Chương 3
Theo như thiết lập của tiểu thuyết, Alpha rất khó cưỡng lại tin tức tố của Omega, Bùi Thiệu Trạch cũng thuận theo tự nhiên mà đánh dấu Trình Hạ, như vậy mới có thể phát triển các tình tiết cầm tù ngược tâm, báo thù máu chó tiếp theo.Nhưng hiện tại, chủ nhân hiện giờ của thân thể này không phải Bùi Thiệu Trạch trong nguyên tác, mà là Bùi tổng đã xuyên thư.
Đánh dấu? Ý nghĩa hẳn là chiếm giữ đối phương.
Nhưng cụ thể làm như thế nào thì nguyên tác lại không giải thích rõ ràng.
Bùi Thiệu Trạch vẫn không hiểu thiết lập nguyên bản của ABO, anh không hiểu tại sao Omega nam nữ của thế giới này đều có khả năng sinh sản, càng không hiểu vì sao “tin tức tố” lại làm người ta mất khống chế
Tin tức tố của Omega như lửa cháy thêm dầu khiến Bùi Thiệu Trạch lần đầu tiên lĩnh hội cảm giác sụp đổ tự chủ là thế nào, trong đầu giờ chỉ còn một loại xung động thúc giục anh nhanh chiếm hữu Trình Hạ, nhưng anh vẫn dùng lý trí để áp xuống loại bản năng này.
Anh nghĩ đến đoạn cốt truyện Trình Hạ đã tự tay đâm chết Bùi Thiệu Trạch trong nguyên tác kia.
Thiếu niên trước mặt nhìn như dễ bắt nạt, thực ra dám yêu dám hận, vô cùng kiên cường, bị nhân vật chính giày vò hành hạ cũng không chết. Những kẻ ban đầu hại cậu, cuối cùng đều bị cậu bất động thanh sắc giết sạch.
Nhân vật chính như vậy sao có thể tùy tiện bị đánh dấu?!!
Hơn nữa, Bùi Thiệu Trạch cực kỳ chán ghét cảm giác cơ thể mất kiểm soát, cái gọi là “phản ứng sinh lý sinh ra do ảnh hưởng của tin tức tố” chỉ khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Anh không thích số phận bị người khác nắm trong tay, càng không thích thân thể bị thao túng bởi “tin tức tố.”
Nội dung, thiết lập nguyên tác gì đó, trong mắt anh đều không quan trọng.
Nếu anh đã đến thế giới này, vậy tình tiết tiếp theo… nên do anh khống chế.
[Hệ thống 1022: Nồng độ tin tức tố của Trình Hạ đã lên cao đỉnh điểm, xin hãy nhanh chóng đánh dấu Trình Hạ, nếu không đánh dấu, Trình Hạ không được thỏa mãn sẽ tự làm chính mình bị thương.]
[Hệ thống 1022: Đề nghị anh dịu dàng với với cậu ấy một chút, sau này công lược sẽ đơn giản hơn nhiều.]
Không đánh dấu sẽ tự làm chính mình bị thương?
Bùi Thiệu Trạch dứt khoát đứng dậy, vén chăn ra.
Cơ thể Trình Hạ hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Toàn thân thiếu niên không có một chút thịt thừa, hai chân vừa thẳng vừa dài, vóc dáng đẹp đến mức có thể đi làm người mẫu. Trên làn da cậu xuất hiện một tầng ráng đỏ, đôi mắt ướt át như được phủ một lớp sương mù.
Không hổ là nhân vật chính, giá trị nhan sắc cao, vóc dáng đẹp, dáng vẻ nằm trên giường không chút phòng bị xác thực rất mê người. Bởi vì tin tức tố mất kiểm soát lại không được thỏa mãn, hai chân Trình Hạ cọ sát vào nhau, trên người cũng có rất nhiều vết đỏ.
Bùi Thiệu Trạch liếc mắt, xoay người lấy hai chiếc cà vạt từ trong ngăn kéo tủ quần áo, nhanh chóng trói hai tay Trình Hạ vào đầu giường.
[Hệ thống 1022: … Lần đầu tiên đã chơi trói người, có kích thích quá không vậy?]
Bùi Thiệu Trạch phớt lờ âm thanh máy móc trong đầu, quay người vào phòng tắm mở nước lạnh.
Nước lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống đầu, cộng thêm cánh cửa phòng tắm đã ngăn chặn mùi tin tức tố của Trình Hạ, nước lạnh dần dần dập tắt nhiệt độ thân thể, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông cuối cùng cũng khôi phục lạnh nhạt như thường.
Hệ thống: “…”
Trói một Omega đáng yêu đang trong kỳ nhạy cảm rồi tự mình đi tắm nước lạnh?
Người chơi này! Anh! Có! Nhầm! Không?!
Bùi Thiệu Trạch nhanh chóng tắm rửa, sau đó cầm điện thoại lục tìm một dãy số trong danh bạ rồi bấm gọi.
Rạng sáng hai giờ, vị bác sĩ bị đánh thức mơ mơ hồ hồ nhận điện thoại, ngáp dài oán hận: “Bùi tổng, hơn nửa đêm làm ồn người ta ngủ, tốt nhất là ngài nên đưa ra một lý do mà tôi có thể chấp nhận.”
Bác sĩ tên Tần Vũ, là bạn từ nhỏ của Bùi Thiệu Trạch, một beta nam thích lải nhải.
Sau này khi Trình Hạ bị giam cầm ngược đãi, bị thương nặng nằm viện, chính là được bác sĩ Tần Vũ giúp đỡ chạy trốn. Cha Trình Hạ tức giận đến mức đau tim phải đi cấp cứu, cũng chính là Tần Vũ báo tin cho cậu. Tần Vũ mặc dù là bạn thân của Bùi Thiệu Trạch, nhưng cũng không thể nhìn nổi việc Bùi Thiệu Trạch ngược đãi, tổn thương Trình Hạ, nên đã âm thầm giúp đỡ cậu rất nhiều.
Người này hẳn là có thể tin cậy.
Bùi Thiệu Trạch cố gắng nói ngắn gọn: “Tần Vũ, cậu lập tức qua chỗ tôi, cầm theo một hộp thuốc ức chế. Có một Omega đang phát tình, tôi không muốn phát sinh quan hệ với cậu ta, hiểu chưa?”
Âm thanh truyền đến tai rất thấp, nhưng vô cùng quyết đoán.
Tần Vũ sửng sốt hai giây mới phản ứng, lập tức xuống giường lấy quần áo, vừa mặc đồ vừa gào thét: “Đậu má! Omega tiến vào kỳ phát tình trèo lên giường cậu, đây là muốn dựa vào cậu để thượng vị à?”
“Tranh thủ thời gian đi, cậu ta sắp mất khống chế.”
“Ok ok, tôi lập tức tới ngay!”
Là một bác sĩ, Tần Vũ đương nhiên hiểu rõ hậu quả khi Omega bị mất kiểm soát tin tức tố. Anh vội vàng đem theo hòm thuốc, thêm cả thuốc ức chế rồi lập tức nhanh chóng lái xe đến Bùi gia.
Bùi Thiệu Trạch cầm áo choàng tắm đi ra từ nhà tắm.
Trên giường, Trình Hạ đang liều mạng vùng vẫy, cổ tay bị hai chiếc cà vạt trói chặt hằn lên rõ rệt. Có lẽ do quá mức khó chịu, cậu bắt đầu đập đầu vào tường, trán chảy máu.
Những vệt máu loang lổ khiến anh mắt Bùi Thiệu Trạch sa sầm.
Anh bước nhanh tới, nhanh chóng tháo bỏ chiếc cà vạt đang trói tay Trình Hạ, tay trái ôm chặt cậu vào lòng, tay phải cầm chiếc áo choàng tắm vừa lấy tới, nhẹ nhàng bao bọc cơ thể thiếu niên.
Cảm nhận được tin tức tố của Alpha kề bên, Trình Hạ lập tức quấn lấy đối phương, ghé môi lên đòi hôn, còn không cẩn thận chạm khẽ vào khóe môi Bùi Thiệu Trạch.
Xúc cảm mềm mại từ chiếc hôn nhẹ khiến sống lưng Bùi Thiệu Trạch cứng đờ.
Anh ấn Trình Hạ về lại giường, không để đối phương cử động lung tung, tay phải nhanh chóng kéo áo choàng tắm bọc Trình Hạ thành cái bánh chưng, lại dùng thắt lưng buộc hai vòng để cố định, Trình Hạ rất nhanh đã bị buộc lại, chỉ lộ mỗi đầu.
Trình Hạ mơ mơ màng màng, gần như đã không còn ý thức. Cậu cảm thấy bản thân giống hệt một con cá rời khỏi nước, sắp sửa chết khô.
Đúng lúc này, một cốc nước ấm chợt đưa đến bên môi.
Trình Hạ được cho uống nước, yết hầu như sắp bốc khói đỡ hơn chút, nhưng trong thân thể vẫn khó chịu muốn chết, rất muốn ôm lấy Alpha trước mặt, đáng tiếc cậu bị bọc kín mít, thân thể căn bản không có cách nào giãy giụa.
Bùi Thiệu Trạch dùng một tay hai chân giữ chặt cơ thể Trình Hạ, khiến cho Trình Hạ bị bọc thành bánh chưng không sao cựa quậy được, một tay giữ lấy cốc nước từ từ cho Trình Hạ uống.
Omega trong kỳ phát tình sẽ đổ mồ hôi rất nhiều, rất dễ bị hạ đường huyết (do mất nước), cần được bổ sung nước kịp thời. Không biết loại nước này có tác dụng không, Trình Hạ từ từ ngừng giãy giụa, chỉ là cơ thể vẫn run rẩy như cũ.
Nghĩ đến việc Trình Hạ bị cưỡng ép đánh dấu, cơ thể bị hành hạ, Bùi Thiệu Trạch không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc ước đẫm mồ hôi của thiếu niên, thì thầm vào tai cậu: “Đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em.”
Nguyên chủ vừa ngu xuẩn vừa cặn bã, khiến một thiếu niên xán lạn tốt đẹp như vậy hắc hóa, một đao giết chết hắn.
Bùi Thiệu Trạch không muốn trở thành một tên tra nam ngu xuẩn như vậy.
Hết thảy cốt truyện, bắt đầu từ đêm nay đã hoàn toàn thay đổi.
…
Chốc lát sau, trong đầu lại một lần nữa vang lên tiếng của hệ thống 1022: “Này này, anh xác định không đánh dấu cậu ta? Nếu làm như vậy, nhiệm vụ cốt truyện sẽ không thể hoàn thành đâu!”
Bùi Thiệu Trạch thờ ơ hỏi: “Không hoàn thành thì sẽ như thế nào?”
Hệ thống 1022: “Bị trừ điểm! Trừ đến 0 điểm sẽ bị thế giới tiểu thuyết xóa bỏ. Hiện tại anh có 100 điểm, nếu sau bình minh mà Trình Hạ vẫn không bị đánh dấu, sẽ bị trừ luôn 50 điểm!”
Hệ thống 1022: “Cuốn sách này tên là “Đánh dấu ngoài ý muốn”, diễn biến phía sau đều bắt nguồn từ lần đánh dấu ngoài ý muốn này, không đánh dấu làm sao tiếp tục công lược nhân vật chính? Không đánh dấu thì làm sao tăng độ hảo cảm của cậu ta đối với anh?!”
Bùi Thiệu Trạch lạnh lùng: “Cậu ồn quá, léo nhéo làm tôi ong hết cả đầu, có thể đổi cho tôi một hệ thống khác không?”
Hệ thống 1022: “???”
Tôi con mẹ nó còn đang muốn đổi người chơi đây này!
Hoàn toàn không theo chỉ dẫn của hệ thống, nhiệm vụ đầu tiên đã không hoàn thành, các nhiệm vụ kế tiếp phải làm sao đây?!
Khi Tần Vũ vội vàng chạy đến thì thấy Bùi Thiệu Trạch ôm chặt một người đang được bọc áo choàng tắm, chỉ để lộ mỗi cái đầu xù tóc. Bùi Thiệu Trạch mặt không biểu cảm ôm chặt người trong ngực, đối phương không cách nào giãy ra, suy yếu cúi đầu, dường như đã mất đi ý thức.
Mùi tin tức tố nồng đậm trong nhà khiến Tần Vũ dù là Beta cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Không thể không nói, tin tức tố của Omega này có độ tinh khiết rất cao, quả thực rất khó tin Bùi Thiệu Trạch lại có thể kiểm chế được.
Tần Vũ vừa nhanh nhẹn lấy hòm thuốc vừa cười trêu chọc: “Nồng độ tin tức tố như này mà cậu vẫn có thể nhẫn nhịn không đánh dấu cậu ta, khả năng tự chủ ghê thật đấy, đủ để chém với các anh em cả một năm.”
Thực ra Bùi Thiệu Trạch vẫn đang cố nhẫn nhịn, lý trí đã sát bên bờ sụp đổ. Giờ Tần Vũ đã đến, anh lập tức buông Trình Hạ, giọng nói khàn đi rõ ràng là đang đè nén điều gì đó: “Mau cho cậu ấy thuốc ức chế, tôi đi tắm.”
Nói xong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Tần Vũ.
Tần Vũ: “…”
Xem ra là nghẹn hỏng luôn rồi, ban nãy vọt vào phòng tắm bước chân đã có hơi loạng choạng.
Kẻ nào lại dám dụ dỗ Bùi tổng? Tần Vũ bước đến bên giường, hiếu kỳ nhìn cái người đang cuộn thành cái bánh chưng, thế mà lại là một thiếu niên chỉ khoảng 18 tuổi, mi thanh mục tú, diện mạo rất đẹp. Bùi Thiệu Trạch không đánh dấu cậu ta, lẽ nào không hợp khẩu vị?
Tần Vũ nghĩ như vậy, lấy từ trong hộp ra một liều thuốc ức chế cực mạnh, cởi áo choàng tắm, tiêm vào tĩnh mạch trên cánh tay thiếu niên. Loại thuốc ức chế này được chế tạo dành riêng cho tình huống Omega bất ngờ bị mất khống chế.
Khi Bùi Thiệu Trạch tắm xong đi ra thì Tần Vũ đã tiêm xong. Anh liếc nhìn trên giường, thấy Trình Hạ đã đắp chăn ngủ ngoan, rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
Bùi Thiệu Trạch vừa lau tóc vừa tiến lại gần hỏi: “Sao rồi, khống chế được chưa?”
Tần Vũ đứng dậy đáp: “Yên tâm, thuốc ức chế có tác dụng rất nhanh, cậu ta đã ngủ rồi. Thế nhưng tin tức tố trong cơ thể bị áp chế, ngày mai có thể sẽ sốt cao. Tôi cũng đã mang theo thuốc hạ sốt, nếu cậu ta sốt cao không giảm thì sáng, trưa, tối cho cậu ta uống mỗi lần một viên.
Bùi Thiệu Trạch đem thuốc hạ sốt đặt trên tủ đầu giường: “Cảm ơn. Nhân tiện để lại cho tôi một ít thuốc ức chế, lần sau nếu lại gặp tình huống này thì cũng không cần nửa đêm làm phiền cậu.”. Truyện Xuyên Nhanh
Tần Vũ để lại một ống thuốc ức chế, hiếu kỳ nhìn Trình Hạ, một lúc sau không nhịn được hỏi: “Omega này là nghệ sĩ công ty cậu à? Lại có thể dùng tin tức tố dụ dỗ cậu… cậu định xử trí cậu ta thế nào?”
Bùi Thiệu Trạch nhìn theo ánh mắt Tần Vũ, lại quay đầu nhìn thiếu niên trên giường.
Trình Hạ lúc ngủ rất an tĩnh, gương mặt tái nhợt mệt mỏi, trên trán có vết máu rõ ràng, môi cũng có vết cắn, máu còn chưa khô hẳn, thoạt nhìn đáng thương vô cùng…
Giọng nói của Bùi Thiệu Trạch không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cậu nghĩ tôi nên xử trí cậu ta thế nào?”
Tần Vũ phỏng đoán: “Loại nghệ sĩ lòng dạ bất chính, muốn ngủ với ông chủ để đi đường tắt, không bằng cứ dứt khoát phong sát cậu ta?”
Bùi Thiệu Trạch chậm rãi nói: “Trước hết, cậu ta chỉ là người mới không có tiếng tăm, không thể nào biết chính xác lộ trình và chỗ ở của tôi tối nay. Thứ hai, cậu ta chỉ là một tiểu trong suốt, cho dù nghĩ biện pháp thăm dò chỗ ở của tôi, cũng không thể qua mặt những người xung quanh để đột nhiên xuất hiện trên giường được.”
Tần Vũ sửng sốt, vô thức gật đầu: “Nói cũng đúng. Nếu leo lên giường cậu dễ như vậy thì đám nghệ sĩ Omega của giới giải trí sớm đã đạp hỏng cửa lớn nhà cậu rồi.”
“…” Bùi Thiệu Trạch không để ý hắn nói đùa, bước đến cạnh bàn cầm cốc nước lạnh, sau đó nói: “Người đại diện của Trình Hạ tên Triệu Văn Tu, đã làm việc ở Giải trí Thiên Toàn được 5 năm nhưng chưa lăng xê được minh tinh nào. Anh họ cậu ta là Lưu Thụy vừa trở thành tài xế của tôi không lâu. Hôm nay tôi đến tham gia yến tiệc đã uống một chút rượu, cũng là tài xế này đưa tôi về nhà.”
Tần Vũ trợn to hai mắt: “Vậy ý của cậu là, người đại diện và tài xế liên thủ đưa Omega này lên giường cậu?! Lẽ nào nhóc con này không phải kẻ chủ mưu?”
Trình Hạ tất nhiên không phải kẻ chủ mưu.
Dù cho cậu thêm mười lá gan, cậu cũng không dám leo lên giường ông chủ.
Nguyên chủ ngu xuẩn đến mức nào mới có thể tin tất thảy là do Trình Hạ mưu tính? Chỉ số thông minh rụng sạch rồi hay sao?
Bùi Thiệu Trạch vẻ mặt không đổi cầm điện thoại, tìm số trợ lý gửi một tin nhắn thoại: “Tôi có chút việc riêng, hủy bỏ toàn bộ hành trình ngày mai. Tám giờ sáng ngày kia bảo người đại diện Triệu Văn Tu tới gặp tôi tại trụ sở chính Thiên Toàn.”
Hệ thống 1022 đang chuẩn bị ngủ bỗng giật mình: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Thiệu Trạch đáp: “Mục tiêu nhiệm vụ không phải là khiến độ hảo cảm của nhân vật chính tăng lên 100 điểm sao? Tôi tự có cách của mình.”
Thừa lúc tin tức tố bị mất khống chế, ngủ với nhân vật chính, dịu dàng săn sóc nhân vật chính…
Như vậy có thể khiến cho hảo cảm của Trình Hạ đối với anh tăng lên nhanh chóng.
Nhưng Bùi Thiệu Trạch cho rằng, thật sự đối tốt với một người không chỉ là chăm lo đến đời sống sinh hoạt của đối phương.
Mà là ủng hộ cậu, tôn trọng cậu, giúp đỡ cậu thực hiện lý tưởng.
Theo như nguyên tác, Bùi Thiệu Trạch năm nay 26 tuổi, Trình Hạ vừa tròn 18 tuổi. Trong thế giới hiện thực, em gái Bùi Tuyết Tinh cũng kém anh 8 tuổi.
Là một người anh trai, anh đã quen bảo vệ em gái mình. Nên giờ khi xuyên vào cuốn sách, anh cũng không nhẫn tâm thương tổn thiếu niên nhỏ hơn mình rất nhiều này. Thay vì đơn giản mà thô bạo chiếm giữ thân thể Trình Hạ, không bằng chăm sóc tốt Trình Hạ, dẫn Trình Hạ đi đúng con đường.
Anh không muốn để một thiếu niên đơn thuần như vậy, tuổi còn nhỏ đã biến thành tình nhân bí mật của ông chủ, dưới tình huống không hề tự nguyện mà bị người khác xâm phạm rồi đánh dấu.
Trình Hạ nên có một khoảng trời rộng lớn hơn.
Mối quan hệ dựa trên thân thể thực quá mỏng manh.
Khi tâm hồn đã tiếp nhận nhau, mới khiến cho độ hảo cảm của một người đối với bạn trở nên trọn vẹn nhất.
Đánh dấu? Ý nghĩa hẳn là chiếm giữ đối phương.
Nhưng cụ thể làm như thế nào thì nguyên tác lại không giải thích rõ ràng.
Bùi Thiệu Trạch vẫn không hiểu thiết lập nguyên bản của ABO, anh không hiểu tại sao Omega nam nữ của thế giới này đều có khả năng sinh sản, càng không hiểu vì sao “tin tức tố” lại làm người ta mất khống chế
Tin tức tố của Omega như lửa cháy thêm dầu khiến Bùi Thiệu Trạch lần đầu tiên lĩnh hội cảm giác sụp đổ tự chủ là thế nào, trong đầu giờ chỉ còn một loại xung động thúc giục anh nhanh chiếm hữu Trình Hạ, nhưng anh vẫn dùng lý trí để áp xuống loại bản năng này.
Anh nghĩ đến đoạn cốt truyện Trình Hạ đã tự tay đâm chết Bùi Thiệu Trạch trong nguyên tác kia.
Thiếu niên trước mặt nhìn như dễ bắt nạt, thực ra dám yêu dám hận, vô cùng kiên cường, bị nhân vật chính giày vò hành hạ cũng không chết. Những kẻ ban đầu hại cậu, cuối cùng đều bị cậu bất động thanh sắc giết sạch.
Nhân vật chính như vậy sao có thể tùy tiện bị đánh dấu?!!
Hơn nữa, Bùi Thiệu Trạch cực kỳ chán ghét cảm giác cơ thể mất kiểm soát, cái gọi là “phản ứng sinh lý sinh ra do ảnh hưởng của tin tức tố” chỉ khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Anh không thích số phận bị người khác nắm trong tay, càng không thích thân thể bị thao túng bởi “tin tức tố.”
Nội dung, thiết lập nguyên tác gì đó, trong mắt anh đều không quan trọng.
Nếu anh đã đến thế giới này, vậy tình tiết tiếp theo… nên do anh khống chế.
[Hệ thống 1022: Nồng độ tin tức tố của Trình Hạ đã lên cao đỉnh điểm, xin hãy nhanh chóng đánh dấu Trình Hạ, nếu không đánh dấu, Trình Hạ không được thỏa mãn sẽ tự làm chính mình bị thương.]
[Hệ thống 1022: Đề nghị anh dịu dàng với với cậu ấy một chút, sau này công lược sẽ đơn giản hơn nhiều.]
Không đánh dấu sẽ tự làm chính mình bị thương?
Bùi Thiệu Trạch dứt khoát đứng dậy, vén chăn ra.
Cơ thể Trình Hạ hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Toàn thân thiếu niên không có một chút thịt thừa, hai chân vừa thẳng vừa dài, vóc dáng đẹp đến mức có thể đi làm người mẫu. Trên làn da cậu xuất hiện một tầng ráng đỏ, đôi mắt ướt át như được phủ một lớp sương mù.
Không hổ là nhân vật chính, giá trị nhan sắc cao, vóc dáng đẹp, dáng vẻ nằm trên giường không chút phòng bị xác thực rất mê người. Bởi vì tin tức tố mất kiểm soát lại không được thỏa mãn, hai chân Trình Hạ cọ sát vào nhau, trên người cũng có rất nhiều vết đỏ.
Bùi Thiệu Trạch liếc mắt, xoay người lấy hai chiếc cà vạt từ trong ngăn kéo tủ quần áo, nhanh chóng trói hai tay Trình Hạ vào đầu giường.
[Hệ thống 1022: … Lần đầu tiên đã chơi trói người, có kích thích quá không vậy?]
Bùi Thiệu Trạch phớt lờ âm thanh máy móc trong đầu, quay người vào phòng tắm mở nước lạnh.
Nước lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống đầu, cộng thêm cánh cửa phòng tắm đã ngăn chặn mùi tin tức tố của Trình Hạ, nước lạnh dần dần dập tắt nhiệt độ thân thể, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông cuối cùng cũng khôi phục lạnh nhạt như thường.
Hệ thống: “…”
Trói một Omega đáng yêu đang trong kỳ nhạy cảm rồi tự mình đi tắm nước lạnh?
Người chơi này! Anh! Có! Nhầm! Không?!
Bùi Thiệu Trạch nhanh chóng tắm rửa, sau đó cầm điện thoại lục tìm một dãy số trong danh bạ rồi bấm gọi.
Rạng sáng hai giờ, vị bác sĩ bị đánh thức mơ mơ hồ hồ nhận điện thoại, ngáp dài oán hận: “Bùi tổng, hơn nửa đêm làm ồn người ta ngủ, tốt nhất là ngài nên đưa ra một lý do mà tôi có thể chấp nhận.”
Bác sĩ tên Tần Vũ, là bạn từ nhỏ của Bùi Thiệu Trạch, một beta nam thích lải nhải.
Sau này khi Trình Hạ bị giam cầm ngược đãi, bị thương nặng nằm viện, chính là được bác sĩ Tần Vũ giúp đỡ chạy trốn. Cha Trình Hạ tức giận đến mức đau tim phải đi cấp cứu, cũng chính là Tần Vũ báo tin cho cậu. Tần Vũ mặc dù là bạn thân của Bùi Thiệu Trạch, nhưng cũng không thể nhìn nổi việc Bùi Thiệu Trạch ngược đãi, tổn thương Trình Hạ, nên đã âm thầm giúp đỡ cậu rất nhiều.
Người này hẳn là có thể tin cậy.
Bùi Thiệu Trạch cố gắng nói ngắn gọn: “Tần Vũ, cậu lập tức qua chỗ tôi, cầm theo một hộp thuốc ức chế. Có một Omega đang phát tình, tôi không muốn phát sinh quan hệ với cậu ta, hiểu chưa?”
Âm thanh truyền đến tai rất thấp, nhưng vô cùng quyết đoán.
Tần Vũ sửng sốt hai giây mới phản ứng, lập tức xuống giường lấy quần áo, vừa mặc đồ vừa gào thét: “Đậu má! Omega tiến vào kỳ phát tình trèo lên giường cậu, đây là muốn dựa vào cậu để thượng vị à?”
“Tranh thủ thời gian đi, cậu ta sắp mất khống chế.”
“Ok ok, tôi lập tức tới ngay!”
Là một bác sĩ, Tần Vũ đương nhiên hiểu rõ hậu quả khi Omega bị mất kiểm soát tin tức tố. Anh vội vàng đem theo hòm thuốc, thêm cả thuốc ức chế rồi lập tức nhanh chóng lái xe đến Bùi gia.
Bùi Thiệu Trạch cầm áo choàng tắm đi ra từ nhà tắm.
Trên giường, Trình Hạ đang liều mạng vùng vẫy, cổ tay bị hai chiếc cà vạt trói chặt hằn lên rõ rệt. Có lẽ do quá mức khó chịu, cậu bắt đầu đập đầu vào tường, trán chảy máu.
Những vệt máu loang lổ khiến anh mắt Bùi Thiệu Trạch sa sầm.
Anh bước nhanh tới, nhanh chóng tháo bỏ chiếc cà vạt đang trói tay Trình Hạ, tay trái ôm chặt cậu vào lòng, tay phải cầm chiếc áo choàng tắm vừa lấy tới, nhẹ nhàng bao bọc cơ thể thiếu niên.
Cảm nhận được tin tức tố của Alpha kề bên, Trình Hạ lập tức quấn lấy đối phương, ghé môi lên đòi hôn, còn không cẩn thận chạm khẽ vào khóe môi Bùi Thiệu Trạch.
Xúc cảm mềm mại từ chiếc hôn nhẹ khiến sống lưng Bùi Thiệu Trạch cứng đờ.
Anh ấn Trình Hạ về lại giường, không để đối phương cử động lung tung, tay phải nhanh chóng kéo áo choàng tắm bọc Trình Hạ thành cái bánh chưng, lại dùng thắt lưng buộc hai vòng để cố định, Trình Hạ rất nhanh đã bị buộc lại, chỉ lộ mỗi đầu.
Trình Hạ mơ mơ màng màng, gần như đã không còn ý thức. Cậu cảm thấy bản thân giống hệt một con cá rời khỏi nước, sắp sửa chết khô.
Đúng lúc này, một cốc nước ấm chợt đưa đến bên môi.
Trình Hạ được cho uống nước, yết hầu như sắp bốc khói đỡ hơn chút, nhưng trong thân thể vẫn khó chịu muốn chết, rất muốn ôm lấy Alpha trước mặt, đáng tiếc cậu bị bọc kín mít, thân thể căn bản không có cách nào giãy giụa.
Bùi Thiệu Trạch dùng một tay hai chân giữ chặt cơ thể Trình Hạ, khiến cho Trình Hạ bị bọc thành bánh chưng không sao cựa quậy được, một tay giữ lấy cốc nước từ từ cho Trình Hạ uống.
Omega trong kỳ phát tình sẽ đổ mồ hôi rất nhiều, rất dễ bị hạ đường huyết (do mất nước), cần được bổ sung nước kịp thời. Không biết loại nước này có tác dụng không, Trình Hạ từ từ ngừng giãy giụa, chỉ là cơ thể vẫn run rẩy như cũ.
Nghĩ đến việc Trình Hạ bị cưỡng ép đánh dấu, cơ thể bị hành hạ, Bùi Thiệu Trạch không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc ước đẫm mồ hôi của thiếu niên, thì thầm vào tai cậu: “Đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em.”
Nguyên chủ vừa ngu xuẩn vừa cặn bã, khiến một thiếu niên xán lạn tốt đẹp như vậy hắc hóa, một đao giết chết hắn.
Bùi Thiệu Trạch không muốn trở thành một tên tra nam ngu xuẩn như vậy.
Hết thảy cốt truyện, bắt đầu từ đêm nay đã hoàn toàn thay đổi.
…
Chốc lát sau, trong đầu lại một lần nữa vang lên tiếng của hệ thống 1022: “Này này, anh xác định không đánh dấu cậu ta? Nếu làm như vậy, nhiệm vụ cốt truyện sẽ không thể hoàn thành đâu!”
Bùi Thiệu Trạch thờ ơ hỏi: “Không hoàn thành thì sẽ như thế nào?”
Hệ thống 1022: “Bị trừ điểm! Trừ đến 0 điểm sẽ bị thế giới tiểu thuyết xóa bỏ. Hiện tại anh có 100 điểm, nếu sau bình minh mà Trình Hạ vẫn không bị đánh dấu, sẽ bị trừ luôn 50 điểm!”
Hệ thống 1022: “Cuốn sách này tên là “Đánh dấu ngoài ý muốn”, diễn biến phía sau đều bắt nguồn từ lần đánh dấu ngoài ý muốn này, không đánh dấu làm sao tiếp tục công lược nhân vật chính? Không đánh dấu thì làm sao tăng độ hảo cảm của cậu ta đối với anh?!”
Bùi Thiệu Trạch lạnh lùng: “Cậu ồn quá, léo nhéo làm tôi ong hết cả đầu, có thể đổi cho tôi một hệ thống khác không?”
Hệ thống 1022: “???”
Tôi con mẹ nó còn đang muốn đổi người chơi đây này!
Hoàn toàn không theo chỉ dẫn của hệ thống, nhiệm vụ đầu tiên đã không hoàn thành, các nhiệm vụ kế tiếp phải làm sao đây?!
Khi Tần Vũ vội vàng chạy đến thì thấy Bùi Thiệu Trạch ôm chặt một người đang được bọc áo choàng tắm, chỉ để lộ mỗi cái đầu xù tóc. Bùi Thiệu Trạch mặt không biểu cảm ôm chặt người trong ngực, đối phương không cách nào giãy ra, suy yếu cúi đầu, dường như đã mất đi ý thức.
Mùi tin tức tố nồng đậm trong nhà khiến Tần Vũ dù là Beta cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Không thể không nói, tin tức tố của Omega này có độ tinh khiết rất cao, quả thực rất khó tin Bùi Thiệu Trạch lại có thể kiểm chế được.
Tần Vũ vừa nhanh nhẹn lấy hòm thuốc vừa cười trêu chọc: “Nồng độ tin tức tố như này mà cậu vẫn có thể nhẫn nhịn không đánh dấu cậu ta, khả năng tự chủ ghê thật đấy, đủ để chém với các anh em cả một năm.”
Thực ra Bùi Thiệu Trạch vẫn đang cố nhẫn nhịn, lý trí đã sát bên bờ sụp đổ. Giờ Tần Vũ đã đến, anh lập tức buông Trình Hạ, giọng nói khàn đi rõ ràng là đang đè nén điều gì đó: “Mau cho cậu ấy thuốc ức chế, tôi đi tắm.”
Nói xong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Tần Vũ.
Tần Vũ: “…”
Xem ra là nghẹn hỏng luôn rồi, ban nãy vọt vào phòng tắm bước chân đã có hơi loạng choạng.
Kẻ nào lại dám dụ dỗ Bùi tổng? Tần Vũ bước đến bên giường, hiếu kỳ nhìn cái người đang cuộn thành cái bánh chưng, thế mà lại là một thiếu niên chỉ khoảng 18 tuổi, mi thanh mục tú, diện mạo rất đẹp. Bùi Thiệu Trạch không đánh dấu cậu ta, lẽ nào không hợp khẩu vị?
Tần Vũ nghĩ như vậy, lấy từ trong hộp ra một liều thuốc ức chế cực mạnh, cởi áo choàng tắm, tiêm vào tĩnh mạch trên cánh tay thiếu niên. Loại thuốc ức chế này được chế tạo dành riêng cho tình huống Omega bất ngờ bị mất khống chế.
Khi Bùi Thiệu Trạch tắm xong đi ra thì Tần Vũ đã tiêm xong. Anh liếc nhìn trên giường, thấy Trình Hạ đã đắp chăn ngủ ngoan, rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
Bùi Thiệu Trạch vừa lau tóc vừa tiến lại gần hỏi: “Sao rồi, khống chế được chưa?”
Tần Vũ đứng dậy đáp: “Yên tâm, thuốc ức chế có tác dụng rất nhanh, cậu ta đã ngủ rồi. Thế nhưng tin tức tố trong cơ thể bị áp chế, ngày mai có thể sẽ sốt cao. Tôi cũng đã mang theo thuốc hạ sốt, nếu cậu ta sốt cao không giảm thì sáng, trưa, tối cho cậu ta uống mỗi lần một viên.
Bùi Thiệu Trạch đem thuốc hạ sốt đặt trên tủ đầu giường: “Cảm ơn. Nhân tiện để lại cho tôi một ít thuốc ức chế, lần sau nếu lại gặp tình huống này thì cũng không cần nửa đêm làm phiền cậu.”. Truyện Xuyên Nhanh
Tần Vũ để lại một ống thuốc ức chế, hiếu kỳ nhìn Trình Hạ, một lúc sau không nhịn được hỏi: “Omega này là nghệ sĩ công ty cậu à? Lại có thể dùng tin tức tố dụ dỗ cậu… cậu định xử trí cậu ta thế nào?”
Bùi Thiệu Trạch nhìn theo ánh mắt Tần Vũ, lại quay đầu nhìn thiếu niên trên giường.
Trình Hạ lúc ngủ rất an tĩnh, gương mặt tái nhợt mệt mỏi, trên trán có vết máu rõ ràng, môi cũng có vết cắn, máu còn chưa khô hẳn, thoạt nhìn đáng thương vô cùng…
Giọng nói của Bùi Thiệu Trạch không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cậu nghĩ tôi nên xử trí cậu ta thế nào?”
Tần Vũ phỏng đoán: “Loại nghệ sĩ lòng dạ bất chính, muốn ngủ với ông chủ để đi đường tắt, không bằng cứ dứt khoát phong sát cậu ta?”
Bùi Thiệu Trạch chậm rãi nói: “Trước hết, cậu ta chỉ là người mới không có tiếng tăm, không thể nào biết chính xác lộ trình và chỗ ở của tôi tối nay. Thứ hai, cậu ta chỉ là một tiểu trong suốt, cho dù nghĩ biện pháp thăm dò chỗ ở của tôi, cũng không thể qua mặt những người xung quanh để đột nhiên xuất hiện trên giường được.”
Tần Vũ sửng sốt, vô thức gật đầu: “Nói cũng đúng. Nếu leo lên giường cậu dễ như vậy thì đám nghệ sĩ Omega của giới giải trí sớm đã đạp hỏng cửa lớn nhà cậu rồi.”
“…” Bùi Thiệu Trạch không để ý hắn nói đùa, bước đến cạnh bàn cầm cốc nước lạnh, sau đó nói: “Người đại diện của Trình Hạ tên Triệu Văn Tu, đã làm việc ở Giải trí Thiên Toàn được 5 năm nhưng chưa lăng xê được minh tinh nào. Anh họ cậu ta là Lưu Thụy vừa trở thành tài xế của tôi không lâu. Hôm nay tôi đến tham gia yến tiệc đã uống một chút rượu, cũng là tài xế này đưa tôi về nhà.”
Tần Vũ trợn to hai mắt: “Vậy ý của cậu là, người đại diện và tài xế liên thủ đưa Omega này lên giường cậu?! Lẽ nào nhóc con này không phải kẻ chủ mưu?”
Trình Hạ tất nhiên không phải kẻ chủ mưu.
Dù cho cậu thêm mười lá gan, cậu cũng không dám leo lên giường ông chủ.
Nguyên chủ ngu xuẩn đến mức nào mới có thể tin tất thảy là do Trình Hạ mưu tính? Chỉ số thông minh rụng sạch rồi hay sao?
Bùi Thiệu Trạch vẻ mặt không đổi cầm điện thoại, tìm số trợ lý gửi một tin nhắn thoại: “Tôi có chút việc riêng, hủy bỏ toàn bộ hành trình ngày mai. Tám giờ sáng ngày kia bảo người đại diện Triệu Văn Tu tới gặp tôi tại trụ sở chính Thiên Toàn.”
Hệ thống 1022 đang chuẩn bị ngủ bỗng giật mình: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Thiệu Trạch đáp: “Mục tiêu nhiệm vụ không phải là khiến độ hảo cảm của nhân vật chính tăng lên 100 điểm sao? Tôi tự có cách của mình.”
Thừa lúc tin tức tố bị mất khống chế, ngủ với nhân vật chính, dịu dàng săn sóc nhân vật chính…
Như vậy có thể khiến cho hảo cảm của Trình Hạ đối với anh tăng lên nhanh chóng.
Nhưng Bùi Thiệu Trạch cho rằng, thật sự đối tốt với một người không chỉ là chăm lo đến đời sống sinh hoạt của đối phương.
Mà là ủng hộ cậu, tôn trọng cậu, giúp đỡ cậu thực hiện lý tưởng.
Theo như nguyên tác, Bùi Thiệu Trạch năm nay 26 tuổi, Trình Hạ vừa tròn 18 tuổi. Trong thế giới hiện thực, em gái Bùi Tuyết Tinh cũng kém anh 8 tuổi.
Là một người anh trai, anh đã quen bảo vệ em gái mình. Nên giờ khi xuyên vào cuốn sách, anh cũng không nhẫn tâm thương tổn thiếu niên nhỏ hơn mình rất nhiều này. Thay vì đơn giản mà thô bạo chiếm giữ thân thể Trình Hạ, không bằng chăm sóc tốt Trình Hạ, dẫn Trình Hạ đi đúng con đường.
Anh không muốn để một thiếu niên đơn thuần như vậy, tuổi còn nhỏ đã biến thành tình nhân bí mật của ông chủ, dưới tình huống không hề tự nguyện mà bị người khác xâm phạm rồi đánh dấu.
Trình Hạ nên có một khoảng trời rộng lớn hơn.
Mối quan hệ dựa trên thân thể thực quá mỏng manh.
Khi tâm hồn đã tiếp nhận nhau, mới khiến cho độ hảo cảm của một người đối với bạn trở nên trọn vẹn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất