Chương 10
Nguyễn Đào đẩy xe mua sắm dạo quanh trong siêu thị, khóe môi vểnh cao đến độ cậu không khống chế nổi, khuôn mặt cậu vốn dĩ đã thanh tú, nụ cười này càng toát ra vẻ xinh đẹp, làm người ta phải nhìn thêm vài lần.
Cậu rất muốn xuống bếp, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể lần nữa được nấu ăn, cậu vui không chịu nổi!
Dụng cụ trong nhà bếp thì vô cùng đầy đủ, nhưng dầu muối tương dấm lại không có một giọt nào, chắc là phải mua nhiều lắm đây.
Sau này có phải cậu có thể thường xuyên nấu ăn ở trong nhà không nhỉ?
Một ngày ba bữa?
Khăn trải giường còn chưa giặt, quần áo của kim chủ vẫn còn ngâm ở trong bồn.
Nguyễn Đào lảm nhảm một bài hát ngắn, kiêu ngạo vì mình không giống như các loại sex toys mà càng có vẻ giống như một bảo mẫu hơn, tất nhiên cậu đã quên sạch sẽ lời cầu nguyện của mình trong lúc nằm ở cốp xe tối hôm qua.
Nếu có thể nấu thịt kho tàu ngon một chút thì chắc kim chủ cũng sẽ vui vẻ hơn đúng không?
Nguyễn Đào thu hoạch một xe chiến lợi phẩm, hôm nay đứng ở quầy thanh toán vội trước vội sau, bây giờ mới ý thức được một vấn đề đau đầu - - phải về nhà kiểu gì đây?
Hai cái bịch đồ vô cùng to, cộng thêm với hai túi mua hàng nhỏ nữa, cánh tay của Nguyễn Đào cũng sắp gãy rồi.
Bầu trời vẫn xám xịt như cũ, còn đang mưa.
Nguyễn Đào ra khỏi siêu thị, không còn tay nào rảnh để bung dù, rất nhanh đã bị mưa xối ướt, lông mi cũng dính đầy bọt nước, cậu dùng tầm mắt mơ hồ nhìn xung quanh, vận khí cậu rất tốt, nhìn thấy một hiệu thuốc.
Đến mua thuốc mỡ tiêu sưng, còn phải mua một hộp thuốc bổ thận.
Chờ Nguyễn Đào đi nhờ xe về tới Kiều Loan đã là năm giờ chiều, miễn cưỡng đạt được yêu cầu 'về nhà trước khi trời tối' của kim chủ.
Cánh tay đau nhức, lòng bàn tay bị siết thành màu đỏ tím, nóng rát tê dại.
Nguyễn Đào đặt đồ ở chỗ thay giày, vừa đi đến phòng tắm vừa cởi quần áo ướt nhẹp, đợi lát nữa sẽ giặt luôn một lần.
Nước ấm tuôn ra khỏi vòi hoa sen, Nguyễn Đào tắm xong bọc một cái khăn lông trên đầu rồi bắt đầu vào bếp bận việc.
Nhưng phải thoa thuốc trước, cậu quỳ trên giường, ngựa quen đường cũ mà bôi thuốc thịt non đã lùi vào bên trong, nếp uốn bên ngoài dính đầy thuốc mỡ, trơn trượt lại mềm nhũn.
Thuốc có thành phần bạc hà nên rất lạnh.
Nguyễn Đào kẹp mông bò dậy, tiện tay tháo khăn trải giường ném vào máy giặt, lại ngồi trên ghế nhỏ thở hổn hển giặt mớ quần áo giữa trưa còn chưa giặt xong.
Cánh tay càng thêm nhức mỏi, cổ tay mềm đến mức ngay cả quần lót của kim chủ cũng vò không xong, chờ lát nữa làm sao mà nấu ăn được chứ?
Lông mày Nguyễn Đào nhíu chặt thành cái hố nhỏ.
Treo quần áo ướt đẫm vào trên ban công, đặt hai cái bồn phía dưới, nước nhỏ xuống phát ra tiếng vang.
Tiếp theo phải đổi khăn trải giường mới.
Nguyễn Đào lục lọi trong tủ quần áo, lấy ra bốn bộ chăn gối bằng nhung, khăn trải giường rất dễ trải, chủ yếu là bộ vỏ chăn.
Cậu tới tới lui lui quanh cái giường lớn không biết bao nhiêu vòng mới có thể bọc xong hoàn chỉnh cái vỏ chăn, lại nhào tới đầu giường xách hai góc chăn lên, ra sức múa may cánh tay, làm cho chăn ăn khớp với vỏ chăn.
Mệt muốn chết!
Nguyễn Đào thở phào một tiếng, cả người ngã vào trên giường lớn, cánh tay mềm nhũn không nâng nổi.
Khăn lông trên đỉnh đầu rớt trên mặt đất, Nguyễn Đào rầm rì nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lại cảm thấy buồn ngủ.
Quá thoải mái, sau khi trải qua cơn mệt mỏi lại được chìm trong ổ chăn mềm mại, thật sự là thiên đường.
Nguyễn Đào đánh một giấc.
Nếu không phải tiếng máy giặt thình lình vang lên làm ồn, Nguyễn Đào đoán chắc mình sẽ ngủ nguyên một giấc đến khi kim chủ về nhà mất.
Ban công bị tạt ướt, thời tiết ẩm ướt như vậy không biết tới bao giờ mới có thể ngừng.
Nguyễn Đào đứng trước cửa kính nhìn ra thành thị được màn đêm bao phủ, mưa to đen kịt, lại thấy được khuôn mặt của mình trên tấm kính pha lê.
Từ nhỏ đến lớn mọi người đều khen cậu lớn lên rất xinh đẹp, nói rằng cậu đã thừa hưởng được ưu điểm của ba mẹ cậu.
Ba mẹ rời đi đã năm năm, chính là dưới màn mưa to trong bóng đêm mà rời khỏi cậu.
Nhớ tới chuyện này, cậu vẫn rất khổ sở, Nguyễn Đào dán mặt vào tấm kính pha lê, thở ra một hơi.
Nếu như bọn họ biết con trai bảo bối của mình lại bị anh họ hãm hại, có phải cho dù có hóa thành lệ quỷ họ cũng sẽ không buông tha cho anh họ hay không?
Nguyễn Đào lẩm bẩm lầu bầu: "Cũng đâu phải là quá tệ đâu, cũng đâu..."
...
Nguyễn Đào mặc áo tắm dài, bên trong bên ngoài mang tạp dề, lại lần nữa bắt đầu vui vẻ, cậu đặt túi mua hành lên bàn rồi lấy hết nguyên liệu ra, tiếp đó mở điện thoại lên, trong tin nhắn có sở thích ăn uống của kim chủ.
Thích ăn thịt, bốn món được liệt kê trong tin nhắn đều làm từ thịt, tuy rằng không có nhắc đến món thịt kho tàu, nhưng Hàn Mạc đã nói rằng người nào đó phải tự giác làm.
Gộp lại là thành năm món thịt.
Nguyễn Đào chậc lưỡi một cái: "Việc này thì không thể được đâu."
Nói xong cậu lại cẩn thận gõ tin nhắn: Tiên sinh, lúc về nhà nhớ lái xe chậm một chút nhé.
Buổi tối đúng bảy giờ, cách lúc kim chủ về còn khoảng hai tiếng.
Hai năm học nấu ăn cùng với hai năm làm đầu bếp không phải là chơi không, Nguyễn Đào nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, cánh tay không nhức, cổ tay cũng không mềm, cả người đều tỏa ra hơi thở nhiệt tình.
Hàn Mạc vừa vào cửa đã bị mùi hương nồng đậm ập vào mặt.
Hắn có hơi kinh ngạc, cũng nhớ rằng quả đào nhát gan kia rất sợ bị dọa nên cố ý thả nhẹ động tác, theo mùi thơm một đường đi vào phòng bếp, thấy trên bàn cơm đã được dọn sẵn vài món đồ ăn nóng hổi, lại vào phía trong, hắn vốn định dựa vào khung cửa chờ bị phát hiện, nhưng Hàn Mạc lại không nhịn được, trực tiếp bước tới chỗ kệ bếp, ôm người đang loay hoay trước cái nồi vào trong ngực.
"A!" Nguyễn Đào hét to một tiếng.
Còn may Hàn Mạc nhanh nhẹn dùng một tay vớt người lên, một tay đỡ lấy cái nồi, bằng không một nồi thịt thơm ngào ngạt sợ rằng sẽ ập hết vào trên mặt đất mất.
Nguyễn Đào tức giận, buồn bực, nhưng lại không dám phát giận, thật sự rất muốn dỗi người đàn ông này một câu - - ngài thuộc họ mèo sao?
Hàn Mạc thúc giục cậu: "Đừng nhăn mặt nữa, còn chưa có nấu xong đâu."
Nguyễn Đào lại tiếp tục khuấy khuấy trong nồi, ngay cả một câu 'ngài đã về' cũng không muốn khách sáo với hắn.
Hâm thịt xong, món đã sẵn sàng.
Nguyễn Đào bưng mâm lên, xoay người nhìn về phía Hàn Mạc, nỗ lực làm cho giọng nói của mình không cục súc lắm: "Ngài đã về rồi."
Hàn Mạc lại cướp mâm đi, đặt sang một bên.
"Bị dọa rồi sao?"
Tất nhiên!
Nguyễn Đào bị kéo nhào vào trong ngực nam nhân, to gan cầu xin một câu: "Lần sau ngài có thể gọi em trước một tiếng được không?"
Hàn Mạc nói thẳng: "Vậy thì còn gì thú vị nữa?"
Nguyễn Đào nghẹn họng, khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
Hàn Mạc cảm thấy cậu thật đáng yêu, lúc làm tình thì mẫn cảm nhiều nước, vẻ mặt và tiếng rên rỉ đều vô cùng mê người, lúc vào bếp mặc tạp dề, đai lưng thắt nơ con bướm, một chân nhịp nhịp trên đất một bên hát hò cũng vô cùng đáng yêu.
Hắn cúi đầu hôn cậu, lại ngậm lấy môi dưới mềm mại của cậu thì thầm: "Vú em biến thành nữ đầu bếp rồi sao?"
Nguyễn Đào bị hôn đến mềm nhũn, 'ưm' một tiếng lại 'dạ' một tiếng, ngoan vô cùng.
Chín giờ tối mới ăn cơm có chút muộn.
Hai người ngồi đối mặt, Nguyễn Đào đã tính toán sẵn, đặt tô thịt kho tàu trước mặt kim chủ, không chỉ như thế, tạo hình của món này cũng là độc đáo nhất.
Hàn Mạc đã thay bộ đồ rộng thùng thình ở nhà, mà áo tắm dài màu trắng của Nguyễn Đào đã không cánh mà bay, toàn thân trên dưới chỉ còn một cái tạp dề, vải dệt đường viền hoa trước ngực to hơn bàn tay một chút, khó khăn lắm mới che khuất được đầu v* bị chơi đùa đến đỏ tươi, nhưng lại không che được thịt vú mượt mà che kín vết cào mới tinh.
Nóng, ngứa, trướng.
Nguyễn Đào rất muốn nâng hai vú của mình lên xoa xoa để loại bỏ cảm giác bị chà đạp đến ngứa ngáy khó nhịn này.
Cậu dời lực chú ý nói: "Tiên sinh, đồ ăn có hợp khẩu vị không ạ?"
Hàn Mạc dùng ánh mắt xấu xa trêu đùa cậu: "Em có biết tiệc thịt người không?"
Nguyễn Đào khẩn trương không chịu hé răng.
"Tôi chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy bao giờ." Hàn Mạc cắn đầu đũa chơi xấu nói: "Hay là em nằm lên thử xem?"
Trần truồng mặc tạp dề đã quá sức chịu đựng của cậu, bây giờ hắn lại đang muốn làm gì nữa, lại có thêm đam mê kì quái gì sao?
Nguyễn Đào giả vờ câm điếc, cầm lấy cái muỗng sứ trong tô canh múc một cục thịt viên cho Hàn Mạc: "Ngài nếm thử xem."
Hàn Mạc cười không ngừng, kẹp thịt viên lên cắn một miếng, giống với người đã làm ra nó, tươi mới nhiều nước.
Ăn uống no đủ xong thì dọn dẹp.
Nguyễn Đào vô cùng vui sướng thu dọn bàn ăn, đảo mắt qua món ăn đa dạng nhưng lại không còn bao nhiêu, ngay cả rau dưa cũng bị ăn sạch.
Nguyễn Đào còn đang rất đắc ý, đối với đầu bếp thì không có gì vui vẻ bằng việc đồ ăn mình nấu được ăn sạch cả.
Hàn Mạc dựa vào ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cậu, ánh mắt dời xuống phía dưới thịt vú no đủ vểnh cao, cùng với vòng eo mảnh khảnh, đường cong mượt mà, giống như có cọng lông chim đang gãi vào lòng bàn tay hắn, chỉ nhìn một chút mà đã muốn sờ lên.
Hàn Mạc giúp Nguyễn Đào bưng hai cái dĩa không bỏ vào bồn rửa chén.
"Cảm ơn." Nguyễn Đào cười với hắn, nụ cười từ tận đáy lòng, lời nói lại vô cùng nhàm chán: "Ngài làm việc một ngày đã vất vả rồi, nhanh nghỉ ngơi đi ạ."
Vừa nghe đã biết chỉ là lời nói lấy lòng đã được học qua.
Không có chút hiệu quả nào.
Hàn Mạc dán vào phía sau lưng Nguyễn Đào, bàn tay không đứng đắn chui vào trong tạp dề, động tác nhẹ nhàng xoa bóp hai cái vú mềm.
"Ăn no chưa?"
"Ăn, ăn no rồi."
Nguyễn Đào thích sự ôn nhu như vậy, thô bạo cậu cũng thích, nhưng cậu vẫn thích ôn nhu hơn.
"Thật không? Tôi thấy em mới ăn có một chút thôi."
"Em no rồi, còn có chút trướng bụng mà."
Sau khi nghe xong, bàn tay Hàn Mạc lại duỗi tới sờ soạng cái bụng nhỏ bằng phẳng của cậu: "Vẫn rất lép."
Nguyễn Đào một bên rửa bát một bên khó hiểu, kim chủ của cậu là do ăn no nên mới bắt đầu ấu trĩ đùa giỡn cậu sao?
Nguyễn Đào thuận theo hắn: "Về sau em sẽ cố gắng ăn nhiều."
Hàn Mạc cười khẽ: "Tối hôm qua cũng bị phồng lên rồi."
Chuông cảnh báo trong đầu Nguyễn Đào liên tục kêu vang thì ra không phải là do ăn no căng, mà là cơm no nên sinh dâm dục!
Tối hôm qua cái bụng cậu bị hắn thao quá sâu nên bị phồng lên, sau đó lại bị bắn vào quá nhiều nên lại bị căng đến phồng to, đáng thương cái bụng của cậu từ trong ra ngoài đều bị ngược đãi một phen.
Nguyễn Đào bị đè chặt bên cạnh bồn rửa chén, cậu vội vàng tắt vòi nước hối hận tại sao lúc chiều mua thuốc lại không mua thuốc bổ thận nhiều hơn một chút.
Giữa kẽ mông có đầu ngón tay đang trêu chọc, vạch tới vạch lui vô cùng ngứa ngáy, Nguyễn Đào ngửa đầu cọ cằm Hàn Mạc: "Tiên sinh, ngài không muốn nghỉ ngơi một chút sao?"
Hàn Mạc cố ý xuyên tạc ý cậu: "Tôi mà cũng phải nghỉ ngơi một chút sao?"
(*): Theo tui hiểu thì ở đây Hàn Mạc có ý nói là ổng mà còn phải nghỉ ngơi một lát mới chịch được hay sao =)))
Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu: "Không phải."
Ngón tay kia đã tìm được cửa huyệt, lại không sờ đến lớp thịt mềm sưng đỏ, Hàn Mạc yên tâm, hỏi: "Sao em lại không mua đồ mặc ở nhà, còn mặc áo tắm vậy?"
"Ưm... Không mua."
"Tại sao?"
Lỗ nhỏ ngậm vào một đốt ngón tay, Nguyễn Đào kẹp mông trả lời: "Em vốn dĩ... Ưm!... Vốn dĩ..."
Hàn Mạc cắm toàn bộ hai ngón tay đi vào, cảm nhận được lối vào chật hẹp, giống như là hôm qua chưa bị thao mở, tùy tiện sờ hai cái đã vừa ướt vừa trơn.
Hắn lại gần bên tai cậu thổi nhẹ một hơi: "Vốn dĩ cái gì?"
Bị đè vào nơi mẫn cảm nhất bên trong lỗ nhỏ, cái eo Nguyễn Đào run rẩy, bàn tay nắm chặt kệ bếp: "Vốn dĩ đã nhìn trúng một bộ... Nhưng mà... A! Ưm... Không có thời gian..."
Hàn Mạc nhìn về phía kệ bếp, chai lọ vại bình bày hai hàng, lại thêm một bàn thức ăn phong phú vừa rồi Hàn Mạc đã hiểu được.
Hắn nghiêng đầu hôn lên cần cổ Nguyễn Đào, mở miệng cắn lên, ép ra một tiếng nức nở.
Nguyễn Đào nổi một thân da gà, không biết là do sướng hay là do gì khác, nhưng chắc là tại quá sung sướng, mệt mỏi bây giờ không giống như lúc chiều, hiện giờ tuy toàn thân mềm nhũn giống như bị giật điện nhưng lại vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Ngón tay chôn trong thịt huyệt không cần đưa đẩy, chỉ lo xoa nắn điểm dâm mẫn cảm sưng to sâu bên trong, chất lỏng dính dính nhớp nhớp tràn đầy vách thịt, lan tràn từ khe hở ngón tay ra đến cửa động, rồi lại bị chảy ra ngoài, làm ướt đẫm hơn nửa cái bàn tay đang làm chuyện xấu.
Hàn Mạc trêu đùa cậu, liếm lên vài dấu răng sắc tình phía trên: "Đầu bếp nữ thật là dâm."
côn th*t Nguyễn Đào bị chơi đến nhếch lên, tối hôm qua bị thao đến không bắn ra nổi, lúc này còn chưa dưỡng sức xong, chỉ mới cứng lên một lát đã đau nhức, cậu khóc nức nở cầu xin: "Bắn không ra... A! Ưm a a... Khó chịu..."
Một cái tay khác của Hàn Mạc xuyên qua dưới nách cậu, nhéo lên mặt cậu, lại hôn một cái: "Nếu không bắn được thì dùng chỗ này cao trào."
Nói xong, ngón tay hắn dùng sức, kẹp lấy thịt mềm đầy đặn hung hăng nhéo một cái.
"Sắp tới rồi hả?"
Đường đi ướt đẫm càng thêm co rút, ngón tay cơ hồ không thể nhúc nhích.
"Ưm... Nhanh... Sắp tới rồi... A!"
Hàn Mạc cắn lên khuôn mặt hồng như quả đào của cậu, lại ngậm lấy cánh môi đang thở gấp, tiếp tục liếm lên vành tai đỏ rực.
...
Tác giả:
Tối hôm qua quả đào nằm ở sau cốp xe cầu nguyện: Mong rằng kim chủ này có mới nới cũ, chơi xong đêm nay sẽ mất đi hứng thú với mình.
Hàn Mạc hút một hơi thuốc: Em cứ cầu nguyện đi.
......
Editor: Sắp Tết rồi bận rộn lắm luôn, chắc qua năm mới tui mới ra chương lại bình thường được =)))
Cậu rất muốn xuống bếp, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể lần nữa được nấu ăn, cậu vui không chịu nổi!
Dụng cụ trong nhà bếp thì vô cùng đầy đủ, nhưng dầu muối tương dấm lại không có một giọt nào, chắc là phải mua nhiều lắm đây.
Sau này có phải cậu có thể thường xuyên nấu ăn ở trong nhà không nhỉ?
Một ngày ba bữa?
Khăn trải giường còn chưa giặt, quần áo của kim chủ vẫn còn ngâm ở trong bồn.
Nguyễn Đào lảm nhảm một bài hát ngắn, kiêu ngạo vì mình không giống như các loại sex toys mà càng có vẻ giống như một bảo mẫu hơn, tất nhiên cậu đã quên sạch sẽ lời cầu nguyện của mình trong lúc nằm ở cốp xe tối hôm qua.
Nếu có thể nấu thịt kho tàu ngon một chút thì chắc kim chủ cũng sẽ vui vẻ hơn đúng không?
Nguyễn Đào thu hoạch một xe chiến lợi phẩm, hôm nay đứng ở quầy thanh toán vội trước vội sau, bây giờ mới ý thức được một vấn đề đau đầu - - phải về nhà kiểu gì đây?
Hai cái bịch đồ vô cùng to, cộng thêm với hai túi mua hàng nhỏ nữa, cánh tay của Nguyễn Đào cũng sắp gãy rồi.
Bầu trời vẫn xám xịt như cũ, còn đang mưa.
Nguyễn Đào ra khỏi siêu thị, không còn tay nào rảnh để bung dù, rất nhanh đã bị mưa xối ướt, lông mi cũng dính đầy bọt nước, cậu dùng tầm mắt mơ hồ nhìn xung quanh, vận khí cậu rất tốt, nhìn thấy một hiệu thuốc.
Đến mua thuốc mỡ tiêu sưng, còn phải mua một hộp thuốc bổ thận.
Chờ Nguyễn Đào đi nhờ xe về tới Kiều Loan đã là năm giờ chiều, miễn cưỡng đạt được yêu cầu 'về nhà trước khi trời tối' của kim chủ.
Cánh tay đau nhức, lòng bàn tay bị siết thành màu đỏ tím, nóng rát tê dại.
Nguyễn Đào đặt đồ ở chỗ thay giày, vừa đi đến phòng tắm vừa cởi quần áo ướt nhẹp, đợi lát nữa sẽ giặt luôn một lần.
Nước ấm tuôn ra khỏi vòi hoa sen, Nguyễn Đào tắm xong bọc một cái khăn lông trên đầu rồi bắt đầu vào bếp bận việc.
Nhưng phải thoa thuốc trước, cậu quỳ trên giường, ngựa quen đường cũ mà bôi thuốc thịt non đã lùi vào bên trong, nếp uốn bên ngoài dính đầy thuốc mỡ, trơn trượt lại mềm nhũn.
Thuốc có thành phần bạc hà nên rất lạnh.
Nguyễn Đào kẹp mông bò dậy, tiện tay tháo khăn trải giường ném vào máy giặt, lại ngồi trên ghế nhỏ thở hổn hển giặt mớ quần áo giữa trưa còn chưa giặt xong.
Cánh tay càng thêm nhức mỏi, cổ tay mềm đến mức ngay cả quần lót của kim chủ cũng vò không xong, chờ lát nữa làm sao mà nấu ăn được chứ?
Lông mày Nguyễn Đào nhíu chặt thành cái hố nhỏ.
Treo quần áo ướt đẫm vào trên ban công, đặt hai cái bồn phía dưới, nước nhỏ xuống phát ra tiếng vang.
Tiếp theo phải đổi khăn trải giường mới.
Nguyễn Đào lục lọi trong tủ quần áo, lấy ra bốn bộ chăn gối bằng nhung, khăn trải giường rất dễ trải, chủ yếu là bộ vỏ chăn.
Cậu tới tới lui lui quanh cái giường lớn không biết bao nhiêu vòng mới có thể bọc xong hoàn chỉnh cái vỏ chăn, lại nhào tới đầu giường xách hai góc chăn lên, ra sức múa may cánh tay, làm cho chăn ăn khớp với vỏ chăn.
Mệt muốn chết!
Nguyễn Đào thở phào một tiếng, cả người ngã vào trên giường lớn, cánh tay mềm nhũn không nâng nổi.
Khăn lông trên đỉnh đầu rớt trên mặt đất, Nguyễn Đào rầm rì nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lại cảm thấy buồn ngủ.
Quá thoải mái, sau khi trải qua cơn mệt mỏi lại được chìm trong ổ chăn mềm mại, thật sự là thiên đường.
Nguyễn Đào đánh một giấc.
Nếu không phải tiếng máy giặt thình lình vang lên làm ồn, Nguyễn Đào đoán chắc mình sẽ ngủ nguyên một giấc đến khi kim chủ về nhà mất.
Ban công bị tạt ướt, thời tiết ẩm ướt như vậy không biết tới bao giờ mới có thể ngừng.
Nguyễn Đào đứng trước cửa kính nhìn ra thành thị được màn đêm bao phủ, mưa to đen kịt, lại thấy được khuôn mặt của mình trên tấm kính pha lê.
Từ nhỏ đến lớn mọi người đều khen cậu lớn lên rất xinh đẹp, nói rằng cậu đã thừa hưởng được ưu điểm của ba mẹ cậu.
Ba mẹ rời đi đã năm năm, chính là dưới màn mưa to trong bóng đêm mà rời khỏi cậu.
Nhớ tới chuyện này, cậu vẫn rất khổ sở, Nguyễn Đào dán mặt vào tấm kính pha lê, thở ra một hơi.
Nếu như bọn họ biết con trai bảo bối của mình lại bị anh họ hãm hại, có phải cho dù có hóa thành lệ quỷ họ cũng sẽ không buông tha cho anh họ hay không?
Nguyễn Đào lẩm bẩm lầu bầu: "Cũng đâu phải là quá tệ đâu, cũng đâu..."
...
Nguyễn Đào mặc áo tắm dài, bên trong bên ngoài mang tạp dề, lại lần nữa bắt đầu vui vẻ, cậu đặt túi mua hành lên bàn rồi lấy hết nguyên liệu ra, tiếp đó mở điện thoại lên, trong tin nhắn có sở thích ăn uống của kim chủ.
Thích ăn thịt, bốn món được liệt kê trong tin nhắn đều làm từ thịt, tuy rằng không có nhắc đến món thịt kho tàu, nhưng Hàn Mạc đã nói rằng người nào đó phải tự giác làm.
Gộp lại là thành năm món thịt.
Nguyễn Đào chậc lưỡi một cái: "Việc này thì không thể được đâu."
Nói xong cậu lại cẩn thận gõ tin nhắn: Tiên sinh, lúc về nhà nhớ lái xe chậm một chút nhé.
Buổi tối đúng bảy giờ, cách lúc kim chủ về còn khoảng hai tiếng.
Hai năm học nấu ăn cùng với hai năm làm đầu bếp không phải là chơi không, Nguyễn Đào nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, cánh tay không nhức, cổ tay cũng không mềm, cả người đều tỏa ra hơi thở nhiệt tình.
Hàn Mạc vừa vào cửa đã bị mùi hương nồng đậm ập vào mặt.
Hắn có hơi kinh ngạc, cũng nhớ rằng quả đào nhát gan kia rất sợ bị dọa nên cố ý thả nhẹ động tác, theo mùi thơm một đường đi vào phòng bếp, thấy trên bàn cơm đã được dọn sẵn vài món đồ ăn nóng hổi, lại vào phía trong, hắn vốn định dựa vào khung cửa chờ bị phát hiện, nhưng Hàn Mạc lại không nhịn được, trực tiếp bước tới chỗ kệ bếp, ôm người đang loay hoay trước cái nồi vào trong ngực.
"A!" Nguyễn Đào hét to một tiếng.
Còn may Hàn Mạc nhanh nhẹn dùng một tay vớt người lên, một tay đỡ lấy cái nồi, bằng không một nồi thịt thơm ngào ngạt sợ rằng sẽ ập hết vào trên mặt đất mất.
Nguyễn Đào tức giận, buồn bực, nhưng lại không dám phát giận, thật sự rất muốn dỗi người đàn ông này một câu - - ngài thuộc họ mèo sao?
Hàn Mạc thúc giục cậu: "Đừng nhăn mặt nữa, còn chưa có nấu xong đâu."
Nguyễn Đào lại tiếp tục khuấy khuấy trong nồi, ngay cả một câu 'ngài đã về' cũng không muốn khách sáo với hắn.
Hâm thịt xong, món đã sẵn sàng.
Nguyễn Đào bưng mâm lên, xoay người nhìn về phía Hàn Mạc, nỗ lực làm cho giọng nói của mình không cục súc lắm: "Ngài đã về rồi."
Hàn Mạc lại cướp mâm đi, đặt sang một bên.
"Bị dọa rồi sao?"
Tất nhiên!
Nguyễn Đào bị kéo nhào vào trong ngực nam nhân, to gan cầu xin một câu: "Lần sau ngài có thể gọi em trước một tiếng được không?"
Hàn Mạc nói thẳng: "Vậy thì còn gì thú vị nữa?"
Nguyễn Đào nghẹn họng, khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
Hàn Mạc cảm thấy cậu thật đáng yêu, lúc làm tình thì mẫn cảm nhiều nước, vẻ mặt và tiếng rên rỉ đều vô cùng mê người, lúc vào bếp mặc tạp dề, đai lưng thắt nơ con bướm, một chân nhịp nhịp trên đất một bên hát hò cũng vô cùng đáng yêu.
Hắn cúi đầu hôn cậu, lại ngậm lấy môi dưới mềm mại của cậu thì thầm: "Vú em biến thành nữ đầu bếp rồi sao?"
Nguyễn Đào bị hôn đến mềm nhũn, 'ưm' một tiếng lại 'dạ' một tiếng, ngoan vô cùng.
Chín giờ tối mới ăn cơm có chút muộn.
Hai người ngồi đối mặt, Nguyễn Đào đã tính toán sẵn, đặt tô thịt kho tàu trước mặt kim chủ, không chỉ như thế, tạo hình của món này cũng là độc đáo nhất.
Hàn Mạc đã thay bộ đồ rộng thùng thình ở nhà, mà áo tắm dài màu trắng của Nguyễn Đào đã không cánh mà bay, toàn thân trên dưới chỉ còn một cái tạp dề, vải dệt đường viền hoa trước ngực to hơn bàn tay một chút, khó khăn lắm mới che khuất được đầu v* bị chơi đùa đến đỏ tươi, nhưng lại không che được thịt vú mượt mà che kín vết cào mới tinh.
Nóng, ngứa, trướng.
Nguyễn Đào rất muốn nâng hai vú của mình lên xoa xoa để loại bỏ cảm giác bị chà đạp đến ngứa ngáy khó nhịn này.
Cậu dời lực chú ý nói: "Tiên sinh, đồ ăn có hợp khẩu vị không ạ?"
Hàn Mạc dùng ánh mắt xấu xa trêu đùa cậu: "Em có biết tiệc thịt người không?"
Nguyễn Đào khẩn trương không chịu hé răng.
"Tôi chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy bao giờ." Hàn Mạc cắn đầu đũa chơi xấu nói: "Hay là em nằm lên thử xem?"
Trần truồng mặc tạp dề đã quá sức chịu đựng của cậu, bây giờ hắn lại đang muốn làm gì nữa, lại có thêm đam mê kì quái gì sao?
Nguyễn Đào giả vờ câm điếc, cầm lấy cái muỗng sứ trong tô canh múc một cục thịt viên cho Hàn Mạc: "Ngài nếm thử xem."
Hàn Mạc cười không ngừng, kẹp thịt viên lên cắn một miếng, giống với người đã làm ra nó, tươi mới nhiều nước.
Ăn uống no đủ xong thì dọn dẹp.
Nguyễn Đào vô cùng vui sướng thu dọn bàn ăn, đảo mắt qua món ăn đa dạng nhưng lại không còn bao nhiêu, ngay cả rau dưa cũng bị ăn sạch.
Nguyễn Đào còn đang rất đắc ý, đối với đầu bếp thì không có gì vui vẻ bằng việc đồ ăn mình nấu được ăn sạch cả.
Hàn Mạc dựa vào ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cậu, ánh mắt dời xuống phía dưới thịt vú no đủ vểnh cao, cùng với vòng eo mảnh khảnh, đường cong mượt mà, giống như có cọng lông chim đang gãi vào lòng bàn tay hắn, chỉ nhìn một chút mà đã muốn sờ lên.
Hàn Mạc giúp Nguyễn Đào bưng hai cái dĩa không bỏ vào bồn rửa chén.
"Cảm ơn." Nguyễn Đào cười với hắn, nụ cười từ tận đáy lòng, lời nói lại vô cùng nhàm chán: "Ngài làm việc một ngày đã vất vả rồi, nhanh nghỉ ngơi đi ạ."
Vừa nghe đã biết chỉ là lời nói lấy lòng đã được học qua.
Không có chút hiệu quả nào.
Hàn Mạc dán vào phía sau lưng Nguyễn Đào, bàn tay không đứng đắn chui vào trong tạp dề, động tác nhẹ nhàng xoa bóp hai cái vú mềm.
"Ăn no chưa?"
"Ăn, ăn no rồi."
Nguyễn Đào thích sự ôn nhu như vậy, thô bạo cậu cũng thích, nhưng cậu vẫn thích ôn nhu hơn.
"Thật không? Tôi thấy em mới ăn có một chút thôi."
"Em no rồi, còn có chút trướng bụng mà."
Sau khi nghe xong, bàn tay Hàn Mạc lại duỗi tới sờ soạng cái bụng nhỏ bằng phẳng của cậu: "Vẫn rất lép."
Nguyễn Đào một bên rửa bát một bên khó hiểu, kim chủ của cậu là do ăn no nên mới bắt đầu ấu trĩ đùa giỡn cậu sao?
Nguyễn Đào thuận theo hắn: "Về sau em sẽ cố gắng ăn nhiều."
Hàn Mạc cười khẽ: "Tối hôm qua cũng bị phồng lên rồi."
Chuông cảnh báo trong đầu Nguyễn Đào liên tục kêu vang thì ra không phải là do ăn no căng, mà là cơm no nên sinh dâm dục!
Tối hôm qua cái bụng cậu bị hắn thao quá sâu nên bị phồng lên, sau đó lại bị bắn vào quá nhiều nên lại bị căng đến phồng to, đáng thương cái bụng của cậu từ trong ra ngoài đều bị ngược đãi một phen.
Nguyễn Đào bị đè chặt bên cạnh bồn rửa chén, cậu vội vàng tắt vòi nước hối hận tại sao lúc chiều mua thuốc lại không mua thuốc bổ thận nhiều hơn một chút.
Giữa kẽ mông có đầu ngón tay đang trêu chọc, vạch tới vạch lui vô cùng ngứa ngáy, Nguyễn Đào ngửa đầu cọ cằm Hàn Mạc: "Tiên sinh, ngài không muốn nghỉ ngơi một chút sao?"
Hàn Mạc cố ý xuyên tạc ý cậu: "Tôi mà cũng phải nghỉ ngơi một chút sao?"
(*): Theo tui hiểu thì ở đây Hàn Mạc có ý nói là ổng mà còn phải nghỉ ngơi một lát mới chịch được hay sao =)))
Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu: "Không phải."
Ngón tay kia đã tìm được cửa huyệt, lại không sờ đến lớp thịt mềm sưng đỏ, Hàn Mạc yên tâm, hỏi: "Sao em lại không mua đồ mặc ở nhà, còn mặc áo tắm vậy?"
"Ưm... Không mua."
"Tại sao?"
Lỗ nhỏ ngậm vào một đốt ngón tay, Nguyễn Đào kẹp mông trả lời: "Em vốn dĩ... Ưm!... Vốn dĩ..."
Hàn Mạc cắm toàn bộ hai ngón tay đi vào, cảm nhận được lối vào chật hẹp, giống như là hôm qua chưa bị thao mở, tùy tiện sờ hai cái đã vừa ướt vừa trơn.
Hắn lại gần bên tai cậu thổi nhẹ một hơi: "Vốn dĩ cái gì?"
Bị đè vào nơi mẫn cảm nhất bên trong lỗ nhỏ, cái eo Nguyễn Đào run rẩy, bàn tay nắm chặt kệ bếp: "Vốn dĩ đã nhìn trúng một bộ... Nhưng mà... A! Ưm... Không có thời gian..."
Hàn Mạc nhìn về phía kệ bếp, chai lọ vại bình bày hai hàng, lại thêm một bàn thức ăn phong phú vừa rồi Hàn Mạc đã hiểu được.
Hắn nghiêng đầu hôn lên cần cổ Nguyễn Đào, mở miệng cắn lên, ép ra một tiếng nức nở.
Nguyễn Đào nổi một thân da gà, không biết là do sướng hay là do gì khác, nhưng chắc là tại quá sung sướng, mệt mỏi bây giờ không giống như lúc chiều, hiện giờ tuy toàn thân mềm nhũn giống như bị giật điện nhưng lại vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Ngón tay chôn trong thịt huyệt không cần đưa đẩy, chỉ lo xoa nắn điểm dâm mẫn cảm sưng to sâu bên trong, chất lỏng dính dính nhớp nhớp tràn đầy vách thịt, lan tràn từ khe hở ngón tay ra đến cửa động, rồi lại bị chảy ra ngoài, làm ướt đẫm hơn nửa cái bàn tay đang làm chuyện xấu.
Hàn Mạc trêu đùa cậu, liếm lên vài dấu răng sắc tình phía trên: "Đầu bếp nữ thật là dâm."
côn th*t Nguyễn Đào bị chơi đến nhếch lên, tối hôm qua bị thao đến không bắn ra nổi, lúc này còn chưa dưỡng sức xong, chỉ mới cứng lên một lát đã đau nhức, cậu khóc nức nở cầu xin: "Bắn không ra... A! Ưm a a... Khó chịu..."
Một cái tay khác của Hàn Mạc xuyên qua dưới nách cậu, nhéo lên mặt cậu, lại hôn một cái: "Nếu không bắn được thì dùng chỗ này cao trào."
Nói xong, ngón tay hắn dùng sức, kẹp lấy thịt mềm đầy đặn hung hăng nhéo một cái.
"Sắp tới rồi hả?"
Đường đi ướt đẫm càng thêm co rút, ngón tay cơ hồ không thể nhúc nhích.
"Ưm... Nhanh... Sắp tới rồi... A!"
Hàn Mạc cắn lên khuôn mặt hồng như quả đào của cậu, lại ngậm lấy cánh môi đang thở gấp, tiếp tục liếm lên vành tai đỏ rực.
...
Tác giả:
Tối hôm qua quả đào nằm ở sau cốp xe cầu nguyện: Mong rằng kim chủ này có mới nới cũ, chơi xong đêm nay sẽ mất đi hứng thú với mình.
Hàn Mạc hút một hơi thuốc: Em cứ cầu nguyện đi.
......
Editor: Sắp Tết rồi bận rộn lắm luôn, chắc qua năm mới tui mới ra chương lại bình thường được =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất