Đảo Dị Chủng

Chương 134

Trước Sau
Điều duy nhất khiến Trương Diệu mừng là sau này anh nghiêm túc thảo luận, hung hăng đánh cảnh cáo khiến Bùi Yến mấy ngày trước không ngừng muốn cầu hoan đã yên phận nhiều, không còn mỗi đêm quấn quýt mãi không ngớt.

Nhưng trừ làm chuyện đó ra Bùi Yến bướng bỉnh đòi đi ngủ phải ôm nhau, ăn đòn cũng không chịu bỏ cuộc. Trương Diệu nói rách miệng vẫn không thể từ chối hắn được. Thật ra Trương Diệu không ghét việc ôm nhau ngủ, vì buổi tối nhiệt độ rất lạnh, hai người ôm nhau khá là thoải mái.

Nhưng... cái thứ cứng kia rất là 'phấn chấn' cấn mông anh! Làm Trương Diệu thần kinh thô mấy cũng hết hồn cảnh giác, không thể bỏ qua sự tồn tại của nó được, hỏi sao anh yên ổn đi ngủ? Trương Diệu phập phồng lo lắng bị ép ôm nhau ngủ mấy đêm, chợt nhận ra Bùi Yến chỉ cấn mông anh chứ không có hành động táy máy gì, vì thế anh thiếp ngủ một thời gian rồi thói quen luôn. Ban ngày đi đường lo đấu với thú dữ sâu lạ, buổi tối anh không có nhiều sức lực lặp lại tranh cãi vấn đề ám muội này với Bùi Yến. Miễn địch không làm gì ta thì Trương Diệu sẽ không phí sức tranh luận với Bùi Yến, dù sao cái tên bướng bỉnh này anh có nói gì cũng không chịu nghe.

Hạng Thần vươn tay nhận lấy bản đồ bằng lá mà Trương Diệu đưa qua, nghe nói ghi lại vị trí đặt thuyền làm bằng gỗ nổi. Hạng Thần nhìn trên hình rậm rạp dấu hiệu đồi núi đại hình mà nhức cái đầu.

Hạng Thần dò hỏi:

- À, nếu hai người đều đã khỏe vậy chừng nào chúng ta xuất phát?

Trương Diệu chỉ vào một vị trí trên bản đồ, anh nói:

- Vị trí mà chúng ta muốn đi nằm ở đây.

Trương Diệu dùng ngón tay khoanh tròn một chỗ trên bản đồ, nói:

- Tôi đã bàn với Bùi Yến rồi, nếu chúng ta đi từ bên này thì có thể đến nơi mau hơn. Nhưng trong khu vực này rất có thể là phạm vi thú nhân hoạt động.

Hạng Thần nhìn vị trí Trương Diệu khoanh vòng, hỏi tiếp:

- Đi từ bên này có nguy hiểm quá không?

Trương Diệu gật đầu:

- Cho nên chúng tôi quyết định đi đường vòng từ chỗ này đi qua.

Trương Diệu giơ ngón tay chỉ một vị trí khác trên bản đồ lá cây:

- Chỗ này gần núi, hình như bản đồ đánh dấu có một khe núi dài, sương mù màu tím toát ra từ trong núi quanh năm. Vì thú nhân Xích Kha rất ghét mùi sương mù nên nếu chúng ta đi từ bên kia thì xác suất gặp thú nhân nhỏ hơn. Tế điển của thú nhân Xích Kha đã kết thúc, chúng nó biết có loài người mới lên đảo không chừng sẽ tản ra bốn phía tìm. Vì an toàn chúng ta tốt nhất tránh cho gặp chúng nó, đi dọc theo khe núi tụ tập sương mù dày đặc cũng có thể đến nơi chúng ta muốn, chẳng qua mất nhiều thời gian hơn là đi đường thẳng.

- ... được rồi, tôi không có ý kiến gì.



So với gặp đám thú nhân nanh tranh đáng sợ thì Hạng Thần hết sức đồng ý chọn đường an toàn. Dù sao hai người mạnh mẽ hơn người thường đã về, bốn người đi chung cảm giác an toàn cao hơn chỉ có Hạng Thần và Kha Diệc Xảo ở cùng nhau.

Kha Diệc Xảo không có ý kiến trong việc chọn đường:

- Ừm, vậy tốt rồi, nghe lời anh Trương Diệu, anh Bùi Yến.

Trương Diệu ném miếng lá cây đựng ít đồ ăn còn lại xuống đất, anh phủi vụn dính trên tay:

- Rồi, đã quyết định vậy thì chúng ta đi bây giờ đi.

Hạng Thần đang đút thức ăn vào miệng chợt ngừng nhai:

- Bây giờ?

Trương Diệu nói:

- Chứ nhóc muốn ở đến lúc nào? Bên chúng ta chưa bị thú nhân chú ý đã là vô cùng may mắn, tế điển đã kết thúc, phỏng chừng các thú nhân sẽ thường xuyên ra ngoài tuần tra tìm người. Nếu chúng ta cứ ở lại đây chắc chắn sẽ bị phát hiện, thừa dịp bây giờ trời còn chưa tối nên rời khỏi đây ngay.

Trương Diệu đứng dậy nhìn quanh, hỏi:

- Hai người còn cái gì muốn mang theo không? Lo dọn dẹp rồi chúng ta đi thôi.

Hạng Thần hơi bất mãn vội nói:

- Chờ chút, thế này hơi mau quá!

Trương Diệu nhếch môi cười bừa bãi, nhướng mày nói:

- Chậc, vậy nhóc có thể chọn ở lại đây không đi.

- ...

- A, vậy em đi thu dọn!

Kha Diệc Xảo nghe nói sắp xuất phát vội nhét hết thịt còn lại vào miệng, vội vàng xoay người thu dọn đồ của mình.



Hạng Thần tâm tình khó chịu trừng mắt Trương Diệu, sau đó chậm chạp thu dọn đồ của mình.

Vật cần thiết đều đóng gói cõng trên lưng, tay cầm vũ khí của mình, bốn người ra khỏi hang động đi theo tuyến đường đã được đánh dấu. Hy vọng dọc đường đi sẽ không gặp chuyện đáng sợ ngoài ý muốn gì. Bọn họ biết đây chỉ là hy vọng, vì ngoài ý muốn luôn đến theo cách làm người ta bất ngờ nhất.

***

*Két!*

Trong một bụi cây bí ẩn, một sợi dây leo ẩn mình trong thực vật có màu sắc gần giống nó, chợt giây sau mặt đất bắn lên một hàng gai gỗ cực kỳ sắc nhọn. Mỗi gai gỗ có các gai li ti mỏng manh, nếu Bùi Yến không phát hiện cơ quan này trước và chọc nó tấn công, người không biết chuyện vô tình giẫm lên đụng phải cơ quan này nhẹ thì bị kẹp thương, nặng thì bị kẹp tàn phế.

Trương Diệu huýt sáo ngồi xổm cạnh gai gỗ đã trở nên vô dụng, quan sát cạm bẫy hung tàn này.

Trương Diệu mở miệng hỏi:

- Đây là cạm bẫy thứ mấy bị chúng ta phát hiện trong hôm nay?

Hạng Thần lộ vẻ mặt không nhịn được nữa:

- Đã hơn mười cái rồi! Đám thú nhân này không thấy phiền sao?

Hạng Thần táo bạo bực bội, gã rất bức bối với chuyện cứ đi rồi đụng phải mấy cạm bẫy bắt giữ đầy nguy hiểm khác nhau. Hạng Thần thấy rõ những cạm bẫy ẩn giấu sẽ không chết người, cùng lắm là bắt giữ hoặc làm bị thương đến trình độ không thể chạy trốn. Có lẽ là đám thú nhân đặt bẫy đáng sợ này chuyên môn để bắt giữ loài người.

Trương Diệu đứng lên nói:

- Xem tình hình thì đám thú nhân đã đi ra ngoài, đặt nhiều bẫy như vậy dường như không muốn cho người ta dễ dàng đi khe núi, chắc vì đến bên kia rồi chúng nó khó đuổi theo.

Từ lúc bốn người đi hướng khe núi đã qua hai ngày, dọc đường đi gặp phải cạm bẫy ngày càng dày đặc, càng đến gần khu vực khe núi thì càng nhiều bẫy hơn.

Đám thú nhân không muốn bỏ qua bất cứ ai đi ngang qua nên mới đặt nhiều bẫy săn bắt trong phạm vi gần khe núi, vì để bắt lại hoặc ngăn cản bước chân của những người đi tới, để chúng nó khỏi mắc công đuổi theo vào khe núi đầy sương mù.

Tiếc rằng cạm bẫy của đám thú nhân không ra gì, bị Bùi Yến vốn là cao thủ cạm bẫy săn bắt, có thị giác, sức quan sát nhạy bén phát hiện với thời gian nhanh nhất, an toàn kích phát những cái bẫy ẩn giấu và phá bỏ. Nên dọc đường đi mọi người bình yên, ví dụ mới phát hiện thêm cái bẫy đã bị Bùi Yến nhanh chóng trừ bỏ sạch sẽ.

Dù cạm bẫy gì đó rất phiền nhưng Trương Diệu đoán vào khu vực khe núi sắp đến sẽ không có nhiều bẫy, vì trong rừng cây phía trước sương mù càng lúc càng dày đặc. Trong miệng núi lửa màu đen to lớn chậm rãi tỏa ra sương khói dày đặc, vị trí khe núi đã rất gần. Trương Diệu đoán mọi người đi thêm mấy chục phút là sẽ vào trong khe núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau