng thừng từ chối.
Đoạt diễn rất thoải mái, nhưng hắn không quên điểm mấu chốt của mình, chính là tuyệt đối không thể lãnh cơm hộp. Bằng không, chuyện lúc trước hắn vì trốn đoàn phim mà góp mạng đi vào sẽ thành một trò cười.
Nếu sớm muộn gì cũng chết, rốt cuộc là đang chơi cái gì?
Thảo Mãng Anh Hùng am hiểu lấy lòng, khuyên can đủ đường, nói cái gì "nam chính lệch hướng cốt truyện, áng văn này sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại", "anh không phải chết thật sự, không phải còn có linh tuyền sao", "chỉ giả bộ một chút thôi, đến lúc đó anh còn sống diễn cảnh chết cực kỳ kích thích, về sau tái xuất giang hồ uy vũ bá khí " vân vân.
Ngoài miệng Tạ Tri Vi ghét bỏ, kỳ thật vẫn có chút động tâm.
Dù sao Ma Tông còn một năm nữa mới đến đá quán, lúc này tiêu dao sung sướng một trận, đồng thời làm chút chuyện có ý nghĩa.
Ví dụ như xoát hảo cảm của nam chính, không cần phải xa cách, đề phòng hắn ta sẽ sinh ra ỷ lại vào mình nữa.
Lại ví dụ như đi tản bộ khắp nơi, tìm một khối phong thuỷ bảo địa để về sau nhờ Sở Tri Thị chôn cất mình.
Nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới, hiệu ứng quân bài domino quá mạnh mẽ.
Hắn chiếm vị trí thành chủ Tạo Cực Thành đắc tội với Bạch Kiến Trứ → Bạch Kiến Trứ cùng đường bí lối tìm tới Ma Tông → Thu Trọng Vân sớm lên sân khấu → Ma Tông đến đá quán trước thời hạn, tất cả đều tới quá nhanh, hắn thậm chí còn không kịp thương lượng với Thảo Mãng Anh Hùng đã vội vàng đi chịu chết.
Hắn đối với diễn xuất của mình khi lâm trận vô cùng hài lòng, mừng thầm khi nhìn dáng vẻ nam chính hoảng hốt lo sợ. Lúc ấy hắn vẫn không quên dặn dò nam chính bị dị ứng không được ăn cá tôm, xoát đủ hảo cảm. Có như thế, sau khi hắn tắt thở nam chính so với trong nguyên tác sẽ càng thương tâm càng hận hung thủ hơn.
...... Nghĩ lại có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng không có cách nào khác, chỉ có như vậy nam chính mới có thể kiên định ra tay với Bạch Kiến Trứ, đi lên con đường hắc hóa không có nẻo về.
Hắn vạn lần không nghĩ tới chính là, cái cảm giác nát ruột xuyên tim cào phổi do độc dược kia ở trong bụng hắn gây ra lại vô cùng chân thật.
Ngay tại lúc hắn cho rằng mình sắp đau đớn chết, hộc máu phun chết, hắn thật sự chết rồi......
Kiếp trước dùng sinh mạng cự tuyệt diễn xuất, kiếp này dùng sinh mạng đi đoạt diễn, đây là chuyện gì hả.
Thảo Mãng Anh Hùng lấy lòng nói: "Thần tượng anh không thể nói như vậy nha, anh lúc ấy vội vã đi tìm chết, tôi còn đang ngủ...... Sau khi tỉnh lại thì anh đã nằm ngay đơ, không kịp chờ tôi kéo dài tính mạng cho anh. Có điều linh tuyền là vật quý hiếm, ngay cả hoàng đế muốn, lục soát khắp thiên hạ cũng chỉ có vài giọt thôi, tôi vậy mà lấy tràn đầy một quan tài ngâm anh ròng rã suốt bốn năm, cuối cùng......"
"Chờ một chút, cậu nói bao lâu?" Tạ Tri Vi sửng sốt, "Bốn năm?"
"Khụ khụ...... Đúng, đúng vậy......"
"WTF??? Cậu để lão tử offline bốn năm!!!"
"Ai bảo anh không đợi tôi rời giường rửa mặt đánh răng, đã chết rồi...... Linh tuyền có trâu cỡ nào cũng không thể nhảy ra khỏi giả thiết của cốt truyện, nguyên tác viết một giọt kéo dài một năm, khởi tử hồi sinh, cần ngâm toàn thân trong bốn năm. Cũng may giả thiết là bốn năm, nếu là bốn trăm năm, đoán chừng đợi tới lúc anh tỉnh lại, nam chính đã đi chinh chiến vũ trụ mênh mông......"
Tạ Tri Vi nghe hắn ta nói từng câu từng câu còn rất có lý, không khỏi tức điên: "Cậu mẹ nó làm gì cho nhiều giả thiết chết tiệt như vậy!"
Thảo Mãng Anh Hùng trở nên nghiêm túc: "Tôi là một tác giả có logic, ngoại trừ nam chính, thứ gì cũng không thể buff quá đà. Nếu linh tuyền quá trâu, bị người khác có được, còn không phải nam chính dù có bật hack cũng không bằng sao?"
Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm, hắn cảm thấy không thể cùng một tên tác giả bệnh xà tinh nhạt nhẽo vô vị nói chuyện nhân sinh, về sau đi kịch bản cũng không thể ỷ lại vào hắn ta.
—— mình thì bán mạng liều sống liều chết, hắn ta hết đánh răng lại tới hồi máu, cũng như không.
"Im miệng! Mau mở cấm ngôn cho tôi!"
Tạ Tri Vi nghiến răng nghiến lợi cúp hệ thống.
Cũng may chỉ có bốn năm, trong nguyên tác cốt truyện đến năm năm sau mới kết thúc, thời gian một năm đủ để đuổi kịp cốt truyện chính.
Có điều Thảo Mãng Anh Hùng có nói một câu có lý, sự xuất hiện của hắn ảnh hưởng tới nam chính và cốt truyện.
Hắn chết lâu như vậy, chắc là nam chính đã đi đúng cốt truyện rồi.
Khoảng cách với Ngọc Kinh Đạo Tông đã không còn gần, Tạ Tri Vi nhịn xuống dục vọng quay trở về nhìn xem, dọc theo đường núi một mình tiến lên.
Trên đường đi, hắn chải vuốt một chút khả năng cốt truyện có thể xảy ra, cùng với nhiệm vụ trước mắt của bản thân.
Đầu tiên là hỏi thăm tình trạng hiện tại cùng với trình độ hắc hóa của nam chính.
Không thể không nói, Tạ Tri Vi nằm ngay đơ một mạch suốt bốn năm, đã bổ sung toàn bộ những cơn thiếu ngủ của hắn ở đời trước. Chỉ có lúc vừa tỉnh dậy có chút ngây ngốc, hiện tại hắn tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn.
Hắn vạn phần hối hận lúc trước vì xúc động nhất thời mà đoạt diễn Ma Tông đá quán, hiện tại hắn chết cũng chết rồi, chôn cũng chôn rồi, ngay cả ngày giỗ Đạo Tông cũng tổ chức cho hắn đủ bốn lần, lúc này trộm mộ tụ tập đào mộ của hắn.
Náo loạn một vòng mà hắn vẫn êm đẹp đứng ở chỗ này, bình yên vô sự, thậm chí còn trắng nõn thêm không ít nhờ ngâm linh tuyền bốn năm.
Vậy đám người thương tâm khổ sở, nơm nớp lo sợ vì hắn nếu như biết được, còn không hận đến muốn chém cho hắn một đao, để hắn một lần nữa nằm xuống sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Tri Vi nhảy dựng ở trong lòng, không tiếp tục đi về phía trước mà vận khởi linh lực chạy nhanh như chớp quay về căn phòng nhỏ.
Trong phòng đã đốt nến, cửa sổ sáng rực.
Hai người xúm lại ghé đầu bên khung cửa, đang nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.
Ngoài phòng có mấy cây ngô đồng lớn, Tạ Tri Vi đứng ở phía trên, cành lá um tùm vừa lúc che lấp thân ảnh của hắn. Hắn một bên dùng linh lực hong khô quần áo, một bên nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
"Lão Đỗ, lão, lão dự tính làm như vậy thật sao?"
"Không thì thế nào? Tạ Tri Vi sống không thấy người chết không thấy xác, cho dù chúng ta giải thích chuyện đêm nay, vị kim chủ kia sẽ tin sao? Linh tuyền là đồ tốt thượng phẩm, hiện tại không có ai, chúng ta mang một chút đi ra ngoài đổi lấy tiền, chạy trốn tới chân trời góc biển, so với đào mộ quật mả mấy năm hiệu quả gấp mấy lần".
"......"
"Tính toán chuyện vặt vãnh không phải là quân tử, ngươi không làm thì ta làm."
"Ta, ta cũng làm!"
Hai người ăn nhịp với nhau, cầm theo chai lọ đi về hướng địa đạo.
Lão Đỗ bỗng nhiên nhìn trong phòng nói: "Không đúng, ta nhớ rõ hôm nay lúc đến đây đã ném cái ô ở bên giường, sao lại không thấy rồi?"
Mao Tử chỉ vào ngăn tủ kêu lên: "Lão xem cửa tủ cũng mở ra, hình như y phục bị thiếu một ít."
Lão Đỗ bước nhanh về phía trước, duỗi tay mở ngăn tủ bên trong ra, kinh ngạc nói: "Tiền biến mất, một xu cũng không còn."
Hai người kinh hoàng nhìn nhau, còn không kịp há miệng nói chuyện, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, toàn bộ nến trong nhà đều vụt tắt.
Mao Tử lập tức bật thốt một tiếng kêu rên, lão Đỗ vội vã ngăn chặn hắn: "Đừng la lớn."
Trong bóng đêm, hai người trợn to mắt, nghe thấy tiếng then cửa tự động rút chốt, tiếp theo đó hai cánh cửa giống như bị cuồng phong đẩy ra, đập mạnh vào hai bên vách tường phát ra tiếng vang khiến cho người kinh hãi.
Mao Tử run rẩy đến không thốt được một âm thanh, lão Đỗ coi như tỉnh táo, nói với bên ngoài: "Kẻ nào?"
Hai cánh cửa lớn không ngừng lắc lư, một thân ảnh mặc đạo bào từ phía trên chậm rãi hạ xuống.
Giữa trời đất bị gió thổi tán loạn, phảng phất chỉ có một mình hắn ở trong một thế giới khác, toàn thân trên dưới ngay cả sợi tóc mảnh nhất cũng im lìm bất động.
Mao Tử che mắt, nhìn ra ngoài qua khe ngón tay, lắp bắp nói: "Tạ...... Tạ, Tạ chân nhân?"
Người nọ đứng ngay cửa ra vào đáp: "Đúng vậy."
Giọng nói này cùng với cái giọng trong quan tài truyền ra một câu kia cực kỳ tương tự, chỉ là thiếu đi mấy phần buồn ngủ trầm thấp khàn khàn.
Mao Tử lập tức ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng xua tay liên tục nói: "Chuyện không liên quan đến ta, chúng ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc...... Hiện tại mới thu tiền đặt cọc, không được bao nhiêu tiền! Chúng ta không biết người thuê là ai, hắn không chịu lộ mặt, Tạ chân nhân ngài tạm tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân không dám nữa."
Cửa ra vào truyền đến tiếng đáp lại: "Nếu đã như vậy, muốn Tạ mỗ không truy cứu cũng được, chỉ cần hai người các ngươi phong kín huyệt mộ trả về như cũ là đủ."
Mao Tử luôn miệng nói: "Tiểu nhân nhớ kỹ nhớ kỹ."
Lão Đỗ quan sát nửa ngày, lấy hết can đảm hỏi: "Ngài...... Ngài là người hay quỷ?"
Tạ Tri Vi cố ý nói: "Tạ mỗ cũng không rõ lắm."
"A?"
Lão Đỗ dẫn đầu chất vấn: "Ngài không phải đã chết rồi sao? Vào bốn năm trước."
Tạ Tri Vi đứng ở cửa không đi vào, chỉ lưu thân ảnh bồng bềnh tiên khí cho hai người bọn họ nhìn. Hắn lắc đầu thở dài, buồn bã nói: "Tạ mỗ hơn phân nửa là đã phi thăng."
Trong phòng truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Tạ Tri Vi chậm rãi bịa chuyện: "Tạ mỗ tu luyện nhiều năm, lẽ nào người bình thường có thể hạ độc hại sao? Chôn xương bốn năm không chết, là bởi vì Thiên Đạo rũ lòng thương, ban cho linh tuyền tương trợ, giúp ta phi thăng."
Mao Tử lập tức chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, là cái gì cũng được, chỉ cần không phải quỷ thì tốt rồi......"
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến, huynh đệ, ngươi là trộm mộ, nhát gan như vậy được không đó. "Có điều......"
"Có điều cái gì?"
"Có điều Thiên Đạo có nói, ngày sau nếu hai vị nói ra chuyện của tối nay, chỉ sợ sẽ bị thiên lôi oanh đỉnh, chết cực kỳ khó coi......"
Lão Đỗ sởn tóc gáy, vội nói: "Hiểu rõ hiểu rõ, thiên cơ không thể tiết lộ, ngài đi thong thả, đi thong thả."
"Không vội, Tạ mỗ còn có một chuyện muốn hỏi thăm hai vị."
"Chuyện gì?"
Tạ Tri Vi nói: "Bần đạo đã phi thăng, vốn nên quên chuyện cũ dứt áo ra đi, ẩn sâu công với danh. Nhưng duy nhất không bỏ xuống được, chính là đồ đệ Mục Hạc của ta, hai vị có biết hiện tại hắn như thế nào không?"
"Việc này ngài hỏi người khác hơn phân nửa là trả lời không được, ngài hỏi ta xem như tìm đúng người." Lão Đỗ nóng lòng tiễn hắn đi, moi hết ruột gan ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Vị Cửu Châu Vương thế tử này, từ lúc từ Đạo Tông trở về, đến nay đóng cửa không ra ngoài, trên phố hiếm khi nghe thấy chuyện của hắn. Chỉ biết hắn và tiểu quận chúa của Doãn vương phủ có vẻ rất gần gũi, nhìn bộ dáng này, nói không chừng hai người đã có hôn ước."
"Thật sao?"
Tạ Tri Vi lập tức cong khóe môi, cố gắng khiến ngữ khí trở nên nhàn nhạt, "Được vậy thì bần đạo yên tâm rồi."
Đâu chỉ là yên tâm, quả thực vui vẻ muốn chết đi!
Phải biết rằng vị quận chúa Doãn vương phủ này, chính là vị cuối cùng trong ba hậu cung quan trọng nhất của Mục Hạc, sau lưng có núi dựa vững chắc, đủ cho nam chính đứng vững gót chân trong triều đình.
Hôn ước cái gì, đây đều là cốt truyện trong nguyên tác.
Xem ra cốt truyện thật sự đã đi đúng hướng, lần này hắn chết không có phí công.
Tạ Tri Vi mang theo vẻ mặt mỉm cười, xoay người định rời đi. Lão Đỗ ở sau lưng gọi hắn: "Cái kia Tạ chân nhân, Thiên Đạo có nói, linh tuyền trong quan tài của ngài có cần hay không?"
Tạ Tri Vi không quay đầu lại, đáp: "Thiên Đạo nói, tặng cho đám người hữu duyên các ngươi."
Đây là tin tức vô cùng tốt, đừng nói một quan tài linh tuyền, có đem Thảo Mãng Anh Hùng ra bán hắn cũng nguyện ý.
.
.
.
FM: Hàng tặng kèm~
Độc giả Chử Trà bình luận: Cốt truyện chắc là đã theo hướng chó hoang bệnh trĩ một đi không trở lại, về sau sắc mặt Tạ đại đại sẽ rất bi thương đây!
Tình trạng hiện tại của nam chính: Thủ tiết bốn năm, cấm dục bốn năm, xử nam không đổi, hắc hóa 100%
—> Tác giả trả lời: Ngẫm lại cũng cảm thấy lão Tạ thật đáng thương ha ha ha, có điều Mục Hạc rốt cuộc là góa chồng hay là goá vợ nhỉ
"Nói."
"Nhân vật này của anh quá quan trọng, trong nguyên tác bị chết sớm như vậy cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng nam chính. Hiện tại anh khỏe mạnh, thế cho nên nam chính ỷ lại vào anh càng sâu. Anh đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thể xác và tinh thần của hắn, do đó khiến cho hành vi của hắn bị lệch ra khỏi quỹ đạo mà cốt truyện giả thiết."
"Nói nhảm, tôi đương nhiên biết, vậy hiện tại phải làm sao đây."
"Cái ý tưởng to gan này chính là, thần tượng, anh chết một lần đi."
"......"
"Thần tượng? Phương án này có phải rất tuyệt không, khiến cho anh không có lời gì để nói?"
"Ha ha."
"Anh xem anh cũng cười rồi, nhất định là rất thích ý tưởng của tôi. Đợi tới khi Ma Tông đến đá quán, anh toàn lực giết địch, nhân tiện độc phát thân vong, chẳng những có thể giành được danh tiếng nổi bật nhất toàn trận, còn có thể khiến cho nam chính khắc ghi trong lòng càng sâu nặng, rạng danh toàn bộ Tu Chân giới!"
"C-ú-t."
—— phía trên chính là chủ ý ngu ngốc năm đó của Thảo Mãng Anh Hùng.
Tạ Tri Vi còn nhớ rõ lúc ấy mình chẳng thèm ngó ngàng, một ngụm thẳng thừng từ chối.
Đoạt diễn rất thoải mái, nhưng hắn không quên điểm mấu chốt của mình, chính là tuyệt đối không thể lãnh cơm hộp. Bằng không, chuyện lúc trước hắn vì trốn đoàn phim mà góp mạng đi vào sẽ thành một trò cười.
Nếu sớm muộn gì cũng chết, rốt cuộc là đang chơi cái gì?
Thảo Mãng Anh Hùng am hiểu lấy lòng, khuyên can đủ đường, nói cái gì "nam chính lệch hướng cốt truyện, áng văn này sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại", "anh không phải chết thật sự, không phải còn có linh tuyền sao", "chỉ giả bộ một chút thôi, đến lúc đó anh còn sống diễn cảnh chết cực kỳ kích thích, về sau tái xuất giang hồ uy vũ bá khí " vân vân.
Ngoài miệng Tạ Tri Vi ghét bỏ, kỳ thật vẫn có chút động tâm.
Dù sao Ma Tông còn một năm nữa mới đến đá quán, lúc này tiêu dao sung sướng một trận, đồng thời làm chút chuyện có ý nghĩa.
Ví dụ như xoát hảo cảm của nam chính, không cần phải xa cách, đề phòng hắn ta sẽ sinh ra ỷ lại vào mình nữa.
Lại ví dụ như đi tản bộ khắp nơi, tìm một khối phong thuỷ bảo địa để về sau nhờ Sở Tri Thị chôn cất mình.
Nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới, hiệu ứng quân bài domino quá mạnh mẽ.
Hắn chiếm vị trí thành chủ Tạo Cực Thành đắc tội với Bạch Kiến Trứ → Bạch Kiến Trứ cùng đường bí lối tìm tới Ma Tông → Thu Trọng Vân sớm lên sân khấu → Ma Tông đến đá quán trước thời hạn, tất cả đều tới quá nhanh, hắn thậm chí còn không kịp thương lượng với Thảo Mãng Anh Hùng đã vội vàng đi chịu chết.
Hắn đối với diễn xuất của mình khi lâm trận vô cùng hài lòng, mừng thầm khi nhìn dáng vẻ nam chính hoảng hốt lo sợ. Lúc ấy hắn vẫn không quên dặn dò nam chính bị dị ứng không được ăn cá tôm, xoát đủ hảo cảm. Có như thế, sau khi hắn tắt thở nam chính so với trong nguyên tác sẽ càng thương tâm càng hận hung thủ hơn.
...... Nghĩ lại có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng không có cách nào khác, chỉ có như vậy nam chính mới có thể kiên định ra tay với Bạch Kiến Trứ, đi lên con đường hắc hóa không có nẻo về.
Hắn vạn lần không nghĩ tới chính là, cái cảm giác nát ruột xuyên tim cào phổi do độc dược kia ở trong bụng hắn gây ra lại vô cùng chân thật.
Ngay tại lúc hắn cho rằng mình sắp đau đớn chết, hộc máu phun chết, hắn thật sự chết rồi......
Kiếp trước dùng sinh mạng cự tuyệt diễn xuất, kiếp này dùng sinh mạng đi đoạt diễn, đây là chuyện gì hả.
Thảo Mãng Anh Hùng lấy lòng nói: "Thần tượng anh không thể nói như vậy nha, anh lúc ấy vội vã đi tìm chết, tôi còn đang ngủ...... Sau khi tỉnh lại thì anh đã nằm ngay đơ, không kịp chờ tôi kéo dài tính mạng cho anh. Có điều linh tuyền là vật quý hiếm, ngay cả hoàng đế muốn, lục soát khắp thiên hạ cũng chỉ có vài giọt thôi, tôi vậy mà lấy tràn đầy một quan tài ngâm anh ròng rã suốt bốn năm, cuối cùng......"
"Chờ một chút, cậu nói bao lâu?" Tạ Tri Vi sửng sốt, "Bốn năm?"
"Khụ khụ...... Đúng, đúng vậy......"
"WTF??? Cậu để lão tử offline bốn năm!!!"
"Ai bảo anh không đợi tôi rời giường rửa mặt đánh răng, đã chết rồi...... Linh tuyền có trâu cỡ nào cũng không thể nhảy ra khỏi giả thiết của cốt truyện, nguyên tác viết một giọt kéo dài một năm, khởi tử hồi sinh, cần ngâm toàn thân trong bốn năm. Cũng may giả thiết là bốn năm, nếu là bốn trăm năm, đoán chừng đợi tới lúc anh tỉnh lại, nam chính đã đi chinh chiến vũ trụ mênh mông......"
Tạ Tri Vi nghe hắn ta nói từng câu từng câu còn rất có lý, không khỏi tức điên: "Cậu mẹ nó làm gì cho nhiều giả thiết chết tiệt như vậy!"
Thảo Mãng Anh Hùng trở nên nghiêm túc: "Tôi là một tác giả có logic, ngoại trừ nam chính, thứ gì cũng không thể buff quá đà. Nếu linh tuyền quá trâu, bị người khác có được, còn không phải nam chính dù có bật hack cũng không bằng sao?"
Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm, hắn cảm thấy không thể cùng một tên tác giả bệnh xà tinh nhạt nhẽo vô vị nói chuyện nhân sinh, về sau đi kịch bản cũng không thể ỷ lại vào hắn ta.
—— mình thì bán mạng liều sống liều chết, hắn ta hết đánh răng lại tới hồi máu, cũng như không.
"Im miệng! Mau mở cấm ngôn cho tôi!"
Tạ Tri Vi nghiến răng nghiến lợi cúp hệ thống.
Cũng may chỉ có bốn năm, trong nguyên tác cốt truyện đến năm năm sau mới kết thúc, thời gian một năm đủ để đuổi kịp cốt truyện chính.
Có điều Thảo Mãng Anh Hùng có nói một câu có lý, sự xuất hiện của hắn ảnh hưởng tới nam chính và cốt truyện.
Hắn chết lâu như vậy, chắc là nam chính đã đi đúng cốt truyện rồi.
Khoảng cách với Ngọc Kinh Đạo Tông đã không còn gần, Tạ Tri Vi nhịn xuống dục vọng quay trở về nhìn xem, dọc theo đường núi một mình tiến lên.
Trên đường đi, hắn chải vuốt một chút khả năng cốt truyện có thể xảy ra, cùng với nhiệm vụ trước mắt của bản thân.
Đầu tiên là hỏi thăm tình trạng hiện tại cùng với trình độ hắc hóa của nam chính.
Không thể không nói, Tạ Tri Vi nằm ngay đơ một mạch suốt bốn năm, đã bổ sung toàn bộ những cơn thiếu ngủ của hắn ở đời trước. Chỉ có lúc vừa tỉnh dậy có chút ngây ngốc, hiện tại hắn tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn.
Hắn vạn phần hối hận lúc trước vì xúc động nhất thời mà đoạt diễn Ma Tông đá quán, hiện tại hắn chết cũng chết rồi, chôn cũng chôn rồi, ngay cả ngày giỗ Đạo Tông cũng tổ chức cho hắn đủ bốn lần, lúc này trộm mộ tụ tập đào mộ của hắn.
Náo loạn một vòng mà hắn vẫn êm đẹp đứng ở chỗ này, bình yên vô sự, thậm chí còn trắng nõn thêm không ít nhờ ngâm linh tuyền bốn năm.
Vậy đám người thương tâm khổ sở, nơm nớp lo sợ vì hắn nếu như biết được, còn không hận đến muốn chém cho hắn một đao, để hắn một lần nữa nằm xuống sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Tri Vi nhảy dựng ở trong lòng, không tiếp tục đi về phía trước mà vận khởi linh lực chạy nhanh như chớp quay về căn phòng nhỏ.
Trong phòng đã đốt nến, cửa sổ sáng rực.
Hai người xúm lại ghé đầu bên khung cửa, đang nhỏ giọng thì thầm cái gì đó.
Ngoài phòng có mấy cây ngô đồng lớn, Tạ Tri Vi đứng ở phía trên, cành lá um tùm vừa lúc che lấp thân ảnh của hắn. Hắn một bên dùng linh lực hong khô quần áo, một bên nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
"Lão Đỗ, lão, lão dự tính làm như vậy thật sao?"
"Không thì thế nào? Tạ Tri Vi sống không thấy người chết không thấy xác, cho dù chúng ta giải thích chuyện đêm nay, vị kim chủ kia sẽ tin sao? Linh tuyền là đồ tốt thượng phẩm, hiện tại không có ai, chúng ta mang một chút đi ra ngoài đổi lấy tiền, chạy trốn tới chân trời góc biển, so với đào mộ quật mả mấy năm hiệu quả gấp mấy lần".
"......"
"Tính toán chuyện vặt vãnh không phải là quân tử, ngươi không làm thì ta làm."
"Ta, ta cũng làm!"
Hai người ăn nhịp với nhau, cầm theo chai lọ đi về hướng địa đạo.
Lão Đỗ bỗng nhiên nhìn trong phòng nói: "Không đúng, ta nhớ rõ hôm nay lúc đến đây đã ném cái ô ở bên giường, sao lại không thấy rồi?"
Mao Tử chỉ vào ngăn tủ kêu lên: "Lão xem cửa tủ cũng mở ra, hình như y phục bị thiếu một ít."
Lão Đỗ bước nhanh về phía trước, duỗi tay mở ngăn tủ bên trong ra, kinh ngạc nói: "Tiền biến mất, một xu cũng không còn."
Hai người kinh hoàng nhìn nhau, còn không kịp há miệng nói chuyện, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, toàn bộ nến trong nhà đều vụt tắt.
Mao Tử lập tức bật thốt một tiếng kêu rên, lão Đỗ vội vã ngăn chặn hắn: "Đừng la lớn."
Trong bóng đêm, hai người trợn to mắt, nghe thấy tiếng then cửa tự động rút chốt, tiếp theo đó hai cánh cửa giống như bị cuồng phong đẩy ra, đập mạnh vào hai bên vách tường phát ra tiếng vang khiến cho người kinh hãi.
Mao Tử run rẩy đến không thốt được một âm thanh, lão Đỗ coi như tỉnh táo, nói với bên ngoài: "Kẻ nào?"
Hai cánh cửa lớn không ngừng lắc lư, một thân ảnh mặc đạo bào từ phía trên chậm rãi hạ xuống.
Giữa trời đất bị gió thổi tán loạn, phảng phất chỉ có một mình hắn ở trong một thế giới khác, toàn thân trên dưới ngay cả sợi tóc mảnh nhất cũng im lìm bất động.
Mao Tử che mắt, nhìn ra ngoài qua khe ngón tay, lắp bắp nói: "Tạ...... Tạ, Tạ chân nhân?"
Người nọ đứng ngay cửa ra vào đáp: "Đúng vậy."
Giọng nói này cùng với cái giọng trong quan tài truyền ra một câu kia cực kỳ tương tự, chỉ là thiếu đi mấy phần buồn ngủ trầm thấp khàn khàn.
Mao Tử lập tức ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng xua tay liên tục nói: "Chuyện không liên quan đến ta, chúng ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc...... Hiện tại mới thu tiền đặt cọc, không được bao nhiêu tiền! Chúng ta không biết người thuê là ai, hắn không chịu lộ mặt, Tạ chân nhân ngài tạm tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân không dám nữa."
Cửa ra vào truyền đến tiếng đáp lại: "Nếu đã như vậy, muốn Tạ mỗ không truy cứu cũng được, chỉ cần hai người các ngươi phong kín huyệt mộ trả về như cũ là đủ."
Mao Tử luôn miệng nói: "Tiểu nhân nhớ kỹ nhớ kỹ."
Lão Đỗ quan sát nửa ngày, lấy hết can đảm hỏi: "Ngài...... Ngài là người hay quỷ?"
Tạ Tri Vi cố ý nói: "Tạ mỗ cũng không rõ lắm."
"A?"
Lão Đỗ dẫn đầu chất vấn: "Ngài không phải đã chết rồi sao? Vào bốn năm trước."
Tạ Tri Vi đứng ở cửa không đi vào, chỉ lưu thân ảnh bồng bềnh tiên khí cho hai người bọn họ nhìn. Hắn lắc đầu thở dài, buồn bã nói: "Tạ mỗ hơn phân nửa là đã phi thăng."
Trong phòng truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Tạ Tri Vi chậm rãi bịa chuyện: "Tạ mỗ tu luyện nhiều năm, lẽ nào người bình thường có thể hạ độc hại sao? Chôn xương bốn năm không chết, là bởi vì Thiên Đạo rũ lòng thương, ban cho linh tuyền tương trợ, giúp ta phi thăng."
Mao Tử lập tức chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, là cái gì cũng được, chỉ cần không phải quỷ thì tốt rồi......"
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến, huynh đệ, ngươi là trộm mộ, nhát gan như vậy được không đó. "Có điều......"
"Có điều cái gì?"
"Có điều Thiên Đạo có nói, ngày sau nếu hai vị nói ra chuyện của tối nay, chỉ sợ sẽ bị thiên lôi oanh đỉnh, chết cực kỳ khó coi......"
Lão Đỗ sởn tóc gáy, vội nói: "Hiểu rõ hiểu rõ, thiên cơ không thể tiết lộ, ngài đi thong thả, đi thong thả."
"Không vội, Tạ mỗ còn có một chuyện muốn hỏi thăm hai vị."
"Chuyện gì?"
Tạ Tri Vi nói: "Bần đạo đã phi thăng, vốn nên quên chuyện cũ dứt áo ra đi, ẩn sâu công với danh. Nhưng duy nhất không bỏ xuống được, chính là đồ đệ Mục Hạc của ta, hai vị có biết hiện tại hắn như thế nào không?"
"Việc này ngài hỏi người khác hơn phân nửa là trả lời không được, ngài hỏi ta xem như tìm đúng người." Lão Đỗ nóng lòng tiễn hắn đi, moi hết ruột gan ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Vị Cửu Châu Vương thế tử này, từ lúc từ Đạo Tông trở về, đến nay đóng cửa không ra ngoài, trên phố hiếm khi nghe thấy chuyện của hắn. Chỉ biết hắn và tiểu quận chúa của Doãn vương phủ có vẻ rất gần gũi, nhìn bộ dáng này, nói không chừng hai người đã có hôn ước."
"Thật sao?"
Tạ Tri Vi lập tức cong khóe môi, cố gắng khiến ngữ khí trở nên nhàn nhạt, "Được vậy thì bần đạo yên tâm rồi."
Đâu chỉ là yên tâm, quả thực vui vẻ muốn chết đi!
Phải biết rằng vị quận chúa Doãn vương phủ này, chính là vị cuối cùng trong ba hậu cung quan trọng nhất của Mục Hạc, sau lưng có núi dựa vững chắc, đủ cho nam chính đứng vững gót chân trong triều đình.
Hôn ước cái gì, đây đều là cốt truyện trong nguyên tác.
Xem ra cốt truyện thật sự đã đi đúng hướng, lần này hắn chết không có phí công.
Tạ Tri Vi mang theo vẻ mặt mỉm cười, xoay người định rời đi. Lão Đỗ ở sau lưng gọi hắn: "Cái kia Tạ chân nhân, Thiên Đạo có nói, linh tuyền trong quan tài của ngài có cần hay không?"
Tạ Tri Vi không quay đầu lại, đáp: "Thiên Đạo nói, tặng cho đám người hữu duyên các ngươi."
Đây là tin tức vô cùng tốt, đừng nói một quan tài linh tuyền, có đem Thảo Mãng Anh Hùng ra bán hắn cũng nguyện ý.
.
.
.
FM: Hàng tặng kèm~
Độc giả Chử Trà bình luận: Cốt truyện chắc là đã theo hướng chó hoang bệnh trĩ một đi không trở lại, về sau sắc mặt Tạ đại đại sẽ rất bi thương đây!
Tình trạng hiện tại của nam chính: Thủ tiết bốn năm, cấm dục bốn năm, xử nam không đổi, hắc hóa 100%
—> Tác giả trả lời: Ngẫm lại cũng cảm thấy lão Tạ thật đáng thương ha ha ha, có điều Mục Hạc rốt cuộc là góa chồng hay là goá vợ nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất