Đảo Dị Chủng

Chương 44

Trước Sau
Nhưng tại sao Trương Diệu thuộc loại người nhớ rõ điều mình làm lúc say? Trương Diệu rất hy vọng bây giờ anh không nhớ gì hết. Tối hôm qua Trương Diệu uống say, lý trí không thể kiểm soát, bây giờ nhớ lại anh vẫn rõ như in chuyện ngốc nghếch mình làm hôm qua.

Đầu tiên là Trương Diệu chủ động yêu cầu dạy tên khốn Bùi Yến hôn hít gì đó, rồi còn tự mình đi lên làm mẫu, sau này bi kịch là Bùi Yến nổi hứng bắt nhốt đuổi theo hôn hoài. Cuối cùng Trương Diệu bị hôn say đắm.

Trương Diệu có chống cự nhưng bị Bùi Yến túm hôn mãi không dứt, sau này anh mơ hồ cảm giác dưới bụng Bùi Yến dán sát mình chào cờ.

Trương Diệu bị kích thích không thể không chộp lấy vỏ trái cây cứng dưới đất, đập vỡ nó, hất chất lỏng lạnh lẽo lên đầu Bùi Yến, để hắn tỉnh táo lại. Bùi Yến bị tạt nước đã ngừng lại như Trương Diệu mong muốn, đôi mắt nâu nhạt chất chứa dục vọng trừng anh cả buổi. Cuối cùng Bùi Yến đứng dậy, nhảy lên cây. Trương Diệu ở tại chỗ thật lâu sau mới lảo đảo người đầy mùi rượu mơ màng lên cây nghỉ ngơi.

Bây giờ Trương Diệu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ chuyện kinh khủng buổi tối hôm qua, anh rất hối hận. Trương Diệu thề sau này không uống rượu trái cây trái tử lão nữa. Bây giờ vụ việc rối nùi, Trương Diệu nên làm sao giữ biểu tình bình tĩnh đối diện Bùi Yến đây?

Hai người mới quen nhau, làm bạn bè, là quan hệ anh em tốt, bây giờ thử luôn chuyện lưỡi hôn thân mật...

Trương Diệu nhớ đến những nụ hôn nồng cháy ngày hôm qua mới phát hiện môi dưới hơi đau. Trương Diệu lấy hòn đá đen có thể phán chiếu ánh sáng Bùi Yến cho anh ra khỏi bao da thú, soi miệng mình.

Qua cục đá đen phản chiếu ánh sáng bạc, Trương Diệu thấy môi dưỡi có một vết rách, khỏi đoán cũng biết là bị dã thú Bùi Yến cắn. Tổ cha nó, chuyện quái gì đây!

May mà môi không sưng, nếu bị người liên tưởng, nghi ngờ cái gì rồi hỏi han thì Trương Diệu không biết nên giải thích thế nào. Nhóm chỉ có bốn người, Trương Diệu tiếp xúc với ai rất dễ đoán ra, anh không muốn bị người hiểu lầm này nọ.

Nói đến một nhân vật chính khác trong chuyện tối hôm qua, Trương Diệu nhìn lưới bên cạnh, chỗ đó trống rỗng không ai. Mới sáng sớm Bùi Yến chạy đi đâu? Trương Diệu bắt chặt dây leo bò xuống. Sáng sớm sương trắng chưa tan nhưng xung quanh sáng sủa nhiều, ánh nắng từ trên trời chiếu xuống. Tiếng chim hót, trùng kêu văng vẳng từ xa, mấy cây cối xung quanh bao gồm cây Trương Diệu đang tuột xuống cũng lộ ra trong ánh sáng.

Thân cây đỏ đậm, dây leo nâu quấn đầy, trên dây leo có nhiều lá nhỏ hình tròn. Lá thân cây thì có màu tím hồng nhạt, màu cây huyễn lệ, quái dị. Trương Diệu tuột xuống, thấy cách mặt đất không xa thế là nhảy hẳn xuống đống lá cây khá dày.

Đống lửa đốt hồi tối đã tắt chỉ còn lại đống tro tàn xám đen. Trái tử lão tán loạn bên cạnh đống lửa, cảnh tượng hỗn độn như ghi dấu ngày hôm qua hai người làm chuyện hoang đường. Trương Diệu bất giác nhớ lại. Ài, thôi đi. Trương Diệu nghĩ, dù sao hôn thì đã hôn rồi, giờ có buồn bực cũng vô dụng. Lại nói Trương Diệu cho rằng dã nhân Bùi Yến không biết giữa đồng tính không thể tùy tiện hôn, có lẽ đối với hắn thì đây chỉ là nốt nhạc bình thường, mọi người quên hết ở chung như thường mới là tốt nhất.

Trương Diệu tự an ủi mình, suy nghĩ rối loạn thẳng lại chút. Trương Diệu ngắm dao găm xoay tròn trong tay, không đánh thức Hạng Thần, Kha Diệc Xảo vẫn còn ngủ, đi đến bên suối nhỏ tối hôm qua Bùi Yến nhắc đến ở gần đây. Trương Diệu quyết định tắm rửa, thuận tiện dùng dao găm cạo râu mới mọc.



Trương Diệu nhanh chóng gội đầu, vuốt mặt, đánh răng thì anh tìm cọng thực vật Bùi Yến dạy cho. Trương Diệu lột vỏ đen của nhánh cây nhỏ ra, sợi xanh bên trong chà qua chà lại hàm răng. Nghe nói loại nhánh cây này chẳng những tẩy sạch mà còn để tiêu độc, sinh tồn trong hoàn cảnh bốn phía nguy hiểm này cố gắng giữ vệ sinh cũng không có gì tai hại.

Đuôi tóc Trương Diệu còn nhỏ giọt, anh lấy hòn đá Bùi Yến tặng cho có thể làm gương soi đặt trên tảng đá to màu xám cao tới eo bên dòng suối.

Trương Diệu khom lưng soi gương, cầm dao găm tạo bằng đá bén, hơi nghiêng đầu sang bên định cạo râu mới mọc. Trương Diệu thử quệt vài nhát, dù sao Trương Diệu quen dùng dao cạo râu bằng điện nên không thuận tay cầm vũ khí kiểu lớn thế này. Trương Diệu sơ sẩy làm dao sắc bén rạch một vệt máu trên cằm.

- Cha nó!

Trương Diệu sờ cằm chảy máu, không biết nên nói cái gì. Giờ tốt lắm, mặt bị thương khắp nơi, cằm rồi môi...

*Bùm!

Mặt sau có tiếng đập xuống đất trầm đục. Trương Diệu quay đầu lại xem, ra là Bùi Yến. Bùi Yến đang vác động vật to trông như gấu đen quăng cái bịch xuống đất, mặt đất đầy lá rung lên, lá bay tứ tung.

Trương Diệu cố gắng không nhớ lại chuyện tối hôm qua, biểu tình bình tĩnh hỏi Bùi Yến:

- A! Đó là cái gì?

- Hôm qua đi ra ngoài làm cạm bẫy, bắt được.

Bùi Yến vốn định lột da thú ngay bây giờ để tối nay cho Trương Diệu ngủ giữ ấm, làm nệm trải. Nhưng khi Bùi Yến thấy tay Trương Diệu cầm dao, cằm có vết máu thì quyết định làm chuyện khác trước.

- A! Tối hôm qua ông ra ngoài đi săn thuận tiện làm bẫy? Còn mồi đâu?



Cái tên Bùi Yến này có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại thật phong phú, chẳng những năng lực đi săn mạnh còn biết buổi tối làm cạm bẫy để hôm sau không tốn sức nhẹ nhàng bắt mồi về. Nhưng nếu không có mồi dụ thì sao hấp dẫn động vật to đến được? Trương Diệu thấy tò mò.

- Dùng những ấu trùng hôm qua.

Ngày hôm qua sau khi cả đám nhóm lửa thì ấu trùng đom đóm lấy từ hàng đá vôi không còn chỗ dùng, Bùi Yến đập nát để mùi sâu càng nồng thêm rồi bỏ vào bẫy hắn tạo ra dụ con mồi thích ăn côn trùng. Buổi sáng Bùi Yến ra ngoài đi tuần kiểm tra bẫy tối qua làm, quả nhiên có một con thú ăn sâu rơi vào bẫy, thể tích khá to, da dày. Bùi Yến quyết định mang nó về, da để giữ ấm, thịt thì để ăn.

- Hèn chi sau đó tôi không thấy những ấu trùng đom đóm nữa, hóa ra bị ông bắt làm mồi.

Đám ấu trùng chết không oan, ít nhất cống hiến lớn cho nhiệt lượng, thể lực hôm nay của cả đám.

Trương Diệu âm thầm cảm ơn mấy con ấu trùng đã về trời trong một giây. Trương Diệu đang suy nghĩ thì thấy Bùi Yến ném xác thú hoang dưới đất, nhìn chằm chằm vào mình, nhấc chân tới gần.

Trương Diệu bất giác nuốt nước miếng, mở miệng nói:

- Ông... Làm gì đó?

Không thể trách Trương Diệu trở nên căng thẳng, nếu ai trải qua kích thích tối hôm qua thì bây giờ cũng sẽ mẫn cảm, đa nghi như anh. Chỉ có thể nói uống rượu hỏng việc, tự tạo nghiệt không thể sống, nếu không thì Trương Diệu luôn không sợ trời không sợ đất tại sao khi Bùi Yến tới gần lại muốn chạy trốn.

- Giúp ngươi.

Bùi Yến tới gần Trương Diệu, giật lấy dao găm ý bảo anh quay lưng lại hắn sẽ cạo râu giúp.

- ...

Hóa ra là cạo râu, Trương Diệu thở phào. Chắc Bùi Yến đã quên chuyện tối hôm qua rồi, vậy anh không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Trương Diệu hoàn toàn thả lỏng, tìm hòn đá bề mặt bằng phẳng, ngồi xuống, ngẩng đầu để Bùi Yến đứng sau lưng cạo râu cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau