Chương 119
Trong đường chất bằng tường đá đen, đi sâu vào trong uốn lượn gấp khúc lại nhỏ hẹp làm Trương Diệu nhức đầu. Mấy hôm nay anh không nhớ đã đi qua bao nhiêu con đường giống y như cái này. Hai người đang bận chạy trốn lại đi con đường đá khúc khuỷu, thật rắc rối.
Ban đầu mấy thú nhân trong hang đã bị Trương Diệu, Bùi Yến giải quyết xong, kéo lê xác chết tới bên vách đá, tìm máy móc hạ cửa đá xuống. Trương Diệu, Bùi Yến tiến lên trước.
Bùi Yến đi bên cạnh Trương Diệu, hắn càng lúc càng im lặng. Trương Diệu không biết Bùi Yến bị gì, anh cũng bận rộn suy nghĩ về chính mình. Anh trở nên là lạ, mới rồi đánh nhau lý trí trống không một lúc, chẳng lẽ Đây là tác dụng phụ của trái cây? Lúc này Trương Diệu không rảnh nghiên cứu sâu về vấn đề này, bây giờ chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng tiến lên, xuyên qua con đường đá tối đen.
Trong đường hầm hơi tối nhưng đằng trước toát ra ánh sáng yếu ớt từ vật gì đó, cộng với con mắt Trương Diệu dễ thấy rõ bóng đêm hơn. Trong đường hầm tối tăm Trương Diệu vẫn đi vững vàng, sẽ không đụng phải vách đá gồ ghề hai bên đường.
Quan sát kỹ bề mặt vách đá Trương Diệu mới thấy có một tầng vật chất sáng lấp lánh bám vào bề mặt. Tảng đá nhô ra hình dạng bất quy tắc lồi lõm. Tảng đá không biết là loại gì, Trương Diệu vươn tay sờ cảm nhận thô ráp.
Cứ tưởng hai người sẽ đi mãi trong con đường tối đen, nhưng rồi ánh sáng đằng trước càng lúc càng chói hơn. Hai người quẹo một ngã rẽ, không gian trở nên rộng lớn. Một cái hố sâu thăm thẳm hiện ra trước mắt Trương Diệu, Bùi Yến.
Hố đen không bao giờ thấy ánh sáng hợp thành thế giới dưới lòng đất. Nhiều thực vật như bong bóng sinh trưởng, chúng nó chỉ tới pahàn eo người, cao thì dài khoảng ba, bốn mét, hình dạng như con sứa màu xanh xâu chuỗi với nhau lơ lửng trên không trung. Mạch lá toát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, nếu chỉ có một gốc thực vật tỏa sáng thì khá tối. Nhưng trước mắt Bùi Yến, Trương Diệu là mặt đất trải rộng những thực vật phát sáng, cộng lại thì rất chói mắt.
Trừ thực vật tỏa ánh sáng trong bóng tối ra, bên trên vách đá có thể thấy nhiều ấu trùng đom đóm Trương Diệu từng bắt được trong hang đá vôi. Chúng nó chậm rãi bò trên vách đá, chiếu sáng như vì sao trong đêm tối.
Những thực vật mọc rậm rạp, Trương Diệu không chắc có thứ gì đột nhiên chui ra không, anh đi theo đường mòn các thú nhân đã đi tiến sâu vào vùng đất an toàn hơn. Bản đồ lá cây ghi chép bọn họ đến đây là được, không nói rõ cụ thể nên đi hướng nào. Trương Diệu, Bùi Yến chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hai người vòng tới vòng lui chém nhiều thực vật bọt nước to hơn khuôn mặt phát sáng. Trương Diệu chợt thấy đằng trước hơi khác, một dãy thực vật chạc cây xanh sẫm um tùm dần hiện ra trước mắt hai người.
Trương Diệu xoay lại hỏi Bùi Yến:
- Này, mấy thực vật này là cái gì? Trước kia ông đã thấy bao giờ chưa?
Trước mặt đột nhiên có một mảng thực vật, chắc thuộc loài cây. Chúng nó không như thực vật xung quanh tự phát sáng. Dựa vào những thực vật tự tỏa sáng mới thấy rõ hình dạng đại khái của chúng nó. Các hơi xa nên Trương Diệu chỉ thấy được đại khái, anh không biết chúng là thực vật loại gì, có nguy hiểm không.
Nghe Trương Diệu hỏi, Bùi Yến tiến lên quan sát lùm cây đằng trước. Những cây cối mọc không cao, chạc cây rậm rạp, kết nhiều trái treo lơ lửng bên trên. Từng cái bóng hình tròn màu đen bám đầy chạc cây, vì độ sáng và khoảng cách nên khó phân biệt ra nó là cái gì. Bùi Yến không vội trả lời, hắn tiến gần lùm cây thêm chút nữa.
Trương Diệu thấy Bùi Yến không trả lời, chỉ tiến lên trước, anh cũng đi theo hắn. Hai người đến gần quan sát, khi Trương Diệu thấy rõ hình dạng đám cây thì không nói nên lời.
Biểu tình Bùi Yến bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh một thân cây, quan sát đặc điểm cái cây. Bùi Yến nhìn lướt qua là biết đại khái mấy cái cây này hình thành như thế nào. Không cần Bùi Yến giải thích nhiều, Trương Diệu cũng biết.
Những cái cây mọc nhánh thô cỡ eo người, lớp vỏ cây màu xanh sậm. Bên trong vỏ cây như cái lưới dường như chảy chất lỏng màu đỏ cam nhô ra bề mặt vỏ cây. Lá trên nhánh cây có hình dạng kỳ lạ, như mấy ngón tay xương ghép lại với nhau thành hình chụp xuống dưới, trắng phau dài sọc. Trừ mấy lá xương ngón tay trắng kỳ dị ra trái cây khô treo trên nhánh càng làm Trương Diệu bất ngờ.
- Mấy trái này là trái đầu người đây mà.
Vì hình dạng trái cây quá kinh dị nên Trương Diệu có muốn quên cũng không được, trái cây ấn tượng khắc sâu mọc đầy nhánh cây, nhiều vô cùng. Trên nhánh một cái cây ít thì bảy, tám trái, nhiều thì một cây treo mười mấy trái.
Bị những trái cây hình dạng giống y như đầu phụ nữ bao vây, nhìn chúng nó biểu tình hơi thay đổi chút ít, khuôn mặt sống động như thật nhìn mình, kinh dị còn hơn trong phim kinh dị bị nữ quy bao vây.
May mà lá gan của Trương Diệu không nhỏ, anh trợn to mắt nhìn trái cây đầu người, vẫn giữ được trạng thái bình thường. Mấy hôm nay anh gặp quá nhiều tình huống máu me đáng sợ, Trương Diệu mở rộng kiến thức, không còn gì hù anh sợ được nữa. Trương Diệu chỉ không ngờ trái cây đầu người thật sự mọc từ thân cây.
Bùi Yến gật gù đồng ý:
- Ừm! Là trái đầu người.
Bùi Yến tiếp tục nhìn gốc cây, hắn đang nghiên cứu điều gì đó.
Trương Diệu thì nhìn lớp da thân cây cách mình gần nhất. Thứ đó như mạch máu còn biết tự động co rút. Trương Diệu xoay cổ tay đưa lưỡi dao găm qua, cẩn thận đâm thân cây thăm dò. Trương Diệu không ngờ là khi đâm vào thứ giống mạch máu thì dao lõm vào, cảm giác như đâm da người.
Trương Diệu vội rút dao gă về, vỏ cây lại phồng lên. Đột nhiên bên tai Trương Diệu nghe tiếng nức nở của phụ nữ, thanh âm rất nhẹ, tiếng khóc nỉ non lúc ngừng lúc nối, mơ hồ như oan hồn nguyền rủa. Tay Trương Diệu siết chặt dao găm, ngoái đầu nhìn bốn phía. Thanh âm còn vang vọng, tiếng phụ nữ khóc lúc lớn lúc nhỏ, rên rỉ thê lương, khiến người nghe dựng đứng lông tơ. Ai ở trong hang ngầm dưới đất nghe tiếng nữ khóc sẽ sợ đứng tim, đặc biệt trên hòn đảo này, muốn gặp một người còn khó khăn. Nghe tiếng nữ khóc thật đáng sợ.
Trương Diệu xoay đầu nhìn hướng phát ra thanh âm, Trương Diệu không thấy bóng phụ nữ nào ở bên kia, chỉ thấy một đống trái đầu người khuôn mặt nữ treo trên nhánh cây xanh đang đối diện mình. Trương Diệu biết trái đầu người sẽ không mở mắt, nói chuyện, nhưng lỗ tai nghe giọng nữ rõ ràng, không phải ảo giác. Thanh âm phát ra từ đâu, chẳng lẽ là quỷ sao?
- Ê này... Ông nghe thấy gì không?
Bùi Yến nhạy bén tất nhiên cũng nghe được thanh âm kia:
- Có nghe.
Bùi Yến từ ngồi chồm hổm đứng bật dậy, hắn vọt qua chỗ phát ra thanh âm.
Trương Diệu thấy Bùi Yến xuyên qua cây trái đầu người um tùm, đi sâu vào trong, anh sững sờ rồi vội vàng đuổi theo.
- Này này, Bùi Yến, chờ tôi với!
Giọng nữ khóc càng lúc càng gần. Giây lát sau Bùi Yến dừng bước, xoay người đến bên cạnh một cây trái đầu người, ngồi xổm xuống. Bùi Yến vạch gốc cây bị che kín ra. Gốc cây mọc cỏ dại đen rậm rạp gần như hòa cùng đât bùn đen thui dưới đất. Khi Trương Diệu thấy Bùi Yến vạch cỏ dại đen dài sang bên, thấy bên dưới hiện ra khuôn mặt nữ trắng bệch.
Ban đầu mấy thú nhân trong hang đã bị Trương Diệu, Bùi Yến giải quyết xong, kéo lê xác chết tới bên vách đá, tìm máy móc hạ cửa đá xuống. Trương Diệu, Bùi Yến tiến lên trước.
Bùi Yến đi bên cạnh Trương Diệu, hắn càng lúc càng im lặng. Trương Diệu không biết Bùi Yến bị gì, anh cũng bận rộn suy nghĩ về chính mình. Anh trở nên là lạ, mới rồi đánh nhau lý trí trống không một lúc, chẳng lẽ Đây là tác dụng phụ của trái cây? Lúc này Trương Diệu không rảnh nghiên cứu sâu về vấn đề này, bây giờ chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng tiến lên, xuyên qua con đường đá tối đen.
Trong đường hầm hơi tối nhưng đằng trước toát ra ánh sáng yếu ớt từ vật gì đó, cộng với con mắt Trương Diệu dễ thấy rõ bóng đêm hơn. Trong đường hầm tối tăm Trương Diệu vẫn đi vững vàng, sẽ không đụng phải vách đá gồ ghề hai bên đường.
Quan sát kỹ bề mặt vách đá Trương Diệu mới thấy có một tầng vật chất sáng lấp lánh bám vào bề mặt. Tảng đá nhô ra hình dạng bất quy tắc lồi lõm. Tảng đá không biết là loại gì, Trương Diệu vươn tay sờ cảm nhận thô ráp.
Cứ tưởng hai người sẽ đi mãi trong con đường tối đen, nhưng rồi ánh sáng đằng trước càng lúc càng chói hơn. Hai người quẹo một ngã rẽ, không gian trở nên rộng lớn. Một cái hố sâu thăm thẳm hiện ra trước mắt Trương Diệu, Bùi Yến.
Hố đen không bao giờ thấy ánh sáng hợp thành thế giới dưới lòng đất. Nhiều thực vật như bong bóng sinh trưởng, chúng nó chỉ tới pahàn eo người, cao thì dài khoảng ba, bốn mét, hình dạng như con sứa màu xanh xâu chuỗi với nhau lơ lửng trên không trung. Mạch lá toát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, nếu chỉ có một gốc thực vật tỏa sáng thì khá tối. Nhưng trước mắt Bùi Yến, Trương Diệu là mặt đất trải rộng những thực vật phát sáng, cộng lại thì rất chói mắt.
Trừ thực vật tỏa ánh sáng trong bóng tối ra, bên trên vách đá có thể thấy nhiều ấu trùng đom đóm Trương Diệu từng bắt được trong hang đá vôi. Chúng nó chậm rãi bò trên vách đá, chiếu sáng như vì sao trong đêm tối.
Những thực vật mọc rậm rạp, Trương Diệu không chắc có thứ gì đột nhiên chui ra không, anh đi theo đường mòn các thú nhân đã đi tiến sâu vào vùng đất an toàn hơn. Bản đồ lá cây ghi chép bọn họ đến đây là được, không nói rõ cụ thể nên đi hướng nào. Trương Diệu, Bùi Yến chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hai người vòng tới vòng lui chém nhiều thực vật bọt nước to hơn khuôn mặt phát sáng. Trương Diệu chợt thấy đằng trước hơi khác, một dãy thực vật chạc cây xanh sẫm um tùm dần hiện ra trước mắt hai người.
Trương Diệu xoay lại hỏi Bùi Yến:
- Này, mấy thực vật này là cái gì? Trước kia ông đã thấy bao giờ chưa?
Trước mặt đột nhiên có một mảng thực vật, chắc thuộc loài cây. Chúng nó không như thực vật xung quanh tự phát sáng. Dựa vào những thực vật tự tỏa sáng mới thấy rõ hình dạng đại khái của chúng nó. Các hơi xa nên Trương Diệu chỉ thấy được đại khái, anh không biết chúng là thực vật loại gì, có nguy hiểm không.
Nghe Trương Diệu hỏi, Bùi Yến tiến lên quan sát lùm cây đằng trước. Những cây cối mọc không cao, chạc cây rậm rạp, kết nhiều trái treo lơ lửng bên trên. Từng cái bóng hình tròn màu đen bám đầy chạc cây, vì độ sáng và khoảng cách nên khó phân biệt ra nó là cái gì. Bùi Yến không vội trả lời, hắn tiến gần lùm cây thêm chút nữa.
Trương Diệu thấy Bùi Yến không trả lời, chỉ tiến lên trước, anh cũng đi theo hắn. Hai người đến gần quan sát, khi Trương Diệu thấy rõ hình dạng đám cây thì không nói nên lời.
Biểu tình Bùi Yến bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh một thân cây, quan sát đặc điểm cái cây. Bùi Yến nhìn lướt qua là biết đại khái mấy cái cây này hình thành như thế nào. Không cần Bùi Yến giải thích nhiều, Trương Diệu cũng biết.
Những cái cây mọc nhánh thô cỡ eo người, lớp vỏ cây màu xanh sậm. Bên trong vỏ cây như cái lưới dường như chảy chất lỏng màu đỏ cam nhô ra bề mặt vỏ cây. Lá trên nhánh cây có hình dạng kỳ lạ, như mấy ngón tay xương ghép lại với nhau thành hình chụp xuống dưới, trắng phau dài sọc. Trừ mấy lá xương ngón tay trắng kỳ dị ra trái cây khô treo trên nhánh càng làm Trương Diệu bất ngờ.
- Mấy trái này là trái đầu người đây mà.
Vì hình dạng trái cây quá kinh dị nên Trương Diệu có muốn quên cũng không được, trái cây ấn tượng khắc sâu mọc đầy nhánh cây, nhiều vô cùng. Trên nhánh một cái cây ít thì bảy, tám trái, nhiều thì một cây treo mười mấy trái.
Bị những trái cây hình dạng giống y như đầu phụ nữ bao vây, nhìn chúng nó biểu tình hơi thay đổi chút ít, khuôn mặt sống động như thật nhìn mình, kinh dị còn hơn trong phim kinh dị bị nữ quy bao vây.
May mà lá gan của Trương Diệu không nhỏ, anh trợn to mắt nhìn trái cây đầu người, vẫn giữ được trạng thái bình thường. Mấy hôm nay anh gặp quá nhiều tình huống máu me đáng sợ, Trương Diệu mở rộng kiến thức, không còn gì hù anh sợ được nữa. Trương Diệu chỉ không ngờ trái cây đầu người thật sự mọc từ thân cây.
Bùi Yến gật gù đồng ý:
- Ừm! Là trái đầu người.
Bùi Yến tiếp tục nhìn gốc cây, hắn đang nghiên cứu điều gì đó.
Trương Diệu thì nhìn lớp da thân cây cách mình gần nhất. Thứ đó như mạch máu còn biết tự động co rút. Trương Diệu xoay cổ tay đưa lưỡi dao găm qua, cẩn thận đâm thân cây thăm dò. Trương Diệu không ngờ là khi đâm vào thứ giống mạch máu thì dao lõm vào, cảm giác như đâm da người.
Trương Diệu vội rút dao gă về, vỏ cây lại phồng lên. Đột nhiên bên tai Trương Diệu nghe tiếng nức nở của phụ nữ, thanh âm rất nhẹ, tiếng khóc nỉ non lúc ngừng lúc nối, mơ hồ như oan hồn nguyền rủa. Tay Trương Diệu siết chặt dao găm, ngoái đầu nhìn bốn phía. Thanh âm còn vang vọng, tiếng phụ nữ khóc lúc lớn lúc nhỏ, rên rỉ thê lương, khiến người nghe dựng đứng lông tơ. Ai ở trong hang ngầm dưới đất nghe tiếng nữ khóc sẽ sợ đứng tim, đặc biệt trên hòn đảo này, muốn gặp một người còn khó khăn. Nghe tiếng nữ khóc thật đáng sợ.
Trương Diệu xoay đầu nhìn hướng phát ra thanh âm, Trương Diệu không thấy bóng phụ nữ nào ở bên kia, chỉ thấy một đống trái đầu người khuôn mặt nữ treo trên nhánh cây xanh đang đối diện mình. Trương Diệu biết trái đầu người sẽ không mở mắt, nói chuyện, nhưng lỗ tai nghe giọng nữ rõ ràng, không phải ảo giác. Thanh âm phát ra từ đâu, chẳng lẽ là quỷ sao?
- Ê này... Ông nghe thấy gì không?
Bùi Yến nhạy bén tất nhiên cũng nghe được thanh âm kia:
- Có nghe.
Bùi Yến từ ngồi chồm hổm đứng bật dậy, hắn vọt qua chỗ phát ra thanh âm.
Trương Diệu thấy Bùi Yến xuyên qua cây trái đầu người um tùm, đi sâu vào trong, anh sững sờ rồi vội vàng đuổi theo.
- Này này, Bùi Yến, chờ tôi với!
Giọng nữ khóc càng lúc càng gần. Giây lát sau Bùi Yến dừng bước, xoay người đến bên cạnh một cây trái đầu người, ngồi xổm xuống. Bùi Yến vạch gốc cây bị che kín ra. Gốc cây mọc cỏ dại đen rậm rạp gần như hòa cùng đât bùn đen thui dưới đất. Khi Trương Diệu thấy Bùi Yến vạch cỏ dại đen dài sang bên, thấy bên dưới hiện ra khuôn mặt nữ trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất