Chương 62: Hãy ngừng liên lạc với nhau
20.05.2024
Editor: Fino
Không khí đông cứng trong vài giây, Tống Tịnh Nguyên không ngừng dùng ngón tay cài cúc áo khoác, tim đập loạn nhịp.
Rầm—
Cửa bị Trần Nghiên đóng sầm lại, thái dương Tống Tịnh Nguyên cũng theo đó giật nảy lên.
Trần Nghiên đi đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước, trong mắt anh tràn đầy sự lãnh đạm đã lâu không gặp.
Tống Tịnh Nguyên đã lâu không thấy anh như thế này.
Nói chính xác, từ khi họ thực sự ở bên nhau, cô chỉ bắt gắp 2 lần.
Một lần là vào trời vừa chớm đông, khi nghe tin Trần Nghiên bị thương, cô đã bất chấp đến thăm anh.
Một lần khác là khi Lục Từ chặn Trần Nghiên ở bên đường, hai người xô xát.
Trần Nghiên như vậy khiến cô vừa lạ vừa sợ.
Cổ tay mảnh khảnh đã bị nắm đến mức nhàn nhạt đỏ, Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, Trần Nghiên cúi đầu xuống, lực đạo trong tay giảm bớt, vẻ mặt lãnh đạm cũng bị áp chế xuống.
“Em nói rõ ràng.” Giọng nói của anh trầm thấp, từng chữ phát ra cực kỳ chậm rãi.
Giống như đang nhắc nhở cô có một số điều không nên nói lung tung.
Tống Tịnh Nguyên không dám nhìn thẳng vào anh, yếu ớt nói: “Em đã thu dọn đồ đạc cho anh, anh tốt nhất nên trở về Hồn Hà Bắc ở đi.”
“Cho anh một lý do.”
“Không có lý do gì.” Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu, “Em sống một mình vẫn quen hơn.”
“Cho nên em là cảm thấy ——” Trần Nghiên giận đến phát run “Anh quấy rầy em sao?”
Tống Tịnh Nguyên không trả lời nữa.
Cô vẫn không thể hoàn toàn hạ quyết tâm với Trần Nghiên.
“Được.” Trần Nghiên cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi áp lên má, “Vậy anh sẽ không như em mong muốn, sẽ không rời đi.”
“Ngày mai em sẽ thay ổ khóa.”
“Em cảm thấy một cánh cửa bị hỏng có thể ngăn được anh?”
“Anh–”
“Quên đi.”
Dù sao thì cô cũng sẽ rời khỏi đây.
“Tống Tịnh Nguyên.” Trần Nghiên nắm lấy vai cô, nắm cằm ép hai người nhìn nhau, “Xảy ra chuyện gì, có ý kiến gì với anh, em cứ nói thẳng ra là được.”
“Không cần phải như vậy với anh.”
“Không có chuyện gì.” Tống Tịnh Nguyên dùng sức bấm vào lòng bàn tay, “Chỉ là chúng ta còn quá nhỏ, còn khoảng một năm nữa là đến kỳ thi đại học, em cảm thấy mình không có nhiều tâm sức như vậy để dành cho việc khác.”
“Em không cần đem tinh lực chia cho anh, anh sẽ tự mình đuổi kịp em.”
Cảm giác chua xót mãnh liệt dâng lên, Tống Tịnh Nguyên hít hít mũi: “Trần Nghiên, có một số việc không đơn giản như anh tưởng tượng.”
“Anh đã nói rồi, cho dù số mệnh đã định trước chúng ta không có duyên phận, ông đây cũng sẽ vì em mà tạo ra kỳ tích.”
Cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên đã sắp sụp đổ, cô đẩy tay Trần Nghiên ra, nhẹ giọng nói: “Lời muốn nói em đã nói xong rồi, sau ngày mai chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Nói xong, cô chạy về phòng dựa vào cửa, giọng nói của Trần Nghiên từ ngoài cửa truyền đến, mang theo vài phần ẩn nhẫn khàn khàn: “Tịnh Nguyên, anh sẽ coi như hôm nay tâm trạng em không tốt, chỉ đang đùa giỡn với anh thôi.”
–
Trần Nghiên tức giận xuống lầu, ngồi xổm ở bậc thang dưới lầu hút thuốc, khói cuồn cuộn làm mờ tầm nhìn của anh, trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nghĩ đến đêm mưa hôm đó, anh ở đầu đường Lai Hà ứng phó với Chúc Lan, vừa ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau không quá vài giây, cô gái quay người xông vào màn mưa.
Nghĩ đến hôm tuyết rơi, cô đợi anh ở cổng biệt thự trên đường Hồn Hà Bắc, mặt mũi đỏ bừng vì lạnh, nhưng điều cô quan tâm nhất là anh có bị thương hay không.
Nghĩ đến ngày xung đột với Trần Chính, cô vụng về chơi trò bắn súng để giành lấy một món quà nhỏ cho anh, dỗ anh vui vẻ một chút....
Sự chân thành của một cô gái không bao giờ có thể che giấu được.
Cho nên tại sao lại trở nên như thế này?
Trên thực tế, dường như anh đã nhận ra rằng giữa hai người họ đã có vấn đề từ lâu.
Bắt đầu từ khi nào?
Từ đêm tuyết rơi đó, Tống Tịnh Nguyên bị thương.
Cô luôn có những bí mật, nhưng chưa bao giờ nói với anh.
Ánh trăng vẫn sáng như cũ.
Bọn họ một người ở trên lầu nhìn ánh trắng rơi lệ, người kia ở dưới lầu hút thuốc để trút bầu tâm sự.
Bậc thềm xi măng xám tro chất đầy tàn thuốc, Trần Nghiên đứng dậy, đợi đến khi mùi thuốc lá trên người gần như biến mất, mới quay người đi lên lầu.
Anh lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ của Tống Tịnh Nguyên ra, trong bóng tối, Tống Tịnh Nguyên nằm nghiêng trên giường, trên người đắp một tấm chăn mỏng, mái tóc đen xõa xuống gối, hẳn là đã ngủ say.
Trần Nghiên nhẹ nhàng đi tới, dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô gái, chậm rãi nằm xuống, nệm lún xuống.
Sợ làm cô thức giấc, anh chỉ có thể kiềm chế sức lực toàn thân, cơ bắp trên cánh tay căng thẳng, anh ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt nhẹ lên hõm cổ cô, cảm thụ xương bả vai cô gái dán lên ngực mình, hương hoa nhài thoang thoảng trong khoang mũi.
Anh giống như một hòn đảo bị cô lập, giống như một cái vỏ không có linh hồn. Nhưng sau khi gặp Tống Tịnh Nguyên, những ngày tháng trống rỗng đó từng chút một tràn ngập màu sắc và có hình dáng chân thật.
Mà những lời đêm nay, chỉ có thể khiến thế giới mà anh dày công xây dựng sụp đổ, chỉ khi ôm cô gái vào lòng, anh mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thực và an tâm.
Trong lúc bất tri bất giác, anh, một người luôn kiêu ngạo bất cần, cũng có một điểm yếu.
Anh cứ lặng lẽ ôm cô như vậy, trong đầu bật ra một vài câu ca từ——
“Chúng ta quay lưng lại với nhau, ôm lấy sự thật.”
“Nếu anh có thể ôm em, thì đừng dễ dàng buông tay”
“Tịnh Nguyên.”
Anh thấp giọng nỉ non.
“Anh thích em.”
Anh luôn cảm thấy những lời như vậy là giả tạo và thô tục, vì vậy không bao giờ thèm nói ra, anh cũng chưa bao giờ nói những lời đó với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ, anh không tìm được từ nào tốt hơn để diễn tả cảm xúc của mình ngoài thích.
Anh thực sự thích em.
Mãi cho đến khi bình minh ló rạng, Trần Nghiên mới cẩn thận ra khỏi phòng.
Cánh cửa khẽ đóng lại.
Anh không thể nhìn thấy chiếc gối đẫm nước mắt của cô gái.
–
Sáng hôm sau, khi Trần Nghiên thức dậy, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, Tống Tịnh Nguyên đã rời đi từ sớm.
Cô thật sự không đợi anh.
Hành lý của anh vẫn được đặt ngay ngắn ở cửa, mọi thứ đang nhắc nhở anh phải rời khỏi thế giới của cô càng sớm càng tốt.
Trần Nghiên cau mày, sốt ruột thay quần áo, vội vã đến trường mà không nghĩ đến việc ăn uống.
Ít nhất ở trường, anh có thể gặp cô.
Anh đi thẳng đến cửa phòng học lớp 2 liếc nhìn vào bên trong, Tống Tịnh Nguyên đang ngồi trên ghế viết bài, hôm nay cô không buộc tóc, hai lọn tóc đen xõa bên tai, thậm chí không nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Vừa vặn có một nữ sinh chuẩn bị vào lớp, Trần Nghiên gọi cô ấy dừng lại, lễ phép nói: “Làm ơn gọi Tống Tịnh Nguyên giúp tôi.”
Chuyện của hai người bọn họ truyền đi rất rộng rãi trong trường, không ai không biết chuyện.
Cô gái đi đến trước bàn của Tống Tịnh Nguyên, vỗ vai cô: “Tịnh Nguyên, Trần Nghiên tìm cậu.”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, sau đó lấy lại bình tĩnh: “Mình biết rồi.”
Nhưng cô không có ý định đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gái ngoài ý muốn nhìn cô, lại quay người nhìn Trần Nghiên ở ngoài cửa.
Thẩm Chi Ý ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của họ, thận trọng thăm dò: “Tịnh Nguyên, cậu sao vậy? Cãi nhau à?”
Đầu bút dừng lại, trên giấy vẽ ra một vết mực dài, Tống Tịnh Nguyên xé ra vò nát, ầm ừ vài tiếng.
“Cãi nhau cũng đừng tự giận mình nha.” Thẩm Chi Ý không nghĩ ngợi gì nhiều, xoa xoa mặt cô, “Mình đứng về phía cậu! Nên trị Trần Nghiên cho tốt.”
Tống Tịnh Nguyên cười khổ trong lòng.
Làm xong nửa bài, giờ tự học buổi sáng cũng kết thúc, Tống Tịnh Nguyên tùy ý liếc nhìn bên ngoài, nhíu mày.
Trên vai anh đeo cặp sách màu đen, chiếc áo khoác đồng phục của trường được khoác hờ hững, dựa vào tường như thể không xương.
Anh vẫn chưa rời đi.
Đôi mắt đen láy quét về phía cô, Tống Tịnh Nguyên lập tức quay đi, chạm vào cánh tay Thẩm Chi Ý: “Chi Chi, giúp mình một việc được không?”
“Cậu nói đi.”
“Đi nói cho anh ấy biết, nếu như không quên lời nói tối hôm qua, thì đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.”
Thẩm Chi Ý gật đầu đồng ý, đi ra cửa thuật lại lời của Tống Tịnh Nguyên cho Trần Nghiên.
Sắc mặt anh rất khó coi.
Tối hôm qua anh nói rằng anh sẽ tự mình đuổi kịp Tống Tịnh Nguyên.
Anh phải cho cô thấy một chút quyết tâm.
“Được.” Giọng anh khàn khàn, từ trong túi lấy ra một hộp sữa, là sữa dâu, đưa cho Thẩm Chi Ý, “Có thời gian giúp tôi đưa cái này cho cô ấy.”
Thảm Chi Ý nhận lấy, Trần Nghiên lại dặn dò: “Đừng nói là tôi đưa.”
Nếu không cô ấy sẽ không nhận đâu.
Thẩm Chi Ý thở dài: “Tính tình Tịnh Nguyên tốt như vậy, sao cậu còn cãi nhau với cậu ấy? Còn chọc cậu ấy thành như vậy.”
Trần Nghiên cười khổ một tiếng.
Rõ ràng anh mới là người bị đá, như thế nào lại chụp mũ chụp lên đầu anh?
Quên đi, chịu đựng.
Suốt buổi sáng, mỗi tiết ra chơi Trần Nghiên đều chạy đến cửa lớp Hai, nhưng Tống Tịnh Nguyên tựa hồ nhất quyết tránh mặt anh, một ánh mắt cũng không hướng ra bên ngoài, hoặc ngồi trên ghế đọc sách, hoặc nói chuyện phiếm với vài người bạn xung quanh.
Giống như người ở cửa chỉ là không khí.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết Sinh học, giáo viên có việc nên cho tan học sớm năm phút, Tống Tịnh Nguyên lập tức cùng Thẩm Chi Ý chạy đến căn tin, bỏ lại Trần Nghiên đang vội vàng chạy tới.
Trần Nghiên đi theo Thẩm Duệ đến nhà ăn, lên lầu ba, vừa lúc nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên, Thẩm Chi Ý và Phan Vũ đang ăn cùng một bàn.
Phan Vũ gọi một bát hoành thánh nhỏ, vừa đút một miếng vào miệng đã bị bỏng đến nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, mẹ kiếp! Mình chết cháy rồi.”
“Phan Vũ, cậu có thể im lặng một chút được không.” Thẩm Chi Ý tỏ vẻ ghét bỏ, “Bọn mình có nhã ý thu nhận cậu vào cùng bàn, sao cậu lại lắm chuyện như vậy chứ?”
“Ăn cơm cũng không cho người ta nói chuyện, Thẩm Chi Ý, sao cậu lại bá đạo như vậy?”
“Hôm nay mình bá đạo đấy, cậu còn ầm ĩ nữa thì đừng nghĩ đến việc mượn vở Tịnh Nguyên chép bài tập.”
“...”
“Bà cố nội à, tôi sai rồi.”
Tống Tịnh Nguyên ở một bên cười theo.
Trần Nghiên đứng cách đó không xa, gân trên cánh tay nổi lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.
“Người anh em à.” Cảm giác được sắc mặt của anh không tốt, Thẩm Duệ uyển chuyển nói: “Gặp phải chuyện gì sao?”
Trần Nghiên lấy một điếu thuốc trong túi ra, khép tay châm lửa, phun ra một ngụm khói trắng: “Không biết.”
Anh thực sự không biết.
Không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Càng không biết hiện tại hai người họ xảy ra chuyện gì.
“Vậy—còn ăn cơm không?”
“Ăn.” Trần Nghiên cắn điếu thuốc, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như cũ, giọng nói bị hơi nóng của điếu thuốc làm cho khàn khàn, “Cứ ngồi đó đi.”
Thẩm Duệ nhìn theo ánh mắt của anh, vừa vặn chỉ vào cái bàn bên cạnh Tống Tịnh Nguyên.
...
Phan Vũ đang hào hứng kể cho hai người nghe về những thời khắc tỏa sáng của mình trong trò chơi, thì “bang” một tiếng, hai bóng người ngồi xuống bên cạnh bọn họ, sau đó là ánh mắt lạnh lùng và hung tợn rơi vào người cậu chàng.
Cậu ta sợ tới mức lập tức im bặt.
Cậu ta thậm chí còn cảm thấy, giây tiếp theo Trần Nghiên sẽ nhảy tới bóp chết cậu ta.
Ngay cả di thư cũng đã suy nghĩ sẵn trong đầu.
Trần Nghiên chính là như vậy, chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp bức vô cùng.
Tống Tịnh Nguyên cũng chú ý tới anh, lập tức bưng đĩa cơm đứng dậy: “Mình ăn xong rồi, về lớp trước.”
Trần Nghiên hừ một tiếng, dùng tay trái nắm lấy cổ tay cô, di chuyển thân thể, đứng ở bên cạnh cô, cúi người xuống, hơi nóng truyền khắp vành tai: “Trốn anh?”
“Trần Nghiên, anh buông tay.”
“Anh không buông.”
“Em vô cớ nổi giận với anh, còn bắt đầu chiến tranh lạnh.” Trần Nghiên trầm giọng, Tống Tịnh Nguyên thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực anh run lên, từng chữ một như đâm vào trái tim cô, “Em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?”
“Anh không phải không thể bao dung em. Nếu em cảm thấy anh đã làm sai điều gì, em có thể nói thẳng. Anh có thể nhận lỗi và xin lỗi, nhưng em có thể đừng đối xử với anh như vậy được không?”
Giọng nói của anh có chút suy sụp: “Trái tim anh cũng bằng xương bằng thịt, anh cũng sẽ khổ sở.”
Đáy mắt Tống Tịnh Nguyên ẩm ướt, cô dùng móng tay bấu thật mạnh vào lòng bàn tay, sự xúc động dâng trào trong lòng, hận không thể giây tiếp theo nói với Trần Nghiên cô sai rồi, về sau sẽ không đối xử với anh như vậy nữa.
Nhưng đồng thời, một giọng nói khác kéo lí trí cô lại: Cô thật sự muốn anh bị cuốn vào những nguy hiểm đó sao?
Không muốn.
Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, lui về phía sau một bước, hạ quyết tâm, giọng run run: “Trần Nghiên, em đã nói rất rõ ràng, anh đừng liên lạc với em nữa.”
Trần Nghiên vốn cho là mình sẽ tức giận, sẽ thô bạo chất vấn cô, nhưng đối diện cặp mặt ướt át kia, anh cái gì cũng không nói được.
Theo bản năng buông lỏng tay.
Tống Tịnh Nguyên vội vàng quay người rời đi, không quay đầu nhìn lại.
...
Xế chiều hôm đó, Tống Tịnh Nguyên lại đến văn phòng lão Vương xin nghỉ. Truyện Mạt Thế
Thầy giáo có chút lo lắng cho cô: “Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đúng rồi, thưa thầy.” Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng nói, “Sau này tự học buổi tối em muốn xin ở nhà, có được không ạ?”
Cô muốn tách thời gian tan học với Trần Nghiên.
“Em xin hứa sẽ không làm chậm tiến độ và hiệu quả học tập của mình“.
Lão Vương cũng ít nhiều hiểu cô, đối với năng lực học tập của cô cũng không nghi ngờ gì, do dự một chút rồi gật đầu: “Có thể, thầy sẽ nói với lớp một tiếng.”
“Cám ơn thầy.”
Sau khi ra khỏi trường, cô đi bộ về nhà.
Sau khi được chú Lý cứu vào ngày hôm đó, cô lập tức gọi điện cho dì chủ nhà, thuê căn ở ngõ Bình Khê
Cô muốn chuyển đi càng sớm càng tốt.
Sau khi mở cửa, đồ đạc của Trần Nghiên vẫn yên lặng đặt trong phòng khách, anh không động vào bất cứ thứ gì.
Vốn dĩ cô không có nhiều đồ, có một ít là Trần Nghiên sau khi chuyển tới mua cho cô, cô nhặt một ít quần áo để thay giặt, cùng một số đồ dùng hàng ngày.
Trước khi đi, cô lại mang chậu xương rồng mà bà đã chăm sóc cẩn thận khi còn sống.
Cuối cùng cô vẫn không thay khóa cửa, nghĩ dù sao cô cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, Trần Nghiên muốn đi hay ở cũng được.
...
Đến giờ ăn tối, Trần Nghiên lại chạy đi tìm cô.
Đi một vòng nhà ăn cũng không thấy bóng dáng của cô, ngay cả Thẩm Chi Ý cũng không biết cô đi đâu.
Anh vừa đi về nhà vừa gọi điện thoại cho Tống Tịnh Nguyên, gọi hàng chục cuộc nhưng không cuộc nào bắt máy.
Thật vất vả về đến nhà, chìa khóa tra vào, khóa cửa vẫn chưa thay.
Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi vào cửa thì chết lặng.
Tống Tịnh Nguyên hoàn toàn không có ở đây.
Ngay cả đồ đạc của cô cũng đã dọn sạch.
Anh nghiến răng thật mạnh, nhếch khóe miệng tự giễu.
Anh cảm thấy như một trò đùa.
Bầu trời ở Khi Nguyên trở nên xám xịt, mây đen kịt nối liền thành một mảnh, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống vài độ.
Một trận mưa gió đột kích.
Trần Nghiên đứng dưới lầu đợi cả đêm, nhưng Tống Tịnh Nguyên không hề xuất hiện.
Căn nhà cho thuê ẩm ướt không chịu nổi, mùi ẩm mốc nồng nặc khiến người ta ho sặc sụa, mỗi khi mưa gió ập vào, những ô cửa sổ bằng sắt phát ra âm thanh đáng sợ, như thể có thể gãy bất cứ lúc nào.
Cách âm của tường rất kém, tiếng cãi vã, khóc lóc, thậm chí cả tiếng va chạm xoong nồi của hàng xóm bên cạnh cũng có thể nghe rõ ở đây.
Tống Tịnh Nguyên thức cả đêm để thu dọn đồ đạc, tay chân như bị tháo rã rời, không còn chút sức lực, tắt đèn nằm trên giường sắt.
Hai vợ chồng nhà hàng xóm vẫn đang cãi nhau.
Cô chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Trần Nghiên.
Con người khi cực kì bi thương, trái tim sẽ cảm thấy đau đớn.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy cô đau đến không thở nổi.
Cô không nhớ rõ rốt cuộc mình ngủ như thế nào, ngày hôm sau là thứ Bảy, cô tự nhiên tỉnh lại, chín giờ mới xuống giường, trong phòng còn tối om.
Không chỉ bởi vì ánh sáng trong phòng kém mà còn vì thời tiết mưa bên ngoài.
Điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn từ di dộng Trung Quốc gửi tới, lúc này Tống Tịnh Nguyên mới ý thức được, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã quên mất ngày tháng.
Ngày mai là 27 tháng 4.
Là sinh nhật cô.
Sinh nhật lần thứ 17 đến trong tình trạng hỗn loạn.
Hơi ẩm do mưa mang đến tràn ngập toàn bộ căn nhà cho thuê, bộ quần áo tối qua cô treo trên ban công không hề có dấu hiệu khô đi, ngược lại càng ẩm ướt hơn.
Tống Tịnh Nguyên không quen với môi trường ẩm ướt này, trên cánh tay cô xuất hiện nhiều vết mẩn ngứa.
Có vài con bọ đen nhỏ bò lổm ngổm cạnh bồn rửa trong phòng tắm, Tống Tịnh Nguyên dùng giấy để vứt chúng đi, nghĩ rằng môi trường ẩm ướt dễ sinh sôi những thứ này hơn, cô quyết định đến siêu thị gần đó mua ít thuốc diệt côn trùng.
Cô lấy chiếc ô từ trong ngăn kéo ra, mang theo điện thoại di động đi ra ngoài.
...
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, Tống Tịnh Nguyên không quen địa hình gần ngõ Bình Khê, khi tìm đến siêu thị, quần của cô đã bị nước bắn tung tóe.
Thuốc diệt côn trùng ở ngăn trong cùng, Tống Tịnh Nguyên đi ra ngoài tính tiền, thoáng thấy có bày bán mì khô giảm giá, nghĩ ngày mai là sinh nhật mình, vừa vặn nấu cho mình một bát mì trường thọ, bèn cầm lên tính tiền.
Mưa to đến mức cô không thể nhìn rõ cảnh vật ở phía xa, Tống Tịnh Nguyên quyết định đợi trong siêu thị một lúc rồi mới rời đi, sau khi mưa tạnh, cô mở ô, tìm một con đường nhỏ gần nhà trở về.
Cô không chú ý tới một người đàn ông mặc đồ đen đang theo sát phía sau.
Trên đường đi không có người, hai bên mái hiên nước nhỏ giọt.
Cảm giác bất an bủa vây lấy cô, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp phản ứng, cổ truyền đến một trận đau đớn, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng đảo ngược, biến thành một mảnh đen kịt.
–
Tống Tịnh Nguyên bị một tiếng động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc mơ hồ, ánh sáng xung quanh rất mờ, bụi mù mịt tung bay trong không khí khiến cổ họng cô ngứa ngáy. Linh kiện máy móc nghiêng ngả trên mặt đất, rác rưởi và đồ lặt vặt chất đống hai bên, chữ viết tay trên giấy quảng cáo trên tường đã nhòe đi từ lâu.
Có vẻ như đây là một nhà máy cũ.
Cô theo bản năng muốn giơ tay lên, lại phát hiện hai tay bị trói ở sau lưng.
“Anh Long!” Một giọng nam hùng hổ cách đó không xa truyền đến, “Cô ta tỉnh rồi.”
Người đàn ông được gọi là “Anh Long” quay đầu lại, dáng vẻ người đàn ông trung niên mập mạp, đầu béo tai to, nhìn nhiều một chút cũng sẽ buồn nôn, ông ta híp nửa mắt, tới gần Tống Tịnh Nguyên.
Một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, hai mắt Tống Tịnh Nguyên đỏ hoe, nhìn chằm chằm người trước mắt, không tự giác lui về phía sau: “Ông muốn làm gì?”
“Cô gái nhỏ.” Giọng nói của ông ta cũng ghê tởm không kém, trên người còn mang theo mùi gay mũi, không có ý tốt nở nụ cười, “Tống Hồng Minh ôm tiền của tôi bỏ trốn, tôi không liên lạc được với hắn ta, đành phải đến tìm cô.”
“Tôi không phải người xấu cố ý làm khó dễ người khác, chỉ cần hắn trả lại tiền, tôi sẽ thả cô đi.”
“Gọi điện được chưa?” Ông ta quay đầu hỏi.
Một trong đám đệ tử ngoan ngoãn phía sau đứng dậy trả lời: “Vẫn chưa.”
“Tao cũng không tin, hắn thật sự có thể bỏ mặc tính mạng của con gái mình sao?! Tiếp tục liên lạc với hắn.”
“Anh Long.” Một nam sinh mặc áo khoác da màu đen từ trong đám người đi ra, tóc nhuộm đỏ, khúm núm đứng bên cạnh ông ta, nhìn Tống Tịnh Nguyên từ trên xuống, “Nếu như anh chỉ muốn tiền, em còn có biện pháp khác- -”
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy nam sinh tóc đỏ trước mắt rất quen thuộc, tìm kiếm hồi lâu trong trí nhớ, cuối cùng cũng có đáp án.
Là năm ngoái ở quán trà sữa tìm cô gây phiền toái, tên côn đồ Lương Châu kia.
Ông ta nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Con nhỏ này đã tìm được một người bạn trai rất giàu có.”
Đầu Tống Tịnh Nguyên “ong” một tiếng.
Cô nhớ Thẩm Duệ từng nói, Trần Nghiên và Lương Châu vẫn luôn bất hòa, huống hồ trước đó Trần Nghiên còn đánh cậu ta.
Tuyết đối không thể để Trần Nghiên xen vào.
Không biết tên Lương Châu kia thì thầm vào bên tai ông ta cái gì, ông ta cười to nói: “Vậy chuyện này giao cho mày xử lí.”
Lương Châu lấy điện thoại di động ra, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi biến mất, quát: “Đừng quấy rầy anh ấy, chúng tôi đã chia tay rồi.”
“Ha.” Lương Châu cười lạnh một tiếng, “Nhìn không ra cô còn rất che chở hắn ta nha.”
“Vậy chúng ta đánh cuộc đi—” Cậu ta nhếch môi cười, âm trầm lại nham hiểm, “Bạn trai cũ của cô sẽ niệm tình xưa hay không?”
Cậu ta ngồi xổm xuống, dùng bàn tay bẩn thỉu nhéo cằm Tống Tịnh Nguyên, đầu tóc cô rối bù nhưng ánh mắt vẫn bướng bỉnh, cô không ngừng giãy giụa, định nhấc chân đá văng chiếc điện thoại trên tay cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn cũng chỉ phí công.
“Thành thật một chút.” Lương Châu không kiên nhẫn như vậy, một cước đá vào bắp chân cô, chụp ảnh mặt cô.
“Được rồi, chờ đi.”
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tống Tịnh Nguyên không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Trần Nghiên, anh không được đến.
Ngay cả khi em bị chôn vùi trong nhà máy này, anh nhất định cũng không được đến.
Một mùi khét không biết từ đâu truyền đến, một tên lưu manh hoảng sợ chạy tới, kinh hãi kêu lên: “Anh Long, không ổn rồi! Mạch điện dưới lầu bị hở! Sắp cháy rồi!”
Ông ta “Mẹ kiếp” một tiếng, vung tay lên: “Mau đi!”
“Còn cô ta thì sao?”
Lương Châu chỉ vào Tống Tịnh Nguyên.
“Đừng quản nữa, đi nhanh lên.”
Những người khác đều đã rời đi, nhưng Lương Châu lại chậm chạp không nhúc nhích, hung tợn trừng mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên.
Cậu ta biết rằng Trần Nghiên quan tâm đến cô rất nhiều.
Cậu ta và Trần Nghiên kết oán từ lâu, vẫn luôn bị anh chèn ép, lần này, cuối cùng cậu ta đã nắm được điểm yếu của Trần Nghiên.
Cậu ta không thể buông tha cô như vậy, cậu ta muốn Trần Nghiên phải trả giá cho mọi thứ trước đây.
Nghĩ đến đây, Lương Châu đi đến trước mặt Tống Tịnh Nguyên, một bộ dạng lưu manh, vỗ vào mặt cô: “Khuôn mặt đẹp như vậy, thật đáng tiếc khi nó có liên quan đến Trần Nghiên.”
Cậu ta kéo tóc cô đi vào một căn phòng chứa đồ gần đó, nơi này rất hẻo lánh, cho dù lính cứu hỏa đến cũng chưa chắc tìm được, cậu ta ném Tống Tịnh Nguyên vào trong, trở tay khóa cửa lại.
Mùi hôi nồng đậm xông vào mũi, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ khép hờ chiếu vào, cô mơ hồ nghe thấy dưới lầu có người hô to “Cháy”!
Mùi khét lẹt từ cửa sổ bay vào, Tống Tịnh Nguyên chật vật bò dậy từ dưới đấy, lửa đỏ xen lẫn khói đen xám từ cửa sổ bay ra, nhanh chóng lan tràn ra, sóng lửa bị gió cuốn đi, rơi vào trong phòng chứa đồ. Vải vóc trong phòng bị đốt cháy, trong tích tắc, căn phòng nhỏ hẹp bị ngọn lửa kinh hoàng không kiêng dè nuốt chửng.
Cái nóng như thiêu như đốt khiến cô suýt chút nữa mất đi suy nghĩ cùng lý trí, cô phải cố gắng lắm mới thoát khỏi sợi dây thừng trong tay, sải bước lao về phía cửa, liều mạng dùng bả vai đập vào cửa.
Không lâu sau, bả vai trở nên tê dại vô lực, nhưng cánh cửa vẫn bất động, không nhúc nhích chút nào.
Còi báo động cùng với sóng lửa truyền đến, trong phòng đồ vật đều là nhàn nhạt bốc cháy, hết thảy âm thanh trộn lẫn vào nhau, phảng phất như là tiếng gọi từ địa ngục.
Khói và ánh sáng đỏ hoàn toàn nhấn chìm cô, Tống Tịnh Nguyên không còn chút sức lực nào, cô khuỵu gối ngồi trên mặt đất, thậm chí còn từ bỏ tiếng kêu cứu cuối cùng, lẳng lặng chờ đợi cái chết ập đến.
Cô đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh tượng này, nhưng giờ phút này, cô thật sự bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Có lẽ cái chết thực sự là một sự giải thoát.
Cô dùng hết sức lực dựa vào cửa, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Trần Nghiên.
Mấy ngày gần đây cô làm quá nhiều chuyện tuyệt tình, hiện tại hẳn là anh rất chán ghét cô đi.
Như vậy cũng tốt, để sau khi cô chết, Trần Nghiên sẽ không quá đau khổ.
Qua vài tháng nữa, cô sẽ bị lãng quên trong ký ức, mà Trần Nghiên sẽ quay trở lại quỹ đạo cuộc đời ban đầu.
Hãy để cô một mình, mang theo phần tình cảm không muốn người khác biết kia, biến mất khỏi thế giới này đi.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi dồn dập, sau đó là tiếng gõ cửa không ngừng.
Tống Tịnh Nguyên tưởng rằng đây là áo giác xuất hiện trước khi chết.
Bởi vì cô nghe thấy giọng nói của Trần Nghiên.
Editor: Fino
Không khí đông cứng trong vài giây, Tống Tịnh Nguyên không ngừng dùng ngón tay cài cúc áo khoác, tim đập loạn nhịp.
Rầm—
Cửa bị Trần Nghiên đóng sầm lại, thái dương Tống Tịnh Nguyên cũng theo đó giật nảy lên.
Trần Nghiên đi đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước, trong mắt anh tràn đầy sự lãnh đạm đã lâu không gặp.
Tống Tịnh Nguyên đã lâu không thấy anh như thế này.
Nói chính xác, từ khi họ thực sự ở bên nhau, cô chỉ bắt gắp 2 lần.
Một lần là vào trời vừa chớm đông, khi nghe tin Trần Nghiên bị thương, cô đã bất chấp đến thăm anh.
Một lần khác là khi Lục Từ chặn Trần Nghiên ở bên đường, hai người xô xát.
Trần Nghiên như vậy khiến cô vừa lạ vừa sợ.
Cổ tay mảnh khảnh đã bị nắm đến mức nhàn nhạt đỏ, Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, Trần Nghiên cúi đầu xuống, lực đạo trong tay giảm bớt, vẻ mặt lãnh đạm cũng bị áp chế xuống.
“Em nói rõ ràng.” Giọng nói của anh trầm thấp, từng chữ phát ra cực kỳ chậm rãi.
Giống như đang nhắc nhở cô có một số điều không nên nói lung tung.
Tống Tịnh Nguyên không dám nhìn thẳng vào anh, yếu ớt nói: “Em đã thu dọn đồ đạc cho anh, anh tốt nhất nên trở về Hồn Hà Bắc ở đi.”
“Cho anh một lý do.”
“Không có lý do gì.” Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu, “Em sống một mình vẫn quen hơn.”
“Cho nên em là cảm thấy ——” Trần Nghiên giận đến phát run “Anh quấy rầy em sao?”
Tống Tịnh Nguyên không trả lời nữa.
Cô vẫn không thể hoàn toàn hạ quyết tâm với Trần Nghiên.
“Được.” Trần Nghiên cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi áp lên má, “Vậy anh sẽ không như em mong muốn, sẽ không rời đi.”
“Ngày mai em sẽ thay ổ khóa.”
“Em cảm thấy một cánh cửa bị hỏng có thể ngăn được anh?”
“Anh–”
“Quên đi.”
Dù sao thì cô cũng sẽ rời khỏi đây.
“Tống Tịnh Nguyên.” Trần Nghiên nắm lấy vai cô, nắm cằm ép hai người nhìn nhau, “Xảy ra chuyện gì, có ý kiến gì với anh, em cứ nói thẳng ra là được.”
“Không cần phải như vậy với anh.”
“Không có chuyện gì.” Tống Tịnh Nguyên dùng sức bấm vào lòng bàn tay, “Chỉ là chúng ta còn quá nhỏ, còn khoảng một năm nữa là đến kỳ thi đại học, em cảm thấy mình không có nhiều tâm sức như vậy để dành cho việc khác.”
“Em không cần đem tinh lực chia cho anh, anh sẽ tự mình đuổi kịp em.”
Cảm giác chua xót mãnh liệt dâng lên, Tống Tịnh Nguyên hít hít mũi: “Trần Nghiên, có một số việc không đơn giản như anh tưởng tượng.”
“Anh đã nói rồi, cho dù số mệnh đã định trước chúng ta không có duyên phận, ông đây cũng sẽ vì em mà tạo ra kỳ tích.”
Cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên đã sắp sụp đổ, cô đẩy tay Trần Nghiên ra, nhẹ giọng nói: “Lời muốn nói em đã nói xong rồi, sau ngày mai chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Nói xong, cô chạy về phòng dựa vào cửa, giọng nói của Trần Nghiên từ ngoài cửa truyền đến, mang theo vài phần ẩn nhẫn khàn khàn: “Tịnh Nguyên, anh sẽ coi như hôm nay tâm trạng em không tốt, chỉ đang đùa giỡn với anh thôi.”
–
Trần Nghiên tức giận xuống lầu, ngồi xổm ở bậc thang dưới lầu hút thuốc, khói cuồn cuộn làm mờ tầm nhìn của anh, trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nghĩ đến đêm mưa hôm đó, anh ở đầu đường Lai Hà ứng phó với Chúc Lan, vừa ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau không quá vài giây, cô gái quay người xông vào màn mưa.
Nghĩ đến hôm tuyết rơi, cô đợi anh ở cổng biệt thự trên đường Hồn Hà Bắc, mặt mũi đỏ bừng vì lạnh, nhưng điều cô quan tâm nhất là anh có bị thương hay không.
Nghĩ đến ngày xung đột với Trần Chính, cô vụng về chơi trò bắn súng để giành lấy một món quà nhỏ cho anh, dỗ anh vui vẻ một chút....
Sự chân thành của một cô gái không bao giờ có thể che giấu được.
Cho nên tại sao lại trở nên như thế này?
Trên thực tế, dường như anh đã nhận ra rằng giữa hai người họ đã có vấn đề từ lâu.
Bắt đầu từ khi nào?
Từ đêm tuyết rơi đó, Tống Tịnh Nguyên bị thương.
Cô luôn có những bí mật, nhưng chưa bao giờ nói với anh.
Ánh trăng vẫn sáng như cũ.
Bọn họ một người ở trên lầu nhìn ánh trắng rơi lệ, người kia ở dưới lầu hút thuốc để trút bầu tâm sự.
Bậc thềm xi măng xám tro chất đầy tàn thuốc, Trần Nghiên đứng dậy, đợi đến khi mùi thuốc lá trên người gần như biến mất, mới quay người đi lên lầu.
Anh lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ của Tống Tịnh Nguyên ra, trong bóng tối, Tống Tịnh Nguyên nằm nghiêng trên giường, trên người đắp một tấm chăn mỏng, mái tóc đen xõa xuống gối, hẳn là đã ngủ say.
Trần Nghiên nhẹ nhàng đi tới, dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô gái, chậm rãi nằm xuống, nệm lún xuống.
Sợ làm cô thức giấc, anh chỉ có thể kiềm chế sức lực toàn thân, cơ bắp trên cánh tay căng thẳng, anh ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt nhẹ lên hõm cổ cô, cảm thụ xương bả vai cô gái dán lên ngực mình, hương hoa nhài thoang thoảng trong khoang mũi.
Anh giống như một hòn đảo bị cô lập, giống như một cái vỏ không có linh hồn. Nhưng sau khi gặp Tống Tịnh Nguyên, những ngày tháng trống rỗng đó từng chút một tràn ngập màu sắc và có hình dáng chân thật.
Mà những lời đêm nay, chỉ có thể khiến thế giới mà anh dày công xây dựng sụp đổ, chỉ khi ôm cô gái vào lòng, anh mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thực và an tâm.
Trong lúc bất tri bất giác, anh, một người luôn kiêu ngạo bất cần, cũng có một điểm yếu.
Anh cứ lặng lẽ ôm cô như vậy, trong đầu bật ra một vài câu ca từ——
“Chúng ta quay lưng lại với nhau, ôm lấy sự thật.”
“Nếu anh có thể ôm em, thì đừng dễ dàng buông tay”
“Tịnh Nguyên.”
Anh thấp giọng nỉ non.
“Anh thích em.”
Anh luôn cảm thấy những lời như vậy là giả tạo và thô tục, vì vậy không bao giờ thèm nói ra, anh cũng chưa bao giờ nói những lời đó với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ, anh không tìm được từ nào tốt hơn để diễn tả cảm xúc của mình ngoài thích.
Anh thực sự thích em.
Mãi cho đến khi bình minh ló rạng, Trần Nghiên mới cẩn thận ra khỏi phòng.
Cánh cửa khẽ đóng lại.
Anh không thể nhìn thấy chiếc gối đẫm nước mắt của cô gái.
–
Sáng hôm sau, khi Trần Nghiên thức dậy, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, Tống Tịnh Nguyên đã rời đi từ sớm.
Cô thật sự không đợi anh.
Hành lý của anh vẫn được đặt ngay ngắn ở cửa, mọi thứ đang nhắc nhở anh phải rời khỏi thế giới của cô càng sớm càng tốt.
Trần Nghiên cau mày, sốt ruột thay quần áo, vội vã đến trường mà không nghĩ đến việc ăn uống.
Ít nhất ở trường, anh có thể gặp cô.
Anh đi thẳng đến cửa phòng học lớp 2 liếc nhìn vào bên trong, Tống Tịnh Nguyên đang ngồi trên ghế viết bài, hôm nay cô không buộc tóc, hai lọn tóc đen xõa bên tai, thậm chí không nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Vừa vặn có một nữ sinh chuẩn bị vào lớp, Trần Nghiên gọi cô ấy dừng lại, lễ phép nói: “Làm ơn gọi Tống Tịnh Nguyên giúp tôi.”
Chuyện của hai người bọn họ truyền đi rất rộng rãi trong trường, không ai không biết chuyện.
Cô gái đi đến trước bàn của Tống Tịnh Nguyên, vỗ vai cô: “Tịnh Nguyên, Trần Nghiên tìm cậu.”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, sau đó lấy lại bình tĩnh: “Mình biết rồi.”
Nhưng cô không có ý định đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gái ngoài ý muốn nhìn cô, lại quay người nhìn Trần Nghiên ở ngoài cửa.
Thẩm Chi Ý ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của họ, thận trọng thăm dò: “Tịnh Nguyên, cậu sao vậy? Cãi nhau à?”
Đầu bút dừng lại, trên giấy vẽ ra một vết mực dài, Tống Tịnh Nguyên xé ra vò nát, ầm ừ vài tiếng.
“Cãi nhau cũng đừng tự giận mình nha.” Thẩm Chi Ý không nghĩ ngợi gì nhiều, xoa xoa mặt cô, “Mình đứng về phía cậu! Nên trị Trần Nghiên cho tốt.”
Tống Tịnh Nguyên cười khổ trong lòng.
Làm xong nửa bài, giờ tự học buổi sáng cũng kết thúc, Tống Tịnh Nguyên tùy ý liếc nhìn bên ngoài, nhíu mày.
Trên vai anh đeo cặp sách màu đen, chiếc áo khoác đồng phục của trường được khoác hờ hững, dựa vào tường như thể không xương.
Anh vẫn chưa rời đi.
Đôi mắt đen láy quét về phía cô, Tống Tịnh Nguyên lập tức quay đi, chạm vào cánh tay Thẩm Chi Ý: “Chi Chi, giúp mình một việc được không?”
“Cậu nói đi.”
“Đi nói cho anh ấy biết, nếu như không quên lời nói tối hôm qua, thì đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.”
Thẩm Chi Ý gật đầu đồng ý, đi ra cửa thuật lại lời của Tống Tịnh Nguyên cho Trần Nghiên.
Sắc mặt anh rất khó coi.
Tối hôm qua anh nói rằng anh sẽ tự mình đuổi kịp Tống Tịnh Nguyên.
Anh phải cho cô thấy một chút quyết tâm.
“Được.” Giọng anh khàn khàn, từ trong túi lấy ra một hộp sữa, là sữa dâu, đưa cho Thẩm Chi Ý, “Có thời gian giúp tôi đưa cái này cho cô ấy.”
Thảm Chi Ý nhận lấy, Trần Nghiên lại dặn dò: “Đừng nói là tôi đưa.”
Nếu không cô ấy sẽ không nhận đâu.
Thẩm Chi Ý thở dài: “Tính tình Tịnh Nguyên tốt như vậy, sao cậu còn cãi nhau với cậu ấy? Còn chọc cậu ấy thành như vậy.”
Trần Nghiên cười khổ một tiếng.
Rõ ràng anh mới là người bị đá, như thế nào lại chụp mũ chụp lên đầu anh?
Quên đi, chịu đựng.
Suốt buổi sáng, mỗi tiết ra chơi Trần Nghiên đều chạy đến cửa lớp Hai, nhưng Tống Tịnh Nguyên tựa hồ nhất quyết tránh mặt anh, một ánh mắt cũng không hướng ra bên ngoài, hoặc ngồi trên ghế đọc sách, hoặc nói chuyện phiếm với vài người bạn xung quanh.
Giống như người ở cửa chỉ là không khí.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết Sinh học, giáo viên có việc nên cho tan học sớm năm phút, Tống Tịnh Nguyên lập tức cùng Thẩm Chi Ý chạy đến căn tin, bỏ lại Trần Nghiên đang vội vàng chạy tới.
Trần Nghiên đi theo Thẩm Duệ đến nhà ăn, lên lầu ba, vừa lúc nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên, Thẩm Chi Ý và Phan Vũ đang ăn cùng một bàn.
Phan Vũ gọi một bát hoành thánh nhỏ, vừa đút một miếng vào miệng đã bị bỏng đến nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, mẹ kiếp! Mình chết cháy rồi.”
“Phan Vũ, cậu có thể im lặng một chút được không.” Thẩm Chi Ý tỏ vẻ ghét bỏ, “Bọn mình có nhã ý thu nhận cậu vào cùng bàn, sao cậu lại lắm chuyện như vậy chứ?”
“Ăn cơm cũng không cho người ta nói chuyện, Thẩm Chi Ý, sao cậu lại bá đạo như vậy?”
“Hôm nay mình bá đạo đấy, cậu còn ầm ĩ nữa thì đừng nghĩ đến việc mượn vở Tịnh Nguyên chép bài tập.”
“...”
“Bà cố nội à, tôi sai rồi.”
Tống Tịnh Nguyên ở một bên cười theo.
Trần Nghiên đứng cách đó không xa, gân trên cánh tay nổi lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.
“Người anh em à.” Cảm giác được sắc mặt của anh không tốt, Thẩm Duệ uyển chuyển nói: “Gặp phải chuyện gì sao?”
Trần Nghiên lấy một điếu thuốc trong túi ra, khép tay châm lửa, phun ra một ngụm khói trắng: “Không biết.”
Anh thực sự không biết.
Không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Càng không biết hiện tại hai người họ xảy ra chuyện gì.
“Vậy—còn ăn cơm không?”
“Ăn.” Trần Nghiên cắn điếu thuốc, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ như cũ, giọng nói bị hơi nóng của điếu thuốc làm cho khàn khàn, “Cứ ngồi đó đi.”
Thẩm Duệ nhìn theo ánh mắt của anh, vừa vặn chỉ vào cái bàn bên cạnh Tống Tịnh Nguyên.
...
Phan Vũ đang hào hứng kể cho hai người nghe về những thời khắc tỏa sáng của mình trong trò chơi, thì “bang” một tiếng, hai bóng người ngồi xuống bên cạnh bọn họ, sau đó là ánh mắt lạnh lùng và hung tợn rơi vào người cậu chàng.
Cậu ta sợ tới mức lập tức im bặt.
Cậu ta thậm chí còn cảm thấy, giây tiếp theo Trần Nghiên sẽ nhảy tới bóp chết cậu ta.
Ngay cả di thư cũng đã suy nghĩ sẵn trong đầu.
Trần Nghiên chính là như vậy, chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp bức vô cùng.
Tống Tịnh Nguyên cũng chú ý tới anh, lập tức bưng đĩa cơm đứng dậy: “Mình ăn xong rồi, về lớp trước.”
Trần Nghiên hừ một tiếng, dùng tay trái nắm lấy cổ tay cô, di chuyển thân thể, đứng ở bên cạnh cô, cúi người xuống, hơi nóng truyền khắp vành tai: “Trốn anh?”
“Trần Nghiên, anh buông tay.”
“Anh không buông.”
“Em vô cớ nổi giận với anh, còn bắt đầu chiến tranh lạnh.” Trần Nghiên trầm giọng, Tống Tịnh Nguyên thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực anh run lên, từng chữ một như đâm vào trái tim cô, “Em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?”
“Anh không phải không thể bao dung em. Nếu em cảm thấy anh đã làm sai điều gì, em có thể nói thẳng. Anh có thể nhận lỗi và xin lỗi, nhưng em có thể đừng đối xử với anh như vậy được không?”
Giọng nói của anh có chút suy sụp: “Trái tim anh cũng bằng xương bằng thịt, anh cũng sẽ khổ sở.”
Đáy mắt Tống Tịnh Nguyên ẩm ướt, cô dùng móng tay bấu thật mạnh vào lòng bàn tay, sự xúc động dâng trào trong lòng, hận không thể giây tiếp theo nói với Trần Nghiên cô sai rồi, về sau sẽ không đối xử với anh như vậy nữa.
Nhưng đồng thời, một giọng nói khác kéo lí trí cô lại: Cô thật sự muốn anh bị cuốn vào những nguy hiểm đó sao?
Không muốn.
Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, lui về phía sau một bước, hạ quyết tâm, giọng run run: “Trần Nghiên, em đã nói rất rõ ràng, anh đừng liên lạc với em nữa.”
Trần Nghiên vốn cho là mình sẽ tức giận, sẽ thô bạo chất vấn cô, nhưng đối diện cặp mặt ướt át kia, anh cái gì cũng không nói được.
Theo bản năng buông lỏng tay.
Tống Tịnh Nguyên vội vàng quay người rời đi, không quay đầu nhìn lại.
...
Xế chiều hôm đó, Tống Tịnh Nguyên lại đến văn phòng lão Vương xin nghỉ. Truyện Mạt Thế
Thầy giáo có chút lo lắng cho cô: “Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đúng rồi, thưa thầy.” Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng nói, “Sau này tự học buổi tối em muốn xin ở nhà, có được không ạ?”
Cô muốn tách thời gian tan học với Trần Nghiên.
“Em xin hứa sẽ không làm chậm tiến độ và hiệu quả học tập của mình“.
Lão Vương cũng ít nhiều hiểu cô, đối với năng lực học tập của cô cũng không nghi ngờ gì, do dự một chút rồi gật đầu: “Có thể, thầy sẽ nói với lớp một tiếng.”
“Cám ơn thầy.”
Sau khi ra khỏi trường, cô đi bộ về nhà.
Sau khi được chú Lý cứu vào ngày hôm đó, cô lập tức gọi điện cho dì chủ nhà, thuê căn ở ngõ Bình Khê
Cô muốn chuyển đi càng sớm càng tốt.
Sau khi mở cửa, đồ đạc của Trần Nghiên vẫn yên lặng đặt trong phòng khách, anh không động vào bất cứ thứ gì.
Vốn dĩ cô không có nhiều đồ, có một ít là Trần Nghiên sau khi chuyển tới mua cho cô, cô nhặt một ít quần áo để thay giặt, cùng một số đồ dùng hàng ngày.
Trước khi đi, cô lại mang chậu xương rồng mà bà đã chăm sóc cẩn thận khi còn sống.
Cuối cùng cô vẫn không thay khóa cửa, nghĩ dù sao cô cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, Trần Nghiên muốn đi hay ở cũng được.
...
Đến giờ ăn tối, Trần Nghiên lại chạy đi tìm cô.
Đi một vòng nhà ăn cũng không thấy bóng dáng của cô, ngay cả Thẩm Chi Ý cũng không biết cô đi đâu.
Anh vừa đi về nhà vừa gọi điện thoại cho Tống Tịnh Nguyên, gọi hàng chục cuộc nhưng không cuộc nào bắt máy.
Thật vất vả về đến nhà, chìa khóa tra vào, khóa cửa vẫn chưa thay.
Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi vào cửa thì chết lặng.
Tống Tịnh Nguyên hoàn toàn không có ở đây.
Ngay cả đồ đạc của cô cũng đã dọn sạch.
Anh nghiến răng thật mạnh, nhếch khóe miệng tự giễu.
Anh cảm thấy như một trò đùa.
Bầu trời ở Khi Nguyên trở nên xám xịt, mây đen kịt nối liền thành một mảnh, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống vài độ.
Một trận mưa gió đột kích.
Trần Nghiên đứng dưới lầu đợi cả đêm, nhưng Tống Tịnh Nguyên không hề xuất hiện.
Căn nhà cho thuê ẩm ướt không chịu nổi, mùi ẩm mốc nồng nặc khiến người ta ho sặc sụa, mỗi khi mưa gió ập vào, những ô cửa sổ bằng sắt phát ra âm thanh đáng sợ, như thể có thể gãy bất cứ lúc nào.
Cách âm của tường rất kém, tiếng cãi vã, khóc lóc, thậm chí cả tiếng va chạm xoong nồi của hàng xóm bên cạnh cũng có thể nghe rõ ở đây.
Tống Tịnh Nguyên thức cả đêm để thu dọn đồ đạc, tay chân như bị tháo rã rời, không còn chút sức lực, tắt đèn nằm trên giường sắt.
Hai vợ chồng nhà hàng xóm vẫn đang cãi nhau.
Cô chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Trần Nghiên.
Con người khi cực kì bi thương, trái tim sẽ cảm thấy đau đớn.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy cô đau đến không thở nổi.
Cô không nhớ rõ rốt cuộc mình ngủ như thế nào, ngày hôm sau là thứ Bảy, cô tự nhiên tỉnh lại, chín giờ mới xuống giường, trong phòng còn tối om.
Không chỉ bởi vì ánh sáng trong phòng kém mà còn vì thời tiết mưa bên ngoài.
Điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn từ di dộng Trung Quốc gửi tới, lúc này Tống Tịnh Nguyên mới ý thức được, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã quên mất ngày tháng.
Ngày mai là 27 tháng 4.
Là sinh nhật cô.
Sinh nhật lần thứ 17 đến trong tình trạng hỗn loạn.
Hơi ẩm do mưa mang đến tràn ngập toàn bộ căn nhà cho thuê, bộ quần áo tối qua cô treo trên ban công không hề có dấu hiệu khô đi, ngược lại càng ẩm ướt hơn.
Tống Tịnh Nguyên không quen với môi trường ẩm ướt này, trên cánh tay cô xuất hiện nhiều vết mẩn ngứa.
Có vài con bọ đen nhỏ bò lổm ngổm cạnh bồn rửa trong phòng tắm, Tống Tịnh Nguyên dùng giấy để vứt chúng đi, nghĩ rằng môi trường ẩm ướt dễ sinh sôi những thứ này hơn, cô quyết định đến siêu thị gần đó mua ít thuốc diệt côn trùng.
Cô lấy chiếc ô từ trong ngăn kéo ra, mang theo điện thoại di động đi ra ngoài.
...
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, Tống Tịnh Nguyên không quen địa hình gần ngõ Bình Khê, khi tìm đến siêu thị, quần của cô đã bị nước bắn tung tóe.
Thuốc diệt côn trùng ở ngăn trong cùng, Tống Tịnh Nguyên đi ra ngoài tính tiền, thoáng thấy có bày bán mì khô giảm giá, nghĩ ngày mai là sinh nhật mình, vừa vặn nấu cho mình một bát mì trường thọ, bèn cầm lên tính tiền.
Mưa to đến mức cô không thể nhìn rõ cảnh vật ở phía xa, Tống Tịnh Nguyên quyết định đợi trong siêu thị một lúc rồi mới rời đi, sau khi mưa tạnh, cô mở ô, tìm một con đường nhỏ gần nhà trở về.
Cô không chú ý tới một người đàn ông mặc đồ đen đang theo sát phía sau.
Trên đường đi không có người, hai bên mái hiên nước nhỏ giọt.
Cảm giác bất an bủa vây lấy cô, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp phản ứng, cổ truyền đến một trận đau đớn, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng đảo ngược, biến thành một mảnh đen kịt.
–
Tống Tịnh Nguyên bị một tiếng động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc mơ hồ, ánh sáng xung quanh rất mờ, bụi mù mịt tung bay trong không khí khiến cổ họng cô ngứa ngáy. Linh kiện máy móc nghiêng ngả trên mặt đất, rác rưởi và đồ lặt vặt chất đống hai bên, chữ viết tay trên giấy quảng cáo trên tường đã nhòe đi từ lâu.
Có vẻ như đây là một nhà máy cũ.
Cô theo bản năng muốn giơ tay lên, lại phát hiện hai tay bị trói ở sau lưng.
“Anh Long!” Một giọng nam hùng hổ cách đó không xa truyền đến, “Cô ta tỉnh rồi.”
Người đàn ông được gọi là “Anh Long” quay đầu lại, dáng vẻ người đàn ông trung niên mập mạp, đầu béo tai to, nhìn nhiều một chút cũng sẽ buồn nôn, ông ta híp nửa mắt, tới gần Tống Tịnh Nguyên.
Một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, hai mắt Tống Tịnh Nguyên đỏ hoe, nhìn chằm chằm người trước mắt, không tự giác lui về phía sau: “Ông muốn làm gì?”
“Cô gái nhỏ.” Giọng nói của ông ta cũng ghê tởm không kém, trên người còn mang theo mùi gay mũi, không có ý tốt nở nụ cười, “Tống Hồng Minh ôm tiền của tôi bỏ trốn, tôi không liên lạc được với hắn ta, đành phải đến tìm cô.”
“Tôi không phải người xấu cố ý làm khó dễ người khác, chỉ cần hắn trả lại tiền, tôi sẽ thả cô đi.”
“Gọi điện được chưa?” Ông ta quay đầu hỏi.
Một trong đám đệ tử ngoan ngoãn phía sau đứng dậy trả lời: “Vẫn chưa.”
“Tao cũng không tin, hắn thật sự có thể bỏ mặc tính mạng của con gái mình sao?! Tiếp tục liên lạc với hắn.”
“Anh Long.” Một nam sinh mặc áo khoác da màu đen từ trong đám người đi ra, tóc nhuộm đỏ, khúm núm đứng bên cạnh ông ta, nhìn Tống Tịnh Nguyên từ trên xuống, “Nếu như anh chỉ muốn tiền, em còn có biện pháp khác- -”
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy nam sinh tóc đỏ trước mắt rất quen thuộc, tìm kiếm hồi lâu trong trí nhớ, cuối cùng cũng có đáp án.
Là năm ngoái ở quán trà sữa tìm cô gây phiền toái, tên côn đồ Lương Châu kia.
Ông ta nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Con nhỏ này đã tìm được một người bạn trai rất giàu có.”
Đầu Tống Tịnh Nguyên “ong” một tiếng.
Cô nhớ Thẩm Duệ từng nói, Trần Nghiên và Lương Châu vẫn luôn bất hòa, huống hồ trước đó Trần Nghiên còn đánh cậu ta.
Tuyết đối không thể để Trần Nghiên xen vào.
Không biết tên Lương Châu kia thì thầm vào bên tai ông ta cái gì, ông ta cười to nói: “Vậy chuyện này giao cho mày xử lí.”
Lương Châu lấy điện thoại di động ra, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi biến mất, quát: “Đừng quấy rầy anh ấy, chúng tôi đã chia tay rồi.”
“Ha.” Lương Châu cười lạnh một tiếng, “Nhìn không ra cô còn rất che chở hắn ta nha.”
“Vậy chúng ta đánh cuộc đi—” Cậu ta nhếch môi cười, âm trầm lại nham hiểm, “Bạn trai cũ của cô sẽ niệm tình xưa hay không?”
Cậu ta ngồi xổm xuống, dùng bàn tay bẩn thỉu nhéo cằm Tống Tịnh Nguyên, đầu tóc cô rối bù nhưng ánh mắt vẫn bướng bỉnh, cô không ngừng giãy giụa, định nhấc chân đá văng chiếc điện thoại trên tay cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn cũng chỉ phí công.
“Thành thật một chút.” Lương Châu không kiên nhẫn như vậy, một cước đá vào bắp chân cô, chụp ảnh mặt cô.
“Được rồi, chờ đi.”
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tống Tịnh Nguyên không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Trần Nghiên, anh không được đến.
Ngay cả khi em bị chôn vùi trong nhà máy này, anh nhất định cũng không được đến.
Một mùi khét không biết từ đâu truyền đến, một tên lưu manh hoảng sợ chạy tới, kinh hãi kêu lên: “Anh Long, không ổn rồi! Mạch điện dưới lầu bị hở! Sắp cháy rồi!”
Ông ta “Mẹ kiếp” một tiếng, vung tay lên: “Mau đi!”
“Còn cô ta thì sao?”
Lương Châu chỉ vào Tống Tịnh Nguyên.
“Đừng quản nữa, đi nhanh lên.”
Những người khác đều đã rời đi, nhưng Lương Châu lại chậm chạp không nhúc nhích, hung tợn trừng mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên.
Cậu ta biết rằng Trần Nghiên quan tâm đến cô rất nhiều.
Cậu ta và Trần Nghiên kết oán từ lâu, vẫn luôn bị anh chèn ép, lần này, cuối cùng cậu ta đã nắm được điểm yếu của Trần Nghiên.
Cậu ta không thể buông tha cô như vậy, cậu ta muốn Trần Nghiên phải trả giá cho mọi thứ trước đây.
Nghĩ đến đây, Lương Châu đi đến trước mặt Tống Tịnh Nguyên, một bộ dạng lưu manh, vỗ vào mặt cô: “Khuôn mặt đẹp như vậy, thật đáng tiếc khi nó có liên quan đến Trần Nghiên.”
Cậu ta kéo tóc cô đi vào một căn phòng chứa đồ gần đó, nơi này rất hẻo lánh, cho dù lính cứu hỏa đến cũng chưa chắc tìm được, cậu ta ném Tống Tịnh Nguyên vào trong, trở tay khóa cửa lại.
Mùi hôi nồng đậm xông vào mũi, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ khép hờ chiếu vào, cô mơ hồ nghe thấy dưới lầu có người hô to “Cháy”!
Mùi khét lẹt từ cửa sổ bay vào, Tống Tịnh Nguyên chật vật bò dậy từ dưới đấy, lửa đỏ xen lẫn khói đen xám từ cửa sổ bay ra, nhanh chóng lan tràn ra, sóng lửa bị gió cuốn đi, rơi vào trong phòng chứa đồ. Vải vóc trong phòng bị đốt cháy, trong tích tắc, căn phòng nhỏ hẹp bị ngọn lửa kinh hoàng không kiêng dè nuốt chửng.
Cái nóng như thiêu như đốt khiến cô suýt chút nữa mất đi suy nghĩ cùng lý trí, cô phải cố gắng lắm mới thoát khỏi sợi dây thừng trong tay, sải bước lao về phía cửa, liều mạng dùng bả vai đập vào cửa.
Không lâu sau, bả vai trở nên tê dại vô lực, nhưng cánh cửa vẫn bất động, không nhúc nhích chút nào.
Còi báo động cùng với sóng lửa truyền đến, trong phòng đồ vật đều là nhàn nhạt bốc cháy, hết thảy âm thanh trộn lẫn vào nhau, phảng phất như là tiếng gọi từ địa ngục.
Khói và ánh sáng đỏ hoàn toàn nhấn chìm cô, Tống Tịnh Nguyên không còn chút sức lực nào, cô khuỵu gối ngồi trên mặt đất, thậm chí còn từ bỏ tiếng kêu cứu cuối cùng, lẳng lặng chờ đợi cái chết ập đến.
Cô đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh tượng này, nhưng giờ phút này, cô thật sự bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Có lẽ cái chết thực sự là một sự giải thoát.
Cô dùng hết sức lực dựa vào cửa, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Trần Nghiên.
Mấy ngày gần đây cô làm quá nhiều chuyện tuyệt tình, hiện tại hẳn là anh rất chán ghét cô đi.
Như vậy cũng tốt, để sau khi cô chết, Trần Nghiên sẽ không quá đau khổ.
Qua vài tháng nữa, cô sẽ bị lãng quên trong ký ức, mà Trần Nghiên sẽ quay trở lại quỹ đạo cuộc đời ban đầu.
Hãy để cô một mình, mang theo phần tình cảm không muốn người khác biết kia, biến mất khỏi thế giới này đi.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi dồn dập, sau đó là tiếng gõ cửa không ngừng.
Tống Tịnh Nguyên tưởng rằng đây là áo giác xuất hiện trước khi chết.
Bởi vì cô nghe thấy giọng nói của Trần Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất