Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 63: Địa lao

Trước Sau
Tạ Tri Vi lập tức bị sặc nước miếng đến ho điên cuồng.

Thu Trọng Vân nhìn chằm chằm gương mặt hắn, rất có hứng thú hỏi: "Ngươi khẩn trương cái gì?"

Tạ Tri Vi vỗ vỗ ngực cho thông khí, cảnh giác nói: "Đương nhiên phải khẩn trương, ta xấu như vậy mà."

Thu Trọng Vân buông rèm đi vào, tiếp tục dò xét hắn: "Xấu đến mức nào?"

Lúc này Tạ Tri Vi bị ngâm bốn năm trong linh tuyền, so với dáng người da bọc xương năm đó đã không thể so sánh nổi. Thân thể tuy rằng vẫn là thon dài mảnh khảnh, nhưng những chỗ lộ ra như ngón tay và cần cổ, đường cong lại hơi có chút nhu hòa.

Thu Trọng Vân có trực giác người này vóc dáng không tồi, khí chất thượng thừa, không tưởng tượng ra được diện mạo của hắn có thể xấu xí tới đâu.

Tạ Tri Vi tất nhiên là không thể để nàng nhìn thấy gương mặt của mình, hắn hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt lại rũ xuống, thương cảm nói: "Xấu đến cô nương không cách nào tưởng tượng ra được, trước đây có người không cẩn thận thấy mặt của ta, bị buồn nôn đến ăn cơm ba ngày cũng không ngon."

"Thật sao?" Thu Trọng Vân nhướng mày, "Người kia cũng quá yếu rồi, tới đây, ta phải xem xem rốt cuộc có chuyện như vậy hay không."

"Xác định muốn xem?"

"Xác định."

Tạ Tri Vi giơ tay cào trên mặt hai cái, dùng lực rất mạnh. Tiếp theo thở dài nói, "Lại bắt đầu ngứa."

Thu Trọng Vân hỏi: "Rất ngứa sao? Chẳng lẽ ngươi bị loại bệnh đậu mùa thuỷ đậu gì đó hủy dung?"

Tạ Tri Vi lại than: "Đã từng là vậy."

"Hiện tại thế nào?"

"Hiện tại......" Ánh mắt Tạ Tri Vi trở nên xa xăm: "Những cái nốt đó đã sớm không còn."

Thu Trọng Vân ngạc nhiên hỏi: "Vậy không phải rất tốt sao?"

Tạ Tri Vi lắc đầu, nhắm mắt lại nói: "Sau khi kết vảy tróc ra cũng không có khỏi hẳn, thay vào đó là nước mủ, thầy thuốc nặn nước mủ lấy ra xong, chỗ da thịt bị dính bệnh đậu mùa biến thành một đám hố nhỏ."

Thu Trọng Vân hơi liên tưởng một chút tới hình ảnh kia, lập tức cảm thấy không khoẻ trong người, mi tâm bất giác giật một cái.

Tạ Tri Vi thấy phản ứng của đối phương, trong lòng cười lạnh, bồi thêm một câu: "A đúng, nước mủ kia đại khái là màu vàng, còn rất đặc."

Lần này khóe miệng Thu Trọng Vân cũng giật một cái, phát tởm nửa ngày. Nhưng ngặt nỗi cái đề tài này là nàng chủ động khơi mào, đành phải căng da đầu hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó à......" Tạ Tri Vi nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, vội vàng đem y phục cầm trong tay đặt lên bàn, đồng thời âm thầm vận chuyển linh lực chạy lên trên mặt.

Thu Trọng Vân theo bản năng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" Nàng mới vừa nói xong, đã trợn to mắt nhìn chằm chằm khăn che mặt của Tạ Tri Vi, bởi vì nàng nhìn thấy phía dưới khăn che mặt, lờ mờ có cái gì đó rất nhỏ nhô lên, giống như là có từng con từng con sâu bọ đang ngọ nguậy.

Tạ Tri Vi dùng tay ấn lên trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Ai, lại chui ra ngoài. Chính là thứ này, có chút đồ vật sau đó đã sinh trưởng trong mấy cái hố ở trên mặt."



Thu Trọng Vân kinh ngạc: "Là thứ gì?"

Tạ Tri Vi nhàn nhạt nói: "Loại người ưa sạch sẽ như cô nương sợ là chưa từng thấy qua, chính là tiết trời đầu hạ những lúc nóng bức nhất, đồ vật thường xuyên bò trong nhà xí, màu trắng......"

"Ọe......" Thu Trọng Vân nhịn không được nữa, đột nhiên nôn khan một tiếng, theo bản năng vội che miệng lại.

Tạ Tri Vi tiến về phía trước một bước: "Cô nương đã tò mò như vậy, cho nhìn cũng được thôi...... Có điều tháo ra không dễ lắm, mới vừa rồi không cẩn thận đã ấn chết mấy con, giờ phút này dính đầy trên mặt."

"Chờ một chút!" Thu Trọng Vân lui về phía sau một bước, ánh mắt lướt thẳng qua mặt Tạ Tri Vi, nhìn về phía một bên cây cột, "Ta chợt nhớ hôm nay còn có một vị khách quan trọng phải đi tiếp đãi, chuyện xem mặt của ngươi đợi hôm khác hãy nói." Dứt lời, nàng điều chỉnh tốt vẻ mặt, vặn vẹo eo thon, phong tình vạn chủng vén rèm đi ra ngoài. Cuối cùng còn không quên bàn giao: "Mặt nạ kia ta sợ ngươi đeo không thoải mái, đã cho làm một cái bằng chất liệu khác để thay thế, chút nữa thay y phục xong thì ngoan ngoãn đợi, tuyệt đối đừng chạy loạn nha."

Tạ Tri Vi nghe tiếng bước chân đi xa, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy áo choàng bảy màu bọ rùa trước kia bị hắn ghét bỏ vô số lần khoác lên trên người.

Áo choàng và mặt nạ đều là pháp khí của Xích Viêm, uy lực tất nhiên không chút tầm thường. Thu Trọng Vân nữ nhân này tâm nhãn không ít, làm cái giả đưa cho hắn, sợ đưa đồ tốt bị hắn giữ luôn.

Sau lưng nam chính làm mấy cái động tác nhỏ, nữ nhân này rốt cuộc có ý đồ gì?

Có điều còn may, kế tiếp mượn nhờ cái thân phận này có thể đồng thời nằm vùng để tìm hiểu ngọn ngành. Vừa rồi thiếu chút nữa đã lòi đuôi, may mắn trong cái khó ló cái khôn, cái phương pháp tuyệt diệu khiến người buồn nôn này đúng là xài tốt thật......

Tạ Tri Vi vừa mới khoác áo choàng lên người, nhịn không được cũng nôn ọe một trận —— hắn cũng bị miêu tả do chính mình nói bừa khiến cho ghê tởm, mắc ói rồi.

Dù sao hắn mang trên người là thân phận của Xích Viêm, ở Ma Tông không gặp trở ngại gì, tùy tiện tìm một chỗ ngồi nôn là được. Xích Viêm thường ngày quen diễu võ giương oai, Tạ Tri Vi không cần phải nói chuyện, chỉ cần liếc một ánh mắt, mấy tên thủ vệ đại binh tiểu tướng kia liền cúi đầu không dám nhìn thẳng. Đám tiểu cung nữ càng là run rẩy quỳ đầy đất, không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng. Có mấy nàng dáng điệu không tệ, từ xương quai xanh lên mặt trên má ẩn ẩn có thể thấy được dấu vết xanh tím.

Chậc, đáng thương thay, quỷ mới biết ngày thường Xích Viêm có bao nhiêu đơn giản thô bạo.

Tạ Tri Vi không biết đường đi, lại không thể mở miệng hỏi, tự mình vòng qua mấy toà đại điện, không biết thế nào lại đến một chỗ tương đối yên tĩnh.

Chắc là hoa viên gì đó của Ma Tông, lúc này sao trời lấp lánh, chiếu vào một mảnh đá cuội lát trên đường nhỏ, hai bên bị nhánh hoa bóng cây che chắn kín mít, xa xa phía sau hòn giả sơn còn truyền đến tiếng nước chảy. Một nơi không tồi, đáng tiếc sắp bị đạp hư.

Tạ Tri Vi vừa định nôn ọe, bỗng nhiên nghe thấy lẫn trong tiếng nước chảy một giọng nói quen thuộc.

"Vân di, đều xử lý tốt rồi chứ?"

Hắn vội vã ngậm miệng, thiếu chút nữa đau sốc hông, dù cho dạ dày đang cồn cào không ngừng cũng cố gắng thu hồi động tĩnh.

Trong sách này xưng hô Vân di, còn có thể có người thứ hai sao?

Không hổ là nam chính, cùng cốt truyện gắn bó chặt chẽ, chỉ cần hơi va vào chủ tuyến là sẽ chạm trán với hắn ta, có bản lĩnh ngươi gắn bó với đám nữ nhân kia chặt chẽ một chút đi thiếu niên!

Tạ Tri Vi liều mạng áp chế linh lực của bản thân và khí tức của Hồng Liên, không dám tiết ra dù chỉ một tia. Hắn men theo tiếng nói rón ra rón rén vòng tới phía trước mặt hòn giả sơn, vạch ra một bụi cúc vạn thọ xa xa nhìn qua, quả nhiên Mục Hạc đang đứng trước thác nước, một thân áo trắng trường thân ngọc lập, tay phải vẫn như cũ giấu trong ống tay áo.

Thu Trọng Vân đứng ở phía sau hắn, thái độ vô cùng cung kính: "Xử lý tốt, ngươi có muốn đi xem không?"

Sắc mặt Mục Hạc hiện lên vẻ chán ghét cực độ, trong nháy mắt liền biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, nhàn nhạt nói: "Cũng được, dù sao cũng là cố nhân."

Thần sắc hắn là thu liễm, ngữ khí là thanh đạm, nhưng trong mắt lại tựa hồ ẩn giấu hai cây độc châm, có thể đem người ăn mòn hầu như không còn cái loại này.

Tạ Tri Vi nuốt khan một cái. Không biết lần này lại là đối tượng nào bị nam chính trả thù, nhưng từ phản ứng của nam chính tới xem, kết cuộc của đối phương nhất định sẽ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.



Tạ Tri Vi lập tức nghĩ lại, hắn cũng coi như là "cố nhân" của Mục Hạc. Có tinh lực đi thương tiếc cho người khác, chẳng bằng suy nghĩ làm sao nhặt cái mạng cho mình càng thực tế hơn.

Mục Hạc cũng không quay đầu, cất bước đi tới. Hắn vẫn như cũ rũ mi cụp mắt, trong mắt không nhiễm một hạt bụi, không cần Thu Trọng Vân dẫn đường vẫn có thể đi trong hoa viên một cách tự nhiên, xem ra ngày thường tới đây không ít lần. Nhưng cho dù như vậy, quan hệ giữa hắn và Thu Trọng Vân ngược lại so với bốn năm trước càng kém đi.

Tạ Tri Vi còn nhớ rõ, bốn năm trước Mục Hạc còn nguyện ý bày ra bộ dáng xem Thu Trọng Vân là trưởng bối, bây giờ không những không phát triển quan hệ yêu đương với Thu Trọng Vân, ngược lại Thu Trọng Vân đối với hắn vâng vâng dạ dạ, so với Xích Viêm còn cung kính hơn.

Nếu là quan hệ phụ thuộc, Thu Trọng Vân là người tâm cao khí ngạo, khó trách nàng sẽ có tâm tư khác.

Trong nguyên tác có nói, lúc Xích Viêm chưa chết, Thu Trọng Vân đã giúp Mục Hạc âm thầm bố trí thế lực. Nếu như nhớ không lầm, nơi này là lâm viên tầm thường nhất của Xích Viêm, cũng chính bởi vì không đáng chú ý, bị Mục Hạc lén đào xây một tòa địa lao ngầm ở bên dưới. Phàm là kẻ nhìn Mục Hạc không quen, hoặc là Mục Hạc nhìn không quen, đều bị kéo đến đây giam giữ, cho dù có bị phát hiện, cũng là nồi của Ma Tông.

Cửa vào địa lao chính là một cái miệng giếng cạn, Mục Hạc và Thu Trọng Vân lần lượt nhảy vào. Tạ Tri Vi không dám chậm trễ, vội vã bám vào vách giếng chậm rãi đi xuống. Hắn nghe thấy âm thanh hai người rơi xuống đất, đang định nhảy xuống bám theo sau, Thu Trọng Vân một đường im lặng bỗng nhiên nói một câu: "Cháu ngoại lớn, ngươi đối với tiểu nha đầu mặc áo trắng ở Thiền Tông kia có ý kiến gì không?"

"Áo trắng......" Miệng Mục Hạc niệm hai chữ không có gì quan trọng này, ánh mắt không hiểu.

Thu Trọng Vân có ý khơi mào câu chuyện, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Đúng vậy, tiểu nha đầu kia rất là kỳ quái, hôm nay Xích Viêm lên cơn đi đánh lén nàng ấy, thế mà không thể thành công."

Bước chân Mục Hạc dừng lại, hỏi: "Dì muốn nói cái gì?"

Tốc độ nói của Thu Trọng Vân chậm dần: "Cháu ngoại lớn, thế gian này chẳng lẽ thực sự có bảo bối khởi tử hồi sinh, bị nha đầu kia có được?"

Dưới giếng tối đến đưa tay không thấy năm ngón tiếp tục một mảnh lặng thinh, Tạ Tri Vi cũng không dám thở mạnh, giống như Spider Man kiên nhẫn ghé vào bên vách giếng chờ đợi.

Một lát sau, Mục Hạc mới lại nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Kim Liên."

Thu Trọng Vân kinh ngạc không thôi: "Kim Liên? Vậy ra nó ở trên người nàng ấy sao? Chẳng trách bị Xích Viêm để mắt tới. Truyền thuyết nói bảo vật này không có tác dụng gì khác, chỉ có thể khởi tử hồi sinh. Đáng tiếc nó chỉ có thể cứu ký chủ, nếu không năm đó hắn ta cũng sẽ không ......"

"Đừng nói nữa." Mục Hạc bỗng nhiên trầm giọng đánh gãy.

Thu Trọng Vân vội nói: "Ta sai rồi, sẽ không nói nữa." Nàng ngẩng đầu, phát hiện Mục Hạc đã xoay người sang chỗ khác tiếp tục đi về phía trước, vội vàng đuổi sát theo sau.

Tạ Tri Vi thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi rỉ ra bên dưới mặt nạ, chậm rãi di chuyển xuống.

Xem ra bốn năm trước hắn chết đã để lại trong nam chính hồi ức rất sâu sắc, cũng rất thê thảm đau đớn, đến nỗi ngay cả nhắc cũng không cho nhắc tới.

Hắn lần mò tiếp tục thăm dò đi về phía trước, gặp được chỗ ngoặt hoặc lối đi nhỏ liền trốn vào bên trong. Phía trước Thu Trọng Vân thấy tâm trạng Mục Hạc không tệ lắm, nhịn không được lại nhỏ giọng hỏi: "Cháu ngoại lớn, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"

"Xích Viêm gần đây như thế nào?"

Tạ Tri Vi cười trên nỗi đau của người khác, Xích Viêm không có, Hồng Liên mất đi, để xem Thu Trọng Vân cô ăn nói ra sao với nam chính.

Thu Trọng Vân nói: "Hắn...... Tu vi của hắn hình như lại tăng thêm một tầng, ngươi muốn đối phó hắn, sợ là không tốt lắm. Có điều ta sẽ nghĩ cách lấy Hồng Liên trước......"

Ánh mắt Mục Hạc nhìn thẳng về phía trước: "Hồng Liên ta muốn, mạng của hắn ta cũng muốn, dì không cần phải nhúng tay."

Thu Trọng Vân gật gật đầu, giống như vô tình hỏi: "Cháu ngoại lớn, không phải nói Hắc Liên Bạch Liên đã bị hủy sao, năm bảo vật rốt cuộc không thể thu thập đủ, thân phận của ngươi cao quý như vậy, còn muốn đồ vật kia để làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau