Chương 123
Một lúc sau Bùi Yến tắm rửa dưới ao nước, tóc nhỏ giọt nước bước tới bên cạnh anh, ngồi xuống. Bùi Yến cầm lấy cây gậy từ tay Trương Diệu, chăm chú nướng thịt. Trương Diệu tự hiểu mình nướng không thơm ngon bằng dân bản xứ Bùi Yến nên sung sướng giao quyền nướng thịt ra, anh thì khoanh tay chờ bữa tối sẵn sàng.
Bùi Yến nghiêng đầu nhìn Trương Diệu nhai thịt hắn nướng ngon lành, hắn cũng cắt miếng thịt bỏ vào miệng nhai. Bùi Yến cứ cảm thấy sau khi hắn bị thương tỉnh dậy thì thái độ Trương Diệu đối xử với hắn 'tốt' hơn trước nhiều. Bùi Yến không biết nên hìnhn dung cảm giác này như thế nào, hắn chỉ nhớ trước kia hơi đến gần đụng vào anh là Trương Diệu sẽ bản năng cảnh giác né tránh. Giờ khi Bùi Yến đến gần, Trương Diệu không còn bài xích hắn, thậm chí vô tình chủ động dựa vào hắn. Dường như Trương Diệu tin tưởng, yên tâm hơn khi bên Bùi Yến, có mối liên kết hai người chặt chẽ hơn.
Bùi Yến không biết trong lúc hắn hôn mê xảy ra chuyện gì khiến Trương Diệu thay đổi thái độ, nhưng hắn rất vui, rất thích.
Con ngươi nâu nhạt nheo lại, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Trương Diệu ngồi gần bên cạnh. Bùi Yến cảm thấy những vết thương trên người không đau chút nào. Được Trương Diệu dựa sát như hiện giờ, hắn thấy tuyệt vời hơn bất cứ giây phút nào.
Ánh trăng màu tím chiếu xuống rừng nấm, phủ vầng sáng xinh đẹp mà kỳ dị lên đám nấm màu sắc đơn điệu, kích cỡ khác nhau. Thế giới nâm trở nên mông lung huyền ảo.
Trương Diệu ăn no nê, dựa vào thân nấm thô to nghỉ ngơi, dưới người lót giường nấm mềm mà co giãn, ngửa đầu ngắm trời đêm. Trương Diệu gác hai tay sau gáy, anh bỗng rút một tay ra đập vào đầu Bùi Yến ôm chặt eo anh, đầu gối trên chân anh.
- Này, muốn ngủ thì lăn sang một bên mà ngủ!
Bùi Yến xoa chỗ bị Trương Diệu đánh, mặt nhăn nhó:
- A... nhức đầu.
Chết... chết tiệt!
Lúc đau thật thì không giả đò, lúc không đau lại làm bộ rất đau!
Khóe miệng Trương Diệu co giật, anh chửi thầm trong bụng.
Trương Diệu suy nghĩ có nên nhẫn tâm đẩy Bùi Yến ra không, khi mắt anh nhìn xuống ngực áo Bùi Yến mở rộng lộ ra lồng ngực đầy sẹo và vết thương kết vảy thì tay khựng lại. Mấy vết thương này đa số là do lỗi tại Trương Diệu, bảo anh làm sao nhẫn tâm xuống tay?
Trương Diệu bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại trượt xuống thân cây nấm. Trương Diệu đưa lưng hướng Bùi Yến, phớt lờ hắn ôm mình, nhưng không đuổi hắn đi.
Thôi, Bùi Yến bị thương, dù đau thật hay giả cũng không chịu nổi Trương Diệu dùng sức mạnh đẩy, lỡ làm hắn hộc máu thì sao? Trương Diệu không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt thê thảm trắng bệch của Bùi Yến nữa. Ôm thì cứ ôm, dù gì không thiếu miếng thịt, hơn nữa buổi tối nhiệt độ lạnh, coi như được sưởi ấm.
Trương Diệu luôn giỏi tự thuyết phục mình, anh lôi hàng đống lý do để mình mặc kệ Bùi Yến ôm.
Trương Diệu từ đằng sau ôm chặt Trương Diệu, hắn vui mừng vì cuộc thăm dò thành công. Hiện giờ Trương Diệu khó từ chối yêu cầu của hắn hơn trước, đúng là dấu hiệu tốt. Bùi Yến vuốt ve lưng rắn chắc của Trương Diệu, chóp mũi ngửi mùi thơm cơ thể anh, hắn nhắm mắt dần thiếp ngủ.
Mấy ngày nay Bùi Yến cũng tiêu hao thể lực nhiều, hắn cần có thời gian nghỉ ngơi.
Đêm khuya, Bùi Yến đột nhiên mở to mắt, phát hiện người nằm trong vòng tay mình đã mất tích. Bùi Yến vội chống người dậy nhìn xung quanh, thấy bóng người đưa lưng hướng hắn, tắm trong ánh trăng màu tím. Ánh mắt cảnh giác cao độ dần dịu lại, Bùi Yến nhìn chằm chằm bóng lưng.
Bùi Yến kêu gọi:
- Trương Diệu?
Không ngờ Trương Diệu ngủ say hơn Bùi Yến bỗng dưng nửa đêm giật mình tỉnh lại. Bùi Yến nhảy xuống tảng đá trải lớp nấm mềm, chân đạp mặt đất cỏ um tùm đi hướng Trương Diệu đứng im không nhúc nhích.
Bàn tay Bùi Yến sắp vỗ vai Trương Diệu, đột nhiên anh vụt xoay người chộp mạnh hướng hắn. Bùi Yến phản xạ né sang một bên, không hiểu vì sao Trương Diệu đột nhiên tấn công mình, khuôn mặt hắn tràn đầy khó hiểu.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu xoay người mặt đối mặt trừng mình, ánh mắt hắn từ khó hiểu chuyển sang nghi ngờ.
Trương Diệu như không quen Bùi Yến, ánh mắt xa lạ nhìn hắn, đôi mắt đầy hung tàn dữ dằn. Màu mắt Trương Diệu chuyển thành đỏ thẫm kỳ lạ, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo. Trương Diệu nhếch môi nhe hai cái răng nanh dài nhọn hoắc. Bàn tay mới rồi tấn công Bùi Yến mọc móng dài sắc bén, mái tóc đen ngắn ngủn dưới ánh trăng phản chiếu sắc đỏ.
Cảnh tượng kỳ lạ nhất là sau lưng Trương Diệu cảm xúc kích động, táo bạo. Sau lưng Trương Diệu dần mọc một cái đuôi dài màu lông đen và đỏ, anh gầm gừ nóng nảy, cái đuôi huơ qua huơ lại theo. Bùi Yến ngây người không biết nên nói cái gì, hắn không ngờ Trương Diệu sẽ biến thành bộ dạng này. Trương Diệu không giống thú nhân hoàn toàn nhưng cũng không phải người Bùi Yến quen thuộc.
Trương Diệu đôi mắt đỏ ngầu dường như không nhận ra người đàn ông xa lạ đứng trước mặt gọi tên anh. Trương Diệu chậm rãi cong người, cơ bắp toàn thân căng cứng vọt lên tấn công Bùi Yến.
Bùi Yến đánh với mấy thú nhân biến thành toàn thú dễ như chơi, mặc dù thân thể hắn bị thương nặng vừa khép lại sẽ không khó tránh khỏi Trương Diệu đột ngột tấn công hắn. Bùi Yến không biết Trương Diệu bị cái gì kích thích bỗng dưng biến dị, hiện tại hắn chỉ có thể trốn tránh, không đánh trả, hắn sợ sẽ tổn thương anh.
Bùi Yến không chống cự không có nghĩa là Trương Diệu sẽ bỏ qua.
Trương Diệu cứ bám riết không tha muốn đánh gục Bùi Yến, không ngừng rượt theo hắn, định bắt hắn lại cho một đòn trí mạng. Nhưng Bùi Yến nhanh nhẹn né thoát hết, rừng nấm thô to sau lưng hắn bị dính miểng. móng vuốt thú sắc bén của Trương Diệu và thân thể va đập làm mấy cây nấm gãy nát hết. Cây nấm hơi rắn chắc một chút, hình dạng như cây dù thì bị móng vuốt sắc bén của Trương Diệu cào trúng bẻ gãy.
Bị va chạm mạnh, đầu nấm lơ lửng trên cao lắc lư rắc xuống nhiều tế bào nâm hình tròn bay tứ tán trong ánh trăng tím. Quả cầu nửa trong suốt như bông tuyết rơi xuống người Trương Diệu đang hùng hổ rượt theo Bùi Yến, quyết tâm đánh nhau. Tuyết rơi bên người Bùi Yến cứ né mãi không chịu chống trả. Cảnh tuyết mông lung huyền diệu.
Bùi Yến bị Trương Diệu liên tục tấn công dồn dập, hắn cứ thụt lùi mãi. Hai bên hông Bùi Yến bị Trương Diệu cào rách mấy đường tươm máu, lúc này hắn mới cảm nhận được anh bùng nổ sức mạnh khác với ban đầu. Tốc độ hay sức mạnh đều hơn trước kia một bậc. Bùi Yến phải tập trung hết sức mới chống trả được mỗi đợt tấn công của Trương Diệu, tránh cho bản thân bị thương. Hai người đánh nhau tới lui bất giác lâu cỡ mấy chục phút. Con đường hai người đã đi qua giờ bị dày xéo một đống hỗn độn, thực vật tan nát, nấm rơi đầy đất. Xung quanh không có cây nấm nào lành lặn đứng thẳng.
Bùi Yến nghiêng đầu nhìn Trương Diệu nhai thịt hắn nướng ngon lành, hắn cũng cắt miếng thịt bỏ vào miệng nhai. Bùi Yến cứ cảm thấy sau khi hắn bị thương tỉnh dậy thì thái độ Trương Diệu đối xử với hắn 'tốt' hơn trước nhiều. Bùi Yến không biết nên hìnhn dung cảm giác này như thế nào, hắn chỉ nhớ trước kia hơi đến gần đụng vào anh là Trương Diệu sẽ bản năng cảnh giác né tránh. Giờ khi Bùi Yến đến gần, Trương Diệu không còn bài xích hắn, thậm chí vô tình chủ động dựa vào hắn. Dường như Trương Diệu tin tưởng, yên tâm hơn khi bên Bùi Yến, có mối liên kết hai người chặt chẽ hơn.
Bùi Yến không biết trong lúc hắn hôn mê xảy ra chuyện gì khiến Trương Diệu thay đổi thái độ, nhưng hắn rất vui, rất thích.
Con ngươi nâu nhạt nheo lại, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Trương Diệu ngồi gần bên cạnh. Bùi Yến cảm thấy những vết thương trên người không đau chút nào. Được Trương Diệu dựa sát như hiện giờ, hắn thấy tuyệt vời hơn bất cứ giây phút nào.
Ánh trăng màu tím chiếu xuống rừng nấm, phủ vầng sáng xinh đẹp mà kỳ dị lên đám nấm màu sắc đơn điệu, kích cỡ khác nhau. Thế giới nâm trở nên mông lung huyền ảo.
Trương Diệu ăn no nê, dựa vào thân nấm thô to nghỉ ngơi, dưới người lót giường nấm mềm mà co giãn, ngửa đầu ngắm trời đêm. Trương Diệu gác hai tay sau gáy, anh bỗng rút một tay ra đập vào đầu Bùi Yến ôm chặt eo anh, đầu gối trên chân anh.
- Này, muốn ngủ thì lăn sang một bên mà ngủ!
Bùi Yến xoa chỗ bị Trương Diệu đánh, mặt nhăn nhó:
- A... nhức đầu.
Chết... chết tiệt!
Lúc đau thật thì không giả đò, lúc không đau lại làm bộ rất đau!
Khóe miệng Trương Diệu co giật, anh chửi thầm trong bụng.
Trương Diệu suy nghĩ có nên nhẫn tâm đẩy Bùi Yến ra không, khi mắt anh nhìn xuống ngực áo Bùi Yến mở rộng lộ ra lồng ngực đầy sẹo và vết thương kết vảy thì tay khựng lại. Mấy vết thương này đa số là do lỗi tại Trương Diệu, bảo anh làm sao nhẫn tâm xuống tay?
Trương Diệu bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại trượt xuống thân cây nấm. Trương Diệu đưa lưng hướng Bùi Yến, phớt lờ hắn ôm mình, nhưng không đuổi hắn đi.
Thôi, Bùi Yến bị thương, dù đau thật hay giả cũng không chịu nổi Trương Diệu dùng sức mạnh đẩy, lỡ làm hắn hộc máu thì sao? Trương Diệu không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt thê thảm trắng bệch của Bùi Yến nữa. Ôm thì cứ ôm, dù gì không thiếu miếng thịt, hơn nữa buổi tối nhiệt độ lạnh, coi như được sưởi ấm.
Trương Diệu luôn giỏi tự thuyết phục mình, anh lôi hàng đống lý do để mình mặc kệ Bùi Yến ôm.
Trương Diệu từ đằng sau ôm chặt Trương Diệu, hắn vui mừng vì cuộc thăm dò thành công. Hiện giờ Trương Diệu khó từ chối yêu cầu của hắn hơn trước, đúng là dấu hiệu tốt. Bùi Yến vuốt ve lưng rắn chắc của Trương Diệu, chóp mũi ngửi mùi thơm cơ thể anh, hắn nhắm mắt dần thiếp ngủ.
Mấy ngày nay Bùi Yến cũng tiêu hao thể lực nhiều, hắn cần có thời gian nghỉ ngơi.
Đêm khuya, Bùi Yến đột nhiên mở to mắt, phát hiện người nằm trong vòng tay mình đã mất tích. Bùi Yến vội chống người dậy nhìn xung quanh, thấy bóng người đưa lưng hướng hắn, tắm trong ánh trăng màu tím. Ánh mắt cảnh giác cao độ dần dịu lại, Bùi Yến nhìn chằm chằm bóng lưng.
Bùi Yến kêu gọi:
- Trương Diệu?
Không ngờ Trương Diệu ngủ say hơn Bùi Yến bỗng dưng nửa đêm giật mình tỉnh lại. Bùi Yến nhảy xuống tảng đá trải lớp nấm mềm, chân đạp mặt đất cỏ um tùm đi hướng Trương Diệu đứng im không nhúc nhích.
Bàn tay Bùi Yến sắp vỗ vai Trương Diệu, đột nhiên anh vụt xoay người chộp mạnh hướng hắn. Bùi Yến phản xạ né sang một bên, không hiểu vì sao Trương Diệu đột nhiên tấn công mình, khuôn mặt hắn tràn đầy khó hiểu.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu xoay người mặt đối mặt trừng mình, ánh mắt hắn từ khó hiểu chuyển sang nghi ngờ.
Trương Diệu như không quen Bùi Yến, ánh mắt xa lạ nhìn hắn, đôi mắt đầy hung tàn dữ dằn. Màu mắt Trương Diệu chuyển thành đỏ thẫm kỳ lạ, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo. Trương Diệu nhếch môi nhe hai cái răng nanh dài nhọn hoắc. Bàn tay mới rồi tấn công Bùi Yến mọc móng dài sắc bén, mái tóc đen ngắn ngủn dưới ánh trăng phản chiếu sắc đỏ.
Cảnh tượng kỳ lạ nhất là sau lưng Trương Diệu cảm xúc kích động, táo bạo. Sau lưng Trương Diệu dần mọc một cái đuôi dài màu lông đen và đỏ, anh gầm gừ nóng nảy, cái đuôi huơ qua huơ lại theo. Bùi Yến ngây người không biết nên nói cái gì, hắn không ngờ Trương Diệu sẽ biến thành bộ dạng này. Trương Diệu không giống thú nhân hoàn toàn nhưng cũng không phải người Bùi Yến quen thuộc.
Trương Diệu đôi mắt đỏ ngầu dường như không nhận ra người đàn ông xa lạ đứng trước mặt gọi tên anh. Trương Diệu chậm rãi cong người, cơ bắp toàn thân căng cứng vọt lên tấn công Bùi Yến.
Bùi Yến đánh với mấy thú nhân biến thành toàn thú dễ như chơi, mặc dù thân thể hắn bị thương nặng vừa khép lại sẽ không khó tránh khỏi Trương Diệu đột ngột tấn công hắn. Bùi Yến không biết Trương Diệu bị cái gì kích thích bỗng dưng biến dị, hiện tại hắn chỉ có thể trốn tránh, không đánh trả, hắn sợ sẽ tổn thương anh.
Bùi Yến không chống cự không có nghĩa là Trương Diệu sẽ bỏ qua.
Trương Diệu cứ bám riết không tha muốn đánh gục Bùi Yến, không ngừng rượt theo hắn, định bắt hắn lại cho một đòn trí mạng. Nhưng Bùi Yến nhanh nhẹn né thoát hết, rừng nấm thô to sau lưng hắn bị dính miểng. móng vuốt thú sắc bén của Trương Diệu và thân thể va đập làm mấy cây nấm gãy nát hết. Cây nấm hơi rắn chắc một chút, hình dạng như cây dù thì bị móng vuốt sắc bén của Trương Diệu cào trúng bẻ gãy.
Bị va chạm mạnh, đầu nấm lơ lửng trên cao lắc lư rắc xuống nhiều tế bào nâm hình tròn bay tứ tán trong ánh trăng tím. Quả cầu nửa trong suốt như bông tuyết rơi xuống người Trương Diệu đang hùng hổ rượt theo Bùi Yến, quyết tâm đánh nhau. Tuyết rơi bên người Bùi Yến cứ né mãi không chịu chống trả. Cảnh tuyết mông lung huyền diệu.
Bùi Yến bị Trương Diệu liên tục tấn công dồn dập, hắn cứ thụt lùi mãi. Hai bên hông Bùi Yến bị Trương Diệu cào rách mấy đường tươm máu, lúc này hắn mới cảm nhận được anh bùng nổ sức mạnh khác với ban đầu. Tốc độ hay sức mạnh đều hơn trước kia một bậc. Bùi Yến phải tập trung hết sức mới chống trả được mỗi đợt tấn công của Trương Diệu, tránh cho bản thân bị thương. Hai người đánh nhau tới lui bất giác lâu cỡ mấy chục phút. Con đường hai người đã đi qua giờ bị dày xéo một đống hỗn độn, thực vật tan nát, nấm rơi đầy đất. Xung quanh không có cây nấm nào lành lặn đứng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất