Dành Nửa Năm Sửa Kịch Bản, Tối Quá Mệt Mỏi Rồi

Chương 13

Trước Sau
Một số người khi say có thể ngủ một giấc tới chiều, trong khi những người khác thức dậy sớm một cách kỳ lạ. Hạ Tuấn Lâm là loại thứ hai.

Để không đánh thức Tống Á Hiên, cậu cầm theo điện thoại rón rén ra khỏi phong ngủ, ngồi sofa nghịch điện thoại.

Trong không khí, một mùi hương dần lan ra. Đến khi cả người đổ đầy mồ hôi, Hạ Tuấn Lâm mới ý thức được có điều gì đó không đúng

Mùi hương này... có chuyện gì xảy ra vậy?

Hạ Tuấn Lâm tắt điện thoại di động và bắt đầu đứng lên tìm kiếm, cuối cùng cậu phát hiện mùi lạ này phát ra từ phòng ngủ.

Cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cửa vừa mở ra, mùi hương nồng đậm càng nhiều, Hạ Tuấn Lâm không xác định được rốc cuộc có chuyện gì. Chỉ biết rằng đây là mùi hoa, lôi cuốn và nóng bỏng.

Mùi này... không phải là Tống Á Hiên phân hóa rồi chứ?

Hạ Tuấn Lâm không nhớ rõ lắm về vấn đề phân hóa, chỉ nhớ mơ hồ trong nguyên tác có nói chuẩn bị phân hóa sẽ rơi vào kì phát sốt.

Cậu vội vàng ra khỏi phòng ngủ và nhanh chóng tìm hiểu về kỳ phân hóa.

Biết có hôm nay, cậu sẽ chuẩn bị kiến thức tốt một chút a!

Trên mạng nói chính thức phân hóa bình thường sẽ có vài kỳ phát sốt, mỗi lần sẽ kéo dài khoảng ba ngày.

Có một kỳ phát sốt cuối cùng, sẽ sốt rất cao đồng thời phóng ra không thể khống chế phần tử các tin tức tố. Trong lúc này người ta sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý lần đầu tiên. Cần có phụ huynh hướng dẫn.

Hướng dẫn tỉ mỉ??

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Hướng dẫn? Làm sao cậu có thể hướng dẫn được! Chẳng lẽ để cậu dạy Tống Á Hiên cách tự giải quyết vấn đề sinh lý?

Mùi hương trong phòng càng ngày càng đậm, tiếng thở dốc khó nhọc của Tống Á Hiên càng ngày càng rõ ràng.

Không còn cách nào, Hạ Tuấn Lâm chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là đi vào.

Da thịt Tống Á Hiên nóng bừng, hơi thở cũng nóng bừng tựa như khí đốt. Hắn ôm trầm lấy Hạ Tuấn Lâm không chịu buông tay, vừa cọ loạn vào người cậu vừa nói giọng yếu ớt. "Hạ nhi, ta khó chịu, ta bị làm sao vậy?"

"Cậu đang ở giai đoạn sốt trước kỳ phân hóa." Trong bóng tối, khuôn mặt của Hạ Tuấn Lâm đã đỏ bừng, nhưng giọng điệu vẫn như cũ bình tĩnh như mọi khi.

"Ta cuối cùng cũng phân hóa rồi sao? Nhưng ta rất khó chịu, phải làm sao bây giờ?"

Hạ Tuấn Lâm nắm lấy tay Tống Á Hiên, sơ lược thực hiện giúp hắn một lần.

"Cứ làm như thế này, sẽ không khó chịu nữa."

Cậu buông tay, vốn định tạm thời rời khỏi nơi này.

Tống Á Hiên siết chặt eo cậu không chịu buông ra, "Ta khó chịu lắm, cậu giúp tôi được không, đừng đi mà."

Giọng nói đó còn ma mị hơn cả mùi của căn phòng, trán của Hạ Tuấn Lâm gần như bốc khói.

Cậu gạt ra hai lần, thấy Tống Á Hiên thật sự không thoải mái, đành phải ở trong phòng.

Trước tiên cứ giải quyết cơn sốt này của Tống Á Hiên trước rồi nói sau vậy.

Tống Á Hiên bắt đầu thở gấp càng dồn dập hơn, nhưng lại không thể nào phát tiết được khiến hắn vô cùng khó chịu.

Khi Hạ Tuấn Lâm đang suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra, Tống Á Hiên đã ôm lấy và rụi lung tung vào người cậu: "Hạ Nhi, ta vẫn khó chịu quá, giúp ta, giúp ta với... "

"Chuyện này không ai có thể giúp cậu, tùy theo vận khí của cậu thôi, ta đã cho cậu phương pháp, cứ tùy ý mà làm."

"Nhưng ta vẫn khó chịu, thực khó chịu..."

Ở lại đây với tư cách là người cố vấn cuộc đời đã là giới hạn của Hạ Tuấn Lâm rồi, không thể giúp được gì nữa, kể cả kiếp sau cũng không được.

Cậu vắt óc nghĩ ra một giải pháp không đáng tin cậy: "Vậy thì... cậu có thể nghĩ về người mình thích trong lòng thử xem?"

"Người tôi thích......"

"Đúng, đúng!" Hạ Tuấn Lâm gỡ tay Tống Á Hiên ra khỏi người mình và ấn nó trở lại vị trí ban đầu: "Cậu có thể để tưởng tượng rằng người đó đang giúp cậu. "

Hạ Tuấn Lâm có thể cảm thấy Tống Á Hiên đang dần di chuyển, hơi thở cuối cùng cũng trở nên bình thường.

Trong khi cậu đang thở phào nhẹ nhõm, cậu mơ hồ nghe thấy Tống Á Hiên đang nói gì đó.

Vậy thì người đó có thể nói về điều gì nữa, chắc chắn sẽ là Lưu Diệu Văn!

Nếu Lưu Diệu Văn ở đây vào lúc này, chẳng phải cốt truyện sẽ có một bước tiến dài sao!

Tại sao thời điểm quan trọng như này hắn ta không ở đây chứ?

Tống Á Hiên giọng nói càng ngày càng lớn, tên trong miệng cũng dần dần rõ ràng.

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, tại sao dường như cậu đã nghe thấy từ "Lâm"?

Cậu ghé sát vào môi Tống Á Hiên, cẩn thận nghe xem đối phương đang nói gì.

"... Lâm... Hạ Tuấn Lâm..."

Hạ Tuấn lâm: "?!"

Lầm rồi! Tống Á Hiên tại sao lại gọi tên cậu!

"Chờ đã, cậu nhầm lẫn gì sao..."

Cậu còn chưa nói hết, Tống Á Hiên đã "Hừ" lạnh một tiếng, cơ thể hắn mềm nhũn ngã về phía Hạ Tuấn Lâm.

Giống như nhận được một củ khoai tây nóng hổi, ​​Hạ Tuấn Lâm cảm thấy lòng bàn tay sắp bỏng mất rồi.

Cậu đỡ người kia nằm xuống giường.

Sai, điều này là rất sai lầm!

Tống Á Hiên không phải nam chính sao? Tại sao lại gọi tên cậu?

Có lẽ nào là do cậu nhập vai quá nhiều nên đã khiến Tống Á Hiên đem lòng yêu cậu?

Điều đó là không thể. Thanh tiến trình luôn di chuyển. Nếu cốt truyện thực sự sụp đổ như thế này, thanh tiến trình chắc chắn sẽ bị đứt đoạn.

Dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, Hạ Tuấn Lâm luôn có được câu trả lời:

Hẳn là vì cậu luôn cứu Tống Á Hiên lúc quan trọng, điều này khiến Tống Á Hiên nảy sinh tình cảm với cậu, nhưng Tống Á Hiên không hiểu tình cảm nên đã nhầm tình cảm này với tình yêu!

Hạ Tuấn Lâm điên cuồng tẩy não bản thân, không hề phát hiện ra Tống Á Hiên đã tỉnh, chậm rãi quấn lấy cậu.

Mặt Tống Á Hiên gần như áp vào tuyến của Hạ Tuấn Lâm vừa ngửi vừa nói: "ta nghĩ ta ngửi được rồi, cậu có thể, phóng một chút tin tức tố được không?"

Hạ Tuấn Lâm giật mình nắm lấy bả vai Tống Á Hiên, đẩy người kia ra, nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc: "Không, một ngày làm thầy cả đời làm cha, cậu đây là loạn luân đấy. "

"Ta không có nhiều cha như vậy."

"Như vậy cũng không được. Từ nay về sau, cậu không được đụng vào tuyến của ta nữa."

"Tại sao?" Tống Á Hiên đột nhiên thút thít. "Không phải là có thể đụng vào trước đây sao?

Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt hít một hơi thật sâu và cảnh cáo bản thân đừng mềm lòng!

"Bây giờ cậu là người lớn, nó không giống như trước đây."

"Có gì khác nhau? Cậu vẫn là Hạ Tuấn Lâm, tôi vẫn là Tống Á Hiên, rõ ràng không có gì thay đổi!"

"Đúng là chúng ta không thay đổi, nhưng cậu phân hóa rồi!"

"Vậy ta thà không phân hóa, cậu đừng đẩy ta ra. Ta không phân hóa nữa, cầu đừng đẩy ta ra xa, có được không?"

Nói xong, Tống Á Hiên lại muốn hướng Hạ Tuấn Lâm dựa vào.

Hạ Tuấn Lâm khó khăn giữ lấy vai Tống Á Hiên, gần như không thể chịu nổi thái độ đeo bám này.

Cả hai bắt đầu giằng co, nhiệt độ trong phòng lại tăng lên, Tống Á Hiên kéo tay Hạ Tuấn Lâm một cái, nhiệt độ nóng như thiêu như đốt.

Hằn cả một vết trên tay cậu.

Hạ Tuấn Lâm chắc cũng hiểu giai đoạn sốt này không phải chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết được!

Chạy là thượng sách.

Với một sức mạnh bất ngờ, cậu đẩy Tống Á Hiên ra và lao ra khỏi phòng.

Tống Á Hiên loạng choạng và đuổi theo, chặn cửa không cho Hạ Tuấn Lâm đóng lại.

"Đừng đi, không phải nói sẽ không bao giờ rời xa ta sao? Không phải nói sẽ vĩnh viễn che chở cho ta sao?"

"Ta ở ngoài, không gọi là rời đi."



"Vậy thì vào đi, vào cùng ta được không?"

Thái độ hạ Tuấn Lâm vô cùng kiên quyết.

"Đừng nói nữa, không thể nào, ta đã dạy cậu phương pháp, cậu tự mình giải quyết vấn đề."

"Ta không thể, cậu giúp ta..."

"Cậu có thể!"

"Ta không thể."

Hạ Tuấn Lâm không muốn có một cuộc cãi vã bổ dưỡng như vậy.

Tống Á Hiên đã bắt được tay cậu trong lúc cả hai cãi vã.

Cổ tay mềm mại và nóng bỏng khiến cậu nổi da gà.

Tống Á Hiên tiếp tục cầu xin, nói hắn rất khó chịu, còn nói tay hắn bị đau, muốn Hạ Tuấn Lâm giúp hắn.

Hạ Tuấn Lâm một phen chiến đấu giữ dội giữa thiên thần và con quỷ trong lòng. Vừa rồi đã giúp một lần, không bằng...

Không được, không nên, vừa rồi đã giúp một lần, không thể dung túng lần thứ hai.

Hạ Tuấn Lâm nhớ lại địa hình của phòng khách trong đầu, sau khi tính toán đường đi, cậu đột nhiên kéo tay Tống Á Hiên, với tốc độ tên lửa chạy thật nhanh.

Mở cửa, đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại một cái, không cho Tống Tư Viễn cơ hội!

Vừa mới thả lỏng, Hạ tuấn Lâm phát hiện hai chân mềm nhũn, cậu chậm rãi dựa vào cửa ngồi xuống đất.

Tống Á Hiên gõ cửa một hồi, vừa khóc vừa phát ra tiếng động, may mà cửa sắt cách âm, không làm phiền những cư dân khác.

Hạ Tuấn Lâm bịt tai lại, cố gắng không phản ứng.

Một lúc sau, bên trong dần dần trở nên yên tĩnh.

Hạ Tuấn Lâm nhìn lên bầu trời một lúc, hôm nay trời nhiều mây, thỉnh thoảng có một cơn gió mát thổi qua làm dịu đi hơi nóng trong người.

Một lúc sau, cậu cảm thấy hơi lạnh.

Vấn đề tệ hơn đó là, bởi vì chạy vội quá nên Hạ Tuấn Lâm không mang theo điện thoại.

Cậu co ro bên cửa, lặng lẽ đếm thời gian.

Vài phút này gần như dài hơn một năm.

Cảm thấy mình ở ngoài đã lâu, Hạ Tuấn Lâm chậm rãi mở cửa.

Ngay khi cánh cửa hé mở, mùi hương thoang thoảng bay ra, nhẹ hơn một chút so với trong phòng ngủ, khi xộc qua mũi chỉ còn lại một chút cảm giác hơi nóng.

Hạ Tuấn Lâm im lặng lắng nghe, có thể nghe được tiếng thở dốc bị áp lại.

Tuy nhiên, theo tính khí bám người của Tống Á Hiên, nếu còn chưa hết sốt, nếu phát hiện cậu đã đẩy cửa vào, chắc chắn sẽ lại xông ra.

Thời gian lâu như vậy, chắc là đã xong rồi đi.

Hạ Tuấn Lâm thò đầu vào trước.

Âm thanh thở dốc vừa rồi khi mở cửa nghe có vẻ lớn hơn.

Có lẽ ánh sáng không tốt vào một ngày nhiều mây, Hạ Tuấn Lâm bật đèn và nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không có gì cả.

Trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác không đúng, chậm rãi quay đầu. Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy một cảnh mà có lẽ cả đời cậu sẽ không bao giờ quên được.

Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác đứng chết cứng, bị chất lỏng bắn lên một tay.

Sau lần vừa rồi, Tống Á Hiên rõ ràng tỉnh táo không ít, giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Tuấn Lâm.

Vừa xin lỗi vừa dọn phẹp.

Trong mắt Tống Á Hiên, những thứ đó không khác gì nước mắt và mồ hôi, còn hỏi Hạ Tuấn Lâm tại sao tức giận?

Hạ Tuấn lâm có thể nói gì? Đánh chết cậu cũng không nói ra. Đây chính là hậu quả của việc cậu ba hoa bốc phét.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa, Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường một lúc lâu không ngủ được, luôn cảm thấy mùi thơm của Tống Á Hiên tràn ngập khắp nơi.

Cậu đi tới đi lui hồi lâu, rốt cục mở ra điện thoại di động, bổ sung kiến ​​thức phân hóa.

Khoảng 12-15 tuổi sẽ có 2-3 đợt sốt trước khi phân biệt chính thức, nhưng do các triệu chứng ở giai đoạn đầu sốt không rõ ràng nên đôi khi bản thân những người phân hóa không cảm thấy mình đang trong giai đoạn sốt, vì vậy các bậc cha mẹ có con đang trong giai đoạn phân biệt phải luôn chú ý.

Kiểm tra xem con bạn có bị sốt không.

Vẫn còn 1-2 đợt sốt trong tương lai, và biết bây giờ vẫn chưa muộn!

Hạ Tuấn Lâm đã mua một chiếc máy ghi nhiệt độ đắt nhất trên mạng, được chế tạo đặc biệt cho trẻ em đang trong giai đoạn phân hóa.

Nếu thân nhiệt của trẻ bất thường, phiếu ghi chép sẽ nhắc nhở phụ huynh.

Vẻ mặt của Tống Á Hiên nhàn nhạt đi sau khi nhìn thấy bảng ghi nhiệt độ, điều này tạo nên sự tương phản rõ rệt với vẻ ngoài vui mừng của Hạ Tuấn Lâm.

Mấy ngày sau Hạ Tuấn Lâm cũng không để tâm đến chuyện này, sau kỳ sốt đương nhiên phải thả lỏng, kéo Tống Á Hiên đi loanh quanh cả ngày.

Hôm đó, Hạ Tuấn Lâm đã đưa Tống Á Hiên đi xem một số cửa hàng túi và mua một số sản phẩm mới của mùa. Đôi chân mệt mỏi sau một ngày về nhà, cậu nằm dài trên giường.

Theo lý bình thường lúc này Tống Á Hiên sẽ xuống bếp nấu ăn. Thời khắc hắn mở cửa đi vào phòng ngủ. Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác hỏi:

"Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Ta tới bấm chân giúp cậu, nếu không mai sẽ đau chân đó."

Không nói thì không sao, vừa nhắc tới Hạ Tuấn Lâm thật sự cảm thấy chân vừa đau vừa sưng, khó chịu vô cùng.

Hạ Tuấn lâm ngồi trên giường, ngoan ngoãn để cho Tống Á Hiên phục vụ.

"Cậu khá chuyên nghiệp"

"Vừa học đó, cậu thích là được rồi."

"Cậu học nó vì ta, phải không?"

"Ừm."

Hạ Tuấn Lâm không nói nên lời, xứng đáng là nhân vật chính phản diện, tài đức vẹn toàn, nhưng tiếc thay, sau này quyền lợi lại dành cho người khác.

Hai người vừa trò chuyện vừa xoa bóp, thời gian trôi qua thật nhanh.

Sau khi mát xa, bữa ăn đã sẵn sàng, Hạ Tuấn Lâm kéo Tống Á Hiên đi ăn, sau đó xem tivi. Không ngờ lại vô tình mở một bộ phim chiếu một cảnh...

Hạ Tuấn Lâm bất giác giật mình, tựa hồ như gửi được một mùi gì đó không đúng.

"Cậu sao vậy? Mặt cậu đỏ như vậy?" Hạ Tuấn Lâm sờ trán Tống Á Hiên cảm thấy so với trán mình không hề nóng hơn tí nào.

Nó không giống như một cơn sốt, nó giống như...

Hạ Tuấn Lâm biến sắc, muốn thu tay lại, nhưng Tống Á Hiên đột nhiên nắm tay cậu lại.

Tống Á Hiên nhìn Hạ Tuấn Lâm, Hốc mắt mọng nước, gương mặt đang dần chuyển hồng áp sát gần vào cậu.

Hạ Tuấn Lâm hạ tầm nhìn, nhìn đến đôi môi anh đào đang mở hé cùng hơi thở dốc của người kia.

Không hiểu sao, cậu lại nghĩ đến ba chữ "thở hồng hộc".

Chúa ơi, sao cậu có thể dùng những từ ngữ như vậy để miêu tả Tống Á Hiên? Thật là tội lỗi!

Hạ Tuấn Lâm chột dạ, hướng mắt nhìn ra chỗ khác và lùi người lại cho đến khi sống lưng lạnh ngắt, khi nhận ra, cậu đã bị ép vào chân tường.

Tống Á Hiên tiến dần, bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo Hạ Tuấn Lâm

"Tống Á Hiên! Đừng bị thời kỳ phát sốt khống chế, tỉnh táo lại cho ta!"

"Thật khó chịu... Ta không thoải mái, cậu giúp ta..."

Giọng điệu của Tống Á Hiên vẫn như đang khóc.

Hạ Tuấn Lâm nổi da gà, nhưng cậu không thể đẩy được Tống Á Hiên dù chỉ nhích ra một chút.

Không biết có phải do cậu ảo tưởng hay không, nhưng sức lực của Tống Á Hiên dường như đang trở nên mạnh mẽ hơn.

Căn phòng dần dần tràn ngập hương thơm, khiến Hạ Tuấn Lâm cảm thấy choáng váng, tiếng thở hổn hển của Tống Á Hiên như rót vào tai cậu.

Trong không trung lại có một tầng hương khác, nó nóng bỏng và nồng đậm. Như thể hương thơm của những bông hoa đang cháy rực. Chỉ cần chạm vào liền có thể nổ tung.

Cậu thậm chí không thể đẩy ra cũng không thể thốt lên lời. Hạ Tuấn Lâm từ từ nhắm mắt. Trong lúc này, giữ vững được ý chí chính là kẻ chiến thắng.

Cậu có làm cách nào, Tống Á Hiên cũng không dễ dàng buông tha cho cậu.



Tống Á Hiên không ngừng áp sát, khoảng cách giữa hắn và Hạ Tuấn Lâm càng ngày càng nhỏ, hắn cúi đầu, dựa vào cổ Hạ Tuấn Lâm.

Hắn nhỡ rõ hương vị đó, giống như mùi thơm của bạch đào, không ngọt chút nào, nhưng khiến cổ họng hắn cảm thấy ngọt ngào và khô khốc. Khiến cổ họng hắn ngứa ran, yết hầu đau rát.

Chỉ Hạ Tuấn Lâm mới có thể cứu hắn.

Chỉ cần Hạ Tuấn Lâm chạm vào hắn, nỗi đau khiến người ta muốn chết đi sống lại này sẽ dịu đi.

"Cậu giúp ta, giúp ta..."

Tống Á Hiên lẩm bẩm, chóp mũi đã chạm vào tuyến của Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy.

Bàn tay của cậu vốn dĩ đã bị Tống Á Hiên áp chế, nhưng vào lúc này, cậu mới bộc phát ra lực lượng cực lớn, rút tay ra.

Cậu đưa tay chống mặt Tống Á Hiên.

Lòng bàn tay cảm thấy nóng bừng và ẩm ướt, Hạ Tuấn Lâm hít một hơi thật sâu, sau đó lại rút ​​tay về.

Giây tiếp theo, tuyến bị răng nanh đâm thủng.

"Ưm..."

Âm thanh của Hạ Tuấn Lâm như tiếng khóc nức nở, nó rất đau đớn, như thể gáy cậu bị cuộc đời xé toạc.

"Tống Á Hiên... ta... ưm..."

Hạ Tuấn Lâm tay đang run rẩy, cậu đang ôm lấy cổ hắn, vì sợ rằng nếu tay cậu rơi xuống, cổ sẽ cắn đứt mất.

Nếu không phải vì Tống Á Hiên còn chưa phân hóa, cậu nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến đây, nhưng vẫn cảm thấy không thể xuống chân, đành phải ngậm lửa nuốt ngược vào trong bụng.

Ngay sau đó, Tống Á Hiên nới lỏng răng nanh của mình và thay vào đó là mút và liếm.

Dần dần, cơn ngứa ran chuyển thành cơn tê dại như điện giật.

Cảm giác này càng làm cho Hạ Tuấn Lâm khó chịu hơn, vặn vẹo cổ muốn tránh, nhưng Tống Á Hiên kiến quyết không cho cậu thoát, dính chặt vào các tuyến của cậu.

Hạ Tuấn Lâm dựa vào tường bất lực, cảm giác như mình chẳng khác nào cầm thú, cậu tự nhéo mình để tính tảo.

Trong hai giờ, nó dài hơn hai năm.

Thời gian trôi qua, sức lực của Tống Á Hiên dần dần tiêu tán, hắn mềm nhũn người nằm gục trên vai cậu.

Hạ Tuấn Lâm đỡ người thanh niên dậy, nghiêm nghị hỏi: "Cậu có biết cắn tuyết của alpha rất kỳ quái không?"

"Không nha." Giọng Tống Á Hiên lười biếng, dựa vào người Hạ Tuấn Lâm như không còn sức lực.

Hạ Tuấn Lâm khó khăn ôm lấy vai hắn, "Dù sao tuyến alpha cũng không thể cắn được, cậu nhớ kỹ cho ta."

"Vì sao không cắn được?" Tống Á Hiên xoa xoa bả vai của Hạ Tuấn Lâm, "Thơm quá, ta ngửi được rồi."

"Pheromone giữa các AO hút nhau. Cậu cảm nhận được là chuyện bình thường, nhưng không thể nào cứ người này cắn người kia, phải không?"

"Ta thấy cậu thơm."

"Đó là vì cậu mới chỉ gửi qua của ta, nói chung là lần sau không được như vậy nữa?"

"Ồ."

Giọng của Tống Á Hiên biểu tình rõ ràng, hắn không muốn. Hạ Tuấn Lâm không hiểu, một omega như Tống Á Hiên tại sao lại hành động như vậy với tuyến của cậu.

Có thể đó chỉ là một triệu chứng đặc biệt của biệt hóa muộn chăng?

Hạ Tuấn Lâm vào nhà tắm, tắm rửa một lượt, nhìn lại đùi mình đã bị véo tới tím bầm, không khỏi kinh ngạc.

Khi xong xuôi, cậu bắt đầu phàn nàn với chủ cửa hàng bán máy đo nhiệt độ. Tại sao Tống Á Hiên sốt mà không hề nhắc.

Cậu tức giận cãi nhau với chủ quán nửa giờ. Bên kia khăng khăng rằng đồ của họ trước giờ chưa bao giờ sai.

Hỏi ngược lại cậu có phải hay không đứa trẻ nhà cậu không chịu đo thân nhiệt.

Hạ Tuấn Lâm lại quay ra hỏi Tống Á Hiên, dĩ nhiên người kia nói hắn đo rất đầy đủ.

Kỳ lạ!

Đây cũng là một trong những vấn đề của việc phân hóa muộn?

Sáng sớm hôm sau, có tiếng gõ cửa sắt.

Hạ Tuấn Lâm trùm chăn lại, thở dài.

"Để ta sẽ mở cửa." Tống Á Hiên từ trên giường đứng dậy.

Hạ Tuấn Lâm kéo chăn.

"Ồ"

Cánh cửa mở ra, không khí như đông cứng lại trong giây lát.

Lưu Diệu Văn sắc mắt khó chịu, "Hạ Tuấn Lâm có ở đây không?"

Trước khi Tống Á Hiên lên tiếng, Hạ Tuấn Lâm đã vén chăn lên và chạy nhanh ra cửa: "Ngươi đang tìm ta để làm gì?"

Lưu Diệu Văn liêc nhìn Tống Á Hiên, đi vào phòng và đưa cho Hạ Tuấn Lâm một tờ giấy.

Hạ Tuấn Lâm vừa nhìn nó ngay lập tức cảm thấy trời tối dần.

Đây là bảng điểm của bài kiểm tra cuối cùng, cậu thực sự Lưu Diệu Văn hai điểm.

Chắc chắn nam phụ có cứng cỏi cỡ nào cũng không thể thắng được nam chính, lẽ ra cậu phải thấy rõ điều này.

"Nhớ vụ cá cược của chúng ta không?"

Giọng điều của Lưu Diệu Văn có phần khiêu khích.

"Chà, vậy ngươi muốn gì?"

"Đánh cược chỉ đơn giản là nghe lời ta? Ta không cần ngươi suốt ngày ngoan ngoãn, chỉ cần một tháng là được rồi."

Hạ Tuấn Lâm thẳng thắn. "Quá lâu, nửa tháng."

"Một ngày thì sao?"

Hạ Tuấn lâm ánh mắt nghi ngờ, "Ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao?"

Lưu Diệu Văn nhếch khóe môi, "Một ngày, ngươi cho ta ngủ với ngươi."

"Thỏa thuận, chỉ một tháng."

Trong chốc lát, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy chỉ là một tháng, trong nháy mắt trôi qua.

Lưu Diệu Văn giọng đầy tiếc nuối nói thêm, "Bắt đầu từ hôm nay, mặc quần áo vào."

"Cái gì?"

"Tại sao nhiều câu hỏi như vậy?"

"Được."

Hạ Tuấn Lâm đáp lại một cách ủ rũ, chẩm rãi đi thay quần áo của mình.

Cậu lấy một chiếc quần tây, một chiếc áo sơ mi ra. Đột nhiên nhớ tới phía sau còn hai người, quay đầu nói. "Tôi phải thay đồ, mời hai người ra ngoài."

Lưu Diệu Văn giễu cợt. "Còn gì trên người ngươi ta không nhìn thấy? Ngại cái gì?"

Tống Á Hiên đột nhiên siết chặt tay, nhíu mày nói: "Hạ Nhi, ta đi ra ngoài trước."

Dứt lời, hắn ngoan ngoãn bước ra ngoài.

Hạ Tuấn Lâm tiếp tục nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn, "Khi còn bé, không tính, ngươi đi ra ngoài."

Lưu Diệu Văn nhún vai, nhưng cũng ngoan ngoan đi ra.

Hắn tốt như vậy, khiến cho Hạ Tuấn Lâm có chút không quen.

Hạ Tuấn Lâm đang thay quần áo trong phòng, hoàn toàn không để ý đến hai người bên ngoài đang nhìn nhau chằm chằm, cơ bắp căng thẳng, tựa hồ chuẩn bị khai chiến đến nơi rồi.

Một tháng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Hạ Tuấn Lâm này, mạnh không ép được, dịu dàng dễ siêu lòng.

Hiển nhiên bây giờ cả hai người bên ngoài đều hiểu được đạo lý này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau