Chương 11
Dư vị cao trào chậm rãi tan đi, hôn môi vẫn chưa dừng lại.
Thật mệt, vốn dĩ hôm nay đã lăn lộn rất lâu rồi, cho dù bây giờ đang đứng, nhưng Nguyễn Đào cũng bị cảm giác mút liếm mềm mại làm cho thoải mái đến mơ màng sắp ngủ.
"Ưm..." Cậu rên một tiếng, cả người đều bị ôm chặt trong lồng ngực nam nhân, muốn được chặn ngang bế lên ôm vào trong ổ chăn, lại ôm nhau ngủ đến hừng đông.
Hàn Mạc đã sớm cứng, dương v*t thẳng tắp đâm chọt trên mông thịt chuẩn bị tùy thời gây sóng gió.
Hắn rút ngón tay ra, mang theo chất lỏng ướt dính trộn lẫn với lượng lớn nước dâm, hôn môi tạm nghỉ, hắn duỗi bàn tay ướt đẫm tới trước mắt Nguyễn Đào, dụ dỗ nói: "Nhìn xem này."
Nguyễn Đào chậm nửa nhịp, nhìn vài lần mới hiểu được chất lỏng trong suốt kia là thứ gì, cái đầu lập tức chảy mồ hôi.
"Em..." Nguyễn Đào nắm lấy cổ tay hắn, túm xuống chỗ vòi nước: "Em rửa cho ngài..."
Hàn Mạc dựa vào cậu, một tay còn ôm trên eo cậu cứ chọc ghẹo chỗ thịt mềm bên hông, Nguyễn Đào nén cười trốn cũng không thoát, xém chút đã đạp trúng chân của kim chủ: "Tiên sinh, tiên sinh!"
Kêu thật là dễ nghe.
Hàn Mạc cười cười, tốt bụng buông tha cậu, nhìn cậu ôm chặt bàn tay mình, một bên xoa xà phòng một bên cẩn thận rửa sạch từng ngón tay, giống như làm như vậy là có thể xóa sạch bằng chứng cậu dâm đãng đến chảy nước trên hai đầu ngón tay hắn.
Gương mặt Nguyễn Đào đỏ bừng, không khí lúc này quá thoải mái, giống như là sau khi thân mật thì vui đùa ầm ĩ, quá mức ấm áp.
Rửa sạch bàn tay của hắn xong, Nguyễn Đào đi vào phòng bếp lấy khăn giấy lau khô cho kim chủ của cậu, sau đó không biết là lấy lá gan đâu ra, bắt lấy tay của nam nhân ấn vào trên ngực mình, lén lút vươn một tay ra chạm lên bàn tay đang quấn quanh eo mình, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, cũng coi như là có một chút bản lĩnh sắc dụ.
Hàn Mạc cắn cổ cậu, trong tiếng nỉ non mang theo tươi cười: "Hử? Cách tạp dề thì sao có thể sờ thoải mái được?"
Thế là Nguyễn Đào căng cái đầu đang sắp thiếu oxy, kéo tạp dề ra, còn không đợi cậu nắm lấy đầu v* mình đưa tới trong tay kim chủ thì đã nghe hắn ra mệnh lệnh: "Ngậm lấy tạp dề, giống như lúc chiều chụp ảnh gửi cho tôi vậy."
Nói xong cũng không chờ Nguyễn Đào tự làm, Hàn Mạc đã vén tạp dề lên: "Há miệng."
Cửa sổ chặn mưa gió, đồng thời cũng đảm nhiệm làm mặt gương.
Nguyễn Đào thấy bộ dạng phóng đãng phanh ngực lộ vú của mình dựa vào trong lòng ngực nam nhân, thừa nhận - - hoặc là nói tuy như bị bắt thừa nhận, nhưng kì thật cậu biết mình đang hưởng thụ, bị đùa giỡn cái vú, nước miếng chảy ra khỏi khóe môi làm ướt vải dệt trên tạp dề, cũng lộ ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Hàn Mạc nói nhỏ: "Mềm như vậy, có sữa không?"
Lúc trước hắn cũng đã từng hỏi như vậy, Nguyễn Đào xấu hổ lắc đầu.
"Vậy như thế nào mới có?"
Nguyễn Đào ảo tưởng bộ dáng mình bị hút ra nước sữa, tức khắc đầu v* đã cảm thấy vô cùng tê dại, cơ hồ đã bị hắn xoa bóp đến cao trào.
Hàn Mạc ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp phóng đãng trong ảnh ngược.
"Kẹp chặt." Hắn nói.
Hắn kéo quần xuống một chút, chỉ đủ để thả ra cây dương v*t đã căng đau đến không thể ngó lơ, cũng không biết là ban ngày ai đã nói bị yêu tinh ép khô, bây giờ lại uy phong đến nỗi có thể tiếp tục chiến đấu 300 hiệp nữa.
Mông trứng ướt dầm dề, bị một cây dương v*t cực nóng đâm hai cái tạo ra từng đợt sóng thịt, Nguyễn Đào vô cùng xấu hổ, lông mi đẫm hơi nước mơ hồ cầu xin: "Tiên sinh."
Giây tiếp theo, bắp đùi đang nỗ lực kẹp chặt đã bị dương v*t hung hăng cắm xuyên, mông thịt bị đè ép đến biến dạng, hai hòn trứng cũng gặp nạn, bị đâm đến lung lay, quy đầu nhịn không được co rúm lại.
Chân giao không có kỹ xảo gì nhiều, Nguyễn Đào vừa kích động vừa nhớ lại bài học đã được dạy, chỉ cần khép chặt đùi là được.
Đáng tiếc thực tế lại không nhẹ nhàng như vậy, căn dương v*t đang thao cậu kia thật sự quá hung ác, chỉ cọ chưa tới mười cái đã làm cho bắp đùi cậu co rút từng đợt, muốn đứng cũng không vững, muốn kẹp lại không được, sắp bị cọ đến tan chảy nằm liệt một chỗ hóa thành vũng nước.
"Ưm! A..." Vòng eo Nguyễn Đào cong thành hình cung, vú ưỡn cao cao, mặt trên còn có một bàn tay đang không hề thương tiếc véo xoa, càng không xong chính là trứng nhỏ của cậu bị đâm đau nhức, cố tình cậu lại có thể nhận được khoái cảm bị lăng ngược từ trong loại đau đớn chua xót này.
Giữa hai bắp đùi chặt chẽ giống như là đang ở trong hậu huyệt, lỗ nhỏ phun nước dâm khắp nơi khiến cho mỗi lần dương v*t đưa đẩy đều làm cho nước văng tung tóe. Hàn Mạc thấp giọng thở dốc, ngay cả chân mà cũng có thể thao sướng như thế, hắn duỗi một tay về phía trước xoa vuốt côn th*t của Nguyễn Đào, rước lấy tiếng rên rỉ sắp hỏng mất cùng cái lắc đầu muốn trốn.
Hàn Mạc cố ý bắt nạt cậu: "Đừng nhúc nhích."
Nguyễn Đào chỉ có thể dùng thêm sức cắn chặt tạp dề, chịu đựng từng cơn chua xót dưới côn th*t, cậu thật sự không bắn ra, còn có một loại dự cảm muốn mất khống chế đáng sợ.
"Như vậy cũng thoải mái sao?" Hàn Mạc nhìn hai tay cậu nắm chặt cánh tay mình, vẻ mặt đáng thương không chịu nổi chọc ghẹo, tiếp tục làm khó cậu: "Mua một cái ống tự sướng, sau này sẽ tròng lên chỗ này của em, một bên chịu thao một bên chà xát."
Vậy sẽ chết mất.
Nguyễn Đào lại bị ảo tưởng và cơn tra tấn làm cho lên đỉnh, cửa động ướt đẫm như một nguồn suối nhỏ.
Trong phòng bếp tràn đầy tiếng vang của thân thể va chạm nhau, mỗi lần dương v*t của nam nhân đâm tới trứng nhỏ, Nguyễn Đào sẽ lập tức đến bên bờ vực mất khống chế, chỉ biết dùng đầu cọ lung tung trên cổ Hàn Mạc, không biết là đang làm nũng hay là đang lấy lòng.
Hàn Mạc bị cậu lấy lòng, buông lỏng tay chuyển sang nắn bóp hai cục bột trắng mềm mại trước ngực, không để cho Nguyễn Đào nghỉ ngơi được một hơi nào, xấu xa thao vào cái miệng nhỏ nhắn lầy lội.
"A!..." Tạp dề cũng không ngậm được, Nguyễn Đào ngẩng cổ mất tiếng khóc kêu, chân mềm đến nỗi không đứng được, hai tay đặt trên cái bụng nhỏ bị đâm đến phồng lên, bị thao quá sâu, cái bụng cũng sắp bị chơi thủng rồi.
Hàn Mạc còn nói ra lời đáng xấu hổ: "Đều là do em cả, ai bảo em lại cho tôi ăn no như vậy, cần phải tiêu cơm."
Thịt huyệt co rút run rẩy, Nguyễn Đào không chịu nổi trở tay đẩy eo Hàn Mạc, giống như vuốt mèo vậy, lại bị tóm được bắt ngược ra sau áp phía trên eo, không có cách nào, chỉ có thể thừa nhận yêu thương của kim chủ dã man không nói đạo lý.
Tạp dề che mất phần lớn cảnh đẹp, Hàn Mạc kéo xuống ném trên mặt đất, hỏi cậu: "Thật sự không bắn ra sao?"
Nguyễn Đào đầu váng mắt hoa, vừa khóc vừa xin tha: "Đứng, không đứng được... Ưm..."
Sau khi nghe xong, Hàn Mạc lựa chọn tiếp tục đâm sâu vào bên trong, thao đến lúc Nguyễn Đào khóc càng lớn.
"Đang đỡ em mà, không ngã đâu."
Toàn bộ vách thịt trong lỗ nhỏ đều là điểm mẫn cảm, tuy rằng côn th*t Nguyễn Đào không bắn ra tinh dịch nhưng cũng vẫn liên tục phun ra thật nhiều chất lỏng lung tung rối loạn, không chịu nổi tiếp tục thao nữa.
"Không, không còn sức nữa... Tiên sinh... Em muốn... Sắp hỏng rồi..."
Hàn Mạc chê cười cậu: "Thật sao, ngày hôm qua là ai mời tôi tận tình hưởng dụng nhỉ? Bây giờ lại thay đổi hử?"
Nguyễn Đào run rẩy, lại lần nữa khóc nức nở triều thổi, phun đến nỗi dương v*t đang chôn sâu bên trong của Hàn Mạc cũng phải hít một ngụm.
Hắn tát lên cái mông thịt bị đâm đến đỏ kia một cái: "Thả lỏng."
Nguyễn Đào nào còn nghe thấy, sau nháy mắt căng thẳng lại cựa quậy như cá, sau đó lại mềm như bông thành một đoàn, giống như một bé đáng thương không có xương cốt.
Có một chỗ sâu bên trong vách huyệt sau khi co rút thì trở nên vô cùng nghẹn trướng, kích thích một chút sẽ mất khống chế, Nguyễn Đào sợ đến muốn giãy giụa nhưng lại không còn sức, chỉ có thể khản giọng cầu xin: "Tiên sinh... Em - -"
Hàn Mạc một tay ôm eo, một tay nhéo mặt cậu hôn môi, dương v*t lại chậm chạp bắt đầu thao vào, chưa ai từng làm cho hắn mất hồn như vậy. Hàn Mạc nghĩ thầm, hắn thật sự đã nhặt được bảo bối.
Đáng tiếc, bây giờ bảo bối trước mặt này lại không ngoan, hôn cũng không cho hắn hôn, còn dám can đảm cắn người.
Hàn Mạc buông cậu ra: "Gan to ra rồi hử?"
Nguyễn Đào nước mắt lưng tròng không kịp xin lỗi, há miệng thẳng thắng nói: "Nước tiểu... Tiên sinh, em muốn tè ra quần... Huhu..."
Nguyễn Đào cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể chết ngất, đây là lần đầu tiên cậu bị thao đến tiểu ra, trước kia không phải là cậu chưa từng nghĩ qua, dù sao phần lớn kim chủ mua đồ chơi về đều là muốn tìm kiếm cái lạ, chơi nhiều chơi tàn nhẫn đều có, chơi đồ chơi đến mất khống chế cũng không tính là gì, nhưng Nguyễn Đào sắp hỏng mất, cậu không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.
Đuôi lông mày của Hàn Mạc hơi nhướng lên, dương v*t cũng ngừng thao, làm khó dễ cậu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Xin, xin cho em..."
"Không cho."
Nguyễn Đào nghe hắn nói, trước mắt tối sầm.
Cậu thật sự không nín được, hận không thể uy hiếp hắn một câu: Vậy em sẽ tiểu lên người của ngài, làm dơ ngài luôn!
Hàn Mạc ra ý kiến giúp cậu: "Cầu xin tôi."
Không phải cậu đã cầu xin rồi sao?!
Nguyễn Đào không có gan nổi điên, tức giận hoa thành nước mắt lạch tạch rớt xuống, cậu nức nở: "Cầu ngài, tiên sinh, em..."
Hàn Mạc đâm vào chỗ sâu bên trong cọ xát cậu, còn duỗi tay sờ lên cái bụng nhỏ yếu ớt, tràn đầy uy hiếp vẽ vòng nhẹ nhàng xoa, không có báo trước đột nhiên đè xuống.
"Tiên sinh là ai?"
"..."
Nguyễn Đào khóc ròng: "Là ngài..."
"Ừ, tôi là ai?"
"Là... là chủ nhân của em..."
Hàn Mạc cười rộ lên: "Tôi không có tên sao?"
Nguyễn Đào khóc lớn nói: "Hàn, Hàn tiên sinh... Em... Cầu xin ngài..."
Hàn Mạc không cọ xát cậu nữa, chậm rãi rút dương v*t ra, đến khi Nguyễn Đào cho rằng cậu đã được buông tha thì hắn lại dừng ở chỗ điểm mẫn cảm, bắt đầu nghiền ép.
Nguyễn Đào khóc kêu rên rỉ, côn th*t hung hăng bắn ra, cái miệng nhỏ bên dưới phun ra một đợt nước sốt.
Cậu hỏng mất mà khụt khịt, lại nghe kim chủ đặt câu hỏi: "Hàn cái gì, đoán một chút xem?"
Nguyễn Đào nắm chặt cánh tay hắn, đầu óc mơ hồ: "Hàn... Người tốt..."
Hàn Mạc bị chọc cười ra tiếng.
Quá đáng thương, cũng rất đáng yêu.
Nguyễn Đào chỉ còn sót lại một hơi, cậu miễn cưỡng ngẩng mặt, dùng đôi mắt ướt đẫm cầu xin Hàn Mạc, lại vịn lên cánh tay rắn chắc, nhón chân, sau đó dùng cánh môi sưng đỏ dán lên trên cằm Hàn Mạc.
Hàn Mạc bị hôn đến tâm động.
Hắn cười nhẹ: "Đúng là ngốc, sớm cầu xin như vậy không phải đã tốt rồi sao?"
Quần ở nhà bị đạp rớt, quần áo cũng bị tùy tiện ném xuống đất, Hàn Mạc ôm cậu đến phòng tắm, vừa lúc còn chưa tắm rửa, nước ấm từ vòi hoa sen bao phủ hai người.
Nguyễn Đào dựa vào tấm kính pha lê, tư thế giống như đúc với lần đầu tiên chịu thao tối hôm qua, hậu huyệt ngậm lấy dương v*t cứng ngắc, một bên thừa nhận xâm chiếm, một bên vui sướng đầm đìa mất khống chế, nước tiểu phun lên mặt kính giống như là bị thao ra, phun ra từng cổ từng cổ làm cho Nguyễn Đào đang đắm chìm trong cao trào không cách nào chạy thoát, chờ đến khi thật vất vả phát tiết xong rồi, nước tiểu và sức lực đều bị nước ấm mang đi, thịt huyệt chín rục lại bị đút thêm một đợt tinh dịch mới.
Hàn Mạc sảng khoái, Nguyễn Đào lại hoàn toàn game over.
Hàn Mạc giúp cậu rửa sạch, kéo vòi hoa sen lại hướng trên mông, muốn rửa sạch sẽ nước dâm, còn muốn lấy hết tinh dịch ra.
Toàn bộ quá trình Nguyễn Đào đều giống như người không xương, chỉ biết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Để em tự mình làm."
Hàn Mạc trêu ghẹo cậu: "Không phải em gọi tôi là người tốt sao, người tốt thì phải làm tới cùng, em cứ nằm yên đi."
Tắm xong rồi, Nguyễn Đào bị lau sạch sẽ bọc khăn tắm, được ôm ra ngoài, cậu mơ hồ nhọc lòng giúp kim chủ: "Ngài còn chưa tắm mà."
"Lát nữa tắm." Hàn Mạc đặt cậu trong ổ chăn, lúc lấy khăn tắm ra lại nghe cậu lẩm bẩm: "Chén còn chưa có rửa xong."
Hàn Mạc cười than: "Có tinh thần như vậy không bằng lại chơi với tôi một lúc nữa?"
Nguyễn Đào lập tức đắp chăn, ngậm chặt miệng.
Sau đó, cậu lại duỗi một tay ra sờ soạng lung tung, nhưng lại không nắm được thứ gì: "Tiên sinh..."
Giọng nói nhỏ xíu không có chút sức, ngay cả mắt cũng không mở nổi, Hàn Mạc ngồi xổm xuống 'Hả?' một tiếng đáp lại cậu.
"Ăn ngon không ạ, thịt kho tàu ấy?"
Hàn Mạc mỉm cười: "Ừm, rất ngon."
"Vậy ngài có vui vẻ không?"
Tôi xác thật sẽ không vui, nếu không phải là em làm.
Cơ thể ngon miệng, khuôn mặt xinh đẹp, tính tình đáng yêu, lại có tay nghề nấu ăn tốt.
Thật sự đã nhặt được bảo bối.
Hàn Mạc đứng dậy, dán lại hôn lên môi cậu: "Vui vẻ."
Sau đó lại nhét tay cậu vào lại trong ổ chăn, ôn nhu dỗ dành: "Ngủ đi."
Nguyễn Đào cảm thấy mỹ mãn, nằm trên gối mềm thiếp đi.
Thật mệt, vốn dĩ hôm nay đã lăn lộn rất lâu rồi, cho dù bây giờ đang đứng, nhưng Nguyễn Đào cũng bị cảm giác mút liếm mềm mại làm cho thoải mái đến mơ màng sắp ngủ.
"Ưm..." Cậu rên một tiếng, cả người đều bị ôm chặt trong lồng ngực nam nhân, muốn được chặn ngang bế lên ôm vào trong ổ chăn, lại ôm nhau ngủ đến hừng đông.
Hàn Mạc đã sớm cứng, dương v*t thẳng tắp đâm chọt trên mông thịt chuẩn bị tùy thời gây sóng gió.
Hắn rút ngón tay ra, mang theo chất lỏng ướt dính trộn lẫn với lượng lớn nước dâm, hôn môi tạm nghỉ, hắn duỗi bàn tay ướt đẫm tới trước mắt Nguyễn Đào, dụ dỗ nói: "Nhìn xem này."
Nguyễn Đào chậm nửa nhịp, nhìn vài lần mới hiểu được chất lỏng trong suốt kia là thứ gì, cái đầu lập tức chảy mồ hôi.
"Em..." Nguyễn Đào nắm lấy cổ tay hắn, túm xuống chỗ vòi nước: "Em rửa cho ngài..."
Hàn Mạc dựa vào cậu, một tay còn ôm trên eo cậu cứ chọc ghẹo chỗ thịt mềm bên hông, Nguyễn Đào nén cười trốn cũng không thoát, xém chút đã đạp trúng chân của kim chủ: "Tiên sinh, tiên sinh!"
Kêu thật là dễ nghe.
Hàn Mạc cười cười, tốt bụng buông tha cậu, nhìn cậu ôm chặt bàn tay mình, một bên xoa xà phòng một bên cẩn thận rửa sạch từng ngón tay, giống như làm như vậy là có thể xóa sạch bằng chứng cậu dâm đãng đến chảy nước trên hai đầu ngón tay hắn.
Gương mặt Nguyễn Đào đỏ bừng, không khí lúc này quá thoải mái, giống như là sau khi thân mật thì vui đùa ầm ĩ, quá mức ấm áp.
Rửa sạch bàn tay của hắn xong, Nguyễn Đào đi vào phòng bếp lấy khăn giấy lau khô cho kim chủ của cậu, sau đó không biết là lấy lá gan đâu ra, bắt lấy tay của nam nhân ấn vào trên ngực mình, lén lút vươn một tay ra chạm lên bàn tay đang quấn quanh eo mình, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, cũng coi như là có một chút bản lĩnh sắc dụ.
Hàn Mạc cắn cổ cậu, trong tiếng nỉ non mang theo tươi cười: "Hử? Cách tạp dề thì sao có thể sờ thoải mái được?"
Thế là Nguyễn Đào căng cái đầu đang sắp thiếu oxy, kéo tạp dề ra, còn không đợi cậu nắm lấy đầu v* mình đưa tới trong tay kim chủ thì đã nghe hắn ra mệnh lệnh: "Ngậm lấy tạp dề, giống như lúc chiều chụp ảnh gửi cho tôi vậy."
Nói xong cũng không chờ Nguyễn Đào tự làm, Hàn Mạc đã vén tạp dề lên: "Há miệng."
Cửa sổ chặn mưa gió, đồng thời cũng đảm nhiệm làm mặt gương.
Nguyễn Đào thấy bộ dạng phóng đãng phanh ngực lộ vú của mình dựa vào trong lòng ngực nam nhân, thừa nhận - - hoặc là nói tuy như bị bắt thừa nhận, nhưng kì thật cậu biết mình đang hưởng thụ, bị đùa giỡn cái vú, nước miếng chảy ra khỏi khóe môi làm ướt vải dệt trên tạp dề, cũng lộ ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Hàn Mạc nói nhỏ: "Mềm như vậy, có sữa không?"
Lúc trước hắn cũng đã từng hỏi như vậy, Nguyễn Đào xấu hổ lắc đầu.
"Vậy như thế nào mới có?"
Nguyễn Đào ảo tưởng bộ dáng mình bị hút ra nước sữa, tức khắc đầu v* đã cảm thấy vô cùng tê dại, cơ hồ đã bị hắn xoa bóp đến cao trào.
Hàn Mạc ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp phóng đãng trong ảnh ngược.
"Kẹp chặt." Hắn nói.
Hắn kéo quần xuống một chút, chỉ đủ để thả ra cây dương v*t đã căng đau đến không thể ngó lơ, cũng không biết là ban ngày ai đã nói bị yêu tinh ép khô, bây giờ lại uy phong đến nỗi có thể tiếp tục chiến đấu 300 hiệp nữa.
Mông trứng ướt dầm dề, bị một cây dương v*t cực nóng đâm hai cái tạo ra từng đợt sóng thịt, Nguyễn Đào vô cùng xấu hổ, lông mi đẫm hơi nước mơ hồ cầu xin: "Tiên sinh."
Giây tiếp theo, bắp đùi đang nỗ lực kẹp chặt đã bị dương v*t hung hăng cắm xuyên, mông thịt bị đè ép đến biến dạng, hai hòn trứng cũng gặp nạn, bị đâm đến lung lay, quy đầu nhịn không được co rúm lại.
Chân giao không có kỹ xảo gì nhiều, Nguyễn Đào vừa kích động vừa nhớ lại bài học đã được dạy, chỉ cần khép chặt đùi là được.
Đáng tiếc thực tế lại không nhẹ nhàng như vậy, căn dương v*t đang thao cậu kia thật sự quá hung ác, chỉ cọ chưa tới mười cái đã làm cho bắp đùi cậu co rút từng đợt, muốn đứng cũng không vững, muốn kẹp lại không được, sắp bị cọ đến tan chảy nằm liệt một chỗ hóa thành vũng nước.
"Ưm! A..." Vòng eo Nguyễn Đào cong thành hình cung, vú ưỡn cao cao, mặt trên còn có một bàn tay đang không hề thương tiếc véo xoa, càng không xong chính là trứng nhỏ của cậu bị đâm đau nhức, cố tình cậu lại có thể nhận được khoái cảm bị lăng ngược từ trong loại đau đớn chua xót này.
Giữa hai bắp đùi chặt chẽ giống như là đang ở trong hậu huyệt, lỗ nhỏ phun nước dâm khắp nơi khiến cho mỗi lần dương v*t đưa đẩy đều làm cho nước văng tung tóe. Hàn Mạc thấp giọng thở dốc, ngay cả chân mà cũng có thể thao sướng như thế, hắn duỗi một tay về phía trước xoa vuốt côn th*t của Nguyễn Đào, rước lấy tiếng rên rỉ sắp hỏng mất cùng cái lắc đầu muốn trốn.
Hàn Mạc cố ý bắt nạt cậu: "Đừng nhúc nhích."
Nguyễn Đào chỉ có thể dùng thêm sức cắn chặt tạp dề, chịu đựng từng cơn chua xót dưới côn th*t, cậu thật sự không bắn ra, còn có một loại dự cảm muốn mất khống chế đáng sợ.
"Như vậy cũng thoải mái sao?" Hàn Mạc nhìn hai tay cậu nắm chặt cánh tay mình, vẻ mặt đáng thương không chịu nổi chọc ghẹo, tiếp tục làm khó cậu: "Mua một cái ống tự sướng, sau này sẽ tròng lên chỗ này của em, một bên chịu thao một bên chà xát."
Vậy sẽ chết mất.
Nguyễn Đào lại bị ảo tưởng và cơn tra tấn làm cho lên đỉnh, cửa động ướt đẫm như một nguồn suối nhỏ.
Trong phòng bếp tràn đầy tiếng vang của thân thể va chạm nhau, mỗi lần dương v*t của nam nhân đâm tới trứng nhỏ, Nguyễn Đào sẽ lập tức đến bên bờ vực mất khống chế, chỉ biết dùng đầu cọ lung tung trên cổ Hàn Mạc, không biết là đang làm nũng hay là đang lấy lòng.
Hàn Mạc bị cậu lấy lòng, buông lỏng tay chuyển sang nắn bóp hai cục bột trắng mềm mại trước ngực, không để cho Nguyễn Đào nghỉ ngơi được một hơi nào, xấu xa thao vào cái miệng nhỏ nhắn lầy lội.
"A!..." Tạp dề cũng không ngậm được, Nguyễn Đào ngẩng cổ mất tiếng khóc kêu, chân mềm đến nỗi không đứng được, hai tay đặt trên cái bụng nhỏ bị đâm đến phồng lên, bị thao quá sâu, cái bụng cũng sắp bị chơi thủng rồi.
Hàn Mạc còn nói ra lời đáng xấu hổ: "Đều là do em cả, ai bảo em lại cho tôi ăn no như vậy, cần phải tiêu cơm."
Thịt huyệt co rút run rẩy, Nguyễn Đào không chịu nổi trở tay đẩy eo Hàn Mạc, giống như vuốt mèo vậy, lại bị tóm được bắt ngược ra sau áp phía trên eo, không có cách nào, chỉ có thể thừa nhận yêu thương của kim chủ dã man không nói đạo lý.
Tạp dề che mất phần lớn cảnh đẹp, Hàn Mạc kéo xuống ném trên mặt đất, hỏi cậu: "Thật sự không bắn ra sao?"
Nguyễn Đào đầu váng mắt hoa, vừa khóc vừa xin tha: "Đứng, không đứng được... Ưm..."
Sau khi nghe xong, Hàn Mạc lựa chọn tiếp tục đâm sâu vào bên trong, thao đến lúc Nguyễn Đào khóc càng lớn.
"Đang đỡ em mà, không ngã đâu."
Toàn bộ vách thịt trong lỗ nhỏ đều là điểm mẫn cảm, tuy rằng côn th*t Nguyễn Đào không bắn ra tinh dịch nhưng cũng vẫn liên tục phun ra thật nhiều chất lỏng lung tung rối loạn, không chịu nổi tiếp tục thao nữa.
"Không, không còn sức nữa... Tiên sinh... Em muốn... Sắp hỏng rồi..."
Hàn Mạc chê cười cậu: "Thật sao, ngày hôm qua là ai mời tôi tận tình hưởng dụng nhỉ? Bây giờ lại thay đổi hử?"
Nguyễn Đào run rẩy, lại lần nữa khóc nức nở triều thổi, phun đến nỗi dương v*t đang chôn sâu bên trong của Hàn Mạc cũng phải hít một ngụm.
Hắn tát lên cái mông thịt bị đâm đến đỏ kia một cái: "Thả lỏng."
Nguyễn Đào nào còn nghe thấy, sau nháy mắt căng thẳng lại cựa quậy như cá, sau đó lại mềm như bông thành một đoàn, giống như một bé đáng thương không có xương cốt.
Có một chỗ sâu bên trong vách huyệt sau khi co rút thì trở nên vô cùng nghẹn trướng, kích thích một chút sẽ mất khống chế, Nguyễn Đào sợ đến muốn giãy giụa nhưng lại không còn sức, chỉ có thể khản giọng cầu xin: "Tiên sinh... Em - -"
Hàn Mạc một tay ôm eo, một tay nhéo mặt cậu hôn môi, dương v*t lại chậm chạp bắt đầu thao vào, chưa ai từng làm cho hắn mất hồn như vậy. Hàn Mạc nghĩ thầm, hắn thật sự đã nhặt được bảo bối.
Đáng tiếc, bây giờ bảo bối trước mặt này lại không ngoan, hôn cũng không cho hắn hôn, còn dám can đảm cắn người.
Hàn Mạc buông cậu ra: "Gan to ra rồi hử?"
Nguyễn Đào nước mắt lưng tròng không kịp xin lỗi, há miệng thẳng thắng nói: "Nước tiểu... Tiên sinh, em muốn tè ra quần... Huhu..."
Nguyễn Đào cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể chết ngất, đây là lần đầu tiên cậu bị thao đến tiểu ra, trước kia không phải là cậu chưa từng nghĩ qua, dù sao phần lớn kim chủ mua đồ chơi về đều là muốn tìm kiếm cái lạ, chơi nhiều chơi tàn nhẫn đều có, chơi đồ chơi đến mất khống chế cũng không tính là gì, nhưng Nguyễn Đào sắp hỏng mất, cậu không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.
Đuôi lông mày của Hàn Mạc hơi nhướng lên, dương v*t cũng ngừng thao, làm khó dễ cậu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Xin, xin cho em..."
"Không cho."
Nguyễn Đào nghe hắn nói, trước mắt tối sầm.
Cậu thật sự không nín được, hận không thể uy hiếp hắn một câu: Vậy em sẽ tiểu lên người của ngài, làm dơ ngài luôn!
Hàn Mạc ra ý kiến giúp cậu: "Cầu xin tôi."
Không phải cậu đã cầu xin rồi sao?!
Nguyễn Đào không có gan nổi điên, tức giận hoa thành nước mắt lạch tạch rớt xuống, cậu nức nở: "Cầu ngài, tiên sinh, em..."
Hàn Mạc đâm vào chỗ sâu bên trong cọ xát cậu, còn duỗi tay sờ lên cái bụng nhỏ yếu ớt, tràn đầy uy hiếp vẽ vòng nhẹ nhàng xoa, không có báo trước đột nhiên đè xuống.
"Tiên sinh là ai?"
"..."
Nguyễn Đào khóc ròng: "Là ngài..."
"Ừ, tôi là ai?"
"Là... là chủ nhân của em..."
Hàn Mạc cười rộ lên: "Tôi không có tên sao?"
Nguyễn Đào khóc lớn nói: "Hàn, Hàn tiên sinh... Em... Cầu xin ngài..."
Hàn Mạc không cọ xát cậu nữa, chậm rãi rút dương v*t ra, đến khi Nguyễn Đào cho rằng cậu đã được buông tha thì hắn lại dừng ở chỗ điểm mẫn cảm, bắt đầu nghiền ép.
Nguyễn Đào khóc kêu rên rỉ, côn th*t hung hăng bắn ra, cái miệng nhỏ bên dưới phun ra một đợt nước sốt.
Cậu hỏng mất mà khụt khịt, lại nghe kim chủ đặt câu hỏi: "Hàn cái gì, đoán một chút xem?"
Nguyễn Đào nắm chặt cánh tay hắn, đầu óc mơ hồ: "Hàn... Người tốt..."
Hàn Mạc bị chọc cười ra tiếng.
Quá đáng thương, cũng rất đáng yêu.
Nguyễn Đào chỉ còn sót lại một hơi, cậu miễn cưỡng ngẩng mặt, dùng đôi mắt ướt đẫm cầu xin Hàn Mạc, lại vịn lên cánh tay rắn chắc, nhón chân, sau đó dùng cánh môi sưng đỏ dán lên trên cằm Hàn Mạc.
Hàn Mạc bị hôn đến tâm động.
Hắn cười nhẹ: "Đúng là ngốc, sớm cầu xin như vậy không phải đã tốt rồi sao?"
Quần ở nhà bị đạp rớt, quần áo cũng bị tùy tiện ném xuống đất, Hàn Mạc ôm cậu đến phòng tắm, vừa lúc còn chưa tắm rửa, nước ấm từ vòi hoa sen bao phủ hai người.
Nguyễn Đào dựa vào tấm kính pha lê, tư thế giống như đúc với lần đầu tiên chịu thao tối hôm qua, hậu huyệt ngậm lấy dương v*t cứng ngắc, một bên thừa nhận xâm chiếm, một bên vui sướng đầm đìa mất khống chế, nước tiểu phun lên mặt kính giống như là bị thao ra, phun ra từng cổ từng cổ làm cho Nguyễn Đào đang đắm chìm trong cao trào không cách nào chạy thoát, chờ đến khi thật vất vả phát tiết xong rồi, nước tiểu và sức lực đều bị nước ấm mang đi, thịt huyệt chín rục lại bị đút thêm một đợt tinh dịch mới.
Hàn Mạc sảng khoái, Nguyễn Đào lại hoàn toàn game over.
Hàn Mạc giúp cậu rửa sạch, kéo vòi hoa sen lại hướng trên mông, muốn rửa sạch sẽ nước dâm, còn muốn lấy hết tinh dịch ra.
Toàn bộ quá trình Nguyễn Đào đều giống như người không xương, chỉ biết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Để em tự mình làm."
Hàn Mạc trêu ghẹo cậu: "Không phải em gọi tôi là người tốt sao, người tốt thì phải làm tới cùng, em cứ nằm yên đi."
Tắm xong rồi, Nguyễn Đào bị lau sạch sẽ bọc khăn tắm, được ôm ra ngoài, cậu mơ hồ nhọc lòng giúp kim chủ: "Ngài còn chưa tắm mà."
"Lát nữa tắm." Hàn Mạc đặt cậu trong ổ chăn, lúc lấy khăn tắm ra lại nghe cậu lẩm bẩm: "Chén còn chưa có rửa xong."
Hàn Mạc cười than: "Có tinh thần như vậy không bằng lại chơi với tôi một lúc nữa?"
Nguyễn Đào lập tức đắp chăn, ngậm chặt miệng.
Sau đó, cậu lại duỗi một tay ra sờ soạng lung tung, nhưng lại không nắm được thứ gì: "Tiên sinh..."
Giọng nói nhỏ xíu không có chút sức, ngay cả mắt cũng không mở nổi, Hàn Mạc ngồi xổm xuống 'Hả?' một tiếng đáp lại cậu.
"Ăn ngon không ạ, thịt kho tàu ấy?"
Hàn Mạc mỉm cười: "Ừm, rất ngon."
"Vậy ngài có vui vẻ không?"
Tôi xác thật sẽ không vui, nếu không phải là em làm.
Cơ thể ngon miệng, khuôn mặt xinh đẹp, tính tình đáng yêu, lại có tay nghề nấu ăn tốt.
Thật sự đã nhặt được bảo bối.
Hàn Mạc đứng dậy, dán lại hôn lên môi cậu: "Vui vẻ."
Sau đó lại nhét tay cậu vào lại trong ổ chăn, ôn nhu dỗ dành: "Ngủ đi."
Nguyễn Đào cảm thấy mỹ mãn, nằm trên gối mềm thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất