Chương 39
Một câu “Tuế Tuế em nghe anh giải thích đã” của Kiếm ca còn chưa nói xong, Tuế Tuế đã cười lạnh bảo: “Gà rừng từ đâu chạy ra, tự thêm đất diễn cho bản thân.”
Đầu bên kia YY, Vị Vụ ôm Vệ Tân vào trong lòng, còn ép buộc người ta ngồi lên trên đùi mình.
Vệ Tân xấu hổ nói: “Anh giữ chút mặt mũi được không! Đang ở trước bao nhiêu người thế này!”
Vị Vụ hùng hồn trả lời: “Lúc không ở trước mặt người khác, em sẽ ngoan?” Nói xong còn hừ mạnh một tiếng.
Vệ Tân cuống lên: “Mấy câu xấu hổ như thế, ai nói ra được?!”
…
Hai người đó anh một câu em một lời, bề ngoài thì nghe như đang cãi nhau, trên thực tế thì là đang liếc mắt đưa tình.
Chậc.
Làm như chỗ này không ai có bồ.
Nhưng mà bị hai ảnh làm gián đoạn như thế, bầu không khí căng đét trong YY nhất thời bay sạch.
Tôi không nhịn được tằng hắng một tiếng, nói: “Đại sư huynh à, mấy anh nên cho cái đồ diễn sâu trước mặt tụi em một chút tôn trọng đi chứ?”
Lão Trương xen mồm: “Nè Cầu Lông, em có thể tôn trọng cái từ diễn sâu này một tí được không?”
Tôi ngẫm nghĩ, lão Trương vẫn là cái đồ trai thẳng lẳng lơ mê diễn sâu, quả thật có hơi không tôn trọng, vội vàng xin lỗi.
Kiếm ca: “…”
Tuế Tuế: “Mấy người thôi đi được rồi đó…”
Vị Vụ hôn cái chụt thật to, sau đó dặn dò: “Lão Trương, cậu để ý cho kỹ từng kênh, chuẩn bị tùy lúc chụp lại mỗi lời nói của Thư Nhu Nhu, Tuế Tuế lên Tieba, mở topic mới, tự nghĩ tiêu đề, nội dung không giới hạn, thơ ca gì cũng được. Trường Kiếm, cậu đăng ID của cô ta lên kênh thế giới hỏi, tôi đọc câu gì, cậu hỏi câu nấy.”
Tôi hỏi: “Vậy còn em thì sao?”
Vị Vụ suy nghĩ cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Em thì phối hợp với lão Trương đi, cho khỏi bị sót, cũng cảnh giác mấy cái ID khác lèo lái dư luận.”
Tuế Tuế nhấc tay phản đối: “Tiểu Vũ vốn dĩ không phân biệt được cái gì gọi là lèo lái dư luận đâu anh ơi.”
Tôi: “…”
Cậu đang công kích cá nhân mình đó nha Tuế Tuế!
Tình chị em cây khế của tụi mình chấm dứt từ đây.
Mà Vị Vụ, thì lại công nhận sự phản đối của Tuế Tuế, ổng đồng ý lời tự đề cử của Quạt Giấy thì thôi, còn duyệt luôn cho cả An Thành.
Tôi không phục.
Đáng tiếc chống án… Không có hiệu lực!
Tôi chỉ có thể an phận ngồi chồm hổm cắn hạt dưa.
Vệ Tân hỏi: “Vậy còn em?”
Vị Vụ: “Ngoan ngoãn làm gối ôm của anh, bảo đảm anh tinh lực sung mãn để phát huy.”
Tụi tôi: “…”
Ok fine.
Tụi tôi có thể làm gì được một cái máy làm sạch không khí đã được thay màng lọc bây giờ? Lại không thể block ổng…
Kế hoạch tác chiến của tụi tôi bắt đầu.
Tuế Tuế nghĩ ra một cái tít, gõ chữ cạch cạch, bắt đầu viết.
Lão Trương, Quạt Giấy, An Thành, và tôi, đều đang thủ thế chờ đợi —— Ba người kia là chuẩn bị chụp hình lại, còn tôi là chuẩn bị sẵn hạt dưa, gấp hộp giấy đựng vỏ.
Vị Vụ: “Cậu hỏi cô ta, cô ta quen biết cậu ở đâu.”
Kiếm ca nghe lời viết: 【Thư Nhu Nhu】cô quen biết tôi ở đâu?
Nhìn kênh thế giới chằm chằm, tụi tôi lâm vào một sự yên lặng quỷ dị.
Qua một lát sau, Kiếm ca dường như mới nhận ra được có gì đó sai sai, hỏi: “Mọi người… Làm sao vậy?”
Vị Vụ bất đắc dĩ hừ một tiếng.
Lão Trương: “Kiếm ca à, anh cũng quá thẳng như sắt rồi, anh không thể sửa lại từ ngữ một chút hả?! Một chữ cũng không thèm đổi?”
Kiếm ca: “…”
Tuế Tuế xấu hổ nói: “A Kiếm là cột Hoa Biểu (*) đó, tự hiểu ha.”
(*) Một loại cột đá nghi lễ được sử dụng trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc.
Tụi tôi: “…”
Kênh thế giới cũng không thể thu hồi tin nhắn, lời đã nói rồi, tựa như nước đã đổ ra.
Thư Nhu Nhu quả nhiên trả lời, phát huy nhuần nhuyễn khả năng nói lảng sang chuyện khác: 【Trường Kiếm】anh quả nhiên vô tâm với tôi, ngay cả tôi và anh quen nhau ở đâu cũng không nhớ, có lẽ không phải anh không nhớ, chỉ là không muốn nhớ mà thôi.
Tôi xem lại ảnh chụp lời nói của Thư Nhu Nhu, đọc đi đọc lại tám lần, không hiểu logic ở chỗ nào, nhìn chữ “nhớ” cuối cùng tôi suýt chút không nhận ra nữa…
Cũng thật là một thiên tài ngữ văn.
Vị Vụ bực mình bảo: “Cái đầu của cô ta chứa cái giống gì thế? Lông mèo à?”
Lão Trương giậm chân phản đối: “Không cho phép anh sỉ nhục con mèo nhỏ đáng yêu như vậy!”
Tôi: “…”
Nói nè lão Trương, lúc này anh còn tranh cãi cái này làm chi?
Vệ Tân cười ha ha: “Lão Trương vẫn vui như vậy ha!’
Vị Vụ tổ lái hỏi: “Có vui bằng chơi anh không?”
Tôi: “…”
Kiếm ca yếu ớt hỏi: “Vậy tôi nên trả lời sao đây?”
Vị Vụ: “Cậu nên đáp là… Tôi vừa nói cậu vừa gõ đi, không cần thêm thắt gì đâu. Gõ —— Bà thím à, tôi chưa từng gặp cái acc này của thím, thím không nói ra tôi quen biết thím như thế nào, thì sao nhớ được dăm ba cái tội danh có lẽ có của thím chứ?”
Tôi: “Đại sư huynh không hổ là dân Trường Ca, là người có văn hóa, có ăn có học!”
Lão Trương thì nịnh hót kinh dị: “Lão đại ngầu như trái bầu!”
Sau khi Kiếm ca gửi lên kênh thế giới theo như ý Vị Vụ, Thư Nhu Nhu coi bộ tức điên rồi, cũng không thèm giả tạo nữa, lộ ra sơ hở nói rằng: 【Trường Kiếm】Anh mắng tôi là bà thím tôi cũng nhịn, nhưng anh làm sao có thể quên được những ngày tháng tôi giúp anh đánh thắng chiến trường, cùng anh đi đánh danh kiếm?!
Thực ra cái loại lí do kiểu này, tốt ở chỗ là dùng ở đâu cũng được.
Tệ ở chỗ, Kiếm ca là một anh chàng kỳ quặc.
Trước đây tôi đã kể rồi ấy, trong trò chơi này, niềm vui duy nhất của Kiếm ca chính là cắm cờ tỉ thí cùng các đồng môn —— Các đồng môn, ý tôi là kiếm thuần, không bao gồm khí thuần, vì Kiếm ca đã nói rằng: “Kiếm thuần với khí thuần là đồng môn cái gì?”
Ngoài ra, niềm vui còn lại của ảnh là đi chơi với bạn gái Tuế Tuế.
Cho nên ảnh, chưa bao giờ đánh chiến trường.
Never!
Có thành tích thắng chiến trường làm chứng.
Vị Vụ chỉ huy Kiếm ca gài bẫy: 【Thư Nhu Nhu】Đánh chiến trường, danh kiếm với tôi vào tháng mấy? Tôi nửa cuối năm nay mới chơi trò này. Nếu như cô nói rất thích tôi, thì chắc phải nhớ rõ thời gian chứ nhỉ?
Thư Nhu Nhu cũng ngu, hoàn toàn bị nắm mũi dắt đi: 【Trường Kiếm】Là vào tháng 10!
Kiếm ca không cần Vị Vụ nói thêm gì nữa, trả lời ngay trên kênh thế giới: Được rồi, đừng diễn nữa, điều tra mọi chuyện bịa đặt trước đã, kênh thế giới nói không rõ, hẹn gặp trên Tieba.
Quần chúng hóng thị dồn dập hỏi xin link.
An Thành rất tích cực tự tiến cử, làm bộ là “Người qua đường tốt bụng” tiết lộ cái tít của topic.
Vị Vụ: “Được rồi, bằng chứng cũng đã lấy được. Trí thông minh có nhiêu đây mà cũng dám ra hại người, không biết tự lượng sức…” Nói xong, ổng còn giả ngáp một cái, “Mọi chuyện còn lại giao cho mấy cậu đấy, anh với Vệ Tân đi ngủ đây, em ấy buồn ngủ rồi.”
Tôi: “…” Cờ hó mới tin!
Nhưng bó tay, Vị Vụ và Vệ Tân đã đồng thời out rồi.
Đầu bên kia YY, Vị Vụ ôm Vệ Tân vào trong lòng, còn ép buộc người ta ngồi lên trên đùi mình.
Vệ Tân xấu hổ nói: “Anh giữ chút mặt mũi được không! Đang ở trước bao nhiêu người thế này!”
Vị Vụ hùng hồn trả lời: “Lúc không ở trước mặt người khác, em sẽ ngoan?” Nói xong còn hừ mạnh một tiếng.
Vệ Tân cuống lên: “Mấy câu xấu hổ như thế, ai nói ra được?!”
…
Hai người đó anh một câu em một lời, bề ngoài thì nghe như đang cãi nhau, trên thực tế thì là đang liếc mắt đưa tình.
Chậc.
Làm như chỗ này không ai có bồ.
Nhưng mà bị hai ảnh làm gián đoạn như thế, bầu không khí căng đét trong YY nhất thời bay sạch.
Tôi không nhịn được tằng hắng một tiếng, nói: “Đại sư huynh à, mấy anh nên cho cái đồ diễn sâu trước mặt tụi em một chút tôn trọng đi chứ?”
Lão Trương xen mồm: “Nè Cầu Lông, em có thể tôn trọng cái từ diễn sâu này một tí được không?”
Tôi ngẫm nghĩ, lão Trương vẫn là cái đồ trai thẳng lẳng lơ mê diễn sâu, quả thật có hơi không tôn trọng, vội vàng xin lỗi.
Kiếm ca: “…”
Tuế Tuế: “Mấy người thôi đi được rồi đó…”
Vị Vụ hôn cái chụt thật to, sau đó dặn dò: “Lão Trương, cậu để ý cho kỹ từng kênh, chuẩn bị tùy lúc chụp lại mỗi lời nói của Thư Nhu Nhu, Tuế Tuế lên Tieba, mở topic mới, tự nghĩ tiêu đề, nội dung không giới hạn, thơ ca gì cũng được. Trường Kiếm, cậu đăng ID của cô ta lên kênh thế giới hỏi, tôi đọc câu gì, cậu hỏi câu nấy.”
Tôi hỏi: “Vậy còn em thì sao?”
Vị Vụ suy nghĩ cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Em thì phối hợp với lão Trương đi, cho khỏi bị sót, cũng cảnh giác mấy cái ID khác lèo lái dư luận.”
Tuế Tuế nhấc tay phản đối: “Tiểu Vũ vốn dĩ không phân biệt được cái gì gọi là lèo lái dư luận đâu anh ơi.”
Tôi: “…”
Cậu đang công kích cá nhân mình đó nha Tuế Tuế!
Tình chị em cây khế của tụi mình chấm dứt từ đây.
Mà Vị Vụ, thì lại công nhận sự phản đối của Tuế Tuế, ổng đồng ý lời tự đề cử của Quạt Giấy thì thôi, còn duyệt luôn cho cả An Thành.
Tôi không phục.
Đáng tiếc chống án… Không có hiệu lực!
Tôi chỉ có thể an phận ngồi chồm hổm cắn hạt dưa.
Vệ Tân hỏi: “Vậy còn em?”
Vị Vụ: “Ngoan ngoãn làm gối ôm của anh, bảo đảm anh tinh lực sung mãn để phát huy.”
Tụi tôi: “…”
Ok fine.
Tụi tôi có thể làm gì được một cái máy làm sạch không khí đã được thay màng lọc bây giờ? Lại không thể block ổng…
Kế hoạch tác chiến của tụi tôi bắt đầu.
Tuế Tuế nghĩ ra một cái tít, gõ chữ cạch cạch, bắt đầu viết.
Lão Trương, Quạt Giấy, An Thành, và tôi, đều đang thủ thế chờ đợi —— Ba người kia là chuẩn bị chụp hình lại, còn tôi là chuẩn bị sẵn hạt dưa, gấp hộp giấy đựng vỏ.
Vị Vụ: “Cậu hỏi cô ta, cô ta quen biết cậu ở đâu.”
Kiếm ca nghe lời viết: 【Thư Nhu Nhu】cô quen biết tôi ở đâu?
Nhìn kênh thế giới chằm chằm, tụi tôi lâm vào một sự yên lặng quỷ dị.
Qua một lát sau, Kiếm ca dường như mới nhận ra được có gì đó sai sai, hỏi: “Mọi người… Làm sao vậy?”
Vị Vụ bất đắc dĩ hừ một tiếng.
Lão Trương: “Kiếm ca à, anh cũng quá thẳng như sắt rồi, anh không thể sửa lại từ ngữ một chút hả?! Một chữ cũng không thèm đổi?”
Kiếm ca: “…”
Tuế Tuế xấu hổ nói: “A Kiếm là cột Hoa Biểu (*) đó, tự hiểu ha.”
(*) Một loại cột đá nghi lễ được sử dụng trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc.
Tụi tôi: “…”
Kênh thế giới cũng không thể thu hồi tin nhắn, lời đã nói rồi, tựa như nước đã đổ ra.
Thư Nhu Nhu quả nhiên trả lời, phát huy nhuần nhuyễn khả năng nói lảng sang chuyện khác: 【Trường Kiếm】anh quả nhiên vô tâm với tôi, ngay cả tôi và anh quen nhau ở đâu cũng không nhớ, có lẽ không phải anh không nhớ, chỉ là không muốn nhớ mà thôi.
Tôi xem lại ảnh chụp lời nói của Thư Nhu Nhu, đọc đi đọc lại tám lần, không hiểu logic ở chỗ nào, nhìn chữ “nhớ” cuối cùng tôi suýt chút không nhận ra nữa…
Cũng thật là một thiên tài ngữ văn.
Vị Vụ bực mình bảo: “Cái đầu của cô ta chứa cái giống gì thế? Lông mèo à?”
Lão Trương giậm chân phản đối: “Không cho phép anh sỉ nhục con mèo nhỏ đáng yêu như vậy!”
Tôi: “…”
Nói nè lão Trương, lúc này anh còn tranh cãi cái này làm chi?
Vệ Tân cười ha ha: “Lão Trương vẫn vui như vậy ha!’
Vị Vụ tổ lái hỏi: “Có vui bằng chơi anh không?”
Tôi: “…”
Kiếm ca yếu ớt hỏi: “Vậy tôi nên trả lời sao đây?”
Vị Vụ: “Cậu nên đáp là… Tôi vừa nói cậu vừa gõ đi, không cần thêm thắt gì đâu. Gõ —— Bà thím à, tôi chưa từng gặp cái acc này của thím, thím không nói ra tôi quen biết thím như thế nào, thì sao nhớ được dăm ba cái tội danh có lẽ có của thím chứ?”
Tôi: “Đại sư huynh không hổ là dân Trường Ca, là người có văn hóa, có ăn có học!”
Lão Trương thì nịnh hót kinh dị: “Lão đại ngầu như trái bầu!”
Sau khi Kiếm ca gửi lên kênh thế giới theo như ý Vị Vụ, Thư Nhu Nhu coi bộ tức điên rồi, cũng không thèm giả tạo nữa, lộ ra sơ hở nói rằng: 【Trường Kiếm】Anh mắng tôi là bà thím tôi cũng nhịn, nhưng anh làm sao có thể quên được những ngày tháng tôi giúp anh đánh thắng chiến trường, cùng anh đi đánh danh kiếm?!
Thực ra cái loại lí do kiểu này, tốt ở chỗ là dùng ở đâu cũng được.
Tệ ở chỗ, Kiếm ca là một anh chàng kỳ quặc.
Trước đây tôi đã kể rồi ấy, trong trò chơi này, niềm vui duy nhất của Kiếm ca chính là cắm cờ tỉ thí cùng các đồng môn —— Các đồng môn, ý tôi là kiếm thuần, không bao gồm khí thuần, vì Kiếm ca đã nói rằng: “Kiếm thuần với khí thuần là đồng môn cái gì?”
Ngoài ra, niềm vui còn lại của ảnh là đi chơi với bạn gái Tuế Tuế.
Cho nên ảnh, chưa bao giờ đánh chiến trường.
Never!
Có thành tích thắng chiến trường làm chứng.
Vị Vụ chỉ huy Kiếm ca gài bẫy: 【Thư Nhu Nhu】Đánh chiến trường, danh kiếm với tôi vào tháng mấy? Tôi nửa cuối năm nay mới chơi trò này. Nếu như cô nói rất thích tôi, thì chắc phải nhớ rõ thời gian chứ nhỉ?
Thư Nhu Nhu cũng ngu, hoàn toàn bị nắm mũi dắt đi: 【Trường Kiếm】Là vào tháng 10!
Kiếm ca không cần Vị Vụ nói thêm gì nữa, trả lời ngay trên kênh thế giới: Được rồi, đừng diễn nữa, điều tra mọi chuyện bịa đặt trước đã, kênh thế giới nói không rõ, hẹn gặp trên Tieba.
Quần chúng hóng thị dồn dập hỏi xin link.
An Thành rất tích cực tự tiến cử, làm bộ là “Người qua đường tốt bụng” tiết lộ cái tít của topic.
Vị Vụ: “Được rồi, bằng chứng cũng đã lấy được. Trí thông minh có nhiêu đây mà cũng dám ra hại người, không biết tự lượng sức…” Nói xong, ổng còn giả ngáp một cái, “Mọi chuyện còn lại giao cho mấy cậu đấy, anh với Vệ Tân đi ngủ đây, em ấy buồn ngủ rồi.”
Tôi: “…” Cờ hó mới tin!
Nhưng bó tay, Vị Vụ và Vệ Tân đã đồng thời out rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất