Chương 26
- Ưm...
Người phụ nữ nhắm mắt tên gọi Tình Uyển khẽ rên. Người chồng nhét thuốc vào miệng bị Tình Uyển đau đớn ói ra hết, khó nhọc giơ tay vuốt bụng mình, thiên tính người mẹ khiến cô lo cho đứa con trong bụng.
- Con...
- Tình Uyển, em nói gì?
Người đàn ông lùn da trắng thấy môi vợ mấp máy, gã đưa đầu qua muốn nghe rõ ràng.
- Con... không nhúc nhích...
Tình Uyển không cảm giác đứa trẻ nhúc nhích trong bụng, cô biết con của mình đã không còn. Khóe mắt Tình Uyển chậm rãi chảy ra hai dòng lệ xám.
- Ai nói, con có nhúc nhích, có nhúc nhích! Không sao, em đừng buồn, hãy phấn chấn lên!
Người đàn ông lùn da trắng cố làm biểu tình kiên cường nhưng càng khó coi hơn khóc. Người đàn ông lùn da trắng không dám vuốt tóc dài của vợ, chỉ có thể đau khổ nhìn người vợ chảy ra càng nhiều chất dịch, thân thể vợ càng lúc càng mềm.
Cuối cùng hơi thở vợ mong manh giống những người bệnh khác ngừng phát ra tiếng động, thân thể càng mềm cho đến cuối cùng như không có xương. Chất lỏng xám dính đặc chảy ra từ người Tình Uyển chậm rãi phủ toàn thân, lông rụng sạch, da biến thành màu hồng, không còn hơi thở.
Lục Bác Minh xác nhận nhịp tim, mạch đập, hô hấp của tất cả người bệnh nằm dưới đất đều ngừng, bao gồm vợ người đàn ông lùn da trắng. Lục Bác Minh đứng dậy, nói với người đàn ông lùn da trắng biểu tình mờ mịt, luống cuống.
- Cô ấy không được, bọn họ đã...
Chết rồi...
Hang động hoàn toàn yên tĩnh. Một hồi lâu sau, có người lên tiếng hỏi nên xử lý những cái xác ra sao? Nếu đặt xác trong hang động bọn họ sinh sống là điều mọi người không chịu chấp nhận. Một là vì ở chung với thi thể rất khủng bố, hai là ai biết bệnh độc, cảm nhiễm trong mấy cái xác có lây không?
Vốn bọn họ muốn đốt cháy xác chết nhưng ngoài hang bắt đầu đổ mưa, không tiện tìm gỗ khô đốt lửa. Thế là có người đề nghị ném xác ra ngoài, tách rời với người sống. Nhưng người đàn ông lùn da trắng mới mất vợ không thể nào chấp nhận xác vợ bị đối xử như vậy.
Cuối cùng mọi người đều nhường một bước, dựng lều đơn giản bên vách đá che gió ngoài hang, chất đống xác trong đó, đợi hôm sau hết mưa mới xử lý thân thể.
Lưu Vinh là cảnh sát, làm chuyện gì cũng thích đi đầu, mang theo đám người Triệu Tường Quốc đi ra bên ngoài dựng lều. Nhanh chóng dựng lều xong nhân lúc bầu trời chưa hoàn toàn tối đen, mưa mới rơi không lâu, Lưu Vinh sắp xếp người khác chuyển xác ra ngoài hang.
Một lúc mất đi nhiều người, dù không muốn Trương Diệu cũng phải giúp một tay. Trương Diệu tìm lá cây dưới đất, một ít quần áo của người sống sót chết đi để lại phủ lên những cái xác dính dịch để nâng thi thể lên. Trương Diệu và Bùi Yến người nâng đầu, người nâng chân chậm rãi khiêng xác ra ngoài.
Đặt xác trong cái lều dùng nhánh cây và lá to đơn giản dựng lên, Bùi Yến nhìn cái xác, bỗng lên tiếng:
- Đồng hóa.
Trương Diệu xoay người đi về, thuận miệng hỏi:
- Đồng hóa? Là ý gì?
Bùi Yến giơ tay chỉ sò biển khổng lồ bị ăn sạch sẽ chỉ còn cái vỏ vứt ngoài hang, chính nó là nguồn gốc tai họa. Bùi Yến lại chỉ cái xác còn đang chảy ra chất lỏng xám đặc.
Bùi Yến há miệng tiếp tục lặp lại hai từ:
- Đồng hóa.
- ...
Trương Diệu hơi hiểu rồi lại không hiểu ý của Bùi Yến. Ý Bùi Yến nói những người ăn thịt sò bị nó đồng hóa?
- Thứ này có thể đồng hóa người? Thật sự có khả năng sao?
Trương Diệu vừa nghi ngờ vừa nhớ lại chỗ anh đang đứng là nơi không bình thường. Trên hòn đảo này mọi chuyện đều có thể xảy ra. Trương Diệu nhún vai, không nói gì thêm. Những người đó đã thành xác chết, có nói nhiều cũng vô dụng, tiếp tục hỗ tợ nâng xác ra là hơn.
Toàn bộ xác đều bị nâng ra khỏi hang, chất nhầy trên mặt đất trong hang bị những người ở bên trong rửa sạch, phủ một đống lá cây lên. Nhìn góc hang vốn có nhiều người nằm bây giờ biến trống trơn, mọi người cảm thấy tâm tình phức tạp. Không ngờ mới mấy ngày vốn có nhiều người sống sót giờ thiếu một nửa.
Trương Diệu dựa vào vách hang hơ lửa, hong khô áo và quần ướt mưa. Trương Diệu ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn quanh hang, đếm số người còn lại. Trừ Trương Diệu và Bùi Yến, cô bé Kha Diệc Xảo, Hạng Thần con nhà giàu đời thứ hai ăn nói làm người ghét, Lưu Vinh tự xưng là cảnh sát, cục trưởng Triệu Tường Quốc, trợ lý bác sĩ Lục Bác Minh, người đàn ông lùn da trắng mới mất vợ chưa biết tên là tám người. Cộng với phụ nữ trung niên dỗ đứa bé trong ngực, một người đàn ông ít nói khoảng bốn mươi tuổi, tổng cộng là mười một người.
Vốn là hai mươi mấy người bây giờ chỉ còn lại mười một người, đúng là bi kịch. Mọi người bị thiên nhiên tấn công không có sức đánh trả, hoàn toàn thảm bại.
Lòng Trương Diệu thầm trào phúng, hai tay giao nhau đặt trên trán, anh dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Bỗng Trương Diệu nhớ đến bà bầu đã chết, người mẹ đáng thương chỉ muốn che chở đứa con mình, biểu tình đau khổ, giãy dụa trước khi chết. Bất giác hình ảnh đó làm Trương Diệu nhớ đến người mẹ đã chết của mình, người mẹ kiên cường luôn lo nghĩ cho anh, bộ dạng trước khi chết của mẹ...
Nhớ đến chuyện mẹ chết bệnh làm tâm tình Trương Diệu trở nên buồn bực, anh thử phân tán sức chú ý. Trương Diệu liếc mắt bên cạnh thấy Bùi Yến hiếm khi chịu ngồi yên. Bùi Yến đưa lưng về hướng Trương Diệu, vải áo có một mảng màu sậm, sậm hơn màu vài vốn có. Trương Diệu nhìn kỹ phát hiện không phải do bị dính nước, anh từ tư thế nằm ngồi bật dậy.
Trương Diệu hỏi Bùi Yến:
- Lưng ông bị gì vậy?
Nghe Trương Diệu hỏi, Bùi Yến cầm nhánh cây ném vào đống lửa, biểu tình thản nhiên nói:
- Bị cắn.
- Ông bị cắn thương?
Nghe Bùi Yến đáp Trương Diệu ngồi hẳn dậy, vẫy tay với hắn:
- Nào, lại đây để tôi xem xem.
Bùi Yến nghe vậy cởi áo khoác dây kéo đen Trương Diệu cho hắn mặc lộ ra tấm lưng rộng rắn chắc, trên lưng có một vết rạch dài, máu vẫn đang ứa ra. Vị trí bụng Bùi Yến cũng có một vệt máu.
- Sao ông bị thế này?
- Xoay người, bị rạch trúng.
Chuyện bị thương như cơm bữa nên Bùi Yến không cảm thấy có gì nghiêm trọng, chờ chút nữa máu sẽ tự động ngừng chảy.
Trương Diệu nhìn vết thương nghiêm trọng trên lưng Bùi Yến, nhớ đến con cá lạ hình rắn quái dị, xem ra đối phó với nó không đơn giản. Lúc ngâm trong nước biển Trương Diệu không phát hiện Bùi Yến bị thương, bị máu cá che đi. Bây giờ lên bờ, máu trên người Bùi Yến mới dần chảy ra.
Trương Diệu nhìn chằm chằm Bùi Yến không xử lý vết thương, anh cười khẩy.
Trương Diệu nói:
- Ha, còn tưởng ông mạnh lắm chứ kết quả bị thương. Sơ sẩy như vậy, xứng đáng.
Trương Diệu nói xong xoay người tiếp tục hong lửa.
Bùi Yến bị Trương Diệu cười nhạo thì cúi đầu nhìn mặt đất, bắt đầu nghiêm túc phản tỉnh. Đúng là lần này bị thương do Bùi Yến hơi sơ sẩy. Bởi vì không thường ở trong biển đấu với quái vật nên Bùi Yến không ngờ nước cản tốc độ, sức mạnh. Khiến bầu bạn xem thường, lỗi tại năng lực của hắn quá yếu, không có gì để viện cớ. Sau này Bùi Yến quyết tâm biến càng mạnh, cố gắng hơn nữa mới không bị bầu bạn xem thường, bỏ hắn chọn người khác. Vì khiến Trương Diệu càng chú trọng mình, Bùi Yến thầm nghĩ cách rèn luyện mạnh mẽ hơn.
Người phụ nữ nhắm mắt tên gọi Tình Uyển khẽ rên. Người chồng nhét thuốc vào miệng bị Tình Uyển đau đớn ói ra hết, khó nhọc giơ tay vuốt bụng mình, thiên tính người mẹ khiến cô lo cho đứa con trong bụng.
- Con...
- Tình Uyển, em nói gì?
Người đàn ông lùn da trắng thấy môi vợ mấp máy, gã đưa đầu qua muốn nghe rõ ràng.
- Con... không nhúc nhích...
Tình Uyển không cảm giác đứa trẻ nhúc nhích trong bụng, cô biết con của mình đã không còn. Khóe mắt Tình Uyển chậm rãi chảy ra hai dòng lệ xám.
- Ai nói, con có nhúc nhích, có nhúc nhích! Không sao, em đừng buồn, hãy phấn chấn lên!
Người đàn ông lùn da trắng cố làm biểu tình kiên cường nhưng càng khó coi hơn khóc. Người đàn ông lùn da trắng không dám vuốt tóc dài của vợ, chỉ có thể đau khổ nhìn người vợ chảy ra càng nhiều chất dịch, thân thể vợ càng lúc càng mềm.
Cuối cùng hơi thở vợ mong manh giống những người bệnh khác ngừng phát ra tiếng động, thân thể càng mềm cho đến cuối cùng như không có xương. Chất lỏng xám dính đặc chảy ra từ người Tình Uyển chậm rãi phủ toàn thân, lông rụng sạch, da biến thành màu hồng, không còn hơi thở.
Lục Bác Minh xác nhận nhịp tim, mạch đập, hô hấp của tất cả người bệnh nằm dưới đất đều ngừng, bao gồm vợ người đàn ông lùn da trắng. Lục Bác Minh đứng dậy, nói với người đàn ông lùn da trắng biểu tình mờ mịt, luống cuống.
- Cô ấy không được, bọn họ đã...
Chết rồi...
Hang động hoàn toàn yên tĩnh. Một hồi lâu sau, có người lên tiếng hỏi nên xử lý những cái xác ra sao? Nếu đặt xác trong hang động bọn họ sinh sống là điều mọi người không chịu chấp nhận. Một là vì ở chung với thi thể rất khủng bố, hai là ai biết bệnh độc, cảm nhiễm trong mấy cái xác có lây không?
Vốn bọn họ muốn đốt cháy xác chết nhưng ngoài hang bắt đầu đổ mưa, không tiện tìm gỗ khô đốt lửa. Thế là có người đề nghị ném xác ra ngoài, tách rời với người sống. Nhưng người đàn ông lùn da trắng mới mất vợ không thể nào chấp nhận xác vợ bị đối xử như vậy.
Cuối cùng mọi người đều nhường một bước, dựng lều đơn giản bên vách đá che gió ngoài hang, chất đống xác trong đó, đợi hôm sau hết mưa mới xử lý thân thể.
Lưu Vinh là cảnh sát, làm chuyện gì cũng thích đi đầu, mang theo đám người Triệu Tường Quốc đi ra bên ngoài dựng lều. Nhanh chóng dựng lều xong nhân lúc bầu trời chưa hoàn toàn tối đen, mưa mới rơi không lâu, Lưu Vinh sắp xếp người khác chuyển xác ra ngoài hang.
Một lúc mất đi nhiều người, dù không muốn Trương Diệu cũng phải giúp một tay. Trương Diệu tìm lá cây dưới đất, một ít quần áo của người sống sót chết đi để lại phủ lên những cái xác dính dịch để nâng thi thể lên. Trương Diệu và Bùi Yến người nâng đầu, người nâng chân chậm rãi khiêng xác ra ngoài.
Đặt xác trong cái lều dùng nhánh cây và lá to đơn giản dựng lên, Bùi Yến nhìn cái xác, bỗng lên tiếng:
- Đồng hóa.
Trương Diệu xoay người đi về, thuận miệng hỏi:
- Đồng hóa? Là ý gì?
Bùi Yến giơ tay chỉ sò biển khổng lồ bị ăn sạch sẽ chỉ còn cái vỏ vứt ngoài hang, chính nó là nguồn gốc tai họa. Bùi Yến lại chỉ cái xác còn đang chảy ra chất lỏng xám đặc.
Bùi Yến há miệng tiếp tục lặp lại hai từ:
- Đồng hóa.
- ...
Trương Diệu hơi hiểu rồi lại không hiểu ý của Bùi Yến. Ý Bùi Yến nói những người ăn thịt sò bị nó đồng hóa?
- Thứ này có thể đồng hóa người? Thật sự có khả năng sao?
Trương Diệu vừa nghi ngờ vừa nhớ lại chỗ anh đang đứng là nơi không bình thường. Trên hòn đảo này mọi chuyện đều có thể xảy ra. Trương Diệu nhún vai, không nói gì thêm. Những người đó đã thành xác chết, có nói nhiều cũng vô dụng, tiếp tục hỗ tợ nâng xác ra là hơn.
Toàn bộ xác đều bị nâng ra khỏi hang, chất nhầy trên mặt đất trong hang bị những người ở bên trong rửa sạch, phủ một đống lá cây lên. Nhìn góc hang vốn có nhiều người nằm bây giờ biến trống trơn, mọi người cảm thấy tâm tình phức tạp. Không ngờ mới mấy ngày vốn có nhiều người sống sót giờ thiếu một nửa.
Trương Diệu dựa vào vách hang hơ lửa, hong khô áo và quần ướt mưa. Trương Diệu ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn quanh hang, đếm số người còn lại. Trừ Trương Diệu và Bùi Yến, cô bé Kha Diệc Xảo, Hạng Thần con nhà giàu đời thứ hai ăn nói làm người ghét, Lưu Vinh tự xưng là cảnh sát, cục trưởng Triệu Tường Quốc, trợ lý bác sĩ Lục Bác Minh, người đàn ông lùn da trắng mới mất vợ chưa biết tên là tám người. Cộng với phụ nữ trung niên dỗ đứa bé trong ngực, một người đàn ông ít nói khoảng bốn mươi tuổi, tổng cộng là mười một người.
Vốn là hai mươi mấy người bây giờ chỉ còn lại mười một người, đúng là bi kịch. Mọi người bị thiên nhiên tấn công không có sức đánh trả, hoàn toàn thảm bại.
Lòng Trương Diệu thầm trào phúng, hai tay giao nhau đặt trên trán, anh dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Bỗng Trương Diệu nhớ đến bà bầu đã chết, người mẹ đáng thương chỉ muốn che chở đứa con mình, biểu tình đau khổ, giãy dụa trước khi chết. Bất giác hình ảnh đó làm Trương Diệu nhớ đến người mẹ đã chết của mình, người mẹ kiên cường luôn lo nghĩ cho anh, bộ dạng trước khi chết của mẹ...
Nhớ đến chuyện mẹ chết bệnh làm tâm tình Trương Diệu trở nên buồn bực, anh thử phân tán sức chú ý. Trương Diệu liếc mắt bên cạnh thấy Bùi Yến hiếm khi chịu ngồi yên. Bùi Yến đưa lưng về hướng Trương Diệu, vải áo có một mảng màu sậm, sậm hơn màu vài vốn có. Trương Diệu nhìn kỹ phát hiện không phải do bị dính nước, anh từ tư thế nằm ngồi bật dậy.
Trương Diệu hỏi Bùi Yến:
- Lưng ông bị gì vậy?
Nghe Trương Diệu hỏi, Bùi Yến cầm nhánh cây ném vào đống lửa, biểu tình thản nhiên nói:
- Bị cắn.
- Ông bị cắn thương?
Nghe Bùi Yến đáp Trương Diệu ngồi hẳn dậy, vẫy tay với hắn:
- Nào, lại đây để tôi xem xem.
Bùi Yến nghe vậy cởi áo khoác dây kéo đen Trương Diệu cho hắn mặc lộ ra tấm lưng rộng rắn chắc, trên lưng có một vết rạch dài, máu vẫn đang ứa ra. Vị trí bụng Bùi Yến cũng có một vệt máu.
- Sao ông bị thế này?
- Xoay người, bị rạch trúng.
Chuyện bị thương như cơm bữa nên Bùi Yến không cảm thấy có gì nghiêm trọng, chờ chút nữa máu sẽ tự động ngừng chảy.
Trương Diệu nhìn vết thương nghiêm trọng trên lưng Bùi Yến, nhớ đến con cá lạ hình rắn quái dị, xem ra đối phó với nó không đơn giản. Lúc ngâm trong nước biển Trương Diệu không phát hiện Bùi Yến bị thương, bị máu cá che đi. Bây giờ lên bờ, máu trên người Bùi Yến mới dần chảy ra.
Trương Diệu nhìn chằm chằm Bùi Yến không xử lý vết thương, anh cười khẩy.
Trương Diệu nói:
- Ha, còn tưởng ông mạnh lắm chứ kết quả bị thương. Sơ sẩy như vậy, xứng đáng.
Trương Diệu nói xong xoay người tiếp tục hong lửa.
Bùi Yến bị Trương Diệu cười nhạo thì cúi đầu nhìn mặt đất, bắt đầu nghiêm túc phản tỉnh. Đúng là lần này bị thương do Bùi Yến hơi sơ sẩy. Bởi vì không thường ở trong biển đấu với quái vật nên Bùi Yến không ngờ nước cản tốc độ, sức mạnh. Khiến bầu bạn xem thường, lỗi tại năng lực của hắn quá yếu, không có gì để viện cớ. Sau này Bùi Yến quyết tâm biến càng mạnh, cố gắng hơn nữa mới không bị bầu bạn xem thường, bỏ hắn chọn người khác. Vì khiến Trương Diệu càng chú trọng mình, Bùi Yến thầm nghĩ cách rèn luyện mạnh mẽ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất