Chương 23
Diệp Minh Khiêm không xuất hiện trong nguyên tác, sở dĩ Bùi Thiệu Trạch biết cậu ta là bởi vì khoảng thời gian trước đây khi anh tìm hiểu số lượng lớn các bộ phim thì vô tình thấy một bộ phim điện ảnh tên “Năm tháng dần trôi” được chấm hơn 9 điểm, mở ra xem thử thì chú ý tới người này.
Theo như lời Lưu Học Nghị, quả thật kỹ thuật diễn xuất của Diệp Minh Khiêm rất tốt, cậu ta diễn một nhân vật có hoàn cảnh thê thảm trong “Năm tháng dần trôi”, diễn rất nhiều cảnh khóc. Diệp Minh Khiêm diễn khóc vô cùng tốt, bất luận là yên lặng rơi lệ hay khóc rống lên, chỉ trong chớp mắt đã có thể lôi kéo cảm xúc của người xem. Khi cậu ta khóc thật sự rất đẹp, từng giọt từng giọt nước mắt rơi sau màn ảnh đều khiến người khác nhịn không được mà cảm thấy đau lòng.
Có thể diễn cảnh khóc tốt thế này đã là một diễn viên vô cùng có thiên phú. Bằng khả năng nhìn người của Bùi Thiệu Trạch, nhất định tương lai Diệp Minh Khiêm rất có triển vọng. Bởi vì Diệp Minh Khiêm không phải nghệ sĩ ký hợp đồng với Thiên Toàn nên Bùi Thiệu Trạch hoàn toàn không quan tâm tới sự phát triển sau này của cậu ta, không ngờ cậu ta lại đến thử vai nhân vật “Tần Niên” này.
Cửa bị đẩy ra, Diệp Minh Khiêm chầm chậm tiến vào. Người đại diện không đi theo cậu ta, hiển nhiên là rất yên tâm.
Một Omega xinh đẹp đi đến đâu cũng như mang trên mình vầng sáng, ánh đèn mạnh trong căn phòng chiếu lên làm da của cậu ta trông đến là lóa mắt, hôm nay cậu ta không trang điểm, vẻ ngoài vẫn đẹp đẽ tinh xảo như cũ, một người có thể diễn tốt phim điện ảnh hoàn toàn cân được ống kính độ phân giải cao của người quay phim.
Diệp Minh Khiêm chầm chậm đi đến giữa sân, lễ phép chào hỏi mọi người: “Bùi tổng, thầy Lưu, thầy Hứa, thầy Ninh, các nhân viên công tác, chúc mọi người buổi chiều tốt lành. Tôi là Diệp Minh Khiêm, hôm nay tới thử vai nhân vật Tần Niên.”
Bùi Thiệu Trạch chú ý mọi người xung quanh bao gồm đạo diễn, biên kịch, thậm chí cả tác giả nguyên tác khi nhìn thấy cậu ta hai mắt đều sáng ngời.
So với những người mới vừa rồi căng thẳng tới run rẩy, biểu hiện của Diệp Minh Khiêm vô cùng tự nhiên, cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt, đạo diễn Lưu lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc nói: “Diệp Minh Khiêm, tôi đã từng xem tác phẩm mà cậu diễn, cậu diễn cảnh khóc trong “Năm tháng dần trôi” rất tốt, nhưng nhân vật chính của “Gấp giấy” không cần diễn cảnh khóc, ngược lại mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ, vì sao cậu lại muốn thử nhân vật này?”
Vẻ mặt Diệp Minh Khiêm thản nhiên: “Theo như lời thầy Lưu, bởi vì trong “Năm tháng dần trôi” ấn tượng tôi để lại cho khán giả chính là một Omega luôn u buồn thương cảm, rất dễ rơi nước mắt, cho nên lần này tôi muốn thử thay đổi hình tượng, diễn nhân vật vui vẻ lạc quan.”
Lưu Học Nghị gật đầu tán thưởng: “Tốt, cậu chuẩn bị cảnh nào? Bắt đầu đi.”
Diệp Minh Khiêm nói: “Cảnh thứ 37.”
Yêu cầu thử vai đã sớm được đăng trên các diễn đàn nghệ sĩ lớn, cho nên diễn viên tới tham gia thử vai hôm nay đều đã đọc trước kịch bản, bởi vì kịch bản cuối cùng còn chưa sửa xong, kịch bản thử vai thầy Hứa biên kịch gửi đi chỉ là cốt truyện đại khái, về chi tiết thì diễn viên phải tự mình phát huy, như vậy mới có thể nhìn ra hiểu biết của diễn viên với nhân vật.
Diệp Minh Khiêm điều chỉnh cảm xúc một chút, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhân vật…
“Cảnh thứ 37, bệnh viện.
Tần Niên vẫn luôn cho rằng mình là Alpha, không biết vì sao dạo gần đây thường xuyên bị sốt, bởi vì mỗi ngày sau khi tan học đều phải đi làm công, hơn nữa việc học ở cấp ba nặng nề, thời gian của cậu rất eo hẹp, không rảnh tới bệnh viện khám bệnh, chỉ mua ít thuốc hạ sốt để uống.
Ban đêm hôm nay khi cậu về nhà thì bỗng nhiên té xỉu, được em gái Tần Nguyệt đưa đi bệnh viện. Bác sĩ phát hiện tin tức tố trong người cậu khác lạ, hơn nữa kiểm tra máu lại phát hiện tin tức tố Omega, chứng tỏ cậu đã phân hoá thành một Omega.”
Xin hãy căn cứ vào đoạn cảnh tượng này, ngẫu hứng phát huy.”
Theo như miêu tả, cảnh diễn hẳn là có ba người: Bác sĩ, em gái, vai chính Tần Niên. Nhưng ở đây không có ai đối diễn với Diệp Minh Khiêm, cậu ta chỉ có thể tự mình diễn xuất.
Bởi vì diễn viên thử vai Tần Niên chọn cảnh diễn này tương đối nhiều, trường quay bày sẵn bàn chữ nhật, dùng để làm giường bệnh. Có vài diễn viên năng lực kém ngay cả điểm này cũng không thể nhận ra, sau khi ngất xỉu được đưa tới bệnh viện lại còn tiếp tục đứng diễn? Đạo diễn Lưu quả thực là cạn lời.
Diệp Minh Khiêm trông thấy cái bàn, nhanh chóng phản ứng kịp, trực tiếp nằm lên bàn nhắm mắt lại.
Một lát sau, cậu ta như gặp ác mộng, bỗng nhiên bừng tỉnh, bật ngồi thẳng dậy. Cậu ta cau mày dùng sức day huyệt thái dương, hiển nhiên đang rất đau đầu, sau đó cậu ta nhìn quanh bốn phía, hai mắt dần dần tỉnh táo, phát hiện nơi này là bệnh viện, cậu ta theo bản năng kêu lên: “Tần Nguyệt, anh bị sao vậy?”
Thiết bị thu âm truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe.
Diệp Minh Khiêm đợi chừng 8 giây, đến khi thời gian nói lời thoại của em gái Tần Nguyệt trôi qua, cậu ta mới cố gắng trấn tĩnh cười một chút, nói: “Anh không sao. Có thể là gần đây quá mệt mỏi, hơn nữa tụt huyết áp, không ăn cơm nên mới bị té xỉu, em đừng lo lắng.”
Nụ cười này hoàn toàn không giống với ấn tượng của mọi người là một Omega lấy nước mắt rửa mặt.
Khi đối mặt em gái thì tươi cười ấm áp, lập tức diễn ra Tần Niên là một người anh trai luôn kiên cường trước mặt em gái. Diệp Minh Khiêm xoa đầu muốn xuống giường. Lúc này hẳn là bác sĩ đẩy cửa bước vào, ánh mắt cậu ta chuyển dời đến cửa, như là ở nơi đó thật sự có một bác sĩ, lễ phép hỏi: “Bác sĩ, khi nào cháu có thể xuất viện?”
Bác sĩ giải thích việc kiểm tra máu có tin tức tố của Omega, Diệp Minh Khiêm đợi vài giây, mới hơi hơi trừng lớn đôi mắt: “Tin tức tố Omega, sao có thể?! Cháu vẫn luôn là một Alpha!”
Bác sĩ vẫn tiếp tục giải thích.
Diệp Minh Khiêm nghiêm túc nghe, đôi mắt càng lúc càng trừng lớn, cậu ta không thể tin nổi nhận lấy báo cái trên tay bác sĩ, lật xem từng trang, sau khi nhìn thấy số liệu về tin tức tố Omega kia, ánh cậu ta chững lại, dừng trên số liệu kia, ánh mắt hơi hoảng hốt, như là đang nằm mơ, tự mình lẩm bẩm: “Thật sự có tin tức tố Omega? Số liệu này không phải là bị sai chứ…”
Sau một lúc lâu cậu ta nghe bác sĩ giải thích xong, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, cười nói: “Vâng, phiền bác sĩ giúp cháu kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, cháu xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ học trước đã.”
Chờ bác sĩ ra khỏi cửa, cậu ta mới ảo não gãi gãi tóc: “Sao mình lại phân hoá thành Omega chứ? Đây nhất định là ông trời đùa giỡn với mình mà!!!”
Diệp Minh Khiêm nhảy xuống khỏi bàn, lễ phép nói: “Đạo diễn Lưu, tôi diễn xong rồi.”
Lưu Học Nghị vẻ mặt phức tạp.
Nói về kỹ thuật diễn, diễn xuất của Diệp Minh Khiêm thật sự rất khá, đặc biệt là việc thay đổi ánh mắt, diễn ra những khiếp sợ, nghi hoặc, thẳng đến cuối cùng là miễn cưỡng tiếp thu khi nhân vật chính khi nghe tin bản thân phân hoá thành Omega, giống hệt như đúc. Không ai đối diễn cùng cậu ta mà cậu ta lại diễn xuất như thể cảnh tượng đó có đầy đủ ba người, góc độ và ánh mắt khi nhìn em gái, nhìn bác sĩ đều không giống nhau, rõ ràng trong tay không cầm bất kỳ thứ gì cũng diễn được cảnh lật xem báo cáo kiểm tra trong không khí, đông tác cực kỳ chân thật.
Bản lĩnh lời thoại của Diệp Minh Khiêm cũng rất tốt, khi diễn tự phán đoán để lại thời gian cho câu thoại của những người khác. Nhịp điệu khi nói chuyện, kiểm soát âm lượng, đều là những điều mà diễn viên có nhiều kinh nghiệm mới có thể làm được, cho dù là thu âm trực tiếp cũng không có khuyết điểm gì lớn.
Cậu ta cười rộ lên rất đẹp, nụ cười xán lạn có thể sánh với thiết lập “lạc quan cởi mở” của nhân vật, một đoạn vừa rồi cậu ta diễn so với cảnh khóc khiến người ta đau lòng trong “Năm tháng dần trôi” quả thực như hai người khác nhau, diễn viên như vậy độ uyển chuyển vô cùng cao.
Nhưng Lưu Học Nghị vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Thiếu gì? Giống như là một bài kiểm tra có học sinh trả lời đã rất tốt, nhưng làm người chấm, anh ta vẫn cảm thấy chắc chắn sẽ có người làm tốt hơn.
Lưu Học Nghị nghiêng người lai gần chỗ tác giả Ninh Mông Thảo, khẽ hỏi: “Cô Ninh, cô cảm thấy cậu ta giống Tần Niên không?”
Ninh Mông Thảo là một nữ Omega, khoảng 30 tuổi, để tóc dài thẳng, nhìn qua là kiểu người dịu dàng có trí thức. Nghe đạo diễn Lưu thăm hỏi, cô nghiêng đầu lại gần đáp: “Buổi chiều có nhiều diễn viên đến thử vai như vậy, tôi cảm thấy hình tượng và khí chất của Diệp Minh Khiêm là xuất sắc nhất, độ thừa nhận cũng cao. Đương nhiên về phương diện kỹ thuật diễn xuất thì tôi chỉ là người ngoài nghề, còn đạo diễn Lưu tương đối chuyên nghiệp, anh thấy thế nào?”
Cô chỉ đánh giá vẻ ngoài Diệp Minh Khiêm đẹp, chưa nói Diệp Minh Khiêm có phù hợp với vai Tần Niên hay không.
Lưu Học Nghị cân nhắc một lát, nói: “Diệp Minh Khiêm, cậu có thể thử diễn cảnh 56 một chút không?”
Diệp Minh Khiêm cười gật đầu.
Cảnh 56 chỉ có một mình nhân vật chính Tần Niên, hơn nữa còn không có lời thoại, khó khăn cực lớn.
Khi Tần Niên đã phân hoá thành Omega nhận thấy bản thân nảy sinh tình yêu với anh em tốt Lục Phong Dương, sau khi về nhà tâm tình rối rắm viết nhật ký, diễn viên cần ngẫu hứng phát huy.
Diệp Minh Khiêm tìm Chương Phàm mượn giấy bút, ngồi ở trước bàn bắt đầu viết nhật ký.
Camera quay tới bóng dáng của cậu ta, đạo diễn Lưu từ camera theo dõi nhìn sườn mặt Diệp Minh Khiêm phóng đại, nhịn không được trong lòng tán thưởng, đúng là ông trời thưởng cơm ăn, chỉ cần một khuôn mặt như vậy, mặc dù an tĩnh ngồi ở kia cũng có thể hấp dẫn một số fans lớn.
Diệp Minh Khiêm vẻ mặt nghiêm túc, sau khi viết vài nét bút không biết nhớ tới cái gì, cau mày lâm vào trầm tư. Thiếu niên lần đầu biết yêu phát hiện bản thân thích anh em tốt nhất Lục Phong Dương, có hơi ngượng ngùng, cong khóe miệng khẽ cười, sau đó lại rối rắm nhíu mi.
Biểu diễn không tiếng động, chỉ dựa vào biểu cảm và ánh mắt, cảm xúc biểu hiện cũng đặt rất đúng chỗ, Lưu Học Nghị nhịn không được mà khen: “Không tồi không tồi, có thể.”
Diệp Minh Khiêm đứng lên, lễ phép khom lưng với mọi người.
Tổng hợp diễn viên cả buổi chiều, xác thật trước mắt chỉ có Diệp Minh Khiêm là xuất sắc nhất, nhưng Lưu Học Nghị cũng không trực tiếp định cậu ta là diễn viên, một là buổi thử vai còn chưa kết thúc; thứ hai, ấn định diễn viên còn phải hỏi ý kiến tác giả và Bùi tổng.
Lưu Học Nghị nhìn về phía Bùi Thiệu Trạch, người kia thản nhiên nói: “Cảm ơn phần biểu diễn xuất sắc của cậu, trở về chờ thông báo.”
Diệp Minh Khiêm gật đầu: “Được, các thầy vất vả rồi.”
Cậu ta xoay rời đi bằng cửa sau.
Người ở hiện trường đã quen với câu “Chờ thông báo” của Bùi tổng, chờ sau khi cửa đóng lại, Lưu Học Nghị mới nhịn không được hỏi: “Bùi tổng, ngài cảm thấy Diệp Minh Khiêm thế nào? Trong những người đến thử vai buổi chiều, cậu ta có kỹ thuật diễn một số hai nhỉ?”
Bùi Thiệu Trạch chỉ dùng một câu đánh giá: “Bề ngoài tương tự nhưng khí chất không giống.”
Mọi người: “…”
Cẩn thận ngẫm nghĩ, câu đánh giá này của Bùi tổng thật đúng là chọc đúng chỗ ngứa, đặc biệt là tác giả Ninh Mông Thảo, cô vẫn cảm thấy Diệp Minh Khiêm lớn lên khá đẹp, hình tượng cảnh đẹp ý vui làm người ta nhịn không được nảy sinh tâm tình yêu thích. Nhưng cậu ta không phải Tần Niên, không phải Tần Niên mà cô viết ra. Tuy rằng cậu ta cũng nỗ lực bám sát thiết lập “lạc quan cởi mở”, nhưng theo như lời của Bùi tổng…
Chỉ là bề ngoài tương tự.
Không phải loại diễn xuất Tần Niên linh động.
Vẻ mặt Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh: “Đạo diễn Lưu đừng vội, xem tiếp đi. Gọi người tiếp theo.”
Lưu Học Nghị hỏi: “Thử vai Tần Niên vẫn còn sao?”
Chương Phàm trả lời: “Chỉ còn người cuối cùng, số 98, là người mới của Thiên Toàn, Trình Hạ.”
Lưu Học Nghị vội vàng nói: “Mau gọi vào.”
Ngoài cửa, trợ lý hô: “Số 98!”
Trình Hạ lập tức đứng dậy đi đến trước cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng xác thật rất nhiều người giống lời bàn tán buổi sáng… Cảnh tượng hoành tráng, vô cùng chấn động!
Ánh đèn, camera tất cả đều đang mở, nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch, tác giả ngồi một loạt, vô hình trung tạo cho người ta áp lực rất lớn, nếu như tố chất tâm lý không tốt, bị ánh đèn chói mắt chiếu xuống phỏng chừng rất luống cuống.
Nhưng Trình Hạ cố gắng lâu như vậy, nhất thời luống cuống cũng không phải tác phong của cậu! Cậu hít thở sâu khiến bản thân bình tĩnh lại, chầm chậm đi tới giữa khu trống, cúi người chào hỏi mọi người: “Xin chào Bùi tổng, đạo diễn Lưu, thầy biên kịch, tác giả, còn có các vị nhân viên công tác, tôi tên Trình Hạ, tới thử vai nhân vật Tần Niên, đây là hồ sơ của tôi.”
Cậu đưa tư liệu người đại diện chuẩn bị cho đạo diễn Lưu Học Nghị, tư liệu bao gồm bằng cấp, chiều cao cân nặng, sở thích…
Lần đầu tiên Lưu Học Nghị thấy Trình Hạ, Trình Hạ trước mắt và Diệp Minh Khiêm vừa rồi hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.
Diệp Minh Khiêm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, có thể khiến người khác lần đầu tiên trông thấy kinh diễm với khí chất của cậu ta.
Trình Hạ lại là kiểu lạc quan anh tuấn, không có đặc thù rõ ràng của Omega, đôi mắt trong veo sáng ngời, màn ảnh lớn với độ phân giải cao cũng không thể soi ra bất kỳ tì vết nào trên khuôn mặt cậu, thỏa mãn hình tượng anh đẹp trai nhà bên.
Nếu lấy giá trị nhan sắc ra so sánh, có thể nói hai người này không phân cao thấp.
Lưu Học Nghị hỏi: “Cậu là người mới? Trước kia từng có tác phẩm gì chưa?”
“Đạo diễn Lưu, năm nay tôi mới vừa ký hợp đồng, trước mắt chỉ quay một MV, còn chưa quảng bá, cũng không có kinh nghiệm tham gia các tác phẩm điện ảnh.” Không có kinh nghiệm, nhưng lúc cậu nói ra lời này cũng không chột dạ, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Lưu Học Nghị nhíu mày, nghĩ thầm, chọn người mới sẽ có rất nhiều khó khăn! Nếu như người mới có hiểu biết cao, dạy còn có thể học được, nếu hiểu biết ít mới bắt đầu diễn sẽ liên tiếp NG*, làm chậm trễ tiến độ toàn đoàn phim. Thế nhưng Trình Hạ rất đẹp, hơn nữa còn là nghệ sĩ của Thiên Toàn, Bùi tổng đang ngồi ở bên cạnh, dù sao Lưu Học Nghị cũng phải cho Bùi tổng vài phần mặt mũi.
*NG: cảnh quay hỏng.
Nghĩ đến đây, Lưu Học Nghị lập tức nói: “Người mới cũng không sao, cậu đừng căng thẳng, đoàn phim của chúng ta hoan nghênh người mới.” Thấy trong tay Trình Hạ cầm theo cái túi, anh ta không khỏi tò mò hỏi: “Trong tay cậu đang cầm gì thế? Tự mang đạo cụ sao?”
Trình Hạ nghiêm túc mà nói: “Đúng vậy đạo diễn Lưu, tôi đổi quần áo một chút.”
Cậu lấy áo trong túi ra, nhanh chóng mặc lên người.
— Là đồng phục cấp ba xanh trắng đan xen.
Áo len màu trắng, đồng phục màu lam. Trình Hạ như vậy quả thực giống vừa mới tan học, trực tiếp chạy từ trường chạy tới đoàn phim.
Ánh mắt mọi người tại hiện trường đồng thời thay đổi.
Bùi Thiệu Trạch cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Trình Hạ dịu dàng khó nói thành lời.
Chiều nay diễn viên tới thử vai Tần Niên có tới 33 người.
Chỉ mình Trình Hạ mang đồng phục theo.
Có lẽ bọn họ đã quên, thân phận thật sự của Tần Niên là một học sinh cấp ba.
Tuy rằng không bắt ép diễn viên thử vai phải mang theo quần áo, thế nhưng “người dựa vào ăn mặc”, diễn một học sinh cấp ba thì mặc đồng phục — Đây là thái độ của người diễn đối với nhân vật.
Theo như lời Lưu Học Nghị, quả thật kỹ thuật diễn xuất của Diệp Minh Khiêm rất tốt, cậu ta diễn một nhân vật có hoàn cảnh thê thảm trong “Năm tháng dần trôi”, diễn rất nhiều cảnh khóc. Diệp Minh Khiêm diễn khóc vô cùng tốt, bất luận là yên lặng rơi lệ hay khóc rống lên, chỉ trong chớp mắt đã có thể lôi kéo cảm xúc của người xem. Khi cậu ta khóc thật sự rất đẹp, từng giọt từng giọt nước mắt rơi sau màn ảnh đều khiến người khác nhịn không được mà cảm thấy đau lòng.
Có thể diễn cảnh khóc tốt thế này đã là một diễn viên vô cùng có thiên phú. Bằng khả năng nhìn người của Bùi Thiệu Trạch, nhất định tương lai Diệp Minh Khiêm rất có triển vọng. Bởi vì Diệp Minh Khiêm không phải nghệ sĩ ký hợp đồng với Thiên Toàn nên Bùi Thiệu Trạch hoàn toàn không quan tâm tới sự phát triển sau này của cậu ta, không ngờ cậu ta lại đến thử vai nhân vật “Tần Niên” này.
Cửa bị đẩy ra, Diệp Minh Khiêm chầm chậm tiến vào. Người đại diện không đi theo cậu ta, hiển nhiên là rất yên tâm.
Một Omega xinh đẹp đi đến đâu cũng như mang trên mình vầng sáng, ánh đèn mạnh trong căn phòng chiếu lên làm da của cậu ta trông đến là lóa mắt, hôm nay cậu ta không trang điểm, vẻ ngoài vẫn đẹp đẽ tinh xảo như cũ, một người có thể diễn tốt phim điện ảnh hoàn toàn cân được ống kính độ phân giải cao của người quay phim.
Diệp Minh Khiêm chầm chậm đi đến giữa sân, lễ phép chào hỏi mọi người: “Bùi tổng, thầy Lưu, thầy Hứa, thầy Ninh, các nhân viên công tác, chúc mọi người buổi chiều tốt lành. Tôi là Diệp Minh Khiêm, hôm nay tới thử vai nhân vật Tần Niên.”
Bùi Thiệu Trạch chú ý mọi người xung quanh bao gồm đạo diễn, biên kịch, thậm chí cả tác giả nguyên tác khi nhìn thấy cậu ta hai mắt đều sáng ngời.
So với những người mới vừa rồi căng thẳng tới run rẩy, biểu hiện của Diệp Minh Khiêm vô cùng tự nhiên, cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt, đạo diễn Lưu lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc nói: “Diệp Minh Khiêm, tôi đã từng xem tác phẩm mà cậu diễn, cậu diễn cảnh khóc trong “Năm tháng dần trôi” rất tốt, nhưng nhân vật chính của “Gấp giấy” không cần diễn cảnh khóc, ngược lại mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ, vì sao cậu lại muốn thử nhân vật này?”
Vẻ mặt Diệp Minh Khiêm thản nhiên: “Theo như lời thầy Lưu, bởi vì trong “Năm tháng dần trôi” ấn tượng tôi để lại cho khán giả chính là một Omega luôn u buồn thương cảm, rất dễ rơi nước mắt, cho nên lần này tôi muốn thử thay đổi hình tượng, diễn nhân vật vui vẻ lạc quan.”
Lưu Học Nghị gật đầu tán thưởng: “Tốt, cậu chuẩn bị cảnh nào? Bắt đầu đi.”
Diệp Minh Khiêm nói: “Cảnh thứ 37.”
Yêu cầu thử vai đã sớm được đăng trên các diễn đàn nghệ sĩ lớn, cho nên diễn viên tới tham gia thử vai hôm nay đều đã đọc trước kịch bản, bởi vì kịch bản cuối cùng còn chưa sửa xong, kịch bản thử vai thầy Hứa biên kịch gửi đi chỉ là cốt truyện đại khái, về chi tiết thì diễn viên phải tự mình phát huy, như vậy mới có thể nhìn ra hiểu biết của diễn viên với nhân vật.
Diệp Minh Khiêm điều chỉnh cảm xúc một chút, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhân vật…
“Cảnh thứ 37, bệnh viện.
Tần Niên vẫn luôn cho rằng mình là Alpha, không biết vì sao dạo gần đây thường xuyên bị sốt, bởi vì mỗi ngày sau khi tan học đều phải đi làm công, hơn nữa việc học ở cấp ba nặng nề, thời gian của cậu rất eo hẹp, không rảnh tới bệnh viện khám bệnh, chỉ mua ít thuốc hạ sốt để uống.
Ban đêm hôm nay khi cậu về nhà thì bỗng nhiên té xỉu, được em gái Tần Nguyệt đưa đi bệnh viện. Bác sĩ phát hiện tin tức tố trong người cậu khác lạ, hơn nữa kiểm tra máu lại phát hiện tin tức tố Omega, chứng tỏ cậu đã phân hoá thành một Omega.”
Xin hãy căn cứ vào đoạn cảnh tượng này, ngẫu hứng phát huy.”
Theo như miêu tả, cảnh diễn hẳn là có ba người: Bác sĩ, em gái, vai chính Tần Niên. Nhưng ở đây không có ai đối diễn với Diệp Minh Khiêm, cậu ta chỉ có thể tự mình diễn xuất.
Bởi vì diễn viên thử vai Tần Niên chọn cảnh diễn này tương đối nhiều, trường quay bày sẵn bàn chữ nhật, dùng để làm giường bệnh. Có vài diễn viên năng lực kém ngay cả điểm này cũng không thể nhận ra, sau khi ngất xỉu được đưa tới bệnh viện lại còn tiếp tục đứng diễn? Đạo diễn Lưu quả thực là cạn lời.
Diệp Minh Khiêm trông thấy cái bàn, nhanh chóng phản ứng kịp, trực tiếp nằm lên bàn nhắm mắt lại.
Một lát sau, cậu ta như gặp ác mộng, bỗng nhiên bừng tỉnh, bật ngồi thẳng dậy. Cậu ta cau mày dùng sức day huyệt thái dương, hiển nhiên đang rất đau đầu, sau đó cậu ta nhìn quanh bốn phía, hai mắt dần dần tỉnh táo, phát hiện nơi này là bệnh viện, cậu ta theo bản năng kêu lên: “Tần Nguyệt, anh bị sao vậy?”
Thiết bị thu âm truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe.
Diệp Minh Khiêm đợi chừng 8 giây, đến khi thời gian nói lời thoại của em gái Tần Nguyệt trôi qua, cậu ta mới cố gắng trấn tĩnh cười một chút, nói: “Anh không sao. Có thể là gần đây quá mệt mỏi, hơn nữa tụt huyết áp, không ăn cơm nên mới bị té xỉu, em đừng lo lắng.”
Nụ cười này hoàn toàn không giống với ấn tượng của mọi người là một Omega lấy nước mắt rửa mặt.
Khi đối mặt em gái thì tươi cười ấm áp, lập tức diễn ra Tần Niên là một người anh trai luôn kiên cường trước mặt em gái. Diệp Minh Khiêm xoa đầu muốn xuống giường. Lúc này hẳn là bác sĩ đẩy cửa bước vào, ánh mắt cậu ta chuyển dời đến cửa, như là ở nơi đó thật sự có một bác sĩ, lễ phép hỏi: “Bác sĩ, khi nào cháu có thể xuất viện?”
Bác sĩ giải thích việc kiểm tra máu có tin tức tố của Omega, Diệp Minh Khiêm đợi vài giây, mới hơi hơi trừng lớn đôi mắt: “Tin tức tố Omega, sao có thể?! Cháu vẫn luôn là một Alpha!”
Bác sĩ vẫn tiếp tục giải thích.
Diệp Minh Khiêm nghiêm túc nghe, đôi mắt càng lúc càng trừng lớn, cậu ta không thể tin nổi nhận lấy báo cái trên tay bác sĩ, lật xem từng trang, sau khi nhìn thấy số liệu về tin tức tố Omega kia, ánh cậu ta chững lại, dừng trên số liệu kia, ánh mắt hơi hoảng hốt, như là đang nằm mơ, tự mình lẩm bẩm: “Thật sự có tin tức tố Omega? Số liệu này không phải là bị sai chứ…”
Sau một lúc lâu cậu ta nghe bác sĩ giải thích xong, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, cười nói: “Vâng, phiền bác sĩ giúp cháu kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, cháu xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ học trước đã.”
Chờ bác sĩ ra khỏi cửa, cậu ta mới ảo não gãi gãi tóc: “Sao mình lại phân hoá thành Omega chứ? Đây nhất định là ông trời đùa giỡn với mình mà!!!”
Diệp Minh Khiêm nhảy xuống khỏi bàn, lễ phép nói: “Đạo diễn Lưu, tôi diễn xong rồi.”
Lưu Học Nghị vẻ mặt phức tạp.
Nói về kỹ thuật diễn, diễn xuất của Diệp Minh Khiêm thật sự rất khá, đặc biệt là việc thay đổi ánh mắt, diễn ra những khiếp sợ, nghi hoặc, thẳng đến cuối cùng là miễn cưỡng tiếp thu khi nhân vật chính khi nghe tin bản thân phân hoá thành Omega, giống hệt như đúc. Không ai đối diễn cùng cậu ta mà cậu ta lại diễn xuất như thể cảnh tượng đó có đầy đủ ba người, góc độ và ánh mắt khi nhìn em gái, nhìn bác sĩ đều không giống nhau, rõ ràng trong tay không cầm bất kỳ thứ gì cũng diễn được cảnh lật xem báo cáo kiểm tra trong không khí, đông tác cực kỳ chân thật.
Bản lĩnh lời thoại của Diệp Minh Khiêm cũng rất tốt, khi diễn tự phán đoán để lại thời gian cho câu thoại của những người khác. Nhịp điệu khi nói chuyện, kiểm soát âm lượng, đều là những điều mà diễn viên có nhiều kinh nghiệm mới có thể làm được, cho dù là thu âm trực tiếp cũng không có khuyết điểm gì lớn.
Cậu ta cười rộ lên rất đẹp, nụ cười xán lạn có thể sánh với thiết lập “lạc quan cởi mở” của nhân vật, một đoạn vừa rồi cậu ta diễn so với cảnh khóc khiến người ta đau lòng trong “Năm tháng dần trôi” quả thực như hai người khác nhau, diễn viên như vậy độ uyển chuyển vô cùng cao.
Nhưng Lưu Học Nghị vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Thiếu gì? Giống như là một bài kiểm tra có học sinh trả lời đã rất tốt, nhưng làm người chấm, anh ta vẫn cảm thấy chắc chắn sẽ có người làm tốt hơn.
Lưu Học Nghị nghiêng người lai gần chỗ tác giả Ninh Mông Thảo, khẽ hỏi: “Cô Ninh, cô cảm thấy cậu ta giống Tần Niên không?”
Ninh Mông Thảo là một nữ Omega, khoảng 30 tuổi, để tóc dài thẳng, nhìn qua là kiểu người dịu dàng có trí thức. Nghe đạo diễn Lưu thăm hỏi, cô nghiêng đầu lại gần đáp: “Buổi chiều có nhiều diễn viên đến thử vai như vậy, tôi cảm thấy hình tượng và khí chất của Diệp Minh Khiêm là xuất sắc nhất, độ thừa nhận cũng cao. Đương nhiên về phương diện kỹ thuật diễn xuất thì tôi chỉ là người ngoài nghề, còn đạo diễn Lưu tương đối chuyên nghiệp, anh thấy thế nào?”
Cô chỉ đánh giá vẻ ngoài Diệp Minh Khiêm đẹp, chưa nói Diệp Minh Khiêm có phù hợp với vai Tần Niên hay không.
Lưu Học Nghị cân nhắc một lát, nói: “Diệp Minh Khiêm, cậu có thể thử diễn cảnh 56 một chút không?”
Diệp Minh Khiêm cười gật đầu.
Cảnh 56 chỉ có một mình nhân vật chính Tần Niên, hơn nữa còn không có lời thoại, khó khăn cực lớn.
Khi Tần Niên đã phân hoá thành Omega nhận thấy bản thân nảy sinh tình yêu với anh em tốt Lục Phong Dương, sau khi về nhà tâm tình rối rắm viết nhật ký, diễn viên cần ngẫu hứng phát huy.
Diệp Minh Khiêm tìm Chương Phàm mượn giấy bút, ngồi ở trước bàn bắt đầu viết nhật ký.
Camera quay tới bóng dáng của cậu ta, đạo diễn Lưu từ camera theo dõi nhìn sườn mặt Diệp Minh Khiêm phóng đại, nhịn không được trong lòng tán thưởng, đúng là ông trời thưởng cơm ăn, chỉ cần một khuôn mặt như vậy, mặc dù an tĩnh ngồi ở kia cũng có thể hấp dẫn một số fans lớn.
Diệp Minh Khiêm vẻ mặt nghiêm túc, sau khi viết vài nét bút không biết nhớ tới cái gì, cau mày lâm vào trầm tư. Thiếu niên lần đầu biết yêu phát hiện bản thân thích anh em tốt nhất Lục Phong Dương, có hơi ngượng ngùng, cong khóe miệng khẽ cười, sau đó lại rối rắm nhíu mi.
Biểu diễn không tiếng động, chỉ dựa vào biểu cảm và ánh mắt, cảm xúc biểu hiện cũng đặt rất đúng chỗ, Lưu Học Nghị nhịn không được mà khen: “Không tồi không tồi, có thể.”
Diệp Minh Khiêm đứng lên, lễ phép khom lưng với mọi người.
Tổng hợp diễn viên cả buổi chiều, xác thật trước mắt chỉ có Diệp Minh Khiêm là xuất sắc nhất, nhưng Lưu Học Nghị cũng không trực tiếp định cậu ta là diễn viên, một là buổi thử vai còn chưa kết thúc; thứ hai, ấn định diễn viên còn phải hỏi ý kiến tác giả và Bùi tổng.
Lưu Học Nghị nhìn về phía Bùi Thiệu Trạch, người kia thản nhiên nói: “Cảm ơn phần biểu diễn xuất sắc của cậu, trở về chờ thông báo.”
Diệp Minh Khiêm gật đầu: “Được, các thầy vất vả rồi.”
Cậu ta xoay rời đi bằng cửa sau.
Người ở hiện trường đã quen với câu “Chờ thông báo” của Bùi tổng, chờ sau khi cửa đóng lại, Lưu Học Nghị mới nhịn không được hỏi: “Bùi tổng, ngài cảm thấy Diệp Minh Khiêm thế nào? Trong những người đến thử vai buổi chiều, cậu ta có kỹ thuật diễn một số hai nhỉ?”
Bùi Thiệu Trạch chỉ dùng một câu đánh giá: “Bề ngoài tương tự nhưng khí chất không giống.”
Mọi người: “…”
Cẩn thận ngẫm nghĩ, câu đánh giá này của Bùi tổng thật đúng là chọc đúng chỗ ngứa, đặc biệt là tác giả Ninh Mông Thảo, cô vẫn cảm thấy Diệp Minh Khiêm lớn lên khá đẹp, hình tượng cảnh đẹp ý vui làm người ta nhịn không được nảy sinh tâm tình yêu thích. Nhưng cậu ta không phải Tần Niên, không phải Tần Niên mà cô viết ra. Tuy rằng cậu ta cũng nỗ lực bám sát thiết lập “lạc quan cởi mở”, nhưng theo như lời của Bùi tổng…
Chỉ là bề ngoài tương tự.
Không phải loại diễn xuất Tần Niên linh động.
Vẻ mặt Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh: “Đạo diễn Lưu đừng vội, xem tiếp đi. Gọi người tiếp theo.”
Lưu Học Nghị hỏi: “Thử vai Tần Niên vẫn còn sao?”
Chương Phàm trả lời: “Chỉ còn người cuối cùng, số 98, là người mới của Thiên Toàn, Trình Hạ.”
Lưu Học Nghị vội vàng nói: “Mau gọi vào.”
Ngoài cửa, trợ lý hô: “Số 98!”
Trình Hạ lập tức đứng dậy đi đến trước cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng xác thật rất nhiều người giống lời bàn tán buổi sáng… Cảnh tượng hoành tráng, vô cùng chấn động!
Ánh đèn, camera tất cả đều đang mở, nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch, tác giả ngồi một loạt, vô hình trung tạo cho người ta áp lực rất lớn, nếu như tố chất tâm lý không tốt, bị ánh đèn chói mắt chiếu xuống phỏng chừng rất luống cuống.
Nhưng Trình Hạ cố gắng lâu như vậy, nhất thời luống cuống cũng không phải tác phong của cậu! Cậu hít thở sâu khiến bản thân bình tĩnh lại, chầm chậm đi tới giữa khu trống, cúi người chào hỏi mọi người: “Xin chào Bùi tổng, đạo diễn Lưu, thầy biên kịch, tác giả, còn có các vị nhân viên công tác, tôi tên Trình Hạ, tới thử vai nhân vật Tần Niên, đây là hồ sơ của tôi.”
Cậu đưa tư liệu người đại diện chuẩn bị cho đạo diễn Lưu Học Nghị, tư liệu bao gồm bằng cấp, chiều cao cân nặng, sở thích…
Lần đầu tiên Lưu Học Nghị thấy Trình Hạ, Trình Hạ trước mắt và Diệp Minh Khiêm vừa rồi hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.
Diệp Minh Khiêm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, có thể khiến người khác lần đầu tiên trông thấy kinh diễm với khí chất của cậu ta.
Trình Hạ lại là kiểu lạc quan anh tuấn, không có đặc thù rõ ràng của Omega, đôi mắt trong veo sáng ngời, màn ảnh lớn với độ phân giải cao cũng không thể soi ra bất kỳ tì vết nào trên khuôn mặt cậu, thỏa mãn hình tượng anh đẹp trai nhà bên.
Nếu lấy giá trị nhan sắc ra so sánh, có thể nói hai người này không phân cao thấp.
Lưu Học Nghị hỏi: “Cậu là người mới? Trước kia từng có tác phẩm gì chưa?”
“Đạo diễn Lưu, năm nay tôi mới vừa ký hợp đồng, trước mắt chỉ quay một MV, còn chưa quảng bá, cũng không có kinh nghiệm tham gia các tác phẩm điện ảnh.” Không có kinh nghiệm, nhưng lúc cậu nói ra lời này cũng không chột dạ, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Lưu Học Nghị nhíu mày, nghĩ thầm, chọn người mới sẽ có rất nhiều khó khăn! Nếu như người mới có hiểu biết cao, dạy còn có thể học được, nếu hiểu biết ít mới bắt đầu diễn sẽ liên tiếp NG*, làm chậm trễ tiến độ toàn đoàn phim. Thế nhưng Trình Hạ rất đẹp, hơn nữa còn là nghệ sĩ của Thiên Toàn, Bùi tổng đang ngồi ở bên cạnh, dù sao Lưu Học Nghị cũng phải cho Bùi tổng vài phần mặt mũi.
*NG: cảnh quay hỏng.
Nghĩ đến đây, Lưu Học Nghị lập tức nói: “Người mới cũng không sao, cậu đừng căng thẳng, đoàn phim của chúng ta hoan nghênh người mới.” Thấy trong tay Trình Hạ cầm theo cái túi, anh ta không khỏi tò mò hỏi: “Trong tay cậu đang cầm gì thế? Tự mang đạo cụ sao?”
Trình Hạ nghiêm túc mà nói: “Đúng vậy đạo diễn Lưu, tôi đổi quần áo một chút.”
Cậu lấy áo trong túi ra, nhanh chóng mặc lên người.
— Là đồng phục cấp ba xanh trắng đan xen.
Áo len màu trắng, đồng phục màu lam. Trình Hạ như vậy quả thực giống vừa mới tan học, trực tiếp chạy từ trường chạy tới đoàn phim.
Ánh mắt mọi người tại hiện trường đồng thời thay đổi.
Bùi Thiệu Trạch cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Trình Hạ dịu dàng khó nói thành lời.
Chiều nay diễn viên tới thử vai Tần Niên có tới 33 người.
Chỉ mình Trình Hạ mang đồng phục theo.
Có lẽ bọn họ đã quên, thân phận thật sự của Tần Niên là một học sinh cấp ba.
Tuy rằng không bắt ép diễn viên thử vai phải mang theo quần áo, thế nhưng “người dựa vào ăn mặc”, diễn một học sinh cấp ba thì mặc đồng phục — Đây là thái độ của người diễn đối với nhân vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất