Đảo Dị Chủng

Chương 116

Trước Sau
Cơ thể Lão Hồ bị thương rất nặng, ông quyết định đến chỗ ẩn núp sẽ thừa dịp may hiếm có này 'bồi bổ' thân thể.

Còn lại năm người sống sót đi theo Lão Hồ chỉ điểm. Đi không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ đến gần chỗ ẩn náu khác của ông.

Chỗ ẩn náu giấu trong lùm cây lá hình tròn rậm rạp um tùm. Trông bề ngoài Lão Hồ lớn tuổi, bị thương nặng bhưng tinh thần phấn khởi, dẫn mọi người đi vào trong. Xuyên qua lùm cây thì thấy một gốc cây thô to đã chết héo, dưới thân cây có khe hở đen thui. Lão Hồ chạy tới trước nhất, chui vào trong khe hở.

Đám người đi phía sau do dự một lúc. Lão Hồ ló đầu ra khe hở kêu bọn họ vào, nhóm người chậm rãi đến gần khe hở.

Đến gần thì thấy khe hở này do nhiều lá cây dài màu xanh sẫm ghép lại, chúng nó sinh trưởng trên hốc cây, màu sậm và hình dạng lá cây che kín cửa hang, nếu không nhìn kỹ thì không thấy được.

Triệu Tường Quốc theo sát sau lưng Lão Hồ, gã nhìn lá cây và cửa hang tối đen, nghiêng người cười ra hiệu Lưu Vinh đi sau mình vào hang trước đi.

Người đàn ông đi sau lưng bọn họ, còn chìm trong nỗi đau mất vợ con. Lưu Vinh quấn dây leo trói người đàn ông quanh tay mình, kéo người đàn ông cùng mình vào trong hang trước.

Lưu Vinh lướt qua lá cây dài lạnh lẽo hai bên, chui vào trong hốc cây, cảm giác tầm nhìn tối đen không thấy gì. Lưu Vinh vội giơ cây đuốc cầm tay bên kia đưa vào hốc cây, chiếu sáng cảnh tượng bên trong.

Lão Hồ đi vào đầu tiên, lần mò vị trí quen thuộc, lục tìm nửa ngày trong đống đồ chất đầy tro bụi tìm ra một thứ to đen. Lão Hồ xin ít lửa đốt nó lên, cục đen toát ra sương khói nồng nặc, khói trắng không có mùi gay mũi.

Lão Hồ cầm cục đen toát khói trắng huơ trong hang, nhiều con sâu lạ đầy xúc tu, bề ngoài kỳ lạ bò ra từ các góc hang. Chúng nó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đám người đứng ngay cửa hàng vội nhấc chân sang bên cạnh né tránh đám sâu tuôn ra.

Xác nhận các góc hang đầu bị khói hun xong, Lão Hồ giải thích rằng:

- Chỗ này đã lâu không có người ở nên tôi đốt khúc gỗ đuổi trùng. Khói của nó có thể xua đuổi những con sâu độc giấu trong khe hở. Được rồi, có thể đi vào, các người mau vào trong.

Lão Hồ vừa dập tắt khúc gỗ bốc khói vừa kêu đám người vào hang.



Triệu Tường Quốc, Lục Bác Minh, Hoàng Bân đứng ngoài cửa hang lục tục đi vào. Lão Hồ ra hiệu nhóm người ngồi tùy ý, ông thì xoay người chống gậy đi tới miếng gỗ lắp ráp thành cái bàn dài đơn sơ kê bên vỏ cây. Lão Hồ dọn dẹp đồ đạc đặt trên bàn.

Lão Hồ vừa làm vừa nói với nhóm người:

- Lúc tôi tìm đến hốc cây này thì bên cạnh có một con suối thiên nhiên, đây là lý do tôi chọn chỗ này làm nơi ẩn náu. Chờ tôi dọn dẹp xong sẽ múc nước cho các người rửa mặt.

Triệu Tường Quốc giống như bình thường cười tủm tỉm nói với Lão Hồ:

- Ha ha ha, không cần làm phiền Lão Hồ, chúng tôi có chỗ nghỉ ngơi thế này đã rất thỏa mãn. Huống chi ông bị thương, lại đây nghỉ một lúc đi.

Triệu Tường Quốc thấy Lão Hồ cụt tay què chân mà vẫn ân cần chiêu đãi cả nhóm thì thầm nghi ngờ.

Tay Lão Hồ tìm kiếm lá cỏ gây hôn mê giấu trên bàn, ông trả lời:

- Không sao, con người tôi khó mà ngồi yên, cộng thêm người đau xót khó chịu, làm cái gì đó mới quên đi cơn đau được.

Lão Hồ đã đói mấy ngày, không ăn được bữa nào đàng hoàng. Trong rừng cây Lão Hồ treo tim sợ bị thú hoang tấn công, lại sợ mấy người trẻ tuổi kia đuổi theo giết. Dọc đường đi Lão Hồ cố nén đau đớn lê chân tàn chạy nhanh. Lão Hồ 'may mắn' gặp mấy con người, là cơ hội rất hiếm có. Nếu không nắm chắc dịp này làm bọn họ hôn mê thì sẽ mất cơ hội, Lão Hồ rất tích cực và kiên quyết chiêu đãi mấy người Lưu Vinh uống nước.

Lão Hồ tìm kiếm trên bàn mãi mới thấy giữa xương và khúc gỗ dính đầy tro bụi có một vỏ trái cây nhỏ, cạy ra một dúm lá cây màu xám trắng bị vo thành hình tròn.

Lão Hồ lặng lẽ cầm dúm lá trong tay, giả bộ bình tĩnh, dùng cánh tay duy nhất bưng lên vỏ trái cây hình hồ lô bị đào rỗng bên trong. Lão Hồ muốn đi múc nước suối cho cả nhóm gaiỉ khát.

Cảnh sát Lưu Vinh thấy Lão Hồ bị htương, một tay khó khăn cầm vỏ trái cây rỗng ruột thì vội vàng đứng dậy giúp đỡ. Lão Hồ rất muốn tự mình rót nước, nhưng bây giờ ông bị thương mà còn tích cực đòi múc nước sẽ bị mọi người nghi ngờ. Lão Hồ từ chối một lúc rồi buộc lòng giao vỏ trái cây cho Lưu Vinh, chỉ vị trí con suối cho gã.

Lưu Vinh nghe Lão Hồ chỉ đại khái vị trí con suối, gật đầu, xoay người ra khỏi hang.

Lão Hồ cầm dúm lá cây, ông không cam lòng bỏ cuộc. Lão Hồ chợt nhớ trong chỗ ẩn náu này ông có nhồi thịt người dư lại sợ hư làm thành thịt khô. Lão Hồ chạy tới góc hang, một tay khó khăn mò tìm.

Mọi người chất các cây đuốc dặt giữa hang, nhặt cành khô lá rụng dưới mặt đất bỏ vào trong, gợi đống lửa bùng cháy. Buổi tối lạnh lẽo, ánh lửa bập bùng mang đến ấm áp và hy vọng cho bọn họ.



Bên đống lửa cháy, mọi người tò mò đánh giá cái hang. Diện tích hốc cây không lớn nhưng đủ cho một đám đàn ông chen chúc nghỉ ngơi. Góc hang có cái giá gỗ chất đống tạp vật phủ lớp bụi dày. Đúng là Lão Hồ đã lâu không đến nơi này, không biết ông đang tìm gì mà làm tro bụi bay khắp nơi.

Tro bụi dày đặc làm Lục Bác Minh ho khan, gã một tay che miệng mũi vừa hỏi:

- Khụ khụ khụ, ông đang tìm gì vậy?

- Tìm ra rồi! Tôi định... Hình như chỗ này còn lưu trữ một ít thịt khô, nên đang kiếm nó. Chúng ta có thể nướng ăn. Chút nữa tôi sẽ nướng cho các người, trời đã khuya, mọi người cũng đói bụng.

Giữa các hòn đá Lão Hồ rút ra thịt khô được bọc trong các tầng lá cây khô. Lão Hồ dùng răng xé lá cây ra, cúi người đặt thịt dưới chân, lòng bàn tay xoa bóp. Lão Hồ rắc phấn lá cây xám bôi trên miếng thịt, ông giả bộ bình tĩnh xách thịt lên gác bên đống lửa cháy, nói muốn chiêu đãi mọi người cùng nhau nướng ăn.

- Thịt này tôi ướp hương liệu điều chế rồi phơi khô, mùi vị rất ngon.

Thịt nướng trên lửa tỏa mùi thơm làm đám người vây quanh bên đống lửa nuốt nước miếng thèm thuồng. Hồi chiều cả nhóm uống miếng canh rau thịt bằm, nhưng chút nước canh đó làm sao lấp đầy bụng mấy người đàn ông đã trưởng thành? Chỉ một chốc thì bụng đã rỗng tuếch, giờ ngửi mùi thịt thơm ngào ngạt, bọn họ nhễu nước miếng ròng ròng.

Hoàng Bân ngửi mùi thịt ngày càng thơm ngon, cánh tay gã đau nhức không muốn ăn gì, tâm tình tệ lúc này cũng bị miếng thịt nướng chảy mỡ hấp dẫn.

Hoàng Bân lẩm bẩm:

- Thịt thơm quá.

Lão Hồ dùng khúc cây xuyên thịt nướng đưa tới trước mặt mấy người.

- Đương nhiên rồi, trước kia tôi là đầu bếp, tay nghề nấu ăn hay nếm gia vị của tôi rất giỏi. Nào, thịt đã nóng rồi, các người mau ăn thử.

Lão Hồ hếch cằm chỉ hướng công cụ vỏ sò sắc bén ông mới tìm được nay đặt dưới đất, ra hiệu nhóm người cầm vỏ sò sắc bén như dao để cắt thịt ra.

Lão Hồ nhìn bột dúm lá cây xám đã thấm vào thịt, thầm vui mừng, mong ngóng mấy người nhanh chóng ăn thịt. Lão Hồ thầm tiếc thịt mình quý trọng cất chứa giờ hy sinh làm mồi. Nếu chỉ dùng nước thì Lão Hồ định bụng giữ lại thịt khô từ từ dùng sau. Tuy nhiên tiếc con sẽ không dụ được sói, hy sinh ít thịt khô đổi lấy nhiều thực vật tươi mới hơn, ngẫm lại là giao dịch có lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau