Đảo Dị Chủng

Chương 115

Trước Sau
Đốt xác xong nhóm người đi tới khu đất bằng khác gần rừng cây, dựng lại chỗ ẩn náu và đốt đống lửa. Đám người sống sót ngồi vây quanh bên đống lửa, nghe Lão Hồ đột nhiên xuất hiện giới thiệu về mình.

- Nói vậy là ông bị thằng nhóc tên Trương Diệu, người đàn ông cao đen đi cùng hại ông thành thế này?

Lưu Vinh nghe Lão Hồ nói ông mới bị thương nặng gần đây, toàn do đám Trương Diệu lúc trước bỏ bọn họ lại đi trước thì rất tức giận, lòng cực kỳ phản cảm nhóm Trương Diệu.

Lưu Vinh hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Tôi đã sớm cảm thấy người đó không phải loại người tốt, mặt mũi dữ dằn, còn xăm hình, nhìn là biết du côn. Không ngờ hắn ta tồi tệ như vậy, chẳng những cướp chỗ ở và thức ăn của ông, còn sai đồng bọn làm hại ông cụt tay trật chân. Nếu bây giờ tôi mà mang súng thì sẽ bắn chết bọn họ!

Lão Hồ dùng tay duy nhất xoa chân gãy, thở dài thườn thượt:

- Ài, thì đó. Tôi có lòng tốt giúp đỡ bọn, còn mang đi chỗ tôi ở nhưng ai ngờ bọn họ lấy oán trả ơn hại tôi ra nông nỗi này.

Lão Hồ làm bộ dạng buồn phiền biết vậy không nên quá tin người.

Từ lần trước Lão Hồ bị đánh xỉu, khi ông tỉnh dậy nhìn người đàn ông da đen, ánh mắt sắc bén như dã thú đứng trước mặt chặt một cánh tay của ông. Giây phút đó Lão Hồ đau đớn gào rú, lạy lục van xin người đàn ông kia. Nhưng người đàn ông đó chẳng những không ngừng còn tay không bẻ gãy mắt cá chân của Lão Hồ.

Lão Hồ giả bộ hết chịu nổi, suy yếu ngất xỉu mới thoát khỏi Bùi Yến tiếp tục dùng sức mạnh hành hạ ông.

Bùi Yến thấy Lão Hồ nằm dưới đất mặt không còn chút máu, lại ngất xỉu. Bùi Yến không định giết Lão Hồ dễ vậy, hắn nhặt một cánh tay cụt xoay người đi, tùy tiện tìm một chỗ tiêu hủy cánh tay.

Sau khi xác nhận Bùi Yến đã đi, Lão Hồ sợ teo tim run run mở mắt ra. Lão Hồ nhìn cánh tay bị chặt tới tận bả vai, vết thương không ngừng đổ máu, một chân bị Bùi Yến vặn gãy, toàn thân bị dây leo trói chặt. Lão Hồ cắn răng cố gắng lật người đứng dây, từng bước đi hướng sườn núi gần đó. Lão Hồ khó khăn tìm tảng đá bén nhô ra, quỳ gối ma sát tảng đá thật lâu mới mài đứt dây leo trói trên người. Làn da ma sát tảng đá quá lâu bị trầy xước rách da, đổ máu.

Lão Hồ ở trên đảo nhiều năm không chỉ ăn nằm thôi. Dây leo bị mài đứt rồi Lão Hồ cúi người tìm kiếm thức vật chữa trị, cầm máu miệng vết thương.

Lão Hồ xem xét xung quanh, không rõ Bùi Yến ném ông đi đâu, hoàn cảnh xung quanh thật xa lạ. Lão Hồ dựa vào phân biệt thực vật mọc dưới đất cái nào có độc, cái nào ăn được giữ sức. Lão Hồ tìm một nhánh cây làm gậy chống, từng bước lê một chân đi.

Lão Hồ biết vết thương của mình toát ra mùi máu rất có thể dẫn đến sinh vật ăn thịt tấn công, ông định tìm chỗ ẩn náu thứ hai của mình. Trừ cái hang Lão Hồ đưa bốn người Trương Diệu vào ra, ông còn trộm đào móc một chỗ ở khác. Cái gọi là thỏ hôn có ba hang, chỗ kia cất chứa ít vật phẩm của Lão Hồ, khoảng cách rất xa nên ông ít khi đến. Lão Hồ dùng nó để dự phòng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể đến nơi ẩn náu thứ hai, không ngờ bây giờ cần dùng đến nó.



Lão Hồ không dám trở lại chỗ cũ, sợ gặp nhóm người Trương Diệu. Lão Hồ chuốc thuốc định thừa dịp nhóm Trương Diệu chưa chuẩn bị dễ tấn công, còn bây giờ cả đám đã cảnh giác, không chừng nảy ý giết người. Lần này Lão Hồ may mắn, mấy người Trương Diệu không giết ông. Nếu Lão Hồ quay về chỗ cũ không chừng sẽ bị giết, một mình làm sao đánh lại một đám? Lão Hồ cảm thấy về thể lực hay các mặt khác thì bây giờ ông không đánh lại nhóm Trương Diệu được, chẳng bằng đổi chỗ khác, tránh voi chẳng xấu mặt nào, mạng sống quan trọng hơn.

Lão Hồ muốn nhanh chóng đến hang ổ thứ hai, ẩn núp và lấy lại sức, không chừng có thể tìm thấy ít thảo dược lúc trước cất giữ để chữa vết thương.

Lão Hồ bằng vào kinh nghiệm sinh tồn phong phú mấy chục năm trên đảo, đi loanh quanh trong hoàn cảnh xa lạ, cẩn thận né tránh các loại thú dữ, côn trùng. Lão Hồ khó khăn tìm đến khu vực rừng cây quen mắt.

Lão Hồ thấy có ánh sáng trong bóng tối, tưởng đâu lại gặp nhóm Trương Diệu, ông hoảng loạn núp trong góc yên lặng quan sát. Lão Hồ thấy người ra vào không phải nhóm người ông đã gặp.

Lão Hồ cho rằng vận may quay về với mình. Mất mấy người kia, giờ có ông trời đưa nhóm khác không chút cảnh giác với ông. Thừa dịp ký sinh mù tu dẫn xuất hiện, Lão Hồ đột nhiên hiện ra trước mắt nhóm người, giành được niềm tin của bọn họ.

Về vết thương của mình, Lão Hồ không thể khai thật, ông bóp méo sự thật kể cho nhóm người nghe.

Lão Hồ nói xong mới biết mấy người này quen với nhóm Trương Diệu, hình như cùng đám người sống sót bị tai nạn máy bay. May mắn hai nhóm người có mâu thuẫn, Lão Hồ thầm thở phào nhẹ nhõm. Lão Hồ thêm mắm thêm muối bôi đen nhóm Trương Diệu, Bùi Yến đã tàn nhẫn đối xử với ông như thế nào.

- Đám khốn kiếp, khinh người quá đáng! Bọn họ còn ở chỗ của ông không? Nếu còn thì chúng ta đi tìm hắn!

Lưu Vinh càng nghe Lão Hồ miêu tả thì càng tức giận. Lưu Vinh cho rằng nhóm bọn họ đối kháng với nhóm Trương Diệu chưa chắc chịu thiệt, phải cho nhóm Trương Diệu biết mùi mới được. không nghe dạy dỗ chạy lung tung, còn ăn hiếp ông già, cướp đồ người ta, quá đáng!

Lão Hồ nghe Lưu Vinh kích động đòi dẫn mọi người đi kiếm nhóm Trương Diệu, ông từ chối ngay:

- Cảm ơn chú em, tôi cũng muốn trở về nhưng bị bọn họ ném quá xa, đi tới đây thì không nhớ đường nữa. Thôi không cần báo thù, dù bây giờ có đi không chừng người ta đã rời khỏi.

Đùa, nếu hai nhóm người gặp nhau, đối thoại vài câu là Lão Hồ bị vạch mặt ngay. Khi đó cả đám người cùng xử Lão Hồ, ông sẽ tàn đời. Lão Hồ nhanh chóng lôi ra một đống lý do từ chối Lưu Vinh đề nghị.

Lục Bác Minh nhìn vết thương trên người Lão Hồ, đúng là rất nặng. Lục Bác Minh không ngờ hai người đàn ông cùng gã lặn xuống biển khi ra tay thì độc ác như thế. Truyện Bách Hợp

Lục Bác Minh hỏi:

- Giờ tay và chân ông bị thương, ông định đi đâu?



Lão Hồ đề nghị:

- Thật ra... Tôi có một chỗ núp ở nơi khác, chuẩn bị từ lâu rồi, an toàn đáng tin, có thể chứa nhiều người ở, che gió chắn mưa, còn có thịt khô, thảo dược. Hay các người đi cùng tôi đến chỗ đó nghỉ ngơi đi?

Triệu Tường Quốc nhìn bốn phía, nói:

- Cái này... Không tốt lắm, trời đã tối đen.

Triệu Tường Quốc cảm thấy đi đườngl úc nửa đêm không an toàn, hơn nữa bọn họ không hiểu biết về con người Lão Hồ.

Lão Hồ dụ dỗ:

- Các người ở trong rừng, giờ lại gặp ký sinh mù tu dẫn, ai biết lát nữa sẽ đụng phải cái gì đáng sợ không? Trong rừng rậm có đủ loại quái vật, không an toàn. Cộng với vừa rồi rối loạn thân thể các người dính đầy mùi máu, tiếp tục ở lại đây không an toàn, chẳng bằng đi theo tôi, Có thể ngủ ngon giấc qua đêm nay.

Tay Hoàng Bân vốn đau nhức nhối, gã lại sợ xung quanh xảy ra tình huống gì nữa, nên là người đầu tiên đồng ý đề nghị của Lão Hồ.

Hoàng Bân nói:

- Mọi người cùng nhau đi đi, chỗ này đúng là không an toàn. Khi ngủ, tôi nghĩ chắc không ai dám ngủ ở chốn đồng không mông quạnh này đúng không?

Lưu Vinh quay đầu nhìn người xung quanh, gã tràn đầy hảo cảm với Lão Hồ nhiệt tình tốt bụng giúp bọn họ, gật đầu đồng ý đề nghị của ông.

- Thế thì... Được rồi, vậy chúng tôi đi cùng ông.

Lưu Vinh sửa sang vật phẩm bên người, quyết định đi theo Lão Hồ đến chỗ ẩn núp nghe nói cách không xa để nghỉ ngơi qua đêm.

Đám người khác không phản đối, trong núi hoang rừng vắng này bọn họ muốn tìm chốn an toàn để nghỉ tạm.

Lão Hồ thấy mấy người nghe theo lời dụ dỗ lục tục xuất phát theo đi mình, ông cúi đầu cầm gậy nhánh cây đặt bên cạnh. Bóng tối che giấu khóe môi nhếch cao đắc ý, so với nhóm người trẻ tuổi lần trước, mấy người đàn ông này dễ bị dụ hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau