Đảo Dị Chủng

Chương 75

Trước Sau
Trương Diệu bỏ qua vấn đề này, đổi đề tài:

– Cũng tối rồi, chúng ta mau về nhà đá nghỉ ngơi.

Trương Diệu nói xong lén kéo Bùi Yến trợn to mắt tò mò quan sát các thú nhân Xích Kha, nhắc nhở hắn mau rời đi, đừng nhìn hoài.

Một đường quay về nhà đá, Bùi Yến đi rồi mới miễn cưỡng thu về ánh mắt tò mò quan sát giả bộ thú nhân Xích Kha hung bạo, huênh hoang ngang ngược, mấy lần cố ý giơ tay mạnh kéo Trương Diệu đi theo sau.

Tuy thú nhân Xích Kha từng là nhân loại biến dị tiến hóa nhưng các tình huống đặc biệt trên đỏa, thời gian trôi qua ảnh hưởng, sau khi thay đổi thể chất thì tính tình chúng nó đột biến, không giống như nhân loại tạo ra căn nhà không gian rộng lớn ăn uống vui chơi hay sử dụng vào mục đích khác.

Thú nhân Xích Kha chỉ chọn nhà đá để đi vào nghỉ ngơi, không có công năng nào hơn. Bình thường thú nhân Xích Kha ăn hay làm gì khác đều thói quen ở bên ngoài, đặc biệt những nhà đá do rễ cây quấn quýt cực kỳ nhỏ, hiếm có cái nào to. Dần dần nhà đá chỉ làn ơi thú nhân Xích Kha nghỉ ngơi, chúng nó dựa theo thú nhân và số lượng nô lệ nhiều ít chọn nhà đá có thể tích cất chứa là xong.

Trương Diệu, Bùi Yến tìm nhà đá bên trong miễn cưỡng đủ cho hai người trở mình. Nếu nằm xuống, xoay người mặt đối mặt thì quá gần, cộng với nhà đá không cao, nóc hình vòng cung, chính giữa nhô cao chỉ đủ cho Trương Diệu khom lưng, khó khăn co người mới ngồi vào trong được, đầu không đục với nóc nhà.

Trương Diệu, Bùi Yến khom lưng chui vào nhà đá, Trương Diệu lập tức xoay người cởi dây thừng cột lá cây to cuốn ngoài cửa, thả lá cây xuống che lối ra duy nhất. Trong nhà biến tối đi nhiều, chỉ có vách tường do đá và rễ cây hợp thành có khe hở. Ngọn đuốc vài thú nhân Xích Kha bên ngoài đốt, côn trùng phát sáng bị bắt lấy để làm đèn tỏa ánh sáng trong ăn nhà. . Ngôn Tình Tổng Tài

Trương Diệu thở phào:

– Phù.

Trương Diệu bò vào trong nhà đá, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Điều đầu tiên Trương Diệu làm là giật xuống vòng cổ siết cổ anh kho chịu, sắp không thở nổi. Trương Diệu giật vài cái rốt cuộc cũng giật ra, anh sờ cổ nghĩ chắc bị siết đỏ rồi, cứ thấy cổ tê tê, khó chịu.

– Có sao không?

Bùi Yến thấy Trương Diệu xoa cổ thì tứ chi song song, tư thế thú bò tới gần anh. Vì ánh sáng quá mờ, Bùi Yến gần sát cổ Trương Diệu nhìn kỹ.



Bùi Yến đến quá gần làm Trương Diệu thấy bứt rứt, đặc biệt là hơi thở ấm áp phả vào da cổ.

Trương Diệu ngửa đầu ra sau, nói:

– Tôi không sao, ông đừng gần quá.

Bùi Yến phớt lờ Trương Diệu, híp mắt tiếp tục quan sát kỹ cổ anh, ngón tay thuôn dài hơi lạnh nhẹ chạm vào cổ.

– Hình như đỏ rồi.

– Không sao không sao, bị siết lâu còn giật tới giật lui, không đỏ mới lạ.

Trương Diệu cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, ngủ một giấc là ổn, không có gì phải lo.

Bùi Yến gai mắt trên da thịt mềm dẻo màu đồng có ấn ký như vết thương, bản năng thè lưới chậm rãi liếm vòng đỏ, liếm từng chút một như muốn xóa đi dấu vết đỏ.

Dọc theo phần cổ Trương Diệu Bùi Yến liếm đến cổ họng, tò mò nhìn anh, bản năng nuốt nước miếng trái cổ lên xuống. Bùi Yến há mồm gặm yết hầu Trương Diệu, nanh thú sắc bén chưa tháo khỏi miệng hắn đâm vào Trương Diệu. Trương Diệu đẩy Bùi Yến ra.

– Cha nó, vừa liếm vừa cắn, ông là chó sao?

Trương Diệu không ngờ không phản ứng kịp bị tên này liếm nước miếng dính đầy cổ. Trương Diệu vội kéo áo choàng cỏ lau cổ, tiếc rằng hiệu quả quá nhỏ. Áo choàng thô ráp đâm da người, lau cũng như không, giống như cầm giấy nhám chà làn da. Trương Diệu nổi giật hai tay cởi áo choàng, dù sao trong nhà đá không cần che chắn.

Trương Diệu cởi áo choàng xong suy nghĩ có nên mặc quần áo vào, dù sao ban đêm sẽ giảm nhiệt độ, cởi trần thì dù có mạnh cỡ nào cũng không bằng thú nhân có lông. Nhưng Trương Diệu ngước mắt nhìn cửa nhà đá che lá cây tùy thời bị vén lên, vì không khiến nghi ngờ, tạm thời từ bỏ quần áo là hơn, dùng da thú trùm lên được rồi.

Nghĩ sao làm vậy, Trương Diệu mở bao da thú anh và Bùi Yến đem theo, đặt quần áo linh tinh vào một góc nhà, sau đó giũ hai miếng da thú ra, một cái lót bên dưới ngăn cách mặt đá gồ ghề cứng rắn, một tấm thì đắp lên người.



Làm xong mọi thứ Trương Diệu duỗi eo, vì an toàn anh và Bùi Yến sẽ không ngủ hết. Hay là kêu Bùi Yến nghỉ một lúc rồi hai người luân phiên nghỉ ngơi. Trương Diệu suy nghĩ như vậy mới chợt nhận ra Bùi Yến luôn thích dính vào anh hình như lúc này yên lặng nhiều, không quấy rầy. Hắn làm sao vậy? Trương Diệu quay đầu thấy Bùi Yến dán sát khe hở chiếu ánh sáng từ bên ngoài vào, hình như đang nhìn cái gì.

Chẳng lẽ bên ngoài có vấn đề gì? Trương Diệu nâng cao cảnh giác, không dám thả lỏng, vội khom lưng nhẹ nhàng đến gần Bùi Yến. Bất đắc dĩ nhà đá quá thấp, đứng lên dễ bị đụng đầu, chỉ có thể bò.

Trương Diệu tới đằng sau Bùi Yến, đẩy hắn, nhỏ giọng hỏi:

– Sao vậy? Bên ngoài có gì lạ?

Bùi Yến quay lại, lắc đầu, gón tay chỉ ngoài hang ý bảo Trương Diệu cùng nhìn. Trương Diệu thấy lạ, thắc mắc nhướng một chân mày, cúi đầu cùng Bùi Yến sóng vai thông qua khe hở nhìn tình hình bên ngoài.

Xuyên qua khe hở nhìn bên ngoài vừa lúc đối diện một gian nhà đá khác, cách bọn họ mười mấy mét, không xa không gần. Vừa lúc cửa nhà đá đối diện khe hở nhà bọn họ, nhà đá bên đó lớn hơn của Trương Diệu, Bùi Yến, cửa hang không chút che đậy mở toang hoác. Lá cây héo rũ một bên bị thú nhân Xích Kha bận rộn 'vận động' quên đóng lại. Bùi Yến, Trương Diệu chính mắt thấy 'phim' màn ảnh thật.

Trương Diệu bỗng cảm thấy đôi khi thị lực tốt rất bất đắc dĩ. Trương Diệu tin tưởng Bùi Yến không bị tv, máy tính, sách vở tàn hại đôi mắt có thị lực nhạy bén hơn anh nhiều.

Trong cửa rộng mở, hai thú nhân Xích Kha không e ngại gì đang quấn quýt lấy nhau. Một tú chủ vóc dang hơi thấp lùn đè thú nhân Xích Kha thân hình to khỏe hơn chút, có lẽ bị cưỡng ép dùng cỏ nghe lời, khiến chúng nó không chống cự, dựa vào dục vọng bản năng của thú nhân học phối hợp và hưởng thụ.

Nhìn thú nhân ngăm đen to khỏe bị thú chủ đè dưới đất, lưng đưa lên trời, mông nhếch cao. Thú chủ nằm trên sốt ruột vén da thú dưới thân, cũng vén vật che duy nhất trên người thú nhân Xích Kha vạm vỡ lộ ra mông và cái đuôi hưng phấn lắc lư. Thú chủ kích động cúi đầu cùng nô lệ thú nhân hôn lưỡi, răng nanh sắc bén dài trắng và lưỡi hồng ngẫu nhiên lộ ra từ hai đôi môi dính nhau, liếm tới quấn lui, không khí khí dâm mỹ.

Nhưng hai thú nhân người đầy lông rậm, mặt toàn là lông thú, cơ bắp cục cục làm Trương Diệu thấy rất là gai mắt, không có hứng thú tiếp tục nhìn. Trương Diệu xoay người dựa vào vách tường, kéo Bùi Yến còn đang nhìn.

Trương Diệu hỏi:

– Hai sinh vật giống như tinh tinh có gì hay mà xem?

Bùi Yến không nói, tiếp tục nhìn. Bùi Yến quan sát hành động của hai thú nhân Xích Kha, nhìn chúng nó sờ cây gậy sưng cứng của đối phương, xoay người mút liếm. Bùi Yến thấy giật mình, trước giờ hắn chưa từng nghĩ có thể làm như vậy. Khi Bùi Yến nhìn thú chủ dùng cây gậy đâm vào khe hở mông thú nhân khác thì hắn hiểu được cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau