Chương 20
Vì lặn xuống xung quanh đầy hải tảo, mắt người không thấy rõ vị trí những người khác. Mọi người ở trên mặt biển đã giao hẹn nếu ai tìm được cái hòm hoặc không có dưỡng khí thì trồi lên mặt biển chờ đợi người khác. Trương Diệu vạch lá hải tảo to lớn che tầm nhìn, cố gắng tìm cái hòm có lẽ nằm tong góc nào đó. Nghe bác sĩ Hứa Thừa nói hòm bằng kim loại màu bạc, thứ chớp lóe phát sáng theo lý nên dễ dàng bị phát hiện.
Trương Diệu lại lặn xuống đáy biển một khoảng, hải tảo rộng lớn càng xuống sâu thì lá càng hẹp lại, khiến anh thấy rõ hoàn cảnh bốn phía hơn. Đang lúc Trương Diệu đẩy một đống trái hải tảo hình bầu dục ra thì một vật màu đen bỗng bơi ra từ đống hải tảo. Trương Diệu vội co người ẩn vào hải tảo, rút dao găm buộc trên chân ra thăm dò chọt vật thể đen tròn tròn.
Vật đen chợt chuyển hướng, khuôn mặt người, màu da ngâm đến sưng phù trắng toát đảo lộn một trăm tám mươi độ đối diện Trương Diệu trong biển. Trương Diệu phản xạ bơi lùi ra sau, ngẩn người, chợt cảm thấy khuôn mặt người này rất quen.
Người bị lật trở lại, thân thể quấn trong hải táo chậm rãi theo dòng nước trôi ra, chìm xuống. Thân thể sưng to gấp đôi, bụng trướng làm quần áo căng phồng, vạt áo vén lên lộ cái bụng đầy gân xanh. Gò má trắng bệch ngâm trong nước trướng to, đôi mắt lồi ra, lưỡi thè khỏi môi. Người này hoặc nên nói là xác con nít, Trương Diệu khá quen thuộc. Áo thun màu trắng in hình siêu nhân, quần đùi rằn ri, cho dù thi thể đã rữa nhưng Trương Diệu nhìn quần áo sẽ không nhớ nhầm.
Cái xác này chính là cậu bé ngồi bên tay trái Trương Diệu trên máy bay, miệng cậu bé tía lia không dứt.
Không ngờ cậu bé cũng chết trong tai nạn máy bay, không biết là dòng nước hay nguyên nhân khác đẩy thi thể tới đây, bị mớ hải tảo tươi tốt quấn lấy.
Trương Diệu nhìn mảnh vụn máy bay to lớn trước ngực xác cậu bé, nhìn ra được đó là vết thương trí mạng. Từ đằng trước đâm thủng sau lưng, vết máu trên xác cậu bé vì ngâm trong nước biển biến nhạt. Cơ thịt lồi ra từ miệng vết thương có màu trắng hồng. Tâm tình Trương Diệu hơi phức tạp, tuy trên máy bay anh rất muốn nhét đầu cậu nhóc vào bồn cầu nhưng chưa từng nghĩ cậu bé sẽ chết trước mắt mình.
Tâm tình Trương Diệu phức tạp, chợt cảm giác cánh tay bị giật một cái. Trương Diệu giật bắn người, giơ cánh tay kia nhanh chóng đâm dao vào hướng kéo mình. Lực cản nước khiến tốc độ của Trương Diệu không nhanh bằng trên đất bằng, hơn nữa người đỡ dao găm của anh nhẹ nhàng tránh thoát nhanh nhẹn như trên đất liền.
Bùi Yến kéo cánh tay Trương Diệu ý bảo anh nhìn hắn, ánh mắt ý hỏi tại sao anh bỗng ngừng lại không lặn xuống tiếp?
Trương Diệu thấy người kéo mình là Bùi Yến thì thở phào, ngoái đầu nhìn cái xác. Trương Diệu lắc đầu với Bùi Yến ý bảo mình không sao, vươn ngón trỏ chỉ xuống dưới ý bảo tiếp tục.
Lặn xuống tận đáy biển, mớ hải tảo chỉ còn rễ dài bềnh bồng, bốn phía rộng thênh thang. Cuối cùng Trương Diệu cũng thấy rõ ràng hóa ra cây sắt trên mặt nước là cái gì.
Dưới đáy biển một chiếc thuyền to lẳng lặng chìm dưới đáy, nhiều bầy cá màu sắc kỳ lạ bơi quanh thuyền to. Nhiều thứ giống san hô hoặc động vật nhuyễn thể bám vào thân tàu. Vị trí cao chính giữa thuyền là cột cờ vươn ra mặt biển, thuyền có mấy tầng, bên trong có thể chứa ít nhất mấy trăm người. Ngoài thân tàu còn in tên thuyền nhưng vì thời gian trôi qua những chữ viết biến hoang lổ, không thể nhìn rõ cụ thể cái tên.
Trương Diệu nghĩ không lẽ đây là chiếc thuyền cha mẹ của Bùi Yến? Trương Diệu quay đầu nhìn Bùi Yến bơi bên cạnh mình, chỉ con thuyền lại chỉ vào hắn, lộ biểu tình ý hỏi.
Bùi Yến ngừng lại, hiểu ý Trương Diệu ra dấu, lắc đầu. Bùi Yến từng thấy một tấm ảnh kẹp trong sách của mẹ, trông thấy tấm hình mẹ chụp chung với chiếc tàu. Bùi Yến nhớ hình dạng con thuyền đó không giống với chiếc thuyền này, tuy bây giờ tấm hình bị nước mưa bất ngờ hủy hoại rồi.
Thấy Bùi Yến lắc đầu ý bảo không phải, Trương Diệu bơi tới gần thuyền chìm hơn. Khi tới gần thuyền nhìn rõ ràng, Trương Diệu đồng ý với Bùi Yến. Bởi vì tuy thuyền ngâm trong biển cũ nát nhưng Trương Diệu sờ thân tàu, cảm giác được tuổi của nó mới hơn thuyền mười năm trước.
Không lẽ đây cũng là một chiếc thuyền vì gặp hố đen sương đen tím bị nuốt vào trong? Vậy trong thuyền có người sống sót trốn ra không? Phải chăng bọn họ cũng chạy lên hòn đảo nơi nhóm người Trương Diệu ở? Hoặc là đã đượt cứu vớt rồi?
Trương Diệu sờ thân tàu lạnh băng, quan sát hình dạng nguyên con thuyền. Khi Trương Diệu đi qua một cửa sổ hình tròn thủy tinh đã vỡ, thấy trong cửa sổ tối đen dường như có ánh sáng lóe một cái. Trương Diệu tưởng rằng nhìn lầm, sao trong thuyền có ánh sáng được?
Hay là hòm kim loại đựng thuốc phản chiếu ánh sáng? Trương Diệu nghĩ đến khả năng này liền bơi ngược về chỗ cửa sổ.
Bùi Yến ở một bên nhận ra điều gì, muốn mở miệng ngăn cản Trương Diệu nhưng phát hiện dưới đáy biển không thể phát ra thanh âm cảnh cáo. Bùi Yến vội bơi đi kéo tay Trương Diệu ra sau.
Trương Diệu mới chui đầu vào cửa sổ chợt cảm giác kỳ lạ, thuận theo Bùi Yến kéo bơi ra sau. Trong cửa sổ hình tròn, một con cá lạ xấu xí hình rắn khổng lồ đột nhiên chui ra từ bên trong. Cá há to cái mồm lộ hàm nứu cứng chắc và răng nanh sắc nhọn. Có hai răng nanh dài nhất gấp khúc cong bên ngoài miệng, đầu hình tam giác khổng lồ, vảy lóe sáng hai màu trắng đen phản chiếu trong nước lấp lánh.
Biết rõ có la lên cũng không ai nghe thấy nhưng Trương Diệu vẫn quay đầu hét với Bùi Yến:
- Rút!
May mắn nhìn khẩu ngữ có thể hiểu được.
Con cá lạ hình rắn khổng lồ này dài cỡ sáu, bảy mét, đấu với nó rất tốn sức, trốn đi là hơn.
Bàn tay Bùi Yến thò ra sau lấy đao khựng lại. Không phải Bùi Yến chưa từng đấu với sinh vật như vậy, hắn còn giết quái vật to lớn, hung dữ hơn. Động vật càng dữ tợn càng kích thích cá tính khát máu của Bùi Yến, nhưng nếu Trương Diệu đã kéo hắn định tránh đi thì hắn liền ngoan ngoãn bơi theo anh. Bùi Yến cảm thấy hành động với Trương Diệu thú vị hơn giết quái vật nhiều.
Con cá lạ mình rắn khổng lồ thấy con mồi né bẫy rập của nó, quyết đuổi theo. Con cá lạ mình rắn khổng lồ chui ra khỏi cửa sổ tròn, trợn to con mắt hình trứng màu nâu rượt theo Trương Diệu, Bùi Yến.
Trương Diệu, Bùi Yến chưa bơi xa thì gặp phải người đàn ông trẻ tuổi cùng lặn xuống tìm hòm thuốc. Người đàn ông trẻ tuổi đang bơi ra khỏi đống hải tảo, biểu tình thắc mắc nhìn Trương Diệu, Bùi Yến. Trương Diệu lo lắng ý bảo người đàn ông trẻ tuổi mau cùng họ bơi tới trước, nhng gã hoàn toàn không hiểu ý anh, khựng tại chỗ không nhúc nhích.
Trương Diệu muốn kéo người đàn ông trẻ tuổi nhưng thấy con cá lạ mình rắn khổng lồ bơi đuổi theo bọn họ. Trương Diệu lo âu kéo mạnh người đàn ông trẻ tuổi, đẩy gã bơi nhanh.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy Trương Diệu biến sắc mặt, không ngừng ngoái đầu nhìn sau lưng thì tò mò xoay người nhìn hướng đó. Người đàn ông trẻ tuổi thấy có con cá lạ khổng lồ đáng sợ đang bơi hướng họ, gã bị hù ngây người, thân thể cứng ngắc. Người đàn ông trẻ tuổi không kịp phản ứng, con cá lạ mình rắn khổng lồ tăng tốc độ bơi há to cái mồm đầy răng nanh táp từ phần eo trở lên.
Trương Diệu lại lặn xuống đáy biển một khoảng, hải tảo rộng lớn càng xuống sâu thì lá càng hẹp lại, khiến anh thấy rõ hoàn cảnh bốn phía hơn. Đang lúc Trương Diệu đẩy một đống trái hải tảo hình bầu dục ra thì một vật màu đen bỗng bơi ra từ đống hải tảo. Trương Diệu vội co người ẩn vào hải tảo, rút dao găm buộc trên chân ra thăm dò chọt vật thể đen tròn tròn.
Vật đen chợt chuyển hướng, khuôn mặt người, màu da ngâm đến sưng phù trắng toát đảo lộn một trăm tám mươi độ đối diện Trương Diệu trong biển. Trương Diệu phản xạ bơi lùi ra sau, ngẩn người, chợt cảm thấy khuôn mặt người này rất quen.
Người bị lật trở lại, thân thể quấn trong hải táo chậm rãi theo dòng nước trôi ra, chìm xuống. Thân thể sưng to gấp đôi, bụng trướng làm quần áo căng phồng, vạt áo vén lên lộ cái bụng đầy gân xanh. Gò má trắng bệch ngâm trong nước trướng to, đôi mắt lồi ra, lưỡi thè khỏi môi. Người này hoặc nên nói là xác con nít, Trương Diệu khá quen thuộc. Áo thun màu trắng in hình siêu nhân, quần đùi rằn ri, cho dù thi thể đã rữa nhưng Trương Diệu nhìn quần áo sẽ không nhớ nhầm.
Cái xác này chính là cậu bé ngồi bên tay trái Trương Diệu trên máy bay, miệng cậu bé tía lia không dứt.
Không ngờ cậu bé cũng chết trong tai nạn máy bay, không biết là dòng nước hay nguyên nhân khác đẩy thi thể tới đây, bị mớ hải tảo tươi tốt quấn lấy.
Trương Diệu nhìn mảnh vụn máy bay to lớn trước ngực xác cậu bé, nhìn ra được đó là vết thương trí mạng. Từ đằng trước đâm thủng sau lưng, vết máu trên xác cậu bé vì ngâm trong nước biển biến nhạt. Cơ thịt lồi ra từ miệng vết thương có màu trắng hồng. Tâm tình Trương Diệu hơi phức tạp, tuy trên máy bay anh rất muốn nhét đầu cậu nhóc vào bồn cầu nhưng chưa từng nghĩ cậu bé sẽ chết trước mắt mình.
Tâm tình Trương Diệu phức tạp, chợt cảm giác cánh tay bị giật một cái. Trương Diệu giật bắn người, giơ cánh tay kia nhanh chóng đâm dao vào hướng kéo mình. Lực cản nước khiến tốc độ của Trương Diệu không nhanh bằng trên đất bằng, hơn nữa người đỡ dao găm của anh nhẹ nhàng tránh thoát nhanh nhẹn như trên đất liền.
Bùi Yến kéo cánh tay Trương Diệu ý bảo anh nhìn hắn, ánh mắt ý hỏi tại sao anh bỗng ngừng lại không lặn xuống tiếp?
Trương Diệu thấy người kéo mình là Bùi Yến thì thở phào, ngoái đầu nhìn cái xác. Trương Diệu lắc đầu với Bùi Yến ý bảo mình không sao, vươn ngón trỏ chỉ xuống dưới ý bảo tiếp tục.
Lặn xuống tận đáy biển, mớ hải tảo chỉ còn rễ dài bềnh bồng, bốn phía rộng thênh thang. Cuối cùng Trương Diệu cũng thấy rõ ràng hóa ra cây sắt trên mặt nước là cái gì.
Dưới đáy biển một chiếc thuyền to lẳng lặng chìm dưới đáy, nhiều bầy cá màu sắc kỳ lạ bơi quanh thuyền to. Nhiều thứ giống san hô hoặc động vật nhuyễn thể bám vào thân tàu. Vị trí cao chính giữa thuyền là cột cờ vươn ra mặt biển, thuyền có mấy tầng, bên trong có thể chứa ít nhất mấy trăm người. Ngoài thân tàu còn in tên thuyền nhưng vì thời gian trôi qua những chữ viết biến hoang lổ, không thể nhìn rõ cụ thể cái tên.
Trương Diệu nghĩ không lẽ đây là chiếc thuyền cha mẹ của Bùi Yến? Trương Diệu quay đầu nhìn Bùi Yến bơi bên cạnh mình, chỉ con thuyền lại chỉ vào hắn, lộ biểu tình ý hỏi.
Bùi Yến ngừng lại, hiểu ý Trương Diệu ra dấu, lắc đầu. Bùi Yến từng thấy một tấm ảnh kẹp trong sách của mẹ, trông thấy tấm hình mẹ chụp chung với chiếc tàu. Bùi Yến nhớ hình dạng con thuyền đó không giống với chiếc thuyền này, tuy bây giờ tấm hình bị nước mưa bất ngờ hủy hoại rồi.
Thấy Bùi Yến lắc đầu ý bảo không phải, Trương Diệu bơi tới gần thuyền chìm hơn. Khi tới gần thuyền nhìn rõ ràng, Trương Diệu đồng ý với Bùi Yến. Bởi vì tuy thuyền ngâm trong biển cũ nát nhưng Trương Diệu sờ thân tàu, cảm giác được tuổi của nó mới hơn thuyền mười năm trước.
Không lẽ đây cũng là một chiếc thuyền vì gặp hố đen sương đen tím bị nuốt vào trong? Vậy trong thuyền có người sống sót trốn ra không? Phải chăng bọn họ cũng chạy lên hòn đảo nơi nhóm người Trương Diệu ở? Hoặc là đã đượt cứu vớt rồi?
Trương Diệu sờ thân tàu lạnh băng, quan sát hình dạng nguyên con thuyền. Khi Trương Diệu đi qua một cửa sổ hình tròn thủy tinh đã vỡ, thấy trong cửa sổ tối đen dường như có ánh sáng lóe một cái. Trương Diệu tưởng rằng nhìn lầm, sao trong thuyền có ánh sáng được?
Hay là hòm kim loại đựng thuốc phản chiếu ánh sáng? Trương Diệu nghĩ đến khả năng này liền bơi ngược về chỗ cửa sổ.
Bùi Yến ở một bên nhận ra điều gì, muốn mở miệng ngăn cản Trương Diệu nhưng phát hiện dưới đáy biển không thể phát ra thanh âm cảnh cáo. Bùi Yến vội bơi đi kéo tay Trương Diệu ra sau.
Trương Diệu mới chui đầu vào cửa sổ chợt cảm giác kỳ lạ, thuận theo Bùi Yến kéo bơi ra sau. Trong cửa sổ hình tròn, một con cá lạ xấu xí hình rắn khổng lồ đột nhiên chui ra từ bên trong. Cá há to cái mồm lộ hàm nứu cứng chắc và răng nanh sắc nhọn. Có hai răng nanh dài nhất gấp khúc cong bên ngoài miệng, đầu hình tam giác khổng lồ, vảy lóe sáng hai màu trắng đen phản chiếu trong nước lấp lánh.
Biết rõ có la lên cũng không ai nghe thấy nhưng Trương Diệu vẫn quay đầu hét với Bùi Yến:
- Rút!
May mắn nhìn khẩu ngữ có thể hiểu được.
Con cá lạ hình rắn khổng lồ này dài cỡ sáu, bảy mét, đấu với nó rất tốn sức, trốn đi là hơn.
Bàn tay Bùi Yến thò ra sau lấy đao khựng lại. Không phải Bùi Yến chưa từng đấu với sinh vật như vậy, hắn còn giết quái vật to lớn, hung dữ hơn. Động vật càng dữ tợn càng kích thích cá tính khát máu của Bùi Yến, nhưng nếu Trương Diệu đã kéo hắn định tránh đi thì hắn liền ngoan ngoãn bơi theo anh. Bùi Yến cảm thấy hành động với Trương Diệu thú vị hơn giết quái vật nhiều.
Con cá lạ mình rắn khổng lồ thấy con mồi né bẫy rập của nó, quyết đuổi theo. Con cá lạ mình rắn khổng lồ chui ra khỏi cửa sổ tròn, trợn to con mắt hình trứng màu nâu rượt theo Trương Diệu, Bùi Yến.
Trương Diệu, Bùi Yến chưa bơi xa thì gặp phải người đàn ông trẻ tuổi cùng lặn xuống tìm hòm thuốc. Người đàn ông trẻ tuổi đang bơi ra khỏi đống hải tảo, biểu tình thắc mắc nhìn Trương Diệu, Bùi Yến. Trương Diệu lo lắng ý bảo người đàn ông trẻ tuổi mau cùng họ bơi tới trước, nhng gã hoàn toàn không hiểu ý anh, khựng tại chỗ không nhúc nhích.
Trương Diệu muốn kéo người đàn ông trẻ tuổi nhưng thấy con cá lạ mình rắn khổng lồ bơi đuổi theo bọn họ. Trương Diệu lo âu kéo mạnh người đàn ông trẻ tuổi, đẩy gã bơi nhanh.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy Trương Diệu biến sắc mặt, không ngừng ngoái đầu nhìn sau lưng thì tò mò xoay người nhìn hướng đó. Người đàn ông trẻ tuổi thấy có con cá lạ khổng lồ đáng sợ đang bơi hướng họ, gã bị hù ngây người, thân thể cứng ngắc. Người đàn ông trẻ tuổi không kịp phản ứng, con cá lạ mình rắn khổng lồ tăng tốc độ bơi há to cái mồm đầy răng nanh táp từ phần eo trở lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất