Chương 48
Tám giờ ba mươi, Trình Hạ cùng người đại diện đến trường quay.
Phong cảnh ở trường Trung học tư thục Minh Đức quả thật danh bất hư truyền. Khắp nơi đều là cây xanh hoa tươi, các tòa nhà dạy học đứng sừng sững giữa núi bao quanh bởi đám mây mù lượn lờ, nhìn qua không giống trường học mà giống một sơn trang nghỉ dưỡng hơn. Bùi Thiệu Trạch liên hệ với nhà trường dành ra một tòa để trống, nằm ở phía sau sân vận động trường, rất nhiều phòng trống trong tòa nhà có thể trực tiếp đổi thành cảnh trong nhà, như phòng học, thư viện, hội trường, phòng ngủ trong nhà nhân vật, v.v…
Sáng sớm hôm nay tổ đạo cụ và thiết kế phim trường đã đến để dựng bối cảnh. Cảnh đầu tiên được dựng là phòng học có nhiều cảnh quay nhất trong phim, còn làm thêm vài phòng trang điểm và phòng thay đồ bên cạnh.
Trình Hạ đi theo người đại diện đến phòng thay đồ thay quần áo, tạo hình xong thì đến phim trường.
Bên trong phòng học có tổng cộng 40 chỗ ngồi xếp thành bốn hàng dọc, chỗ của Tần Niên ở hàng thứ ba bên phải gần cửa sổ.
Vào năm lớp 10 sau kỳ thi giữa kỳ, đột nhiên có học sinh chuyển trường tên là Lục Phong Dương chuyển đến lớp họ, thầy giáo xếp cho cậu ấy ngồi hàng cuối cùng.
Chỗ ngồi của Tần Niên và Lục Phong Dương cách khá xa, cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Vào đêm tuyết hôm ấy, sau khi Lục Phong Dương đánh nhau với côn đồ được Tần Niên đi ngang qua cứu giúp, hai người dần dần thân thiết với nhau. Đúng lúc mỗi lần thi xong cả lớp sẽ xếp lại chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp đổi chỗ của Lục Phong Dương đến bên cạnh Tần Niên, hai người ngoài ý muốn trở thành bạn cùng bàn.
Cảnh đêm tuyết đã hoàn thành ở trường Trung học số 17. Do không đủ thời gian ở đó nên tất cả các cảnh quay trong phòng đều để đến Á An quay. Vì vậy hôm nay Trình Hạ và Thân Khải sẽ tiếp tục cốt truyện sau trận đánh nhau trong đêm tuyết kia.
Vì là sau đêm tuyết nên cả hai phải tiếp tục mặc đồ mùa đông.
Trình Hạ mặc áo len lông cừu bên trong bộ đồng phục, trời gần 30 độ mà mặc áo len thì nóng kinh khủng, cũng may trong phòng học có máy lạnh, Trình Hạ bước vào phòng mở máy lạnh, đạo diễn Lưu vẫy tay với cậu: “Trình Hạ, đến đây đến đây.”
Thân Khải đang đứng bên cạnh đạo diễn Lưu, sau khi nhìn thấy Trình Hạ, hai người nhìn nhau cười một cái xem như chào hỏi.
Đạo diễn Lưu chỉ về nhóm diễn viên mặc đồ học sinh bên cạnh: “Đây là những diễn viên quần chúng mà phó đạo diễn chọn ra từ học viện điện ảnh Á An. Họ sẽ theo suốt đoàn phim trong hai tháng tới, đóng vai bạn học và người nhà của các cậu. Mọi người làm quen trước đi.”
Diễn viên quần chúng quay xong một hai cảnh thì không cần xuất hiện nữa, tuy rằng ‘diễn viên quần chúng’ không quan trọng nhưng phải thường xuyên ở xung quanh nhân vật chính. Ví dụ như bạn học của vai chính, thầy giáo, người nhà, v.v… Đổi người sẽ dễ dàng tạo ra các lỗi nhỏ trong phim.
Phim vườn trường không có nhiều cảnh tượng hoành tráng, nên chỉ có mười mấy diễn viên quần chúng.
Trình Hạ chủ động chào hỏi mọi người, một Beta nữ dễ thương trong nhóm người tiến lên, cô bé nhỏ giọng nói: “Trình Hạ, em có xem MV “Mảnh vỡ ký ức” anh đóng rồi. Không ngờ em lại có cơ hội được đóng phim với anh, em thật sự vui lắm luôn!”
Còn có một nam Beta tỏ ý thân thiện với Trình Hạ: “Anh là sinh viên năm ba Học viện Điện ảnh Á An, đến đoàn phim kiếm chút tiền ăn. Hì hì, mong em giúp đỡ nhé.”
Trước mặt có rất nhiều sinh viên Học viện Điện ảnh trạc tuổi cậu, trong đó có rất nhiều trai đẹp gái xinh nhưng chưa bao giờ có cơ hội đóng vai chính hay vai phụ quan trọng, chỉ có thể đóng các vai phụ của phụ, kiếm chút tiền tiêu. Đây mới là tình trạng chân thực của Học viện Điện ảnh.
So ra thì Trình Hạ cảm thấy bản thân thật sự may mắn quá rồi, mười tám tuổi đã có thể diễn vai chính, Bùi tổng chính là nguồn gốc của tất cả những may mắn ấy.
Như là có thần giao cách cảm, cậu vừa nghĩ đến Bùi tổng thì Bùi Thiệu Trạch khoan thai bước vào phòng học.
Hôm nay Bùi tổng xịt thuốc giấu mùi tin tức tố, không còn khí thế áp bức như mọi hôm. Alpha không phóng thích tin tức tố dường như ôn hòa hơn rất nhiều, hơn nữa hôm nay anh không đeo cà vạt, cách ăn mặc cũng khá giản dị và tùy ý.
Nhóm diễn viên quần chúng nhìn thấy anh, tinh thần đồng loạt bị chấn động. Người đàn ông cao lớn chân dài, ngoại hình anh tuấn, còn thu hút hơn Thân Khải trẻ tuổi. Kiểu người đi đến đâu cũng đều ung dung, bình tĩnh gặp biến không hoảng, cho dù tin tức tố trên người đã được ẩn đi thì vẫn rất nổi bật, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của cả trường quay.
Trong ánh mắt có kinh ngạc có ngờ vực của mọi người, đạo diễn Lưu chủ động giới thiệu: “Đây là Bùi tổng, là nhà sản xuất, tổng giám chế của chúng ta.”
Nhà sản xuất? Nhóm diễn viên quần chúng không ngờ gương mặt của nhà sản xuất không hề thua kém một minh tinh nào cả. Phần lớn mặt mũi của các nhà sản xuất phim đều rất bình thường, thậm chí có rất nhiều ông chú trung niên bụng phệ, nhiều thói xấu. Bùi tổng thật sự khác hẳn những nhà sản xuất khác.
Bùi Thiệu Trạch đi đến trước mặt mọi người, gật đầu chào hỏi.
Anh đã điều tra thông tin chi tiết về những người này. Người trẻ tuổi thì là sinh viên Học viện Điện ảnh Á An, hai người diễn vai cha mẹ Lục Phong Dương là diễn viên lớn tuổi trong nhóm thường đóng vai cha mẹ nhân vật chính, đều không có vấn đề gì.
Thấy Trình Hạ mặc đồng phục còn mặc thêm áo lông, Bùi Thiệu Trạch dịu dàng hỏi: “Em mặc dày vậy có nóng không?”
Trình Hạ lắc đầu: “Cũng được ạ. Trong phòng có máy lạnh, có thể chịu được.”
Bùi Thiệu Trạch nhìn về phía mọi người, bình tĩnh dặn dò: “Vì hôm nay tiếp tục quay cảnh mùa đông nên nhiệt độ máy lạnh trong phòng mở rất thấp, nhưng bên ngoài trời nắng 30 độ. Sau khi quay xong mọi người đợi mấy phút để thích ứng nhiệt độ rồi hãy ra ngoài thay đồ. Lúc lạnh lúc nóng dễ bị cảm.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn lướt qua mọi người như đang quan tâm tất cả, nhưng lúc nói xong chữ cuối cùng thì ánh mắt lại dừng trên người Trình Hạ. Những người khác không để ý đến chi tiết này, Trình Hạ thì có. Trong lòng cậu rất ấm áp, nhìn vào mắt anh: “Cám ơn Bùi tổng quan tâm.”
Những diễn viên khác cũng nói theo: “Cám ơn Bùi tổng quan tâm.”
Bùi Thiệu Trạch ‘Ừ’ một tiếng, chuyển ánh mắt đến đạo diễn Lưu bên cạnh.
Đạo diễn Lưu thấy anh chỉ mặc quần tây và áo ngắn tay bèn nhắc nhở: “Bùi tổng, đừng quan tâm các diễn viên nữa, anh bị cảm bây giờ! Máy lạnh mở thấp như vậy, anh không mang theo áo khoác hả?”
Mặc áo ngắn tay ngồi trong phòng máy lạnh mở nhiệt độ thấp đúng là hơi lạnh. Bùi Thiệu Trạch nhìn biên kịch, thợ quay phim ngồi xung quanh đều mặc áo khoác, quay đầu nhìn em trai phía sau: “Tiểu Nghiêm, về khách sạn lấy cái áo khoác đen đến đây đi.”
Bản thân Bùi Thiệu Ngạn cũng lạnh tới nổi da gà khắp người, nghe anh nói vậy vội vàng đáp “Biết rồi Bùi tổng” rồi xoay người chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, tổ đạo cụ đã vào vị trí, bắt đầu quay phim.
Hôm nay là lần đầu tiên quay ‘cảnh lớp học’ kể từ khi khởi quay, đạo diễn Lưu muốn dàn diễn viên quần chúng và nhân vật chính trau dồi sự ăn ý với nhau. Nội dung cảnh này là đổi chỗ ngồi sau kiểm tra tháng, chủ nhiệm thông báo chỗ ngồi mới, Lục Phong Dương được chuyển đến bên cạnh Tần Niên, hai người vô tình trở thành bạn cùng bàn.
Đạo diễn Lưu quay thử trước, kêu tất cả mọi người di chuyển theo kịch bản, đối đáp lời thoại, nhóm diễn viên quần chúng nhanh chóng ngồi vào vị trí theo vai mình được nhận. Bốn mươi học sinh lớp 10/7 ngồi ngay ngắn trong phòng học.
Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc quay phim đến nay Trình Hạ gặp cảnh hơn bốn mươi người.
Trong lòng cậu khó tránh khỏi hơi căng thẳng.
Một khi đông người, khung cảnh rất dễ lộn xộn. Trong quá trình quay thử có vài người quên mất tên nhân vật mình nhận, lúc chủ nhiệm điểm danh không trả lời, hoặc là lúc đổi vị trí không cẩn thận đụng vào bạn học, cũng có người căng thẳng nên đụng ngã hộp bút trên bàn của người khác.
Trong phòng học là một mớ lộn xộn, khi mọi người đều quen với tên nhân vật và vị trí mình nên đi thì cũng đã qua nửa giờ.
Bùi Thiệu Ngạn cầm áo khoác bước vào, phát hiện tay của anh mình bị lạnh đến cứng ngắc, cậu nhóc không nhịn được nói nhỏ bên tai anh: “Sao anh không ra ngoài đợi chút, ở đây lạnh muốn chết!” Bùi Thiệu Trạch dửng dưng đáp: “Không sao.”
Tố chất thân thể anh luôn rất tốt, chỉ là máy lạnh thôi, không đến mức bị cảm.
Bùi Thiệu Trạch mặc áo khoác vào, tiếp tục theo dõi phim trường.
Có thể là do ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, hôm nay ở đây quá đông, anh vẫn lo Trình Hạ sẽ xảy ra chuyện. Ít phải theo dõi mấy cảnh quay, xác nhận không ai có ác ý với Trình Hạ thì anh mới yên tâm.
Lưu Học Nghị thường thấy cảnh rối loạn khi quay nhiều người, kiên nhẫn chỉ đạo nhóm diễn viên mới tới di chuyển thế nào, dần dần mọi người đã quen thuộc với nội dung, khi quay thử không còn rối nữa, Lưu Học Nghị vẫy tay ra hiệu: “Được rồi, lần tiếp theo là quay chính thức, mọi người chú ý vị trí của mình. Còn nữa, nhớ rõ lời thoại, không được quên nữa!”
Đèn bật lên, chính thức quay.
Cô gái trung niên đóng vai chủ nhiệm bước lên bục giảng: “Các em, lần kiểm tra tháng này thành tích lớp chúng ta không tệ, trung bình lớp xếp hạng 3 toàn khối. Bạn Tần Niên tiếp tục đứng nhất toàn khối!”
Tất cả mọi người đều nhìn Trình Hạ, cậu lập tức nhập vai, nở nụ cười xán lạn.
Những diễn viên quần chúng được mời từ học viện Điện ảnh rất chuyên nghiệp, có kỹ năng diễn xuất rất tốt, trạng thái của Trình Hạ và Thân Khải hôm nay rất ổn, đạo diễn Lưu dành cả một buổi sáng để quay cảnh này, gần mười một giờ rưỡi quay lần cuối cùng, tất cả diễn viên phát huy hoàn hảo, Lưu Học Nghị phấn khích vỗ tay: “Rất tốt, mọi người vất vả rồi. Cảnh này qua!”
Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nhìn các ‘bạn học’ trong bộ đồng phục, cô giáo đang nói trên bục giảng, công thức trên bảng đen, nghe thấy mọi người vẫn luôn gọi cậu là ‘Tần Niên’, Trình Hạ cảm thấy như cũng trở về thời cấp ba được miêu tả trong ‘Gấp giấy’. Vào ngay lúc đạo diễn Lưu nói ‘qua’, cậu có chút hoảng hốt, lúc này mới thoát vai Tần Niên.
Bữa trưa trực tiếp ngồi trong phòng học ăn cơm hộp, ăn xong tiếp tục quay.
Cả ngày hôm nay đều quay cảnh lớp học, diễn viên quần chúng chỉ cần một người bị lỗi là phải quay lại cảnh này, lời thoại lặp đi lặp lại hơn mười lần, mặt của cậu về sau sắp mất biểu cảm luôn rồi. Trình Hạ thầm nghĩ, những đề tài như chiến tranh, cảnh sát kẻ cướp, quay cảnh nhóm càng khó. Không chỉ khung cảnh lớn, người đông mà còn phải dùng dao dùng súng, rất có khả năng một cảnh phải quay mất mấy ngày.
Làm diễn viên không hề dễ dàng như cậu nghĩ — nhưng cậu thích nó.
Bùi Thiệu Trạch ngồi bên cạnh đạo diễn Lưu một ngày, thấy Trình Hạ diễn đi diễn lại một cảnh. Rõ ràng rất mệt nhưng khi đạo diễn Lưu hô “Bắt đầu”, cậu lập tức lấy lại sinh lực, nở nụ cười xán lạn.
Quả nhiên là một tên nhóc đầy sức sống, yêu thích diễn xuất đến như vậy.
Bùi Thiệu Trạch bắt đầu cân nhắc, bộ phim tiếp theo nên chọn chủ đề gì cho Trình Hạ? Bộ phim vườn trường coi như tác phẩm ra mắt, chỉ để Trình Hạ quen mặt với giới giải trí, bước đầu lấy tiếng. Bộ tiếp theo, đến lúc cải thiện kỹ năng diễn xuất, từ phái thần tượng từ từ chuyển sang phái thực lực.
Chủ đề cảnh sát kẻ cướp thì thế nào?
Cảnh sát trưởng thành bình tĩnh, cơ trí chắc chắn Trình Hạ chưa diễn được, dù sao tuổi tác và kinh nghiệm đều cần có. Nhưng thực tập sinh đội hình cảnh mới đi nhậm chức, hay là học viên trường cảnh sát nhiệt huyết chính nghĩa, kiểu nhân vật này có lẽ Trình Hạ có thể nắm được. Hơn nữa, đồng phục sẽ làm cho một người trở nên mạnh mẽ và đẹp trai hơn, tưởng tượng Trình Hạ mặc đồ cảnh sát, chắc chắn rất đẹp.
Bùi Thiệu Trạch cẩn thận suy nghĩ kế hoạch sự nghiệp của Trình Hạ, nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên hơi choáng.
Hay là ngồi với nhóm quay cả một ngày, quá mệt rồi sao?
Đúng lúc đạo diễn Lưu quyết định kết thúc công việc, Bùi Thiệu Trạch đứng dậy về khách sạn trước.
Nhưng buổi tối sau khi trở về, Bùi Thiệu Trạch bắt đầu hắt hơi không ngừng, anh vọt vào tắm nước nóng, thay áo choàng tắm ngồi trước bàn làm việc, định xem trong số tiểu thuyết Thiên Toàn mua bản quyền có bộ nào thích hợp với Trình Hạ không. Kết quả mới xem được mấy trang, hàng chữ trước mắt như chồng lên nhau, anh nhíu mày ấn vào thái dương, đầu truyền tới cơn đau kịch liệt, như là máu trong đầu bắt đầu ứ lại, sắp nổ tung.
Bùi Thiệu Trạch đau đầu khó chịu, dứt khoát tắt máy tính.
Bùi Thiệu Ngạn thấy tình trạng anh mình không đúng lắm, vội hỏi: “Anh, không phải anh cảm lạnh rồi chứ, sao hắt xì hoài vậy!”
Bùi Thiệu Trạch cau mày: “Chắc là nhiệt độ trong phòng máy lạnh quá thấp, gây đau đầu.”
Anh đánh giá quá cao tố chất của cơ thể này. Hôm nay cả tất cả diễn viên đều mặc áo mùa đông, cho nên máy lạnh trong phòng mở không khác với mùa đông là bao. Anh chỉ kêu Bùi Thiệu Ngạn lấy một cái áo khoác mỏng, ngồi cả một ngày đúng là bị cảm lạnh rồi.
Quả nhiên không thể tự tin mù quáng.
Bùi Thiệu Trạch đỡ đầu đứng dậy, giọng khàn khàn: “Anh đi ngủ một giấc.”
Bùi Thiệu Ngạn đi qua sờ lên trán anh mình, thấy nóng dọa người, cậu nhóc vội vàng xoay người: “Em xuống lầu mua thuốc cho anh!”
Thấy bước chân anh mình hơi loạng choạng, Bùi Thiệu Ngạn lập tức đưa tay ra đỡ anh về phòng ngủ, nằm xuống.
Lúc ra ngoài mua thuốc, cậu nhóc cẩn thận nghĩ, quyết định nhắn cho Trình Hạ một tin: “Trình Hạ, Bùi tổng bệnh rồi, hơi sốt nữa. Em muốn đi mua thuốc, anh biết tiệm thuốc ở đâu không?”
Câu này hỏi rất có kỹ thuật, ngoài mặt là hỏi vị trí của hiệu thuốc, trên thực tế là nói cho Trình Hạ biết bạn trai cậu bệnh rồi, cậu là người yêu nên đi thăm đúng không nào? Lúc con người bị bệnh thì hy vọng nhất chính là có người yêu bên cạnh chăm sóc đấy!
Trình Hạ thực sự hiểu được ý của Bùi Thiệu Ngạn, cậu hỏi: “Anh ấy bệnh có nặng không? Tôi có thể qua xem không?”
Tần số cuộc trò chuyện của em trai và Trình Hạ khớp nhau.
Bùi Thiệu Ngạn đáp lại: “Anh ấy hơi sốt, còn hắt xì liên tục. Hôm nay ngồi trong phim trường cả ngày, đoán chừng là mặc quá ít nên cảm rồi.”
Anh nhìn đi, anh em quan tâm anh biết bao, nguyên một ngày ở phim trường vì anh, còn bản thân thì bị lạnh đến bệnh đó!
Trình Hạ lập tức hiểu được ý của đối phương, lòng nghĩ Bùi tổng vì xem mình diễn xuất mà bệnh, mình có thể không qua đó chăm sóc được sao?
Tuy rằng khách sạn nhiều người lời ra tiếng vào, lỡ như bị nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt. Nhưng, vừa nghĩ đến người đàn ông bình tĩnh và mạnh mẽ kia, nằm bất lực trên giường vì bệnh tật, Trình Hạ cảm thấy lòng đau như cắt.
Bùi tổng của cậu bệnh rồi, cậu chỉ ước gì có thể bay đến bên cạnh đối phương.
Bị người khác nhìn thấy? Không sao cả, đeo khẩu trang đội mũ thì ai nhận ra cậu? Cậu có phải đại minh tinh nhà nhà đều biết đâu.
Trình Hạ gấp gáp đứng lên thay quần áo, hóa trang kỹ càng: “Giờ tôi qua ngay! Bùi tổng ở phòng mấy vậy?”
Bùi Thiệu Ngạn: “Lầu 20, phòng 2001. Em ở đây, anh qua tới thì em mở cửa cho anh.”
Vì vậy, dưới tình huống em trai và Trình Hạ cùng tần sóng giao tiếp kỳ lạ, Trình Hạ xuất hiện ở phòng Bùi Thiệu Trạch ở lầu 20.
Phong cảnh ở trường Trung học tư thục Minh Đức quả thật danh bất hư truyền. Khắp nơi đều là cây xanh hoa tươi, các tòa nhà dạy học đứng sừng sững giữa núi bao quanh bởi đám mây mù lượn lờ, nhìn qua không giống trường học mà giống một sơn trang nghỉ dưỡng hơn. Bùi Thiệu Trạch liên hệ với nhà trường dành ra một tòa để trống, nằm ở phía sau sân vận động trường, rất nhiều phòng trống trong tòa nhà có thể trực tiếp đổi thành cảnh trong nhà, như phòng học, thư viện, hội trường, phòng ngủ trong nhà nhân vật, v.v…
Sáng sớm hôm nay tổ đạo cụ và thiết kế phim trường đã đến để dựng bối cảnh. Cảnh đầu tiên được dựng là phòng học có nhiều cảnh quay nhất trong phim, còn làm thêm vài phòng trang điểm và phòng thay đồ bên cạnh.
Trình Hạ đi theo người đại diện đến phòng thay đồ thay quần áo, tạo hình xong thì đến phim trường.
Bên trong phòng học có tổng cộng 40 chỗ ngồi xếp thành bốn hàng dọc, chỗ của Tần Niên ở hàng thứ ba bên phải gần cửa sổ.
Vào năm lớp 10 sau kỳ thi giữa kỳ, đột nhiên có học sinh chuyển trường tên là Lục Phong Dương chuyển đến lớp họ, thầy giáo xếp cho cậu ấy ngồi hàng cuối cùng.
Chỗ ngồi của Tần Niên và Lục Phong Dương cách khá xa, cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Vào đêm tuyết hôm ấy, sau khi Lục Phong Dương đánh nhau với côn đồ được Tần Niên đi ngang qua cứu giúp, hai người dần dần thân thiết với nhau. Đúng lúc mỗi lần thi xong cả lớp sẽ xếp lại chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp đổi chỗ của Lục Phong Dương đến bên cạnh Tần Niên, hai người ngoài ý muốn trở thành bạn cùng bàn.
Cảnh đêm tuyết đã hoàn thành ở trường Trung học số 17. Do không đủ thời gian ở đó nên tất cả các cảnh quay trong phòng đều để đến Á An quay. Vì vậy hôm nay Trình Hạ và Thân Khải sẽ tiếp tục cốt truyện sau trận đánh nhau trong đêm tuyết kia.
Vì là sau đêm tuyết nên cả hai phải tiếp tục mặc đồ mùa đông.
Trình Hạ mặc áo len lông cừu bên trong bộ đồng phục, trời gần 30 độ mà mặc áo len thì nóng kinh khủng, cũng may trong phòng học có máy lạnh, Trình Hạ bước vào phòng mở máy lạnh, đạo diễn Lưu vẫy tay với cậu: “Trình Hạ, đến đây đến đây.”
Thân Khải đang đứng bên cạnh đạo diễn Lưu, sau khi nhìn thấy Trình Hạ, hai người nhìn nhau cười một cái xem như chào hỏi.
Đạo diễn Lưu chỉ về nhóm diễn viên mặc đồ học sinh bên cạnh: “Đây là những diễn viên quần chúng mà phó đạo diễn chọn ra từ học viện điện ảnh Á An. Họ sẽ theo suốt đoàn phim trong hai tháng tới, đóng vai bạn học và người nhà của các cậu. Mọi người làm quen trước đi.”
Diễn viên quần chúng quay xong một hai cảnh thì không cần xuất hiện nữa, tuy rằng ‘diễn viên quần chúng’ không quan trọng nhưng phải thường xuyên ở xung quanh nhân vật chính. Ví dụ như bạn học của vai chính, thầy giáo, người nhà, v.v… Đổi người sẽ dễ dàng tạo ra các lỗi nhỏ trong phim.
Phim vườn trường không có nhiều cảnh tượng hoành tráng, nên chỉ có mười mấy diễn viên quần chúng.
Trình Hạ chủ động chào hỏi mọi người, một Beta nữ dễ thương trong nhóm người tiến lên, cô bé nhỏ giọng nói: “Trình Hạ, em có xem MV “Mảnh vỡ ký ức” anh đóng rồi. Không ngờ em lại có cơ hội được đóng phim với anh, em thật sự vui lắm luôn!”
Còn có một nam Beta tỏ ý thân thiện với Trình Hạ: “Anh là sinh viên năm ba Học viện Điện ảnh Á An, đến đoàn phim kiếm chút tiền ăn. Hì hì, mong em giúp đỡ nhé.”
Trước mặt có rất nhiều sinh viên Học viện Điện ảnh trạc tuổi cậu, trong đó có rất nhiều trai đẹp gái xinh nhưng chưa bao giờ có cơ hội đóng vai chính hay vai phụ quan trọng, chỉ có thể đóng các vai phụ của phụ, kiếm chút tiền tiêu. Đây mới là tình trạng chân thực của Học viện Điện ảnh.
So ra thì Trình Hạ cảm thấy bản thân thật sự may mắn quá rồi, mười tám tuổi đã có thể diễn vai chính, Bùi tổng chính là nguồn gốc của tất cả những may mắn ấy.
Như là có thần giao cách cảm, cậu vừa nghĩ đến Bùi tổng thì Bùi Thiệu Trạch khoan thai bước vào phòng học.
Hôm nay Bùi tổng xịt thuốc giấu mùi tin tức tố, không còn khí thế áp bức như mọi hôm. Alpha không phóng thích tin tức tố dường như ôn hòa hơn rất nhiều, hơn nữa hôm nay anh không đeo cà vạt, cách ăn mặc cũng khá giản dị và tùy ý.
Nhóm diễn viên quần chúng nhìn thấy anh, tinh thần đồng loạt bị chấn động. Người đàn ông cao lớn chân dài, ngoại hình anh tuấn, còn thu hút hơn Thân Khải trẻ tuổi. Kiểu người đi đến đâu cũng đều ung dung, bình tĩnh gặp biến không hoảng, cho dù tin tức tố trên người đã được ẩn đi thì vẫn rất nổi bật, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của cả trường quay.
Trong ánh mắt có kinh ngạc có ngờ vực của mọi người, đạo diễn Lưu chủ động giới thiệu: “Đây là Bùi tổng, là nhà sản xuất, tổng giám chế của chúng ta.”
Nhà sản xuất? Nhóm diễn viên quần chúng không ngờ gương mặt của nhà sản xuất không hề thua kém một minh tinh nào cả. Phần lớn mặt mũi của các nhà sản xuất phim đều rất bình thường, thậm chí có rất nhiều ông chú trung niên bụng phệ, nhiều thói xấu. Bùi tổng thật sự khác hẳn những nhà sản xuất khác.
Bùi Thiệu Trạch đi đến trước mặt mọi người, gật đầu chào hỏi.
Anh đã điều tra thông tin chi tiết về những người này. Người trẻ tuổi thì là sinh viên Học viện Điện ảnh Á An, hai người diễn vai cha mẹ Lục Phong Dương là diễn viên lớn tuổi trong nhóm thường đóng vai cha mẹ nhân vật chính, đều không có vấn đề gì.
Thấy Trình Hạ mặc đồng phục còn mặc thêm áo lông, Bùi Thiệu Trạch dịu dàng hỏi: “Em mặc dày vậy có nóng không?”
Trình Hạ lắc đầu: “Cũng được ạ. Trong phòng có máy lạnh, có thể chịu được.”
Bùi Thiệu Trạch nhìn về phía mọi người, bình tĩnh dặn dò: “Vì hôm nay tiếp tục quay cảnh mùa đông nên nhiệt độ máy lạnh trong phòng mở rất thấp, nhưng bên ngoài trời nắng 30 độ. Sau khi quay xong mọi người đợi mấy phút để thích ứng nhiệt độ rồi hãy ra ngoài thay đồ. Lúc lạnh lúc nóng dễ bị cảm.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn lướt qua mọi người như đang quan tâm tất cả, nhưng lúc nói xong chữ cuối cùng thì ánh mắt lại dừng trên người Trình Hạ. Những người khác không để ý đến chi tiết này, Trình Hạ thì có. Trong lòng cậu rất ấm áp, nhìn vào mắt anh: “Cám ơn Bùi tổng quan tâm.”
Những diễn viên khác cũng nói theo: “Cám ơn Bùi tổng quan tâm.”
Bùi Thiệu Trạch ‘Ừ’ một tiếng, chuyển ánh mắt đến đạo diễn Lưu bên cạnh.
Đạo diễn Lưu thấy anh chỉ mặc quần tây và áo ngắn tay bèn nhắc nhở: “Bùi tổng, đừng quan tâm các diễn viên nữa, anh bị cảm bây giờ! Máy lạnh mở thấp như vậy, anh không mang theo áo khoác hả?”
Mặc áo ngắn tay ngồi trong phòng máy lạnh mở nhiệt độ thấp đúng là hơi lạnh. Bùi Thiệu Trạch nhìn biên kịch, thợ quay phim ngồi xung quanh đều mặc áo khoác, quay đầu nhìn em trai phía sau: “Tiểu Nghiêm, về khách sạn lấy cái áo khoác đen đến đây đi.”
Bản thân Bùi Thiệu Ngạn cũng lạnh tới nổi da gà khắp người, nghe anh nói vậy vội vàng đáp “Biết rồi Bùi tổng” rồi xoay người chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, tổ đạo cụ đã vào vị trí, bắt đầu quay phim.
Hôm nay là lần đầu tiên quay ‘cảnh lớp học’ kể từ khi khởi quay, đạo diễn Lưu muốn dàn diễn viên quần chúng và nhân vật chính trau dồi sự ăn ý với nhau. Nội dung cảnh này là đổi chỗ ngồi sau kiểm tra tháng, chủ nhiệm thông báo chỗ ngồi mới, Lục Phong Dương được chuyển đến bên cạnh Tần Niên, hai người vô tình trở thành bạn cùng bàn.
Đạo diễn Lưu quay thử trước, kêu tất cả mọi người di chuyển theo kịch bản, đối đáp lời thoại, nhóm diễn viên quần chúng nhanh chóng ngồi vào vị trí theo vai mình được nhận. Bốn mươi học sinh lớp 10/7 ngồi ngay ngắn trong phòng học.
Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc quay phim đến nay Trình Hạ gặp cảnh hơn bốn mươi người.
Trong lòng cậu khó tránh khỏi hơi căng thẳng.
Một khi đông người, khung cảnh rất dễ lộn xộn. Trong quá trình quay thử có vài người quên mất tên nhân vật mình nhận, lúc chủ nhiệm điểm danh không trả lời, hoặc là lúc đổi vị trí không cẩn thận đụng vào bạn học, cũng có người căng thẳng nên đụng ngã hộp bút trên bàn của người khác.
Trong phòng học là một mớ lộn xộn, khi mọi người đều quen với tên nhân vật và vị trí mình nên đi thì cũng đã qua nửa giờ.
Bùi Thiệu Ngạn cầm áo khoác bước vào, phát hiện tay của anh mình bị lạnh đến cứng ngắc, cậu nhóc không nhịn được nói nhỏ bên tai anh: “Sao anh không ra ngoài đợi chút, ở đây lạnh muốn chết!” Bùi Thiệu Trạch dửng dưng đáp: “Không sao.”
Tố chất thân thể anh luôn rất tốt, chỉ là máy lạnh thôi, không đến mức bị cảm.
Bùi Thiệu Trạch mặc áo khoác vào, tiếp tục theo dõi phim trường.
Có thể là do ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, hôm nay ở đây quá đông, anh vẫn lo Trình Hạ sẽ xảy ra chuyện. Ít phải theo dõi mấy cảnh quay, xác nhận không ai có ác ý với Trình Hạ thì anh mới yên tâm.
Lưu Học Nghị thường thấy cảnh rối loạn khi quay nhiều người, kiên nhẫn chỉ đạo nhóm diễn viên mới tới di chuyển thế nào, dần dần mọi người đã quen thuộc với nội dung, khi quay thử không còn rối nữa, Lưu Học Nghị vẫy tay ra hiệu: “Được rồi, lần tiếp theo là quay chính thức, mọi người chú ý vị trí của mình. Còn nữa, nhớ rõ lời thoại, không được quên nữa!”
Đèn bật lên, chính thức quay.
Cô gái trung niên đóng vai chủ nhiệm bước lên bục giảng: “Các em, lần kiểm tra tháng này thành tích lớp chúng ta không tệ, trung bình lớp xếp hạng 3 toàn khối. Bạn Tần Niên tiếp tục đứng nhất toàn khối!”
Tất cả mọi người đều nhìn Trình Hạ, cậu lập tức nhập vai, nở nụ cười xán lạn.
Những diễn viên quần chúng được mời từ học viện Điện ảnh rất chuyên nghiệp, có kỹ năng diễn xuất rất tốt, trạng thái của Trình Hạ và Thân Khải hôm nay rất ổn, đạo diễn Lưu dành cả một buổi sáng để quay cảnh này, gần mười một giờ rưỡi quay lần cuối cùng, tất cả diễn viên phát huy hoàn hảo, Lưu Học Nghị phấn khích vỗ tay: “Rất tốt, mọi người vất vả rồi. Cảnh này qua!”
Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nhìn các ‘bạn học’ trong bộ đồng phục, cô giáo đang nói trên bục giảng, công thức trên bảng đen, nghe thấy mọi người vẫn luôn gọi cậu là ‘Tần Niên’, Trình Hạ cảm thấy như cũng trở về thời cấp ba được miêu tả trong ‘Gấp giấy’. Vào ngay lúc đạo diễn Lưu nói ‘qua’, cậu có chút hoảng hốt, lúc này mới thoát vai Tần Niên.
Bữa trưa trực tiếp ngồi trong phòng học ăn cơm hộp, ăn xong tiếp tục quay.
Cả ngày hôm nay đều quay cảnh lớp học, diễn viên quần chúng chỉ cần một người bị lỗi là phải quay lại cảnh này, lời thoại lặp đi lặp lại hơn mười lần, mặt của cậu về sau sắp mất biểu cảm luôn rồi. Trình Hạ thầm nghĩ, những đề tài như chiến tranh, cảnh sát kẻ cướp, quay cảnh nhóm càng khó. Không chỉ khung cảnh lớn, người đông mà còn phải dùng dao dùng súng, rất có khả năng một cảnh phải quay mất mấy ngày.
Làm diễn viên không hề dễ dàng như cậu nghĩ — nhưng cậu thích nó.
Bùi Thiệu Trạch ngồi bên cạnh đạo diễn Lưu một ngày, thấy Trình Hạ diễn đi diễn lại một cảnh. Rõ ràng rất mệt nhưng khi đạo diễn Lưu hô “Bắt đầu”, cậu lập tức lấy lại sinh lực, nở nụ cười xán lạn.
Quả nhiên là một tên nhóc đầy sức sống, yêu thích diễn xuất đến như vậy.
Bùi Thiệu Trạch bắt đầu cân nhắc, bộ phim tiếp theo nên chọn chủ đề gì cho Trình Hạ? Bộ phim vườn trường coi như tác phẩm ra mắt, chỉ để Trình Hạ quen mặt với giới giải trí, bước đầu lấy tiếng. Bộ tiếp theo, đến lúc cải thiện kỹ năng diễn xuất, từ phái thần tượng từ từ chuyển sang phái thực lực.
Chủ đề cảnh sát kẻ cướp thì thế nào?
Cảnh sát trưởng thành bình tĩnh, cơ trí chắc chắn Trình Hạ chưa diễn được, dù sao tuổi tác và kinh nghiệm đều cần có. Nhưng thực tập sinh đội hình cảnh mới đi nhậm chức, hay là học viên trường cảnh sát nhiệt huyết chính nghĩa, kiểu nhân vật này có lẽ Trình Hạ có thể nắm được. Hơn nữa, đồng phục sẽ làm cho một người trở nên mạnh mẽ và đẹp trai hơn, tưởng tượng Trình Hạ mặc đồ cảnh sát, chắc chắn rất đẹp.
Bùi Thiệu Trạch cẩn thận suy nghĩ kế hoạch sự nghiệp của Trình Hạ, nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên hơi choáng.
Hay là ngồi với nhóm quay cả một ngày, quá mệt rồi sao?
Đúng lúc đạo diễn Lưu quyết định kết thúc công việc, Bùi Thiệu Trạch đứng dậy về khách sạn trước.
Nhưng buổi tối sau khi trở về, Bùi Thiệu Trạch bắt đầu hắt hơi không ngừng, anh vọt vào tắm nước nóng, thay áo choàng tắm ngồi trước bàn làm việc, định xem trong số tiểu thuyết Thiên Toàn mua bản quyền có bộ nào thích hợp với Trình Hạ không. Kết quả mới xem được mấy trang, hàng chữ trước mắt như chồng lên nhau, anh nhíu mày ấn vào thái dương, đầu truyền tới cơn đau kịch liệt, như là máu trong đầu bắt đầu ứ lại, sắp nổ tung.
Bùi Thiệu Trạch đau đầu khó chịu, dứt khoát tắt máy tính.
Bùi Thiệu Ngạn thấy tình trạng anh mình không đúng lắm, vội hỏi: “Anh, không phải anh cảm lạnh rồi chứ, sao hắt xì hoài vậy!”
Bùi Thiệu Trạch cau mày: “Chắc là nhiệt độ trong phòng máy lạnh quá thấp, gây đau đầu.”
Anh đánh giá quá cao tố chất của cơ thể này. Hôm nay cả tất cả diễn viên đều mặc áo mùa đông, cho nên máy lạnh trong phòng mở không khác với mùa đông là bao. Anh chỉ kêu Bùi Thiệu Ngạn lấy một cái áo khoác mỏng, ngồi cả một ngày đúng là bị cảm lạnh rồi.
Quả nhiên không thể tự tin mù quáng.
Bùi Thiệu Trạch đỡ đầu đứng dậy, giọng khàn khàn: “Anh đi ngủ một giấc.”
Bùi Thiệu Ngạn đi qua sờ lên trán anh mình, thấy nóng dọa người, cậu nhóc vội vàng xoay người: “Em xuống lầu mua thuốc cho anh!”
Thấy bước chân anh mình hơi loạng choạng, Bùi Thiệu Ngạn lập tức đưa tay ra đỡ anh về phòng ngủ, nằm xuống.
Lúc ra ngoài mua thuốc, cậu nhóc cẩn thận nghĩ, quyết định nhắn cho Trình Hạ một tin: “Trình Hạ, Bùi tổng bệnh rồi, hơi sốt nữa. Em muốn đi mua thuốc, anh biết tiệm thuốc ở đâu không?”
Câu này hỏi rất có kỹ thuật, ngoài mặt là hỏi vị trí của hiệu thuốc, trên thực tế là nói cho Trình Hạ biết bạn trai cậu bệnh rồi, cậu là người yêu nên đi thăm đúng không nào? Lúc con người bị bệnh thì hy vọng nhất chính là có người yêu bên cạnh chăm sóc đấy!
Trình Hạ thực sự hiểu được ý của Bùi Thiệu Ngạn, cậu hỏi: “Anh ấy bệnh có nặng không? Tôi có thể qua xem không?”
Tần số cuộc trò chuyện của em trai và Trình Hạ khớp nhau.
Bùi Thiệu Ngạn đáp lại: “Anh ấy hơi sốt, còn hắt xì liên tục. Hôm nay ngồi trong phim trường cả ngày, đoán chừng là mặc quá ít nên cảm rồi.”
Anh nhìn đi, anh em quan tâm anh biết bao, nguyên một ngày ở phim trường vì anh, còn bản thân thì bị lạnh đến bệnh đó!
Trình Hạ lập tức hiểu được ý của đối phương, lòng nghĩ Bùi tổng vì xem mình diễn xuất mà bệnh, mình có thể không qua đó chăm sóc được sao?
Tuy rằng khách sạn nhiều người lời ra tiếng vào, lỡ như bị nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt. Nhưng, vừa nghĩ đến người đàn ông bình tĩnh và mạnh mẽ kia, nằm bất lực trên giường vì bệnh tật, Trình Hạ cảm thấy lòng đau như cắt.
Bùi tổng của cậu bệnh rồi, cậu chỉ ước gì có thể bay đến bên cạnh đối phương.
Bị người khác nhìn thấy? Không sao cả, đeo khẩu trang đội mũ thì ai nhận ra cậu? Cậu có phải đại minh tinh nhà nhà đều biết đâu.
Trình Hạ gấp gáp đứng lên thay quần áo, hóa trang kỹ càng: “Giờ tôi qua ngay! Bùi tổng ở phòng mấy vậy?”
Bùi Thiệu Ngạn: “Lầu 20, phòng 2001. Em ở đây, anh qua tới thì em mở cửa cho anh.”
Vì vậy, dưới tình huống em trai và Trình Hạ cùng tần sóng giao tiếp kỳ lạ, Trình Hạ xuất hiện ở phòng Bùi Thiệu Trạch ở lầu 20.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất