Chương 21: Đừng khóc nữa, được không?
08.03.2024
Editor: Fino
Quán bar Gravity ồn ào, máy móc hai bên sân khấu xả khói mù mịt cả hội trường, ánh đèn laze trên đầu mờ ảo, vài chàng trai đang uống rượu quanh bàn kính, tiếng trống phía sau rộn ràng.
Trần Nghiên ngồi trên ghế dài cách đó không xa, một chân gác lên xà ngang dưới gầm bàn trước mặt, vành mũ lưỡi trai màu đen ấn xuống thật thấp, che gần hết khuôn mặt, trong miệng cắn một điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi phác họa quai hàm, cứng rắn mà sắc bén, một đôi chân dài duỗi ra, một tay nghịch chiếc bật lửa màu bạc, ngọn lửa lập lòe lập lòe.
Mấy nam sinh cùng bàn bưng ly rượu đưa tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh hắn, thân hình cúi xuống: "Anh Nghiên, anh có muốn uống rượu không?"
Trần Nghiên xua tay: "Không có hứng thú."
Chàng trai đối diện "ai ui" một tiếng: "Anh Nghiên, gần đây có chuyện gì vậy? Sao tâm sự nặng nề thế?"
"Đúng vậy, làm gì cũng không có hứng thú là sao?"
"Có phải chuyện tình cảm xảy ra vấn đề rồi không?" Không biết là ai tùy tiện hề hề nói đùa, "Thời gian này đã bao lâu rồi, không giống phong cách của anh Nghiên nha?"
Một nhóm nam sinh không có mắt nhìn, thấy trò đùa sắp bắt đầu, Thẩm Duệ đã cho họ một cái liếc mắt, ý bảo họ đừng nói bừa.
Anh nhích lại gần Trần Nghiên, cảm thấy hắn có gì đó không đúng lắm: "Sao vậy?"
Trần Nghiên lấy điếu thuốc xuống, búng tàn thuốc, nhẹ giọng nói: "Không."
"Không có việc gì là được." Thẩm Duệ lại hỏi, "Sao gần đây không thấy học bá?"
Động tác trong tay Trần Nghiên dừng lại, ánh mắt không chút cảm xúc: "Tôi không phải giun đũa trong bụng cô ấy, đi đâu ai biết?"
"Tôi còn tưởng cậu chọc giận người ta chứ."
Trần Nghiên cười lạnh một tiếng: "Đề cao quá rồi."
Một nam sinh vội vàng chạy vào, ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc: "Xin lỗi, tao đến muộn."
"Giờ mới mò mặt đến hả?" Những người còn lại ồn ào, "Trễ gần nửa tiếng rồi!"
Nam sinh khui một chai bia cho mình, bọt trắng tràn ra: "Đừng nói nữa, vừa rồi trên đường tao gặp đám người Lương Châu."
Vừa dứt lời, những người khác có mặt đều không lên tiếng.
Trần Nghiên và Lương Châu có xích mích, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Chiếc bật lửa màu bạc bị bật lên, Trần Nghiên ngước mắt lên, giọng nói có chút khàn khàn: "Hắn trở lại rồi?"
"Đúng vậy." Nam sinh uống một ngụm bia, "Nhưng cụ thể khi nào thì em không biết."
Trần Nghiên cười lạnh một tiếng, dập tắt tàn thuốc trên bàn, ngữ khí càng thêm tàn nhẫn nói: "Còn dám trở về."
Nam sinh cùng người bên cạnh cụng ly, ngữ khí tùy ý nói: "Bất quá Lương Châu cũng thật sự là não cá vàng, vừa trở về đã mang theo đám người của mình đến quán trà sữa gây sự."
"Quán trà sữa nào?"
"Là quán trà sữa trên đường Lai Hà." Nam sinh nhún nhún vai, "Cũng không biết là cô gái xui xẻo nào bị hắn quấn lấy."
Người bên cạnh vừa định nói chuyện, một giọng nói khác chen vào: "Lặp lại lần nữa?"
Nam sinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên, khuôn mặt lạnh như băng, trong đôi mắt đen ẩn chứa vài phần tàn nhẫn.
"Hả? Anh Nghiên, anh bảo em nói cái gì?"
"Cậu nói Lương Châu." Trần Nghiên gõ gõ đầu ngón tay trên bàn, "Quấn lấy cô gái ở đâu?"
"Quán trà sữa trên đường Lai Hà...." Nam sinh càng nói giọng càng nhỏ, "Làm sao vậy, anh Nghiên?"
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, "Rầm" một tiếng, ly rượu đổ trên mặt bàn, bóng dáng Trần Nghiên biến mất khỏi quán bar, để lại vài người hai mắt nhìn nhau.
–
Bên ngoài mưa đã tạnh.
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, ngay khi tên tóc đỏ định băng qua quầy lễ tân đi vào, cô giơ con dao lên trước mặt đe dọa: "Đừng qua đây."
Tên tóc đỏ chẳng những không sợ, ngược lại còn cười lớn: "Không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại lớn gan như vậy, tới đây, đâm một cái cho tôi xem."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khí huyêt toàn thân đều lạnh, cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp làm ra phản ứng tiếp theo, một bóng đen từ bên ngoài xông vào, giây tiếp theo, tên tóc đỏ trực tiếp bị ném xuống mặt đất.
Cằm hắn ta đập mạnh vào nền đất xi măng, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, tên tóc đỏ không kìm được kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ phía sau là ai, hắn ta đã chửi: "Ai con mẹ nó chán sống rồi?"
Trần Nghiên nhấc chân giẫm lên cánh tay hắn ta, dùng ngón tay nắm cằm hắn ta, cưỡng ép hắn ta quay đầu lại: "Tao, Trần Nghiên."
Lương Châu không hề khuất phục, ngược lại còn điên cuồng cười to, chỉ vào Tống Tịnh Nguyên bên cạnh nói: "Như thế nào? Đây là cô gái mà Trần thiếu gia để mắt đến sao? Sao còn đổi khẩu vị nữa rồi? Lần này định nói chuyện bao lâu đây?"
Lại "phanh" một tiếng, Trần Nghiên túm lấy cổ áo kéo người lên, đẩy về phía trước, xương quai xanh đập thẳng vào quầy kim loại, tạo ra một vết máu. Ánh mắt Trần Nghiên âm trầm, từ trên cao nhìn xuống người trước mắt, kéo tóc hắn ta ra sau: "Mày dám nói như thế với cô ấy thử xem."
Đám tiểu đệ của gã tóc đỏ sửng sốt hơn nữa ngày, chờ bọn họ kịp phản ứng muốn tìm Trần Nghiên tính số, Thẩm Duệ đã mang theo người chạy tới, một đám người lâm vào hỗn chiến. Tống Tịnh Nguyên sợ tới mức làm rơi con dao xuống đất, chuyện xảy ra quá đột ngột, thân thể cô còn đang run rẩy, ngón tay đè lên mép bàn, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Trong đám đông hỗn loạn, cô nhìn cậu thiếu niên kia.
Trong chiếc áo khoác đen, hắn có dáng người sắc sảo, những đường cơ bắp rắn chắc, động tác tay nhanh nhẹn và dứt khoát, giống như lần đầu tiên gặp hắn cách đây vài năm, cơ thể hắn dường như được bao phủ bởi ánh sáng, như thể hắn là một vị thần được trời gửi đến để cứu rỗi cô.
"Trần Nghiên!" Sợ bọn họ xảy ra chuyện, Tống Tịnh Nguyên run rẩy gọi tên của hắn.
Điện thoại di động không biết bị ném tới nơi nào, cô muốn gọi cảnh sát cũng không được, hét lớn cũng không có người đáp lại.
Một chiếc bàn gỗ bên cạnh bị lật, suýt chút nữa đập vào chân cô, Trần Nghiên nghe thấy tiếng động, một tay đặt Lương Châu lên tường, quay đầu nhìn cô, giọng nói có chút mơ hồ: "Cậu ra ngoài mua hộ tôi bao thuốc lá."
"..."
Sợ đám người này làm lớn chuyện, cũng sợ Trần Nghiên bên này xảy ra chuyện gì, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi.
Trần Nghiên liếc nhìn cô một cái, trong mắt cô hiện lên một tia lo lắng: "Đã bảo thì đi đi. Không sao đâu, nghe lời."
Trong mười phút ngắn ngủi, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy vô cùng dày vò. Chờ cô quay lại quán trà sữa, Lương Châu đã được đám đàn em đỡ đi, giọng nói của Trần Nghiên đầy lạnh lùng: "Khuyên mày biết điều một chút, đừng đến làm phiền cô ấy nữa."
Trong phòng một mảnh hỗn độn, Trần Nghiên dựa người vào tường, đôi lông mày sắc bén vừa xa cách vừa thờ ơ, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, không thèm quan tâm đến chiếc áo phông đen nhăn nhúm thành từng đống vải vóc bên hông.
Tống Tịnh Nguyên đi vào, mấy người Thẩm Duệ chào hỏi cô: "Học bá, cậu quay lại rồi?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
"Em gái này là—?" Người đi cùng Thẩm Duệ không biết tình huống như thế nào, nhưng có thể khiến Trần Nghiên sinh đại khí như vậy tuyệt đối không phải người bình thường, cho nên không chút suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ là Chị dâu?"
"Chào Chị dâu!"
"..."
Thẩm Duệ vội vàng liếc nhìn bọn họ, tự hỏi các người có thể bớt nói vài câu hay không.
"Không phải, không phải." Tống Tịnh Nguyên xua tay, "Cậu ấy và tôi... chỉ là bạn học mà thôi."
"Được rồi." Thẩm Duệ sợ có người nói bậy, đúng lúc kéo bọn họ đi, "A Nghiên, tôi dẫn bọn họ về trước, có việc gì thì nhắn tin cho tôi."
Trần Nghiên không trả lời.
Mấy nam sinh còn dùng ánh mắt bát quái đánh giá Tống Tịnh Nguyên, Thẩm Duệ tức giận đẩy bọn họ ra: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Quán trà sữa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
"Lại đây." Trần Nghiên lên tiếng trước.
Tống Tịnh Nguyên bước đến bên cạnh hắn, cô còn chưa hoàn hồn, cổ họng khô rát, muốn nói lại không nói được. Cô cảnh giác ngẩng đầu nhìn hắn, dưới khuôn mày đẹp trai có một vết máu nhàn nhạt, bên môi mỏng còn có một vết rạch, vết máu đặc biệt chói mắt trên làn da trắng nõn lạnh lùng của hắn.
Trái tim đau đớn, so với chính cô bị thương còn khổ sở hơn.
Trần Nghiên cúi đầu, dùng ngón tay nhéo cằm cô rồi nhấc lên, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó nắm lấy cánh tay cô, trực tiếp kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, hắn giống như đang lo lắng kiểm tra xem cô có bị thương hay không. Trong lòng hắn nghẹn lửa, động tác không tính là dịu dàng, đầu ngón tay thô ráp ấn lên cánh tay cô hằn những vết đỏ.
"Sao đám người Lương Châu kia lại biết cậu?" Hắn càng nghĩ càng phiền, tính tình Lương Châu thế nào hắn còn không rõ sao, nếu hôm nay hắn không tới kịp, tên khốn kiếp kia nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó.
Con dao gọt trái cây được Tống Tịnh Nguyên lấy ra lặng lẽ nằm trên mặt đất, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng bạc, Trần Nghiên cười lạnh: "Cậu thật sự cho rằng mình có thể dùng dao tự vệ sao? Nếu bị hắn cướp đi, cậu sẽ bị thương đấy."
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu không nói gì, tiếp nhận mọi lời phàn nàn của hắn.
Nhưng sự im lặng của cô lại giống như chất xúc tác, kéo cảm xúc của Trần Nghiên đến cực điểm, lạnh lùng nói: "Câm hả? Có chuyện gì sao không gọi điện thoại cho tôi? Nếu không muốn gọi điện thoại cho tôi, sao không biết gọi điện cho cảnh sát?"
"Điện thoại bị người đó lấy đi..." Trong mắt cô dâng lên một cảm giác chua xót, Tống Tịnh Nguyên không muốn khóc trước mặt Trần Nghiên, ngón tay chỉ có thể bấm góc áo.
Một câu nói dập tắt một nửa lửa giận của Trần Nghiên, hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe trước mắt, hàng mi dài rậm rạp ướt át, tủi thân giống như giây tiếp theo sẽ khóc lên. Nếu là trước đây, nhìn thấy nữ sinh muốn khóc, phản ứng đầu tiên của Trần Nghiên chính là cảm thấy phiền, hận không thể xoay người rời đi. Hôm nay lại không biết làm sao, hắn rõ ràng còn nghẹn một cỗ lửa, chỉ cảm thấy trái tim giống như có thứ gì đó thắt lại, chọc cho lục phủ ngũ tạng của hắn khó chịu theo.
Mẹ kiếp, hắn đột nhiên cảm thấy mình rất khốn nạn. Truyện Kiếm Hiệp
Cô gái nhỏ rõ ràng bị bắt nạt, bây giờ còn phải ở đây nghe hắn phát hỏa.
"Thật xin lỗi." Trần Nghiên nhìn chằm chằm cô vài giây, ngữ khí thỏa hiệp, "Vừa rồi tôi làm cậu sợ sao?"
"Không có." Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, giọng nói khàn khàn.
"Vậy cậu có sao không?"
"Trần Nghiên..." Cô giơ tay muốn chạm vào vết thương của hắn, lại cảm thấy làm như vậy không thích hợp, cô nhíu mày, nhẹ giọng hỏi hắn: "Có phải rất đau không?"
Trần Nghiên giật mình.
Hắn giơ tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, giọng điệu thoải mái nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, sao lại đau được?"
Tống Tịnh Nguyên hiển nhiên không tin lời hắn nói. Vết thương dưới lông mày còn đang rỉ máu, làm sao mà không đau chứ.
"Thật sự không đau." Trước nay Trần Nghiên chưa từng dỗ con gái, chỉ có thể chọn cái dễ nghe nói: "Chỉ là nhìn dọa người thôi."
"Được rồi." Hắn giơ tay xoa xoa mi mắt cô, làn da của cô mỏng, không tốn nhiều sức đã đỏ bừng, Trần Nghiên thầm nghĩ trong lòng tại sao cô gái nhỏ này lại mỏng manh như vậy.
"Đừng khóc nữa, được không?"
Hắn thực sự hết cách rồi.
Tống Tịnh Nguyên sụt sịt, thật ra cô không khóc, chỉ là mặt nghẹn đến đau nhức thôi.
"Còn đồ tôi nhờ cậu mua thì sao?" Trần Nghiên đỡ chiếc ghế đang nằm trên đất dậy, ngồi xuống, đưa tay về phía cô.
Tống Tịnh Nguyên chậm rãi đút tay vào túi, cuối cùng lấy ra một gói bông tẩm cồn, i-ốt và băng cá nhân.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào những thứ trong tay cô, tức giận cười: "Dụng cụ khử trùng đều mua cho tôi? Cậu không có lòng tin với tôi như vậy sao? Cậu cho rằng tôi không đánh được hắn?"
Tống Tịnh Nguyên có chút ngượng ngùng, lúng túng nói: "...Không phải."
"Cậu còn nói không phải?" Trần Nghiên chỉ vào túi bông tẩm cồn, "Bảo cậu mua thuốc lá, cậu mua cái gì cho tôi? Sao không trực tiếp gọi xe cấp cứu luôn đi."
Tống Tịnh Nguyên thầm nghĩ, không phải tôi không có điện thoại di động sao.
Đương nhiên lời này cô không nói ra, chỉ nhỏ giọng nói: "Hút thuốc không tốt."
"Được, có bản lĩnh rồi." Trần Nghiên duỗi chân, cà lơ phất phơ, "Học cách quản người rồi."
"..."
Tống Tịnh Nguyên yên lặng thu tay lại: "Vết thương trên trán, cậu nên đi bệnh viện chữa trị."
"Đi bệnh viện làm gì?" Trần Nghiên kéo một cái ghế đến trước mặt cô, cằm khẽ nhếch, "Còn không phải cậu đã mua hết rồi sao?"
"A?" Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, lại lấy đồ ra đưa cho hắn, "Vậy cậu xử lý một chút đi."
"Có lương tâm không?" Trần Nghiên nhướng mày, khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích, "Tôi vì ai mà bị thương? Giúp tôi xử lý."
...
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ngày đó cô nhìn thấy. Tuy rằng chuyện xảy ra hôm nay may mà có Trần Nghiên, nhưng hắn đã có bạn gái, cô nên giữ khoảng cách với hắn.
"Cậu tự làm đi." Tống Tịnh Nguyên vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, "Nếu bạn gái cậu biết, cô ấy sẽ tức giận."
Lần này đến lượt Trần Nghiên sững sờ.
"Tống Tịnh Nguyên." Đôi mắt đen nhánh của hắn rơi trên người cô, ngữ khí nghi hoặc, "Ai nói với cậu là tôi có bạn gái?"
...
Trần Nghiên lấy một cái hộp thuốc nhỏ trong túi ra, rút một điếu thuốc ra cắn trong miệng, bật lửa vừa lấy ra lại bị hắn nhét vào, điếu thuốc cũng không châm lửa.
"Hả? Lại giả câm?"
"Hôm đó ở trường tôi nhìn thấy." Tống Tịnh Nguyên mím môi dưới, nói ra những điều mà cô uất ức mấy ngày nay.
Trần Nghiên nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Cậu nhìn thấy gì?"
Tống Tịnh Nguyên nhìn hắn chằm chằm, dũng cảm nói: "Tôi thấy cậu và cô gái đó trong phòng chơi piano, cô ấy hỏi cậu có thể kiên nhẫn một chút không?"
"Chỉ dựa vào cái này, cậu đã cho rằng cô ấy là bạn gái của tôi?" Trần Nghiên giơ tay ấn xuống gáy, trong lời nói có chút địch ý.
Tống Tịnh Nguyên mím môi, không trả lời.
"Đó là con gái của cô Lâm." Trần Nghiên nói, "Hôm đó cô Lâm nhờ tôi tạm thời trông hộ cô ấy một lát. Cô gái kia mới 13 tuổi, cậu cảm thấy tôi sẽ coi trọng?"
....
Hiện tại Tống Tịnh Nguyên chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Làm cô không được tự nhiên nhiều ngày như vậy, khúc mắc lại chỉ là một cái ô long.
Trần Nghiên: "Bị cậu nghĩ oan một trận, bây giờ có thể giúp tôi xử lý vết thương không?"
Tống Tịnh Nguyên rút một cây tăm bông ra, nhúng một ít i-ốt vào đó, nhẹ nhàng lau vết thương trên lông mày hắn. Mái tóc trên trán cô không nghe lời rũ xuống, cọ vào cánh tay Trần Nghiên, có chút ngứa ngáy. Khoảng cách giữa hai người gần đến khó tin, Tống Tịnh Nguyên không dám nhìn lung tung, chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương của hắn, động tác của cô rất nhẹ, dù vậy cô vẫn sợ làm Trần Nghiên đau.
"Nếu đau, cậu có thể nói với tôi." Tống Tịnh Nguyên dặn dò.
"Tôi yếu ớt vậy sao?"
Tống Tịnh Nguyên không nói gì nữa, lặng lẽ giúp hắn sát trùng, xé miếng băng cá nhân ra dán vào, vừa định đứng dậy, lại bị Trần Nghiên nắm chặt cổ tay kéo về phía trước. Dưới chân đột nhiên mất đi thăng bằng, Tống Tịnh Nguyên theo quán tính ngã về phía trước, cằm đụng vào xương quai xanh của hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên mái tóc trên đỉnh đầu cô, trái tim sắp nhảy lên cổ họng.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, trên đầu đã truyền đến một giọng nói: "Cho nên hôm đó vì sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
*Trần Nghiên có lời muốn nói: Vợ tôi thế mà lại bơ tin nhắn của tôi, còn hiểu nhầm tôi nữa, dỗiiii ~~
*Editor có lời muốn nói: Gửi lời chúc đến các bà, các mẹ, các chị, các em có một ngày lễ 8/3 vui vẻ!! Yêu thương
Editor: Fino
Quán bar Gravity ồn ào, máy móc hai bên sân khấu xả khói mù mịt cả hội trường, ánh đèn laze trên đầu mờ ảo, vài chàng trai đang uống rượu quanh bàn kính, tiếng trống phía sau rộn ràng.
Trần Nghiên ngồi trên ghế dài cách đó không xa, một chân gác lên xà ngang dưới gầm bàn trước mặt, vành mũ lưỡi trai màu đen ấn xuống thật thấp, che gần hết khuôn mặt, trong miệng cắn một điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi phác họa quai hàm, cứng rắn mà sắc bén, một đôi chân dài duỗi ra, một tay nghịch chiếc bật lửa màu bạc, ngọn lửa lập lòe lập lòe.
Mấy nam sinh cùng bàn bưng ly rượu đưa tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh hắn, thân hình cúi xuống: "Anh Nghiên, anh có muốn uống rượu không?"
Trần Nghiên xua tay: "Không có hứng thú."
Chàng trai đối diện "ai ui" một tiếng: "Anh Nghiên, gần đây có chuyện gì vậy? Sao tâm sự nặng nề thế?"
"Đúng vậy, làm gì cũng không có hứng thú là sao?"
"Có phải chuyện tình cảm xảy ra vấn đề rồi không?" Không biết là ai tùy tiện hề hề nói đùa, "Thời gian này đã bao lâu rồi, không giống phong cách của anh Nghiên nha?"
Một nhóm nam sinh không có mắt nhìn, thấy trò đùa sắp bắt đầu, Thẩm Duệ đã cho họ một cái liếc mắt, ý bảo họ đừng nói bừa.
Anh nhích lại gần Trần Nghiên, cảm thấy hắn có gì đó không đúng lắm: "Sao vậy?"
Trần Nghiên lấy điếu thuốc xuống, búng tàn thuốc, nhẹ giọng nói: "Không."
"Không có việc gì là được." Thẩm Duệ lại hỏi, "Sao gần đây không thấy học bá?"
Động tác trong tay Trần Nghiên dừng lại, ánh mắt không chút cảm xúc: "Tôi không phải giun đũa trong bụng cô ấy, đi đâu ai biết?"
"Tôi còn tưởng cậu chọc giận người ta chứ."
Trần Nghiên cười lạnh một tiếng: "Đề cao quá rồi."
Một nam sinh vội vàng chạy vào, ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc: "Xin lỗi, tao đến muộn."
"Giờ mới mò mặt đến hả?" Những người còn lại ồn ào, "Trễ gần nửa tiếng rồi!"
Nam sinh khui một chai bia cho mình, bọt trắng tràn ra: "Đừng nói nữa, vừa rồi trên đường tao gặp đám người Lương Châu."
Vừa dứt lời, những người khác có mặt đều không lên tiếng.
Trần Nghiên và Lương Châu có xích mích, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Chiếc bật lửa màu bạc bị bật lên, Trần Nghiên ngước mắt lên, giọng nói có chút khàn khàn: "Hắn trở lại rồi?"
"Đúng vậy." Nam sinh uống một ngụm bia, "Nhưng cụ thể khi nào thì em không biết."
Trần Nghiên cười lạnh một tiếng, dập tắt tàn thuốc trên bàn, ngữ khí càng thêm tàn nhẫn nói: "Còn dám trở về."
Nam sinh cùng người bên cạnh cụng ly, ngữ khí tùy ý nói: "Bất quá Lương Châu cũng thật sự là não cá vàng, vừa trở về đã mang theo đám người của mình đến quán trà sữa gây sự."
"Quán trà sữa nào?"
"Là quán trà sữa trên đường Lai Hà." Nam sinh nhún nhún vai, "Cũng không biết là cô gái xui xẻo nào bị hắn quấn lấy."
Người bên cạnh vừa định nói chuyện, một giọng nói khác chen vào: "Lặp lại lần nữa?"
Nam sinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên, khuôn mặt lạnh như băng, trong đôi mắt đen ẩn chứa vài phần tàn nhẫn.
"Hả? Anh Nghiên, anh bảo em nói cái gì?"
"Cậu nói Lương Châu." Trần Nghiên gõ gõ đầu ngón tay trên bàn, "Quấn lấy cô gái ở đâu?"
"Quán trà sữa trên đường Lai Hà...." Nam sinh càng nói giọng càng nhỏ, "Làm sao vậy, anh Nghiên?"
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, "Rầm" một tiếng, ly rượu đổ trên mặt bàn, bóng dáng Trần Nghiên biến mất khỏi quán bar, để lại vài người hai mắt nhìn nhau.
–
Bên ngoài mưa đã tạnh.
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, ngay khi tên tóc đỏ định băng qua quầy lễ tân đi vào, cô giơ con dao lên trước mặt đe dọa: "Đừng qua đây."
Tên tóc đỏ chẳng những không sợ, ngược lại còn cười lớn: "Không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại lớn gan như vậy, tới đây, đâm một cái cho tôi xem."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khí huyêt toàn thân đều lạnh, cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp làm ra phản ứng tiếp theo, một bóng đen từ bên ngoài xông vào, giây tiếp theo, tên tóc đỏ trực tiếp bị ném xuống mặt đất.
Cằm hắn ta đập mạnh vào nền đất xi măng, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, tên tóc đỏ không kìm được kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ phía sau là ai, hắn ta đã chửi: "Ai con mẹ nó chán sống rồi?"
Trần Nghiên nhấc chân giẫm lên cánh tay hắn ta, dùng ngón tay nắm cằm hắn ta, cưỡng ép hắn ta quay đầu lại: "Tao, Trần Nghiên."
Lương Châu không hề khuất phục, ngược lại còn điên cuồng cười to, chỉ vào Tống Tịnh Nguyên bên cạnh nói: "Như thế nào? Đây là cô gái mà Trần thiếu gia để mắt đến sao? Sao còn đổi khẩu vị nữa rồi? Lần này định nói chuyện bao lâu đây?"
Lại "phanh" một tiếng, Trần Nghiên túm lấy cổ áo kéo người lên, đẩy về phía trước, xương quai xanh đập thẳng vào quầy kim loại, tạo ra một vết máu. Ánh mắt Trần Nghiên âm trầm, từ trên cao nhìn xuống người trước mắt, kéo tóc hắn ta ra sau: "Mày dám nói như thế với cô ấy thử xem."
Đám tiểu đệ của gã tóc đỏ sửng sốt hơn nữa ngày, chờ bọn họ kịp phản ứng muốn tìm Trần Nghiên tính số, Thẩm Duệ đã mang theo người chạy tới, một đám người lâm vào hỗn chiến. Tống Tịnh Nguyên sợ tới mức làm rơi con dao xuống đất, chuyện xảy ra quá đột ngột, thân thể cô còn đang run rẩy, ngón tay đè lên mép bàn, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Trong đám đông hỗn loạn, cô nhìn cậu thiếu niên kia.
Trong chiếc áo khoác đen, hắn có dáng người sắc sảo, những đường cơ bắp rắn chắc, động tác tay nhanh nhẹn và dứt khoát, giống như lần đầu tiên gặp hắn cách đây vài năm, cơ thể hắn dường như được bao phủ bởi ánh sáng, như thể hắn là một vị thần được trời gửi đến để cứu rỗi cô.
"Trần Nghiên!" Sợ bọn họ xảy ra chuyện, Tống Tịnh Nguyên run rẩy gọi tên của hắn.
Điện thoại di động không biết bị ném tới nơi nào, cô muốn gọi cảnh sát cũng không được, hét lớn cũng không có người đáp lại.
Một chiếc bàn gỗ bên cạnh bị lật, suýt chút nữa đập vào chân cô, Trần Nghiên nghe thấy tiếng động, một tay đặt Lương Châu lên tường, quay đầu nhìn cô, giọng nói có chút mơ hồ: "Cậu ra ngoài mua hộ tôi bao thuốc lá."
"..."
Sợ đám người này làm lớn chuyện, cũng sợ Trần Nghiên bên này xảy ra chuyện gì, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi.
Trần Nghiên liếc nhìn cô một cái, trong mắt cô hiện lên một tia lo lắng: "Đã bảo thì đi đi. Không sao đâu, nghe lời."
Trong mười phút ngắn ngủi, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy vô cùng dày vò. Chờ cô quay lại quán trà sữa, Lương Châu đã được đám đàn em đỡ đi, giọng nói của Trần Nghiên đầy lạnh lùng: "Khuyên mày biết điều một chút, đừng đến làm phiền cô ấy nữa."
Trong phòng một mảnh hỗn độn, Trần Nghiên dựa người vào tường, đôi lông mày sắc bén vừa xa cách vừa thờ ơ, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, không thèm quan tâm đến chiếc áo phông đen nhăn nhúm thành từng đống vải vóc bên hông.
Tống Tịnh Nguyên đi vào, mấy người Thẩm Duệ chào hỏi cô: "Học bá, cậu quay lại rồi?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
"Em gái này là—?" Người đi cùng Thẩm Duệ không biết tình huống như thế nào, nhưng có thể khiến Trần Nghiên sinh đại khí như vậy tuyệt đối không phải người bình thường, cho nên không chút suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ là Chị dâu?"
"Chào Chị dâu!"
"..."
Thẩm Duệ vội vàng liếc nhìn bọn họ, tự hỏi các người có thể bớt nói vài câu hay không.
"Không phải, không phải." Tống Tịnh Nguyên xua tay, "Cậu ấy và tôi... chỉ là bạn học mà thôi."
"Được rồi." Thẩm Duệ sợ có người nói bậy, đúng lúc kéo bọn họ đi, "A Nghiên, tôi dẫn bọn họ về trước, có việc gì thì nhắn tin cho tôi."
Trần Nghiên không trả lời.
Mấy nam sinh còn dùng ánh mắt bát quái đánh giá Tống Tịnh Nguyên, Thẩm Duệ tức giận đẩy bọn họ ra: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Quán trà sữa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
"Lại đây." Trần Nghiên lên tiếng trước.
Tống Tịnh Nguyên bước đến bên cạnh hắn, cô còn chưa hoàn hồn, cổ họng khô rát, muốn nói lại không nói được. Cô cảnh giác ngẩng đầu nhìn hắn, dưới khuôn mày đẹp trai có một vết máu nhàn nhạt, bên môi mỏng còn có một vết rạch, vết máu đặc biệt chói mắt trên làn da trắng nõn lạnh lùng của hắn.
Trái tim đau đớn, so với chính cô bị thương còn khổ sở hơn.
Trần Nghiên cúi đầu, dùng ngón tay nhéo cằm cô rồi nhấc lên, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó nắm lấy cánh tay cô, trực tiếp kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, hắn giống như đang lo lắng kiểm tra xem cô có bị thương hay không. Trong lòng hắn nghẹn lửa, động tác không tính là dịu dàng, đầu ngón tay thô ráp ấn lên cánh tay cô hằn những vết đỏ.
"Sao đám người Lương Châu kia lại biết cậu?" Hắn càng nghĩ càng phiền, tính tình Lương Châu thế nào hắn còn không rõ sao, nếu hôm nay hắn không tới kịp, tên khốn kiếp kia nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó.
Con dao gọt trái cây được Tống Tịnh Nguyên lấy ra lặng lẽ nằm trên mặt đất, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng bạc, Trần Nghiên cười lạnh: "Cậu thật sự cho rằng mình có thể dùng dao tự vệ sao? Nếu bị hắn cướp đi, cậu sẽ bị thương đấy."
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu không nói gì, tiếp nhận mọi lời phàn nàn của hắn.
Nhưng sự im lặng của cô lại giống như chất xúc tác, kéo cảm xúc của Trần Nghiên đến cực điểm, lạnh lùng nói: "Câm hả? Có chuyện gì sao không gọi điện thoại cho tôi? Nếu không muốn gọi điện thoại cho tôi, sao không biết gọi điện cho cảnh sát?"
"Điện thoại bị người đó lấy đi..." Trong mắt cô dâng lên một cảm giác chua xót, Tống Tịnh Nguyên không muốn khóc trước mặt Trần Nghiên, ngón tay chỉ có thể bấm góc áo.
Một câu nói dập tắt một nửa lửa giận của Trần Nghiên, hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe trước mắt, hàng mi dài rậm rạp ướt át, tủi thân giống như giây tiếp theo sẽ khóc lên. Nếu là trước đây, nhìn thấy nữ sinh muốn khóc, phản ứng đầu tiên của Trần Nghiên chính là cảm thấy phiền, hận không thể xoay người rời đi. Hôm nay lại không biết làm sao, hắn rõ ràng còn nghẹn một cỗ lửa, chỉ cảm thấy trái tim giống như có thứ gì đó thắt lại, chọc cho lục phủ ngũ tạng của hắn khó chịu theo.
Mẹ kiếp, hắn đột nhiên cảm thấy mình rất khốn nạn. Truyện Kiếm Hiệp
Cô gái nhỏ rõ ràng bị bắt nạt, bây giờ còn phải ở đây nghe hắn phát hỏa.
"Thật xin lỗi." Trần Nghiên nhìn chằm chằm cô vài giây, ngữ khí thỏa hiệp, "Vừa rồi tôi làm cậu sợ sao?"
"Không có." Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, giọng nói khàn khàn.
"Vậy cậu có sao không?"
"Trần Nghiên..." Cô giơ tay muốn chạm vào vết thương của hắn, lại cảm thấy làm như vậy không thích hợp, cô nhíu mày, nhẹ giọng hỏi hắn: "Có phải rất đau không?"
Trần Nghiên giật mình.
Hắn giơ tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, giọng điệu thoải mái nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, sao lại đau được?"
Tống Tịnh Nguyên hiển nhiên không tin lời hắn nói. Vết thương dưới lông mày còn đang rỉ máu, làm sao mà không đau chứ.
"Thật sự không đau." Trước nay Trần Nghiên chưa từng dỗ con gái, chỉ có thể chọn cái dễ nghe nói: "Chỉ là nhìn dọa người thôi."
"Được rồi." Hắn giơ tay xoa xoa mi mắt cô, làn da của cô mỏng, không tốn nhiều sức đã đỏ bừng, Trần Nghiên thầm nghĩ trong lòng tại sao cô gái nhỏ này lại mỏng manh như vậy.
"Đừng khóc nữa, được không?"
Hắn thực sự hết cách rồi.
Tống Tịnh Nguyên sụt sịt, thật ra cô không khóc, chỉ là mặt nghẹn đến đau nhức thôi.
"Còn đồ tôi nhờ cậu mua thì sao?" Trần Nghiên đỡ chiếc ghế đang nằm trên đất dậy, ngồi xuống, đưa tay về phía cô.
Tống Tịnh Nguyên chậm rãi đút tay vào túi, cuối cùng lấy ra một gói bông tẩm cồn, i-ốt và băng cá nhân.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào những thứ trong tay cô, tức giận cười: "Dụng cụ khử trùng đều mua cho tôi? Cậu không có lòng tin với tôi như vậy sao? Cậu cho rằng tôi không đánh được hắn?"
Tống Tịnh Nguyên có chút ngượng ngùng, lúng túng nói: "...Không phải."
"Cậu còn nói không phải?" Trần Nghiên chỉ vào túi bông tẩm cồn, "Bảo cậu mua thuốc lá, cậu mua cái gì cho tôi? Sao không trực tiếp gọi xe cấp cứu luôn đi."
Tống Tịnh Nguyên thầm nghĩ, không phải tôi không có điện thoại di động sao.
Đương nhiên lời này cô không nói ra, chỉ nhỏ giọng nói: "Hút thuốc không tốt."
"Được, có bản lĩnh rồi." Trần Nghiên duỗi chân, cà lơ phất phơ, "Học cách quản người rồi."
"..."
Tống Tịnh Nguyên yên lặng thu tay lại: "Vết thương trên trán, cậu nên đi bệnh viện chữa trị."
"Đi bệnh viện làm gì?" Trần Nghiên kéo một cái ghế đến trước mặt cô, cằm khẽ nhếch, "Còn không phải cậu đã mua hết rồi sao?"
"A?" Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, lại lấy đồ ra đưa cho hắn, "Vậy cậu xử lý một chút đi."
"Có lương tâm không?" Trần Nghiên nhướng mày, khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích, "Tôi vì ai mà bị thương? Giúp tôi xử lý."
...
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ngày đó cô nhìn thấy. Tuy rằng chuyện xảy ra hôm nay may mà có Trần Nghiên, nhưng hắn đã có bạn gái, cô nên giữ khoảng cách với hắn.
"Cậu tự làm đi." Tống Tịnh Nguyên vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, "Nếu bạn gái cậu biết, cô ấy sẽ tức giận."
Lần này đến lượt Trần Nghiên sững sờ.
"Tống Tịnh Nguyên." Đôi mắt đen nhánh của hắn rơi trên người cô, ngữ khí nghi hoặc, "Ai nói với cậu là tôi có bạn gái?"
...
Trần Nghiên lấy một cái hộp thuốc nhỏ trong túi ra, rút một điếu thuốc ra cắn trong miệng, bật lửa vừa lấy ra lại bị hắn nhét vào, điếu thuốc cũng không châm lửa.
"Hả? Lại giả câm?"
"Hôm đó ở trường tôi nhìn thấy." Tống Tịnh Nguyên mím môi dưới, nói ra những điều mà cô uất ức mấy ngày nay.
Trần Nghiên nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Cậu nhìn thấy gì?"
Tống Tịnh Nguyên nhìn hắn chằm chằm, dũng cảm nói: "Tôi thấy cậu và cô gái đó trong phòng chơi piano, cô ấy hỏi cậu có thể kiên nhẫn một chút không?"
"Chỉ dựa vào cái này, cậu đã cho rằng cô ấy là bạn gái của tôi?" Trần Nghiên giơ tay ấn xuống gáy, trong lời nói có chút địch ý.
Tống Tịnh Nguyên mím môi, không trả lời.
"Đó là con gái của cô Lâm." Trần Nghiên nói, "Hôm đó cô Lâm nhờ tôi tạm thời trông hộ cô ấy một lát. Cô gái kia mới 13 tuổi, cậu cảm thấy tôi sẽ coi trọng?"
....
Hiện tại Tống Tịnh Nguyên chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Làm cô không được tự nhiên nhiều ngày như vậy, khúc mắc lại chỉ là một cái ô long.
Trần Nghiên: "Bị cậu nghĩ oan một trận, bây giờ có thể giúp tôi xử lý vết thương không?"
Tống Tịnh Nguyên rút một cây tăm bông ra, nhúng một ít i-ốt vào đó, nhẹ nhàng lau vết thương trên lông mày hắn. Mái tóc trên trán cô không nghe lời rũ xuống, cọ vào cánh tay Trần Nghiên, có chút ngứa ngáy. Khoảng cách giữa hai người gần đến khó tin, Tống Tịnh Nguyên không dám nhìn lung tung, chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương của hắn, động tác của cô rất nhẹ, dù vậy cô vẫn sợ làm Trần Nghiên đau.
"Nếu đau, cậu có thể nói với tôi." Tống Tịnh Nguyên dặn dò.
"Tôi yếu ớt vậy sao?"
Tống Tịnh Nguyên không nói gì nữa, lặng lẽ giúp hắn sát trùng, xé miếng băng cá nhân ra dán vào, vừa định đứng dậy, lại bị Trần Nghiên nắm chặt cổ tay kéo về phía trước. Dưới chân đột nhiên mất đi thăng bằng, Tống Tịnh Nguyên theo quán tính ngã về phía trước, cằm đụng vào xương quai xanh của hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên mái tóc trên đỉnh đầu cô, trái tim sắp nhảy lên cổ họng.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, trên đầu đã truyền đến một giọng nói: "Cho nên hôm đó vì sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
*Trần Nghiên có lời muốn nói: Vợ tôi thế mà lại bơ tin nhắn của tôi, còn hiểu nhầm tôi nữa, dỗiiii ~~
*Editor có lời muốn nói: Gửi lời chúc đến các bà, các mẹ, các chị, các em có một ngày lễ 8/3 vui vẻ!! Yêu thương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất