Chương 112
Trương Diệu dùng lại trò cũ, định đạp chân trần của hai thú nhân. Bây giờ thú nhân mang đế giày cứng, đá một cước bảo đảm thú nhân không chịu nổi.
Nhưng Trương Diệu cúi đầu nhìn ra sau, thấy hai thú nhân bắt mình đứng cách anh một khoảng xa, không đạp trúng được. Trương Diệu thầm tặc lưỡi, ngước lên thấy trước mắt là thú nhân mới bị anh đá dính vách giờ lại ôm tảng đá to mặt nanh tranh lao tới gần.
Trương Diệu chửi thế:
- Tổ cha nó!
Trương Diệu vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay kiềm chặt mình. Nhưng mặc cho Trương Diệu vặn vẹo tư thế gì thì hai thú nhân như cái kiềm sắt kẹp chặt Trương Diệu. Thú nhân trước mặt đã lao đến gần Trương Diệu, giơ cao hòn đá sắp đập xuống đầu anh.
Bên kia Bùi Yến đột nhiên nhảy lên, huơ đao muốn đẩy lùi thú nhân đụng ngã mình. Khóe mắt Bùi Yến không quên chú ý tình hình chiến đấu bên Trương Diệu, xem coi tình huống chỗ anh ra sao.
Thú nhân né ra hơi xa để khỏi bị đao chém trúng, thấy Bùi Yến mất tập trung thì thừa dịp đó nhào lên. Bùi Yến vội giơ một tay ghì thú nhân định táp mình. Thú nhân duỗi đầu, há to mồm cố gắng muốn cắn Bùi Yến. Thú nhân nhe răng nanh sắc bén, nước bọt dính đặc trong suốt dọc theo răng nanh nhỏ giọt.
Bùi Yến chán ghét cầm đao nhét vào cái răng dài nhọn trong miệng thú nhân, gạt mạnh sang bên. Cái răng nanh to bị cạy rớt ra, thú nhân ăn đau gào thét, bịt miệng lại. Cái miệng chảy máu ròng ròng không ngừng gầm gừ đứt quãng đe dọa Bùi Yến.
Đám thú nhân so với những thú nhân biết biến thân thành toàn thú trên ngọn Nghịch Căn Ô Thụ thì lực lượng, tốc độ kém hơn nhiều. Nhưng Bùi Yến vốn bị thương rất nặng, vết thương chưa khép lại hoàn toàn. Bùi Yến đi tới đi lui, tắng tốc độ nhanh một chút là khí quan, xương cốt trong người sẽ đau như bị nghiền nát. Đau nhói không thể nói thành lời, đau đến màu môi Bùi Yến trắng bệch. Nhưng Bùi Yến chỉ khép hờ mắt điều chỉnh cảm xúc, giây sau hắn mở mắt ra, bộ dạng lại bình tĩnh như không, tốc độ tấn công chẳng chút chậm lại. Bùi Yến tiếp tục công kích thú nhân, hành động đánh nhau không ngắc ngứ hay chậm chạp lại.
Bùi Yến lại giải quyết hai thú nhân dây dưa muốn táp mình, hắn đưa mắt nhìn hướng Trương Diệu. Bùi Yến thấy Trương Diệu bị ba thú nhân bao vây, một thú nhân giơ hòn đá muốn đánh anh. Con ngươi Bùi Yến co rút, hắn định lao qua giúp đỡ Trương Diệu. Bùi Yến mới nhấc chân thì có hai thú nhân chặn trước mặt.
Mắt Bùi Yến toát ra cảm xúc táo bạo, tầm mắt âm u nhìn thú nhân ngáng đường mình. Thú nhân vốn tự tin muốn bắt Bùi Yến, bộ dáng kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất. Nhưng bị ánh mắt khủng bố của Bùi Yến nhìn chằm chằm làm thú nhân căng thẳng tim đập nhanh, áp lực nặng nè ập đến. Chúng nó không ngờ sẽ bị ánh mắt của một con người hù sợ, thú nhân nhe răng lộ ra răng nanh dữ tợn uy hiếp lại, xông lên muốn bắt giữ Bùi Yến.
Bàn tay nắm chặt chuôi đao khoáng thạch, Bùi Yến nhẹ giơ tay lên. Ngón tay thuôn dài khớp xương rõ ràng trượt theo lưỡi dao còn dính máu thú nhân, mắt lạnh lùng nhìn thú nhân xông lên. Bùi Yến huơ đao nhanh như tia chớp, bình thường có cơ hội thì hắn vui lòng đấu với đám thú nhân, nhưng bây giờ hắn chỉ quan tâm an toàn của anh như thế nào. Bùi Yến không có tâm tình dây dưa.
Hai thú nhân lao tới, bốn móng vuốt bị Bùi Yến chặt đứt từ phần cổ tay. Các thú nhân chưa kịp phản ứng đã thấy mấy móng vuốt thú rơi xuống đất, chúng ngây người giây lát rồi mới đau đớn phản ứng lại.
Các thú nhân định che cổ tay chảy máu, nhưng hai tay đều bị chém đứt, che được lỗ máu bên trái thì vết thương bên phải chảy máu ào ào. Khả năng tự chữa lành cũng không thể chữa ngay cho cánh tay bị chặt đứt. Đám thú nhân không rảnh tấn công Bùi Yến nữa, chúng nó vội vàng muốn cầm móng vuốt rơi dưới đất lên.
Bùi Yến không cho chúng nó có cơ hội chữa lành vết thương, hắn xông lên nhanh chóng chém hai nhát. Lưỡi đao khoáng thạch sắc bén làm bằng tài liệu đặc biệt phối hợp hành động dứt khoát của Bùi Yến. Hai cái đầu thú nhân chưa kịp hú gọi đồng bạn đã từ trên vai chúng lăn xuống.
Bùi Yến giải quyết xong thú nhân ngáng đường, hắn nhanh chóng xoay người muốn giúp Trương Diệu.
Nhưng khi Bùi Yến nhìn hướng Trương Diệu thì nguy hiểm đã đổi hướng. Tốc độ ứng biến của Trương Diệu mau còn hơn Bùi Yến giải quyết hai thú nhân ngáng đường.
Sức mạnh bỗng tăng vọt, Trương Diệu ghì hai thú nhân ôm chặt tay mình đẩy tới trước. Chúng nó theo quán tính bị đẩy đi. Trương Diệu bắt ngược lại hai thú nhân, đập mạnh đầu chúng vào nhau. Trương Diệu giơ dao găm lên rạch hai đường sâu vào cái đầu thú nhân bị đập bể.
Hai thú nhân cụng đầu vào nhau choáng váng mặt mày, không kịp phản ứng, cần cổ phun máu như suối. Trương Diệu đẩy hai thú nhân bị cắt trúng vết thương trí mệnh sang hai bên.
Thú nhân cầm hòn đá định đập Trương Diệu trực giác nguy hiểm, nó vứt bỏ hòn đá xoay người chạy trốn. Thú nhân vừa chạym vừa há mồm định hú gọi thú nhân khác đến giúp đỡ.
Trương Diệu cầm đao rượt theo sau.
Không thể để thú nhân nào sống sót trở về báo tin, không thể cho chúng nó phát ra thanh âm cầu cứu.
Dao găm từ sau lưng đâm xuyên trái tim thú nhân, Trương Diệu vươn bàn tay khác che miệng thú nhân định la lên.
Một nhát lại một nhát, Trương Diệu liên tục đâm vào lưng thú nhân. Để tiện tay chém hơn, Trương Diệu gồng sức ấn thú nhân đã bị anh một đao đâm thủng tím ngã xuống đất. Hai đầu gối Trương Diệu kẹp hai bên thú nhân, đao tiếp tục đâm xuống lia lịa, máu vàng bắn vào mặt anh, máu ấm nóng. Trương Diệu không hề thấy buồn nôn, khó chịu chút nào, ngược lại sâu trong lòng kích động, vui sướng. Trương Diệu nhếch mép, anh cứ đâm cứ đâm, cứ đâm không ngừng nghỉ.
Khi máu dính đầy bàn tay Trương Diệu và dao găm, xác thú nhân nằm dưới đất thành đống thịt nát. Trương Diệu chậm rãi nâng lên dao găm, quan sát thịt vụn thú nhân dính trên lưỡi dao, bất giác muốn nhét vào miệng.
Bùi Yến đứng yên một bên chỉ yên lặng nhìn Trương Diệu phản kích, giờ hắn phát hiện có điều lạ vội chạytới ngăn anh lại. Bùi Yến ngăn cản Trương Diệu làm hành động kỳ lạ, kéo anh đứng dậy khỏi đống thịt nát, xoay mặt anh đối diện mình.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu, kêu lên:
- Trương Diệu?
Mắt Trương Diệu mơ hồ lóe tia sáng khát máu điên cuồng của thú dữ, màu mắt đỏ thẫm như trái cây đỏ trên cây trắng không lá. Con ngươi hưng phấn giãn ra, cảm xúc cực kỳ mãnh liệt. Bên môi Trương Diệu thò ra hai răng nanh nhọn hoắc.
Bùi Yến nhìn mắt Trương Diệu mơ hồ không có cự ly, con ngươi không phản chiếu bóng hình hắn, chỉ có mùi thịt thú nhân kích thích bản tính khát máu hung tàn.
Bùi Yến tiếp tục nhẹ nhàng kêu gọi Trương Diệu:
- Trương Diệu? Trương Diệu?
- A?
Thật lâu sau con ngươi đỏ nhạt màu, sắc đỏ dần trồi sang rìa con ngươi, màu đen trở về. Mắt Trương Diệu dần trở lại màu đen láy mà Bùi Yến rất thích, răng nanh nhọn rút về. Trương Diệu chớp chớp mắt, nhìn Bùi Yến đứng trước mặt bấu chặt mình.
Trương Diệu hoang mang hỏi:
- Có... Chuyện gì?
Đánh nhau một lúc rồi đầu óc Trương Diệu đột nhiên trống rỗng, anh không biết mới rồi mình đã làm gì. Trương Diệu nhớ là mình bị thú nhân bắt chặt, giờ anh nhìn quanh quất, ba thú nhân bắt anh té dưới đất. Chuyện gì đây? Là Bùi Yến giải quyết giúp anh sao?
- Ngươi không nhớ?
Bùi Yến nhìn biểu tình Trương Diệu trở về như thường ngày, hoàn toàn không nhớ mới rồi anh đã khát máu hung hãn đến cỡ nào. Bùi Yến nhíu chặt mày, quả nhiên trái cây kia có tác dụng phụ.
Trương Diệu ngơ ngác nhìn Trương Diệu, khó hiểu hỏi:
- Tôi nhớ cái gì?
- ...
Nhưng Trương Diệu cúi đầu nhìn ra sau, thấy hai thú nhân bắt mình đứng cách anh một khoảng xa, không đạp trúng được. Trương Diệu thầm tặc lưỡi, ngước lên thấy trước mắt là thú nhân mới bị anh đá dính vách giờ lại ôm tảng đá to mặt nanh tranh lao tới gần.
Trương Diệu chửi thế:
- Tổ cha nó!
Trương Diệu vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay kiềm chặt mình. Nhưng mặc cho Trương Diệu vặn vẹo tư thế gì thì hai thú nhân như cái kiềm sắt kẹp chặt Trương Diệu. Thú nhân trước mặt đã lao đến gần Trương Diệu, giơ cao hòn đá sắp đập xuống đầu anh.
Bên kia Bùi Yến đột nhiên nhảy lên, huơ đao muốn đẩy lùi thú nhân đụng ngã mình. Khóe mắt Bùi Yến không quên chú ý tình hình chiến đấu bên Trương Diệu, xem coi tình huống chỗ anh ra sao.
Thú nhân né ra hơi xa để khỏi bị đao chém trúng, thấy Bùi Yến mất tập trung thì thừa dịp đó nhào lên. Bùi Yến vội giơ một tay ghì thú nhân định táp mình. Thú nhân duỗi đầu, há to mồm cố gắng muốn cắn Bùi Yến. Thú nhân nhe răng nanh sắc bén, nước bọt dính đặc trong suốt dọc theo răng nanh nhỏ giọt.
Bùi Yến chán ghét cầm đao nhét vào cái răng dài nhọn trong miệng thú nhân, gạt mạnh sang bên. Cái răng nanh to bị cạy rớt ra, thú nhân ăn đau gào thét, bịt miệng lại. Cái miệng chảy máu ròng ròng không ngừng gầm gừ đứt quãng đe dọa Bùi Yến.
Đám thú nhân so với những thú nhân biết biến thân thành toàn thú trên ngọn Nghịch Căn Ô Thụ thì lực lượng, tốc độ kém hơn nhiều. Nhưng Bùi Yến vốn bị thương rất nặng, vết thương chưa khép lại hoàn toàn. Bùi Yến đi tới đi lui, tắng tốc độ nhanh một chút là khí quan, xương cốt trong người sẽ đau như bị nghiền nát. Đau nhói không thể nói thành lời, đau đến màu môi Bùi Yến trắng bệch. Nhưng Bùi Yến chỉ khép hờ mắt điều chỉnh cảm xúc, giây sau hắn mở mắt ra, bộ dạng lại bình tĩnh như không, tốc độ tấn công chẳng chút chậm lại. Bùi Yến tiếp tục công kích thú nhân, hành động đánh nhau không ngắc ngứ hay chậm chạp lại.
Bùi Yến lại giải quyết hai thú nhân dây dưa muốn táp mình, hắn đưa mắt nhìn hướng Trương Diệu. Bùi Yến thấy Trương Diệu bị ba thú nhân bao vây, một thú nhân giơ hòn đá muốn đánh anh. Con ngươi Bùi Yến co rút, hắn định lao qua giúp đỡ Trương Diệu. Bùi Yến mới nhấc chân thì có hai thú nhân chặn trước mặt.
Mắt Bùi Yến toát ra cảm xúc táo bạo, tầm mắt âm u nhìn thú nhân ngáng đường mình. Thú nhân vốn tự tin muốn bắt Bùi Yến, bộ dáng kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất. Nhưng bị ánh mắt khủng bố của Bùi Yến nhìn chằm chằm làm thú nhân căng thẳng tim đập nhanh, áp lực nặng nè ập đến. Chúng nó không ngờ sẽ bị ánh mắt của một con người hù sợ, thú nhân nhe răng lộ ra răng nanh dữ tợn uy hiếp lại, xông lên muốn bắt giữ Bùi Yến.
Bàn tay nắm chặt chuôi đao khoáng thạch, Bùi Yến nhẹ giơ tay lên. Ngón tay thuôn dài khớp xương rõ ràng trượt theo lưỡi dao còn dính máu thú nhân, mắt lạnh lùng nhìn thú nhân xông lên. Bùi Yến huơ đao nhanh như tia chớp, bình thường có cơ hội thì hắn vui lòng đấu với đám thú nhân, nhưng bây giờ hắn chỉ quan tâm an toàn của anh như thế nào. Bùi Yến không có tâm tình dây dưa.
Hai thú nhân lao tới, bốn móng vuốt bị Bùi Yến chặt đứt từ phần cổ tay. Các thú nhân chưa kịp phản ứng đã thấy mấy móng vuốt thú rơi xuống đất, chúng ngây người giây lát rồi mới đau đớn phản ứng lại.
Các thú nhân định che cổ tay chảy máu, nhưng hai tay đều bị chém đứt, che được lỗ máu bên trái thì vết thương bên phải chảy máu ào ào. Khả năng tự chữa lành cũng không thể chữa ngay cho cánh tay bị chặt đứt. Đám thú nhân không rảnh tấn công Bùi Yến nữa, chúng nó vội vàng muốn cầm móng vuốt rơi dưới đất lên.
Bùi Yến không cho chúng nó có cơ hội chữa lành vết thương, hắn xông lên nhanh chóng chém hai nhát. Lưỡi đao khoáng thạch sắc bén làm bằng tài liệu đặc biệt phối hợp hành động dứt khoát của Bùi Yến. Hai cái đầu thú nhân chưa kịp hú gọi đồng bạn đã từ trên vai chúng lăn xuống.
Bùi Yến giải quyết xong thú nhân ngáng đường, hắn nhanh chóng xoay người muốn giúp Trương Diệu.
Nhưng khi Bùi Yến nhìn hướng Trương Diệu thì nguy hiểm đã đổi hướng. Tốc độ ứng biến của Trương Diệu mau còn hơn Bùi Yến giải quyết hai thú nhân ngáng đường.
Sức mạnh bỗng tăng vọt, Trương Diệu ghì hai thú nhân ôm chặt tay mình đẩy tới trước. Chúng nó theo quán tính bị đẩy đi. Trương Diệu bắt ngược lại hai thú nhân, đập mạnh đầu chúng vào nhau. Trương Diệu giơ dao găm lên rạch hai đường sâu vào cái đầu thú nhân bị đập bể.
Hai thú nhân cụng đầu vào nhau choáng váng mặt mày, không kịp phản ứng, cần cổ phun máu như suối. Trương Diệu đẩy hai thú nhân bị cắt trúng vết thương trí mệnh sang hai bên.
Thú nhân cầm hòn đá định đập Trương Diệu trực giác nguy hiểm, nó vứt bỏ hòn đá xoay người chạy trốn. Thú nhân vừa chạym vừa há mồm định hú gọi thú nhân khác đến giúp đỡ.
Trương Diệu cầm đao rượt theo sau.
Không thể để thú nhân nào sống sót trở về báo tin, không thể cho chúng nó phát ra thanh âm cầu cứu.
Dao găm từ sau lưng đâm xuyên trái tim thú nhân, Trương Diệu vươn bàn tay khác che miệng thú nhân định la lên.
Một nhát lại một nhát, Trương Diệu liên tục đâm vào lưng thú nhân. Để tiện tay chém hơn, Trương Diệu gồng sức ấn thú nhân đã bị anh một đao đâm thủng tím ngã xuống đất. Hai đầu gối Trương Diệu kẹp hai bên thú nhân, đao tiếp tục đâm xuống lia lịa, máu vàng bắn vào mặt anh, máu ấm nóng. Trương Diệu không hề thấy buồn nôn, khó chịu chút nào, ngược lại sâu trong lòng kích động, vui sướng. Trương Diệu nhếch mép, anh cứ đâm cứ đâm, cứ đâm không ngừng nghỉ.
Khi máu dính đầy bàn tay Trương Diệu và dao găm, xác thú nhân nằm dưới đất thành đống thịt nát. Trương Diệu chậm rãi nâng lên dao găm, quan sát thịt vụn thú nhân dính trên lưỡi dao, bất giác muốn nhét vào miệng.
Bùi Yến đứng yên một bên chỉ yên lặng nhìn Trương Diệu phản kích, giờ hắn phát hiện có điều lạ vội chạytới ngăn anh lại. Bùi Yến ngăn cản Trương Diệu làm hành động kỳ lạ, kéo anh đứng dậy khỏi đống thịt nát, xoay mặt anh đối diện mình.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu, kêu lên:
- Trương Diệu?
Mắt Trương Diệu mơ hồ lóe tia sáng khát máu điên cuồng của thú dữ, màu mắt đỏ thẫm như trái cây đỏ trên cây trắng không lá. Con ngươi hưng phấn giãn ra, cảm xúc cực kỳ mãnh liệt. Bên môi Trương Diệu thò ra hai răng nanh nhọn hoắc.
Bùi Yến nhìn mắt Trương Diệu mơ hồ không có cự ly, con ngươi không phản chiếu bóng hình hắn, chỉ có mùi thịt thú nhân kích thích bản tính khát máu hung tàn.
Bùi Yến tiếp tục nhẹ nhàng kêu gọi Trương Diệu:
- Trương Diệu? Trương Diệu?
- A?
Thật lâu sau con ngươi đỏ nhạt màu, sắc đỏ dần trồi sang rìa con ngươi, màu đen trở về. Mắt Trương Diệu dần trở lại màu đen láy mà Bùi Yến rất thích, răng nanh nhọn rút về. Trương Diệu chớp chớp mắt, nhìn Bùi Yến đứng trước mặt bấu chặt mình.
Trương Diệu hoang mang hỏi:
- Có... Chuyện gì?
Đánh nhau một lúc rồi đầu óc Trương Diệu đột nhiên trống rỗng, anh không biết mới rồi mình đã làm gì. Trương Diệu nhớ là mình bị thú nhân bắt chặt, giờ anh nhìn quanh quất, ba thú nhân bắt anh té dưới đất. Chuyện gì đây? Là Bùi Yến giải quyết giúp anh sao?
- Ngươi không nhớ?
Bùi Yến nhìn biểu tình Trương Diệu trở về như thường ngày, hoàn toàn không nhớ mới rồi anh đã khát máu hung hãn đến cỡ nào. Bùi Yến nhíu chặt mày, quả nhiên trái cây kia có tác dụng phụ.
Trương Diệu ngơ ngác nhìn Trương Diệu, khó hiểu hỏi:
- Tôi nhớ cái gì?
- ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất