Chương 73
Thấy các phụ nữ bị vứt dưới đất không ói lung tung và nhúc nhích nữa, các thú nhân Xích Kha khiêng bọn họ chậm rãi vây quanh, nhấc chân đá mạnh vào người họ, dùng tiếng thú nói vài câu.
Bùi Yến tiếp tục phiên dịch:
- Chúng nó nói bọn họ đã chết, có thể ăn.
Những phụ nữ không biết chết vì nguyên nhân gì bị các thú nhân Xích Kha ngại ói dính đầy nội tạng chất lỏng, chúng nó kéo một chân hoặc tay họ, kéo dài xác chết va chạm đá vụn cứng rắn đến chỗ nào đó làm thực vật. Hai phụ nữ làn da trắng mịn nổi đầy gân xanh dường như không có gì khác lạ, bị mấy thú nhân Xích Kha mang đi hướng khác.
Trương Diệu nghĩ hai phụ nữ không chết ngay có phải là 'thụ chủng' mà các thú nhân Xích Kha nói? Thân thể bọn họ biến đổi kỳ dị phải chăng vì bị các thú nhân Xích Kha cưỡng ép nhét trái cây trắng không lá, cộng với ánh trăng kỳ dị mấy ngày này kích động thúc đẩy bọn họ biến dị?
Trương Diệu nhìn chằm chằm hai phụ nữ tạm thời chưa chết bị thú nhân Xích Kha mang tới bên một đống đá đen to chất thành đống gần đó. Không biết thú nhân Xích Kha làm sao mà đá to di chuyển vào trong lộ ra một cửa hang. Các thú nhân Xích Kha khiêng hai phụ nữ vào trong hang, lại dịch chuyển, đá khép kín. Trương Diệu rất tò mò không biết bên trong là cái gì. . Đọc truyện tại # TRU МtrцyeИ. v N #
Bùi Yến còn ở bên cạnh không quên lắng nghe thú nhân Xích Kha đối thoại, tìm được nhiền tin tức.
Bùi Yến kể lại cho Trương Diệu:
- Thú nhân nói buổi tối hai ngày này sẽ có trời nhiều may, hiếm có cơ hội được ánh trăng chiếu hoàn toàn. Chúng nó luôn chờ cơ hội để đồng hóa nô lệ. Số người đồng hóa tế lễ đêm nay đã đầy, chúng nó nói chờ ngày mai có cơ hội đi lên đỉnh cây.
- Vậy à.
Nghe tin Bùi Yến lấy được, Trương Diệu nghĩ quả nhiên chúng nó chờ ánh trăng để cho nô lệ nhân loại ăn trái cây bảo đảm xác suất thành công đồng hóa. Vì có thể hấp thu ánh trăng đồng hóa tốt hơn nên chúng nó chọn đi lên đỉnh cái cây chính giữa bộ lạc, cây to và cao nhất để nhận ánh trăng đồng hóa.
Bởi vì bảy năm mới có một lần, chắc nhiều thú nhân Xích Kha chờ cơ hội lần này. Hôm nay số thú nhân Xích Kha lên đỉnh Nghịch Căn Ô Thụ đã đầy, bây giờ Trương Diệu, Bùi Yến không thể lên được, chờ ngày mai nhìn xem tình huống thế nào.
Trương Diệu khiến Bùi Yến tiếp tục nghe thú nhân Xích Kha nói chuyện, anh chú ý tới thú nhân, nô lệ ngồi gần mình. Dường như thú chủ gặp thú nhân Xích Kha quen biết, hai thú nhân nói chuyện. Tay nó dắt nô lệ thì một quỳ tại chỗ không dám nhúc nhích, một nhân loại nam giới hiếm hoi co ro bên góc tảng đá to. Dây thừng dài cột trên cổ hạn chế phạm vi hoạt động của nhân loại.
Trương Diệu thấy thú chủ của hai nô lệ không chú ý tới bọn họ thì âm thầm nhích qua mà không gây chú ý. Trương Diệu ngồi xổm bên cạnh người đàn ông hai tay ôm chân, cúi đầu lặng im.
Trương Diệu nhỏ giọng kêu lên:
- Này, chào.
Dường như đã lâu chưa từng nghe tiếng nhân loại, người đàn ông hai tay ôm chân cứng người lại, qua một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy người ngồi bên cạnh mặc áo choàng rộng lớn che mặt.
- Anh còn biết nói không?
Trương Diệu kêu nửa ngày chỉ thấy người đàn ông ngẩng đầu nhìn một cái, không nói chuyện. Trương Diệu nghĩ chắc không phải là người đàn ông đã lâu không giao lưu với người nên quên cách nói như thế nào? Ông lão biến thái ở trên đảo ba mươi năm còn nhớ cách nói chuyện.
Qua một lúc người đàn ông mở miệng phun một chữ:
- Anh...
Giọng người đàn ông khàn khàn như đã lâu không mở miệng.
Vì bảo hiểm, Trương Diệu không lộ thân phận lẻn vào bộ lạc, anh chỉ hướng Bùi Yến cách sau lưng không xa, nói:
- Hắn mang tôi đến đây, bên ngoài vòng cây. Còn anh thì sao? Anh ở đây bao lâu rồi?
- Tôi...
Người đàn ông phản ứng hơi chậm chạp, cúi đầu suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói:
- Không nhớ.
Thời gian đã mất ý nghĩa với người đàn ông, ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác, chết lặng trôi qua. Người đàn ông đã mất hứng thú đếm thời gian, gã chỉ nghĩ tiếp tục sống.
- Vậy à.
Trương Diệu nhìn người đàn ông bộ dạng mờ mịt không nhớ cái gì, anh không biết nên hỏi như thế nào.
Trương Diệu chuyển đề tài:
- Chỉ có một mình anh sao? Không có người quen xung quanh?
Bình thường bị bắt luôn là một đám người cùng lên đảo, chắc không chỉ có người đàn ông này.
Người đàn ông lặp lại lời Trương Diệu:
- Người khác...
Dường như người đàn ông nghĩ ra cái gì. Ký ức tối tăm đau khổ, trời mưa liên miên, sấm chớp, mọi người chạy trốn, hét chói tai, biểu tình bất lực, tuyệt vọng. Đổi hình ảnh, đám người bọn họ bị một đám thú nhân khủng bố, quái dị bắt về.
Mỗi lần có người dám bỏ trốn sẽ bị quái vật đáng sợ bắt về ngày, phân thây ăn thịt kẻ chạy trốn trước mặt bọn họ. Chặt đầu kẻ chạy trốn treo cao trên cửa bộ lạc, những cái đầu chết không nhắm mắt lơ lửng trên không trung, cổ nhỏ máu chưa khô, trợn to đôi mắt đầy tơ máu như đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, rợn tóc gáy, tràn ngập sợ hãi.
Dần dần những người còn lại không dám có ý định chạy trốn nữa, nhận mệnh đi theo thú chủ chọn bọn họ, sống như súc sinh, phải hầu hạ thú nhân Xích Kha tính cách táo bạo, nóng nảy. Có một số người đàn ông thân thể vạm vỡ dường như hợp khẩu vị thú nhân Xích Kha khủng bố nhất, sớm bị tranh giành chia đi hết. Người đàn ông vạm vỡ được đãi ngộ tốt hơn những người gầy yếu, nhỏ tuổi chưa phát dục hoặc già cả, phụ nữ. Ít nhất người bình thường hầu hạ hơi làm thú chủ khó chịu một chút là lập tức trở mặt bị cắt đứt cổ ngay.
Đương nhiên người đàn ông vạm vỡ đãi ngộ tốt hơn bọn họ một chút bị thú nhân Xích Kha chia đi, buổi tối khi tâm tình thú nhân hưng phấn nhất sẽ thay thế vai trò nữ giới.
Chắc vì sợ làm trực tiếp sẽ đùa chết người, các thú nhân Xích Kha không làm chuyện đó mà buộc người đàn ông vạm vỡ khuất nhục dùng tay, miệng hầu hạ dục vọng của chúng. Có người đàn ông không đồng ý thì thú nhân Xích Kha nổi giận, cứng rắn đè. Đêm đó từ xa nghe thấy tiếng đàn ông hét thảm thiết. Ngày thứ hai bọn họ thấy người đàn ông bị đùa chết trở thành bữa sáng cho thú chủ.
Thế là những người đàn ông vạm vỡ còn sống không dám chống cự nữa, vì sống bọn họ chọn im lặng, nhẫn nại, đê tiện hầu hạ thú chủ để chúng vui vẻ thì bọn họ mới thấy mặt trời ngày mai.
Người đàn ông nô lệ mơ hồ nhớ lúc đó gã đi theo anh họ và bạn gái của anh họ bất hạnh gặp nạn lên đảo. Anh họ là loại hình thú nhân Xích Kha thích, bạn gái anh họ thì bị các thú nhân nhốt chỗ khác.
Nam giới tuổi trẻ bị thú nhân Xích Kha cai quản thành nô lệ, nữ giới và người thú nhân không hứng thú thì bị nhốt chung dùng vào việc khác.
Tại đây anh họ luôn bảo vệ gã, khuyên gã làm việc gì cũng phải cẩn thận, cố gắng không gây chú ý, nói câu nào cũng phải đắn đo kỹ càng. Đặc biệt sau khi thấy kết cuộc những người chạy trốn, anh họ càng không dám hành động bốc đồng và luôn nhớ đến bạn gái bị thú nhân Xích Kha nhốt đến chỗ nào đó, trong lòng anh họ vừa bất an vừa khó chịu.
Bùi Yến tiếp tục phiên dịch:
- Chúng nó nói bọn họ đã chết, có thể ăn.
Những phụ nữ không biết chết vì nguyên nhân gì bị các thú nhân Xích Kha ngại ói dính đầy nội tạng chất lỏng, chúng nó kéo một chân hoặc tay họ, kéo dài xác chết va chạm đá vụn cứng rắn đến chỗ nào đó làm thực vật. Hai phụ nữ làn da trắng mịn nổi đầy gân xanh dường như không có gì khác lạ, bị mấy thú nhân Xích Kha mang đi hướng khác.
Trương Diệu nghĩ hai phụ nữ không chết ngay có phải là 'thụ chủng' mà các thú nhân Xích Kha nói? Thân thể bọn họ biến đổi kỳ dị phải chăng vì bị các thú nhân Xích Kha cưỡng ép nhét trái cây trắng không lá, cộng với ánh trăng kỳ dị mấy ngày này kích động thúc đẩy bọn họ biến dị?
Trương Diệu nhìn chằm chằm hai phụ nữ tạm thời chưa chết bị thú nhân Xích Kha mang tới bên một đống đá đen to chất thành đống gần đó. Không biết thú nhân Xích Kha làm sao mà đá to di chuyển vào trong lộ ra một cửa hang. Các thú nhân Xích Kha khiêng hai phụ nữ vào trong hang, lại dịch chuyển, đá khép kín. Trương Diệu rất tò mò không biết bên trong là cái gì. . Đọc truyện tại # TRU МtrцyeИ. v N #
Bùi Yến còn ở bên cạnh không quên lắng nghe thú nhân Xích Kha đối thoại, tìm được nhiền tin tức.
Bùi Yến kể lại cho Trương Diệu:
- Thú nhân nói buổi tối hai ngày này sẽ có trời nhiều may, hiếm có cơ hội được ánh trăng chiếu hoàn toàn. Chúng nó luôn chờ cơ hội để đồng hóa nô lệ. Số người đồng hóa tế lễ đêm nay đã đầy, chúng nó nói chờ ngày mai có cơ hội đi lên đỉnh cây.
- Vậy à.
Nghe tin Bùi Yến lấy được, Trương Diệu nghĩ quả nhiên chúng nó chờ ánh trăng để cho nô lệ nhân loại ăn trái cây bảo đảm xác suất thành công đồng hóa. Vì có thể hấp thu ánh trăng đồng hóa tốt hơn nên chúng nó chọn đi lên đỉnh cái cây chính giữa bộ lạc, cây to và cao nhất để nhận ánh trăng đồng hóa.
Bởi vì bảy năm mới có một lần, chắc nhiều thú nhân Xích Kha chờ cơ hội lần này. Hôm nay số thú nhân Xích Kha lên đỉnh Nghịch Căn Ô Thụ đã đầy, bây giờ Trương Diệu, Bùi Yến không thể lên được, chờ ngày mai nhìn xem tình huống thế nào.
Trương Diệu khiến Bùi Yến tiếp tục nghe thú nhân Xích Kha nói chuyện, anh chú ý tới thú nhân, nô lệ ngồi gần mình. Dường như thú chủ gặp thú nhân Xích Kha quen biết, hai thú nhân nói chuyện. Tay nó dắt nô lệ thì một quỳ tại chỗ không dám nhúc nhích, một nhân loại nam giới hiếm hoi co ro bên góc tảng đá to. Dây thừng dài cột trên cổ hạn chế phạm vi hoạt động của nhân loại.
Trương Diệu thấy thú chủ của hai nô lệ không chú ý tới bọn họ thì âm thầm nhích qua mà không gây chú ý. Trương Diệu ngồi xổm bên cạnh người đàn ông hai tay ôm chân, cúi đầu lặng im.
Trương Diệu nhỏ giọng kêu lên:
- Này, chào.
Dường như đã lâu chưa từng nghe tiếng nhân loại, người đàn ông hai tay ôm chân cứng người lại, qua một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy người ngồi bên cạnh mặc áo choàng rộng lớn che mặt.
- Anh còn biết nói không?
Trương Diệu kêu nửa ngày chỉ thấy người đàn ông ngẩng đầu nhìn một cái, không nói chuyện. Trương Diệu nghĩ chắc không phải là người đàn ông đã lâu không giao lưu với người nên quên cách nói như thế nào? Ông lão biến thái ở trên đảo ba mươi năm còn nhớ cách nói chuyện.
Qua một lúc người đàn ông mở miệng phun một chữ:
- Anh...
Giọng người đàn ông khàn khàn như đã lâu không mở miệng.
Vì bảo hiểm, Trương Diệu không lộ thân phận lẻn vào bộ lạc, anh chỉ hướng Bùi Yến cách sau lưng không xa, nói:
- Hắn mang tôi đến đây, bên ngoài vòng cây. Còn anh thì sao? Anh ở đây bao lâu rồi?
- Tôi...
Người đàn ông phản ứng hơi chậm chạp, cúi đầu suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói:
- Không nhớ.
Thời gian đã mất ý nghĩa với người đàn ông, ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác, chết lặng trôi qua. Người đàn ông đã mất hứng thú đếm thời gian, gã chỉ nghĩ tiếp tục sống.
- Vậy à.
Trương Diệu nhìn người đàn ông bộ dạng mờ mịt không nhớ cái gì, anh không biết nên hỏi như thế nào.
Trương Diệu chuyển đề tài:
- Chỉ có một mình anh sao? Không có người quen xung quanh?
Bình thường bị bắt luôn là một đám người cùng lên đảo, chắc không chỉ có người đàn ông này.
Người đàn ông lặp lại lời Trương Diệu:
- Người khác...
Dường như người đàn ông nghĩ ra cái gì. Ký ức tối tăm đau khổ, trời mưa liên miên, sấm chớp, mọi người chạy trốn, hét chói tai, biểu tình bất lực, tuyệt vọng. Đổi hình ảnh, đám người bọn họ bị một đám thú nhân khủng bố, quái dị bắt về.
Mỗi lần có người dám bỏ trốn sẽ bị quái vật đáng sợ bắt về ngày, phân thây ăn thịt kẻ chạy trốn trước mặt bọn họ. Chặt đầu kẻ chạy trốn treo cao trên cửa bộ lạc, những cái đầu chết không nhắm mắt lơ lửng trên không trung, cổ nhỏ máu chưa khô, trợn to đôi mắt đầy tơ máu như đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, rợn tóc gáy, tràn ngập sợ hãi.
Dần dần những người còn lại không dám có ý định chạy trốn nữa, nhận mệnh đi theo thú chủ chọn bọn họ, sống như súc sinh, phải hầu hạ thú nhân Xích Kha tính cách táo bạo, nóng nảy. Có một số người đàn ông thân thể vạm vỡ dường như hợp khẩu vị thú nhân Xích Kha khủng bố nhất, sớm bị tranh giành chia đi hết. Người đàn ông vạm vỡ được đãi ngộ tốt hơn những người gầy yếu, nhỏ tuổi chưa phát dục hoặc già cả, phụ nữ. Ít nhất người bình thường hầu hạ hơi làm thú chủ khó chịu một chút là lập tức trở mặt bị cắt đứt cổ ngay.
Đương nhiên người đàn ông vạm vỡ đãi ngộ tốt hơn bọn họ một chút bị thú nhân Xích Kha chia đi, buổi tối khi tâm tình thú nhân hưng phấn nhất sẽ thay thế vai trò nữ giới.
Chắc vì sợ làm trực tiếp sẽ đùa chết người, các thú nhân Xích Kha không làm chuyện đó mà buộc người đàn ông vạm vỡ khuất nhục dùng tay, miệng hầu hạ dục vọng của chúng. Có người đàn ông không đồng ý thì thú nhân Xích Kha nổi giận, cứng rắn đè. Đêm đó từ xa nghe thấy tiếng đàn ông hét thảm thiết. Ngày thứ hai bọn họ thấy người đàn ông bị đùa chết trở thành bữa sáng cho thú chủ.
Thế là những người đàn ông vạm vỡ còn sống không dám chống cự nữa, vì sống bọn họ chọn im lặng, nhẫn nại, đê tiện hầu hạ thú chủ để chúng vui vẻ thì bọn họ mới thấy mặt trời ngày mai.
Người đàn ông nô lệ mơ hồ nhớ lúc đó gã đi theo anh họ và bạn gái của anh họ bất hạnh gặp nạn lên đảo. Anh họ là loại hình thú nhân Xích Kha thích, bạn gái anh họ thì bị các thú nhân nhốt chỗ khác.
Nam giới tuổi trẻ bị thú nhân Xích Kha cai quản thành nô lệ, nữ giới và người thú nhân không hứng thú thì bị nhốt chung dùng vào việc khác.
Tại đây anh họ luôn bảo vệ gã, khuyên gã làm việc gì cũng phải cẩn thận, cố gắng không gây chú ý, nói câu nào cũng phải đắn đo kỹ càng. Đặc biệt sau khi thấy kết cuộc những người chạy trốn, anh họ càng không dám hành động bốc đồng và luôn nhớ đến bạn gái bị thú nhân Xích Kha nhốt đến chỗ nào đó, trong lòng anh họ vừa bất an vừa khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất