Chương 21
Nguyễn Đào ngồi yên chờ, toàn bộ đầu óc cậu bây giờ đều đang tràn ngập suy đoán mục đích chuyến đi này của kim chủ, cậu chậm rãi giơ tay sờ lên bộ ngực bị trói buộc, than thở, mình thật sự muốn trở thành một món đồ chơi ngực bự sao?
Tiếng thông báo wechat vang lên, Nguyễn Đào mở điện thoại thì đọc được tin nhắn của Đàm Hiểu Ứng: Đào Đào, là tôi.
Ngón tay dừng trên màn hình, Nguyễn Đào không muốn đáp lời cậu ta.
ToT: Đêm nay cậu muốn ra ngoài chơi không? Chỉ hai chúng ta thôi, không gọi người khác.
ToT: Cậu có thể ra ngoài không? Anh Dương Tư nói cậu có thể, không biết tại sao anh ấy lại chắc chắn như vậy, tôi muốn hỏi cậu trước.
Nguyễn Đào rep: Không được. Tối nay tôi phải xuống bếp nấu ăn, kim chủ của tôi nhắc nhở muốn ăn thịt kho tàu và chân gà nhỏ.
Hơn nữa cảm giác hoảng sợ, bị bắt nạt tủi thân còn chưa có tiêu tan, Nguyễn Đào quyết định phải phản kháng!
Cậu gõ chữ: Cảm ơn, để lần sau đi.
Đàm Hiểu Ứng lập tức đáp lại: Chuyện này có gì đâu mà cảm ơn, nếu bận vậy thì để lần sau, tôi chờ cậu liên lạc.
Nguyễn Đào hơi mím môi, cậu ấy vẫn hoạt bát nói nhiều như vậy, làm cho người khác ngại ngùng nhưng vẫn cảm thấy yêu quý. Cậu rất biết ơn Đàm Hiểu Ứng tối hôm qua đã ngậm miệng không nhắc tới chuyện bộ ngực của cậu, cũng cảm ơn đã rủ cậu đi chơi.
Nguyễn Đào đáp 'được', sau một lúc lâu trong xe không còn động tĩnh gì nữa, cậu nâng mắt lên nhìn khắp nơi, từng chiếc siêu xe lọt vào mi mắt, giống như một con cự thú sắt thép đang ngủ đông, không đáng sợ, đáng sợ chính là chủ nhân cưỡi chúng nó.
Nguyễn Đào hoảng sợ nhắm mắt lại, cậu cảm giác không khí vô cùng lạnh lẽo, trong đầu hiện lên tất cả những hồi ức về quá trình bị dạy dỗ thành món đồ chơi để bán cho các kim chủ, mua vui cho họ, không có tự do và tôn nghiêm, chưa từng được đối xử như người bình thường.
Lúc Hàn Mạc quay lại vẫn đang lắc lắc chìa khóa, Nguyễn Đào hít sâu một hơi, bò đến cửa sổ xe dò đầu ra nghênh đón: "Ngài đã trở lại."
Giọng nói không giống bình thường, không có chút tinh thần nào.
Hàn Mạc bước đến sờ đầu cậu một cái, lòng bàn tay lại trượt xuống xoa xoa khuôn mặt tái nhợt, suy đoán có lẽ đã dọa cậu hơi quá. Hắn vòng qua đầu xe bên kia, lên xe khởi động, hỏi: "Muốn đi đâu?"
Chỉ cần rời khỏi chỗ này là tốt rồi.
Nguyễn Đào buột miệng thốt ra: "Muốn về nhà."
Hàn Mạc duỗi tay giữ chặt sau ót cậu, kéo cậu vào ngực mình, dùng môi hôn trấn an: "Bây giờ lập tức về nhà."
Porsche đi trên mặt đất, nhập vào dòng xe cộ, ráng đỏ biến thành màu xanh xám, mặt trăng treo trên cao.
Phố thị dần dần lùi về sau, Nguyễn Đào dần dần loại bỏ cảm giác hít thở không thông, cậu nhớ tới bạn cùng phòng của mình, bị mua đi lại bị trả về, đó rốt cuộc là kim chủ thế nào, lại khiến cậu ấy bỏ qua cả chuyện bị hội sở uy hiếp cũng muốn chống cự?
Nguyễn Đào quay mặt đi nhìn về phía Hàn Mạc, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác may mắn, cậu vẫn chưa gọi là xui xẻo, cậu rất may mắn gặp được một kim chủ vô cùng tốt.
Nếu kim chủ không thích hù dọa cậu thì càng tốt.
Hàn Mạc ngó qua, liếc mắt nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: "Đang nhìn gì vậy?"
"...Tiên sinh."
"Ừ?"
Nguyễn Đào không đánh đã khai: "Thật ra em... đêm nay em đã chuẩn bị làm một bàn rau dưa - -"
Hàn Mạc không chịu: "Thịt kho tàu, đùi gà."
"Vậy ngài về sau có thể đừng làm em sợ hay không?"
"Có thể."
Đáp ứng vô cùng gọn gàng dứt khoát Nguyễn Đào ngược lại bị hoảng sợ, nói lắp. Hàn Mạc cười nói: "Sao vậy? Em không vui sao? Vậy tôi đổi ý nhé?"
"Đừng!" Nguyễn Đào vội vàng thổ lộ: "Ngài thật sự quá tốt, em... Em sẽ làm thịt kho tàu và đùi gà cho ngài!"
Bây giờ là giờ cao điểm, lúc về đến nhà thì trời đã tối.
Trong phòng đã được quét dọn, sô pha cũng được đổi mới, giường ngủ trong phòng lớn cũng được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường là bộ ga giường màu xanh biển lúc lần đầu Nguyễn Đào thừa hoan.
Không dám nghĩ đến cảnh tượng ban ngày, chắc chắn bị dì giúp việc mắng chết, quá mất mặt.
Nguyễn Đào đi vào phòng bếp, mặc tạp dề vào, mở tủ lạnh, Hàn Mạc bước theo sau, hắn đã thay tây trang thành đồ mặc ở nhà, hắn không nói một lời đã lập tức ôm người vào trong phòng ngủ: "Đi xem giường mới nào."
Đã đồng ý là không dọa cậu nữa mà! Mông cậu vẫn còn sưng, chưa bôi thuốc mỡ, cũng chưa uống thuốc bổ thận, tối hôm qua bị lăn lộn lâu như vậy, cậu còn chưa có nghỉ ngơi đủ!
Nguyễn Đào vắt trên vai Hàn Mạc thương lượng: "Tiên sinh, chúng ta - - ưm!"
Lời còn chưa dứt đã bị đè trên giường lớn hôn lên, môi lưỡi tiến công vô cùng ôn nhu, Nguyễn Đào ngửa cổ, từ thừa nhận sự công chiếm biến thành hưởng thụ, Hàn Mạc say mê một lát, ôm cậu lăn qua lăn lại hai vòng, lúc này mới buông tha: "Chúng ta cái gì?"
Nguyễn Đào nằm trong ngực hắn, ánh mắt vừa mềm mại lại nghiêm túc: "Chúng ta... lạm dụng tình dục nhiều quá sẽ không tốt..."
Hàn Mạc cười khẽ 'ừ' một tiếng, lại xoay người đè cậu lại, tay không an phận bắt đầu lột quần áo người ta, một bộ dáng tôi cứ muốn đối nghịch lưu manh với em đấy.
Nguyễn Đào không tự giác rụt cổ, không dám từ chối, một bên phối hợp cởi quần áo một bên năn nỉ: "Tiên sinh, em có thể dùng miệng không?"
Nguyễn Đào trần truồng chỉ còn lại buộc ngực lụa trắng, cái nút thắt ở chính giữa vẫn như cũ khiến người ta muốn ngược đãi, Hàn Mạc cảm thấy cậu tựa như một viên trân châu không tì vết chìm trong nước biển, dấu hôn và vết cắn loang lổ tỏ rã tình sự kịch liệt tối hôm qua, Hàn Mạc liếm môi hồi tưởng.
"Không hỏi hôm nay tôi đi làm gì sao?"
Nguyễn Đào ngoan ngoãn lắc đầu, cậu lo lắng chuyện trước mắt hơn.
"Vậy em đoán xem?"
Nguyễn Đào lập tức đoán: "Đi lấy... lấy thuốc kích sữa ạ?"
Hàn Mạc cúi xuống hôn lên vành tai cậu, lặng lẽ nói: "Đúng vậy."
Mặt Nguyễn Đào đỏ ửng, hô hấp dồn dập.
"Sau khi ăn sẽ ngứa, sẽ trướng, vô cùng muốn được tôi xoa nắn, chờ đến bốn năm ngày sau, ngay cả buộc ngực và băng gạc đều sẽ bị thấm ướt."
Nguyễn Đào không chịu đối mặt, vùi đầu ở hõm vai Hàn Mạc thở dốc: "Sẽ... sẽ vẫn luôn như thế... sao?"
Hàn Mạc chơi xấu: "Muốn biết sao?"
Đương nhiên muốn!
"Vậy đêm nay uống một viên nhé?"
Nguyễn Đào lại ôm Hàn Mạc chặt hơn một tí, như muốn hấp thu dũng khí và cảm giác an toàn.
Hàn Mạc dùng giọng mũi dỗ cậu: "Hử?"
Nguyễn Đào không có lựa chọn, cảm giác xấu hổ không chịu nổi biến thành sự kích động không thể miêu tả, cậu đáp ứng: "Vâng."
Hàn Mạc không nói dóc, nói vào xem thử giường mới thì cũng chỉ xem giường mà thôi, hắn lột sạch cậu là để cậu thay đồ ở nhà, nhân tiện xoa hai cái, hắn quy định: "Vào nhà phải thay quần áo."
Nguyễn Đào nhặt tạp dề từ trên mặt đất lên, đảm bảo: "Vào nhà sẽ thay quần áo."
Hàn Mạc cười nói: "Đi thôi."
Nguyễn Đào lại lần nữa vội vàng vào bếp, mùi dầu được cho vào bếp nhanh chóng tỏa ra.
Hàn Mạc xem tài liệu ở trong phòng sách, Dương Tư đã gọi đến hai lần, khi hắn nhận được cuộc gọi thứ ba, nói thẳng: "Không đi."
Dương Tư cười mắng: "Cậu biết được tôi muốn nói gì sao?"
Buổi tối gọi điện cho hắn, tám chín phần mười là muốn rủ đi ra ngoài ăn chơi.
Dương Tư tự vả mặt: "Không đi thật sao? Cậu một mình ở nhà cũng buồn chán mà."
Hàn Mạc cười: "Nhà tôi có người, đang chuẩn bị ăn cơm."
"Có người?!"
"Nguyễn Đào đang nấu cơm."
"...Không phải Hiểu Hiểu đã nói với tôi là sẽ hẹn cục cưng bảo bối của cậu ra ngoài chơi sao? Còn đặc biệt đến hỏi tôi món đồ chơi có tự do hay không, tôi nói rằng nhà khác thì tôi không biết, nhưng mà cái người ở nhà Hàn tổng kia chính là tổ tông của hắn, muốn làm gì thì làm... Cậu thật sự là không cho tôi chút mặt mũi nào, sao lại không chịu thả người vậy hả?"
Dương Tư đang tự vả mặt lại bị cúp điện thoại.
Trên bàn cơm có bốn món ăn, một món canh, hai chay hai mặn vừa đủ.
Nguyễn Đào lo lắng lại phải tiếp tục trình diễn tiết mục trần truồng mang tạp dề, nhưng tâm trạng của kim chủ hình như rất tốt, căn bản không nói đến chuyện này, thế là cậu nhân cơ hội mở lời: "Tiên sinh, ngày mai em có thể đến công ty cùng ngài không ạ?"
"Em đi làm gì?"
"Em muốn tiếp tục đọc quyển sách còn dở hồi chiều."
Hàn Mạc vừa nhấc mắt, Nguyễn Đào lập tức dùng đôi mắt chờ đợi nhìn hắn, hứa hẹn: "Em sẽ không mang lại phiền phức cho ngài!"
"Em có thể cầm sách về nhà xem."
"Không cần, ở công ty xem có không khí hơn mà, hơn nữa..." Nguyễn Đào to gan lấy lòng: "Em còn có thể cùng ngài về nhà."
Hàn Mạc 'hử?' một tiếng nói: "Đây là bài học được dạy sao?"
Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu: "Không phải!"
Hàn Mạc vừa lòng: "Nhanh chóng quên mấy cái bài được dạy đó đi, nói một lần thì sẽ coi như em không nghe lời một lần."
Cơm nước xong, Nguyễn Đào vui sướng rửa chén.
Rửa chén xong, Nguyễn Đào tính đi tắm rửa bôi thuốc mỡ, nhưng lại bị Hàn Mạc chặn đường: "Mặc quần áo, tôi dẫn em ra ngoài chơi."
Lời này rất quen tai, giữa trưa hắn nói muốn dẫn cậu đi hóng gió, cuối cùng lại đi tới hội sở, bây giờ dẫn cậu ra ngoài chơi, không khỏi làm cậu nghi ngờ.
Nguyễn Đào lùi về sau một bước, thậm chí muốn trốn để cho Hàn Mạc không tìm được, cậu hỏi: "Đi đâu ạ?"
Hàn Mạc tới gần đè cậu lên khung cửa, cười xấu xa: "Lần trước không phải quán kia không mở sao, hôm nay lại đi tới thử xem?"
Hắn nói: "Dẫn em đi ăn bạch tuộc viên."
Nguyễn Đào: Tôi lại xong rồi!
Dọc đường đi Nguyễn Đào không ngừng cầu nguyện: Ông chủ không nhớ mặt mình, ông chủ không nhớ mặt mình!
Nhưng lại không như cậu mong muốn.
- --
Spoil chương sau:
"Quả nhiên, lời của đàn ông nói, trên giường dưới giường trong xe ngoài xe đều không thể tin!"
Editor: Hôm nay 3 chương nhé, gấp rút lấp cho xong hố này =)))
Tiếng thông báo wechat vang lên, Nguyễn Đào mở điện thoại thì đọc được tin nhắn của Đàm Hiểu Ứng: Đào Đào, là tôi.
Ngón tay dừng trên màn hình, Nguyễn Đào không muốn đáp lời cậu ta.
ToT: Đêm nay cậu muốn ra ngoài chơi không? Chỉ hai chúng ta thôi, không gọi người khác.
ToT: Cậu có thể ra ngoài không? Anh Dương Tư nói cậu có thể, không biết tại sao anh ấy lại chắc chắn như vậy, tôi muốn hỏi cậu trước.
Nguyễn Đào rep: Không được. Tối nay tôi phải xuống bếp nấu ăn, kim chủ của tôi nhắc nhở muốn ăn thịt kho tàu và chân gà nhỏ.
Hơn nữa cảm giác hoảng sợ, bị bắt nạt tủi thân còn chưa có tiêu tan, Nguyễn Đào quyết định phải phản kháng!
Cậu gõ chữ: Cảm ơn, để lần sau đi.
Đàm Hiểu Ứng lập tức đáp lại: Chuyện này có gì đâu mà cảm ơn, nếu bận vậy thì để lần sau, tôi chờ cậu liên lạc.
Nguyễn Đào hơi mím môi, cậu ấy vẫn hoạt bát nói nhiều như vậy, làm cho người khác ngại ngùng nhưng vẫn cảm thấy yêu quý. Cậu rất biết ơn Đàm Hiểu Ứng tối hôm qua đã ngậm miệng không nhắc tới chuyện bộ ngực của cậu, cũng cảm ơn đã rủ cậu đi chơi.
Nguyễn Đào đáp 'được', sau một lúc lâu trong xe không còn động tĩnh gì nữa, cậu nâng mắt lên nhìn khắp nơi, từng chiếc siêu xe lọt vào mi mắt, giống như một con cự thú sắt thép đang ngủ đông, không đáng sợ, đáng sợ chính là chủ nhân cưỡi chúng nó.
Nguyễn Đào hoảng sợ nhắm mắt lại, cậu cảm giác không khí vô cùng lạnh lẽo, trong đầu hiện lên tất cả những hồi ức về quá trình bị dạy dỗ thành món đồ chơi để bán cho các kim chủ, mua vui cho họ, không có tự do và tôn nghiêm, chưa từng được đối xử như người bình thường.
Lúc Hàn Mạc quay lại vẫn đang lắc lắc chìa khóa, Nguyễn Đào hít sâu một hơi, bò đến cửa sổ xe dò đầu ra nghênh đón: "Ngài đã trở lại."
Giọng nói không giống bình thường, không có chút tinh thần nào.
Hàn Mạc bước đến sờ đầu cậu một cái, lòng bàn tay lại trượt xuống xoa xoa khuôn mặt tái nhợt, suy đoán có lẽ đã dọa cậu hơi quá. Hắn vòng qua đầu xe bên kia, lên xe khởi động, hỏi: "Muốn đi đâu?"
Chỉ cần rời khỏi chỗ này là tốt rồi.
Nguyễn Đào buột miệng thốt ra: "Muốn về nhà."
Hàn Mạc duỗi tay giữ chặt sau ót cậu, kéo cậu vào ngực mình, dùng môi hôn trấn an: "Bây giờ lập tức về nhà."
Porsche đi trên mặt đất, nhập vào dòng xe cộ, ráng đỏ biến thành màu xanh xám, mặt trăng treo trên cao.
Phố thị dần dần lùi về sau, Nguyễn Đào dần dần loại bỏ cảm giác hít thở không thông, cậu nhớ tới bạn cùng phòng của mình, bị mua đi lại bị trả về, đó rốt cuộc là kim chủ thế nào, lại khiến cậu ấy bỏ qua cả chuyện bị hội sở uy hiếp cũng muốn chống cự?
Nguyễn Đào quay mặt đi nhìn về phía Hàn Mạc, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác may mắn, cậu vẫn chưa gọi là xui xẻo, cậu rất may mắn gặp được một kim chủ vô cùng tốt.
Nếu kim chủ không thích hù dọa cậu thì càng tốt.
Hàn Mạc ngó qua, liếc mắt nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: "Đang nhìn gì vậy?"
"...Tiên sinh."
"Ừ?"
Nguyễn Đào không đánh đã khai: "Thật ra em... đêm nay em đã chuẩn bị làm một bàn rau dưa - -"
Hàn Mạc không chịu: "Thịt kho tàu, đùi gà."
"Vậy ngài về sau có thể đừng làm em sợ hay không?"
"Có thể."
Đáp ứng vô cùng gọn gàng dứt khoát Nguyễn Đào ngược lại bị hoảng sợ, nói lắp. Hàn Mạc cười nói: "Sao vậy? Em không vui sao? Vậy tôi đổi ý nhé?"
"Đừng!" Nguyễn Đào vội vàng thổ lộ: "Ngài thật sự quá tốt, em... Em sẽ làm thịt kho tàu và đùi gà cho ngài!"
Bây giờ là giờ cao điểm, lúc về đến nhà thì trời đã tối.
Trong phòng đã được quét dọn, sô pha cũng được đổi mới, giường ngủ trong phòng lớn cũng được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường là bộ ga giường màu xanh biển lúc lần đầu Nguyễn Đào thừa hoan.
Không dám nghĩ đến cảnh tượng ban ngày, chắc chắn bị dì giúp việc mắng chết, quá mất mặt.
Nguyễn Đào đi vào phòng bếp, mặc tạp dề vào, mở tủ lạnh, Hàn Mạc bước theo sau, hắn đã thay tây trang thành đồ mặc ở nhà, hắn không nói một lời đã lập tức ôm người vào trong phòng ngủ: "Đi xem giường mới nào."
Đã đồng ý là không dọa cậu nữa mà! Mông cậu vẫn còn sưng, chưa bôi thuốc mỡ, cũng chưa uống thuốc bổ thận, tối hôm qua bị lăn lộn lâu như vậy, cậu còn chưa có nghỉ ngơi đủ!
Nguyễn Đào vắt trên vai Hàn Mạc thương lượng: "Tiên sinh, chúng ta - - ưm!"
Lời còn chưa dứt đã bị đè trên giường lớn hôn lên, môi lưỡi tiến công vô cùng ôn nhu, Nguyễn Đào ngửa cổ, từ thừa nhận sự công chiếm biến thành hưởng thụ, Hàn Mạc say mê một lát, ôm cậu lăn qua lăn lại hai vòng, lúc này mới buông tha: "Chúng ta cái gì?"
Nguyễn Đào nằm trong ngực hắn, ánh mắt vừa mềm mại lại nghiêm túc: "Chúng ta... lạm dụng tình dục nhiều quá sẽ không tốt..."
Hàn Mạc cười khẽ 'ừ' một tiếng, lại xoay người đè cậu lại, tay không an phận bắt đầu lột quần áo người ta, một bộ dáng tôi cứ muốn đối nghịch lưu manh với em đấy.
Nguyễn Đào không tự giác rụt cổ, không dám từ chối, một bên phối hợp cởi quần áo một bên năn nỉ: "Tiên sinh, em có thể dùng miệng không?"
Nguyễn Đào trần truồng chỉ còn lại buộc ngực lụa trắng, cái nút thắt ở chính giữa vẫn như cũ khiến người ta muốn ngược đãi, Hàn Mạc cảm thấy cậu tựa như một viên trân châu không tì vết chìm trong nước biển, dấu hôn và vết cắn loang lổ tỏ rã tình sự kịch liệt tối hôm qua, Hàn Mạc liếm môi hồi tưởng.
"Không hỏi hôm nay tôi đi làm gì sao?"
Nguyễn Đào ngoan ngoãn lắc đầu, cậu lo lắng chuyện trước mắt hơn.
"Vậy em đoán xem?"
Nguyễn Đào lập tức đoán: "Đi lấy... lấy thuốc kích sữa ạ?"
Hàn Mạc cúi xuống hôn lên vành tai cậu, lặng lẽ nói: "Đúng vậy."
Mặt Nguyễn Đào đỏ ửng, hô hấp dồn dập.
"Sau khi ăn sẽ ngứa, sẽ trướng, vô cùng muốn được tôi xoa nắn, chờ đến bốn năm ngày sau, ngay cả buộc ngực và băng gạc đều sẽ bị thấm ướt."
Nguyễn Đào không chịu đối mặt, vùi đầu ở hõm vai Hàn Mạc thở dốc: "Sẽ... sẽ vẫn luôn như thế... sao?"
Hàn Mạc chơi xấu: "Muốn biết sao?"
Đương nhiên muốn!
"Vậy đêm nay uống một viên nhé?"
Nguyễn Đào lại ôm Hàn Mạc chặt hơn một tí, như muốn hấp thu dũng khí và cảm giác an toàn.
Hàn Mạc dùng giọng mũi dỗ cậu: "Hử?"
Nguyễn Đào không có lựa chọn, cảm giác xấu hổ không chịu nổi biến thành sự kích động không thể miêu tả, cậu đáp ứng: "Vâng."
Hàn Mạc không nói dóc, nói vào xem thử giường mới thì cũng chỉ xem giường mà thôi, hắn lột sạch cậu là để cậu thay đồ ở nhà, nhân tiện xoa hai cái, hắn quy định: "Vào nhà phải thay quần áo."
Nguyễn Đào nhặt tạp dề từ trên mặt đất lên, đảm bảo: "Vào nhà sẽ thay quần áo."
Hàn Mạc cười nói: "Đi thôi."
Nguyễn Đào lại lần nữa vội vàng vào bếp, mùi dầu được cho vào bếp nhanh chóng tỏa ra.
Hàn Mạc xem tài liệu ở trong phòng sách, Dương Tư đã gọi đến hai lần, khi hắn nhận được cuộc gọi thứ ba, nói thẳng: "Không đi."
Dương Tư cười mắng: "Cậu biết được tôi muốn nói gì sao?"
Buổi tối gọi điện cho hắn, tám chín phần mười là muốn rủ đi ra ngoài ăn chơi.
Dương Tư tự vả mặt: "Không đi thật sao? Cậu một mình ở nhà cũng buồn chán mà."
Hàn Mạc cười: "Nhà tôi có người, đang chuẩn bị ăn cơm."
"Có người?!"
"Nguyễn Đào đang nấu cơm."
"...Không phải Hiểu Hiểu đã nói với tôi là sẽ hẹn cục cưng bảo bối của cậu ra ngoài chơi sao? Còn đặc biệt đến hỏi tôi món đồ chơi có tự do hay không, tôi nói rằng nhà khác thì tôi không biết, nhưng mà cái người ở nhà Hàn tổng kia chính là tổ tông của hắn, muốn làm gì thì làm... Cậu thật sự là không cho tôi chút mặt mũi nào, sao lại không chịu thả người vậy hả?"
Dương Tư đang tự vả mặt lại bị cúp điện thoại.
Trên bàn cơm có bốn món ăn, một món canh, hai chay hai mặn vừa đủ.
Nguyễn Đào lo lắng lại phải tiếp tục trình diễn tiết mục trần truồng mang tạp dề, nhưng tâm trạng của kim chủ hình như rất tốt, căn bản không nói đến chuyện này, thế là cậu nhân cơ hội mở lời: "Tiên sinh, ngày mai em có thể đến công ty cùng ngài không ạ?"
"Em đi làm gì?"
"Em muốn tiếp tục đọc quyển sách còn dở hồi chiều."
Hàn Mạc vừa nhấc mắt, Nguyễn Đào lập tức dùng đôi mắt chờ đợi nhìn hắn, hứa hẹn: "Em sẽ không mang lại phiền phức cho ngài!"
"Em có thể cầm sách về nhà xem."
"Không cần, ở công ty xem có không khí hơn mà, hơn nữa..." Nguyễn Đào to gan lấy lòng: "Em còn có thể cùng ngài về nhà."
Hàn Mạc 'hử?' một tiếng nói: "Đây là bài học được dạy sao?"
Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu: "Không phải!"
Hàn Mạc vừa lòng: "Nhanh chóng quên mấy cái bài được dạy đó đi, nói một lần thì sẽ coi như em không nghe lời một lần."
Cơm nước xong, Nguyễn Đào vui sướng rửa chén.
Rửa chén xong, Nguyễn Đào tính đi tắm rửa bôi thuốc mỡ, nhưng lại bị Hàn Mạc chặn đường: "Mặc quần áo, tôi dẫn em ra ngoài chơi."
Lời này rất quen tai, giữa trưa hắn nói muốn dẫn cậu đi hóng gió, cuối cùng lại đi tới hội sở, bây giờ dẫn cậu ra ngoài chơi, không khỏi làm cậu nghi ngờ.
Nguyễn Đào lùi về sau một bước, thậm chí muốn trốn để cho Hàn Mạc không tìm được, cậu hỏi: "Đi đâu ạ?"
Hàn Mạc tới gần đè cậu lên khung cửa, cười xấu xa: "Lần trước không phải quán kia không mở sao, hôm nay lại đi tới thử xem?"
Hắn nói: "Dẫn em đi ăn bạch tuộc viên."
Nguyễn Đào: Tôi lại xong rồi!
Dọc đường đi Nguyễn Đào không ngừng cầu nguyện: Ông chủ không nhớ mặt mình, ông chủ không nhớ mặt mình!
Nhưng lại không như cậu mong muốn.
- --
Spoil chương sau:
"Quả nhiên, lời của đàn ông nói, trên giường dưới giường trong xe ngoài xe đều không thể tin!"
Editor: Hôm nay 3 chương nhé, gấp rút lấp cho xong hố này =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất