Đảo Dị Chủng

Chương 107

Trước Sau
Luc ngước nhìn Trương Diệu, thổ lộ tin tức quan trọng đã làm anh và Bùi Yến mạo hiểm vào bộ lạc cây Vi:

- Trước kia ta thấy thú nhân nói gì đó, đại khái biết nhóm người chế tạo thuyền gỗ chúng ta bị bọn chúng chuyển tới chỗ nào trên đảo. Vị trí cụ thể thú nhân nói thì ta cũng ghi trên bản đồ, nếu có thể chạy thoát thì từ từ tìm chiếc thuyền kia đi.

Dường như Luc suy nghĩ cách trốn ra ngoài đã rất nhiều năm, nhưng vì thân thể của mình mà gã chỉ có thể tưởng tượng, không thực hiện được. Lần này Luc có thể giao tuyến đường chạy trốn, kế hoạch suy nghĩ đã lâu cho người khác thực hành cũng xem như thỏa mãn tâm nguyện.

Trương Diệu còn tưởng là con người không nghe hiểu tiếng thú nhân:

- Chú biết tiếng thú nhân?

- Ta ở đây đã lâu, hơn nữa thiên phú ngôn ngữ của ta không tệ.

Bởi vậy Luc học tiếng Z là khắc sâu vào não, gặp Trương Diệu, Bùi Yến rồi gã nhớ cách phát âm.

Trương Diệu chưa nghe Luc nói về trái Sa Tăng, dò hỏi:

- Vậy chú đưa trái Sa Tăng cho tôi là sao?

Trong kế hoạch vưa rồi không dính dáng gì đến trái cây kinh khủng này. Trương Diệu vừa hỏi vừa cẩn thận nắm chặt miếng lá có tin tức quý giá trong lòng bàn tay. Không ngờ bọn họ cực khổ tìm tin thuyền gỗ nổi thật bất ngờ dễ dàng biết được.

Luc nghĩ đến điều mình tưởng tượng, to gan nói:

- Trái cây này... Ngươi cũng có thể chọn. Nhưng nó có hậu quả nguy hiểm hơn ăn trái cây thứ nhất rất nhiều. Ngươi nên biết sau khi ăn trái cây đó mọi người sẽ có phản ứng, biến dị gì. Ăn trái cây này vào tuy bảo đảm sẽ không biến dị thất bại mà chết, nhưng ăn vào không khác gì thú nhân, tràn ngập thú tính, không có nhân tính, chỉ biết giết chóc. Nhưng ta từng suy nghĩ nếu không ăn hết nguyên trái mà chỉ một miếng thì sẽ xảy ra chuyện gì?

- Một miếng?



- Ai ăn trái cây này vào sẽ không kiềm chế được ăn ết một hơi, rồi toàn thân biến dị. Nếu ngươi ăn một miếng nhỏ, kiềm nén cảm giác hấp dẫn mãnh liệt, thông qua ánh trăng chiếu vào lỗ thông gió trong hang sẽ có biến đổi gì? Nghĩ theo chiều hướng tốt thì ngươi có được khả năng chữa lành rất mạnh của thú nhân, mọi vết thương nhanh chóng liền lại, sức mạnh ngang ngửa thú nhân hoặc càng mạnh, thoải mái trốn thoát đám thú nhân này. Trái cây màu lam trong tay ngươi có thể cho Bùi Yến ăn, sau khi ăn nó không chừng thân thể Bùi Yến sẽ lành lặn nhiều, hai người thuận lợi chạy trốn chứ không phải một mình ngươi ôm người hôn mê chạy trốn.

Nghĩ đến chỗ tốt thì trái Sa Tăng là lựa chọn tuyệt vời, cộng với thiên thời địa lợi. Vừa lúc trong hang của Trương Diệu có một lỗ hổng nhỏ, tia sáng chiếu vào, có thể hấp thu ánh trăng mấy ngày nay đổi màu. Thật ra có biến thân thành công hay không thì ánh trăng là thứ yếu, chỉ cần trái cây là được. Một chút ánh trăng là có thể trợ giúp tiến hóa biến dị, không cần lên tận ngọn cây mới được. Có lẽ mấy năm nay đám thú nhân thói quen lên ngọn cây tế lễ, sau này dần thành tập tục.

- Còn chỗ hại là...

Không cần Luc nói Trương Diệu tưởng tượng được chỗ hại khi ăn trái cây là biến thành quái vật dã thú hung tàn đáng sợ như đám thú nhân, khát máu ăn thịt, không chút tính người.

- Nên ta mới nói là chọn ăn trái cây nào thì kế hoạch trốn đi rất nguy hiểm. Phải xem chính ngươi lựa chọn ra sao, hoặc bí quá hóa liều ngồi chờ bị thú nhân xử lý. Nếu ta không tính sai, đêm mai là hoạt động tế lễ ngày cuối, các thú nhân sẽ mang hai ngươi lên đồng hóa.

- Hả?

Luc nhìn sắc trời ngày càng tối, ánh trăng màu tím nhạt chậm rãi chiếu qua lỗ hổng nhỏ, giải thích rằng:

- Bởi vì các người là nô lệ chất lượng thượng đẳng mấy năm nay khó bắt được, cộng với bảy năm mới có một cơ hội đồng hóa. Đám thú nhân sẽ không chịu chờ lâu hơn nữa. Nếu không phải tại tối hôm qua các người bị thương quá nặng, cần rịt thuốc khép miệng vết thương để bảo đảm khi đồng hóa các người sẽ không chết vì thân thể suy yếu thì đêm nay chúng nó đã mang các người đi đồng hóa.

*Thùng thùng!*

Đột nhiên có tiếng va chạm ngắt ngang đoạn đối thoại của hai người. Luc giật mình, biểu tình căng thẳng vội vã quay về đường cũ.

Trương Diệu thấy Luc định đi, vội hỏi:

- Còn chú thì sao? định tiếp tục ở lại đây không trốn đi?



- Các người tự mình chạy thoát rồi nói, hãy suy nghĩ kỹ làm sao trốn đi.

Luc bò mấy bước chợt nhớ chưa cho Trương Diệu con sâu, gã quay về, vội vàng ra hiệu anh lấy một vật màu ngà hình dạng như cái kén nằm ở mép lưng da thú.

Luc dặn dò Trương Diệu câu cuối:

- Dùng nó mở cọc gỗ, cẩn thận!

Luc bò nhanh trở về đường hầm bí ẩn, biến mất.

Trương Diệu nhìn Luc biến mất khỏi tầm mắt, tay siết chặt một đống đồ bất ngờ có được, ẩn sâu vào bóng tối trong hang đá. Trương Diệu cúi đầu nhìn chằm chằm trái cây trong tay, đăm chiêu. Anh phải lựa chọn, quyết định con đường chạy trốn của anh và Bùi Yến. Trương Diệu biết rõ cái nào xác xuất thành công cao hơn một chút, nhưng mạo hiểm cũng càng lớn.

Tiếng động bên ngày ngày càng gần hơn, Trương Diệu vội giấu thứ cầm trên tay ra sau người. Trương Diệu ngã người nằm xuống, giả bộ còn hôn mê. Mi mắt Trương Diệu không nhắm hẳn, hé mở một khe nhỏ cảnh giác quan sát hướng phát ra thanh âm.

Quá trình chờ đợi luôn dài lâu, tim Trương Diệu đập rất nhanh. Trương Diệu lo lắng có khi nào là đám thú nhân Xích Kha? Có khi nào đêm nay chúng nó chạy đến muốn hành hạ bọn họ không? Nghĩ đến Bùi Yến bị nhốt trong hang đá đối diện là lòng Trương Diệu nôn nóng, bất an. Trương Diệu siết chặt miếng đá mỏng sắc bén, nếu chút nữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ít ra anh sẽ dùng thứ cứng rắn này thử tấn công.

Cái bóng đen kéo dài dần phản chiếu bên ngoài hàng rào gỗ chặn cửa hang. Không ngoài dự đoán của Trương Diệu, mấy thú nhân đến trước cửa hàng, dường như để xem xét tình hình hai người.

Thú nhân thấy hai người còn nằm trong hang, có vẻ chưa tỉnh lại thì gầm gừ nói tiếng thú. Tiếc rằng Trương Diệu bơ vơ một mình, giờ không có Bùi Yến phiên dịch, giải nghĩa giúp anh. Trương Diệu hoàn toàn không nghe hiểu nội dung đối thoại của đám thú nhân đứng trước cửa hang, không rõ chúng nó đến đây là muốn làm gì.

Mấy thú nhân đến gần quan sát Trương Diệu, Bùi Yến. Hoặc đứng, hoặc ngồi cách hàng rào gỗ tò mò nghiên cứu bọn họ. Từ lúc có ký ức sống đến bây giờ chúng nó gặp rất nhiều con người khác nhau, nhưng lâu rồi không thấy ai có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế. Hai người chẳng những ngoan cường chống cự, làm bị thương nhiều thú nhân mạnh khỏe tài giỏi của chúng nó, còn chạy thật xa. Nếu không vì té từ trên cao xuống bị thương nặng, có lẽ hai người đã trốn thoát.

Vì được xem hai con người kahs giỏi, nghe nói bộ dạng cũng đẹp, chúng nó thừa dịp đa số thú nhân Xích Kha vội vàng tế lễ lén chạy tới chỗ nhốt con người. Chúng nó muốn nhìn xem hai con người có bộ dạng gì, lúc trước hỗn loạn quá chúng nó không có dịp nhìn kỹ.

Ánh sáng chiếu trong hang tối mờ, các thú nhân thị lực tốt cũng khó thấy rõ ràng. Chúng nó nhìn Trương Diệu nằm dưới đất, toàn thân chỉ mặc một tấm da thú. Người Trương Diệu đầy thảo dược, vết máu, lem luốc nhưng không thể che giấu thân hình của anh rất hợp mẫu thú nhân yêu thích. Cơ thể thon dài, mạnh mẽ, rắn chắc, màu da cũng hợp khẩu vị thú nhân. Đám thú nhân đứng bên ngoài hàng rào gỗ muốn tới gần hơn nữa để ngắm khuôn mặt Trương Diệu giấu trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau