Chương 87
Tìm khắp nơi trong rừng Lục Bác Minh miễn cưỡng kiếm được mấy trái cây vỏ cứng mấy ngày trước bọn họ từng ăn, bảo đảm không có độc. Có một số thực vật to hơn bàn tay một chút, hình xoắn ốc, màu trắng. Lục Bác Minh không dám vào sâu trong rừng hơn, vì lùm cỏ xung quanh đều giống nhau, không thể phân biệt, cộng với trời sập tối, nếu lạc đường trong đây sẽ rất guy hiểm.
Lục Bác Minh vốn mong chờ sẽ gặp được động vật ăn cỏ để tiện bắt giữ. Những người khác cầm vũ khí gỗ tự chế, thô ráp mà nát. Lục Bác Minh thì lén giấu súng nén không khí, uy lực mạnh hơn nhiều, tăng thêm lòng can đảm cho gã. Lục Bác Minh rục rịch muốn săn con mồi to, nhưng gã tìm khắp xung quanh mà không thấy con mồi nào đáng để bắt.
Tính ra mấy hôm nay Lục Bác Minh chưa được no bụng, gã là người trẻ tuổi tiêu hao thể lực lớn, ngày nào cũng vận động nhưng không có đồ ăn bổ sung năng lượng, càng đừng mơ tới ăn thịt. Lục Bác Minh nhớ lần trước gã ăn thịt là một miếng thịt loa vừa mặn vừa tanh.
Hiện tại Lục Bác Minh cần thịt bổ sung nhiệt lượng, protein. Mỗi ngày mất nhiều thời gian xuyên qua rừng rậm ngột ngạt, nhiệt độ cao, chỉ được ăn rễ thực vật, trái cây chua đắng mùi lạ không thể giữ nhiệt lượng bao lâu, rất nhanh Lục Bác Minh lại đói bụng. Tiếc rằng lúc trước Lục Bác Minh không chú ý học cách sinh tồn dã ngoại, gã không biết làm sao đặt bẫy săn mồi, không biết nhờ vào chút dấu vết lần theo con mồi. Lục Bác Minh như người mù chạy lung tung, gặp con nào hay con nấy.
Những thường thức thực vật có độc lúc trước Lục Bác Minh học khi đến hòn đảo sinh vật mọc lung tung kỳ dị này cũng mất tác dụng. Vì đa số thực vật là chủng loại Lục Bác Minh chưa từng thấy, một số giống loài nhìn quen mắt cũng thay đổi màu sắc, hình dạng, như chủng loại biến dị. Không thể biết chắc chúng nó có ăn được không, có dùng làm thuốc được không.
Lục Bác Minh nhớ nhung các loại thịt thơm nức hấp dẫn, bỗng có một con chim mào xanh có lông bày sắc, bốn đôi cánh dường như bị tiếng bước chân làm giật mình bay ra khỏi lùm cây um tùm trong bóng râm. Lục Bác Minh phấn chấn tinh thần chạy vội theo hướng chim bay.
Lục Bác Minh là trợ lý bác sĩ cả ngày ru rú trong sở nghiên cứu, đừng hy vọng gã nhiều ngày tiêu hao thể lực, ăn không đủ no có thể đuổi kịp con chim khỏe hơn gã. Lục Bác Minh rượt theo một lúc đã thở hồng hộc, người toát mồ hôi nóng hổi. Đạn khí chỉ bắn trúng trong vòng một thước rưỡi nên Lục Bác Minh mới cố gắng đuổi theo con chim, bắn chết nó. Nhưng Lục Bác Minh có co giò chạy nhanh đến mấy thì con chim kia bay nhanh cách gã thật xa.
Lục Bác Minh ngước đầu nhìn mấy cái bóng lúc bay lúc đầu giữa những chạc cây, đi suốt ngày làm cơ thể gã mệt mỏi nhưng thấy thịt đã lâu không thấy thì tiềm lực bị kích phát ra. Lục Bác Minh cắn răng tiếp tục đuổi theo chim mào xanh trên đầu, gã chạy nhanh giây lát sau đụng phải một vật mềm, hai bên văng ra té cái bịch.
Lục Bác Minh nhíu mày xoa ngực đau đớn, trong lòng gã rất tức giận nhưng cố nén.
Lục Bác Minh hỏi thăm người phụ nữ trung niên bị gã đụng ngã ngồi dưới đất.
Người phụ nữ trung niên té dưới đất đâu đớn mặt nhăn nhúm xoa chỗ đau trên người, bà cáu kỉnh quắc mắt trừng Lục Bác Minh.
Người phụ nữ trung niên bất mãn oán trách: . ngôn tình tổng tài
– Ui da đau! Mắt cậu mọc ở đâu vậy? Húc như trâu, muốn đâm chết bà đây sao?
– Ngại quá, ngại quá. Tôi mới đuổi theo một con mồi nên không thấy rõ đường đi.
Ai biết Lục Bác Minh và người phụ nữ trung niên tách ra đi tìm thực vật rồi bỗng nhiên đụng phải nhau. Lục Bác Minh thầm mắng xui xẻo gặp hai mẹ con rắc rối, đúng là phiền phức! Chắc bây giờ con chim kia đã bay xa, có đuổi theo cũng không kịp. Đều tại người đàn bà đáng ghét này phá!
Miệng Lục Bác Minh nói xin lỗi nhưng trong lòng đổ hết tội lỗi thời gian qua gã gặp trắc trở lên đầu người phụ nữ trung niên, cùng với con trai của bà. Báo hại gã không có nước thuốc, giờ may mắn gặp con mồi cũng vuột mất.
Bất mãn, oán giận tích lũy trong lòng khiến tâm tình Lục Bác Minh càng bức bối hơn, nhưng gã không thể cãi lộn trở mặt. Gây gổ với những người sống sót không giúp ích gì cho Lục Bác Minh, gã đành cố nhịn không nổi khùng lên.
Người phụ nữ trung niên chống mặt đất bò dậy, khom lưng nhặt nấm không có độc rơi rải rác dưới đất vì cú va chạm vừa rồi.
– Sau này cậu hãy cẩn thận một chút, lớn vậy rồi còn bộp chộp. Nắm xương già như tôi không chịu nổi cậu đụng vào!
Người phụ nữ trung niên chợt nhớ điều gì, giật dây mây nhỏ cột trên cổ tay, kêu lên:
– Tiểu Lượng! Tiểu Lượng?
Lục Bác Minh thế mới chú ý thấy từ khi nào phần cổ tay trái người phụ nữ trung niên cột một dây leo dài, lại nhìn bên người bà, không thấy bóng dáng cậu bé đâu. Khỏi phải đoán, người phụ nữ trung niên đã cột cậu bé lại bằng dây leo.
Kêu nửa ngày không nghe tiếng trả lời, người phụ nữ trung niên lo lắng giật dây leo quấn trên cổ tay. Đầu bên kia dây nhúc nhích, cảm giác cột vật năng, thần kinh căng thẳng của người phụ nữ trung niên thả lỏng. Từ khi con trai mất tích, người phụ nữ trung niên dọc theo dòng sông tìm kiếm, sau đó ở hạ du bên bờ sông tìm ra nó, từ đó bà luôn phập phồng lo sợ.
Vì phòng ngừa quá tập trung tìm đồ ăn lỡ sơ sẩy lạc mất con, người phụ nữ trung niên bắt chước cách mọi người đã dùng với người đàn ông điên, cột dây leo vào người cậu bé, đầu kia cột tay bà. Khi nào không thấy cậu bé đâu người phụ nữ trung niên có thể giật dây leo tìm nó về, lần theo dây leo biết vị trí cậu bé ngay.
Người phụ nữ trung niên giật dây, kêu tên cậu bé mấy lần nhưng không nghe trả lời. Người phụ nữ trung niên thấy lo, bà xoay người men theo dây leo tìm con trai của mình. Dây leo không quá dài, người phụ nữ trung niên tùy tiện nhặt một sợi dưới đất lên rồi trói, cậu bé không cách quá xa mới đúng. Lục Bác Minh thấy người phụ nữ trung niên chạy đi tìm con thì cũng theo góp vui, dù sao con mồi gã muốn bắt đã chạy mất, gã không tâm tình kiếm thứ khác.
Tuy Lục Bác Minh gầy da bọc xương nhưng vóc dáng cao ráo, đi nhanh hơn người phụ nữ trung niên nhiều. Lục Bác Minh sải vài bước đã vượt qua người phụ nữ trung niên vốn đi trước gã, mắt nhìn dây leo run run căng thẳng giữa không trung. Lục Bác Minh đã tìm ra vị trí cậu bé trước người phụ nữ trung niên.
Cậu bé đưa lưng hướng hai người, ngồi co ro đằng sau thân cây mọc lông nhung màu nâu, hai tay nâng cái gì, đầu lắc lư.
Lục Bác Minh nhìn từ mé bên mặt cậu bé, ngạc nhiên trông thấy nhiều vật thô dài như sợi tơ trắng vươn ra từ miệng vết thương trên trán nó. Những sợi tơ trắng như xúc tu của sứa quấn quanh thứ bị tay cậu bé nắm chặt, màu nâu như chất lỏng máu bị hút ừng ực vào sợi tơ trắng. Lục Bác Minh nhìn thứ bị tay cậu bé cầm chặt, giật nảy mình. Thì ra đó là con chim mào xanh tám cánh Lục Bác Minh lúc nãy đuổi theo.
Con chim tỏa xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, cơ thể nó bị sợi tơ vươn ra từ trán cậu bé quấn chặt. Vật thể sợi tơ trắng như tấm lưới mấp máy.
Lục Bác Minh vốn mong chờ sẽ gặp được động vật ăn cỏ để tiện bắt giữ. Những người khác cầm vũ khí gỗ tự chế, thô ráp mà nát. Lục Bác Minh thì lén giấu súng nén không khí, uy lực mạnh hơn nhiều, tăng thêm lòng can đảm cho gã. Lục Bác Minh rục rịch muốn săn con mồi to, nhưng gã tìm khắp xung quanh mà không thấy con mồi nào đáng để bắt.
Tính ra mấy hôm nay Lục Bác Minh chưa được no bụng, gã là người trẻ tuổi tiêu hao thể lực lớn, ngày nào cũng vận động nhưng không có đồ ăn bổ sung năng lượng, càng đừng mơ tới ăn thịt. Lục Bác Minh nhớ lần trước gã ăn thịt là một miếng thịt loa vừa mặn vừa tanh.
Hiện tại Lục Bác Minh cần thịt bổ sung nhiệt lượng, protein. Mỗi ngày mất nhiều thời gian xuyên qua rừng rậm ngột ngạt, nhiệt độ cao, chỉ được ăn rễ thực vật, trái cây chua đắng mùi lạ không thể giữ nhiệt lượng bao lâu, rất nhanh Lục Bác Minh lại đói bụng. Tiếc rằng lúc trước Lục Bác Minh không chú ý học cách sinh tồn dã ngoại, gã không biết làm sao đặt bẫy săn mồi, không biết nhờ vào chút dấu vết lần theo con mồi. Lục Bác Minh như người mù chạy lung tung, gặp con nào hay con nấy.
Những thường thức thực vật có độc lúc trước Lục Bác Minh học khi đến hòn đảo sinh vật mọc lung tung kỳ dị này cũng mất tác dụng. Vì đa số thực vật là chủng loại Lục Bác Minh chưa từng thấy, một số giống loài nhìn quen mắt cũng thay đổi màu sắc, hình dạng, như chủng loại biến dị. Không thể biết chắc chúng nó có ăn được không, có dùng làm thuốc được không.
Lục Bác Minh nhớ nhung các loại thịt thơm nức hấp dẫn, bỗng có một con chim mào xanh có lông bày sắc, bốn đôi cánh dường như bị tiếng bước chân làm giật mình bay ra khỏi lùm cây um tùm trong bóng râm. Lục Bác Minh phấn chấn tinh thần chạy vội theo hướng chim bay.
Lục Bác Minh là trợ lý bác sĩ cả ngày ru rú trong sở nghiên cứu, đừng hy vọng gã nhiều ngày tiêu hao thể lực, ăn không đủ no có thể đuổi kịp con chim khỏe hơn gã. Lục Bác Minh rượt theo một lúc đã thở hồng hộc, người toát mồ hôi nóng hổi. Đạn khí chỉ bắn trúng trong vòng một thước rưỡi nên Lục Bác Minh mới cố gắng đuổi theo con chim, bắn chết nó. Nhưng Lục Bác Minh có co giò chạy nhanh đến mấy thì con chim kia bay nhanh cách gã thật xa.
Lục Bác Minh ngước đầu nhìn mấy cái bóng lúc bay lúc đầu giữa những chạc cây, đi suốt ngày làm cơ thể gã mệt mỏi nhưng thấy thịt đã lâu không thấy thì tiềm lực bị kích phát ra. Lục Bác Minh cắn răng tiếp tục đuổi theo chim mào xanh trên đầu, gã chạy nhanh giây lát sau đụng phải một vật mềm, hai bên văng ra té cái bịch.
Lục Bác Minh nhíu mày xoa ngực đau đớn, trong lòng gã rất tức giận nhưng cố nén.
Lục Bác Minh hỏi thăm người phụ nữ trung niên bị gã đụng ngã ngồi dưới đất.
Người phụ nữ trung niên té dưới đất đâu đớn mặt nhăn nhúm xoa chỗ đau trên người, bà cáu kỉnh quắc mắt trừng Lục Bác Minh.
Người phụ nữ trung niên bất mãn oán trách: . ngôn tình tổng tài
– Ui da đau! Mắt cậu mọc ở đâu vậy? Húc như trâu, muốn đâm chết bà đây sao?
– Ngại quá, ngại quá. Tôi mới đuổi theo một con mồi nên không thấy rõ đường đi.
Ai biết Lục Bác Minh và người phụ nữ trung niên tách ra đi tìm thực vật rồi bỗng nhiên đụng phải nhau. Lục Bác Minh thầm mắng xui xẻo gặp hai mẹ con rắc rối, đúng là phiền phức! Chắc bây giờ con chim kia đã bay xa, có đuổi theo cũng không kịp. Đều tại người đàn bà đáng ghét này phá!
Miệng Lục Bác Minh nói xin lỗi nhưng trong lòng đổ hết tội lỗi thời gian qua gã gặp trắc trở lên đầu người phụ nữ trung niên, cùng với con trai của bà. Báo hại gã không có nước thuốc, giờ may mắn gặp con mồi cũng vuột mất.
Bất mãn, oán giận tích lũy trong lòng khiến tâm tình Lục Bác Minh càng bức bối hơn, nhưng gã không thể cãi lộn trở mặt. Gây gổ với những người sống sót không giúp ích gì cho Lục Bác Minh, gã đành cố nhịn không nổi khùng lên.
Người phụ nữ trung niên chống mặt đất bò dậy, khom lưng nhặt nấm không có độc rơi rải rác dưới đất vì cú va chạm vừa rồi.
– Sau này cậu hãy cẩn thận một chút, lớn vậy rồi còn bộp chộp. Nắm xương già như tôi không chịu nổi cậu đụng vào!
Người phụ nữ trung niên chợt nhớ điều gì, giật dây mây nhỏ cột trên cổ tay, kêu lên:
– Tiểu Lượng! Tiểu Lượng?
Lục Bác Minh thế mới chú ý thấy từ khi nào phần cổ tay trái người phụ nữ trung niên cột một dây leo dài, lại nhìn bên người bà, không thấy bóng dáng cậu bé đâu. Khỏi phải đoán, người phụ nữ trung niên đã cột cậu bé lại bằng dây leo.
Kêu nửa ngày không nghe tiếng trả lời, người phụ nữ trung niên lo lắng giật dây leo quấn trên cổ tay. Đầu bên kia dây nhúc nhích, cảm giác cột vật năng, thần kinh căng thẳng của người phụ nữ trung niên thả lỏng. Từ khi con trai mất tích, người phụ nữ trung niên dọc theo dòng sông tìm kiếm, sau đó ở hạ du bên bờ sông tìm ra nó, từ đó bà luôn phập phồng lo sợ.
Vì phòng ngừa quá tập trung tìm đồ ăn lỡ sơ sẩy lạc mất con, người phụ nữ trung niên bắt chước cách mọi người đã dùng với người đàn ông điên, cột dây leo vào người cậu bé, đầu kia cột tay bà. Khi nào không thấy cậu bé đâu người phụ nữ trung niên có thể giật dây leo tìm nó về, lần theo dây leo biết vị trí cậu bé ngay.
Người phụ nữ trung niên giật dây, kêu tên cậu bé mấy lần nhưng không nghe trả lời. Người phụ nữ trung niên thấy lo, bà xoay người men theo dây leo tìm con trai của mình. Dây leo không quá dài, người phụ nữ trung niên tùy tiện nhặt một sợi dưới đất lên rồi trói, cậu bé không cách quá xa mới đúng. Lục Bác Minh thấy người phụ nữ trung niên chạy đi tìm con thì cũng theo góp vui, dù sao con mồi gã muốn bắt đã chạy mất, gã không tâm tình kiếm thứ khác.
Tuy Lục Bác Minh gầy da bọc xương nhưng vóc dáng cao ráo, đi nhanh hơn người phụ nữ trung niên nhiều. Lục Bác Minh sải vài bước đã vượt qua người phụ nữ trung niên vốn đi trước gã, mắt nhìn dây leo run run căng thẳng giữa không trung. Lục Bác Minh đã tìm ra vị trí cậu bé trước người phụ nữ trung niên.
Cậu bé đưa lưng hướng hai người, ngồi co ro đằng sau thân cây mọc lông nhung màu nâu, hai tay nâng cái gì, đầu lắc lư.
Lục Bác Minh nhìn từ mé bên mặt cậu bé, ngạc nhiên trông thấy nhiều vật thô dài như sợi tơ trắng vươn ra từ miệng vết thương trên trán nó. Những sợi tơ trắng như xúc tu của sứa quấn quanh thứ bị tay cậu bé nắm chặt, màu nâu như chất lỏng máu bị hút ừng ực vào sợi tơ trắng. Lục Bác Minh nhìn thứ bị tay cậu bé cầm chặt, giật nảy mình. Thì ra đó là con chim mào xanh tám cánh Lục Bác Minh lúc nãy đuổi theo.
Con chim tỏa xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, cơ thể nó bị sợi tơ vươn ra từ trán cậu bé quấn chặt. Vật thể sợi tơ trắng như tấm lưới mấp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất