Đánh Xong Trận Này Về Nhà Kết Hôn Thôi
Chương 5
Mấy hôm sau, chú Kiều ở nông trường bên cạnh có nướng ít bánh táo nên sang cho Yên Tuyết Sơn hai cái thì bất ngờ trông thấy một thằng nhóc lạ hoắc đang hì hà hì hục làm việc.
Thằng nhóc này trông rắn rỏi khỏe mạnh, mái tóc màu lúa thu vàng óng ánh. Hắn ở dưới ruộng ngẩng đầu lên, gương mặt bị phơi nắng ửng lên hai mảng hồng đào khỏe khoắn, đôi mắt thì sáng ngời như sao. Dù rằng trên người mặc bộ quần yếm nông dân và đôi ủng lấm bẩn cũng không thể giấu được khí chất rạng rỡ chất phác của hắn.
Trông hệt như công nhân nông trường sinh ra và lớn lên ở đây vậy.
Còn rất nhiệt tình chào hỏi:
- Con chào chú.
Thằng nhóc này ngoan quá thể! Làm người ta nhìn thôi đã thấy thích. Vừa thạo việc còn chịu khó nữa chứ, trông là biết trong nhà có truyền thống làm nông rồi!
Chú Kiều khen ngợi:
- Thằng nhóc Arthur này cũng giỏi thật đấy. Cậu không chỉ làm ruộng tốt mà đến cả thuê người làm cũng tốt nữa, quá là vừa lòng! Cậu tìm người làm thuê ở nhà môi giới nào thế? Cậu không biết đâu, năm ngoái chú thuê cái người kia á cứ hết ăn lại nằm thôi... Ôi, trông thằng nhóc lái máy móc nông nghiệp kìa, trời trời... Cái chức năng "Cấy tay" (1) kia chú còn chưa dùng thử bao giờ đâu, thằng nhóc này làm đúng giỏi, cơ giáp cứ như biến thành người sống ấy nhỉ.
Arthur được khen rất là vui, hệt như học sinh tiểu học lần đầu thi được một trăm điểm:
- Con cảm ơn chú.
Yên Tuyết Sơn cũng cạn lời.
Thằng nhóc này là sư sĩ điều khiển cơ giáp cận chiến đứng đầu Liên Bang đấy!
Có một lần kiếm ánh sáng của hắn bị hỏng ngay từ đầu nhưng hắn không chịu thua, chỉ dùng một thanh kiếm hợp kim ngắn lao lên đánh cận chiến rồi tách rời luôn cả cơ giáp của đối thủ.
Kỹ thuật điều khiển cơ giáp đánh cận chiến của Arthur có thể nói đã như tay chân trên cơ thể, muốn làm gì thì làm nấy.
Vậy nên, lúc thằng nhóc này khóc lóc van nài muốn ở lại giúp đỡ, Yên Tuyết Sơn nghĩ ngợi rồi nói:
- Cậu muốn ở lại cũng được thôi. Tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, nếu cậu có thể hoàn thành thì tôi sẽ cho cậu ở lại. Trong thời gian một tuần, cậu giúp tôi cấy hết một ruộng mạ. Nhưng yêu cầu phải dùng chức năng "Cấy tay" của cơ giáp, làm hỏng 200 cây coi như nhiệm vụ thất bại.
Ban đầu Arthur cảm thấy nhiệm vụ không khó lắm. Bởi vì ở trong doanh trại huấn luyện cơ giáp của quân đội có một môn huấn luyện là Điều khiển vi mô (2). Thực ra thì cũng giống như chơi game thôi, người thao tác phải điều khiển cơ giáp tránh được những tia laser đỏ dày đặc, yêu cầu đối với mỗi thao tác cực kì cao. Vì để rèn luyện kĩ thuật mà hồi trước hắn đã cày môn này suốt một khoảng thời gian, cho đến nay vẫn là người giữ kỷ lục cao nhất.
Nhưng đến khi bắt tay cấy mạ bằng cơ giáp hắn mới nhận ra nhiệm vụ này không đơn giản như vậy.
Cơ giáp vốn được tạo ra là để tàn phá, thế nên dù hắn có thể cầm được cây mạ lên nhưng trong quá trình điều khiển nếu có xíu xiu sai lệch thôi thì cũng sẽ thất bại tức thì.
Dù rằng hắn đã tập trung hết sức song ngày đầu tiên hắn vẫn làm hỏng hơn 100 cây mạ.
Cái của nợ này cmn còn đáng sợ hơn cả huấn luyện nữa.
Chủ yếu là nếu như thất bại, hắn sẽ phải đi. Đã đồng ý yêu cầu này rồi hắn sẽ không thất hứa.
Quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn như thế.
Yên Tuyết Sơn gọi nguyên tắc làm việc của bản thân là nguyên tắc có thể kiểm soát được. Tức là cho dù là làm cái gì chỉ cần có thể xác định một tiêu chuẩn hay quy tắc thì dù có hoàn thành hay không vẫn có thể kiểm soát nó. Chứ không phải cứ làm thôi, không có lý do, không có nguyên tắc gì hết.
Arthur mấy đêm này đều không ngủ mà tiếp tục ở vựa lúa tập cầm chén thủy tinh để luyện thêm. Sang ngày thứ hai, hắn đã giảm được số lượng cây bị hỏng xuống trong khoảng 50 cây, ngày thứ ba là trong khoảng 10 cây, ngày thứ tư không hỏng một cây, đã thành thạo các kỹ thuật làm nông... Trước thời hạn nửa ngày hắn đã hoàn thành công việc Yên Tuyết Sơn quy định.
Arthur vô cùng vui sướng đi tìm Yên Tuyết Sơn đòi chìa khóa phòng cho khách.
Yên Tuyết Sơn thoải mái đưa hắn chìa khóa:
- Ừm, ngủ một đêm, ngày mai tôi đưa cậu đến bến cảng, vừa đúng lúc kì nghỉ phép của cậu kết thúc.
Arthur như bị sét đánh, hắn buồn bực nói:
- Em biết rồi, nếu mà em có thể làm xong việc sớm hơn thì tốt rồi.
Yên Tuyết Sơn:
- Hiện giờ cậu còn là quân nhân đấy, sao có thể tự ý rời khỏi vị trí trong thời gian dài được.
Yên Tuyết Sơn lại hỏi:
- Sau này thì sao? Về sau cậu dự định như thế nào? Tìm cộng sự mới thay vị trí của tôi hay là chuyển hẳn luôn sang vị trí chỉ huy?
Arthur nhìn sang anh với ánh mắt nồng nhiệt, đáp:
- Em không tìm cộng sự mới. Em chỉ muốn cùng tác chiến với anh thôi thầy.
Yên Tuyết Sơn đang ăn bánh táo, anh mút chỗ nước đường dính trên ngón tay, nghe thấy thế bèn nhìn về phía Arthur, đầu lưỡi liếm nhẹ lên mu bàn tay, nói:
- Tôi đã giải ngũ rồi, cơ giáp cũng đã giao lại, tôi không thể làm cộng sự của cậu nữa.
Sư sĩ cận chiến và sư sĩ viễn chiến muốn tác chiến cùng nhau cần phải huấn luyện và rèn luyện trong thời gian rất dài. Còn phải tiến hành kiểm tra độ phù hợp của tinh thần lực, ít nhất phải cao tới 50% mới có thể cộng tác với nhau.
Lúc anh và Arthur mới quen biết, độ phù hợp của hai người chỉ có 63%, không phải là cao, chỉ tạm đủ. Qua vài năm, độ phù hợp dần tăng lên, vào hai năm trước độ phù hợp đã tăng lên đến 99.9%, thế nhưng cũng kẹt cứng ở mức này dù thế nào cũng không tăng thêm nữa.
Để tìm được một sư sĩ cộng tác tốt cực kì khó.
Nói ra thì thấy hơi vô lý nhưng có rất nhiều sư sĩ luôn miệng nói lời ngọt ngào với người yêu nào là em là bạn đời định mệnh của anh, song nhoáng cái đã đổi người mới. Cộng sự là bê tông cốt thép, người yêu là nước chảy mây trôi. Một khi gặp được sư sĩ có thể phối hợp hết sức ăn ý với mình trên chiến trường, nếu như "đánh mất nhau" thì có khi cả đời cũng không thể tìm được người thứ hai được như thế nữa.
Yên Tuyết Sơn từng gặp người cộng sự, quan hệ cá nhân cực kì tệ, thật không khác gì nước với lửa. Nhưng một khi ra chiến trường lại là một chuyện khác. Dù cho mối quan hệ cá nhân có tệ tới đâu thì cũng không thể tách ra.
Dù sao cũng là bạn đồng hành, Yên Tuyết Sơn hiểu được tâm lý "không ở núi Vu thì không phải mây" của Arthur. Trong lòng anh Arthur cũng là cộng sự sư sĩ cận chiến hoàn mỹ nhất, thật không thể tìm được ai tốt hơn hắn. Giả như là có đi chăng nữa thì cũng không còn thêm sáu năm cho hai người rèn giũa lẫn nhau nữa.
Anh rất thích cùng sóng vai chiến đấu với Arthur.
Nghĩ tới đây, Yên Tuyết Sơn chợt hiểu ra.
Anh biết rồi! Chắc hẳn là Arthur muốn anh quay về tiếp tục làm cộng sự của hắn! Thì ra là thế!
Yên Tuyết Sơn khẽ ho một tiếng, nói:
- Có lẽ cậu nên thử tác chiến cùng người khác xem sao. Trước khi cậu làm cộng sự của tôi thì tôi cũng từng có mấy người cộng sự khác đấy thôi? Tuổi tôi khi ấy cũng xấp xỉ tuổi cậu bây giờ, hai lăm hai sáu tuổi, vẫn kịp để cậu rèn luyện lại từ đầu với cộng sự mới đấy.
Arthur lại nổi giận:
- Không muốn! Em không muốn! Em chỉ cần anh thôi! Những người khác em đều không muốn!
Yên Tuyết Sơn thờ ơ nói:
- Vậy cậu chuyển sang vị trí chỉ huy đi. Chiến công ở tiền tuyến cậu đã tích lũy đủ rồi lại còn là con trai Tổng thống, việc thăng chức lên Nguyên soái là chuyện trong tầm tay thôi.
Dù sao thì anh cũng giải ngũ rồi, tuyệt đối sẽ không về nữa. Mấy giống rau anh trồng đều lên mầm cả rồi kia kìa!
Arthur cúi đầu lặng im, không giống như đang vui. Một lát sau, hắn mới nói:
- Thầy, đừng nói chuyện trong quân đội nữa. Chúng ta tâm sự chuyện của anh đi.
Yên Tuyết Sơn thắc mắc:
- Chuyện gì của tôi?
Ngón tay Arthur vân vê cái thìa, nói:
- Thì là... chuyện anh kết hôn ý. Em tới đây cũng mấy ngày rồi mà vẫn chưa gặp được cô gái kia. Anh cố ý giấu người đi không cho em gặp phải không?
Yên Tuyết Sơn đáp:
- Không phải cô gái. Là một anh chàng.
Yên Tuyết Sơn vừa dứt lời thì trông thấy Arthur thoáng ngơ ra, chớp mắt cái đã thấy trên người hắn toả ra sự phẫn nộ kinh khủng hệt như ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào. Sau đó, "núi lửa" được hắn kiềm chế lại. Arthur nở nụ cười để làm dịu bầu không khí nhưng nom mặt hắn như càng dữ hơn:
- À à, là một anh chàng à... Em... em không biết là anh lại đồng ý quen con trai.
Hắn nói tiếng nào là như thở hắt ra tiếng nấy. Yên Tuyết Sơn không hiểu hắn làm sao.
Kế hoạch ban đầu của anh là ưu tiên nữ giới. Thế nhưng anh nào có cách nào đâu? Các quý cô đều không vừa ý anh. Hệ thống ghép đôi của công ty mai mối chỉ đưa ra vài nam Alpha đồng ý hẹn xem mắt với anh thôi.
Anh gật đầu nói:
- Ngẫu nhiên mà, tôi đành đồng ý thôi.
"Rắc." Ngón tay Arthur siết gãy cả cái thìa sắt.
Yên Tuyết Sơn khẽ giật mình. Anh nhìn sang Arthur, toan mở miệng nói thì Arthur đã buồn bực giành nói trước:
- Em biết em biết, em sẽ đền tiền cho anh.
Yên Tuyết Sơn nghe mà thấy hơi xấu hổ, bèn nói:
- Ờm... không cần đâu, mấy ngày nay cậu đã làm nhiều việc như vậy, một cái thìa không đáng là bao.
Cơm nước xong, người máy giúp việc đi tới thu dọn bát đũa.
Arthur không cố bình tĩnh thêm được nữa. Rốt cuộc hắn vẫn bước một bước giẫm thẳng vào "bãi mìn", bộc phát ra:
- Nhưng mà thầy ơi, chúng ta đã từng làm chuyện kia rồi. Làm sao anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả rồi kết hôn với người khác vậy chứ? Có khi... có khi, thầy à, trong bụng anh hiện giờ đã có con của chúng ta rồi đấy.
Yên Tuyết Sơn không nhịn được, nói thẳng:
- Cậu tỉnh táo giúp tôi, tôi là một nam Beta. Tôi không thể mang thai. Chuyện lần trước tôi đồng ý làm với cậu là vì nể tình chiến hữu nhiều năm của chúng ta. Với lại là do trước trận quyết chiến cậu nghĩ rằng có khả năng cậu sẽ hi sinh nên muốn "phá thân" trước khi chết, trong tình huống đặc biệt lại không có ứng viên nào khác phù hợp. Cậu không cần vì đã trao lần đầu tiên cho tôi mà giữ bất cứ trách nhiệm không cần thiết nào trong lòng.
____________
(1) 手动插秧
(2) 微操训练
Thằng nhóc này trông rắn rỏi khỏe mạnh, mái tóc màu lúa thu vàng óng ánh. Hắn ở dưới ruộng ngẩng đầu lên, gương mặt bị phơi nắng ửng lên hai mảng hồng đào khỏe khoắn, đôi mắt thì sáng ngời như sao. Dù rằng trên người mặc bộ quần yếm nông dân và đôi ủng lấm bẩn cũng không thể giấu được khí chất rạng rỡ chất phác của hắn.
Trông hệt như công nhân nông trường sinh ra và lớn lên ở đây vậy.
Còn rất nhiệt tình chào hỏi:
- Con chào chú.
Thằng nhóc này ngoan quá thể! Làm người ta nhìn thôi đã thấy thích. Vừa thạo việc còn chịu khó nữa chứ, trông là biết trong nhà có truyền thống làm nông rồi!
Chú Kiều khen ngợi:
- Thằng nhóc Arthur này cũng giỏi thật đấy. Cậu không chỉ làm ruộng tốt mà đến cả thuê người làm cũng tốt nữa, quá là vừa lòng! Cậu tìm người làm thuê ở nhà môi giới nào thế? Cậu không biết đâu, năm ngoái chú thuê cái người kia á cứ hết ăn lại nằm thôi... Ôi, trông thằng nhóc lái máy móc nông nghiệp kìa, trời trời... Cái chức năng "Cấy tay" (1) kia chú còn chưa dùng thử bao giờ đâu, thằng nhóc này làm đúng giỏi, cơ giáp cứ như biến thành người sống ấy nhỉ.
Arthur được khen rất là vui, hệt như học sinh tiểu học lần đầu thi được một trăm điểm:
- Con cảm ơn chú.
Yên Tuyết Sơn cũng cạn lời.
Thằng nhóc này là sư sĩ điều khiển cơ giáp cận chiến đứng đầu Liên Bang đấy!
Có một lần kiếm ánh sáng của hắn bị hỏng ngay từ đầu nhưng hắn không chịu thua, chỉ dùng một thanh kiếm hợp kim ngắn lao lên đánh cận chiến rồi tách rời luôn cả cơ giáp của đối thủ.
Kỹ thuật điều khiển cơ giáp đánh cận chiến của Arthur có thể nói đã như tay chân trên cơ thể, muốn làm gì thì làm nấy.
Vậy nên, lúc thằng nhóc này khóc lóc van nài muốn ở lại giúp đỡ, Yên Tuyết Sơn nghĩ ngợi rồi nói:
- Cậu muốn ở lại cũng được thôi. Tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, nếu cậu có thể hoàn thành thì tôi sẽ cho cậu ở lại. Trong thời gian một tuần, cậu giúp tôi cấy hết một ruộng mạ. Nhưng yêu cầu phải dùng chức năng "Cấy tay" của cơ giáp, làm hỏng 200 cây coi như nhiệm vụ thất bại.
Ban đầu Arthur cảm thấy nhiệm vụ không khó lắm. Bởi vì ở trong doanh trại huấn luyện cơ giáp của quân đội có một môn huấn luyện là Điều khiển vi mô (2). Thực ra thì cũng giống như chơi game thôi, người thao tác phải điều khiển cơ giáp tránh được những tia laser đỏ dày đặc, yêu cầu đối với mỗi thao tác cực kì cao. Vì để rèn luyện kĩ thuật mà hồi trước hắn đã cày môn này suốt một khoảng thời gian, cho đến nay vẫn là người giữ kỷ lục cao nhất.
Nhưng đến khi bắt tay cấy mạ bằng cơ giáp hắn mới nhận ra nhiệm vụ này không đơn giản như vậy.
Cơ giáp vốn được tạo ra là để tàn phá, thế nên dù hắn có thể cầm được cây mạ lên nhưng trong quá trình điều khiển nếu có xíu xiu sai lệch thôi thì cũng sẽ thất bại tức thì.
Dù rằng hắn đã tập trung hết sức song ngày đầu tiên hắn vẫn làm hỏng hơn 100 cây mạ.
Cái của nợ này cmn còn đáng sợ hơn cả huấn luyện nữa.
Chủ yếu là nếu như thất bại, hắn sẽ phải đi. Đã đồng ý yêu cầu này rồi hắn sẽ không thất hứa.
Quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn như thế.
Yên Tuyết Sơn gọi nguyên tắc làm việc của bản thân là nguyên tắc có thể kiểm soát được. Tức là cho dù là làm cái gì chỉ cần có thể xác định một tiêu chuẩn hay quy tắc thì dù có hoàn thành hay không vẫn có thể kiểm soát nó. Chứ không phải cứ làm thôi, không có lý do, không có nguyên tắc gì hết.
Arthur mấy đêm này đều không ngủ mà tiếp tục ở vựa lúa tập cầm chén thủy tinh để luyện thêm. Sang ngày thứ hai, hắn đã giảm được số lượng cây bị hỏng xuống trong khoảng 50 cây, ngày thứ ba là trong khoảng 10 cây, ngày thứ tư không hỏng một cây, đã thành thạo các kỹ thuật làm nông... Trước thời hạn nửa ngày hắn đã hoàn thành công việc Yên Tuyết Sơn quy định.
Arthur vô cùng vui sướng đi tìm Yên Tuyết Sơn đòi chìa khóa phòng cho khách.
Yên Tuyết Sơn thoải mái đưa hắn chìa khóa:
- Ừm, ngủ một đêm, ngày mai tôi đưa cậu đến bến cảng, vừa đúng lúc kì nghỉ phép của cậu kết thúc.
Arthur như bị sét đánh, hắn buồn bực nói:
- Em biết rồi, nếu mà em có thể làm xong việc sớm hơn thì tốt rồi.
Yên Tuyết Sơn:
- Hiện giờ cậu còn là quân nhân đấy, sao có thể tự ý rời khỏi vị trí trong thời gian dài được.
Yên Tuyết Sơn lại hỏi:
- Sau này thì sao? Về sau cậu dự định như thế nào? Tìm cộng sự mới thay vị trí của tôi hay là chuyển hẳn luôn sang vị trí chỉ huy?
Arthur nhìn sang anh với ánh mắt nồng nhiệt, đáp:
- Em không tìm cộng sự mới. Em chỉ muốn cùng tác chiến với anh thôi thầy.
Yên Tuyết Sơn đang ăn bánh táo, anh mút chỗ nước đường dính trên ngón tay, nghe thấy thế bèn nhìn về phía Arthur, đầu lưỡi liếm nhẹ lên mu bàn tay, nói:
- Tôi đã giải ngũ rồi, cơ giáp cũng đã giao lại, tôi không thể làm cộng sự của cậu nữa.
Sư sĩ cận chiến và sư sĩ viễn chiến muốn tác chiến cùng nhau cần phải huấn luyện và rèn luyện trong thời gian rất dài. Còn phải tiến hành kiểm tra độ phù hợp của tinh thần lực, ít nhất phải cao tới 50% mới có thể cộng tác với nhau.
Lúc anh và Arthur mới quen biết, độ phù hợp của hai người chỉ có 63%, không phải là cao, chỉ tạm đủ. Qua vài năm, độ phù hợp dần tăng lên, vào hai năm trước độ phù hợp đã tăng lên đến 99.9%, thế nhưng cũng kẹt cứng ở mức này dù thế nào cũng không tăng thêm nữa.
Để tìm được một sư sĩ cộng tác tốt cực kì khó.
Nói ra thì thấy hơi vô lý nhưng có rất nhiều sư sĩ luôn miệng nói lời ngọt ngào với người yêu nào là em là bạn đời định mệnh của anh, song nhoáng cái đã đổi người mới. Cộng sự là bê tông cốt thép, người yêu là nước chảy mây trôi. Một khi gặp được sư sĩ có thể phối hợp hết sức ăn ý với mình trên chiến trường, nếu như "đánh mất nhau" thì có khi cả đời cũng không thể tìm được người thứ hai được như thế nữa.
Yên Tuyết Sơn từng gặp người cộng sự, quan hệ cá nhân cực kì tệ, thật không khác gì nước với lửa. Nhưng một khi ra chiến trường lại là một chuyện khác. Dù cho mối quan hệ cá nhân có tệ tới đâu thì cũng không thể tách ra.
Dù sao cũng là bạn đồng hành, Yên Tuyết Sơn hiểu được tâm lý "không ở núi Vu thì không phải mây" của Arthur. Trong lòng anh Arthur cũng là cộng sự sư sĩ cận chiến hoàn mỹ nhất, thật không thể tìm được ai tốt hơn hắn. Giả như là có đi chăng nữa thì cũng không còn thêm sáu năm cho hai người rèn giũa lẫn nhau nữa.
Anh rất thích cùng sóng vai chiến đấu với Arthur.
Nghĩ tới đây, Yên Tuyết Sơn chợt hiểu ra.
Anh biết rồi! Chắc hẳn là Arthur muốn anh quay về tiếp tục làm cộng sự của hắn! Thì ra là thế!
Yên Tuyết Sơn khẽ ho một tiếng, nói:
- Có lẽ cậu nên thử tác chiến cùng người khác xem sao. Trước khi cậu làm cộng sự của tôi thì tôi cũng từng có mấy người cộng sự khác đấy thôi? Tuổi tôi khi ấy cũng xấp xỉ tuổi cậu bây giờ, hai lăm hai sáu tuổi, vẫn kịp để cậu rèn luyện lại từ đầu với cộng sự mới đấy.
Arthur lại nổi giận:
- Không muốn! Em không muốn! Em chỉ cần anh thôi! Những người khác em đều không muốn!
Yên Tuyết Sơn thờ ơ nói:
- Vậy cậu chuyển sang vị trí chỉ huy đi. Chiến công ở tiền tuyến cậu đã tích lũy đủ rồi lại còn là con trai Tổng thống, việc thăng chức lên Nguyên soái là chuyện trong tầm tay thôi.
Dù sao thì anh cũng giải ngũ rồi, tuyệt đối sẽ không về nữa. Mấy giống rau anh trồng đều lên mầm cả rồi kia kìa!
Arthur cúi đầu lặng im, không giống như đang vui. Một lát sau, hắn mới nói:
- Thầy, đừng nói chuyện trong quân đội nữa. Chúng ta tâm sự chuyện của anh đi.
Yên Tuyết Sơn thắc mắc:
- Chuyện gì của tôi?
Ngón tay Arthur vân vê cái thìa, nói:
- Thì là... chuyện anh kết hôn ý. Em tới đây cũng mấy ngày rồi mà vẫn chưa gặp được cô gái kia. Anh cố ý giấu người đi không cho em gặp phải không?
Yên Tuyết Sơn đáp:
- Không phải cô gái. Là một anh chàng.
Yên Tuyết Sơn vừa dứt lời thì trông thấy Arthur thoáng ngơ ra, chớp mắt cái đã thấy trên người hắn toả ra sự phẫn nộ kinh khủng hệt như ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào. Sau đó, "núi lửa" được hắn kiềm chế lại. Arthur nở nụ cười để làm dịu bầu không khí nhưng nom mặt hắn như càng dữ hơn:
- À à, là một anh chàng à... Em... em không biết là anh lại đồng ý quen con trai.
Hắn nói tiếng nào là như thở hắt ra tiếng nấy. Yên Tuyết Sơn không hiểu hắn làm sao.
Kế hoạch ban đầu của anh là ưu tiên nữ giới. Thế nhưng anh nào có cách nào đâu? Các quý cô đều không vừa ý anh. Hệ thống ghép đôi của công ty mai mối chỉ đưa ra vài nam Alpha đồng ý hẹn xem mắt với anh thôi.
Anh gật đầu nói:
- Ngẫu nhiên mà, tôi đành đồng ý thôi.
"Rắc." Ngón tay Arthur siết gãy cả cái thìa sắt.
Yên Tuyết Sơn khẽ giật mình. Anh nhìn sang Arthur, toan mở miệng nói thì Arthur đã buồn bực giành nói trước:
- Em biết em biết, em sẽ đền tiền cho anh.
Yên Tuyết Sơn nghe mà thấy hơi xấu hổ, bèn nói:
- Ờm... không cần đâu, mấy ngày nay cậu đã làm nhiều việc như vậy, một cái thìa không đáng là bao.
Cơm nước xong, người máy giúp việc đi tới thu dọn bát đũa.
Arthur không cố bình tĩnh thêm được nữa. Rốt cuộc hắn vẫn bước một bước giẫm thẳng vào "bãi mìn", bộc phát ra:
- Nhưng mà thầy ơi, chúng ta đã từng làm chuyện kia rồi. Làm sao anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả rồi kết hôn với người khác vậy chứ? Có khi... có khi, thầy à, trong bụng anh hiện giờ đã có con của chúng ta rồi đấy.
Yên Tuyết Sơn không nhịn được, nói thẳng:
- Cậu tỉnh táo giúp tôi, tôi là một nam Beta. Tôi không thể mang thai. Chuyện lần trước tôi đồng ý làm với cậu là vì nể tình chiến hữu nhiều năm của chúng ta. Với lại là do trước trận quyết chiến cậu nghĩ rằng có khả năng cậu sẽ hi sinh nên muốn "phá thân" trước khi chết, trong tình huống đặc biệt lại không có ứng viên nào khác phù hợp. Cậu không cần vì đã trao lần đầu tiên cho tôi mà giữ bất cứ trách nhiệm không cần thiết nào trong lòng.
____________
(1) 手动插秧
(2) 微操训练
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất