Đảo Dị Chủng

Chương 84

Trước Sau
Trương Diệu không biết tại sao người sâu không vội vàng bỏ chạy nữa, còn lặp lại câu anh nói. Vì không khiến người sâu căng thẳng, Trương Diệu cúi người ngồi xuống bên cạnh gã. Anh gãi đầu, lục tìm trong óc tiếng Y gì đó nên nói sao.

Trương Diệu vắt óc bứt tóc khó khăn lắm mới nhớ được một câu, dùng tiếng Y hỏi:

– Hey, chào, xin hỏi anh biết nói tiếng Y không?

Đừng trách lúc này Trương Diệu hỏi câu ngốc như vậy, anh thật tình không biết nói câu khác. Trương Diệu nhiều lần cúp cua, không chú ý học tiếng nước ngoài, không biết bao nhiêu câu ngoại ngữ. Lần này Trương Diệu đến nước L vì người bạn hứa sẽ phiên dịch trong chuyến đi.

Bùi Yến đứng bên cạnh Trương Diệu tuy miễn cưỡng đọc sách mẹ để lại tự biết tiếng Z, nhưng cha hắn không để một quyển sách tiếng nước ngoài nào cho hắn tự học. Đến bây giờ Bùi Yến hoàn toàn không nhớ gì về ngoại ngữ. Hai người không biết tiếng nước ngoài gặp một người đến từ nước ngoài, ba người này hoa tay múa chân nửa đời người cũng không rõ đối phương muốn gì.

May mắn người sâu nằm dưới đất luôn nhìn Bùi Yến chằm chằm, nghe Trương Diệu hỏi thì dời tầm mắt sang anh. Người sâu gật đầu với Trương Diệu.

Giọng người sâu dần tự nhiên hơn, gã trả lời:

– Tôi... Tôi biết nói... Tiếng Z...

– Thật không? Tốt quá rồi!

Gặp một người nước ngoài có thể giao lưu trong chỗ quỷ quái này thật là may phước, Trương Diệu thở phào nhẹ nhõm. Ngồi chồm hổm quá mỏi chân, anh ngồi hẳn xuống đất.

Trương Diệu cúi đầu hỏi người sâu nằm dưới đất đã bình tĩnh lại:

– À thì... Quấy rầy anh, thật ngại quá. Đàn em của tôi hơi bạo lực chút, chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm manh mối.

Người sâu dời mắt nhìn hướng Bùi Yến đứng thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác tình hình xung quanh. Người sâu càng nhìn Bùi Yến càng thấy quen thuộc, môi run run thốt ra một cái tên.

– Phil... Mon...

Nghe tên quen thuộc, Bùi Yến vụt quay đầu nhìn người sâu, mắt sắc bén híp lại. ánh mắt lạnh lẽo quét người sâu toàn thân dị dạng.

Bùi Yến hỏi:

– Sao... Ngươi biết tên của cha ta?



Người nước ngoài bộ dạng như con sâu nằm sấp dưới đất trông thấy mặt mũi, đường nét khuôn mặt Bùi Yến rất giống một người bạn trong ký ức của mình, gã lẩm bẩm một mình. Khi nghe Bùi Yến hỏi thì người nước ngoài càng ngạc nhiên hơn.

Người nước ngoài phản xạ hỏi lại bằng tiếng mẹ đẻ của mình:

– Ngươi... Không phải là thú nhân Xích Kha?

Người nước ngoài thấy hai người chỉ nhìn mình trân trân, không trả lời, gã chợt nhận ra đã nói ngoại ngữ, Bùi Yến và Trương Diệu không nghe hiểu. Người nước ngoài cố gắng nhớ lại tiếng nước Z trong bộ não vì cuộc sống chết lặng mà đã mềm nhũn sắp thoái hóa. Suy nghĩ một lúc lâu, người nước ngoài mở miệng nói tiếng nước Z lơ lớ.

Người nước ngoài hỏi lại:

– Ngươi không phải là thú nhân Xích Kha?

Khi biến thành thú nhân Xích Kha sẽ chỉ biết nói tiếng thú, quên hết ngôn ngữ con người. Rõ ràng Thanh niên đứng trước mặt gã có hình dạng thú nhân, nhưng lai nói tiếng con người, còn giao lưu nói chuyện ngang hàng với nô lệ bên cạnh, bị nô lệ quát ngăn lại. Những tình huống vượt qua biểu hiện bình thường của thú nhân Xích Kha khiến người nước ngoài thấy nghi ngờ hai người đột nhiên xông vào hang động.

– À thì... Anh đúng là không phải.

Trương Diệu không ngờ người sâu phát hiện ra sơ hở nay khi Bùi Yến mở miệng. Trương Diệu suy tư, người đàn ông nước ngoài bị biến thành hình dạng như giòi bọ nếu đã nhận ra Bùi Yến khác biệt, vậy chẳng bằng cứ thẳng thắn giải thích đi.

Trương Diệu thấy Bùi Yến đứng bên cạnh không quan tâm người sâu đặt câu hỏi, hắn mím môi nôn nóng muốn biết nhiều tin tức về cha mình hơn. Trương Diệu vội vươn tay ngăn Bùi Yến mất kiên nhẫn định xách người sâu gầy yếu đáng thương nằm dưới đất lên.

Trương Diệu giải thích với người nước ngoài nằm dưới đất:

– Ừm! Bùi Yến đúng là không phải thú nhân Xích Kha, hai chúng tôi là người sống sót lên đảo ngụy trang vào đây, chúng tôi chỉ mong tìm hiểu được một chút tin tức.

Người nước ngoài nhìn chằm chằm vào Bùi Yến hóa trang thành thú nhân Xích Kha, đã ngụy trang thì trừ mặt và đầu có dúm lông thú dài ngắn ra, đường nét khá giống một người bạn cũ của gã, cộng với cái tên Bùi Yến. Người nước ngoài càng nhớ lại càng cảm thấy khả năng rất lớn, cũng có thể vì gã mong đợi quá lâu nên sinh ra ảo giác.

Nhưng hôm nay người nước ngoài không gặp con người nào khác, giống như mọi ngày khi rảnh rỗi gã lại co ro trong đống cỏ ngủ một giấc. Chỉ khi ngủ gã mới trở về quá khứ có tay chân lành lặn, tự do đi đứng chạy nhảy, cùng bạn bè, người thân chào hỏi nhau rồi đi biệt thư ngoại ô nghỉ phép, nhàn nhã ăn cơm hoặc tán gẫu. Giấc mơ rất đẹp nhưng mỗi lần người nước ngoài tỉnh lại là sẽ rơi vào đau khổ, tuyệt vọng, mười lần như mười lần.

Người nước ngoài rất sợ cảnh tượng gặp hai con người đã lâu không thấy chỉ là gã nằm mơ, thật ra bây giờ giống như đang mơ.

Trương Diệu thấy người nước ngoài nằm dưới đất nhìn mặt Bùi Yến trân trân, sau đó thẫn thờ thì bất đắc dĩ giơ tay ra che tầm mắt của gã. Trương Diệu huơ tay đánh thức người nước ngoài, cầu mong người này đừng như nô lệ con người lần trước đã gặp chỉ biết ngơ ngác nhìn mà không nói.

– Này... Này!

Trương Diệu huơ mấy cái, tròng mắt người nước ngoài tan rã lại tụ tập tiêu điểm, lẩm bẩm:



– Bây giờ là ảo giác của ta sao?

Sao tự nhiên dính vào ảo giác gì? Trương Diệu chớp chớp mắt, nghĩ rằng người nước ngoài bị hành hạ thê thảm đến nhường này, tinh thần và cơ thể bị chà đạp giày xéo, thời gian dài không tiếp xúc với mọi người nên cho rằng Bùi Yến, Trương Diệu là ảo giác.

Trương Diệu nói:

– Không phải ảo giác, chúng tôi là người thật. Nếu không tin...

Trương Diệu định bảo là nếu không tin hãy tự nhéo minh, rồi chợt nhớ người nước ngoài không có tay để tự nhéo. Trương Diệu ngập ngừng một nửa thì im bặt, rất là lúng túng.

Người sâu phản ứng rất nhanh, được Trương Diệu gợi ý liền há mồm cắn mạnh vào đầu lưỡi. Cảm giác đau nhói xộc lên não, người nước ngoài biết gã không nằm mơ, không phải ảo giác.

Người nước ngoài ngước lên nhìn Bùi Yến chằm chằm, hỏi:

– Philmon là cha ngươi?

Bùi Yến nhíu chặt mày, mất kiên nhẫn hỏi lại:

– Ta nói rồi, sao ngươi biết tên cha ta?

– Ta... Ta là bạn tốt của cha ngươi, trước kia ta từng gặp ngươi. Nhưng khi đó ngươi còn rất nhỏ, chắc không nhớ ta...

Bản thân người nước ngoài đều không muốn cúi đầu đánh giá cơ thể bị thẩm mỹ vặn vẹo của thú nhân Xích Kha tàn nhẫn tùng xẻo ghép lại không thành hình, cộng với nhiều năm đã qua còn ai thèm nhớ đến gã?

– Ta tên Luc, bị nhốt tại đây...

Người nước ngoài cúi đầu nhìn mặt đất ngẫm nghĩ thật kỹ. Người nước ngoài không có tay chân, bị may thành hình dạng người sâu hoàn toàn không nhớ mình ở đây đã bao lâu.

Người nước ngoài khẽ thở dài:

– Ta cũng không nhớ đã qua bao lâu...

Đến bây giờ còn giữ được tư duy người bình thường, tự giới thiệu, đầu óc tỉnh táo, Trương Diệu cảm thấy có lẽ Luc chỉ vì hiếm khi gặp con người được tự do nên kích động hưng phấn. Trương Diệu ngẫm lại ngày hôm qua đụng phải người tay chân lành lặn, khỏe mạnh nhưng không thể giao lưu bình thường, tư duy rối loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau