Chương 61: Hãy quay trở lại nơi anh thuộc về
20.05.2024
Editor: Fino
Trần Nghiên đương nhiên có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, nhưng anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đỡ cô dậy, ngồi trên sô pha, lấy tay lau nước mắt cho cô.
“Sao lại khóc nữa?”
“Làm như vậy, sau này anh cũng không thể để em cùng Thẩm Chi Ý đi ra ngoài nữa đấy. Đang yên đang lành đi mua sắm, như thế nào lại để em mua sắm thành thế này?”
Tống Tịnh Nguyên lấy mu bàn tay lau nước mắt, nỗi buồn dâng trào khiến cô không nói nên lời: “Vết thương này sau này nhất định sẽ để lại sẹo.”
“Sẹo thì sẹo thôi.” Trần Nghiên cười khẽ, “Anh là đàn ông, để lại sẹo có gì không tốt chứ?”
“Để lại sẹo sẽ trông không đẹp.”
“Sao? Em ghét bỏ anh à?”
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trần Nghiên nhéo cằm của cô, như đang chọc mèo, “Em như vậy anh rất lo lắng.”
“Không có việc gì, em chỉ cảm thấy anh nhất định rất đau.”
“Đau lòng cho anh sao?”
Tống Tịnh Nguyên khẽ ừ một tiếng.
“Vậy cũng coi như đáng giá.” Trần Nghiên cong khóe miệng, “Một vết thương có thể đổi lấy sự đau lòng của em.”
“Anh nói nhảm cái gì đó?” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Em hi vọng anh không bị thương.”
“Được rồi, anh không nói nữa.” Trần Nghiên ôm cô vào lòng, “Vậy em có thể vui vẻ hơn một chút không?”
“Anh còn chưa ăn tối, vào ăn tối với anh đi.”
“Anh ăn gì?”
“Không biết.” Trần Nghiên nấu cơm cho Tống Tịnh Nguyên tích cực bao nhiêu, bản thân lại tùy tiện ứng phó bấy nhiêu, nhấc điện thoại gọi đồ ăn ngoài.
Tống Tịnh Nguyên đè tay anh lại: “Trong tủ lạnh còn có đồ ăn, để em đi lấy cho anh.”
“Không cần đâu.” Trần Nghiên nói, “Anh đã nói rồi, sau này sẽ không để em vào bếp nữa.”
“Anh bị thương như vậy, em nấu cho anh thì có làm sao chứ?” Tống Tịnh Nguyên cố chấp, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một ít nguyên liệu mới, đi vào phòng bếp, lấy tạp dề đặt ở trong ngăn kéo đeo lên người, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Ánh đèn trong phòng bếp lờ mờ, bóng dáng cô gái càng thêm nhỏ gầy, Trần Nghiên dựa vào tường, lấy trong túi ra một điếu thuốc, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tống Tịnh Nguyên có tâm sự.
Anh không thích cảm giác cái gì cũng không biết này, vì vậy lấy điện thoại ra gửi cho Thẩm Chi Ý một tin nhắn.
[Nghiên: Chiều nay các cậu ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao?]
[Thẩm Chi Ý: Không có, tôi đi vệ sinh giữa chừng, lúc quay lại thì phát hiện sắc mặt Tịnh Nguyên không được tốt lắm, cậu ấy nói không được khỏe.]
[Nghiên: Còn gì nữa không?]
[Thẩm Chi Ý: Không còn nữa.]
[Nghiên: Được, tôi biết rồi.]
Trần Nghiên lặng lẽ suy nghĩ về những khả năng khác, chờ khi anh định thần lại, Tống Tịnh Nguyên đã bưng món ăn đi ra.
“Ăn cơm thôi.”
Giọng cô vẫn dịu dàng như ngày nào.
Trần Nghiên thu hồi suy nghĩ, ngồi vào bàn ăn, cầm đũa gắp một miếng, như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn cô: “Ngon lắm.”
“Gần đây muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ làm cho anh.”
“Không biết làm thì em cũng có thể học.”
Trần Nghiên rất kín đáo cau mày, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Sao đột nhiên em lại tốt với anh như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy trước đây anh đối tốt với em như vậy, em nên bồi thường cho anh một ít.”
Cũng để cho cô sử dụng phương thức này giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng đi.
Sau khi ăn xong, Tống Tịnh Nguyên định rửa bát, Trần Nghiên bèn kéo người ra khỏi bếp: “Để anh.”
“Nhưng tay của anh–”
“Vết thương ở trên cánh tay, yên tâm, không sao.” Trần Nghiên vặn vòi nước, nước lạnh ào ào chảy ra, “Không phải nói không thoải mái sao? Về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tống Tịnh Nguyên không tranh cãi nữa, quay trở về phòng.
Đêm tháng Tư trăng sáng, gió trong.
Từng ngọn đèn trong tòa nhà đối diện lần lượt tắt, cửa sổ trong phòng vẫn mở, rèm cửa màu nâu sẫm được kéo lên, phấp phới trong gió, giống như quỷ hồn si mị.
Chiếc chăn bông màu xanh bạc hà được xếp ngay ngắn trên giường, không hề có dấu hiệu tung ra, Tống Tịnh Nguyên mặc một bộ đồ ngủ gấu rộng thùng thình, hai tay ôm đầu gối, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, càng khiến cô trông mỏng manh hơn.
Cô nhìn đèn đường dưới lầu chập chờn tắt mở, lại nhớ tới đêm giao thừa, anh mặc áo khoác đen đứng ở đó, nói nhớ cô nên đến xem.
Lại trước đó, nghĩ đến cảnh cô mặc áo khoác rộng của Trần Nghiên, trên tay ôm một con thỏ bông, anh đứng đó lén lút chụp ảnh bóng lưng cô.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cả hai đã để lại quá nhiều kỷ niệm.
Tống Tịnh Nguyên nhét tai nghe vào tai, nghe bản piano mà cô đã bí mật ghi âm ngoài cửa ba năm trước.
Bắt đầu từ chiếc áo đấu vàng sáng kia, những mảnh ghép giữa hai người cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí cô, cho đến khi bầu trời phía xa dần trở nên nhợt nhạt, vầng dương ban mai ló dạng từ phía chân trời, tia nắng đầu tiên xuyên qua đám mây, xuyên qua khe cửa.
Cực kỳ giống như cảnh kết thúc trong một bộ phim.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót lanh lảnh, Tống Tịnh Nguyên tỉnh táo lại, cuối cùng đưa ra quyết định.
Chờ vết thương trên cánh tay của Trần Nghiên lành lại, mọi thứ sẽ có sự thay đổi mới.
Đám người đó như một quả bom hẹn giờ rình rập xung quanh cô, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, cô có thể vì điều này mà gục ngã hoặc bị hủy diệt, bởi vì đây là số mệnh của cô, nhưng Trần Nghiên thì không thể.
Lẽ ra anh không nên dính vào những chuyện này.
Vì vậy, những gì cô có thể làm là đẩy Trần Nghiên tránh xa cô, càng xa càng tốt.
Nhớ đêm Giáng sinh hôm đó, trên đường ngắm cảnh cô đã thực hiện hai điều ước, bây giờ bà nội đã mất, chỉ còn lại một điều——
Cầu chúc người cô yêu được bình an, thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc mãi mãi.
Miễn là anh mọi điều thuận lợi, ngay cả khi không bao giờ được nhìn thấy anh cũng không sao.
–
Buổi tối hôm sau, chuông tan học vang khắp khuôn viên trường.
Thẩm Chi Ý đang thu dọn cặp sách bên cạnh, lo lắng nhìn Tống Tịnh Nguyên: “Tịnh Nguyên, cậu xảy ra chuyện gì sao? Cả ngày hôm nay tâm trạng của cậu không được tốt.”
“Có chuyện gì có thể nói với mình.”
“Không sao.” Tống Tịnh Nguyên yếu ớt cong môi, “Đừng lo lắng cho mình.”
Ra khỏi lớp học, Trần Nghiên đã ở cửa đợi cô.
“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Trần Nghiên nhíu mày, nhận lấy cặp sách của cô, thừa dịp sờ sờ trán cô.
“Chúng ta đi bệnh viện trước đi.” Tống Tịnh Nguyên nói.
Trần Nghiên cho rằng do cô không được khỏe, vì vậy anh đưa cô đến bệnh viện gần trường bằng taxi mà không suy nghĩ nhiều.
“Em sao thế?” Hai người bước vào đại sảnh bệnh viện, Trần Nghiên hỏi cô.
“Em không bệnh.” Tống Tịnh Nguyên kéo anh đi đăng ký, “Em còn có chút lo lắng vết thương của anh.”
Trần Nghiên sửng sốt vài giây, sau đó vỗ vỗ đầu của cô: “Em chơi xỏ anh.”
“Còn không phải là vì muốn tốt cho anh sao.”
Bác sĩ giúp Trần Nghiên xử lý lại vết thương, đồng thời kê rất nhiều loại thuốc tiêu viêm.
Trần Nghiên cầm danh sách xuống lầu lấy thuốc, Tống Tịnh Nguyên tìm gặp bác sĩ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, vết thương của anh ấy cần bao lâu thì lành?”
“Cô bé, em đừng quá lo lắng.” Bác sĩ đã đoán được quan hệ giữa hai người, “Vết thương của cậu ấy thoạt nhìn hơi dọa người, nhưng không tổn thương đến bộ phận trọng yếu bên trong, một tuần nữa sẽ ổn thôi.”
“Được ạ, cám ơn bác sĩ.”
Còn một tuần nữa.
Hy vọng trong một tuần này không xảy ra chuyện gì.
...
Hai người ra khỏi bệnh viện.
Trần Nghiên cảm thấy áp suất không khí thấp trên người cô, nắm lấy tay cô, nhéo nhéo ngón tay của cô: “Em lại ngây người ra làm gì?”
“Không có.” Tống Tịnh Nguyên cười với anh, “Em đang nghĩ sáng mai chuẩn bị món gì ngon cho anh.”
“Em thật sự muốn nấu cơm cho anh?”
“Dạ.” Tống Tịnh Nguyên cố gắng giữ giọng điệu thoải mái, “Em muốn.”
Ban ngày, Khi Nguyên đổ mưa, trên con đường xám tro vẫn còn lưu lại hơi nước, trong vũng nước nhỏ phản chiếu ánh trăng, vài viên đá vụn bị đá sang một bên, phát ra vài tiếng va chạm không dễ phát hiện.
Một vài nam sinh chạy ra từ ngã tư phía trước, mặc đồng phục học sinh của trường trung học số 1 Khi Nguyên (Nhất Trung), với chiếc cặp sách tối màu nửa treo trên vai, anh đuổi tôi vội thảo luận về trò chơi di động mới nhất, loại skin anh hùng nào, Tống Tịnh Nguyên nghe cũng không hiểu lắm.
Nhưng trong một khoảnh khắc, cô nhìn thấy bóng dáng của Trần Nghiên trên những người đó.
Cô nhớ rằng vài năm trước, cô vừa mới yêu thầm anh.
Giống như nhóm người trước mặt này, họ thoải mái tự tại, thẳng thắn và nhiệt tình.
Đó mới là quỹ đạo cuộc sống thuộc về Trần Nghiên.
–
Không biết có phải do Tống Tịnh Nguyên chăm sóc tỉ mỉ hay không mà vết thương trên tay của Trần Nghiên nhanh chóng lành lại.
Tối thứ sáu, hai người xin nghỉ tự học buổi tối, đến bệnh viện thay thuốc lần cuối.
Tống Tịnh Nguyên lo lắng nhìn anh hồi lâu, cuối cùng Trần Nghiên nhéo mặt cô: “Đừng nhìn, rất tốt.”
“Trần Nghiên.” Giọng điệu Tống Tinh Nguyên cực kỳ nghiêm túc, “Sau này anh đừng đánh nhau với người khác nữa.”
“Được.” Trần Nghiên cười tủm tỉm, tùy ý nói: “Sau này em ở bên cạnh giám sát anh đi.”
Tống Tịnh Nguyên biến sắc.
Gần đây chủ nợ của Tống Hồng Minh không đến gây sự, nhưng mí mắt của Tống Tịnh Nguyên luôn giật giật, trong lòng có một cảm giác hoảng sợ khó tả, rất lâu không thể nguôi ngoai.
Thật giống như sự tĩnh lặng trước khi núi lửa phun trào.
Trực giác của con người đôi khi chính xác đến đáng sợ.
Ngay khi Tống Tịnh Nguyên bước vào tiểu khu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo ngắn kia, cùng với hai tên xã hội đen khác, đang lang thang ở tầng dưới nhà cô với cây gậy bóng chày trên tay.
Cô lập tức kéo Trần Nghiên đi vòng ra ngoài: “Tối nay đột nhiên em không muốn học, em muốn ra ngoài chơi.”
Trần Nghiên không thấy những người đó, nhưng cảm thấy phản ứng của cô có chút đột ngột, nhưng anh cũng không nói gì, coi như cô tùy hứng nhất thời, đi theo cô ra ngoài: “Em muốn đi đâu? “
“Đi xem phim đi.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Hình như chúng ta còn chưa cùng nhau xem phim.”
Một bộ phim kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đám người kia có lẽ không đủ kiên nhẫn chờ lâu như vậy.
“Được rồi.”
Đối diện Khi Nguyên có một rạp chiếu phim, gần đây không có phim mới ra mắt, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ phim kinh dị tội phạm từ bốn năm trước, “Nhân chứng quốc gia” do Đặng Gia Giai và Tôn Hồng Lôi đóng chính.
Người soát vé đưa cho họ hai tấm vé, Trần Nghiên gọi thêm một phần bỏng ngô lớn và hai ly coca, một tay anh cầm đồ ăn nhẹ, tay kia dắt Tống Tịnh Nguyên, trong rạp chỉ còn một cặp đôi ngồi ở góc cuối cùng. Những chỗ ngồi khác đều trống không, Trần Nghiên cười nói đùa rằng đây coi như bao trọn rạp.
Ghế của hai người ở hàng thứ ba.
Thật ra Trần Nghiên không có hứng thú xem phim gì, ngay cả khi đó là một kịch bản đặc sắc, anh cũng có thể ngủ trong vòng nửa giờ. Lúc Trần Xu Phàm còn sống, cô ấy làm một cái máy chiếu ở nhà, mỗi cuối tuần đều lôi kéo anh ở nhà xem những bộ phim tình cảm lãng mạn kia, Trần Nghiên tỏ ra thờ ơ với chuyện này, tới bây giờ vẫn chưa từng xem hết.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh đồng ý tới đây hoàn toàn là để đi cùng với Tống Tịnh Nguyên, đèn trong rạp chiếu phim đã tối mờ, anh dựa vào lưng ghế đỏ, câu được câu không đảo qua màn hình, cuộc đối thoại giữa các diễn viên giống như một bài hát ru, không mất nhiều thời gian để anh chìm vào giấc ngủ.
Thấy người bên cạnh không có động tĩnh, Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ quay đầu, Trần Nghiên mặc chiếc áo phông đồng phục màu trắng của trường, khép hờ mắt, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt, hàng mi đen khẽ nhíu lại tạo thành bóng tối dưới mắt anh.
Khỏi phải nói, dù với góc mặt này, gương mặt của Trần Nghiên cũng rất đẹp.
Tống Tịnh Nguyên cứ như vậy nhìn anh, không biết qua bao lâu, cô vươn tay cẩn thận điểm nhẹ lông mày anh.
Sau đó từng chút từng chút một đi xuống dưới, đến sống mũi cao thẳng, lại đến quai hàm rắn chắc, Tống Tịnh Nguyên tham lam cảm nhận nhiệt độ trên da thịt anh, giống như đang vuốt ve một món đồ vô cùng quý giá sắp bị đánh mất.
Màn hình đang chiếu cảnh Lâm Manh Manh hét lên điên cuồng trước tòa án, nhưng Tống Tịnh Nguyên lại không nghe thấy gì, trong thế giới của cô, chỉ còn lại hơi thở nhàn nhạt và nhịp tim đều đặn của Trần Nghiên.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, chụp một bức ảnh của hai người.
Đây có lẽ là bức ảnh cuối cùng của họ.
Thật đáng tiếc, khi em không còn thời gian để tạo ra những kỷ niệm đẹp với anh.
Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống đất, bốc hơi biến mất.
–
Bộ phim dài 120 phút nhanh chóng kết thúc.
Đèn trong rạp bật sáng, Tống Tịnh Nguyên vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, khán giả của bộ phim tiếp theo lần lượt tiến vào, tiếng bàn luận và tiếng bước chân làm Trần Nghiên giật mình tỉnh dậy, anh hoạt động cổ, sờ đầu Tống Tịnh Nguyên: “Phim hết rồi?”
“Dạ.”
“Thật xin lỗi, từ nhỏ anh đã có tật xấu, cứ xem phim là buồn ngủ.”
Tống Tịnh Nguyên cong môi: “Không sao.”
“Về nhà nhé?”
Cô nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, đám côn đồ kia hẳn là đã rời đi.
“Dạ.”
Trên đường từ rạp chiếu phim trở về tiểu khu, Tống Tịnh Nguyên vẫn luôn lo lắng, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đám người kia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tắm rửa xong trở về phòng, Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy căn nhà này không thể ở được nữa.
Không an toàn.
Trưa hôm sau, Tống Tịnh Nguyên đến thư phòng của lão Vương gõ cửa: “Thưa thầy, chiều nay em xin phép nghỉ ạ.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không ạ.” Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng, “Gần đây nhiệt độ hạ thấp, em bị cảm, cho nên muốn đi bệnh viện khám.”
Lão Vương trực tiếp cho cô nghỉ phép: “Thời gian gần đây việc học quả thật có chút nặng nề, thầy có thể hiểu được áp lực của em rất lớn, nhưng em vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Trong lòng Tống Tịnh Nguyên ấm áp: “Em cảm ơn thầy.”
Giữa trưa mặt trời có chút nóng, Tống Tịnh Nguyên ra khỏi trường, cô lấy tay che đầu, một mình đứng ở ven đường.
Buổi sáng đi học, cô nhìn thấy trên cột quảng cáo ở tầng dưới có rất nhiều quảng cáo cho thuê nhà nhỏ, cô chọn một căn rẻ nhất trong đó, sau khi liên lạc với chủ nhà, hẹn buổi chiều gặp mặt.
Một khu kinh doanh mới đã được phát triển gần Khi Nguyên. Bóng cây bạch dương lay động. Nam nữ công sở mặc âu phục ra ra vào vào quán cà phê. Họ ăn mặc sang trọng, bước đi cho thấy sự điềm tĩnh và tự tin. Những tòa nhà cao chót vót phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Tống Tịnh Nguyên nhìn mà cay mắt.
“Cô là cô gái muốn thuê nhà sao?”
Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, Tống Tịnh Nguyên quay đầu lại, trước mặt cô là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, cô gật đầu: “Là tôi.”
Đối phương có lẽ không ngờ tới muốn thuê phòng cư nhiên lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy, cô ấy sửng sốt vài giây rồi mới nói: “Thông tin đại khái về phòng tôi đã nói với cô rồi. Phòng ở đây đã lâu đời rồi, bên trong có vài chỗ tương đối cũ.”
“Không sao đâu ạ.”
Tiền cô có không nhiều, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần tìm một nơi có thể ở, tạm thời tránh xa đám xã hội đen kia là được.
Người phụ nữ đưa cô đến ngõ Bình Khê phía sau đường Lai Hà, ngôi nhà khuất sau căn gác ba tầng, xuyên qua một hành lang dài tối om, hai người đến một căn phòng nhỏ trông giống như một studio độc lập, cánh cửa vừa được mở ra, một mùi ẩm mốc nồng nặc lan tỏa, ánh sáng trong phòng cũng rất kém, chỉ có thể thắp sáng bằng đèn sợi đốt, lớp da tường trắng bong tróc từng mảng, bởi vì thời gian trước là mùa mưa liên tục, trên tường còn rỉ ra những giọt nước.
Đồ đạc trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường và một cái bàn làm việc, một bình nước nóng không biết có dùng được không.
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, nhưng vẫn không nói lời nào, đi theo người phụ nữ vào bên trong.
“Đại khái cháu cũng nhìn thấy rồi đấy.” Người phụ nữ thấy cô bé thật đáng thương, có chút mềm lòng, “Dì khuyên cháu trở về suy nghĩ một chút đi.”
“Được ạ.” Tống Tịnh Nguyên gật đầu, “Cám ơn dì.”
Sau khi ra khỏi ngõ Bình Khê, Tống Tịnh Nguyên không quay lại trường học mà đi bộ về nhà, dưới lầu có một bông hoa tử đinh hương đã nhiều năm không nở, năm nay lại nảy mầm nụ hoa.
Khi còn sống bà nội thường nói về loài hoa này, chỉ tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy hoa nở.
Tống Tịnh Nguyên dừng chân nhìn một hồi, nhịn không được chụp một tấm ảnh, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Một linh cảm không lành lan tràn trong lòng, Tống Tịnh Nguyên lạnh sống lưng, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo ngắn đang cùng một tên xã hội đen khác đứng sau lưng, nhìn cô cười nham hiểm.
“Thật trùng hợp nha em gái.”
Thần kinh Tống Tịnh Nguyên căng thẳng, khóe mắt liếc nhìn hai bên, tính toán xác suất chạy trốn, đột nhiên tên mặt sẹo nở nụ cười, tựa hồ đọc được tâm tư của cô: “Em gái đừng sợ, chúng tôi không có ác ý.”
Khuôn mặt có vài vết rỗ, nước da vàng đen, nụ cười quỷ dị cùng vết sẹo đó khiến hắn ta trông như một bóng ma đang đi tìm sự sống.
“Anh có tin tôi báo cảnh sát không?”
Tên mặt sẹo đánh giá cô từ trên xuống dưới, như thể nghe thấy chuyện cười nào đó: “Báo cảnh sát? Chúng tôi đã làm gì cô mà cô báo cảnh sát?”
“Lần trước, các người đả thương bạn học của tôi.”
“Có chứng cứ sao?” Tên mặt sẹo tiến lên một bước, “Mà cho dù có báo cảnh sát, chúng tôi có thể ở trong đó bao lâu?”
“Ngay cả khi không có tôi, sẽ có những người khác. Cô em cảm thấy chúng tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô em sao?”
Anh ta nói đúng.
Chỉ cần Tống Hồng Minh không xuất hiện, đám người này sẽ không ngừng tới quấy rầy cô.
Tên mặt sẹo trầm mặc hồi lâu, trong lòng như có dự tính gì đó, đôi mắt đục ngầu càng lúc càng làm người ta thấy chán ghét, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay thô ráp ma sát lên làn da trắng nõn của cô, lưu lại một vòng dấu đỏ.
Sau khi chạm vào, trong mắt tên kia hiện lên một tia nghiền ngẫm biến thái: “Như vậy đi, cô em đi theo tôi, sẽ không có ai dám tới quấy rầy cô em nữa.”
Tống Tịnh Nguyên nghiến chặt răng hàm, thái dương không ngừng đập mạnh, tích lực hồi lâu, mạnh mẽ ra tay tát vào sườn mặt hắn.
Chát–
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
“Con nhỏ chết tiệt tính tình còn rất lớn, nhìn không giống người cha nhát gan của cô.” Tên mặt sẹo lau đi chỗ bị đánh, khép hờ mắt, “Nếu cô đã không biết điều như vậy, ông đây nên giáo huấn cô một chút.”
Dứt lời hắn tiến lên một bước, nắm lấy eo Tống Tịnh Nguyên, tay còn lại khóa chặt cánh tay của cô, Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, hung ác cắn cổ tay hắn, giơ chân đá vào chỗ mấu chốt, tên mặt sẹo tức giận xông lên, nắm tóc cô kéo vào một con hẻm nhỏ, da đầu Tống Tịnh Nguyên tê dại, trước mắt như có sao.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy có lẽ hôm nay là ngày tận thế của cuộc đời mình.
Đúng lúc này–
“Bốp” một tiếng, ông chú sống trên lầu nhà cô tình cờ đi ngang qua, dùng sức đẩy tên mặt sẹo qua một bên, cầm con dao làm bếp mua ở siêu thị quát về phía hắn ta: “Giữa thanh thiên bạch nhật ở đây làm gì? Bắt nạt một cô gái nhỏ sao?”
Giọng của người đàn ông rất lớn, hàng xóm xung quanh nhao nhao thò đầu ra xem náo nhiệt.
Tên mặt sẹo thấy tình hình không ổn, huống hồ con dao trong tay người đàn ông kia thật có chút uy hiếp, đành phải tức giận bỏ đi.
“Cảm ơn chú Lý.” Tống Tịnh Nguyên hồi lâu mới tỉnh táo lại, môi tái nhợt, thiếu chút nữa ngã xuống đất, “Nhờ có chú cứu cháu.”
Đều là hàng xóm với nhau, ít nhiều gì cũng biết chút hoàn cảnh của cô, hơn nữa bọn họ đều biết cô vừa mất bà nội, sống một mình không dễ dàng gì, mỉm cười với cô: “Cháu không có việc gì là được.”
“Tối nay thím Lý của cháu hầm sườn, có muốn qua ăn một chút không?”
“Không cần đâu ạ.” Tống Tịnh Nguyên cố nén nước mắt, “Làm phiền chú Lý rồi.”
Sau khi chú Lý rời đi, Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Mặt trời sắp lặn rồi.
Có một số việc, giải quyết càng sớm càng tốt.
–
Buổi tối tan học, Trần Nghiên đến cửa phòng học lớp Hai tìm Tống Tịnh Nguyên ăn cơm.
Thẩm Chi Ý đi ra, thấy anh thì có chút ngạc nhiên: “Tịnh Nguyên không có ở đây, cậu không biết sao?”
Trần Nghiên cau mày, lạnh giọng nói: “Cô ấy đi đâu rồi?”
Thẩm Chi Ý lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cậu ấy có nói gì đâu.”
Trần Nghiên quay người rời khỏi trường, không ngừng gọi cho Tống Tịnh Nguyên nhưng không ai nghe máy.
Anh trực tiếp chặn xe, dừng ở tầng dưới nhà cô, một đường chạy lên, thô bạo mở cửa.
Tống Tịnh Nguyên đang ngồi trong phòng khách thu dọn đồ đạc.
“Anh đến rồi sao?”
Giọng cô vẫn bình thản như thế.
Trần Nghiên há miệng, muốn nói điều gì đó, lại phát hiện ra rằng Tống Tịnh Nguyên đang thu dọn đồ đạc của anh.
Quai hàm đột nhiên siết chặt thành một đường thẳng tắp, mặt mày tức giận, Trần Nghiên trầm mặt, giọng từ trong cổ họng tuôn ra: “Có ý gì?”
Tống Tịnh Nguyên gấp đồ cho anh xong, chậm rãi đứng lên, vẫn là bộ dạng không gợn sóng kia, như là lẩm bẩm, cũng như là đang giải thích cho anh: “Vết thương của anh đã gần khỏi rồi, em cũng từ trong bóng ma bà nội qua đời đi ra.”
“Trần Nghiên, từ hôm nay trở đi, anh nên trở về nơi anh thuộc về đi.”
Editor: Fino
Trần Nghiên đương nhiên có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, nhưng anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đỡ cô dậy, ngồi trên sô pha, lấy tay lau nước mắt cho cô.
“Sao lại khóc nữa?”
“Làm như vậy, sau này anh cũng không thể để em cùng Thẩm Chi Ý đi ra ngoài nữa đấy. Đang yên đang lành đi mua sắm, như thế nào lại để em mua sắm thành thế này?”
Tống Tịnh Nguyên lấy mu bàn tay lau nước mắt, nỗi buồn dâng trào khiến cô không nói nên lời: “Vết thương này sau này nhất định sẽ để lại sẹo.”
“Sẹo thì sẹo thôi.” Trần Nghiên cười khẽ, “Anh là đàn ông, để lại sẹo có gì không tốt chứ?”
“Để lại sẹo sẽ trông không đẹp.”
“Sao? Em ghét bỏ anh à?”
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trần Nghiên nhéo cằm của cô, như đang chọc mèo, “Em như vậy anh rất lo lắng.”
“Không có việc gì, em chỉ cảm thấy anh nhất định rất đau.”
“Đau lòng cho anh sao?”
Tống Tịnh Nguyên khẽ ừ một tiếng.
“Vậy cũng coi như đáng giá.” Trần Nghiên cong khóe miệng, “Một vết thương có thể đổi lấy sự đau lòng của em.”
“Anh nói nhảm cái gì đó?” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Em hi vọng anh không bị thương.”
“Được rồi, anh không nói nữa.” Trần Nghiên ôm cô vào lòng, “Vậy em có thể vui vẻ hơn một chút không?”
“Anh còn chưa ăn tối, vào ăn tối với anh đi.”
“Anh ăn gì?”
“Không biết.” Trần Nghiên nấu cơm cho Tống Tịnh Nguyên tích cực bao nhiêu, bản thân lại tùy tiện ứng phó bấy nhiêu, nhấc điện thoại gọi đồ ăn ngoài.
Tống Tịnh Nguyên đè tay anh lại: “Trong tủ lạnh còn có đồ ăn, để em đi lấy cho anh.”
“Không cần đâu.” Trần Nghiên nói, “Anh đã nói rồi, sau này sẽ không để em vào bếp nữa.”
“Anh bị thương như vậy, em nấu cho anh thì có làm sao chứ?” Tống Tịnh Nguyên cố chấp, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một ít nguyên liệu mới, đi vào phòng bếp, lấy tạp dề đặt ở trong ngăn kéo đeo lên người, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Ánh đèn trong phòng bếp lờ mờ, bóng dáng cô gái càng thêm nhỏ gầy, Trần Nghiên dựa vào tường, lấy trong túi ra một điếu thuốc, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tống Tịnh Nguyên có tâm sự.
Anh không thích cảm giác cái gì cũng không biết này, vì vậy lấy điện thoại ra gửi cho Thẩm Chi Ý một tin nhắn.
[Nghiên: Chiều nay các cậu ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao?]
[Thẩm Chi Ý: Không có, tôi đi vệ sinh giữa chừng, lúc quay lại thì phát hiện sắc mặt Tịnh Nguyên không được tốt lắm, cậu ấy nói không được khỏe.]
[Nghiên: Còn gì nữa không?]
[Thẩm Chi Ý: Không còn nữa.]
[Nghiên: Được, tôi biết rồi.]
Trần Nghiên lặng lẽ suy nghĩ về những khả năng khác, chờ khi anh định thần lại, Tống Tịnh Nguyên đã bưng món ăn đi ra.
“Ăn cơm thôi.”
Giọng cô vẫn dịu dàng như ngày nào.
Trần Nghiên thu hồi suy nghĩ, ngồi vào bàn ăn, cầm đũa gắp một miếng, như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn cô: “Ngon lắm.”
“Gần đây muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ làm cho anh.”
“Không biết làm thì em cũng có thể học.”
Trần Nghiên rất kín đáo cau mày, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Sao đột nhiên em lại tốt với anh như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy trước đây anh đối tốt với em như vậy, em nên bồi thường cho anh một ít.”
Cũng để cho cô sử dụng phương thức này giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng đi.
Sau khi ăn xong, Tống Tịnh Nguyên định rửa bát, Trần Nghiên bèn kéo người ra khỏi bếp: “Để anh.”
“Nhưng tay của anh–”
“Vết thương ở trên cánh tay, yên tâm, không sao.” Trần Nghiên vặn vòi nước, nước lạnh ào ào chảy ra, “Không phải nói không thoải mái sao? Về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tống Tịnh Nguyên không tranh cãi nữa, quay trở về phòng.
Đêm tháng Tư trăng sáng, gió trong.
Từng ngọn đèn trong tòa nhà đối diện lần lượt tắt, cửa sổ trong phòng vẫn mở, rèm cửa màu nâu sẫm được kéo lên, phấp phới trong gió, giống như quỷ hồn si mị.
Chiếc chăn bông màu xanh bạc hà được xếp ngay ngắn trên giường, không hề có dấu hiệu tung ra, Tống Tịnh Nguyên mặc một bộ đồ ngủ gấu rộng thùng thình, hai tay ôm đầu gối, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, càng khiến cô trông mỏng manh hơn.
Cô nhìn đèn đường dưới lầu chập chờn tắt mở, lại nhớ tới đêm giao thừa, anh mặc áo khoác đen đứng ở đó, nói nhớ cô nên đến xem.
Lại trước đó, nghĩ đến cảnh cô mặc áo khoác rộng của Trần Nghiên, trên tay ôm một con thỏ bông, anh đứng đó lén lút chụp ảnh bóng lưng cô.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cả hai đã để lại quá nhiều kỷ niệm.
Tống Tịnh Nguyên nhét tai nghe vào tai, nghe bản piano mà cô đã bí mật ghi âm ngoài cửa ba năm trước.
Bắt đầu từ chiếc áo đấu vàng sáng kia, những mảnh ghép giữa hai người cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí cô, cho đến khi bầu trời phía xa dần trở nên nhợt nhạt, vầng dương ban mai ló dạng từ phía chân trời, tia nắng đầu tiên xuyên qua đám mây, xuyên qua khe cửa.
Cực kỳ giống như cảnh kết thúc trong một bộ phim.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót lanh lảnh, Tống Tịnh Nguyên tỉnh táo lại, cuối cùng đưa ra quyết định.
Chờ vết thương trên cánh tay của Trần Nghiên lành lại, mọi thứ sẽ có sự thay đổi mới.
Đám người đó như một quả bom hẹn giờ rình rập xung quanh cô, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, cô có thể vì điều này mà gục ngã hoặc bị hủy diệt, bởi vì đây là số mệnh của cô, nhưng Trần Nghiên thì không thể.
Lẽ ra anh không nên dính vào những chuyện này.
Vì vậy, những gì cô có thể làm là đẩy Trần Nghiên tránh xa cô, càng xa càng tốt.
Nhớ đêm Giáng sinh hôm đó, trên đường ngắm cảnh cô đã thực hiện hai điều ước, bây giờ bà nội đã mất, chỉ còn lại một điều——
Cầu chúc người cô yêu được bình an, thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc mãi mãi.
Miễn là anh mọi điều thuận lợi, ngay cả khi không bao giờ được nhìn thấy anh cũng không sao.
–
Buổi tối hôm sau, chuông tan học vang khắp khuôn viên trường.
Thẩm Chi Ý đang thu dọn cặp sách bên cạnh, lo lắng nhìn Tống Tịnh Nguyên: “Tịnh Nguyên, cậu xảy ra chuyện gì sao? Cả ngày hôm nay tâm trạng của cậu không được tốt.”
“Có chuyện gì có thể nói với mình.”
“Không sao.” Tống Tịnh Nguyên yếu ớt cong môi, “Đừng lo lắng cho mình.”
Ra khỏi lớp học, Trần Nghiên đã ở cửa đợi cô.
“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Trần Nghiên nhíu mày, nhận lấy cặp sách của cô, thừa dịp sờ sờ trán cô.
“Chúng ta đi bệnh viện trước đi.” Tống Tịnh Nguyên nói.
Trần Nghiên cho rằng do cô không được khỏe, vì vậy anh đưa cô đến bệnh viện gần trường bằng taxi mà không suy nghĩ nhiều.
“Em sao thế?” Hai người bước vào đại sảnh bệnh viện, Trần Nghiên hỏi cô.
“Em không bệnh.” Tống Tịnh Nguyên kéo anh đi đăng ký, “Em còn có chút lo lắng vết thương của anh.”
Trần Nghiên sửng sốt vài giây, sau đó vỗ vỗ đầu của cô: “Em chơi xỏ anh.”
“Còn không phải là vì muốn tốt cho anh sao.”
Bác sĩ giúp Trần Nghiên xử lý lại vết thương, đồng thời kê rất nhiều loại thuốc tiêu viêm.
Trần Nghiên cầm danh sách xuống lầu lấy thuốc, Tống Tịnh Nguyên tìm gặp bác sĩ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, vết thương của anh ấy cần bao lâu thì lành?”
“Cô bé, em đừng quá lo lắng.” Bác sĩ đã đoán được quan hệ giữa hai người, “Vết thương của cậu ấy thoạt nhìn hơi dọa người, nhưng không tổn thương đến bộ phận trọng yếu bên trong, một tuần nữa sẽ ổn thôi.”
“Được ạ, cám ơn bác sĩ.”
Còn một tuần nữa.
Hy vọng trong một tuần này không xảy ra chuyện gì.
...
Hai người ra khỏi bệnh viện.
Trần Nghiên cảm thấy áp suất không khí thấp trên người cô, nắm lấy tay cô, nhéo nhéo ngón tay của cô: “Em lại ngây người ra làm gì?”
“Không có.” Tống Tịnh Nguyên cười với anh, “Em đang nghĩ sáng mai chuẩn bị món gì ngon cho anh.”
“Em thật sự muốn nấu cơm cho anh?”
“Dạ.” Tống Tịnh Nguyên cố gắng giữ giọng điệu thoải mái, “Em muốn.”
Ban ngày, Khi Nguyên đổ mưa, trên con đường xám tro vẫn còn lưu lại hơi nước, trong vũng nước nhỏ phản chiếu ánh trăng, vài viên đá vụn bị đá sang một bên, phát ra vài tiếng va chạm không dễ phát hiện.
Một vài nam sinh chạy ra từ ngã tư phía trước, mặc đồng phục học sinh của trường trung học số 1 Khi Nguyên (Nhất Trung), với chiếc cặp sách tối màu nửa treo trên vai, anh đuổi tôi vội thảo luận về trò chơi di động mới nhất, loại skin anh hùng nào, Tống Tịnh Nguyên nghe cũng không hiểu lắm.
Nhưng trong một khoảnh khắc, cô nhìn thấy bóng dáng của Trần Nghiên trên những người đó.
Cô nhớ rằng vài năm trước, cô vừa mới yêu thầm anh.
Giống như nhóm người trước mặt này, họ thoải mái tự tại, thẳng thắn và nhiệt tình.
Đó mới là quỹ đạo cuộc sống thuộc về Trần Nghiên.
–
Không biết có phải do Tống Tịnh Nguyên chăm sóc tỉ mỉ hay không mà vết thương trên tay của Trần Nghiên nhanh chóng lành lại.
Tối thứ sáu, hai người xin nghỉ tự học buổi tối, đến bệnh viện thay thuốc lần cuối.
Tống Tịnh Nguyên lo lắng nhìn anh hồi lâu, cuối cùng Trần Nghiên nhéo mặt cô: “Đừng nhìn, rất tốt.”
“Trần Nghiên.” Giọng điệu Tống Tinh Nguyên cực kỳ nghiêm túc, “Sau này anh đừng đánh nhau với người khác nữa.”
“Được.” Trần Nghiên cười tủm tỉm, tùy ý nói: “Sau này em ở bên cạnh giám sát anh đi.”
Tống Tịnh Nguyên biến sắc.
Gần đây chủ nợ của Tống Hồng Minh không đến gây sự, nhưng mí mắt của Tống Tịnh Nguyên luôn giật giật, trong lòng có một cảm giác hoảng sợ khó tả, rất lâu không thể nguôi ngoai.
Thật giống như sự tĩnh lặng trước khi núi lửa phun trào.
Trực giác của con người đôi khi chính xác đến đáng sợ.
Ngay khi Tống Tịnh Nguyên bước vào tiểu khu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo ngắn kia, cùng với hai tên xã hội đen khác, đang lang thang ở tầng dưới nhà cô với cây gậy bóng chày trên tay.
Cô lập tức kéo Trần Nghiên đi vòng ra ngoài: “Tối nay đột nhiên em không muốn học, em muốn ra ngoài chơi.”
Trần Nghiên không thấy những người đó, nhưng cảm thấy phản ứng của cô có chút đột ngột, nhưng anh cũng không nói gì, coi như cô tùy hứng nhất thời, đi theo cô ra ngoài: “Em muốn đi đâu? “
“Đi xem phim đi.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Hình như chúng ta còn chưa cùng nhau xem phim.”
Một bộ phim kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đám người kia có lẽ không đủ kiên nhẫn chờ lâu như vậy.
“Được rồi.”
Đối diện Khi Nguyên có một rạp chiếu phim, gần đây không có phim mới ra mắt, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ phim kinh dị tội phạm từ bốn năm trước, “Nhân chứng quốc gia” do Đặng Gia Giai và Tôn Hồng Lôi đóng chính.
Người soát vé đưa cho họ hai tấm vé, Trần Nghiên gọi thêm một phần bỏng ngô lớn và hai ly coca, một tay anh cầm đồ ăn nhẹ, tay kia dắt Tống Tịnh Nguyên, trong rạp chỉ còn một cặp đôi ngồi ở góc cuối cùng. Những chỗ ngồi khác đều trống không, Trần Nghiên cười nói đùa rằng đây coi như bao trọn rạp.
Ghế của hai người ở hàng thứ ba.
Thật ra Trần Nghiên không có hứng thú xem phim gì, ngay cả khi đó là một kịch bản đặc sắc, anh cũng có thể ngủ trong vòng nửa giờ. Lúc Trần Xu Phàm còn sống, cô ấy làm một cái máy chiếu ở nhà, mỗi cuối tuần đều lôi kéo anh ở nhà xem những bộ phim tình cảm lãng mạn kia, Trần Nghiên tỏ ra thờ ơ với chuyện này, tới bây giờ vẫn chưa từng xem hết.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh đồng ý tới đây hoàn toàn là để đi cùng với Tống Tịnh Nguyên, đèn trong rạp chiếu phim đã tối mờ, anh dựa vào lưng ghế đỏ, câu được câu không đảo qua màn hình, cuộc đối thoại giữa các diễn viên giống như một bài hát ru, không mất nhiều thời gian để anh chìm vào giấc ngủ.
Thấy người bên cạnh không có động tĩnh, Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ quay đầu, Trần Nghiên mặc chiếc áo phông đồng phục màu trắng của trường, khép hờ mắt, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt, hàng mi đen khẽ nhíu lại tạo thành bóng tối dưới mắt anh.
Khỏi phải nói, dù với góc mặt này, gương mặt của Trần Nghiên cũng rất đẹp.
Tống Tịnh Nguyên cứ như vậy nhìn anh, không biết qua bao lâu, cô vươn tay cẩn thận điểm nhẹ lông mày anh.
Sau đó từng chút từng chút một đi xuống dưới, đến sống mũi cao thẳng, lại đến quai hàm rắn chắc, Tống Tịnh Nguyên tham lam cảm nhận nhiệt độ trên da thịt anh, giống như đang vuốt ve một món đồ vô cùng quý giá sắp bị đánh mất.
Màn hình đang chiếu cảnh Lâm Manh Manh hét lên điên cuồng trước tòa án, nhưng Tống Tịnh Nguyên lại không nghe thấy gì, trong thế giới của cô, chỉ còn lại hơi thở nhàn nhạt và nhịp tim đều đặn của Trần Nghiên.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, chụp một bức ảnh của hai người.
Đây có lẽ là bức ảnh cuối cùng của họ.
Thật đáng tiếc, khi em không còn thời gian để tạo ra những kỷ niệm đẹp với anh.
Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống đất, bốc hơi biến mất.
–
Bộ phim dài 120 phút nhanh chóng kết thúc.
Đèn trong rạp bật sáng, Tống Tịnh Nguyên vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, khán giả của bộ phim tiếp theo lần lượt tiến vào, tiếng bàn luận và tiếng bước chân làm Trần Nghiên giật mình tỉnh dậy, anh hoạt động cổ, sờ đầu Tống Tịnh Nguyên: “Phim hết rồi?”
“Dạ.”
“Thật xin lỗi, từ nhỏ anh đã có tật xấu, cứ xem phim là buồn ngủ.”
Tống Tịnh Nguyên cong môi: “Không sao.”
“Về nhà nhé?”
Cô nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, đám côn đồ kia hẳn là đã rời đi.
“Dạ.”
Trên đường từ rạp chiếu phim trở về tiểu khu, Tống Tịnh Nguyên vẫn luôn lo lắng, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đám người kia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tắm rửa xong trở về phòng, Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy căn nhà này không thể ở được nữa.
Không an toàn.
Trưa hôm sau, Tống Tịnh Nguyên đến thư phòng của lão Vương gõ cửa: “Thưa thầy, chiều nay em xin phép nghỉ ạ.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không ạ.” Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng, “Gần đây nhiệt độ hạ thấp, em bị cảm, cho nên muốn đi bệnh viện khám.”
Lão Vương trực tiếp cho cô nghỉ phép: “Thời gian gần đây việc học quả thật có chút nặng nề, thầy có thể hiểu được áp lực của em rất lớn, nhưng em vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Trong lòng Tống Tịnh Nguyên ấm áp: “Em cảm ơn thầy.”
Giữa trưa mặt trời có chút nóng, Tống Tịnh Nguyên ra khỏi trường, cô lấy tay che đầu, một mình đứng ở ven đường.
Buổi sáng đi học, cô nhìn thấy trên cột quảng cáo ở tầng dưới có rất nhiều quảng cáo cho thuê nhà nhỏ, cô chọn một căn rẻ nhất trong đó, sau khi liên lạc với chủ nhà, hẹn buổi chiều gặp mặt.
Một khu kinh doanh mới đã được phát triển gần Khi Nguyên. Bóng cây bạch dương lay động. Nam nữ công sở mặc âu phục ra ra vào vào quán cà phê. Họ ăn mặc sang trọng, bước đi cho thấy sự điềm tĩnh và tự tin. Những tòa nhà cao chót vót phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Tống Tịnh Nguyên nhìn mà cay mắt.
“Cô là cô gái muốn thuê nhà sao?”
Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, Tống Tịnh Nguyên quay đầu lại, trước mặt cô là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, cô gật đầu: “Là tôi.”
Đối phương có lẽ không ngờ tới muốn thuê phòng cư nhiên lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy, cô ấy sửng sốt vài giây rồi mới nói: “Thông tin đại khái về phòng tôi đã nói với cô rồi. Phòng ở đây đã lâu đời rồi, bên trong có vài chỗ tương đối cũ.”
“Không sao đâu ạ.”
Tiền cô có không nhiều, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần tìm một nơi có thể ở, tạm thời tránh xa đám xã hội đen kia là được.
Người phụ nữ đưa cô đến ngõ Bình Khê phía sau đường Lai Hà, ngôi nhà khuất sau căn gác ba tầng, xuyên qua một hành lang dài tối om, hai người đến một căn phòng nhỏ trông giống như một studio độc lập, cánh cửa vừa được mở ra, một mùi ẩm mốc nồng nặc lan tỏa, ánh sáng trong phòng cũng rất kém, chỉ có thể thắp sáng bằng đèn sợi đốt, lớp da tường trắng bong tróc từng mảng, bởi vì thời gian trước là mùa mưa liên tục, trên tường còn rỉ ra những giọt nước.
Đồ đạc trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường và một cái bàn làm việc, một bình nước nóng không biết có dùng được không.
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, nhưng vẫn không nói lời nào, đi theo người phụ nữ vào bên trong.
“Đại khái cháu cũng nhìn thấy rồi đấy.” Người phụ nữ thấy cô bé thật đáng thương, có chút mềm lòng, “Dì khuyên cháu trở về suy nghĩ một chút đi.”
“Được ạ.” Tống Tịnh Nguyên gật đầu, “Cám ơn dì.”
Sau khi ra khỏi ngõ Bình Khê, Tống Tịnh Nguyên không quay lại trường học mà đi bộ về nhà, dưới lầu có một bông hoa tử đinh hương đã nhiều năm không nở, năm nay lại nảy mầm nụ hoa.
Khi còn sống bà nội thường nói về loài hoa này, chỉ tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy hoa nở.
Tống Tịnh Nguyên dừng chân nhìn một hồi, nhịn không được chụp một tấm ảnh, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Một linh cảm không lành lan tràn trong lòng, Tống Tịnh Nguyên lạnh sống lưng, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo ngắn đang cùng một tên xã hội đen khác đứng sau lưng, nhìn cô cười nham hiểm.
“Thật trùng hợp nha em gái.”
Thần kinh Tống Tịnh Nguyên căng thẳng, khóe mắt liếc nhìn hai bên, tính toán xác suất chạy trốn, đột nhiên tên mặt sẹo nở nụ cười, tựa hồ đọc được tâm tư của cô: “Em gái đừng sợ, chúng tôi không có ác ý.”
Khuôn mặt có vài vết rỗ, nước da vàng đen, nụ cười quỷ dị cùng vết sẹo đó khiến hắn ta trông như một bóng ma đang đi tìm sự sống.
“Anh có tin tôi báo cảnh sát không?”
Tên mặt sẹo đánh giá cô từ trên xuống dưới, như thể nghe thấy chuyện cười nào đó: “Báo cảnh sát? Chúng tôi đã làm gì cô mà cô báo cảnh sát?”
“Lần trước, các người đả thương bạn học của tôi.”
“Có chứng cứ sao?” Tên mặt sẹo tiến lên một bước, “Mà cho dù có báo cảnh sát, chúng tôi có thể ở trong đó bao lâu?”
“Ngay cả khi không có tôi, sẽ có những người khác. Cô em cảm thấy chúng tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô em sao?”
Anh ta nói đúng.
Chỉ cần Tống Hồng Minh không xuất hiện, đám người này sẽ không ngừng tới quấy rầy cô.
Tên mặt sẹo trầm mặc hồi lâu, trong lòng như có dự tính gì đó, đôi mắt đục ngầu càng lúc càng làm người ta thấy chán ghét, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay thô ráp ma sát lên làn da trắng nõn của cô, lưu lại một vòng dấu đỏ.
Sau khi chạm vào, trong mắt tên kia hiện lên một tia nghiền ngẫm biến thái: “Như vậy đi, cô em đi theo tôi, sẽ không có ai dám tới quấy rầy cô em nữa.”
Tống Tịnh Nguyên nghiến chặt răng hàm, thái dương không ngừng đập mạnh, tích lực hồi lâu, mạnh mẽ ra tay tát vào sườn mặt hắn.
Chát–
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
“Con nhỏ chết tiệt tính tình còn rất lớn, nhìn không giống người cha nhát gan của cô.” Tên mặt sẹo lau đi chỗ bị đánh, khép hờ mắt, “Nếu cô đã không biết điều như vậy, ông đây nên giáo huấn cô một chút.”
Dứt lời hắn tiến lên một bước, nắm lấy eo Tống Tịnh Nguyên, tay còn lại khóa chặt cánh tay của cô, Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, hung ác cắn cổ tay hắn, giơ chân đá vào chỗ mấu chốt, tên mặt sẹo tức giận xông lên, nắm tóc cô kéo vào một con hẻm nhỏ, da đầu Tống Tịnh Nguyên tê dại, trước mắt như có sao.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy có lẽ hôm nay là ngày tận thế của cuộc đời mình.
Đúng lúc này–
“Bốp” một tiếng, ông chú sống trên lầu nhà cô tình cờ đi ngang qua, dùng sức đẩy tên mặt sẹo qua một bên, cầm con dao làm bếp mua ở siêu thị quát về phía hắn ta: “Giữa thanh thiên bạch nhật ở đây làm gì? Bắt nạt một cô gái nhỏ sao?”
Giọng của người đàn ông rất lớn, hàng xóm xung quanh nhao nhao thò đầu ra xem náo nhiệt.
Tên mặt sẹo thấy tình hình không ổn, huống hồ con dao trong tay người đàn ông kia thật có chút uy hiếp, đành phải tức giận bỏ đi.
“Cảm ơn chú Lý.” Tống Tịnh Nguyên hồi lâu mới tỉnh táo lại, môi tái nhợt, thiếu chút nữa ngã xuống đất, “Nhờ có chú cứu cháu.”
Đều là hàng xóm với nhau, ít nhiều gì cũng biết chút hoàn cảnh của cô, hơn nữa bọn họ đều biết cô vừa mất bà nội, sống một mình không dễ dàng gì, mỉm cười với cô: “Cháu không có việc gì là được.”
“Tối nay thím Lý của cháu hầm sườn, có muốn qua ăn một chút không?”
“Không cần đâu ạ.” Tống Tịnh Nguyên cố nén nước mắt, “Làm phiền chú Lý rồi.”
Sau khi chú Lý rời đi, Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Mặt trời sắp lặn rồi.
Có một số việc, giải quyết càng sớm càng tốt.
–
Buổi tối tan học, Trần Nghiên đến cửa phòng học lớp Hai tìm Tống Tịnh Nguyên ăn cơm.
Thẩm Chi Ý đi ra, thấy anh thì có chút ngạc nhiên: “Tịnh Nguyên không có ở đây, cậu không biết sao?”
Trần Nghiên cau mày, lạnh giọng nói: “Cô ấy đi đâu rồi?”
Thẩm Chi Ý lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cậu ấy có nói gì đâu.”
Trần Nghiên quay người rời khỏi trường, không ngừng gọi cho Tống Tịnh Nguyên nhưng không ai nghe máy.
Anh trực tiếp chặn xe, dừng ở tầng dưới nhà cô, một đường chạy lên, thô bạo mở cửa.
Tống Tịnh Nguyên đang ngồi trong phòng khách thu dọn đồ đạc.
“Anh đến rồi sao?”
Giọng cô vẫn bình thản như thế.
Trần Nghiên há miệng, muốn nói điều gì đó, lại phát hiện ra rằng Tống Tịnh Nguyên đang thu dọn đồ đạc của anh.
Quai hàm đột nhiên siết chặt thành một đường thẳng tắp, mặt mày tức giận, Trần Nghiên trầm mặt, giọng từ trong cổ họng tuôn ra: “Có ý gì?”
Tống Tịnh Nguyên gấp đồ cho anh xong, chậm rãi đứng lên, vẫn là bộ dạng không gợn sóng kia, như là lẩm bẩm, cũng như là đang giải thích cho anh: “Vết thương của anh đã gần khỏi rồi, em cũng từ trong bóng ma bà nội qua đời đi ra.”
“Trần Nghiên, từ hôm nay trở đi, anh nên trở về nơi anh thuộc về đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất