Chương 157
- Đệt! Đó là quái sâu gì vậy?
Khi Trương Diệu nhìn thấy hình dạng con sâu kia thì không biết nên hình dung như thế nào, hành vi chôn trong cát tấn công con mồi hơi giống loài kiến sư tử. Nhưng hình thể và hình dạng con sâu trước mắt này, màu sắc sặc sỡ trên người nó cùng với phần đuôi gai độc cho cảm giác giống ong bắp cày hơn. Nói đúng ra là như sự kết hợp hai loài sâu khủng bố phóng to ra, tạo nên sinh vật kỳ lạ quái dị này. Trương Diệu cảm thấy có thể gọi nó là Phong Sư Linh, bởi vì kết hợp đặc trưng của hai loài côn trùng.
Người đàn ông điên bị kim độc đâm trúng, vị trí lộ ra ngoài như phần mặt và cánh tay bắt đầu ửng đỏ, phù thũng. Không biết có phải vì cây kim rót chất độc vào có chứa thành phần hành hạ người ta cực kỳ đau đớn hay không, người đàn ông điên bắt đầu phát ra tiếng gào thét thảm thiết, hét đau đớn muốn rách họng, tay quơ quào lung tung đập đánh sâu quái Phong Sư Linh kẹp chặt gã kéo xuống cát.
Tiếng thét đau đớn của người đàn ông điên qua lại giữa hai bên vách đá cheo leo, không ngừng văng vẳng, khiến Triệu Tường Quốc đứng một bên mặc kệ tất cả bỗng tái mặt.
Những sinh vật thú nhân mới rồi họ nhìn thấy chỉ vừa rời khỏi đây, nếu vì tiếng la to của người đàn ông điên khiến chúng nó quay về thì làm sao bây giờ? Triệu Tường Quốc vốn trông chờ con sâu quái trong cát có thể nhanh chóng giải quyết người đàn ông điên đêm qua làm hỏng chuyện tốt của mình.
Nhưng không biết có phải bởi vì động tác giãy giụa của người đàn ông điên quá lớn, ý chí cầu sinh mãnh liệt, hoặc bởi vì vết thương sau eo sưng lên khiến thể tích cơ thể của gã tăng lớn, khiến con sâu quái kẹp gã không thể thuận lợi kéo người gã xuống hố cát. Người đàn ông điên vung hai bàn tay vùng vẫy đập nửa người trên, kẹt cứng trong hố cát hình phễu, bởi vì chất độc trong người gã phát tác nhanh nên không kiềm được kêu gào rên la, cực kỳ đau đớn.
Triệu Tường Quốc thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ rất bất lợi, gã đút tay vào túi lặng lẽ lấy ra súng đạn không khí lấy từ chỗ Lục Bác Minh. Triệu Tường Quốc biết cho dù dùng súng bắn con sâu quái kia, người đàn ông điên bị ngấm chất độc vẫn sẽ không kiềm chế được cảm xúc, không ngừng kêu gào. Vì một hòn đá trúng hai chim, Triệu Tường Quốc không nói một câu, giơ súng lên nhắm vào một người một sâu trong hố cát hình phễu.
Dù sao súng không khí phát ra tiếng động nhỏ hơn tiếng ồn từ súng bình thường, tiếng gầm rống đau đớn của người đàn ông điên át qua tiếng súng nổ, cho nên Triệu Tường Quốc không chút do dự, nghi ngại với quyết định bắn trực tiếp.
Đoàng!
Một tiếng nổ ngắn gọn phát ra từ súng không khí khiến đáy hố vốn ầm ĩ ồn ào trong khoảnh khắc trở lại yên tĩnh.
Triệu Tường Quốc gọn gàng bắn một phát xuyên qua đầu của người đàn ông điên, thủng một lỗ. Người đàn ông điên không thể tiếp tục há mồm hét to, gã há mồm chưa khép lại, nửa người lộ ra ngoài cát nặng nề ngã xuống cạnh hố cát hình phễu, sâu quái ở phía dưới kẹp người gã cũng bị đạn không khí bắn trúng, đau đớn lăn lộn trong cát, khiến cát mịn màu vàng và trắng bay tung tóe trên cao, qua một lúc sâu quái mới dần chết cứng ở đáy hố cát.
Tất cả người đứng bên cạnh giờ phút này đều rơi vào bầu không khí trầm mặc. Sự tình phát sinh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, sao mới một chốc mà cục trưởng CF như Triệu Tường Quốc đã không chớp mắt cái nào giết chết người sống sót đi chung với mình? Hơn nữa Triệu Tường Quốc mang theo súng từ lúc nào? Cây súng này từ đâu ra?
Tình huống dường như phát triển càng lúc càng không tốt...
- Chú!
Thấy chú mới kéo mình lên đã bị Phong Sư Linh kéo vào hố cát, Kha Diệc Xảo vội bò dậy từ mặt đất, không biết làm cách nào để cứu chú kia ra.
Sau đó cô trông thấy phía trước có bác Triệu đứng gần hố cát nhất bước tới gần hố mấy bước, rồi lấy vật thể hình ống màu trắng ra khỏi túi, nhắm vào một người một sâu trong hố cát.
Kha Diệc Xảo vốn tưởng bác Triệu định cứu người, không ngờ giây sau, chú bị mắc kẹt trong hố đã bị bác Triệu dùng thứ đó giết chết.
Từ vết thương hình tròn chảy ra máu tươi lan tràn xuống khuôn mặt người đàn ông điên nằm trong hố cát, xen lẫn với bùn đất tro bụi bẩn thỉu và râu rai trên mặt gã, hình dạng cực kỳ thê thảm. Gã trợn to mắt còn chưa khép kín, thì ra con người chết nhanh như vậy.
Nỗi lòng Kha Diệc Xảo kích động, tại sao bác Triệu lúc bình thường tự xưng là cục trưởng CF, nói sẽ làm việc vì mọi người, sẽ nghĩ cách cho mọi người mà lòng dạ độc ác như thế? Giết một người đang sống sờ sờ?! Rốt cuộc là tại sao???
Trong lòng tràn ngập tức giận và bất bình khiến Kha Diệc Xảo vốn hơi e sợ Triệu Tường Quốc bỗng tăng lên dũng khí, cô chạy nhanh về phía Triệu Tường Quốc, kéo lấy vạt áo của gã, quắc mắt nạt gã:
- Tại sao ông giết chú kia? Chú ấy cứu mạng của tôi! Rõ ràng ông cầm vũ khí thì nên giết con sâu đó, cứu chú kia chứ! Tại sao giết chú kia hả?!
Triệu Tường Quốc cầm súng, quét mắt qua đám người bốn phía bởi vì hành động kinh khủng của gã mà nhìn gã chằm chằm. Khi thấy nhóm Trương Diệu lộ biểu cảm cảnh giác, dường như không cho rằng hành vi của gã là vì phòng ngự, Triệu Tường Quốc biết nhóm Trương Diệu không còn yên tâm về mình nữa.
Bây giờ gã đã có thể xác định vị trí con thuyền có thể đưa người ra đảo, nhưng không biết đằng trước còn xuất hiện thứ gì ngoài ý muốn hay không, Triệu Tường Quốc hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tư duy trong óc gã xoay chuyển nhanh, nếu hiện tại đã xé rách mặt, không bằng...
Không ngó ngàng lời chất vấn của Kha Diệc Xảo, Triệu Tường Quốc nhanh chóng giơ tay lên kéo lấy Kha Diệc Xảo đang tức giận chất vấn về phía mình, dùng cánh tay kiềm chặt vị trí cần cổ yếu ớt của cô gái.
Trông thấy trạng huống đột phá này, Trương Diệu vốn quay người đi trở về bỗng chốc cau mày, cảnh cáo quát:
- Triệu Tường Quốc! Ông làm gì?!
- Mấy người đừng lại đây!!!
Cánh tay kiềm chặt cổ Kha Diệc Xảo, ép chặt vào người Triệu Tường Quốc, khiến cô ho khan không ngớt, sắc mặt nhanh chóng đỏ ửng. Triệu Tường Quốc cảnh cáo Trương Diệu và Bùi Yến định lại gần, bắt hai người cách mình xa một chút.
Triệu Tường Quốc dí súng không khí vào huyệt Thái Dương của cô gái, nói:
- Nếu mấy người còn đến gần hơn nữa là tao sẽ giết con này!
Mặc dù Triệu Tường Quốc biết rõ súng không khí trong tay cần tích trữ ít nhất nửa ngày mới có thể bắn một phát, nhưng may mắn đám người sống sót trẻ tuổi không biết bí mật này, cộng thêm gã mới bắn chết người đàn ông điên ngay trước mặt bọn họ, càng bày ra sức uy hiếp của cây súng này.
Khi Trương Diệu nhìn thấy hình dạng con sâu kia thì không biết nên hình dung như thế nào, hành vi chôn trong cát tấn công con mồi hơi giống loài kiến sư tử. Nhưng hình thể và hình dạng con sâu trước mắt này, màu sắc sặc sỡ trên người nó cùng với phần đuôi gai độc cho cảm giác giống ong bắp cày hơn. Nói đúng ra là như sự kết hợp hai loài sâu khủng bố phóng to ra, tạo nên sinh vật kỳ lạ quái dị này. Trương Diệu cảm thấy có thể gọi nó là Phong Sư Linh, bởi vì kết hợp đặc trưng của hai loài côn trùng.
Người đàn ông điên bị kim độc đâm trúng, vị trí lộ ra ngoài như phần mặt và cánh tay bắt đầu ửng đỏ, phù thũng. Không biết có phải vì cây kim rót chất độc vào có chứa thành phần hành hạ người ta cực kỳ đau đớn hay không, người đàn ông điên bắt đầu phát ra tiếng gào thét thảm thiết, hét đau đớn muốn rách họng, tay quơ quào lung tung đập đánh sâu quái Phong Sư Linh kẹp chặt gã kéo xuống cát.
Tiếng thét đau đớn của người đàn ông điên qua lại giữa hai bên vách đá cheo leo, không ngừng văng vẳng, khiến Triệu Tường Quốc đứng một bên mặc kệ tất cả bỗng tái mặt.
Những sinh vật thú nhân mới rồi họ nhìn thấy chỉ vừa rời khỏi đây, nếu vì tiếng la to của người đàn ông điên khiến chúng nó quay về thì làm sao bây giờ? Triệu Tường Quốc vốn trông chờ con sâu quái trong cát có thể nhanh chóng giải quyết người đàn ông điên đêm qua làm hỏng chuyện tốt của mình.
Nhưng không biết có phải bởi vì động tác giãy giụa của người đàn ông điên quá lớn, ý chí cầu sinh mãnh liệt, hoặc bởi vì vết thương sau eo sưng lên khiến thể tích cơ thể của gã tăng lớn, khiến con sâu quái kẹp gã không thể thuận lợi kéo người gã xuống hố cát. Người đàn ông điên vung hai bàn tay vùng vẫy đập nửa người trên, kẹt cứng trong hố cát hình phễu, bởi vì chất độc trong người gã phát tác nhanh nên không kiềm được kêu gào rên la, cực kỳ đau đớn.
Triệu Tường Quốc thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ rất bất lợi, gã đút tay vào túi lặng lẽ lấy ra súng đạn không khí lấy từ chỗ Lục Bác Minh. Triệu Tường Quốc biết cho dù dùng súng bắn con sâu quái kia, người đàn ông điên bị ngấm chất độc vẫn sẽ không kiềm chế được cảm xúc, không ngừng kêu gào. Vì một hòn đá trúng hai chim, Triệu Tường Quốc không nói một câu, giơ súng lên nhắm vào một người một sâu trong hố cát hình phễu.
Dù sao súng không khí phát ra tiếng động nhỏ hơn tiếng ồn từ súng bình thường, tiếng gầm rống đau đớn của người đàn ông điên át qua tiếng súng nổ, cho nên Triệu Tường Quốc không chút do dự, nghi ngại với quyết định bắn trực tiếp.
Đoàng!
Một tiếng nổ ngắn gọn phát ra từ súng không khí khiến đáy hố vốn ầm ĩ ồn ào trong khoảnh khắc trở lại yên tĩnh.
Triệu Tường Quốc gọn gàng bắn một phát xuyên qua đầu của người đàn ông điên, thủng một lỗ. Người đàn ông điên không thể tiếp tục há mồm hét to, gã há mồm chưa khép lại, nửa người lộ ra ngoài cát nặng nề ngã xuống cạnh hố cát hình phễu, sâu quái ở phía dưới kẹp người gã cũng bị đạn không khí bắn trúng, đau đớn lăn lộn trong cát, khiến cát mịn màu vàng và trắng bay tung tóe trên cao, qua một lúc sâu quái mới dần chết cứng ở đáy hố cát.
Tất cả người đứng bên cạnh giờ phút này đều rơi vào bầu không khí trầm mặc. Sự tình phát sinh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, sao mới một chốc mà cục trưởng CF như Triệu Tường Quốc đã không chớp mắt cái nào giết chết người sống sót đi chung với mình? Hơn nữa Triệu Tường Quốc mang theo súng từ lúc nào? Cây súng này từ đâu ra?
Tình huống dường như phát triển càng lúc càng không tốt...
- Chú!
Thấy chú mới kéo mình lên đã bị Phong Sư Linh kéo vào hố cát, Kha Diệc Xảo vội bò dậy từ mặt đất, không biết làm cách nào để cứu chú kia ra.
Sau đó cô trông thấy phía trước có bác Triệu đứng gần hố cát nhất bước tới gần hố mấy bước, rồi lấy vật thể hình ống màu trắng ra khỏi túi, nhắm vào một người một sâu trong hố cát.
Kha Diệc Xảo vốn tưởng bác Triệu định cứu người, không ngờ giây sau, chú bị mắc kẹt trong hố đã bị bác Triệu dùng thứ đó giết chết.
Từ vết thương hình tròn chảy ra máu tươi lan tràn xuống khuôn mặt người đàn ông điên nằm trong hố cát, xen lẫn với bùn đất tro bụi bẩn thỉu và râu rai trên mặt gã, hình dạng cực kỳ thê thảm. Gã trợn to mắt còn chưa khép kín, thì ra con người chết nhanh như vậy.
Nỗi lòng Kha Diệc Xảo kích động, tại sao bác Triệu lúc bình thường tự xưng là cục trưởng CF, nói sẽ làm việc vì mọi người, sẽ nghĩ cách cho mọi người mà lòng dạ độc ác như thế? Giết một người đang sống sờ sờ?! Rốt cuộc là tại sao???
Trong lòng tràn ngập tức giận và bất bình khiến Kha Diệc Xảo vốn hơi e sợ Triệu Tường Quốc bỗng tăng lên dũng khí, cô chạy nhanh về phía Triệu Tường Quốc, kéo lấy vạt áo của gã, quắc mắt nạt gã:
- Tại sao ông giết chú kia? Chú ấy cứu mạng của tôi! Rõ ràng ông cầm vũ khí thì nên giết con sâu đó, cứu chú kia chứ! Tại sao giết chú kia hả?!
Triệu Tường Quốc cầm súng, quét mắt qua đám người bốn phía bởi vì hành động kinh khủng của gã mà nhìn gã chằm chằm. Khi thấy nhóm Trương Diệu lộ biểu cảm cảnh giác, dường như không cho rằng hành vi của gã là vì phòng ngự, Triệu Tường Quốc biết nhóm Trương Diệu không còn yên tâm về mình nữa.
Bây giờ gã đã có thể xác định vị trí con thuyền có thể đưa người ra đảo, nhưng không biết đằng trước còn xuất hiện thứ gì ngoài ý muốn hay không, Triệu Tường Quốc hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tư duy trong óc gã xoay chuyển nhanh, nếu hiện tại đã xé rách mặt, không bằng...
Không ngó ngàng lời chất vấn của Kha Diệc Xảo, Triệu Tường Quốc nhanh chóng giơ tay lên kéo lấy Kha Diệc Xảo đang tức giận chất vấn về phía mình, dùng cánh tay kiềm chặt vị trí cần cổ yếu ớt của cô gái.
Trông thấy trạng huống đột phá này, Trương Diệu vốn quay người đi trở về bỗng chốc cau mày, cảnh cáo quát:
- Triệu Tường Quốc! Ông làm gì?!
- Mấy người đừng lại đây!!!
Cánh tay kiềm chặt cổ Kha Diệc Xảo, ép chặt vào người Triệu Tường Quốc, khiến cô ho khan không ngớt, sắc mặt nhanh chóng đỏ ửng. Triệu Tường Quốc cảnh cáo Trương Diệu và Bùi Yến định lại gần, bắt hai người cách mình xa một chút.
Triệu Tường Quốc dí súng không khí vào huyệt Thái Dương của cô gái, nói:
- Nếu mấy người còn đến gần hơn nữa là tao sẽ giết con này!
Mặc dù Triệu Tường Quốc biết rõ súng không khí trong tay cần tích trữ ít nhất nửa ngày mới có thể bắn một phát, nhưng may mắn đám người sống sót trẻ tuổi không biết bí mật này, cộng thêm gã mới bắn chết người đàn ông điên ngay trước mặt bọn họ, càng bày ra sức uy hiếp của cây súng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất