Đáng Yêu Đến Rớt Cả Đầu

Chương 8: Hàng xóm của tôi

Trước Sau
Kinh Tửu Tửu cưỡi trên người Bạch Ngộ Hoài, nếu như lúc này có thể chạy quanh thì chắc cậu đã sốt ruột đến mức chạy vòng quanh đám người này rồi.

Cậu không biết làm sao mới có thể giữ bọn họ lại, đành phải theo bản năng lúc cưỡi ngựa, mười ngón len lỏi vào trong tóc Bạch Ngộ Hoài, túm lấy, kéo kéo ngả về sau.

Đợi đã-

Tóc của Bạch Ngộ Hoài vểnh vểnh lên, mọi người còn tưởng là gió trên núi buổi sớm lớn quá, nên thổi bay cả tạo hình người ta, cho nên là vội vàng đi đến giúp anh: "Bạch ca, đi nào, tôi che dù cho anh."

Bạch Ngộ Hoài mặt không đổi sắc giơ tay lên, sau đó đặt lên đầu mình, rồi lại nhìn lướt quá chiếc dù màu đen kia: "Không cần đâu."

Nói xong, anh lại bước về phía chiếc xe cách đó không xa. Vali của anh đương nhiên là có người khác xách hộ rồi.

Kinh Tửu Tửu thấy anh đi càng ngày càng nhanh, lại nắm chặt tóc.

Cậu lại ngả người ra sau, ngả mà muốn gãy cái thắt lưng luôn.

Nhưng mà người đàn ông này khi nãy bị cậu kéo còn mất thăng bằng cơ mà, sao bây giờ lại chẳng nhúc nhích gì nữa vậy, không biết ăn gì mà sống nữa. Ăn tạ à?

Đừng đi mà....

Bạch Ngộ Hoài đi tới trước cửa xe.

Cửa xe đã mở, nhưng anh không lập tức bước vào ngồi.

Quỷ thì vô hình.

Thật ra thì cho dù anh có trực tiếp ngồi vào thì Kinh Tửu Tửu cũng chẳng bị sao cả.

Nhưng Bạch Ngộ Hoài vẫn giơ tay lên giống như là bắt thứ gì đó trên đầu mình.

Kinh Tửu Tửu như bị một một lực vô hình nào đó kéo lấy, sau đó lại bị vứt đi.

Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì thân quỷ này đã ở trong xe rồi.

Kinh Tửu Tửu:?

Bạch Ngộ Hoài lúc này mới ngồi xuống theo, gật đầu với những người ngoài cửa: "Vất vả rồi."

Mọi người vừa thầm cảm thán ảnh đế thật phong độ, vừa vội vàng nói: "Không sao cả, không vất vả không vất vả."

Sau đó cửa xe tự động đóng lại, tài xế nhấn chân ga, cứ như thế mà chạy ra khỏi tòa lâu đài cổ.

Người bên tổ tiết mục nói không nên lời, sau một lúc lâu mới có thể lên tiếng: "Kiểu tóc của Bạch ca... hoang dã quá đi!"

Trên xe, tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau từ từ được nâng lên, còn Bạch Ngộ Hoài cũng hơi xoay đầu qua nhìn bên cạnh.

Trợ lý ngồi ghế trước cũng quay đầu lại: "Bạch ca?" "Bạch ca anh ngủ à?"

Bạch Ngộ Hoài nhìn thẳng vào Kinh Tửu Tửu.

Thiếu niên vẫn còn mơ màng, đôi mắt cũng phiếm hồng.

Khuôn viên tòa lâu đài cổ rất lớn, muốn đi ra ngoài hoàn toàn cũng phải mất bốn năm phút.

Kinh Tửu Tửu thầm tính.

Cho dù qua được cửa này thì cũng không qua được cửa tiếp theo... Cậu nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, mắt thấy đài phun nước và cái cổng lớn ngày càng gần....

"Vèo" Xe chẳng dừng lại, chạy thẳng một mạch, cuốn bay những chiếc lá trên mặt đất.

Ngay lúc chiếc xe đi qua cổng, Kinh Tửu Tửu lại bỗng như một con người, có cả nhịp đập của tim. Sau đó nhảy vào lòng Bạch Ngộ Hoài trốn.

Tôi phải về rồi...

Tôi không muốn về đó...

Bạch Ngộ Hoài bất ngờ với hành động của Kinh Tửu Tửu, cằm của thiếu niên tựa lên vai anh, cả người cuộn lại, dán lên người anh. Rõ ràng đây là quỷ... nhưng Bạch Ngộ Hoài lại cảm giác như anh có thể nghe được tiếng tim đập của cậu, cảm nhận được dòng màu chảy trong người cậu.

Thiếu niên ở trong lòng anh đang run lên.

Run còn dữ dội hơn khi xem phim kinh dị nữa.

Bạch Ngộ Hoài đưa tay lên vỗ về cơ thể thiếu niên. Đưa mắt nhìn xuống, anh thoáng thấy làn da trắng muốt bị lộ ra của thiếu niên.

Xe chạy càng ngày càng xa.

Tài xế còn thậm chí đang bật bài hát mà Bạch Ngộ Hoài thích nghe lên.

Lúc này đột nhiên trời đổ mưa, mưa càng ngày càng lớn đập vào cửa sổ xe, cũng nhẹ nhàng gõ vào tai của Kinh Tửu Tửu.

Âm thanh này nghe thật rõ.

Rõ giống như là cậu đang ở trong rừng mưa vậy.

Không biết đã qua bao lâu rồi, Kinh Tửu Tửu chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không cảm nhận được lực mạnh kéo cậu về tòa lâu đài cổ.

Cậu cẩn thận ngẩng đầu, mở mắt ra.

Nhìn qua cửa sổ xe, cậu lại thấy đường đi và núi rừng.

Cậu đã ra khỏi đó rồi sao?

Kinh Tửu Tửu ngẩn ra.

Cậu ra khỏi tòa lâu đài cổ rồi!

Lúc này Bạch Ngộ Hoài lại thầm nhíu mày, thiếu niên này còn chưa lấy lại tinh thần sao? Nhát gan đến vậy à? Không phải ban nãy to gan lắm sao?

Bạch Ngộ Hoài đang chuẩn bị nói cho cậu rằng, anh nhìn thấy cậu.

Thì lúc này thiếu niên cũng nhảy ra khỏi người anh.

Thiếu niên quay về ghế ngồi mình, quỳ lên ghế nhìn về phía sau, chốc lát lại quay sang cửa sổ bên trái mà nhìn, chốc lát lại ghé lên đùi Bạch Ngộ Hoài thò đầu sang cửa sổ bên phải mà ngắm...

Cứ nhảy lên nhảy xuống.

Nào có chút gì gọi là sợ hãi?

Cảnh vật bên ngoài cho dù mang màu sắc đơn điệu của núi rừng, nhưng đối với thiếu niên này, đây là một loại hấp dẫn rất lớn, cậu có thể nhìn ngắm mãi trong mấy tiếng liền luôn cũng được.

Bạch Ngộ Hoài đành phải nuốt lại lời đang định thốt ra.

Bây giờ thiếu niên cảm thấy nằm úp sấp trên người anh khá là thoải mái, nhảy nhót khắp xe một lượt cũng mệt rồi, vì thế dứt khoát cứ như thế mà nằm im bất động.

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Quên đi vậy.

Anh siết chặt ngón tay, coi như là không thấy, từ từ nhắm mắt lại.

Người đại diện biết anh mệt mỏi nên cũng sẽ không báo cáo gì cho anh cả, chờ đến khi xe đã về đến biệt thự của Bạch Ngộ Hoài, người đại diện đứng chờ ở cửa lập tức bước đến đón anh.

"Bạch ca!" Người đại diện vội mở cửa xe.

Bạch Ngộ Hoài cảm giác được Kinh Tửu Tửu hơi giật mình.

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Bạch Ngộ Hoài: "Nói nhỏ chút."

Người đại diện:?

Người đại diện nhìn sắc mặt Bạch Ngộ Hoài, thầm nghĩ có thể gần đây Bạch ca ngủ không ngon, nên cố nói nhỏ lại: "Anh không sao chứ? Lúc nhận điện điện thoại của tổ tiết mục, em suýt bị hù chết rồi. Chuyện này tất cả là tại em. Lần sau sẽ không nhận nữa!"

Lời nói của người đại diện vô cùng chân thành tha thiết.

Nhớ lại cảnh tượng lúc vừa nhận điện thoại, nghe thấy tin mấy người Bạch Ngộ Hoài bị rơi xuống hố, cậu ta muốn khóc ngay tại chỗ.

Bạch Ngộ Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thản nhiên đáp lại: "Ừ."



Nhưng lại không lập tức xuống xe.

Người đại diện vòng ra phía sau xe dỡ vali xuống, đợi đến lúc vòng lại, thấy Bạch Ngộ Hoài vẫn ngồi yên ở đó, cậu ta lo lắng: "Anh không bị thương chỗ nào chứ?"

Bạch Ngộ Hoài: "Không có."

Thiếu niên này sao vẫn không động đậy vậy?

Kinh Tửu Tửu ghé sát đầu vào cửu sổ xe, cuối cùng cũng đánh giá cảnh vật xa lạ xung quanh xong rồi.

So với khu biệt thự khi xưa cậu ở cũng không khác lắm, chỉ là căn nhà này được xây đẹp hơn thôi.

Cậu lưu luyến mà dời đi tầm mắt, vừa quay đầu thì phát hiện người đàn ông bên ngoài xe thúc giục Bạch Ngộ Hoài xuống xe.

Đợi tôi với!

Kinh Tửu Tửu vội dính chặt lấy lưng Bạch Ngộ Hoài, đu hai tay hai chân lên bám lên người anh.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài mới cử độnng.

"Chuyển đồ vào xong là mọi người đi được rồi." Anh nói với người đại diện.

Người đại diện biết anh muốn bế quan đọc kịch bản vì thế cũng không làm phiền, gật đầu đáp lại, sau đó cậu ta chuyển vali, rồi để lại thư và quà của fan và đồng nghiệp, ngoài ra còn có quà nghỉ phép của công ty...

Phòng khách chẳng mấy chốc bị lấp đầy.

Sau đó bọn họ đều rời đi.

Bạch Ngộ Hoài lập tức lên lầu.

Kinh Tửu Tửu liền leo lên cưỡi trên cổ anh, ngồi trên cao, tầm mắt rộng, cậu đánh giá nơi này một lượt... Đồ đạc ở đây hiện đại hơn nhiều so với tòa lâu đài cổ.

TV siêu mỏng!

Đèn treo cực đẹp!

Màn che tự động! Còn tiện lợi hơn là quỷ điều khiển!

Bạch Ngộ Hoài định vào tắm rửa, nhưng đi đến trước cửa anh lại dừng lại.

Để một bé quỷ thiếu niên trong phòng, liệu bé có sợ không?

Vốn là Bạch Ngộ Hoài sẽ chẳng bận tâm về vấn đề này, nhưng nhớ lại lúc thiếu niên xem phim kinh dị mà còn sợ đến mức run rẩy...

Bạch Ngộ Hoài xoay người cầm lấy điều khiển mà mở TV trong phòng lên, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành chọn kênh dành cho thiếu nhi, khá là an toàn.

Làm một loạt động tác như thế xong, anh mới vào phòng tắm.

Quả nhiên thiếu niên cũng bước xuống khỏi người anh, tò mò chạy qua xem TV.

Trong phòng tắm, Bạch Ngộ Hoài vừa mới mở vòi hoa sen lên thì chuông di động vang.

Anh quay đầu nhìn lướt qua.

Là đạo diễn của bộ phim anh sắp đóng gọi đến.

Bạch Ngộ Hoài lau tay rồi bắt máy.

"Chà, nghe nói Bạch ảnh đế quay chương trình xong về rồi, tôi gọi đến thử vận may." Người ở đầu bên kia cười cười.

"Ừm, về rồi."

"Thấy kịch bản thế nào? Bên nhà đầu tư muốn nhét một người vào, chỉ đích danh muốn diễn vai Thành Húc. Chúng ta cũng không thể bắt người ta diễn thử vai được. Tôi đã tính hết rồi, sắp xếp thời gian để mọi người gặp mặt nhau, cùng nhau đọc kịch bản. Đến lúc đó lời thoại, diễn xuất và cả khả năng phân tích nhân vật chẳng phải sẽ rõ ràng hết rồi sao?" Người đầu bên kia nói hết một hơi, đương nhiên là đã muốn gọi điện cho Bạch Ngộ Hoài từ sớm, ông ta nghẹn muốn điên rồi.

Bạch Ngộ Hoài nhìn thoáng qua phía ngoài phòng tắm.

Anh phải ra ngoài.

... Dắt thiếu niên này theo cũng được.

Đã mấy năm rồi thiếu niên chưa được tiếp xúc với xã hội bên ngoài.

Bạch Ngộ Hoài đáp lại: "Khi nào?"

"Ba ngày sau, bảy giờ rưỡi tối ở quán trà Hiên Viên."

Bạch Ngộ Hoài lại hỏi: "Người mà nhà đầu tư đề cử là ai?"

Đầu bên kia thở dài: "Còn có thể là ai nữa? Thần tượng đỉnh của chóp hiện nay, Đinh Hãn Băng."

Ngược lại thì Bạch Ngộ Hoài cũng chẳng có thành kiến gì.

Không vướng víu tay chân thì ai cũng được.

Bạch Ngộ Hoài nói chuyện điện thoại xong, hai mươi phút sau bước ra khỏi phòng tắm.

Thiếu niên chăm chú xem TV, nào có cảm giác sợ hãi gì?

Bạch Ngộ Hoài cũng không rõ cảm giac lúc này của mình là gì.

Anh nhìn thoáng qua màn hình TV.

Thiếu niên có vẻ như là đã nghịch điều khiển một lúc rồi, trên TV cũng không phải là kênh thiếu nhi nữa mà là một chương trình chiếu mạng. Hình như là chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam nhỉ? Trên ghế người hướng dẫn còn có hai tiểu sinh đỉnh lưu trong nước nữa.

Từ trước đến nay Bạch Ngộ Hoài không để ý đến mấy loại chương trình này lắm, cũng chỉ liếc nhìn sơ sơ thôi.

Bạch Ngộ Hoài đưa tay lau tóc, nhẹ nhàng gọi: "Kinh Tửu Tửu."

Kinh Tửu Tửu sợ đến mức run rẩy.

Cậu cứng đờ người, từ từ quay đầu lại, thấy Bạch Ngộ Hoài đang đứng bên cạnh nhìn xuống cậu.

Kinh Tửu Tửu chột dạ trượt xuống khỏi sô pha.

Sao anh ấy thấy được mình?

Vậy là anh ấy biết mình đi theo anh ấy về nhà?

Đừng nói anh ấy muốn tìm đại sự nào đó bắt mình nha?

Kinh Tửu Tửu đứng nghiêm trước sô pha, hệt như một học sinh tiểu học mắc lỗi.

Mái tóc lòa xòa ôm lấy gò má cậu, càng khiến cho gương mặt cậu trông có vẻ tội nghiệp.

Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ, ủa mình là quỷ mà.

Hay là mình dọa anh ấy, nói là sẽ ăn anh ấy nhỉ? Đánh đòn phủ đầu!

Như vậy anh ấy sẽ không hỏi mình tại sao lại đi theo.

Trong một phút ngắn ngủi, Kinh Tửu Tửu đã nghĩ xong đâu vào đấy rồi, tí nữa cắn tay hay là cắn cổ trước ta...

Bạch Ngộ Hoài: "Kinh Tửu Tửu, đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Kinh Tửu Tửu nhào đến, chưa kịp cắn cổ, Bạch Ngộ Hoài đã đưa tay giữ chặt lấy cậu.

... Sao cứ thích được người khác ôm như thế?

Bạch Ngộ Hoài nghĩ thầm, khăn trong tay cũng rơi xuống đất.

Kinh Tửu Tửu bị giữ chặt lấy, không động đậy nổi:???

Bạch Ngộ Hoài hỏi: "Cậu từng đi tòa phụ phía bên phải của lâu đài cổ chưa?"

Kinh Tửu Tửu sửng sốt.

Anh ấy chỉ hỏi chuyện này thôi hả?



"Chưa đi." Tòa phía bên trái là do cậu đi theo Bạch Ngộ Hoài nên mới đi vào. Mấy chỗ như vậy cậu cảm thấy không thoải mái cho nên không muốn đi đến đó chơi.

Ngữ khí của Bạch Ngộ Hoài vẫn bình thản: "Tôi phát hiện ra trong đó có rất nhiều đồ của cậu... Có tranh từ nhỏ đến lớn của cậu, ảnh chụp của cậu, cả quần áo cậu từng mặc nữa..."

Kinh Tửu Tửu lập tức giật mình.

Phía bên đó có đồ của cậu sao? Bạch Ngộ Hoài còn nhìn thấy? Vậy chẳng phải anh cũng biết...

Kinh Tửu Tửu: "Tôi là quỷ."

Bạch Ngộ Hoài: "Ừ."

Ừ? Ừ ừ ừ? Vậy là xong rồi? Kinh Tửu Tửu vò đầu bứt tóc.

Anh ấy đã biết mình là quỷ!

Vậy mà anh ấy cũng không sợ mình!

Lúc Kinh Tửu Tửu còn đang phát sầu vì tôn nghiêm của mình, Bạch Ngộ Hoài lại lên tiếng: "Cậu có biết mấy món đồ đó là do ai cất vào đó không?"

Dòng suy nghĩ của Kinh Tửu Tửu bị chặn đứng, cậu không khỏi nghĩ đến vấn đề mà Bạch Ngộ Hoài đặt ra. Nhưng sau đó cậu mù mờ nói: "Hồi tôi còn nhỏ, cha tôi rất thích giữ lại đồ của tôi. Nói là để lại làm kỷ niệm."

"Kinh Đình Hoa à?"

"Không phải." Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ, quả nhiên anh ây biết hết tất cả nha. Vậy rốt cuộc trước đó anh ấy có thấy mình không? Nghĩ thầm xong, Kinh Tửu Tửu tiếp tục nói: "Tôi còn có một người cha khác. Ông ấy tên Úc Nhiên."

Bạch Ngộ Hoài đã từng nghe qua cái tên này rồi.

Đại loại là hơn ba mươi năm trước, Úc gia tiếng tăm lẫy lừng. Nghe nói tổ tiên nhà bọn họ là quan to của triều đại nào đó, sau đó chiến tranh loạn lạc thì ra nước ngoài, khi trở về đã quyên góp một lượng của cải đáng kể cho đất nước.

Chỉ là về sau, tin tức về Úc gia cũng từ từ biến mất.

Úc Nhiên... hình như là con một của Úc gia thì phải.

"À, ngoài cha ra thì còn một người nữa cũng có khả năng..." Kinh Tửu Tửu lục lại trí nhớ.

"Ai?"

Kinh Tửu Tửu nói: "Anh ta là hàng xóm. Hồi đó anh ta rất thích sưu tập giấy khen, phiếu điểm của tôi... Thành tích của anh ta hơi nát." Nói đến đây, mắt Kinh Tửu Tửu như lóe sáng, giống như là đắc ý vậy.

Bạch Ngộ Hoài trầm tư một chút rồi nói: "Ừm. Người sưu tập đồ của cậu với người cất đồ cậu vào kia không nhất định là một người."

Kinh Tửu Tửu nhìn anh đầy thắc mắc: "Có gì khác nhau à? Sao anh lại hỏi mấy chuyện này?"

"Khác nhau chứ. Lúc tôi vào đó, cánh cửa đã bị xích lại, còn được vẽ chú nữa. Vật dụng trong phòng hỗn độn, không có ánh sáng mặt trời chiếu vào. Cậu có biết tại sao không?" Bạch Ngộ Hoài thả Kinh Tửu Tửu ra, xoay người nhặt khăn lên.

Kinh Tửu Tửu ù ù cạc cạc: "Tại sao?"

Lời nói đã đến miệng, nhưng rồi lại bị Bạch Ngộ Hoài nuốt xuống.

Anh nên nói cho thiếu niên nghe không?

Kinh Tửu Tửu thấy anh không nói tiếng nào, trí tò mò cũng bị khơi gợi, nhịn không được mà lay tay anh, hỏi: "Tại sao vậy?"

Bạch Ngộ Hoài ngập ngừng một chút, nói: "Con người ngừng thở, não chết, đây là định nghĩa cái chết của sinh học. Sau khi chết người ta có thể biến thành quỷ, còn có thể giữ lại được mối liên hệ với con người. Người thân, bạn bè của họ sẽ cúng kiếng, đốt tiền đốt vàng mã cho họ."

"... Ngoài ra thì còn có một định nghĩa chết khác, đó là sau khi người ta chết đi sẽ hoàn toàn bị người khác quên lãng. Không ai nhớ rõ họ. Có nghĩa là coi như họ đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này. Cho dù là biến thành quỷ cũng rất khó có thể đầu thai, rất dễ trở thành cô hồn dã quỷ, sống lay lắt qua mấy năm, có khi sẽ bị đạo sĩ nào đó đi ngang qua đánh cho hồn phi phách tán."

Kinh Tửu Tửu nghe thế khẽ run rẩy.

"Nhưng một người dù tốt hay xấu gì, sau khi chết đều sẽ luôn có một hai người nhớ đến họ."

Bạch Ngộ Hoài nhìn gương mặt không hiểu được những ưu phiền của thiếu niên... Khi còn bé, cậu là một đóa hoa lớn nên trong sự nâng niu của mọi người.

Cho nên sao anh nỡ nói cho thiếu niên nghe được-

Thật sự là có cách làm như thế, đem hết tất cả vật dụng mà họ đã từng sử dụng cất vào trong một căn phòng không có ánh sáng mặt trời, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó lại vẽ chú lên. Làm như thế sẽ hoàn toàn cắt đi hết tất cả mối liên hệ của họ và trần thế, khiến cho mọi người quên đi họ.

Căn phòng phía bên tòa nhà phụ kia chính là muốn làm cho người khác quên đi cậu.

Bảy năm chẳng là bao.

Nhưng mười bốn năm, hai mươi tám năm, năm mươi sáu năm sau... Sẽ không còn ai phát hiện nơi đó có một con quỷ bị trói buộc lại không thể thoát thân.

Kinh Tửu Tửu: "Ồ... Tôi hiểu rồi. Vậy người cất mấy món đồ đó là do nhớ tôi sao?"

Bạch Ngộ Hoài: "... Ừ." Bạch Ngộ Hoài chuyển đề tài: "Nếu cậu đã theo tôi về rồi..."

Kinh Tửu Tửu căng thẳng nhìn anh.

Bạch Ngộ Hoài: "Vậy thì cứ đi theo tôi đi."

Kinh Tửu Tửu nở nụ cười: "Ừ ừ!" Gương mặt cậu rực rỡ khiến người ta chói mắt.

Bạch Ngộ Hoài: "Không thể rời xa tôi."

Kinh Tửu Tửu: "Ừ ừ!"

Bạch Ngộ Hoài thấy cậu không để tâm chút nào, liền bồi thêm một câu: "Không thì sẽ bị đạo sĩ bắt đi đó."

Lần này Kinh Tửu Tửu dùng sức mà gật đầu: "Ừ!" Sau đó còn co rúm người lại nữa.

Bạch Ngộ Hoài: "Ba ngày sau tôi có việc phải ra ngoài, cậu đi cùng tôi."

Kinh Tửu Tửu gật gật đầu.

Cậu cũng rất muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới!

"Hàng xóm của cậu tên gì?" Bạch Ngộ Hoài hỏi.

Kinh Đình Hoa, Úc Nhiên... Còn người hàng xóm này cũng không thể bỏ qua. Phải điều tra cho rõ mới biết được rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Kinh Tửu Tửu: "Đinh Đại Bảo. À, không, lộn rồi, đó là tên gọi ở nhà. Tên thật là..." Kinh Tửu Tửu nghiêng đầu suy nghĩ: "Là Đinh Hãn Băng."

Bạch Ngộ Hoài ngừng một lát.

Đinh Hãn Băng vừa nhắc đến trong cuộc điện thoại vừa nãy?

Nhớ lại vừa rồi lúc đi từ phòng tắm ra, người trên TV mà Kinh Tửu Tửu xem chăm chú chẳng phải là Đinh Hãn Băng sao?

Thiếu niên nhìn Đinh Hãn Băng kia chăm chú, nghiêm túc đến thế?

Bạch Ngộ Hoài nhíu mày, cầm lấy điều khiển tắt TV: "Ngủ."

Kinh Tửu Tửu: "Ò."

Cậu lân la leo lên giường của Bạch Ngộ Hoài, thấy sắc mặt Bạch Ngộ Hoài không đổi, sau đó mới dám chui vào trong chăn.

Quả là một ngày kỳ cục.

Thế mà mình đã ra ngoài rồi!

Sao mình có thể ra ngoài nhỉ?... Là do cưỡi trên cổ Bạch Ngộ Hoài sao?

Kinh Tửu Tửu càng chui sâu vào trong chăn hơn nữa.

OK vậy sau này ngày nào mình cũng cưỡi anh ấy!

- ---------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả:

Mặt Bạch ca không chút thay đổi: Sao cứ thích được người khác ôm như thế?

Vừa đưa tay ra, khăn rơi cái bịch.

- ---------------------------------------------------------------------------------

Lời của editor: Thật sự là dạo này mình rất bận nên không có thời gian để edit mấy, nhà mình cũng chỉ là làm vì sở thích thôi nên không có khả năng chi trả để thuê thêm editor về. Cho nên từ đây đến 8/3 mình không thể ra chương đều đặn được, mong mọi người thông cảm nhé <3 (Yên tâm là mình sẽ không drop truyện đâu)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau