Đảo Dị Chủng

Chương 146

Trước Sau
Bước chân Lưu Vinh dần mềm nhũn, không có sức bước tiếp nữa, môi gã khô nứt, lớp da nửa trong suốt nhăn nhúm mất nước. Lưu Vinh đờ đẫn ngước mắt lên nhìn quét rừng cây gần trước mắt, gã thấy có các sợi dây màu bạc mềm rũ xuống giữa các cành.

Cuối dây leo đọng mấy giọt nước to trong suốt lấp lánh, Lưu Vinh phấn khởi tinh thần, xem giọt nước giống như giọt sương tinh khiết, nói chung chắc là nguồn nước an toàn có thể uống.

- Anh hai Triệu, các người nhìn đằng trước kìa!

Lưu Vinh cũng chú ý thấy những giọt nước to đọng trên dây leo, ngữ điệu ngần ngừ:

- Nước?

Triệu Tường Quốc thầm suy đoán thật sự có việc tốt vậy sao? Sẽ có nước trông sạch sẽ an toàn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ?

Triệu Tường Quốc không nói nhiều, chỉ yên lặng đi theo sau Lưu Vinh đã kích động chạy tới mớ dây leo tự nhiên rũ xuống trong khu rừng. Triệu Tường Quốc không muốn mình là người đầu tiên uống những giọt nước này, gã quyết định chờ xem phản ứng của người khác rồi mới suy xét nên uống hay không, dù cổ họng gã khô khốc sắp bốc khói.

Lưu Vinh chạy tới đầu tiên, tay còn kéo dây thừng trói người đàn ông điên không cho chạy lung tung, nên ông ta cũng bị kéo theo dến gần dây leo màu bạc.

Lưu Vinh cúi đầu quan sát dây leo thật gần, thấy màu dây leo không hoàn toàn là vỏ ngoài màu bạc, thật ra là lông tơ mỏng manh mọc trên vỏ cây. Lông tơ rậm rạp tụ trên dây leo nên nhìn từ xa giống màu vỏ cây, nếu nhìn kỹ thì thấy màu sắc thật sự của nhánh cây là xanh đen bị lớp lông tơ hoàn toàn bao phủ.

Giọt nước trong suốt đọng phía cuối dây leo to hơn nắm tay của người lớn nhưng mãi không nhỏ xuống đất. Lưu Vinh thấy lạ, gã tò mò thò tay qua chạm vào một hạt nước trong suốt.

Khi chạm vào, vốn tưởng là giọt nước trong suốt bình thường nhưng Lưu Vinh cảm giác ngón tay đụng phải lớp màng mỏng đầy co giãn bao bên ngoài hạt nước, đâm nhẹ một cái là có dòng nước tuôn ra. Nhìn nước tinh khiết tuôn ra từ lỗ thủng bị móng tay đâm sắp chảy hết, Lưu Vinh vội cúi đầu há miệng khô nứt đón lấy những giọt nước quý giá.



Nước vừa vào miệng dọc theo cổ họng rót vào thân thể. Lưu Vinh hưởng thụ nước mang đến ngọt lành và giải khát, cơ thể thư giãn khỏi nỗi khổ bị nắng nóng hành hạ gần như mất nước nhiều ngày. Lưu Vinh khao khát uống ừng ực nước chảy ra, cho đến khi nước trong giọt nước to bị gã uống sạch, gã đi tới bên dây leo bạc đọng giọt nước khác, uống nước trong hạt.

Thấy Lưu Vinh uống nước trong mấy giọt nước tròn mà không bị gì, Triệu Tường Quốc hơi yên lòng, chắc những giọt nước này không có vấn đề. Triệu Tường Quốc thả lỏng trái tim treo cao bước đến gần, cúi đầu tìm giọt nước gần mình nhất, vội vàng đâm thủng màng mỏng bên ngoài uống nước đựng bên trong. Triệu Tường Quốc chưa từng giống như bây giờ qua một thời gian dài không uống miếng nước nào, gã đã cảm nhận được sự quý giá của nước, nước quan trọng đến thế nào.

Ba người vội vàng uống giọt nước đọng cuối dây leo nhưng không chú ý môi trường xung quanh đang có sự thay đổi nhỏ. Mỗi khi nước đọng trên dây leo bị họ uống càng lúc càng ít thì cây cối trong rừng sẽ rung nhẹ, lá cây kêu rào rào, nhưng tiếng động nhỏ bé kia không khiến ba người say mê uống nước nhận ra.

Mãi khi chấn động rõ ràng hơn, Triệu Tường Quốc mới cảnh giác ngước đầu lên nhìn quanh, chú ý một chi tiết là màu cây cối hơi trắng chút, không có cái cây nào màu giống dây leo bọn họ uống nước có lớp lông nhung bạc. Vậy thì dây leo mà bọn họ uống nước mọc ra từ đâu?

*Xột xoạt!*

Bỗng có tiếng vang kỳ lạ.

Ba người chưa kịp phản ứng thì một bóng đen mơ hồ lao nhanh ra từ cành lá rậm rạp, nuốt trọn ba người đang đứng. Giây sau ba người mới rồi còn đứng dưới đất đã mất tích.

- Đây là thứ quỷ gì?

Ba người chen chúc nhau trong hình tròn nửa trong suốt, nơi bàn tay có thể chạm đến toàn là lớp dầu trơn trượt, dễ té, hoàn toàn không thể đứng thẳng người.

Qua hình tròn nửa trong suốt quan sát bên ngoài thì thấy ngoài lớp màng mọc nhiều cây gai đen dựng thẳng. Triệu Tường Quốc cố gắng ngước nhìn nóc hình tròn nhốt ba người, bọn họ bị một thực vật hình tròn nuốt rồi kéo lên trên tán lá rậm rạp.



Đến gần nhìn kỹ nóc vật hình tròn nhốt bọn họ thì thấy chỗ nối là dây leo lông tơ bạc thô cỡ cổ tay, giống hệt màu thực vật bọn họ mới uống nước. Những thực vật này hình như không mọc lá, chỉ có các dây leo lông tơ quấn quanh nhau, kích cỡ thô mảnh khác nhau.

Bị vật hình tròn bao trùm kéo lên tán lá cây dày đặc bọn họ mới nhận ra đã bị kéo vào phạm vi mảng lớn thực vật kỳ lạ sinh trưởng. Quanh bọn họ trừ màu lá của cây xung quanh ra còn lại là những vật hình tròn nửa trong suốt mọc gai nhọn đen, các loại hình tròn kích cỡ khác nhau. Lên trên chút nữa treo các sợi dây leo màu bạc thô mảnh lớn nhỏ hình tròn, chúng nó vặn vẹo xoay tròn quấn quanh nhau rậm rạp, mọc um tùm.

- Tại sao đâm không thủng được? Những thứ này là gì mà chắc chắn dữ vậy?

Lưu Vinh thử dùng ngón tay gõ đấm xé vách màng thực vật hình tròn bao lấy ba người, phát hiện thoạt trông chúng nó không có gì đặc biệt nhưng nếu định dùng tay xé nát chúng thì vách màng rất chắc chắn mềm dẻo, tiết ra chất lỏng dính trơn ngăn cản bọn họ. Nếu muốn dựa vào tay chân thì không cách nào làm rách được.

Vốn bọn họ có cầm đá nhọn cột vào nhánh cây làm vũ khí đơn giản để tự vệ khi sinh tồn trên đảo, nhưng lúc nãy uống nước vì hứng nước ứa ra nên họ đặt vũ khí cây dưới đất, dùng hai tay chụm vào nhau đựng nước uống. Nên giờ họ muốn dùng thứ gì hơi cứng để đâm thủng thực vật hình tròn cũng bó tay.

Triệu Tường Quốc nhìn rõ ràng bốn phía, gã dần hiểu ra:

- Đây là cái bẫy, những giọt nước vừa rồi là mồi dụ của thực vật!

Trong những thực vật hình tròn kích cỡ lớn nhỏ khác nhau treo quanh họ, có cái chứa chất lỏng màu đen hỗn tạp, chất lỏng đong đầy hình tròn nửa trong suốt, có cái hình tròn ngâm sinh vật quái dị trong chất lỏng trong suốt. Sinh vật quái dị bị chất lỏng ngâm toàn thân phù thũng, thịt phình ra lấp kín bên trong trái hình tròn. Có thực vật hình tròn chứa xác động vật bị ngâm nước sưng phù vặn vẹo dị dạng, một phần thân thể dần hòa tan thành chất lỏnge màu đen thấm vào thực vật hình tròn, chúng nó là trạng thái trước khi biến thành thực vật hình tròn chứa chất lỏng màu đen.

Triệu Tường Quốc nhìn các hình dạng những thực vật hình tròn có thể đoán đại khái là loại nửa trong suốt to lớn đáng sợ sẽ ăn thịt người, chúng nó lấy mồi là nhỏ giọt hạt nước ngọt lành dụ dỗ sinh vật chủ động đến gần. Khi sinh vật tới gần sắp chạm vào thì những nhánh rễ sẽ có phản ứng. Tuy nhiên, những thực vật này không hành động ngay mà chờ đến lúc chín mùi, con mồi thả lỏng cảnh giác rồi chúng nó mới đột nhiên tấn công, khiến con mồi rơi vào cạm bẫy của chúng nó, sau đó bị thực vật hình tròn rỗng ruột chờ lâu trên cây bắt nhốt.

Triệu Tường Quốc nghĩ nếu mình không đoán sai thì những thực vật hình tròn nhốt bọn họ khá giống một số thực vật ăn thịt mà gã từng nghe qua, có điều mấy thực vật gã nghe nói chỉ có thể bắt côn trùng loại nhỏ, còn bây giờ gã gặp cây thực vật này có thể nuốt luôn con người.

Nếu bọn họ không nhanh chóng thoát ra ngoài thì thực vật hình tròn rất nhanh sẽ tiết ra chất lỏng làm họ chết chìm trong đó. Rồi bọn họ sẽ giống những cái xác sưng phù trong thực vật hình tròn, bị ngâm nát hòa tan ra chuyển thành chất dinh dưỡng thịt đen cho thực vật hình tròn hấp thu. Đợi đến khi chất lỏng dinh dưỡng bị thực vật hình tròn hút sạch chúng nó sẽ bắt giữ con mồi mới vào cái lồng, còn ba người bọn họ sẽ là con mồi mới của thực vật ăn thịt to lớn đáng sợ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau