Chương 124
Bùi Yến không muốn tốn cả đêm đánh nhau với Trương Diệu có sức mạnh, tốc độ ngang ngửa mình, hơn nữa hắn không thể ra tay đánh mạnh. Bùi Yến bị động đón đỡ Trương Diệu đánh không nương tình, rất là bạo lực. Bùi Yến buộc phải dốc hết sức ra đỡ đòn, tránh cho tổn thương Trương Diệu. Trận đánh nhau này làm Bùi Yến thấy mệt hơn bao giờ hết.
Thừa dịp Trương Diệu xoay người đánh lén, Bùi Yến bắt trúng cơ hội tuyệt vời thò tay ra bắt chặt cổ tay anh. Đánh nhau tới lúc này Trương Diệu bắt đầu thấm mệt.
Trương Diệu phản ứng lại ngay, anh nhe răng giơ bàn tay khác đầy móng vuốt nhọn chộp cổ Bùi Yến. May mà hắn nhanh tay bắt chặt cổ tay anh, bẻ tay anh ra sau lưng. Thế là hai tay của Trương Diệu không cách nào cào hắn được.
Hai tay Trương Diệu bị bẻ ra sau người, anh gầm rống tiếng dã thú, không bỏ cuộc quay đầu táp Bùi Yến.
Bùi Yến giơ chân quét mạch, gạt ngã hai chân Trương Diệu đang muốn cắn hắn. Trương Diệu lảo đảo té xuống đất, Bùi Yến lăn qua nhấn chặt anh xuống mặt đất đầy thực vật mềm như nhung.
Vang lên tiếng gầm tức giận phát ra từ cổ họng Trương Diệu:
- Grao!!!
Thanh âm như cảnh cáo hắn, thân thể rắn chắc vùng vẫy chống cự. Trương Diệu chực chờ bắt được cơ hội là sẽ tấn côgn lại cái người đè lên anh ngay.
Bùi Yến gồng sức ấn chặt vai Trương Diệu vặn vẹo muốn trở mình, một tay khác bóp chặt cổ tay anh. Thấy chân Trương Diệu định đá lên, Bùi Yến cưỡi hẳn lên lưng anh. Bùi Yến kéo chân Trương Diệu gấp lại, dùng đầu gối đè cố định hai chân đá đạp lung tung.
Tình hình vốn đã hỗn loạn, sau lưng Trương Diệu còn mọc cái đuôi lông lắc lư theo cảm xúc kcíh động của anh, quất vào người Bùi Yến. Bị cái đuôi quét qua làm Bùi Yến ngứa mũi, hắn bất đắc dĩ cúi người xuống, cánh tay trái đè nửa người trên của Trương Diệu, thuận tiện dùng tay trái kiềm chặt hai cổ tay anh. Chân Bùi Yến vẫn đè trên chân Trương Diệu, thân thể hai người dán sát vào nhau.
Giờ Bùi Yến mới rảnh tay chộp cái đuôi lông cứ quét qua quét lại làm hắn ngứa.
Xúc cảm bàn tay là mềm mượt, lông xù thoạt trông hơi thô ráp nhưng hóa ra mềm mịn như tơ. Khi tay bóp chặt, Bùi Yến cảm giác rõ ràng bên trong có đốt xương. Trương Diệu bị Bùi Yến túm đuôi thì cứng người lại, giãy dụa yếu dần.
A? Cái đuôi là điểm yếu?
Bùi Yến thấy phản ứng của Trương Diệu thì càng bắt chặt cái đuôi không buông, dọc theo lông mềm vuốt lên vuốt xuống. Trương Diệu bị đè thân thể mẫn cảm run rẩy, tiếng gầm đầy cảnh cáo và thù hận nhỏ dần, thay thế là tiếng rên rỉ trong cổ họng vì rất thoải mái.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu dần buông xuôi, thoải mái nheo tròng mắt đỏ, hắn chợt nổi hứng. Bàn tay to vuốt ve đuôi dài của Trương Diệu, Bùi Yến nổi lòng tò mò cái đuôi của anh mọc từ đâu ra?
Tay Bùi Yến từ cái đuôi chạy thẳng lên trên, mãi khi tầm mắt thấy cái đuôi khuất sau mông vêu. Bùi Yến kéo ngay quần bò rộng Trương Diệu mặc qua loa không gài nút xuống, thấy cái đuôi dài mọc từ cuối cột sống.
Lần đầu tiên dưới ánh trăng sáng tỏ Bùi Yến quan sát thân thể Trương Diệu. Mông căng tròn chắc nịch, quần đùi xám che mất phong cảnh, chỉ có chỗ cái đuôi mọc làm cái quần phồng lên một chút. Tiếc rằng bóng ma che mất làm Bùi Yến không ngắm rõ được.
Tầm mắt Bùi Yến chạy lên trên, hắn thấy Trương Diệu sau hàng loạt hành động chống cự thì áo thun tự nhiên vén lên lộ ra tấm lưng màu nâu đồng chắc khỏe. Ánh trăng chiếu rọi làn da hấp dẫn vô cùng, vòng eo vừa phải dụ dỗ Bùi Yến vuốt ve.
Thế là Bùi Yến thả cái đuôi lông xù của Trương Diệu ra, vươn tay sờ lưng anh. Ngón tay Trương Diệu vừa tiếp xúc làn da biến dị nhiệt độ cao hơn bình thường, hắn bị hấp dẫn toàn bộ tinh thần. Dù sờ bao nhiêu lần Bùi Yến vẫn dễ dàng bị thân thể Trương Diệu mê hoặc, từ đầu đến chân anh không có chỗ nào là hắn không thích.
Bùi Yến vuốt tới vuốt lui, mãi khi hắn sờ trúng vết sẹo dài hơi nhô lên. Bùi Yến khựng lại, nheo mắt tới gần quan sát. Đó là vết thương bị thú nhân cào, đã khép lại, gần lành hẳn.
Nhìn làn da xinh đẹp có vết thương chói mắt làm tâm tình Bùi Yến trở nên khó chịu. Bùi Yến cúi đầu, thè lưỡi liếm nhẹ vết thương màu nâu, tuy đã bị Trương Diệu cảnh cáo nhiều lần không cho hắn dùng cách liếm sát trùng vết thương, nhưng thấy vết thương trên người anh là Bùi Yến bản năng bất giác thè lưỡi liếm.
Trương Diệu bị liếm eo, thân thể mẫn cảm cựa quậy. Bùi Yến ngước lên quan sát Trương Diệu bị hắn đè chặt, lúc này anh không còn chống cự dữ dội nữa, có lẽ vì đánh mệt, hoặc vì cách hắn vuốt đuôi làm anh thoải mái. Trương Diệu cựa người xoay lại, anh không gầm rống cảnh cáo Bùi Yến nữa, anh chỉ muốn xoay người.
Bùi Yến làm theo ý Trương Diệu, tay hơi chống người dậy để anh từ nằm sấp trở người đối diện với hắn. Đôi ắmt Trương Diệu đỏ rực, tròng đen, trong bóng đêm con ngươi đặc biệt bắt mắt. Con ngươi dựng thẳng hình lăng giác, không giống mắt con người mà gần với mắt động vật.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau rất gần. Trương Diệu không nói chuyện, anh chỉ ngước mắt nhìn Bùi Yến, đôi mắt trong suốt không chứa cảm xúc. Mãi khi Bùi Yến không kiềm được cúi đầu liếm gò má anh.
Bị đầu lưỡi ấm áp liếm mặt, Trương Diệu biến dị hóa thú không như mọi ngày khóe môi co giật đẩy hắn ra. Ngược lại Trương Diệu như động vật thoải mái nheo con ngươi đỏ sắc đen, rèm mi rũ xuống bóng ma.
Bùi Yến thấy bộ dạng Trương Diệu dường như rất thoải mái, không chống cự thì lớn gan hơn liếm dọc xuống dưới. Trương Diệu phối hợp ngửa đầu ra sau để Bùi Yến tiện hôn tới phần cổ.
Bùi Yến nhìn xương quai xanh của Trương Diệu cũng có mấy vết thương dù đã khép lại nhưng nhì nvẫn rất đáng sợ. Bùi Yến nhíu chặt mày, hắn cảm giác trái tim thật khó chịu. Sắc mặt Bùi Yến âm trầm, hắn cẩn thận từng chút một liếm vết sẹo. Hai tay Bùi Yến không còn kiềm chặt Trương Diệu mà thật tự nhiên thò vào vạt áo mở rộng, vuốt ve lưng phẳng ướt mồ hôi.
Lúc này Trương Diệu hoàn toàn bị thú tính khống chế, anh rũ mi mắt nhìn Bùi Yến. Người hắn có mấy vết thương lúc nãy bị anh cào, bây giờ còn đang rướm máu. Bị màu máu đỏ thắm hấp dẫn, Trương Diệu cúi thấp đầu, vươn vuốt thú sắc bén ôm đầu Bùi Yến gần sát hơn, mặt hơi nghiêng sang bên, thè lưỡi liếm vệt máu trên mặt hắn.
Thừa dịp Trương Diệu xoay người đánh lén, Bùi Yến bắt trúng cơ hội tuyệt vời thò tay ra bắt chặt cổ tay anh. Đánh nhau tới lúc này Trương Diệu bắt đầu thấm mệt.
Trương Diệu phản ứng lại ngay, anh nhe răng giơ bàn tay khác đầy móng vuốt nhọn chộp cổ Bùi Yến. May mà hắn nhanh tay bắt chặt cổ tay anh, bẻ tay anh ra sau lưng. Thế là hai tay của Trương Diệu không cách nào cào hắn được.
Hai tay Trương Diệu bị bẻ ra sau người, anh gầm rống tiếng dã thú, không bỏ cuộc quay đầu táp Bùi Yến.
Bùi Yến giơ chân quét mạch, gạt ngã hai chân Trương Diệu đang muốn cắn hắn. Trương Diệu lảo đảo té xuống đất, Bùi Yến lăn qua nhấn chặt anh xuống mặt đất đầy thực vật mềm như nhung.
Vang lên tiếng gầm tức giận phát ra từ cổ họng Trương Diệu:
- Grao!!!
Thanh âm như cảnh cáo hắn, thân thể rắn chắc vùng vẫy chống cự. Trương Diệu chực chờ bắt được cơ hội là sẽ tấn côgn lại cái người đè lên anh ngay.
Bùi Yến gồng sức ấn chặt vai Trương Diệu vặn vẹo muốn trở mình, một tay khác bóp chặt cổ tay anh. Thấy chân Trương Diệu định đá lên, Bùi Yến cưỡi hẳn lên lưng anh. Bùi Yến kéo chân Trương Diệu gấp lại, dùng đầu gối đè cố định hai chân đá đạp lung tung.
Tình hình vốn đã hỗn loạn, sau lưng Trương Diệu còn mọc cái đuôi lông lắc lư theo cảm xúc kcíh động của anh, quất vào người Bùi Yến. Bị cái đuôi quét qua làm Bùi Yến ngứa mũi, hắn bất đắc dĩ cúi người xuống, cánh tay trái đè nửa người trên của Trương Diệu, thuận tiện dùng tay trái kiềm chặt hai cổ tay anh. Chân Bùi Yến vẫn đè trên chân Trương Diệu, thân thể hai người dán sát vào nhau.
Giờ Bùi Yến mới rảnh tay chộp cái đuôi lông cứ quét qua quét lại làm hắn ngứa.
Xúc cảm bàn tay là mềm mượt, lông xù thoạt trông hơi thô ráp nhưng hóa ra mềm mịn như tơ. Khi tay bóp chặt, Bùi Yến cảm giác rõ ràng bên trong có đốt xương. Trương Diệu bị Bùi Yến túm đuôi thì cứng người lại, giãy dụa yếu dần.
A? Cái đuôi là điểm yếu?
Bùi Yến thấy phản ứng của Trương Diệu thì càng bắt chặt cái đuôi không buông, dọc theo lông mềm vuốt lên vuốt xuống. Trương Diệu bị đè thân thể mẫn cảm run rẩy, tiếng gầm đầy cảnh cáo và thù hận nhỏ dần, thay thế là tiếng rên rỉ trong cổ họng vì rất thoải mái.
Bùi Yến nhìn Trương Diệu dần buông xuôi, thoải mái nheo tròng mắt đỏ, hắn chợt nổi hứng. Bàn tay to vuốt ve đuôi dài của Trương Diệu, Bùi Yến nổi lòng tò mò cái đuôi của anh mọc từ đâu ra?
Tay Bùi Yến từ cái đuôi chạy thẳng lên trên, mãi khi tầm mắt thấy cái đuôi khuất sau mông vêu. Bùi Yến kéo ngay quần bò rộng Trương Diệu mặc qua loa không gài nút xuống, thấy cái đuôi dài mọc từ cuối cột sống.
Lần đầu tiên dưới ánh trăng sáng tỏ Bùi Yến quan sát thân thể Trương Diệu. Mông căng tròn chắc nịch, quần đùi xám che mất phong cảnh, chỉ có chỗ cái đuôi mọc làm cái quần phồng lên một chút. Tiếc rằng bóng ma che mất làm Bùi Yến không ngắm rõ được.
Tầm mắt Bùi Yến chạy lên trên, hắn thấy Trương Diệu sau hàng loạt hành động chống cự thì áo thun tự nhiên vén lên lộ ra tấm lưng màu nâu đồng chắc khỏe. Ánh trăng chiếu rọi làn da hấp dẫn vô cùng, vòng eo vừa phải dụ dỗ Bùi Yến vuốt ve.
Thế là Bùi Yến thả cái đuôi lông xù của Trương Diệu ra, vươn tay sờ lưng anh. Ngón tay Trương Diệu vừa tiếp xúc làn da biến dị nhiệt độ cao hơn bình thường, hắn bị hấp dẫn toàn bộ tinh thần. Dù sờ bao nhiêu lần Bùi Yến vẫn dễ dàng bị thân thể Trương Diệu mê hoặc, từ đầu đến chân anh không có chỗ nào là hắn không thích.
Bùi Yến vuốt tới vuốt lui, mãi khi hắn sờ trúng vết sẹo dài hơi nhô lên. Bùi Yến khựng lại, nheo mắt tới gần quan sát. Đó là vết thương bị thú nhân cào, đã khép lại, gần lành hẳn.
Nhìn làn da xinh đẹp có vết thương chói mắt làm tâm tình Bùi Yến trở nên khó chịu. Bùi Yến cúi đầu, thè lưỡi liếm nhẹ vết thương màu nâu, tuy đã bị Trương Diệu cảnh cáo nhiều lần không cho hắn dùng cách liếm sát trùng vết thương, nhưng thấy vết thương trên người anh là Bùi Yến bản năng bất giác thè lưỡi liếm.
Trương Diệu bị liếm eo, thân thể mẫn cảm cựa quậy. Bùi Yến ngước lên quan sát Trương Diệu bị hắn đè chặt, lúc này anh không còn chống cự dữ dội nữa, có lẽ vì đánh mệt, hoặc vì cách hắn vuốt đuôi làm anh thoải mái. Trương Diệu cựa người xoay lại, anh không gầm rống cảnh cáo Bùi Yến nữa, anh chỉ muốn xoay người.
Bùi Yến làm theo ý Trương Diệu, tay hơi chống người dậy để anh từ nằm sấp trở người đối diện với hắn. Đôi ắmt Trương Diệu đỏ rực, tròng đen, trong bóng đêm con ngươi đặc biệt bắt mắt. Con ngươi dựng thẳng hình lăng giác, không giống mắt con người mà gần với mắt động vật.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau rất gần. Trương Diệu không nói chuyện, anh chỉ ngước mắt nhìn Bùi Yến, đôi mắt trong suốt không chứa cảm xúc. Mãi khi Bùi Yến không kiềm được cúi đầu liếm gò má anh.
Bị đầu lưỡi ấm áp liếm mặt, Trương Diệu biến dị hóa thú không như mọi ngày khóe môi co giật đẩy hắn ra. Ngược lại Trương Diệu như động vật thoải mái nheo con ngươi đỏ sắc đen, rèm mi rũ xuống bóng ma.
Bùi Yến thấy bộ dạng Trương Diệu dường như rất thoải mái, không chống cự thì lớn gan hơn liếm dọc xuống dưới. Trương Diệu phối hợp ngửa đầu ra sau để Bùi Yến tiện hôn tới phần cổ.
Bùi Yến nhìn xương quai xanh của Trương Diệu cũng có mấy vết thương dù đã khép lại nhưng nhì nvẫn rất đáng sợ. Bùi Yến nhíu chặt mày, hắn cảm giác trái tim thật khó chịu. Sắc mặt Bùi Yến âm trầm, hắn cẩn thận từng chút một liếm vết sẹo. Hai tay Bùi Yến không còn kiềm chặt Trương Diệu mà thật tự nhiên thò vào vạt áo mở rộng, vuốt ve lưng phẳng ướt mồ hôi.
Lúc này Trương Diệu hoàn toàn bị thú tính khống chế, anh rũ mi mắt nhìn Bùi Yến. Người hắn có mấy vết thương lúc nãy bị anh cào, bây giờ còn đang rướm máu. Bị màu máu đỏ thắm hấp dẫn, Trương Diệu cúi thấp đầu, vươn vuốt thú sắc bén ôm đầu Bùi Yến gần sát hơn, mặt hơi nghiêng sang bên, thè lưỡi liếm vệt máu trên mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất